Chương 762: Giúp Đỡ Lẫn Nhau
"Ai? Ai trong số các cậu đã tiêu tiền của tôi?" Quý Dữu trừng mắt hỏi.
"Không có." Sở Kiều Kiều và những người khác đồng loạt lắc đầu, phủ nhận.
Quý Dữu không tin, khẳng định: "Không thể nào! Chắc chắn có người trong các cậu lén tiêu tiền của tớ!" Làm sao cô có thể tiêu nhiều tiền như vậy, chỉ để thỏa mãn vị giác?
Hoàn toàn không thể.
Nhìn dáng vẻ Quý Dữu như sắp đổ lỗi cho mình, Nhạc Tê Quang cảnh giác nói: "Số 4444, đừng nói bừa!"
Nhạc Tê Nguyên nói thêm: "Đừng vu oan người khác!"
Sở Kiều Kiều cười ngượng ngùng: "Bạn Quý Dữu dù cậu xinh đẹp thật, nhưng tớ không có tiền đâu."
Thẩm Trường Thanh không nói gì, giữ vẻ nghiêm túc thường thấy. Thậm chí, cậu còn đang từ tốn gắp các món ngọt: pudding sữa, sữa chiên giòn, bánh vòng, bánh mochi tuyết, bánh hoa quế…
Thay vì nói Thẩm Trường Thanh giữ thái độ "điềm tĩnh", có lẽ nên nói rằng cậu chìm đắm trong hương vị ngon lành, chẳng buồn quan tâm Quý Dữu nói gì.
Trái ngược hoàn toàn với Thẩm Trường Thanh - người mê đồ ngọt, là Thịnh Thanh Nham!
Tiểu khả ái cay mắt thích đồ cay! Nào là gà xào cay, thịt ba chỉ cay, tiết canh vit cay, đầu cá kho tiêu, tôm cay, cua cay…
Thịnh Thanh Nham ăn đến mức miệng đỏ, mặt đỏ, đôi môi cong mỏng đầy quyến rũ giờ đỏ rực như muốn nhỏ máu…
Cậu ấy hoàn toàn phớt lờ Quý Dữu, không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung ăn uống…
Còn Từ Châu thì lại rất thích thịt bò. Cậu gọi hơn chục món bò khác nhau, thậm chí còn mua thêm vài cân bò khô gói mang đi. Khi Quý Dữu nói, Từ Châu vừa nhai bò khô vừa ngẩng đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt như mất hồn — hồn đã theo miếng bò khô mất rồi.
Trương Duệ thì đang bận nhai gà một cách thỏa mãn!
Lance và Louis thì ôm cốc bia, thay nhau uống, không ngừng cụng cốc.
Nhìn dáng vẻ ăn uống của đám "đồng đội nhựa", Quý Dữu không kìm được mà nuốt nước bọt:
Đáng ghét!
Sao mình không có tiền chứ?
Sao đã tiết kiệm hết mức mà cuộc sống vẫn eo hẹp thế này?
Quý Dữu trừng mắt: "Tớ mặc kệ! Chính là các cậu đã tiêu tiền của tớ!"
Nhạc Tê Nguyên đảo mắt, gọi robot phục vụ bên cạnh: "Phục vụ, làm phiền cho phát lại cảnh bạn ấy ăn uống vừa rồi, trước mặt cô ấy."
Quý Dữu: "……"
Robot phục vụ: "Thưa quý khách, ngài có chắc chắn không?"
Nhạc Tê Nguyên gật đầu: "Phát đi, để cô ấy khỏi chối."
Nghe đến hai chữ "chối", mắt điện tử của robot lập tức phát sáng, khóa mục tiêu vào Quý Dữu ngay lập tức.
Quý Dữu: "……"
Cô mắng: "Ai chối cơ chứ!"
"Thanh toán!" Quý Dữu nghiến răng nói: "Tớ sẽ thanh toán! Ngoài ra —— đóng gói cho tớ 100 cân bò khô!"
Mọi người: "……"
Đây có phải là Quý Dữu - cô nàng keo kiệt không vậy?
100 cân!!!
1 cân giá 5.000 điểm tín dụng!
100 cân là 500.000 điểm tín dụng!
Nghe xong, robot phục vụ nghiêng đầu: "Thưa quý khách, ngài có chắc chắn muốn mua nhiều như vậy không?"
"Chắc chắn!"
Quý Dữu nói xong, bất ngờ ho nhẹ: "Khụ khụ… À mà, có giảm giá hay tặng kèm gì không?"
Robot phục vụ mỉm cười: "Mặt hàng bò khô không nằm trong chương trình ưu đãi của chúng tôi. Tuy nhiên, vì quý khách mua số lượng lớn, chúng tôi sẽ tặng miễn phí 10 phần đồ ngọt. Quý khách có thể chọn bất kỳ loại nào."
"Khụ khụ…" Quý Dữu chớp mắt, nói: "Có thể đổi 10 phần đồ ngọt lấy gạo sạch có giá trị tương đương không?"
Robot: "???"
Quý Dữu nghiêm mặt, giải thích: "Tớ và các đồng đội đang thực hiện chuyến đi xa. Thức ăn khá thiếu thốn nên tớ định bổ sung thêm ở đây."
Nghe xong, robot phục vụ lập tức đáp: "Được thôi, thưa quý khách, chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Những người khác nghe thấy lời Quý Dữu liền hiểu ngay ý đồ của cô!
Louis không ngần ngại nói: "Bạn Quý Dữu, có phải cậu lại định làm ăn chộp giật không?"
"Khụ!" Quý Dữu nghiêm mặt, nói chính xác: "Chuyện đôi bên cùng có lợi, trao đổi tài nguyên sao có thể gọi là làm ăn được?"
Louis ngây thơ hỏi: "Thế gọi là gì?"
Quý Dữu nghiêm trọng đáp: "Gọi là giúp đỡ!"
Louis: "……"
Những người khác: "……"
Nhạc Tê Quang bĩu môi: "Chỉ có kẻ ngốc mới nghe cô ấy nói bậy."
Quý Dữu không thèm để ý đến Nhạc Tê Quang. Cô giữ nét mặt bình thản, từ tốn giơ tay, cầm một miếng bánh hoa hồng, cho vào miệng.
Thẩm Trường Thanh: "……"
Thẩm Trường Thanh lặng lẽ giơ tay che chắn phần đồ ngọt của mình.
---
Sau đó ——
Quý Dữu tự nhiên lấy ly, rót một ly bia cho mình rồi uống sạch.
Uống xong, cô ợ một tiếng, khen ngợi: "Mùi vị ngon lắm! Lance, câu có gu thật đấy."
Nghe vậy, Lance không những không phật lòng mà còn vui vẻ đáp: "Bạn Quý Dữu cũng thấy vậy sao? Tớ đã bảo hương vị này rất ngon! Louis thì khăng khăng rằng loại của cậu ấy ngon hơn."
Louis nghe vậy liền định tranh luận. Quý Dữu bèn cười, nói: "À — tớ chưa thử loại của Louis, nên không thể đánh giá. Nhưng loại của cậu quả thực rất ngon."
Louis lập tức rót đầy bia cho Quý Dữu, nói: "Cậu thử đi! Loại của tớ là bia chính gốc được ủ từ lúa mạch! Mùi vị chắc chắn hơn hẳn loại của Lance!"
Quý Dữu giữ vẻ trang nghiêm, cầm ly bia lên nhấp một ngụm. Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Louis, cô nói: "Không phân cao thấp! Hoặc có thể nói, loại của cậu có nồng độ cao hơn, hương vị đậm đà hơn. Còn loại của Lance thì hơi ngọt, giống rượu trái cây. Thật khó để so sánh, vì đây là vấn đề sở thích cá nhân."
Louis vỗ tay: "Tớ đã bảo mà! Gu của tớ sao có thể tệ được?"
Lance nói: "Nhưng gu của tớ cũng đâu có tệ."
---
Quý Dữu cầm đũa, định lấy một con tôm lớn từ bát của Thịnh Thanh Nham. Nhưng chưa kịp làm gì, đã bị Thịnh Thanh Nham dùng đũa đẩy trả lại ngay:
"Dừng tay đi a! Quỷ nghèo chết tiệt a, nhân gia không cần bạn thử giùm đâu a." Thịnh Thanh Nham nhìn đầy khinh thường. Vẻ mặt ăn uống thản nhiên như không của Quý Dữu thật sự khiến cậu khó chịu, không biết cô mượn đâu ra sự tự tin như vậy.
Quý Dữu ho nhẹ, đặt đũa xuống, nói: "Còn 30 phút nữa, thời gian để mọi người ăn uống không còn nhiều. Ai ăn không hết cần giúp đỡ không?"
Cả nhóm đồng thanh: "Không cần!"
Quý Dữu: "Khụ khụ… Các cậu thật là, tớ chỉ có ý tốt thôi mà!"
"Chúng tôi thực sự không cần!" Cả nhóm càng giữ đồ ăn của mình chặt hơn.
---
Quý Dữu chỉ biết nhìn họ ăn uống với ánh mắt thèm thuồng. Đúng lúc đó, robot phục vụ mang đến 100 cân bò khô cùng 20 cân gạo sạch mà cô đã mua kèm quà tặng. Quý Dữu trả tiền với vẻ mặt đầy xót xa.
Sau khi xác nhận tiền đã được chuyển vào tài khoản, robot phục vụ mỉm cười đầy nhân tính, nói: "Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng."
---
Thời gian trôi qua.
Khi Thẩm Trường Thanh và những người khác cuối cùng cũng ăn no, Quý Dữu chuẩn bị ra lệnh khởi hành thì thấy Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Nguyên, Louis, Lance, Từ Châu…
Tất cả đều có biểu cảm ngạc nhiên khi thanh toán.
Nhạc Tê Quang nói: "Số 4444, có phải cậu đã lén tiêu tiền của chúng tớ không?"
Quý Dữu: "……"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro