Chương 342: Thi Thể Nằm

Edit: Con Kien Cang (12/09/24)

Bang!

Bang!

Bang!

Khi Quý Dữu quyết định lặng lẽ rút lui, trận chiến bên cạnh sắp đến gần, cô nhìn quanh thì phát hiện căn phòng trống rỗng, căn bản không có chỗ ẩn thân, ngay cả cửa ra vào và cửa sổ cũng bị những người này tháo dỡ, đánh nát.

Hung bạo!

Xem ra, chỉ có thể liều mạng, chiến đấu hết mình.

Quý Dữu khẽ cắn môi, đang định rút gậy gỗ ra khỏi thắt lưng thì đột nhiên nhìn thấy dưới chân có mấy cỗ thi thể, đúng vậy, trong phòng này có bốn năm cỗ thi thể, toàn thân đều là máu tươi, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Bịch --

Có thân thể người đập vào vách tường, cả căn nhà cũ không chịu được cũng run lên.

Quý Dữu giật mình khẽ động, thuận thế ngã xuống đất, cùng mấy cỗ thi thể nằm chung một chỗ, để trông giống thật hơn, cô còn bôi máu trên các xác chết lên trên người mình để ngụy trang.

Ngay khi Quý Dữu vừa ngụy trang 'thi thể' xong, bức tường của căn phòng này đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ngã.

Ầm ầm --    [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

Từng khối gạch rơi vỡ nát, bụi bay mù mịt trong không khí, Quý Dữu gần như không thể kìm được muốn sặc, cũng may khả năng tự kiềm chế của cô đủ mạnh, trong khoảnh khắc đó để cô có thể nhịn xuống.

Ai đó bước vào với một khẩu súng tiểu liên, liền hung hăng bắn nhiều phát vào những viên gạch.

“Khụ” Người bị bắn trúng, chỉ kịp phun ra một chữ trước khi chết.

Ngay sau đó, một người khác cũng cầm súng tiểu liên xông vào hỏi: “Chết rồi?”

"Ừ." Người này trả lời.

Lập tức, người này giơ tay lên, nói: "Đi thôi!"

Sau cuộc trò chuyện đơn giản giữa hai nam sinh, họ xác định đối thủ của mình đã chết nên quyết định không lãng phí thời gian nữa và nhanh chóng rút lui khỏi nơi này. Hai người hợp sức đã tiêu diệt một nhóm 8 người, mặc dù họ dựa vào sức mạnh của mình, nhưng cuối cùng lại phải chống lại số đông nên không tránh khỏi gây ồn ào, thậm chí những người đang ẩn nấp gần đó cũng phát hiện ra dấu vết của bọn họ.

Vì vậy, nhất định phải rút lui ngay lập tức.

Khi một nam sinh chuẩn bị rời đi, thân hình hắn đột nhiên dừng lại.

Thấy hắn không đuổi theo kịp, người bạn đồng hành thúc giục: “Mau lên.”

Nam sinh quay đầu, có chút nghi hoặc nói: "Bạn có nhớ trước đây chúng ta trong phòng này đã giết bao nhiêu người không?"

Người bạn đồng hành dừng lại: "Hả?

Nam sinh nói: “Tôi nhớ chúng ta chỉ giết được bốn người thôi”.

Người bạn đồng hành nói: “Như thế nào? Số lượng không đúng?”

Nói xong, hắn đưa mắt nhìn xuống dưới, phát hiện những thi thể này rẽ đông quẹo tây, gần như trộn lẫn với nhau, không có hình dáng chính xác, chỉ cần nhìn vào những cái đầu, quả thực có năm sáu cái.

Nam sinh sửng sốt nói: "Có thể là tôi nhớ lầm, chúng ta đi thôi."

Người bạn đồng hành gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi."

Đúng lúc hai người nhấc chân chuẩn bị bước đi thì hai người đột nhiên quay người lại, cùng nhau giơ súng lên, chĩa vào đống xác chết trên mặt đất rồi bóp cò, chuẩn bị nổ một loạt đạn oanh tạc.

Quý Dữu cũng đứng dậy ngay lúc đó và rút súng ra ngay lập tức.

Bang!

Bang!

Chưa đầy nửa giây, Quý Dữu đã bắn liên tiếp hai phát, khoảng cách quá gần và thời gian quá ngắn, hai phát súng của cô tưởng chừng như rất tùy ý và gần như không thể bắn trúng, nhưng thật bất ngờ, một người trong đó đã ngã xuống đất, có một cái lỗ lớn trên trán.

Một người khác, cũng ngã xuống đất, nhưng hắn chỉ bị bắn vào vai, phản ứng của hắn cũng không hề đình trệ, họng súng lập tức chuyển hướng, nhắm thẳng vào ngực Quý Dữu.

Tình thế vô cùng nguy cấp, Quý Dữu trán toát ra một giọt mồ hôi, nhưng cô vẫn giơ tay bắn ra viên đạn duy nhất.

Bang! Bang! Bang!

Súng tiểu liên bắn liên tục, Quý Dữu gần như dùng hết tốc độ sinh tử của mình để né tránh. Vào thời điểm đối thủ khai hỏa, viên đạn cuối cùng của cô đã trúng chính xác vào trán đối thủ.

Bịch --

Người này ngã xuống đất, toàn thân co giật rồi không cử động nữa.

Lấy sức một người đấu với hai người, chiến thắng đậm như vậy, cũng không khiến Quý Dữu thả lỏng, ngay lúc đối thủ ngã xuống đất, cô né người, cúi xuống nhặt một khẩu súng tiểu liên, đồng thời giơ chân lên đá khẩu súng tiểu liên còn lại đi ra xa.

Khoảnh khắc Quý Dữu chộp lấy khẩu súng tiểu liên, trong nháy mắt chĩa họng súng vào đống xác chết, nheo mắt: “Xác chết nằm trên mặt đất, đứng dậy, bạn đã bị lộ rồi.”

Yên tĩnh.

Quý Dữu không chờ đợi, trực tiếp bóp cò.

Trong khoảnh khắc, người đang ẩn nấp trong đống xác chết nhảy dựng lên và hét lên: "Ahhh... đừng giết tôi!"

Âm thanh này --     [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

Quý Dữu ánh mắt tối sầm: quả nhiên là Gà Con Yếu Ớt trốn thoát trước đó.

Gà Con Yếu Ớt ôm đầu run rẩy, lén nâng mí mắt lên, khi nhìn thấy nữ sinh với mái tóc bù xù và khuôn mặt dính đầy máu, đồng tử của hắn đột nhiên co rút: [Tại sao lại là cô ấy? Mạng của mình vậy là xong rồi!]

Quý Dữu hướng về họng súng, thổi nhẹ một hơi: “Gà Con Yếu Ớt, bạn ẩn nấp khá tốt đấy.”

Gà Con Yếu Ớt trợn mắt, run rẩy: "Đại... đại ca... lúc trước tôi không phải cố ý chạy trốn, thế nhưng là sau lưng có người tập kích, cho nên tôi không thể không chạy.”

Quý Dữu nheo mắt lại: “Bạn không chạy, cũng chỉ có một con đường chết, cho nên chạy là đúng.”

"Ô ô.. Tôi chỉ muốn sống mà thôi, đại ca, xin hãy để tôi đi, được không? Làm ơn..." Gà Con Yếu Ớt lúc này, cả trong lời nói lẫn hành động đều biểu hiện bộ dáng hoảng loạn, trong lòng không muốn chết một chút nào, cho nên đang tìm cơ hội xem mình có thể trốn thoát lần nữa không.

Quý Dữu lạnh lùng nói: “Không thể buông tha cho bạn được.”

Gà Con Yếu Ớt nghe được giọng điệu này, lập tức hét lên: "Bạn... bạn... bạn sao có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Tàn nhẫn?"

Quý Dữu lại chĩa súng vào Gà Con Yếu Ớt, mỉm cười nói: “Đối phó địch nhân, tôi không cho hắn ăn đạn, chẳng lẽ phải cho hắn ấm áp sao?”

Gà Con Yếu Ớt: "..."

Gà Con Yếu Ớt thấp giọng nói: "Đại ca... Bằng không chúng ta đi nơi khác nói chuyện? Nơi này không phải nơi tốt để ở lâu."

Vừa nói, ánh mắt hắn vừa tập trung vào khẩu súng tiểu liên mà Quý Dữu đã đá đi, hắn tự hỏi liệu mình toàn lực tăng tốc, có thể chộp lấy khẩu súng tiểu liên vào thời điểm nữ sinh ma quỷ này không chú ý hay không?

Quý Dữu: "Tôi khuyên bạn nên từ bỏ ý nghĩ này. Tốc độ bùng nổ trong chốc lát của bạn có thể nhanh hơn súng của tôi sao? Hay là bạn cho rằng lần này can thiệp tinh thần của bạn có thể lại vô thanh vô tức?"

Không sai.

Lý do Quý Dữu không giết ngay Gà Con Yếu Ớt này là vì cô cảm thấy sự can thiệp tinh thần của hắn rất kỳ lạ, vậy mà có thể làm được vô thanh vô tức, cho dù là Quý Dữu đã sắp xếp 100% sợi tơ tinh thần, thì sáu đầu tơ ngu ngốc của cô cũng không sớm phát hiện.

Cho nên --      [Đọc truyện chính edit trên Wattpad.com/ Monkeyd.net]

Quý Dữu thực sự rất tò mò.

Phải biết là bất kỳ cuộc công kích nào, thậm chí là can thiệp vào tinh thần, đều không thể không có dấu vết. Mỗi khi Quý Dữu phát động can thiệp vào tinh thần, một số biến động sẽ lan rộng ra xung quanh.

Nhưng còn Gà Con Yếu Ớt này thì sao?

Thực sự là ngoài ý muốn nha.

Sẽ thật tuyệt nếu cô học được một chiêu này.

Gà Con Yếu Ớt vừa nghe Quý Dữu nhắc tới can thiệp tinh thần, đồng tử hơi co rút: " Bạn vậy mà đã phát hiện?"

"Không thể nào!"

"Bạn vậy mà đã phát hiện!"

"Tuyệt đối không thể!"

Gà Con Yếu Ớt vẻ mặt không thể tin được, giống như bị đánh đến mức nói không ra lời.

Quý Dữu..."

Diễn xuất quá lố rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro