Chương 2722: Phí Lao Động

Giọng điệu của Quý Dữu bình thản: “Thế nào?”

Số 1373 mặt mày đầy vui vẻ: “Rất tốt. Cái hành lang này, tôi có thể thử mở ra, nó có thể dẫn thẳng đến chủ vị diện.”

Tất nhiên, không phải vào sâu bên trong chủ vị diện, mà là vùng rìa. 

Đó cũng chính là nơi số 1373 muốn đến.

Quý Dữu nói: “Tốt là được.”

Số 1373 thu lại vẻ vui mừng, trầm ngâm một chút rồi nói: “Ngài Long Ngạo Thiên, tôi có một chuyện không biết có nên nói hay không…”

Quý Dữu đáp: “Vậy thì đừng nói.”

Số 1373: “…”

Đã quen với kiểu nói chuyện không theo lẽ thường của Quý Dữu, số 1373 chỉ hơi bực một chút, rồi lại cố gắng nặn ra một nụ cười: “Nhưng tôi vẫn phải nói.”

Quý Dữu liếc nó.

Số 1373 cắn răng nói: “Tôi muốn hủy hành lang này.”

Quý Dữu: “???”

Số 1373 cười hề hề, mặt dày nói:“Tất nhiên là sau khi tôi đi rồi, chứ không phải bây giờ.”

Thấy sắc mặt Quý Dữu hơi khó chịu, số 1373 vẫn cố gắng giải thích: “Mục đích của tôi là để tránh hậu họa.”

“Ngài nghĩ mà xem, hành lang này do Steven mở ra, Steven biết rõ chuyện xảy ra ở đây. Nếu hắn quay về rồi kể lại, chủ vị diện chắc chắn sẽ cử người đến. Chỉ cần hành lang này còn tồn tại, họ sẽ đến rất nhanh.”

“Ngài không phải muốn giữ lại đám công cụ giá rẻ của vị diện Thiên Thạch sao? Nếu hành lang này không bị hủy, số phận của họ sẽ chẳng khác gì trước đây.”

“Tôi làm vậy không chỉ vì bản thân đâu.” Số 1373 liên tục khẳng định mình không có tư lợi, cũng không có ác ý.

Quý Dữu chỉ dùng ánh mắt bình thản nhìn nó, không phản hồi gì với những lời giải thích đó.

Số 1373 mím môi, tiếp tục nói: “Tất nhiên… tôi cam đoan sẽ hủy hoàn toàn, không để lại khả năng phục hồi hành lang. Ngay cả tôi cũng không thể quay lại qua lối này.”

Quý Dữu mỉm cười: “Được. Hủy thì hủy.”

Số 1373 không dám tin: “Ngài… ngài thật sự đồng ý sao?”

Quý Dữu nói: “Như cậu đã nói, lợi ích của việc hủy lớn hơn nguy cơ. Vậy thì tại sao không hủy?”

Số 1373 lập tức nịnh nọt hết mức: “Ngài Long Ngạo Thiên đúng là người có tầm nhìn, quyết đoán, dứt khoát. Điều tôi ngưỡng mộ nhất ở ngài chính là điểm này. Trong mắt tôi, ngay cả hoàng tộc chủ vị diện, những bậc tiền bối của tôi cũng không bằng một ngón tay của ngài, tôi…”

“Đủ rồi.” Quý Dữu ngắt lời: “Đừng nói mấy lời vô dụng nữa. Cậu muốn hủy, thì định hủy thế nào?”

Số 1373 lập tức nghiêm túc trở lại: “Chuyện này… cần ngài phối hợp.”

Quý Dữu: “Nói đi.”

Số 1373 nói: “Trước khi tôi bước vào hành lang, sẽ để lại cho ngài một tín hiệu. Một khi tôi rời khỏi hành lang, ngài sẽ nhận được thông báo. Lúc đó, tôi ở đầu bên kia, ngài ở bên này, chúng ta phối hợp trong ngoài, cùng nhau phá hủy nó.”

Quý Dữu gật đầu.

Thấy cô không phản ứng gì đặc biệt, số 1373 cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó.

Quý Dữu nói: “Vậy thì tính toán phí lao động của tôi, phí lao động của đồng đội tưi, phí lao động của các bộ tộc vị diện Thiên Thạch, năng lượng tiêu hao, thiệt hại môi trường của vị diện mới… tất cả các loại chi phí, tính hết một lượt.”

Số 1373 sững người. 

Còn… còn có cả phí lao động nữa sao?

Quý Dữu nói: “Sao? Cậu không muốn trả à?”

Số 1373 há miệng: “... Ngài Long  Thiên, với năng lực của ngài, đâu cần người khác giúp. Vậy nên, phí lao động của đồng đội ngài, với đám công cụ giá rẻ kia… chắc không cần tính vào chứ?”

Quý Dữu hơi không vui: “Sao lại không tính vào? Tôi không kiên nhẫn làm hết mọi việc, giao một phần cho họ thì sao chứ?”

Số 1373: “…”

Cô thật vô lý, nhưng lại vô lý một cách đầy khí thế, khiến người ta chẳng thể phản bác nổi.

Im lặng vài giây. 

Số 1373 nói: “Vậy… vậy thì tính chung luôn đi.”

Trước sự biết điều của số 1373, Quý Dữu rất hài lòng, lập tức nở một nụ cười, rồi đưa ra một bản danh sách.

Danh sách này là do Quý Dữu yêu cầu Hồng Đại Thạch cùng các thủ lĩnh bộ tộc khác của vị diện Thiên Thạch lập ra tại chỗ, gồm những thứ hiện tại họ cho là quan trọng nhất.

Quý Dữu nói: “Đây là phí lao động của những người sống sót ở vị diện Thiên Thạch.”

Số 1373 vừa nhận lấy xem, mặt lập tức tái xanh.

Những thứ này… 

Ngay cả với chủ vị diện cũng là vật phẩm quý hiếm. Thậm chí, họ còn yêu cầu cả phương pháp chế tạo và cải tiến hồ linh hồn. Về điểm này, số 1373 vẫn có thể hiểu được, bởi vì những công cụ giá rẻ này vốn luôn dựa vào hồ linh hồn để nâng cấp bản thân, nhưng lại không thể khai thác triệt để. Giờ họ muốn có kỹ thuật chế tạo và cải tiến hồ linh hồn là một lựa chọn rất khôn ngoan.

Vừa hay, với tư cách là hoàng tộc của chủ vị diện, số 1373 lại nắm giữ kỹ thuật xây dựng điểm thu thập năng lượng, và biết cách sử dụng năng lượng thu được một cách an toàn và hợp lý.

Suy nghĩ một lúc, số 1373 nói: “Phương pháp chế tạo và cải tiến hồ linh hồn, tôi có thể cung cấp. Nhưng những nguyên liệu đó… tôi tạm thời không có.”

“Ngài Long Ngạo Thiên, tôi thật sự nghèo mà, ngài cũng biết đấy. Dù tôi là hoàng tộc của chủ vị diện, nhưng lại sinh ra trong khe nứt của vị diện Thiên Thạch, tất cả tài nguyên đều nằm ở trạm nuôi dưỡng. Mà trạm nuôi dưỡng thì đã bị người khác chiếm mất. Tôi sống sót đến giờ là nhờ mạng lớn, trong tay chẳng còn gì cả.”

Quý Dữu liếc nó một cái, nói: “Được rồi, vậy thì giảm một nửa.”

Số 1373 lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn ngài đã thông cảm.”

Quý Dữu rất muốn nói cho nó biết, tổ tiên của cô trên Trái Đất vốn là một dân tộc rất giỏi thỏa hiệp. Muốn lấy thứ gì đó, thì cứ mở miệng đòi thật nhiều, khiến đối phương không thể chấp nhận. Sau đó đưa ra một điều kiện dễ chấp nhận hơn, thế là đạt được mục đích.

Quý Dữu vốn đã biết số 1373 không có nhiều thứ trong tay. Thứ cô thực sự muốn chính là kỹ thuật chế tạo và cải tiến hồ linh hồn. Giờ không chỉ lấy được kỹ thuật, mà còn có thêm một phần nguyên liệu, đúng là thu hoạch ngoài dự kiến.

Những nguyên liệu này là danh sách các vật liệu quý hiếm trong vị diện Thiên Thạch, do các thủ lĩnh bộ tộc liệt kê ra.

Chỉ cần lấy được một nửa, Quý Dữu đã có trong tay một lượng lớn vật liệu khác biệt với vị diện Liên minh. Sau khi trở về Liên minh, nếu giao cho vị giáo sư già luôn âm thầm gửi tin nhắn trách cô không lo học hành, giáo sư Lão Diệp Hoằng thì chắc chắn ông già đó sẽ vui mừng khôn xiết.

Đó là một vị giáo sư cả đời cống hiến cho ngành xử lý vật liệu, một chuyên gia thực thụ.

Nghĩ đến đây, Quý Dữu lại nhớ đến những thầy cô khác. Thậm chí cảm thấy không chỉ ông già cố chấp Diệp Hoằng trở nên dễ thương hơn một chút, mà ngay cả trưởng phòng Vương, người từng khiến cô mất bao nhiêu điểm tích phân cũng có chút đáng yêu.

Quý Dữu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời sao đen kịt. 

Đã đến lúc trở về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro