Chương 489: Robot Khoe Mẽ
Thịnh Thanh Nham cũng mặc một cái áo ba lỗ đen, đi đôi giày thể thao trắng, đã chạy được nửa vòng, mồ hôi mịn chảy từ khuôn mặt trắng mịn không tì vết của cậu ta, làm tôn thêm vẻ đẹp trai không phân rõ nam nữ của cậu...
Thịnh Thanh Nham thấy Quý Dữu, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Là bạn học Quý Dữu a, chào buổi sáng a...”
Quý Dữu nhìn lên đầu, trời rất xanh, ánh sáng của ngôi sao chiếu sáng...
Trời không thay đổi.
Thịnh Thanh Nham thấy biểu cảm của Quý Dữu, lập tức mở miệng, tức giận nói: “Quỷ nghèo chết tiệt a, nhân gia đang cùng cậu chào hỏi a, cậu nhìn gì lên đầu vậy a, nhân gia ở ngay trước mặt cậu đây a...”
Quý Dữu sờ cằm, nói: “Tớ chỉ muốn xem thời tiết hôm nay thế nào.”
Quả nhiên —
Đây mới là giọng điệu bình thường của Thịnh Thanh Nham.
Thịnh Thanh Nham tiến lại gần, quay đầu thì thấy Quý Dữu vẫn còn khuôn mặt sưng vù hôm qua, nụ cười rạng rỡ trên mặt Thịnh Thanh Nham đông cứng trong vài giây, rồi mới ghét bỏ nói: “Cậu không thể chỉnh lại khuôn mặt nhăn nhó này sao? Thật là đáng sợ.”
Quý Dữu bĩu môi: “Không có tiền! Trừ khi cậu cho vài trăm triệu.”
Thịnh Thanh Nham ngẩng đầu, nhìn trời: “Hôm nay thời tiết không tồi a...”
Quý Dữu chửi: “Đồ keo kiệt a.”
Thịnh Thanh Nham giả vờ không nghe thấy, chân nhấc nhẹ, nhảy một cái, trông rất vui vẻ, nói: “Đi thôi a... sáng nay cố gắng chạy 10 vòng...”
Thịnh Thanh Nham chạy trước.
Quý Dữu theo sau, tò mò hỏi: “Tiểu Khả Ái cay mắt, cậu hôm nay bị sao vậy? Không phải bị sốt chứ?”
Thịnh Thanh Nham nghiêng đầu, lườm Quý Dữu một cái: “Cậu mới bị sốt a, cả nhà cậu đều bị sốt a.”
Quý Dữu nhịn cơn tức muốn đánh cậu ta, giận dữ nói: “Nói nhanh! Rốt cuộc là gặp chuyện vui gì? Nếu có con đường nhặt tiền, đừng quên kéo anh em này nhé.”
“Hum!” Thịnh Thanh Nham hừ mũi, không tao nhã lườm một cái, nói: “Đáng đời cậu là quỷ nghèo a! Mấy ngày trước nhân gia mời cậu cùng đi mà cậu không đi, xin lỗi a, giờ không còn rồi a...”
Quý Dữu: “???”
Quý Dữu chớp mắt: “Khi nào cậu mời tớ cùng đi nhặt tiền?”
Thịnh Thanh Nham nghe cô hỏi vậy, mặt tức giận, lại đầy ghét bỏ nói: “Mấy ngày trước nhân gia bảo cậu cùng đi chờ ở cửa hàng của đại sư Thanh Dứu a, cậu không muốn đi a. Tối qua Kiều Kiều đồng ý đi cùng nhân gia a, một miếng sàn nhà của nhân gia chia một nửa cho Kiều Kiều rồi a, không còn phần của cậu nữa a.”
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu nhếch miệng: “Chỉ chuyện này? Đáng để cậu vui vậy?”
“Đương nhiên vui.” Thịnh Thanh Nham duyên dáng hất tóc, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Hôm qua cậu không thèm để ý nhân gia a, hôm nay nhân gia để cậu không với tới a.
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu hít sâu một hơi, nói: “Những thứ để với tới thế này, bao nhiêu, t vứt bấy nhiêu.”
Thịnh Thanh Nham hừ mạnh: “Cậu chỉ biết ghen tị thôi a... dù sao nhân gia không dẫn cậu chơi nữa a, đợi nhân gia giành được hồn khí của đại sư Thanh Dứu a, cậu sẽ ghen tị cho xem a.”
Quý Dữu: "..."
Nếu chỉ chuyện này, Quý Dữu ngay lập tức mất hứng thú, quay đầu chạy ngược hướng với Thịnh Thanh Nham.
Thịnh Thanh Nham thấy vậy, lớn tiếng nói: “Quỷ nghèo chết tiệt a, cậu chạy đi đâu vậy a?”
Quý Dữu quay đầu, liếc cậu ta một cái: “Tớ định đổi hướng vì ghen tị hâm mộ, nếu không, tớ sợ tớ không kiềm chế nổi cảm xúc, hoặc làm gì đó như cướp của người giàu giúp người nghèo.”
Thịnh Thanh Nham: “……”
Nói xong, Quý Dữu chạy như bay.
Chạy đến chỗ không có người, gương mặt căng thẳng của Quý Dữu mới trở lại bình thường. Cô chạy vì sợ mình không nhịn được mà cười phá lên, vì — nếu Thịnh Thanh Nham biết mình chính là đại sư mà cậu ta luôn nhớ đến, không biết mặt cậu ta sẽ ra sao nhỉ.
Nhưng —
Quý Dữu tạm thời không muốn tỏ ra oai phong trước Tiểu Khả Ái cay mắt, nghĩ vậy tạm thời không lộ diện nữa, nếu không - với cách hành xử của Thịnh Thanh Nham, không biết cậu ta sẽ làm gì tại chỗ...
Không chừng, cậu ta cho mình một phiên bản ảnh toàn thân 2.0, thế thì thật tệ.
Đến giờ, Quý Dữu vẫn còn ám ảnh tâm lý với ảnh toàn thân mà Thịnh Thanh Nham gửi cho mình.
Ài!
Thật khó quá đi.
Chạy bộ xong, theo lịch lên lớp, hôm đó, cô giáo Mục Kiếm Linh vẫn chia nhóm cho tất cả sinh viên, lần này, chia thành ba nhóm lớn, Quý Dữu nghĩ đã chia thành ba nhóm, ít nhất mình cũng vào được một nhóm nhỉ?
Không ngờ —
Đến khi tất cả mọi người đã chia xong, Quý Dữu vẫn không nghe thấy tên mình.
Cô giáo Mục Kiếm Linh chia nhóm xong, ngay lập tức, ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi bên cạnh, mở quang não chuẩn bị xem phim truyền hình cẩu huyết.
Quý Dữu thấy cảnh này, thực sự không nhịn được, lớn tiếng hỏi: “Cô giáo! Có phải ngài đã bỏ sót một học sinh dễ thương không?”
Mục Kiếm Linh ngẩng đầu khỏi quang não, liếc nhìn Quý Dữu một cái, thản nhiên nói: “Không đọc tên em, trong lòng không tự biết à?” Nói rồi, cô ấy giơ tay, chỉ vào robot bên cạnh, nói: “Qua bên đó đi.”
Quý Dữu: "..."
Bên cạnh, robot đã khởi động xong, giọng máy móc vang lên kịp thời: “Bạn học Quý Dữu, đối thủ của bạn là tôi, trước khi đánh bại tôi, xin đừng phân tâm.”
Quý Dữu ôm ngực, la lên: “Tôi không! Tôi không phục!”
Robot chân thành nói: “Bạn học Quý Dữu, đấu luyện với tôi, bạn chỉ bị đau ngoài da. Nhưng nếu bây giờ bạn vào nhóm, tôi dám chắc bạn sẽ chết trong vòng 5 giây.”
Quý Dữu: “Không thể nào!”
Robot nói: “Bạn đã mất 1 phút, hôm nay sẽ trễ 10 phút giờ tan học.”
Quý Dữu: "..."
Quý Dữu không nói hai lời, liền tung một cú đấm, đánh vào robot.
Robot không né tránh, đứng thẳng.
Cú đấm của Quý Dữu sắp chạm tới, robot chỉ nhẹ nhàng nhấc chân, một cú đá lật người Quý Dữu.
Quý Dữu: "..."
Này thật ngượng ngùng.
Không đợi Quý Dữu hoàn hồn, đợt tấn công thứ hai của robot đã ập tới, cánh tay máy của nó như những cành liễu mềm, nhẹ nhàng thổi tới, Quý Dữu rõ ràng đã cảm nhận được, cũng nhìn thấy, nhưng theo phán đoán của mình, cô vẫn không thể né được...
Giống như cú đá vừa rồi, rõ ràng cô nghĩ mình có thể tránh được, còn giữa chừng thay đổi chiêu, định đổi từ đấm sang đòn quật vai, tuy nhiên —
Robot sau khi nâng cấp, giống như ma quỷ, hoàn toàn đoán trước được mọi chiêu thức có thể xuất hiện của Quý Dữu, tính toán chính xác. Giống như, trong lòng mình nghĩ gì, robot này đều đoán ra được.
Điều này —
Điều này sao có thể?
Quan trọng là, thường xuyên bị đánh mà không tìm được cách phản công, hoàn toàn không có chỗ ra tay, Quý Dữu cảm thấy hơi nản.
Buổi học sáng kết thúc, mặt Quý Dữu còn tệ hơn hôm qua.
Quý Dữu không thấy gì, nhưng Sở Kiều Kiều là người đầu tiên không thể chấp nhận, vì vậy, Sở Kiều Kiều lẩm bẩm, kêu gào trước mặt Quý Dữu cả buổi chiều.
Quý Dữu không bị lay chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro