Chương 422: Có Ý Tưởng A

Một lúc sau, Thẩm Trường Thanh cũng không có bày tỏ ý kiến ​​hay suy nghĩ của mình đối với lời nói của Sở Kiều Kiều, mà nói: “Tớ đi chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.”

Nghe xong, Nhạc Tê Nguyên vội vàng hỏi: "A Thanh, cậu còn muốn sử dụng cơ giáp cổ sao?"

Thẩm Trường Thanh trầm mặc mấy giây, gật đầu: “Ừ.”

Nhạc Tê Nguyên: "..."

Đây là trúng độc nặng rồi, không có cách nào để cứu a?

Nhạc Tê Quang lớn tiếng nói: "Sao cậu còn sử dụng cơ giáp rách nát đó? Muốn thua nhanh hơn, muốn bị loại triệt để à?"

Thẩm Trường Thanh không nói gì.

So với hai anh em Nhạc không nói nên lời, Sở Kiều Kiều đối với chuyện này có cái nhìn rất cởi mở, nói thẳng: "Thẩm Trường Thanh, cậu muốn làm gì thì làm, đương nhiên, con người ta vui vẻ nhất, là khi kiên trì với chính mình.

Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh gật đầu: “Ừ.”

Nói xong, Thẩm Trường Thanh nói: “Trận tiếp theo tớ đấu.”

Sở Kiều Kiều xua tay nói: "Đi đi! Tớ đợi cậu ở trận chung kết."

Hiện tại, thứ hạng của Sở Kiều Kiều ở khu Đông đang vững chắc ở vị trí thứ ba, khoảng cách giữa cô và vị trí thứ mười là rất lớn, vì vậy, không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhất định là người tiến vào vòng chung kết.

Xếp hạng của Thẩm Trường Thanh và Nhạc Tê Nguyên hơi kém, họ vẫn cần phải cố gắng hơn.

Sau khi Thẩm Trường Thanh rời đi, Nhạc Tê Nguyên cũng đi theo: “Tớ cũng đi đấu trận tiếp theo.”

Sở Kiều Kiều nói: "Đi! Đi! Tớ chờ các cậu cùng nhau tiến vào trận chung kết."

Nhạc Tê Nguyên nhấc chân lên, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn Sở Kiều Kiều, hỏi: "Kiều Kiều, hôm nay cậu sao vậy? Lời cậu nói có chút kỳ quái."

Sở Kiều Kiều tính tình vô tư, nói tâm hồn con trai chiếm lấy thân xác con gái cũng không ngoa, nhưng hôm nay, không hiểu sao cô ấy có chút cảm tính, rót không ít canh gà cho mọi người, điểm này không giống với tính cách của cô ấy.....

Đúng……

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhạc Tê Nguyên hỏi như vậy, Nhạc Tê Quang cũng cau mày nhìn Sở Kiều Kiều.

Sở Kiều Kiều xua tay, cười nói: "Không có gì! Các cậu mau đi thi đấu đi."

Nếu Sở Kiều Kiều không muốn nói, hai người cũng không có ý định đi sâu vào vấn đề nên cả hai đều rời đi.

Sở Kiều Kiều đứng một mình một lúc, đang muốn offline ngủ thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ Thịnh Thanh Nham:

Tiểu khả ái: [Kiều Kiều a! Mau tới đây a! Tớ dẫn cậu đi xem đại bảo bối a! Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!]

Sở Kiều Kiều: [Không có hứng thú, đi ngủ.]

Tiểu khả ái: [Ngủ cái gì mà ngủ a? Không phải chỉ là bà nội của cậu lại ra tiền tuyến sao a? Có gì mà không vui a? Nhanh tới đây a...]

Sở Kiều Kiều trầm mặc.

Vài giây sau, cô thu hồi nút offline, dựa theo tọa độ do Thịnh Thanh Nham gửi mà bay tới --

Vừa mới đến bên cạnh Thịnh Thanh Nham, Sở Kiều Kiều lập tức duỗi móng vuốt ra, nhấc Thịnh Thanh Nham lên, hung hăng hỏi: “Cậu làm sao biết bà nội tớ đang ở tiền tuyến?”

Thịnh Thanh Nham giãy giụa một hồi, vẫn không thoát ra được, nên đành từ bỏ vùng vẫy, chỉ tỏ vẻ ủy khuất nói: “Cái này có gì mà không hiểu a? Ông cụ nhà tớ nói bà cụ nhà cậu đã bí mật mua một số lượng lớn tinh hạm với ông cụ, cậu còn có cái gì không hiểu sao a?"

Sở Kiều Kiều: "..."

Thịnh Thanh Nham cảm thấy ủy khuất: "Kiều Kiều...cậu có thể thả nhân gia xuống, rồi đàng hoàng nói chuyện được không a?"

Sở Kiều Kiều buông tay ra --

Sau đó --

Bịch --

Thịnh Thanh Nham ngã mạnh một cái, cậu giơ tay xoa xoa cái mông mảnh mai của mình, cảm giác mông bị nứt mấy đường, giọng điệu càng thêm ủy khuất: "Kiều Kiều, cái đồ bạo lực điên cuồng a..... Cậu không thể nhẹ tay một chút a.......Đau muốn chết tiểu khả ái rồi."

Sở Kiều Kiều cắn răng: "Câm miệng!"

Thịnh Thanh Nham bĩu môi, muốn nói gì đó, nhưng từ đầu tới cuối lại không dám tố ủy khuất, không thể làm gì khác hơn, đành phải nhướng mi, lén nhìn mặt Sở Kiều Kiều...

Sở Kiều Kiều mắng: "Cay mắt!"

Quả nhiên, hình dung của bạn học Quý Dữu là thỏa đáng nhất, ngoài việc 'cay mắt', không có từ nào khác phù hợp hơn với tên Thịnh Thanh Nham này.

Sở Kiều Kiều mắng xong, hít một hơi thật sâu.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

.......

Thịnh Thanh Nham nhìn vẻ mặt Sở Kiều Kiều, thận trọng hỏi: "Kiều Kiều, bây giờ nhân gia có thể nói chuyện được không a?"

Sở Kiều Kiều giơ tay lên: “Có rắm thì mau thả, không có gì để nói thì mau câm miệng lại!”

Thịnh Thanh Nham lập tức nặn ra một nụ cười, nói: "Ừ, nhân gia nói a... Câu nói vừa rồi của cậu, nhân gia muốn kháng nghị a! Nhân gia tuyết đối không có cay mắt a!"

Sở Kiều Kiều: "..."

Đừng quan tâm.

Quen biết hơn mười năm, hàng này có đức tính gì, cô còn không hiểu sao?

Vậy nên không cần sửa đổi a!

Sở Kiều Kiều không để ý tới lời này, hỏi: "Làm sao cậu biết bà nội của tớ bí mật mua rất nhiều tinh hạm của ông nội cậu?"

Bà nội Sở là một thượng tướng của liên minh đã nghỉ hưu từ lâu, vốn chính là vì lớn tuổi, chịu nhiều vết thương, nên mới không thể không về hưu. Một bà lão như vậy, căn bản trên tay không có quân lực gì cả. Đương nhiên, cũng không có quyền mua số lượng lớn tinh hạm thông qua chính phủ liên minh...

Cho nên --

Bà nội Sở chỉ có thể tự mình mua bằng tiền của mình.

Sau đó, vấn đề lại xuất hiện!

Một bà lão suốt ngày nhảy nhót, khi không có việc gì làm thì đi trêu chọc mấy ông lão đẹp trai, tại sao lại mua tinh hạm?

Tinh hạm là vật tư chiến lược quan trọng a.

Chỉ có một câu trả lời:

Đánh trận!

Chiến đấu với ai? Hải tặc của Tinh Tế sao? Tinh thú? Quân địch từ các nước láng giềng? Hay là……

Vấn đề, quá nhiều, nhiều lắm.

Sở Kiều Kiều đến bây giờ vẫn còn chưa nghĩ ra, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến cô phiền não.

Thịnh Thanh Nham nghe Sở Kiều Kiều hỏi, liền nheo lại đôi mắt đẹp nói: "Cái này có cái gì khó biết a? Lần thứ hai bà cụ nhà cậu mua tinh hạm, ông cụ nhà tớ liền chạy tới chỗ tớ khoe khoang, ông ấy kiếm được 5 tỷ a....... Lão già đáng ghét này chỉ muốn kích thích nhân gia thôi....... Ông ấy cho rằng nếu kích thích nhân gia nhiều như vậy, thì nhân gia sẽ chạy về kế thừa tài sản, tay nghề của ông ấy sao? Nằm mơ giữa ban ngày a!"

Sở Kiều Kiều: "..."

Sở Kiều Kiều nghe xong một đống lời nói nhảm nói: “Ngoài việc nói với cậu bà nội tớ đã bỏ ra 5 tỷ để mua 10 tinh hạm, ông nội cậu còn nói gì với cậu nữa không? Ông ấy có nói gì về bà nội tớ không? Điều khiển tinh hạm ra ngoài đến nơi nào? Đi làm gì sao?

Thịnh Thanh Nham lắc đầu: "Cậu biết mà... Nhân gia từ trước tới nay chưa bao giờ có hứng thú với những thứ này."

Sở Kiều Kiều mở miệng mắng: "Vậy cần cậu làm gì!"

Thịnh Thanh Nham sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Bất quá nhân gia biết, gần đây hoàng đế của đế quốc Ngân Hà sức khỏe không tốt a, sắp tới có thể sẽ có sự thay đổi ngai vàng a..… Nghe nói có không ít người ở Liên Hợp Quốc Ánh Sáng Xanh cũng có ý tưởng a......Liên minh của chúng ta bên này, cũng có ý tưởng a... Còn có mấy thế lực hải tặc Tinh Tế lớn nhất cũng có ý tưởng a... Chỉ là không biết bà của cậu có ý tưởng gì hay không a..."

Sở Kiều Kiều đen mặt mắng: "Bà ấy có ý tưởng cái rắm! Chỉ là đang dày vò mà thôi! Chẳng lẽ không thể khiến cho người ta bớt lo lắng sao?"

Thịnh Thanh Nham không nói một lời, cậu khó có thể nói tiếp những lời này a.

Sở Kiều Kiều rất không cao hứng, nói: "Chuyện này mình cậu biết là được, không cần truyền ra ngoài, để tớ cố gắng xem liệu tớ có thể liên lạc được với bà lao khiến người khác lo lắng này hay không."

Thật là --

Một bà lão xấu tính đang muốn xem náo nhiệt gì vậy?

Nhảy múa vui vẻ ở quảng trường, không tốt sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro