Chương 889: Bụng Dạ Hẹp Hòi
Xoa xoa cái đầu mềm mại, lông lá của Manh Manh, cảm nhận sự tin tưởng và dựa dẫm toàn tâm toàn ý từ nó, trái tim của Quý Dữu như tan chảy. Trong khoảnh khắc, cô hối hận vì sao mình không đến thăm Manh Manh ngay từ đầu.
Nghĩ đến đây, Quý Dữu đưa tay lên, gõ nhẹ vào đầu mình. Hành động nhỏ này lập tức bị Manh Manh phát hiện. Nó bất an đá chân một cái: “Click —”
[Em không cho phép chị tự đánh mình!]
Quý Dữu vội vàng nói: “Không, không… Chị không làm đau mình đâu, Manh Manh yên tâm, ngoài Manh Manh ra, không ai có thể làm tổn thương chị cả.”
Manh Manh khẽ kêu một tiếng: “Click…”
[Manh Manh sẽ không làm tổn thương chị.]
Khóe mắt và chân mày của Quý Dữu đều ánh lên nụ cười ấm áp, cô nói: “Chị cũng chỉ trao quyền làm tổn thương chị cho Manh Manh thôi. Nhưng chị biết Manh Manh không nỡ làm tổn thương chị, vì vậy, trên thế giới này không ai có thể làm tổn thương chị cả.”
Manh Manh: “Click…”
[Chị cũng không được.]
Quý Dữu cười hì hì nói: “Được rồi, được rồi… Chị cũng sẽ không làm tổn thương mình.” Nói xong, cô nhanh chóng rút tay đang gõ đầu lại, giơ lên cho Manh Manh xem, dùng hành động thực tế để chứng minh mình nghe lời.
Manh Manh nhìn thấy, rất hài lòng, nghiêm túc gật đầu: “Click.”
[Ngoan ~]
Trên phố thương mại, mỗi cửa hàng đều có học sinh, trên đường cũng có không ít người qua lại. Lúc này, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Quý Dữu và Manh Manh, miệng bàn tán xì xào. Một số lời nói khiến Quý Dữu không muốn nghe chút nào.
Ví dụ, có người nói Manh Manh bị mù mới thích một “tra nữ” như cô?
Mù?
Tra nữ?
Những lời này, Quý Dữu không thể chấp nhận được. Vì vậy, cô ngay lập tức hôn một cái lên Manh Manh trước mặt tất cả học sinh, rồi lớn tiếng nói: “Manh Manh, chị mang quà cho em đây. Nhìn xem, có thích không?”
Nói xong, Quý Dữu lấy từ nút không gian ra một nắm cỏ chăn nuôi tươi xanh mơn mởn.
“Hmmmm!!!” Manh Manh phấn khích nhảy lên, há miệng cắn lấy nắm cỏ, nhai vài cái rồi nuốt chửng.
Học sinh xung quanh: “……”
Chỉ một nắm cỏ thôi sao?
Vậy mà cũng khiến Manh Manh vui đến thế à?
Phải biết, trong số các học sinh có mặt ở đây, không ít người từng chuẩn bị đủ loại quà tặng xa hoa để lấy lòng Manh Manh. Kết quả, Manh Manh đều không thèm để ý. Vậy mà bây giờ, nó lại vui mừng vì một nắm cỏ?
Một nam sinh không khỏi ghen tị nói: “Chỉ một nắm cỏ mà cô ta cũng dám mang ra tặng?”
Bên cạnh, lập tức có người đáp lời: “Tặng cỏ chăn nuôi cho alpaca mới là bình thường chứ?”
Nam sinh không phục, tức giận nói: “Nhưng trước đây tôi cũng tặng Manh Manh cả một bó cỏ chăn nuôi đấy, còn là cỏ tươi mới hái, giao hàng trong ngày nữa cơ.”
Người đáp lời lại tiếp tục: “Cùng là cỏ, nhưng người tặng khác nhau mà.”
Nghe vậy, nam sinh lập tức nổi giận: “Ý cậu là, tôi không được Manh Manh yêu thích?”
Người kia: “Đúng vậy.”
Nam sinh đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn đối phương. Khi nhìn rõ người đó, anh ta lập tức thốt lên kinh ngạc: “Thái tử phế vật?”
Lưu Phù Phong ngẩng đầu, nhìn nam sinh, nói: “Ừ, là tôi.”
Câu chuyện về vị thái tử phế truất này, cùng với những lời đồn đại và truyền thuyết liên quan, đã lan truyền khắp xã hội. Đặc biệt, các phương tiện truyền thông lá cải rất thích đào sâu vào mối quan hệ yêu hận giữa thái tử phế truất, hoàng đế, hoàng hậu hiện tại và thái tử đương nhiệm… Ở học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh, những câu chuyện này cũng không ít lần được nhắc đến. Nhưng bình thường, khi mọi người tám chuyện và nhắc đến “thái tử phế vật,” cũng chẳng có gì to tát. Tuy nhiên…
Nhưng đây là đang gọi “thái tử phế vật” ngay trước mặt người ta… Nếu là một người bình thường, chắc chắn sẽ tức giận. Nghĩ đến đây, nam sinh kia lập tức cảm thấy áy náy, cả người trở nên luống cuống, nói với vẻ bối rối: “Khụ khụ… Bạn học Lưu Phù Phong, cậu đứng sau lưng tôi từ lúc nào vậy?”
Lưu Phù Phong, với giọng nói trong trẻo và điềm tĩnh, trả lời một cách rất nghiêm túc: “59 giây trước.”
Nam sinh: "...."
Còn chính xác đến từng giây nữa. Vậy mà, một người sống sờ sờ như thế đến gần sau lưng, mình lại không hề phát hiện? Lại thêm chuyện vừa rồi mình thì thầm kể với vài người bạn về mấy câu chuyện liên quan đến “thái tử phế vật,” e rằng Lưu Phù Phong đều nghe thấy rõ mồn một.
Trong giây lát, nam sinh không biết phải nói gì để xoa dịu bầu không khí ngượng ngập hiện tại. Ngược lại, Lưu Phù Phong vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dường như không mảy may để ý chuyện bản thân bị bàn tán hay đồn thổi…
Lưu Phù Phong: “Quen rồi thì không sao.”
Nam sinh: “???”
Lưu Phù Phong: “Tôi quen rồi, cậu không cần phải áy náy.”
Nam sinh đang định cảm thán rằng bạn học Lưu Phù Phong thật rộng lượng, thì ngay sau đó, Lưu Phù Phong nói: “Sự áy náy của cậu chẳng có tác dụng gì.”
Khụ khụ!
Vị bạn học Lưu Phù Phong này xem ra rất để bụng thì phải.
Còn bên này —
Quý Dữu vừa cùng Manh Manh trò chuyện xong. Trước mặt mọi người, cô xoa xoa đầu của Manh Manh, lớn tiếng nói: “Alpaca đáng yêu nhất thế giới — Manh Manh tiên sinh, nào, chúng ta vào quán thôi.”
Manh Manh: “Hú!”
Thế là, Manh Manh lon ton chạy theo sau Quý Dữu bước vào quán lẩu. Các học sinh xung quanh nhìn cảnh này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Lời nói của nam sinh vừa nãy cũng bị ngắt ngang bởi câu nói của Quý Dữu.
Sau đó, nam sinh nhận ra, sau khi Manh Manh và Quý Dữu vào quán lẩu, Lưu Phù Phong với vẻ mặt bình thản cũng nhấc chân bước vào theo.
Nam sinh đưa tay lên, vỗ vỗ ngực mình: “Ôi trời, cậu ta không phải vừa mới đứng trước cửa quán lẩu sao? Sao tự nhiên chạy ra đứng sau lưng mình thế này? Mà sao ban đầu mình không nhận ra được chút nào? Hơn nữa, Lưu Phù Phong này nhìn yếu ớt quá đi.”
Đúng như tên gọi, Lưu Phù Phong (cây liễu yếu trước gió), dường như một cơn gió cũng đủ cuốn cậu ta bay lên trời vậy.
Nam sinh đưa tay gãi đầu, vô tình cúi xuống nhìn, và rồi giật mình hét lên: “Ai? Ai vẽ đống bùa chú nguệch ngoạc này quanh chân tôi?”
Lấy bàn chân của nam sinh làm tâm điểm, xung quanh xuất hiện một vòng tròn có bán kính khoảng 250 cm. Bên trong vòng tròn, có dòng chữ: [Vẽ một vòng tròn nguyền cậu ăn mì gói nhưng không có gói gia vị.]
Nam sinh: "......"
Lưu Phù Phong không phải là “trông như nhỏ mọn,” mà thực tế, cậu ấy chính là một người nhỏ mọn mà!
Khi Quý Dữu và Manh Manh vào quán lẩu, Lưu Phù Phong liền theo sau. Ông chủ quán lẩu vừa thấy Quý Dữu, liền cười lớn: “Bạn học Quý Dữu, chúc mừng cậu đã hoàn thành bài kiểm tra.”
Quý Dữu lập tức cười hì hì, nói: “Kiểm tra cũng không khó lắm, tôi chỉ làm theo đội mà thôi, chẳng có gì cao siêu cả.”
Trong quán lẩu, có không ít học sinh hệ chiến đấu khóa 131 ở đây. Ngay khi Quý Dữu bước vào, họ đã nhìn thấy cô. Giờ nghe thấy lời nói “giả vờ khiêm tốn” của cô, không ít người càng cảm thấy cạn lời.
Ông chủ quán cười nói: “Manh Manh ngày nào cũng nhắc đến cậu đấy. May là nó rất nghe lời. Những ngày cậu không có ở trường, nó vẫn ăn cỏ đúng giờ, một ngày ba bữa, và ăn rất ngon miệng. Dạo gần đây, Manh Manh còn tăng thêm 2 cân nữa đấy.”
Quý Dữu nói: “Thảo nào tôi thấy Manh Manh trông lớn hơn, cũng cứng cáp hơn. Hóa ra là vì ăn uống đúng giờ nhỉ.”
Manh Manh: “Click!”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro