Chương 420: Vả Đau Mặt
Tất nhiên, Quý Dữu không biết kế hoạch của những người như Vương Giả Xuất Chinh và Kiêu Hùng Vi Vương. Tuyển thủ mà cô hiện đang nhận lời khiêu chiến tên là Giang Vũ, xếp thứ 56 khu Đông.
Mạnh sao?
Mạnh!
Nhưng Quý Dữu suy nghĩ chưa đầy một giây liền lựa chọn đồng ý.
Chỉ xếp thứ 56 mà thôi, sợ cái gì chứ?
Quý Dữu đều tiếp nhận Tiểu Thăng Thăng, người xếp thứ nhất, Say Gối Mỹ Nhân, người xếp thứ ba, cũng đích thân kiểm tra trình độ của họ. Một người thi ở vị trí thứ 56 thực sự sẽ không khiến Quý Dữu sợ hãi khi chấp nhận.
Vì thế, cô dứt khoát chấp nhận.
Bên này vừa chấp nhận lời mời, những người nằm vùng theo dõi những thông tin mới nhất, đã lan truyền tin tức này đến mọi ngóc ngách của diễn đàn trong tích tắc, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Quý Dữu vừa bước vào đấu trường, cô thấy khán giả đã chật kín. Cô rất hài lòng với sự nổi tiếng hiện tại của mình. Sau đó, ngay khi đối thủ Giang Vũ xuất hiện trên sân khấu, cô đã nghe thấy khán giả hét lên điên cuồng:
"Giang Vũ! Giang Vũ! Giang Vũ!"
"Chúng ta phải thắng! Chúng ta phải thắng! Chúng ta phải thắng!"
"Nào! Cố lên! Cố lên!"
Quý Dữu: "......"
Mẹ nó, cái này đặc biệt xấu hổ a.
Trầm mặc.
Sau khi Giang Vũ chào hỏi mấy fan hâm mộ trên khán đài, lập tức mỉm cười, nói với Nữ Hoàng Đồng Nát đối diện: "Nữ Hoàng Đồng Nát, tôi rất vinh dự khi bạn chấp nhận lời khiêu chiến của tôi. Tôi có thể mạo muội làm phiền bạn trước khi thi đấu chính thức không?"
Quý Dữu: "......."
Quý Dữu mím môi: "Có chuyện gì à?"
Giang Vũ nhanh như chóp, nhảy đến bên cạnh Quý Dữu, nhe răng, duỗi hai ngón tay ra hiệu "ye”, nói: “Nhìn vào camera, cười nào…”
Quý Dữu: "......"
Khuôn mặt của Quý Dữu vô cảm.
Giang Vũ hoàn toàn không cảm thấy bị lạnh nhạt, mạnh mẽ kéo Quý Dữu lại gần mình, nói: "Thêm một bức ảnh nữa, cười một cái."
Quý Dữu: "......"
Sắc mặt Quý Dữu lạnh đến mức có thể khiến người ta đóng băng, nhưng Giang Vũ lại không có một chút cảm giác bị chán ghét nào, giơ tay ấn nút chụp, chụp liên tiếp mấy bức ảnh.
Thính phòng:
"A a... Giang Vũ vẫn là buồn cười như vậy!"
"Kẻ điên chụp ảnh xuất hiện!"
"Thật buồn cười! Giang Vũ của chúng ta thi đấu, sẽ có trò vui!"
"Ha ha ha ha. . . "
Trò vui?
Có chắc không?
Chẳng lẽ không phải là xấu hổ + xấu hổ + xấu hổ sao?
Mí mắt Quý Dữu nhảy lên liên tục, cô chỉ muốn đá bay cái người cao lớn bên cạnh mình!
Giang Vũ vừa chụp xong, lập tức lùi lại vài bước, cười nói: "Nữ Hoàng Đồng Nát, cảm ơn bạn đã cống hiến cho sự nghiệp nhiếp ảnh của tôi. Tôi tin bạn sẽ vô cùng vinh dự khi trở thành một trong những bại tướng dưới tay tôi trong tương lai."
Quý Dữu: "......"
Quý Dữu hít một hơi thật sâu, sau đó nhướng mày nói: "Thật sao? Sau này cậu cũng sẽ vô cùng vinh dự, kẻ hủy diệt chiến thắng của cậu sẽ là đại thống soái tương lai -- tôi Nữ Hoàng Đồng Nát!"
Giang Vũ mỉm cười, nói: "Haha... bạn rất tự tin vào bản thân mình sao? Tương tự, tôi cũng rất tự tin vào bản thân mình -- vì vậy chúng ta hãy đấu một trận giao hữu thực sự!"
Thi đấu giao hữu?
Quý Dữu nheo mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Sai rồi! Là thi đấu sinh tử!"
Giang Vũ thu hồi nụ cười vui tươi của mình, nói: "Được!"
Thính phòng:
"Tới rồi! Tới rồi! Giang Vũ đã bắt đầu nghiêm túc."
"Bạn thích ai trong trận đấu này?"
"Không hề nghi ngờ, tôi lựa chọn Giang Vũ!"
"Giang Vũ!"
.......
"Ừm, có phải chỉ mình tôi chọn Nữ Hoàng Đồng Nát không? Mặc dù cách làm việc của cô ấy hơi hèn nhưng cô ấy vẫn rất mạnh a. Khi đối đầu với Tiểu Thăng Thăng và Say Gối Mỹ Nhân, cô ấy đều có thể gặp nguy không loạn, lại còn biểu hiện biết tròn biết méo. Còn tiểu tử Giang Vũ này chỉ biết miệng lưỡi dẻo quẹo, mỗi lần gặp Tiểu Thăng Thăng hoặc Say Gối Mỹ Nhân đều trở thành tôm chân mềm, một đòn trí mạng......"
Tóm lại, cũng có rất nhiều người ủng hộ Quý Dữu.
Một góc nào đó.
Nhạc Tê Nguyên thấp giọng hỏi: “Các cậu cảm thấy ai có thể thắng?”
Nhạc Tê Quang không chút do dự nói: "Đương nhiên là Giang Vũ!" Không có gì khác, cậu không muốn nhìn thấy Nữ Hoàng Đồng Nát chiến thắng.
Nhạc Tê Quang trả lời không có tính tham khảo, Nhạc Tê Nguyên chỉ nhìn chằm chằm hai người Thẩm Trường Thanh cùng Sở Kiều Kiều.
Sở Kiều Kiều cười nói: "Đương nhiên là Nữ Hoàng Đồng Nát! Tớ cảm thấy cô ấy càng thuận mắt a."
Cố lên.
Câu trả lời của Sở Kiều Kiều cũng không có giá trị tham khảo.
Chỉ còn lại Thẩm Trường Thanh.
Thẩm Trường Thanh nghe xong, cúi đầu trầm ngâm một lát, nói: “Tỷ lệ chiến thắng của Nữ Hoàng Đồng Nát chắc chắn sẽ cao hơn. Tuy chúng ta nghi ngờ thể lực của cô ấy không được tốt lắm, nhưng khả năng bắn tỉa của cô ấy rất mạnh và tinh thần lực cũng rất mạnh mẽ. Một khi cô ấy bộc phát, đối thủ của cô ấy sẽ rất đau đầu. Ngược lại, ở mọi phương diện thực lực của Giang Vũ đều ở mức trung bình, nhưng vì quá trung bình nên hắn không có điểm mạnh gì đặc biệt nổi bật, phản ứng, xạ kích, tốc độ...... đều rất bình ổn. Một khi dạng người như thế này bị công phá một điểm nào đó, sẽ dễ dàng sụp đổ hoàn toàn…”
"Tớ đã xem trận đấu giữa Tiểu Thăng Thăng và Giang Vũ. Tiểu Thăng Thăng cũng không có làm bất kỳ động tác dư thừa nào, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào hắn rồi nhắm bắn, Giang Vũ liền không thể chống đỡ nổi.."
Thẩm Trường Thanh nói: “Tóm lại, tớ cảm thấy Nữ Hoàng Đồng Nát sẽ thắng.”
Nhạc Tê Nguyên trầm tư.
Còn thực tế thì sao?
Trên chiến trường, trận chiến sắp nổ ra, Quý Dữu điều khiển Đao Tiêm, cảm nhận được sức mạnh thể chất dồi dào của mình, cô lập tức mở tên lửa đẩy lên mức tối đa, lao thẳng về phía Giang Vũ.
Bùm --
Giang Vũ chọn cách bắn một quả đạn pháo. Tất nhiên, cú bắn thăm dò này không thể bắn trúng Quý Dữu. Quý Dữu giống như con cá trơn trượt, luồn lách mấy vòng đã dễ dàng tránh được công kích của đối phương.
Sau đó, có qua có lại, cô đáp lễ bắn trả đối phương một quả đạn pháo.
Bùm --
Giang Vũ cũng kịp thời né được một pháo này, nhưng Quý Dữu sao có thể đơn giản như vậy? Khi quả đạn pháo được bắn ra, trong lúc sự chú ý của Giang Vũ hơi chuyển hướng, Quý Dữu đã nhảy lên và chĩa nòng pháo thẳng vào hệ thống năng lượng của cơ giáp Giang Vũ --
Ầm ầm --
Như tiếng sấm vang lên, khi Giang Vũ ý thức được mối nguy hiểm, bước vài bước tránh đi nguy hiểm. Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa ổn định giữa không trung, tưởng mình tạm thời an toàn, thì một thanh kiếm khổng lồ bằng bạc, sáng bóng lạnh lùng đã đập vào đầu hắn
Bịch!
Bốp!
Két!
Một kiếm!
Hai kiếm!
Ba kiếm!
......
Chỉ trong vài giây, Quý Dữu đã chém tổng cộng hai mươi lần!
Tốc độ, khí thế hung hãn và sức mạnh khổng lồ... Toàn bộ cơ thể của Giang Vũ đang ngồi trong khoang điều khiển bị hai mươi kiếm này hất văng xuống đất. Ngay sau đó, Quý Dữu trải rộng mạng lưới tinh thần của mình, trút toàn bộ sức mạnh tinh thần tích lũy được cùng nhau đánh mạnh vào đầu Giang Vũ.
Giang Vũ ngã xuống đất, cùng lúc đó, sức mạnh tinh thần kết nối với hắn và cơ giáp bị buộc phải ngắt kết nối.
Liệu một chiến binh cơ giáp đã bị ngắt kết nối cơ giáp với kết nối tinh thần của mình có còn được coi là chiến binh cơ giáp không?
Biết mình đã hoàn toàn mất đi khả năng điều khiển cơ giáp, Giang Vũ có chút bối rối: "Mẹ kiếp! Cô đang làm gì vậy?"
Quý Dữu tiến lên một bước, không có lập tức đối phó đối thủ, mà là trong lúc Giang Vũ đang ngơ ngác, cô đã giơ tay điên cuồng ấn nút chụp:
"Tách."
"Tách."
"Tách."
Sau khi chụp ảnh xong, Quý Dữu nhìn đối phương ở đối diện, chú thích bức ảnh một cách vô cảm: [Kẻ thua cuộc xếp hạng 53 -- Giang Vũ.]
Giang Vũ: "..."
Khán giả: "……"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro