Chương 945: Thảo Luận

Nhạc Tê Quang vò đầu bứt tai, có chút bất lực nói: “Baba cũng không ngờ cái miệng của baba lại linh đến vậy.” 

Nói rồi, Nhạc Tê Quang hơi bất lực kéo kéo môi mình, xòe tay nói: “Baba tưởng cùng lắm cũng chỉ 1-2 con thôi, ai ngờ ——”

Quý Dữu nheo mắt, rút ra thanh đại đao với tốc độ cực nhanh, hướng về Nhạc Tê Quang mà chém: “Cậu không ngờ cậu sẽ chết dưới lưỡi đao của tớ đúng không!” 

Nhạc Tê Quang giật mình, vội vàng lùi lại. Bất ngờ, tay của Quý Dữu bỗng mềm nhũn, thanh đao trong tay rơi xuống giữa chừng. 

Nhạc Tê Quang nhìn thấy vậy, lập tức vỗ đùi, cười to chế giễu: “Hahaha… Cậu mềm nhũn rồi sao? Cậu chỉ có vậy thôi à? Vô dụng thật.”

Bất thình lình —— 

“Bốp!” 

Một chiếc giày từ góc chéo bay tới, chuẩn xác đập vào mặt Nhạc Tê Quang. Chiếc giày từ từ rơi xuống, còn thoang thoảng chút mùi chân, gương mặt của Nhạc Tê Quang lập tức tối sầm lại: “Thịnh Thanh Nham, cậu muốn chết à?” 

Quý Dữu vỗ đùi cười lớn: “Nhạc Tê Quang, cậu là đồ ngốc sao? Không biết cái gì gọi là đánh lừa thị giác à? Tớ làm sao có thể yếu ớt được? Tớ chỉ là ngụy trang để che mắt thôi!”

Thịnh Thanh Nham vừa điềm nhiên lấy một đôi giày mới từ khoang lưu trữ ra mang vào, vừa che miệng cười trộm: “A Quang a, cậu thấy mùi giày của nhân gia thế nào a?”

Nhạc Tê Quang nghiến răng: “Đến đây chịu chết đi!” 

Thịnh Thanh Nham nheo mắt: “Có lẽ một chiếc giày là chưa đủ đâu, vậy để nhân gia thêm một cái nữa nhé.” 

Quý Dữu đứng bên cạnh lớn tiếng cổ vũ: “Đánh đi! Đánh đi! Đánh nhau đi!” 

Nhạc Tê Quang xắn tay áo —— 

Bất ngờ —— 

“Bốp!” 

Đầu cậu bị một cú đánh mạnh, cậu đã đề phòng Thịnh Thanh Nham, cũng cảnh giác với Quý Dữu, nhưng lại không ngờ vẫn bị đánh. Nhạc Tê Quang tức giận quay đầu lại, phát hiện người ra tay là Nhạc Tê Nguyên. Nhạc Tê Quang bực tức nói: “Nhạc Tê Nguyên ——” 

Nhạc Tê Nguyên bình tĩnh rụt tay lại, nói: “Anh, làm gì vậy? Muốn đánh nhau sao? Anh quên mẹ đã chuyển tiền tiêu vặt tháng này của anh sang cho em à?”

Tiền nằm trong tay người khác, Nhạc Tê Quang cứng họng, một lúc lâu sau mới nghiến răng nói: “Em giỏi lắm.” 

Trong khoang điều khiển, khi mọi người đang ầm ĩ cãi nhau, Sở Kiều Kiều và Thẩm Trường Thanh bước vào, thậm chí cả Lưu Phù Phong, người vốn hay chìm trong thế giới riêng, cũng chen vào bên trong. 

Sở Kiều Kiều xắn tay áo, hỏi: “Các cậu đánh Nhạc Tê Quang, tên ngốc này chưa? Nếu chưa thì để tớ.” 

Thẩm Trường Thanh nhìn Nhạc Tê Quang một cái, vẻ mặt rất phức tạp, một lúc sau mới nói: “Tớ nghĩ sau này nếu A Quang nói gì, chúng ta nhất định phải chú ý, chuẩn bị sẵn sàng trước.”

Lưu Phù Phong, người nãy giờ không nói gì, bước đến trước mặt Nhạc Tê Quang, đưa cho cậu một thứ. Nhạc Tê Quang ngẩn người hỏi: “Gì đây?”

Lưu Phù Phong nói: “Tôi làm cho cậu một hình nhân giấy.” 

Nhạc Tê Quang: “Hả?” 

Lưu Phù Phong nói: “Nguyền rủa cậu.”

Nhạc Tê Quang: "....."

Nhạc Tê Quang siết chặt nắm đấm, định đánh ngay, nhưng vừa nhìn thấy Lưu Phù Phong lảo đảo không đứng vững, cậu đành rút tay lại. Nhìn xuống hình nhân giấy trong tay, phải nói là nó được làm rất tỉ mỉ và tinh xảo, sống động như thật… 

Lưu Phù Phong nói: “Nguyền rủa ngược, nguyền rủa cái miệng quạ đen của cậu không linh nghiệm nữa.” 

Nhạc Tê Quang: "....."

Nhạc Tê Quang ngơ ngác hỏi: “Thứ này thật sự hiệu quả sao?” 

Lưu Phù Phong quả quyết nói: “Hãy tin tôi, tin vào khoa học, nó tuyệt đối —— không có tác dụng gì.”

Nhạc Tê Quang: "....."

Nhạc Tê Quang giơ tay định xé tan tành, nhưng như bị ma xui quỷ khiến, cậu lại cất nó vào khoang lưu trữ của mình. 

Những người xung quanh chứng kiến cảnh này đều có chút cạn lời. Quý Dữu nói: “Cậu yên tâm đi, cái miệng của cệu chữa không được đâu, vì hôi miệng không thể trị dứt điểm, trừ khi cậu chịu ngậm miệng luôn.” 

Nhạc Tê Quang đảo mắt, nói: “Các cậu rảnh rỗi lắm đúng không?” 

“Khụ khụ…” Thẩm Trường Thanh lên tiếng, ngắt lời cuộc trò chuyện kỳ quặc, chủ động nói: “Chúng ta đến để thảo luận về đàn chim mào đỏ vừa rồi.”

Sở Kiều Kiều gật đầu: “Đúng vậy.”

Lưu Phù Phong im lặng, chủ động tìm một chỗ ngồi gần Quý Dữu. Quý Dữu nhìn thấy, lập tức tỏ vẻ chán ghét nói: “Sao cậu ngồi gần tưi như vậy? Tránh ra, tránh ra…” 

Lưu Phù Phong: “……”

Quý Dữu chỉ khoảng cách giữa hai người, nói: *“Cách xa 10 mét nhé.” 

Lưu Phù Phong nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”

Quý Dữu xua tay: “Tôi cảm thấy nếu ngồi gần cậu quá thì sống không lâu. Tôi muốn sống lâu hơn một chút.”

Lưu Phù Phong: “……” 

Hai người không nói gì thêm, tập trung nghe kết quả phân tích của Thẩm Trường Thanh. Cậu chỉ vào màn hình 3D, nói: “Ở đây, ở đây, và ở đây… Ba vị trí này hiện tại Liên minh đã công bố có dấu hiệu hoạt động của chim mào đỏ. Còn vị trí hiện tại của chúng ta là ——”

Thẩm Trường Thanh chỉ vào một điểm, nói: “Chúng ta đang ở đây.”

Mọi người nhìn theo hướng chỉ tay của cậu, phát hiện vị trí hiện tại của phi thuyền nằm ngay tại giao điểm của ba nơi có hoạt động của chim mào đỏ. Quý Dữu hỏi: “Ý của cậu là —— chim mào đỏ ở ba nơi này đang chủ động tụ họp sao?”

Giọng điệu Thẩm Trường Thanh có chút nặng nề: “Đúng vậy. Chim mào đỏ vốn không phải là loại tinh thú có ý thức cộng đồng cao, thường hành động đơn lẻ hoặc theo cặp vợ chồng. Dù là trong mùa sinh sản, chúng cũng không bao giờ tụ họp thành đàn lớn như thế này. Loại tập hợp quy mô lớn của chim mào đỏ này rất hiếm gặp. Cách giải thích duy nhất là chúng bị xua đuổi, cưỡng ép phải tụ họp lại.”

Thẩm Trường Thanh vừa nói xong, mọi người đều im lặng. 

Vài giây sau, Quý Dữu hỏi: “Cái gì có thể xua đuổi nhiều chim mào đỏ như vậy?” Độ nguy hiểm của thứ này chắc chắn còn vượt xa đàn chim mào đỏ. 

Thẩm Trường Thanh lắc đầu, nói: “Không biết, cũng không thể tìm hiểu rõ nguyên nhân.” Một thứ không rõ nguồn gốc có thể kiểm soát được đàn chim mào đỏ lớn như vậy, ai mà biết đó là địch hay bạn? 

Nếu không quan tâm đến mức độ hung dữ của đối phương, cố tình điều tra nguyên nhân bằng cách sử dụng thiết bị dò tìm theo hướng của nguồn sáng, có lẽ cũng không tìm ra được nguyên nhân. Ngược lại, điều đó rất có thể sẽ làm kinh động đối phương, khiến cả nhóm bị lộ ra. 

Đúng là mất nhiều hơn được. 

Không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. 

Sở Kiều Kiều hỏi: “Vậy —— đàn chim mào đỏ này sau khi tụ họp quy mô lớn, cụ thể sẽ đi làm gì?” 

Gương mặt Thẩm Trường Thanh thoáng trầm xuống, nói: “Có khả năng một khu vực nào đó sẽ xảy ra dị động nhỏ về tinh thú.”

Mọi người: “……” 

Quý Dữu suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: “Vậy… Vậy chúng ta bây giờ có tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, hay giải tán, mỗi người về nhà tìm mẹ đây?”

Nghe vậy, mọi người đều đồng loạt lườm Quý Dữu, mắng lớn. Đặc biệt là Nhạc Tê Nguyên, gần như nghiến răng nói: “Tiếp tục hành trình! Về nhà cái rắm a.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro