Chương 874: Chiến Đấu

Cú đấm của Quý Dữu vừa tung ra, khí thế mạnh mẽ như muốn xé trời rẽ đất, dội thẳng vào bảng đo lực. 

Ầm! 

Dưới ánh mắt chăm chú đầy căng thẳng của mọi người, con số trên bảng đo nhanh chóng xuất hiện: 

Sức mạnh: 3078. 

Quý Dữu: “……” 

Sở Kiều Kiều và những người khác: “……” 

Quý Dữu không tin tà, lại đấm.

3012!

Không tin vào kết quả, Quý Dữu đấm lại. 

Lại một cú đấm mạnh mẽ. 

3 010!

2999!

2899!

3214!

...

Nhìn chuỗi số liệu hiện lên, Quý Dữu dừng tay, gương mặt hiện lên vẻ phức tạp. Xung quanh, tất cả đều im lặng từ khi cô hành động. Hiện tại, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. 

Sau vài giây im lặng, Nhạc Tê Nguyên lắc đầu, nói: “Đánh giá cao cậu quá, hóa ra vẫn chỉ là cấp 2B thôi.” 

Quý Dữu: “……” 

Nhạc Tê Quang vỗ đùi cười lớn: “Ra vẻ hoành tráng lắm, hóa ra vừa bắt đầu đã thua, cười chết baba rồi!” 

Quý Dữu nheo mắt: “Cậu chắc chắn tớ vừa bắt đầu đã thua?” 

Nhạc Tê Quang nhíu mày: “Đến đây đấu với baba một trận! Baba sẽ dạy cậu thế nào là một kẻ mạnh thực sự.” 

Nghe vậy, ánh mắt Sở Kiều Kiều trở nên nguy hiểm, cô nói: “Cậu chắc chắn muốn ‘baba’ dạy cậu thế nào là kẻ mạnh thực sự?” 

Nhạc Tê Quang: “……” 

Nhạc Tê Quang không chịu thua: “Baba chỉ kém cậu một chút thôi, nhưng cái baba thua không phải là sức mạnh, mà là tinh thần lực!” 

Sở Kiều Kiều bắt đầu xắn tay áo: “Hôm nay tớ sẽ không dùng tinh thần lực, chỉ đấu sức mạnh. Tớ sẽ cho cậu biết thế nào là kẻ mạnh!” 

Nhìn thấy Nhạc Tê Quang và Sở Kiều Kiều chỉ nói vài câu mà đã chuyển thành muốn đấu, Thẩm Trường Thanh nhẹ giọng nói: “A Quang, Kiều Kiều, chúng ta hôm nay đến là để xem cậu đấu với Quý Dữu.” 

Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang đồng thanh: “Hừ!” 

Sau lời này, cả hai quay mặt sang nhìn nhau trong một giây, rồi đồng loạt lùi vài bước. Ánh mắt chán ghét của họ như muốn lấp đầy cả căn phòng. 

Quý Dữu nhìn chằm chằm vào bảng đo lực, nhíu mày, mãi không hiểu vì sao sự chênh lệch giữa hai kết quả lớn đến vậy. Sau khi Thẩm Trường Thanh ngăn cản Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang, cậu lập tức nói với Quý Dữu: “Sự chênh lệch lớn này là do sức mạnh của cậu hiện tại chưa ổn định. Con số hơn sáu nghìn vừa rồi là do bùng phát tạm thời.” 

Nghe vậy, Quý Dữu có chút thất vọng. 

Thẩm Trường Thanh tiếp tục nói: “Nhưng điều này cũng không phải là xấu. Nó cho thấy cậu đã có tiềm năng đạt cấp S. Chỉ cần không ngừng luyện tập, dành thời gian rèn giũa, để sức mạnh dần ổn định, thì cậu có thể giữ vững nó.” 

Nhạc Tê Quang nhíu mày: “Cậu ấy từ cấp B nhảy thẳng lên tiềm năng cấp S?” 

Quý Dữu nghe câu nói này, mắt sáng lên, không giấu được niềm vui: “Thể chất của tớ thực sự đã đạt cấp S?” 

Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Trường Thanh chậm rãi vang lên: “Không phải. Chỉ là cậu đã có tiềm năng đạt cấp S. Để thực sự đạt đến cấp đó, cần có một quá trình. Quá trình này có thể kéo dài một ngày, một tháng, một năm, hoặc thậm chí mười năm… không ai có thể chắc chắn.” 

Quý Dữu nghe vậy, cảm thấy rất thất vọng: “Vậy thì làm gì bây giờ? Không phải là khiến tớ vui mừng hão huyền sao?” 

Nhạc Tê Nguyên bên cạnh đảo mắt, nói: “Cậu không thấy hài lòng sao? Hiện tại cậu đã thể hiện được tiềm năng cấp S, điều này có nghĩa là nếu cậu luyện tập đều đặn, bất kể mất bao lâu, một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ đột phá tới cấp S. Thất vọng? Buồn bã? Đau lòng? Cậu có biết rất nhiều người đã cố gắng cả đời, luyện tập không ngừng mà vẫn không thể đạt được cấp S, thậm chí còn không thấy được chút hy vọng nào. Cậu có gì phải thất vọng chứ?” 

Quý Dữu đưa tay vuốt tóc: “Đúng là vậy, tớ đã quá nóng vội.” 

Thời gian gần đây, tâm trạng của cô thực sự rất bất an, rất vội vàng… 

Tin xấu liên tiếp xuất hiện từ tiền tuyến, cùng với những nguy cơ từng chứng kiến tận mắt và những bi kịch đã nhìn thấy… Điều này khiến Quý Dữu suýt nữa đánh mất sự bình tĩnh vốn có của mình. Cô bắt đầu lo sợ — sợ cuộc tấn công của thú triều sẽ bùng nổ ngay tức khắc mà cô lại không có khả năng bảo vệ chính mình, bảo vệ gia đình, bảo vệ bạn bè…

Quý Dữu mím môi, đột nhiên vai cô bị ai đó vỗ nhẹ. Khi quay đầu lại, cô thấy khuôn mặt của Sở Kiều Kiều. Giọng điệu của Sở Kiều Kiều nghiêm túc: “Đến đây! Chúng ta đấu một trận chính thức.” 

Quý Dữu gật đầu dứt khoát: “Ừ.” 

Thay vì hoang mang vì những việc nằm ngoài tầm kiểm soát, chi bằng tập trung vào hiện tại. Hoàn thành tốt từng việc trước mắt, kiểm soát mọi thứ trong khả năng của mình… 

Hai người cùng bước vào phòng tập đối kháng. Nhạc Tê Nguyên, Nhạc Tê Quang, Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham đều dừng việc họ đang làm và nhìn về phía phòng tập. 

Quý Dữu và Sở Kiều Kiều đứng hai bên, gần như không ai nói lời nào, cả hai đã nhanh chóng tung ra cú đấm vào đối phương! 

Quý Dữu né sang một bên, nhưng ngay giây tiếp theo, nắm đấm của Sở Kiều Kiều đã gần chạm đến mũi cô. 

Quý Dữu: “……” 

Sở Kiều Kiều kịp rút tay lại, nhưng lời cô nói thực sự khó chịu: “Bạn học Quý Dữu, theo đà tấn công của tớ vừa rồi và phản ứng của cậu, nửa khuôn mặt của cậu giờ chắc đã bị tớ đánh nát. Ghi nợ vào sổ, lát nữa tớ đến đòi bồi thường.” 

Quý Dữu nheo mắt, bật nhảy thật nhanh, tấn công Sở Kiều Kiều bằng loạt cú đấm tới tấp. Ban đầu, Quý Dữu nghĩ Sở Kiều Kiều sẽ né tránh hoặc phản đòn, nhưng không ngờ, cô ấy không làm gì cả. Khi cú đấm sắp chạm vào mặt và cổ Sở Kiều Kiều, cô bất ngờ đưa một ngón tay ra, chặn lại nắm đấm của Quý Dữu.  

Quý Dữu khựng lại, cố gắng dồn thêm lực. 

Sở Kiều Kiều chỉ đẩy nhẹ tay ra phía trước, suýt chút nữa khiến Quý Dữu ngã nhào. Cô nhanh chóng lấy lại thăng bằng, tiếp tục dồn sức tấn công Sở Kiều Kiều, người đứng yên như một cọc gỗ — 

Rắc!

Một tiếng nhỏ vang lên. Quý Dữu sững sờ, sau đó cảm thấy cơn đau nhói buốt tận xương. Hóa ra, năm ngón tay của cô đã bị gãy… 

Dù đau đớn, Quý Dữu vẫn bật lên, tung ra một cú đá ngang — 

Khi ngã xuống sàn, cú va chạm khiến mông cô đau điếng, không phải đau bình thường. Nhưng linh cảm chẳng lành, chưa đầy nửa giây sau, Quý Dữu lập tức bật dậy, tấn công gáy của Sở Kiều Kiềub— 

Sở Kiều Kiều nghiêng người tránh né. 

Cả hai liên tục tung đòn, nhưng Sở Kiều Kiều hoàn toàn chiếm ưu thế áp đảo. Quý Dữu gần như không thể đạt được bất kỳ lợi thế nào, hoàn toàn ở thế bị động. 

“Bạn học Quý Dữu, cậu mất nửa khuôn mặt rồi.” 

“Bạn học Quý Dữu, cậu mất răng rồi.” 

“Bạn học Quý Dữu, cậu gãy tay rồi.” 

Nghe từng lời thông báo này, đột nhiên, Quý Dữu thoát khỏi trạng thái hoang mang, rối loạn và sốt ruột. Cô lấy lại sự bình tĩnh, tự tin và quyết đoán. Khi tâm trạng ổn định trở lại, Quý Dữu nheo mắt nhìn Sở Kiều Kiều phía đối diện, bật lên tấn công lần nữa! 

Sở Kiều Kiều: “Cậu không cần tay nữa à?” 

Quý Dữu nghiến răng: “Đánh bại được cậu, không cần bao nhiêu tay cũng được!” 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro