Chương 995: Nấm

Quý Dữu quay mặt lại, cười nói: "Kiều Kiều, cảm ơn cậu nhé."

Sở Kiều Kiều dùng tay đỡ lấy eo của Quý Dữu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, cười tươi đến mức lộ cả hàm răng: "Không có gì, được phục vụ bạn học Quý Dữu là vinh dự của tớ." Nói xong, cô thì thầm nhỏ giọng: "May mà đỡ kịp, nếu không làm hỏng mặt của bạn học Quý Dữu thì sao đây?"

Quý Dữu: "……" 

Quý Dữu hơi bất lực, đưa tay xoa trán, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào ổ khóa của cánh cửa thứ tám. Đó là một chiếc chìa khóa kim loại, lặng lẽ treo trên tay nắm cửa. 

Quý Dữu ước tính, từ lúc cả nhóm bước vào mật thất kỳ lạ này đã trôi qua hai tiếng rưỡi. Thực ra, từ cánh cửa đầu tiên đến cánh cửa thứ tám, thời gian thực sự họ sử dụng rất ít, chưa đầy nửa tiếng. Hai tiếng còn lại chủ yếu là thời gian ăn uống, nghỉ ngơi. 

Hai tiếng rưỡi, thêm 30 phút nữa sẽ vượt qua ba giờ. Trên mặt đất, Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó. Đến lúc đó, họ sẽ phải ra ngoài tìm viện trợ. Vì vậy, chỉ cần thêm 30 phút nữa thôi. 

Nhưng — 

Không thể trì hoãn việc mở cửa thêm nữa. 

Nếu tiếp tục kéo dài thời gian, kẻ địch đang ẩn nấp sẽ mất kiên nhẫn. Kéo dài quá lâu cũng khiến chúng trở nên nghi ngờ. Từ những dao động tinh thần của đối phương, Quý Dữu hiểu rõ khoảng cách thực lực giữa nhóm mình và kẻ địch. Nếu đối đầu trực diện, nhóm cô chỉ còn nước nhận thua. Lựa chọn duy nhất lúc này là tấn công bất ngờ, khiến kẻ địch không kịp trở tay để có cơ hội sống sót. 

Quý Dữu lặng lẽ siết nhẹ tay của Sở Kiều Kiều đang đặt trên eo mình. Sở Kiều Kiều hơi động tâm, nhưng bề ngoài vẫn giữ nụ cười đầy vẻ ngốc nghếch: "Bạn học Quý Dữu, cậu xinh thật đấy."

Quý Dữu đảo mắt, mắng: "Cậu bỏ ngay cái tay lợn kia đi!" 

Sở Kiều Kiều theo phản xạ siết chặt tay hơn, giọng nói đầy vẻ không muốn buông: "Ôi… Cảm giác này thật tuyệt vời, khoảnh khắc này thật đẹp. Mong rằng thời gian ngừng trôi tại đây. Nếu đây là một giấc mơ, hãy để tớ đắm chìm trong sự ngọt ngào của bạn học Quý Dữu, mãi mãi không tỉnh dậy." 

Quý Dữu: "……"

Cô vung tay đập mạnh vào tay Sở Kiều Kiều, mắng: "Cậu đủ rồi, nhanh buông ra! Nếu còn lề mề nữa, tớ sẽ đánh cậu!" 

"Hê hê…" Sở Kiều Kiều cười, rút tay lại, sau đó lùi về phía sau. Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham cũng tự giác lùi vài bước, đứng sau Quý Dữu. 

Quý Dữu đứng chính giữa cánh cửa, chăm chú nhìn vào chiếc chìa khóa. Sau vài giây ngắn ngủi, cô không do dự nữa, đưa tay cầm lấy chiếc chìa. Đó là một chiếc chìa khóa bằng đồng rất bình thường, không có gì đặc biệt từ vẻ bề ngoài. Sau khi quan sát một chút, Quý Dữu nói với những người bạn: "Các cậu chắc rằng khi mở cánh cửa này, chúng ta sẽ thấy kho báu, chứ không phải mấy gã to con cầm súng laser chờ sẵn?"

Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham, Thẩm Trường Thanh: đ"……" 

Ngay giây sau, cả ba người đồng thanh: "Xì!"

"Xì xì!"
 
"Xì xì xì!"

Sau ba lần xì dài, cả ba mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Thịnh Thanh Nham liếc nhìn Quý Dữu, mắng: "Cậu nói gì đó tích cực hơn đi a. Gì mà gã to con cầm súng a. Tớ thà thấy mấy cô nàng xinh đẹp da trắng nõn còn hơn a…" 

"Cậu nghĩ đẹp thế. Gì mà cô nàng xinh đẹp. Không xuất hiện vài con tinh thú ăn thịt cậu là may rồi." Vừa nói, Quý Dữu vừa cắm chìa khóa vào ổ, tiếp lời: "Tất cả chuẩn bị chiến đấu đi. Nếu thật sự là tinh thú, phải tiêu diệt ngay!"

Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham đã sẵn sàng vũ khí. Thịnh Thanh Nham thúc giục: "Yên tâm đi a, cậu mở nhanh lên, đừng chậm chạp nữa a."

Ở phía bên kia. 

Hắc Tam Xạ nhìn cảnh này, hơi ngạc nhiên, nói: "Đám nhóc con này xem ra cũng khá cảnh giác đấy."

Hắc Đồ, từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng: "Dù sao cũng là học sinh quân sự chính quy, có cảnh giác là chuyện bình thường. Nếu không có chút cảnh giác nào thì chúng thật sự là lũ ngốc, nhưng rõ ràng chúng không ngu ngốc đến thế." 

Nhìn thấy nhóm của Quý Dữu tăng cường cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, đôi mày nhíu chặt của Hắc Đồ cuối cùng cũng giãn ra. 

"Không cảnh giác mới là kỳ lạ."

"Cảnh giác có nghĩa là chúng không khó đối phó."

"Két ——"

Ổ khóa đồng khẽ xoay, cửa được mở ra. Quý Dữu nhẹ nhàng đẩy từ bên ngoài, cánh cửa chậm rãi mở, khác hẳn với những cánh cửa trước đó. Không gian phía sau cánh cửa này khá rộng, ước chừng khoảng 500 mét vuông. Bên trong xếp các dãy kệ liền kề, trên kệ được phân loại rõ ràng và chất đầy các loại tài liệu khác nhau. Phía sau các kệ còn có vài bàn công cụ. Khi Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh và những người khác bước vào, tất cả đều ngẩn người:

"Cái này —" Sở Kiều Kiều nói: "Đây có phải là phòng thí nghiệm của hệ tài liệu không?" 

Thẩm Trường Thanh đáp: "Rất giống." 

Thịnh Thanh Nham, với giọng đầy thất vọng, nói: "Sao lại là phòng thí nghiệm của hệ tài liệu a? Chán quá a… Nhânp gia còn tưởng có bảo vật hiếm có nào được giấu ở đây a…"

Cậu bước tới một dãy kệ, liếc nhìn, thấy trên đó toàn các loại lọ bình chất đầy. Có những nhãn ghi tên tài liệu, mã số… Dù sao, Thịnh Thanh Nham không phải là người thuộc chuyên hệ tàiđ liệu, nên cậu chẳng thấy hứng thú chút nào. 

Quý Dữu tiến lên vài bước, dừng lại trước một kệ. Với chiều cao 1m65, cô chỉ có thể với tới các ngăn dưới hoặc ngăn giữa. Ở đó là các loại tài liệu dạng lỏng được đựng trong chai thủy tinh trong suốt. Quý Dữu nhìn thấy hàng loạt chất lỏng màu đỏ, trắng, xanh lá, hồng… 

Trong không gian 500 mét vuông này không thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có người từng hoạt động. Có vẻ như nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu. 

Ngay lúc đó, Sở Kiều Kiều hét lớn: "Trời đất, mọi người mau tới đây xem này!"

"Hả?" Quý Dữu, Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham vội quay đầu lại. Quý Dữu cau mày hỏi: "Cái gì vậy?" 

Vừa hỏi, Quý Dữu vừa chạy đến. Sở Kiều Kiều chỉ vào một khúc gỗ, nói: "Khúc gỗ này mọc nấm kìa!!!"

Cây nấm này có đủ loại màu sắc

Sở Kiều Kiều lập tức rụt tay lại. 

Quý Dữu kéo tấm che bảo hộ xuống, dùng tay che mũi, nói: "Mùi phát ra cũng độc. Cố gắng nín thở đi."

Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham lập tức làm theo. 

Sau đó, Quý Dữu dùng nhíp, từng chút một nhổ cây nấm rực rỡ kia từ gốc, bỏ vào một chiếc túi nhỏ. Cô quay lại nhìn nhóm bạn, cười nói: "Mặc dù có độc, nhưng đây được xem là một loại tài liệu khá hiếm. Một cây lớn như thế này có giá trị lên đến 100,000." 

Sở Kiều Kiều và những người khác: "!!!" 

Sở Kiều Kiều gần như không thể tin, nói: "100,000?" 

Thẩm Trường Thanh khẽ giọng: "!!!"

Quý Dữu cẩn thận đặt cây nấm vào một góc nhỏ trong nút không gian của mình. 

Toàn bộ cảnh này đã được nhóm của Hắc Đồ, đứng đầu là Hắc Đồ, theo dõi rõ ràng qua màn hình. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro