Chương 946: Cây Gậy

Quý Dữu trừng mắt nói: “Bình thường thấy các cậu toàn nhát chết, giờ biết rõ phía trước có nguy hiểm mà lại không định bảo toàn tính mạng?”

Gương mặt vốn nặng nề của Thẩm Trường Thanh, nghe xong câu nói của Quý Dữu, khẽ ho một tiếng. Nét cau mày trên trán cậu hơi giãn ra một chút, nói: “Không nhất thiết nghiêm trọng đến thế đâu.”

Quý Dữu nói: “Không nhất thiết thôi, chứ đâu phải chắc chắn. Hay là chúng ta rút lui ngay bây giờ?” 

Nhạc Tê Nguyên hỏi: “Rút về đâu?” 

Phía trước không có làng, phía sau không có quán trọ, khoảng cách lại quá bất tiện. Dù có quay đầu rút lui cũng không phải chuyện dễ dàng, chưa kể trên đường đi có thể gặp phải nguy hiểm bất ngờ nữa. 

Vừa nghe câu hỏi của Nhạc Tê Nguyên, cả nhóm cúi đầu, bắt đầu suy tư. Thẩm Trường Thanh chăm chú nhìn vào bản đồ lộ trình, không ngừng tính toán điểm dừng tốt nhất. 

Bên cạnh, Nhạc Tê Quang nói: “Rút cái gì mà rút? Tiến thẳng lên, baba không tin chúng ta lại xui xẻo như vậy!”  "Khục khục..."

"Khụ khụ..."

"Khụ khụ..."

"Khụ khụ..."

Ngay lập tức, những tiếng ho mạnh vang lên. Cả nhóm đồng loạt trừng mắt nhìn Nhạc Tê Quang, như thể muốn biến mặt cậu thành đầu heo. 

Lưu Phù Phong, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bất ngờ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Nhạc Tê Quang, trên khuôn mặt tinh tế, đẹp đẽ của cậu hiện lên biểu cảm không thể diễn tả thành lời. Sau đó, Lơu Phù Phong nói: “Bạn học Nhạc Tê Quang, xin cậu đừng mở miệng nói nữa. Tôi… tôi sợ.”

Nghe vậy, Nhạc Tê Quang có chút ngơ ngác. Cậu vừa định nói gì đó để giải thích rõ ràng thì ánh mắt của Lưu Phù Phong vừa chạm phải mình, cơ thể của cậu ta bỗng run lên dữ dội, sau đó xiêu vẹo, như thể thực sự bị Nhạc Tê Quang dọa đến mức muốn ngã vào người Quý Dữu. Quý Dữu hơi nghiêng người, tránh sang một bên, đồng thời trong khoảnh khắc đó rút đại đao ra, dùng sống đao đỡ lấy Lưu Phù Phong. 

Lưu Phù Phong: “……” 

Nhìn cảnh này, dây thần kinh căng cứng của Nhạc Tê Quang mới được thả lỏng: [Trời đất! Baba không dám dọa cái phế thái tử yếu ớt này nữa đâu, đúng là chịu hết nổi ——] 

Bên cạnh, Quý Dữu cười nói: “Bạn học Lưu Phù Phong, cơ thể của cậu không ổn chút nào. Mỗi giây mỗi phút đều có nguy cơ ngã, hay để tôi làm cho cậu một cây gậy đi?”

Lưu Phù Phong: “……” 

"Khụ khụ..." Sở Kiều Kiều ho mạnh, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho Quý Dữu, nói: “Bạn học Quý Dữu, không nên làm tổn thương người khác như vậy a.” Một thanh niên khỏe mạnh mà lại phải dùng gậy thì… 

Thực sự… 

Đúng là khó nói. 

Quý Dữu nở nụ cười toe toét, nói: “Đùa thôi, đùa thôi, đừng để tâm nhé.”

Lưu Phù Phong nhìn Quý Dữu, ánh mắt cậu rơi xuống thanh đại đao trong tay cô. 

Quý Dữu vội vàng thu lại đao, nói: “Haha… Tôi quen dùng đao, không quen dùng tay, đừng để tâm nhé.” Câu nói này vốn chỉ để xoa dịu không khí, cô cảm thấy hơi ngượng nên nói cho khách sáo. Cô tưởng rằng Lưu Phù Phong sẽ không bận tâm, nhưng không ngờ —— 

Lưu Phù Phong nói: “Tôi để tâm.” 

Quý Dữu “……” 

Cô cạn lời: “Cậu đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Người nhỏ mọn thì không được yêu thích, cậu biết không?” 

Lưu Phù Phong nghiêm túc nói: “Tôi giống mẹ tôi, lòng dạ hẹp hòi.” 

Quý Dữu: “……” 

Cô thực sự bị chặn họng. 

Khi nói câu đó, cơ thể của Lưu Phù Phong lại bắt đầu xiêu vẹo. Cậu sắp ngã về phía Quý Dữu thì Thẩm Trường Thanh bất ngờ đưa tay ra, đỡ lấy Lưu Phù Phong, đứng lên nói: “Bạn học Lưu Phù Phong, ở đây có một chỗ ngồi, để tôi dìu cậu qua ngồi nhé?”

Lưu Phù Phong lắc đầu, nói: “Tôi không ngồi.” 

Thẩm Trường Thanh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?” 

Lưu Phù Phong hơi cứng đầu, nói: “Các cậu đều đứng, chỉ mình tôi ngồi, trông tôi thấp kém.” 

Thẩm Trường Thanh: “……” 

Quý Dữu và nhóm: “……” 

Cả nhóm đều cạn lời, sau đó, như đã hẹn nhau trước, Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Thịnh Thanh Nham đều tìm một chỗ ngồi xuống. Thẩm Trường Thanh ho nhẹ một tiếng, nói: “Bây giờ, mọi người cùng thảo luận về hành trình tiếp theo nhé.” 

Lưu Phù Phong nhìn thấy vậy, lúc này mới chịu ngồi. Đầu tiên cậu nhấc chân lên, bước từng bước một, chậm rãi di chuyển đến chỗ ngồi bên cạnh. Trong quá trình di chuyển, cơ thể cậu luôn run nhẹ, như thể bị không khí thổi bay. Nhìn cảnh này, cả nhóm đều cảm thấy lo lắng. 

Khi Lưu Phù Phong đã ngồi xuống thành công, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, trong lòng mọi người đều có chút hối hận: Không nên ham hồn khí của Lưu Phù Phong. Với dáng vẻ yếu ớt này, nếu sau này đến mức không thể đi lại được, cần người cõng, thì phải làm sao đây? 

Liệu còn làm được nhiệm vụ nữa không? 

“Khụ…” 

Lưu Phù Phong khẽ ho, cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, rồi nói: “Tôi đi được.” 

Mọi người: “……”

Trong tiếng ho ngượng ngùng, Quý Dữu chủ động lên tiếng, nói: “Chúng tôi không lo cậu không đi được, mà lo nếu cơ thể cậu tiếp tục như vậy, không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ thì làm sao cô Mục chấp nhận được đây?” 

Đôi mắt đen sâu của Lưu Phù Phong nhìn thẳng vào Quý Dữu, bất ngờ đổi chủ đề: “Bạn học Quý Dữu, vừa rồi cậu nói sẽ làm cho tưi một cây gậy, là thật lòng sao?” 

Quý Dữu: “???”

Mọi người: “???”

Lưu Phù Phong cúi đầu, gương mặt thoáng ửng đỏ, nói khẽ: “Tôi muốn.” 

Quý Dữu: “!!!”

Mọi người: “!!!” 

Quý Dữu cạn lời nói: “Cậu không đùa chứ?” 

Lưu Phù Phong ngẩng đầu nhìn Quý Dữu, nghiêm túc nói: “Không.” 

Quý Dữu nói: “Nhưng tôi chỉ đùa thôi mà.” 

Lưu Phù Phong: “……” 

Biểu cảm trên gương mặt Lưu Phù Phong rõ ràng là thất vọng và buồn bã, nhưng Quý Dữu phớt lờ, thẳng thừng xua tay nói: “Cái đó tôi không làm được đâu, tôi thấy cậu mua trên Tinh Võng một cái thì tốt hơn.” 

Quý Dữu mạnh mẽ chuyển chủ đề, nói: “Quay lại vấn đề lúc trước nhé. Có thể chắc chắn đàn chim mào đỏ này đã gặp phải tình huống bất thường nào đó, mới khiến chúng tụ tập lại với nhau như vậy. Nhìn những con chim mào đỏ này hoảng loạn đến mức không kịp phát hiện ra tung tích của chúng ta, cũng không quan tâm đến tình hình xung quanh.”

Mọi người tập trung cao độ. 

Quý Dữu hỏi: “Các cậu nghĩ, rốt cuộc nguyên nhân nào khiến đàn chim mào đỏ này phản ứng lạ lùng như vậy?”

Thú triều? 

Hiển nhiên là không thể. Vì tinh thú trong cơn bão thú triều đều cực kỳ hung bạo, gần như mất đi ý thức tự chủ, phá hoại mọi thứ để trút cơn giận dữ bên trong. 

Phản ứng của đàn chim mào đỏ này chỉ thể hiện sự hoảng loạn và sợ hãi, hoàn toàn không có chút hung bạo nào, cũng không mất đi lý trí. 

Hơn nữa, còn đến 10 năm nữa mới đến thời điểm của thú triều. Hiện tại dù có sự dị động của tinh thú nhưng vẫn chưa xuất hiện tình huống như thú triều. 

Vậy thì là gì? 

Cả nhóm cúi đầu, chìm trong suy nghĩ. 

Quý Dữu nhìn mọi người, nói: “Vừa rồi, qua màn hình giám sát, tớ chỉ thoáng nhìn đã thấy ít nhất 10 con chim mào đỏ cấp 8 trở lên… Điều này thật sự quá kinh khủng. Các cậu nói xem, là sức mạnh gì đang truy đuổi hoặc xua đuổi đàn chim mào đỏ này? Đến cả nhiều con cấp 8 cũng sợ nó sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro