Chương 806: Bối Cảnh Của Lão Trần

Được tướng quân Sở Chiến yêu thích không phải chuyện tốt sao 

Làm sao có thể như vậy được? Đây là một trong những nhân vật hàng đầu về sức mạnh chiến đấu của Liên minh. Dù hiện tại đã nghỉ hưu, bà vẫn có thể dẫn dắt một đội các cụ ông cụ bà, đánh bại bọn hải tặc vũ trụ đến mức chúng kêu gào van xin, quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Khi nghe Thịnh Thanh Nham nói như vậy, Quý Dữu hoàn toàn không để tâm. Cô nịnh nọt lại gần Sở Kiều Kiều, giục: “Cậu muốn sờ má trái hay má phải? Đừng lề mề nữa, sớm làm xong thì sớm gọi được cho bà nội cậu.” 

Sở Kiều Kiều: “...” 

Những người khác lại càng thấy cạn lời hơn. 

Ngón tay của Sở Kiều Kiều khẽ run, nhất thời không dám tin. Cô rụt rè đưa tay ra, thử dò hỏi: “Vậy… tớ sờ thật nhé?” 

Quý Dữu: “Nhanh lên!” 

SởKiều Kiều không tin vào tai mình, xác nhận lần nữa: “Tôi sờ thật nhé?” 

“Đừng dài dòng!” Quý Dữu cau mày khó chịu, lớn giọng nói: “Sờ đi!” 

Một từ nói ra khiến Sở Kiều Kiều hoảng sợ đến mức rụt ngay tay lại: “Cái… cái này chắc chắn không phải bạn Quý Dữu thật rồi. Tớ… tớ không sờ đâu.” Cô run rẩy nói tiếp: “Tớ… tớ gọi bà nội tớ thì hơn.” 

Quý Dữu đảo mắt: “Không có chí khí.” 

Những người khác cũng mắng: “Không có chí khí.” 

Sở Kiều Kiều nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Quý Dữu, cuối cùng vẫn không dám sờ, cười ngượng ngùng rồi gọi cho bà nội của mình. 

Trong nháy mắt, bầu không khí tại hiện trường trở nên nghiêm túc. 

Quý Dữu giữ thẳng lưng, dáng đứng cực kỳ nghiêm chỉnh. Cô thậm chí còn cố gắng vuốt thẳng từng sợi tóc của mình. 

Từ Châu, Trương Duệ, Louis và Lance cũng đứng thẳng tắp. Thẩm Trường Thanh, Nhạc Tê Nguyên, Nhạc Tê Quang — những người quen biết tướng quân Sở Chiến — cũng không vì sự quen thuộc mà lơ là, tất cả đều giữ dáng đứng thẳng. Ngay cả Thịnh Thanh Nham, người luôn bày ra vẻ lười biếng, cũng thu lại dáng vẻ hờ hững, nghiêm chỉnh dựng thẳng người. 

Trong đó, Quý Dữu thấy Từ Châu là người lạ lùng nhất. 

Người thật thà như Từ Châu, vậy mà lặng lẽ di chuyển đứng sau Quý Dữu và Sở Kiều Kiều từ lúc nào mà cô không hề hay biết. 

Nhận ra ánh mắt Quý Dữu nhìn mình, mặt Từ Châu hơi đỏ. Cậu cố giữ giọng bình tĩnh, nói: “Tớ chỉ cảm thấy chỗ này rộng rãi hơn.” 

Quý Dữu: “...” 

Từ Châu: “Khụ khụ… Thời tiết nóng, chỗ này gió mát hơn.” 

Quý Dữu: “...” 

Quý Dữu nhất thời chẳng biết nói gì, nhưng nghĩ đến sự khó xử bên trong của Từ Châu lúc này, cô không nhịn được mà bật cười. Vì vậy, cô cười hì hì nói: “Thôi, đừng giải thích nữa, tớ biết cậu muốn tranh giành tình cảm của bà Sở với tớ. Nhưng — quên đi nhé! Từ Châu à, cậu không thể nào thắng được tớ đâu! Tớ, Quý Dữu, chính là người ai gặp cũng yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, là ‘cục cưng dễ thương vô địch’ đấy.”

Từ Châu: “...” 

Thầm nghĩ: Ai thèm tranh giành với cậu chứ. Tớ chỉ nghĩ đứng ở đây dễ dàng nhìn thấy mặt của tướng quân Sở hơn.

Dĩ nhiên, câu này Từ Châu không định giải thích, cậu biết chỉ cần nói ra, số 4444 này chắc chắn sẽ bám lấy lời nói của mình mà suy diễn linh tinh.

Mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn vào quang não của Sở Kiều Kiều. 

Reng ~

Reng ~

Reng ~《

Tuy nhiên, đầu dây bên kia vẫn không có ai nhấc máy, cho đến khi tự động ngắt. 

Chử Kiều Kiều cau mày, bực bội nói: “Bà già này lại không nghe điện thoại! Chẳng lẽ lại chạy đi đâu chơi rồi.” Nói xong, vẻ mặt cô thoáng lo lắng, nhanh chóng gọi lại lần nữa. 

Không ai nhấc máy. 

Cô gọi lần thứ ba. 

Vẫn không ai nhấc máy.

Sở Kiều Kiều bực mình mắng: “Bà già này chắc chắn lại đi tán trai rồi! Chắc chắn là thế! Thật là, lớn tuổi rồi mà không chịu ngoan ngoãn ở nhà nhảy múa dưỡng sinh, còn đi lung tung gây chuyện.” 

Giọng điệu của Sở Kiều Kiều có chút bực bội, hai tay cô gấp gáp vò lấy tóc mình. Dù vậy, cô vẫn không chịu từ bỏ, chuẩn bị gọi lại lần nữa… 

Thẩm Trường Thanh bất ngờ lên tiếng: “Hay là, để tớ gọi hỏi ông nội tớ thử xem sao.” 

Sở Kiều Kiều hơi thất vọng, nói: “Bà già nhà tớ không nghe máy, cậu hỏi ông nội cậu đi.” 

Thẩm Trường Thanh: “Ừ.” 

Quý Dữu nói: “Đúng, đúng đấy… hỏi tướng quân Thẩm cũng như nhau thôi.” 

Từ Châu, Trương Duệ, Louis, Lance, Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên thấy Sở Kiều Kiều rõ ràng đã bối rối, cũng đồng loạt nói: “Hỏi tướng quân Thẩm đi, cũng giống nhau cả mà.” 

Thẩm Trường Thanh vừa định bấm số liên lạc của ông nội mình, thì Thịnh Thanh Nham, từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên ngẩng lên, với vẻ mặt khó chịu, nói: “Gọi làm gì chứ? Không cần thiết. Tớ biết ông ấy là ai.” 

Quý Dữu: “Hả?” 

Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại, chăm chú nhìn Thịnh Thanh Nham. 

Thịnh Thanh Nham đảo mắt, nói: “Lùi lại chút đi a, thu mấy cái đầu to của các cậu về đi. Nhân gia không thích kiểu này đâu a.” 

Mọi người: “...”

Quý Dữu cảm thấy tay mình hơi ngứa, bèn siết nắm đấm, nói: “Nói cho đàng hoàng đấy.”

Thịnh Thanh Nham đáp: “Vị tiền bối lão Trần này, tớ từng thấy trong bức ảnh tốt nghiệp của ông nội tớ. Ông ấy tên đầy đủ là Trần Khả. Ông ấy từng là bạn học cùng lớp với ông nội tớ, tướng quân Sở Chiến và tướng quân Thẩm Sí. Cả bốn người đều tốt nghiệp chuyên hệ chiến đấu cơ giáp tại học viện quân sự Liên minh số một.”

Nghe vậy, mọi người lập tức bừng tỉnh. Ra là thế, bảo sao họ quen biết nhau. 

Chỉ là, Thẩm Trường Thanh và Sở Kiều Kiều, khi nghe vậy, lại không tự chủ mà cau mày. 

Sở Kiều Kiều nói: “Nhưng, trước đây tớ chưa từng nghe bà nội nhắc đến ông ấy. Với cả, tớ chưa bao giờ thấy ảnh tốt nghiệp đại học của bà nội.” 

Thẩm Trường Thanh nói: “Tớ cũng vậy.” 

Thịnh Thanh Nham nhún vai, đáp: “Các cậu không thấy cũng là bình thường thôi. Mấy ông già bà già này chắc không muốn nhắc lại nữa.” 

Vốn dĩ giọng điệu lười nhác, bất cần của Thịnh Thanh Nham, bỗng trở nên nghiêm túc hơn. Cậu tiếp tục nói: “Bởi vì năm mà lứa tốt nghiệp đó ra trường cũng chính là năm xảy ra cuộc bùng nổ của thú triều. Họ đã quyết định dấn thân vào chiến trường. Cả lớp có tổng cộng 2180 học sinh, nhưng ngay trận chiến đầu tiên đã hi sinh rất nhiều người. Cuối cùng, chỉ còn sống sót lại 58 người.”

Nghe tới đây, không gian như chết lặng.

Thịnh Thanh Nham, với giọng nói pha chút lặng lẽ, tiếp tục: “Trần Khả, Thẩm Sí, Sở Chiến và Thịnh Chính Đường — cả bốn người là những người sống sót.” 

“Trong số các học sinh tốt nghiệp năm đó, người mạnh nhất và xuất sắc nhất không phải Thẩm Sí, cũng không phải Sở Chiến, càng không phải Thịnh Chính Đường, mà chính là — Trần Khả.”

Quý Dữu sững sờ. Những người khác khi nghe xong cũng không khỏi lộ vẻ khó hiểu. 
Nếu tiền bối Trần Khả là người mạnh nhất, vậy tại sao… 

Tại sao bây giờ ông ấy lại chỉ là một cựu binh bình thường ở trạm không gian Đại Bàng? 

Những người cùng thời với ông như tướng quân Thẩm Sí, tướng quân Sở Chiến đều đã trở thành thống soái của các quân đoàn lớn. Ông nội Thịnh Chính Đường của Thịnh Thanh Nham, dù không còn chiến đấu ngoài tiền tuyến, nhưng cũng là một nhà thiết kế tinh hạm nổi tiếng. 

Không ai có thể hiểu nổi lý do đằng sau điều này. 

Thịnh Thanh Nham nhanh chóng giải thích thêm. Với giọng điệu thoáng chút tiếc nuối, cậu nói: “Bởi vì trong trận chiến đó, ông ấy đã dốc toàn lực để chiến đấu và bị thương nặng. Tinh thần và thể lực của ông bị tổn thương nghiêm trọng đến mức không thể điều khiển cơ giáp được nữa. Sau đó — cụ thể thế nào tớ không rõ. Nhưng từ những tài liệu rải rác mà tớ tìm được, tớ có thể suy đoán tiền bối Trần Khả chưa từng từ bỏ. Sau một thời gian dài điều trị, ông đã trở lại chiến trường. Tuy nhiên, vì những hạn chế về tình trạng cơ thể, ông không thể sử dụng các cơ giáp cấp cao nữa.” 

“Đến khi ông bắt đầu lại, bạn học ngày xưa, đồng đội cũ của ông đều đã tiến lên các cấp bậc cao trong quân đội. Nhưng ông không nhận bất kỳ sự giúp đỡ hay ưu đãi nào từ họ, mà tự mình chọn đóng quân ở một khu vực khắc nghiệt nhất, từ một người lính nhỏ bé, từng bước phấn đấu đến hiện tại.” 

“Từ lúc trở lại chiến trường đến nay, đã 150 năm trôi qua.” 

“Trong suốt 150 năm này… Trần Khả sống độc thân, luôn ở tiền tuyến, chưa bao giờ rời khỏi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro