Chương 756: Bám Dai Như Đỉa

Từ nông dân chăn nuôi, giờ lại thành công nhân bốc vác

Nhìn bề ngoài, làm công nhân bốc vác nghe có vẻ không mấy to tát, chẳng qua chỉ là vận chuyển nông sản từ hành tinh nông nghiệp đến nơi khác thôi mà? Nhưng ——

Điểm đến lần này, đâu phải chỗ thông thường! Đây là phòng quân nhu!

Mà quân đoàn tương ứng với hành tinh liên minh NY50 là quân đoàn nào?

Quân đoàn thứ sáu!

Quân đoàn số sáu lừng lẫy dưới sự chỉ huy của thượng tướng Bạch Cập, bách chiến bách thắng!

Chỉ với nhiệm vụ làm công nhân vận chuyển này, rất có thể sẽ có cơ hội tham quan hậu cần quân đoàn thứ sáu! Điều này mang sức hấp dẫn chí mạng đối với Quý Dữu,  Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang và những người khao khát gia nhập quân đoàn thứ sáu!

Tất cả thành viên nhóm 44 đồng loạt trợn mắt, há hốc mồm như chuông đồng!

Quý Dữu há miệng hỏi: "Thưa cô… Cô nói thật sao?"

Cô giáo Mục Kiếm Linh nhướn mày: "Không muốn làm?"

Mặt mọi người lập tức ánh lên sự vui sướng, đồng thanh lớn tiếng: "Muốn làm!"

Nhạc Tê Quang nhảy cao ba thước: "Muốn! Hai tay hai chân đều muốn!" Đừng nói là nhận nhiệm vụ lớn như vận chuyển thực phẩm cho phòng quân nhu, chỉ cần đổi bất kỳ công việc nào ra dáng một chút, miễn là giúp Nhạc Tê Quang rời khỏi trại nuôi bò với đám bò ngớ ngẩn kia, cậu đã vui đến mức đồng ý gấp cả triệu lần.

Thấy vậy, cô Mục khẽ nhếch môi cười, nói: "Đã vậy thì, chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai, đúng 6 giờ sáng xuất phát."

Quý Dữu và những người khác: "Tuân lệnh!"

Cô Mục phất tay: "Được rồi, tan hàng."

Mọi người mặt mày đầy phấn khích, trong lòng tràn trề nhiệt huyết như được tiêm doping, vừa muốn quay về doanh trại bàn bạc kế hoạch ngày mai thì Quý Dữu đột nhiên hỏi: "Thưa cô, nhiệm vụ vận chuyển nông sản ngày mai là do chúng em tự làm hay sẽ có người khác đi cùng hỗ trợ ạ?"

Theo như Quý Dữu biết, khoảng cách từ hành tinh NY50 đến hành tinh nơi đặt phòng quân nhu của quân đoàn thứ sáu không hề gần, với phi thuyền dân dụng thông thường cần khoảng 3 ngày để di chuyển.

Nếu đây là một nhiệm vụ, thì cách đánh giá biểu hiện của học sinh trong suốt quá trình thực hiện sẽ như thế nào?

Hay chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thành công là coi như qua bài kiểm tra?

Quý Dữu có quá nhiều câu hỏi, đôi mắt cô sáng rực, tràn đầy sự tò mò nhìn chăm chú cô Mục.

Cô Mục nhướn mày: "Sao? Các em chưa cai sữa à? Còn muốn cô tìm thêm bảo mẫu, vệ sĩ theo hầu các em?"

"Khụ…" Quý Dữu cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: "Cô nói gì vậy? Chúng em đâu phải trẻ con, làm gì cần bảo mẫu hay vệ sĩ chăm sóc chứ."

Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thịnh Thanh Nham và những người khác cũng đồng thanh nói:

"Không có đâu ạ!"

"Tuyệt đối không!"

"Không cần đâu ạ!"

Cô Mục đáp: "Không cần thì tan hàng đi."

Quý Dữu hắng giọng: "Khụ khụ… Thưa cô… vậy… có thể cung cấp cho chúng em bộ quy tắc kiểm tra chi tiết không ạ?"

Có quy tắc chi tiết thì mới nghiên cứu một chút…

Mấy lỗ hổng chẳng hạn.

Khụ khụ…

Cô Mục liếc ánh mắt đầy ẩn ý vào biểu cảm của Quý Dữu, đã biết cô nàng đang nghĩ gì. Vì vậy, bà không ngần ngại gõ vào trán Quý Dữu, trách:

"Không có!" 

"Mọi thứ dựa vào tâm trạng của tôi. Hiện tại, tâm trạng của tôi rất không vui…"

Nghe đến đây, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên… chín người lập tức rút lui gọn gàng, chỉ để lại một mình Quý Dữu. 

Cô Mục: "Em còn chưa đi à?"

Quý Dữu mặt dày, nặn ra một nụ cười, lấy giọng nịnh bợ tiến lại gần cô giáo Mục Kiếm Linh, nói: "Cô giáo ơi, tâm trạng cô không vui chỗ nào? Nói với em đi, để em san sẻ giúp cô nhé."

Cô Mục: "……"

Cái đồ tiểu quỷ này, mặt dày thật, đúng là không còn lời nào để nói.

Nhìn sắc mặt của cô giáo, Quý Dữu tiếp tục nói: "Cô giáo, em bí mật nói cô biết nhé, em có biệt danh là 'quả cầu vui vẻ' đó. Chỉ cần cô kể chuyện không vui với em, em nhất định khiến cô vui lên ngay."

Khóe miệng cô Mục khẽ giật, cười lạnh: "Tôi thấy gọi em là 'quả cầu nứt' hợp hơn! Muốn đầu nứt không? Nếu không thì cút lẹ đi!"

Quý Dữu: "……"

Quý Dữu cảm thấy có chút thất bại…

Không ngờ lại không thể mở miệng cô giáo Mục, ôi thôi!

Cô ủ rũ cụp đầu, có chút thất vọng bước ra ngoài, đi được vài bước…

Cô Mục nói: "Nhiệm vụ có độ nguy hiểm nhất định, hãy ưu tiên bảo vệ an toàn cho mình và đồng đội. Khi cần thiết, có thể từ bỏ bài kiểm tra."

Cả người Quý Dữu khựng lại, vội hỏi: "Cô giáo, ý của cô là…"

Cô Mục trừng mắt nhìn cô, mắng: "Cút ngay!"

Quý Dữu biết không thể moi thêm thông tin từ cô giáo, đành không quấy rầy nữa, nhanh chóng chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Quý Dữu chợt nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, liền mạnh dạn hỏi: "Cô giáo, vũ khí hiện tại của chúng em không đủ, trường học có cung cấp không? Hoặc chúng em có thể tự mua không?"

Cô Mục đáp: "Trước khi xuất phát, sẽ cấp cho các em một lô vũ khí."

Nghe xong, Quý Dữu lập tức cảm thấy yên tâm.

Không chần chừ, cô nhanh chóng rời đi.

Chưa đầy một giây, bóng dáng đã biến mất.

"Khoan đã…" Cô Mục chưa nói hết câu, quay lại thì chẳng thấy bóng dáng Quý Dữu đâu. Khóe miệng cô giật giật, buột miệng mắng: "Tiểu quỷ, dùng xong là chạy!"

Bà vốn lười động tay, định nhân tiện nhờ tiểu quỷ đó nấu bữa tối cho mình.

Cuối cùng, cô Mục đành ngồi xuống, bật bếp, dựng nồi, đổ toàn bộ nguyên liệu vào và thêm một gáo nước lớn.

Làm lẩu mà, có gì đâu phức tạp, chẳng phải chỉ là nấu lộn xộn một nồi thôi sao.

Chẳng mấy chốc, trong lều của cô đã lan tỏa hương thơm của đồ ăn.

Bên ngoài, các học sinh đang nhai loại dinh dưỡng tề cấp thấp với hương vị nhạt nhẽo, trên mặt đồng loạt hiện lên sắc thái "xanh xao":

Đúng là hành hạ mà.

Từ xa, Quý Dữu ngửi thấy mùi thơm từ nồi lẩu, khóe miệng giật giật, nói: "Đúng là lãng phí của trời! Thịt bò cuốn và thịt cừu cuốn ngon nhất là ở độ tươi, chỉ cần nhúng 3 giây là được, vậy mà cô ấy lại nấu tận 18 phút!!!"

Về khoản ăn uống, chẳng ai lắm ý tưởng bằng số 4444. Nhưng lúc này, không ai quan tâm đến tay nghề lẩu kỳ quặc của cô giáo Mục. Thẩm Trường Thanh nghiêm túc hỏi: "A Nguyên, cậu đã tra ra được gì chưa? Từ NY50 đến phòng quân nhu của quân đoàn thứ sáu, dọc đường đi qua những nơi nào?"

Quý Dữu vừa trở về, mang theo lời của cô giáo Mục, mọi người ngay lập tức tập trung chú ý.

Cô Mục nói nhiệm vụ có độ nguy hiểm nhất định, vậy mối nguy hiểm đó khả năng lớn nhất đến từ đâu?

Cả nhóm cùng thảo luận, đi đến kết luận nguy hiểm có lẽ nằm ở những nơi họ sẽ đi qua trên đường.

Đó có phải là dải hành tinh nguy hiểm?

Hay hố sâu không gian?

Hoặc hải tặc vũ trụ?

Bố của anh em Nhạc Tê Nguyên và Nhạc Tê Quang – Nhạc Đạo Lộc, là đương nhiệm giám đốc phụ trách quân nhu liên minh. Về các vấn đề liên quan đến phòng quân nhu của các quân đoàn lớn, anh em nhà họ Nhạc rõ ràng biết nhiều hơn người khác, nên Thẩm Trường Thanh mới hỏi vậy.

Mọi người đều im lặng chờ đợi, kể cả Quý Dữu, ánh mắt đổ dồn về phía Nhạc Tê Nguyên.

Đối diện với ánh mắt chăm chú của cả nhóm, Nhạc Tê Nguyên trầm giọng nói: "Khu vực này không có địa hình đặc biệt nguy hiểm, nhưng ——"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro