Chương 948: Thật Ngay Thẳng?
Đối mặt với ánh mắt khác thường của một nhóm bạn học plastic, Quý Dữu có chút khó hiểu, nhưng cô không để tâm, chỉ đưa tay gãi đầu, rồi nở nụ cười với Thẩm Trường Thanh, nói: “Tiểu ngốc nghếch, ông nội chúng ta thực sự là người rất hòa nhã.”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Thịnh Thanh Nham đảo mắt nói: “Cậu chắc chắn không muốn biết ông nội Thẩm còn là người cực kỳ đáng sợ. Chỉ cần cậu dám bắt nạt A Thanh…”
Quý Dữu khẽ hắng giọng, nói: “Cậu đang nói gì thế? Tớ làm sao có thể bắt nạt tiểu ngốc nghếch được. Tơ còn bận bảo vệ cậu ấy nữa cơ.”
Xung quanh một trận im lặng. Thẩm Trường Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng tớ có thể tự bảo vệ bản thân mà.”
Vừa nghe xong, Quy Dữu bước tới, vỗ nhẹ lên vai Thẩm Trường Thanh, cười nói: “Tiểu ngốc nghếch, cậu đừng lo, cũng đừng ngại ngùng. Được con gái bảo vệ không phải là điều gì đáng xấu hổ đâu.”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Đối mặt với sự khoe khoang của Quý Dữu, trong chốc lát, Nhạc Tê Nguyên, Thịnh Thanh Nham, Sở Kiều Kiều… đều cạn lời, chỉ có Nhạc Tê Quang mạnh miệng bước ra, nhếch môi châm chọc: “Đồ ngốc, cậu 2B còn đòi bảo vệ cấp S như Thẩm Trường Thanh? Cậu nghĩ sao vậy?”
"Khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
Ngay lập tức, một trận ho mạnh vang lên. Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Nguyên, thậm chí cả Thẩm Trường Thanh đều cười gượng trong sự ngượng ngùng, liếc mắt ra hiệu cho tên ngốc Nhạc Tê Quang —
Đồ ngốc!
Vừa rồi được một tên ngốc bảo vệ là ai?
Đồ ngốc!
Câu nói của Nhạc Tê Quang có phạm vi "sát thương" quá rộng, ngay cả chính cậu cũng bị bao gồm trong đó.
Câu nói này khiến cả nhóm đều cực kỳ lúng túng. Miệng nhanh hơn não, Nhạc Tê Quang cuối cùng cũng nhận ra, khóe miệng cậu khẽ giật, cố gắng giữ im lặng.
Quý Dữu xua tay, vẫn giữ dáng vẻ cao nhân, điềm nhiên nói: “Không cần xấu hổ. Các cậu không cần xấu hổ, bảo vệ các cậu là tín niệm của tớ. Sớm muộn gì cũng có ngày, tớ có thể dựa vào năng lực của mình mà bảo vệ các cậu, bảo vệ Liên minh, bảo vệ toàn thế giới…”
Mọi người: “……”
Trong sự im lặng ngượng ngùng, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí.
Lưu Phù Phong bước đến trước mặt Quý Dữu, đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc hỏi: “Bạn học Quý Dữu, cậu cũng sẽ bảo vệ tôi chứ?”
Quý Dữu: "......"
Lưu Phù Phong rất nghiêm túc: “Cậu nói sẽ bảo vệ cả thế giới.”
Quý Dữu: “Khụ khụ… Đương nhiên ——”
Đôi mắt của Lưu Phù Phong bỗng sáng rực, chỉ nghe Quý Dữu nói tiếp: “Chỉ cần tiền đến đúng chỗ.”
Lưu Phù Phong: “……”
Quý Dữu: "......"
Lưu Phù Phong nói: “Tôi có tiền.”
Có vẻ như cậu sợ Quý Dữu không đồng ý, Lưu Phù Phong tiếp tục nói: “Câu nói của cậu được con gái bảo vệ không phải điều đáng xấu hổ. Tôi… Tôi cũng đồng tình với câu đó.”
Quý Dữu: “……”
Nghe thấy Lưu Phù Phong nói mình có tiền, Quý Dữu vốn định đồng ý ngay, nhưng lại nhớ đến lời rồng vàng từng nói. Nhìn thấy Lưu Phù Phong đứng quá gần mình, theo phản xạ, cô lùi lại một bước, nói: “Đồ chuyên vay tiền thì tôi không bảo vệ.”
Lưu Phù Phong nói: “Sau này tôi không vay tiền nữa.”
Quý Dữu cười gượng: “Chuyện sau này để sau này tính.”
Quý Dữu đã được thay ca từ vị trí điều khiển chính, thay thế cô là Sở Kiều Kiều. Sở Kiều Kiều và Thẩm Trường Thanh tiếp quản nhiệm vụ điều khiển phi thuyền, những người còn lại được nghỉ ngơi. Quý Dữu, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên và Lưu Phù Phong đều đang nghỉ ngơi. Vừa có thời gian thảnh thơi, Thịnh Thanh Nham không nói nhiều, ngay lập tức nằm xuống ngủ. Bốn người còn lại liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút nhàm chán.
Quý Dữu nói: “Hay là chơi một ván nhỉ?”
Nhạc Tê Quang đứng dậy, nói: “Đi.”
Quý Dữu: “Khụ khụ… Tớ nói là chơi bài.”
Nhạc Tê Quang nói: “Tạm biệt.”
Người không có tiền tiêu vặt thì không đủ tư cách chơi bài.
Quý Dữu quay sang Nhạc Tê Nguyên và Lưu Phù Phong: “Ba chúng ta chơi đánh bài Đấu Địa Chủ nhé?”
Nhạc Tê Nguyên nhớ đến kỹ thuật đánh bài tệ hại của Quý Dữu, lập tức gật đầu, nói: “Được thôi.”
Lưu Phù Phong nhỏ giọng: “Tớ không giỏi lắm.”
Đôi mắt Quý Dữu sáng rực, nụ cười lập tức hiện trên mặt: “Không sao, tôi dạy cậu.”
Sau đó.
Ván thứ nhất.
Quý Dữu thua.
Ván thứ hai.
Quý Dữu vẫn thua.
Ván thứ ba.
Quý Dữu tức giận, đập bộ bài xuống, giận dữ nói: “Cậu không phải nói cậu không biết chơi bài sao?”
Lưu Phù Phong vẻ mặt vô tội: “Tôi đúng là không biết mà. Học tại chỗ thôi.”
Quý Dữu mắng: “Cậu như thế này không giống không biết chút nào! Cậu là người chơi bài lâu năm rồi.”
Đôi mắt của Lưu Phù Phong đột nhiên sáng bừng, hỏi: “Vậy tức là tôi chơi bài rất giỏi?”
Quý Dữu mặt tối sầm lại.
Nhìn thấy sắc mặt của Quý Dữu, Lưu Phù Phong ngay lập tức cười tươi, tới mắt nhắm hờ, nói: “Tôi thích chơi Đấu Địa Chủ.”
Nụ cười ấy khiến khuôn mặt của cậu như pháo hoa rực rỡ trong đêm đen, sáng chói và đẹp đến mức khó tin…
Trong chốc lát, Quý Dữu, Nhạc Tê Nguyên và Nhạc Tê Quang đều đơ người. Sau đó, Quý Dữu là người phản ứng lại đầu tiên, cô lập tức quay người, nhìn về phía Thịnh Thanh Nham đang ngủ ngáy bên cạnh.
So với vẻ đẹp tuyệt sắc của Thịnh Thanh Nham, khuôn mặt của Lưu Phù Phong cũng không thua kém chút nào.
Vậy nên, nếu Lưu Phù Phong thừa hưởng nét đẹp từ mẹ mình là hoàng hậu Hạ Mạn, thì hoàng hậu Hạ Mạn ngày xưa chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt thế rồi. Không lạ gì khi rồng vàng nói bà đã dùng khuôn mặt của mình để "ăn uống miễn phí" khắp nơi.
Khụ khụ…
Quý Dữu nghiêm mặt tự nhủ: “Sắc đẹp là nguy hại, nhất là kiểu như Lưu Phù Phong.”
Đây có vẻ là lần đầu tiên Lưu Phù Phong cười. Thấy biểu cảm kỳ lạ của Quý Dữu và những người khác, cậu hỏi: “Các cậu không cam tâm thua tiền tôi à? Không sao, chúng ta có thể chơi Đấu Địa Chủ không cược tiền.”
Nhạc Tê Nguyên lẩm bẩm: “Không cược tiền thì có gì thú vị?”
Lưu Phù Phong lập tức nói: “Vậy có thể chơi cược hồn khí.”
“!!!” Quý Dữu, Nhạc Tê Nguyên, thậm chí cả Nhạc Tê Quang — người không có tiền tiêu vặt nên không dám chơi bài — đều giật mình. Thịnh Thanh Nham đang ngủ cũng bị đánh thức, bật dậy. Cả nhóm đều trố mắt nhìn Lưu Phù Phong, hỏi: “Cậu nói gì?”
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Lưu Phù Phong nói: “Tôi đùa thôi.”
Cả nhóm: “……”
Lưu Phù Phong nói: “Dù là tôi, cũng phải tốn nhiều công sức mới có thể mua được hồn khí. Làm sao có thể lãng phí như vậy.”
Nhạc Tê Nguyên liếc mắt nhìn cậu, nói: “Thời gian trước ai nói hồn khí nhiều đến mức không có chỗ để nữa nhỉ?”
Lưu Phù Phong lắc đầu: “Không phải tôi.”
Nhạc Tê Nguyên: “……”
Xác nhận rồi!
Đây là kiểu người nói dối không chớp mắt.
Lưu Phù Phong đứng thẳng, giải thích một cách điềm tĩnh: “Tôi chỉ nói sản nghiệp hơi nhiều, tiền nhiều, hồn khí nhiều, những thứ khác không đáng kể. Thật đấy, câu cậu vừa nói, tôi chưa từng nói qua. Dù là tôi, ngay cả hồn khí không dùng đến, tôi cũng không thể tùy tiện vứt bỏ được.”
Nhạc Tê Nguyên: “……”
— Vậy là, Lưu Phù Phong này, rốt cuộc là ngay thẳng, hay ngây ngô, hay ——
Quý Dữu, Nhạc Tê Quang và Thịnh Thanh Nham nghe xong, cũng đều cạn lời. Sau một lúc lâu, cả nhóm không biết phải nói gì tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro