Chương 976: Chơi Đùa!

Quý Dữu: "Chít chít chít…"
 
Rồng vàng: "……"

Rồng vàng: "Chít chít chít…" 

[Nữ nhân, cô có biết mình đang nói cái gì không?]

Quý Dữu: "Chít chít chít…"

[Tôi đâu có biết, chuột không phải kêu chít chít chít như thế sao…] 

Trong tổ chuột vàng đen cách chưa đầy 10 mét, con chuột mẹ cấp 3 đỉnh phong quay đầu một vòng, sau đó vươn cổ ra: "Chít chít chít???"

Rồng vàng không nhịn được, đưa tay xoa trán: "Chít chít chít…"

Cô có biết con chuột đó đang nói gì không?

Quý Dữu nhe răng cười, nụ cười trông rất vui vẻ: "Chít chít chít?" 

Rồng vàng: "Chít chít chít…"
 
[Nó đang nói, tên ngốc to đùng bên ngoài kia, cậu đang lẩm bẩm gì thế, cậu làm phiền tôi đấy. Nếu cậu còn lải nhải nữa, tôi sẽ cắn chết cậu!]

Vừa nghe rồng vàng phiên dịch, Quý Dữu đang há miệng chuẩn bị tiếp tục kêu "chít" bỗng khựng lại ngay giữa chừng. Khóe miệng cô cứng đờ, cố gắng mỉm cười một cách bình tĩnh: "……"

[Đúng là một con chuột kiêu ngạo. Nó thực sự nghĩ rằng tôi — một vị vua đứng trên đỉnh cao thế giới — sẽ sợ nó sao?]

Ngay giây tiếp theo, Quý Dữu nhấc bổng rồng vàng lên, nhét vào trong ngực mình: [Chạy mau! Nếu không chạy bây giờ thì còn đợi đến khi nào?]

Rồng vàng: "……"

Co người lại, rồng vàng khẽ nói: "Chít chít chít…"

[Mẹ ơi… Con vừa đuổi được một tên ngốc to đùng rồi…] 

Bước chân Quý Dữu khựng lại, suýt thì trượt ngã: "Chít chít chít…"

[Cậu vừa gọi nó là mẹ sao?]

Rồng vàng nhếch khóe miệng, cứng đờ: "Khụ… chít!"

[Cô không hiểu gì cả, đây gọi là giả dạng kẻ địch để thâm nhập nội bộ! Không như cậu, ngốc nghếch chẳng hiểu gì mà cứ lảm nhảm chít chít chít…] 

Điều khiến rồng vàng không nói nên lời là nữ nhân này, một mình kêu "chít chít chít" mà rất nhập tâm, hoàn toàn coi mình là chuột mà thoải mái hú hét. 

Thật sự, không bị chuột vàng đen cắn chết, đã là cô ta quá may mắn rồi. 

Nghe xong lời của rồng vàng, Quý Dữu như bừng tỉnh: "Chít"

[Ồ, cậu cũng thông minh ra phết.]

Lúc này, đội gồm hai người một rồng vàng đã thành công thoát khỏi vùng nguy hiểm. Nghe Quý Dữu vẫn còn không ngừng kêu "chít chít chít," rồng vàng bất lực nói: "Đủ rồi, giờ nó không nghe thấy nữa, cô đừng chít nữa, cô làm tôi đau đầu rồi." 

Quý Dữu: "Chít chít…"
 
[Nó không nghe thấy, nhưng tôi vẫn phải giữ hình tượng và danh phận của mình chứ. Nghe này, từ giờ trở đi, suốt cả ngày hôm nay, tôi chính là một con chuột vàng đen ngầu lòi tuyệt đỉnh!]

Rồng vàng: "……"

Bỗng dưng, rồng vàng muốn thu mình lại cho khuất mắt đời. 

Bên cạnh, Sở Kiều Kiều đập mạnh vào ngực mình, nói với Quý Dữu: "Bạn học Quý Dữu, cậu đúng là… vừa xinh đẹp, vừa thông minh!" Nói đến đây, Sở Kiều Kiều dừng lại một chút, tò mò hỏi: "Bạn học Quý Dữu, cậu thật sự hiểu được tiếng chuột vàng đen sao?" 

Nụ cười tự mãn trên khóe miệng Quý Dữu bỗng dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát. Sau đó, cô ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đáp: "Chít." 

[Đó là đương nhiên.]

Quý Dữu: "Chít chít chít…"
 
[Tôi là bạn tốt nhất của chuột vàng đen, đãi nó ăn, cho nó ngủ, cuối cùng còn cung cấp luôn dịch vụ trọn gói từ tiễn biệt đến chôn cất.] 

Sở Kiều Kiều: "……"
 
"Xin lỗi, tớ không hiểu ngôn ngữ này."* Nói xong, cô quay sang rồng vàng đang nằm trong ngực Quý Dữu: "Ngài rồng vàng, cô ấy đang nói gì thế?" 

Rồng vàng cứng đờ khóe miệng, suy nghĩ một lát, rồi vẫy tay nói: "Ngôn ngữ này dịch hơi phức tạp, hay là, cô trực tiếp hỏi Quý Dữu đi." 

Sở Kiều Kiều quay lại nhìn Quý Dữu, Quý Dữu nheo mắt, cười lộ rõ hàm răng trắng: "Chít chít chít…"

Sở Kiều Kiều đưa tay xoa trán, đối mặt với Quý Dữu đang đùa giỡn đầy hứng thú, cô chỉ biết bất lực: 

[Ai bảo cô ấy đáng yêu như vậy cơ chứ?] 

[Chỉ có thể - nhịn.]

[Đành chịu thôi.] 

Sở Kiều Kiều xoa trán, rồi nở một nụ cười tươi đủ để lộ tám chiếc răng: "Chít chít chít."

Trong phòng giám sát, Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham gần như đồng thời đưa tay xoa mạnh thái dương. Thịnh Thanh Nham tỏ vẻ khó chịu, nói: "Người không làm, lại đi làm chuột à? Là bị kẹp cửa hay sao thế?"

Thẩm Trường Thanh thấp giọng nói: "Khụ… có thể là như vậy."

Trên màn hình giám sát, Quý Dữu và Sở Kiều Kiều vẫn đang kêu "chít chít chít" một cách lộn xộn, như gà và vịt nói chuyện… Ánh mắt của Thẩm Trường Thanh lại vô tình dừng lại trên người rồng vàng đang nằm trong ngực Quý Dữu. 

Thì ra… thì ra nó thật sự lợi hại thế này sao? Không chỉ nghe hiểu được ngôn ngữ của chuột vàng đen, mà còn có thể bắt chước hoàn hảo, đến mức bản thân chuột vàng đen cũng không nhận ra! Đây! 

Quả không hổ danh là thứ được đồn thổi…

Nhìn vào rồng vàng, Thẩm Trường Thanh khẽ siết chặt tay, trong lòng nghĩ một ngày nào đó, cậu nhất định cũng có thể thiết kế ra được một cơ giáp lợi hại như vậy. Chỉ cần giải quyết xong vấn nạn tinh thú, cậu sẽ giải ngũ, sau đó mở một xưởng nhỏ chuyên sản xuất và sửa chữa cơ giáp. 

Nhận đơn hàng thì làm, không có việc thì nghiên cứu cơ giáp của riêng mình. 

Cứ quyết định vậy đi. 

Đôi mắt Thẩm Trường Thanh sáng lên, nhưng tâm trí vẫn rất tỉnh táo. Cậu bình tĩnh chỉ huy Quý Dữu, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Nguyên và Nhạc Tê Quang tiến lên cẩn thận. Khi tất cả mọi người đã đặt hết mồi nhử xuống, Thẩm Trường Thanh nói: "Rút lui theo đường ống trung tâm. Nhanh lên, con chuột mẹ cấp 3 đỉnh phong đã bò ra khỏi hang, đang gặm khoáng vàng đen rồi." 

Do số lượng khoáng vàng đen có hạn, tổng cộng chỉ có 120 cân, phải chia nhỏ ra và rải khắp các vị trí dưới lòng đất sâu hàng nghìn mét. Mỗi phần mồi nhử đều rất ít, vừa phải đảm bảo chuột vàng đen phát hiện ra, đào lên được, vừa phải kích thích sự thèm ăn của chúng, dẫn dụ chúng vào bẫy đã chuẩn bị sẵn. Vì vậy, mỗi phần mồi nhử chỉ nặng khoảng hơn chục gram. 

Quý Dữu, Sở Kiều Kiều, cùng Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên ở hướng khác đều tăng tốc, nhanh chóng quay về điểm tập kết. 

Khoảng nửa giờ sau, tất cả mọi người tập trung lại trong phòng giám sát của bến cảng. Thẩm Trường Thanh nhìn Quý Dữu và những người còn lại, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói: "Mọi việc đều diễn ra đúng kế hoạch. Tất cả chuột vàng đen cấp 3 đều đã vào trong tháp, ngoại trừ một con cấp 2, toàn bộ cũng đã bị dẫn dụ vào tháp. Tính đến hiện tại, có tổng cộng 168 con chuột vàng đen đã bị nhốt trong tháp." 

Nhạc Tê Nguyên xoa cằm: "Nói vậy, vẫn còn 11 con đang lang thang bên ngoài?"

Thẩm Trường Thanh đáp: "Tỷ lệ thành công đã rất cao rồi."

Nói xong, cậu tiếp tục: "Giải quyết 11 con lẻ bên ngoài trước, sau đó xử lý những con trong tháp. Các cậu thấy thế nào?" Khi nói, ánh mắt cậu hướng về phía Quý Dữu. 

Ngay sau đó. 

Quý Dữu: "Chít!" 

Mọi người: "……"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro