Chương 1041: Lưu Phù Phong Yếu Ớt?
Sắc mặt của Quý Dữu lập tức tối sầm lại. Lưu Phù Phong nhìn cô chăm chú, giọng nói và biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nói: "Thật đấy, tớ không lừa cậu đâu. Muốn học kỹ năng này thì đầu phải mở ra rất, rất, rất nhiều lần…"
Cậu nhấn mạnh đến ba lần từ "rất" để mô tả mức độ khó khăn.
Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến Quý Dữu sởn hết gai ốc. Cô hít một hơi thật sâu, nói: "Chẳng phải chỉ là mở đầu ra thôi sao? Tớ không sợ! Con đường của kẻ mạnh luôn phải trải qua nhiều gian nan."
Khả năng này thực sự còn hơn cả "hack cheat." Nếu có được khả năng thôi miên kẻ địch này, dù phải chịu khổ, chịu khó đến đâu, cô cũng sẵn lòng! Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy Lưu Phù Phong nói tiếp: "Dù mở đầu ra nhiều lần cũng không chắc chắn sẽ thành công."
Quý Dữu chắp tay: "Làm phiền rồi, tạm biệt."
Cô rút súng bên hông ra, tiếp tục tiến lên phía trước trong bóng tối mờ mịt của lòng đất. Lưu Phù Phong nhìn bóng lưng cô, cảm nhận khí chất sáng sủa và ôn hòa từ Quý Dữu, không kìm được mà bước theo, nói: "Bạn học Quý Dữu, chờ tớ với …"
Tiếng thở dốc từ phía sau rõ ràng đến mức Quý Dữu không nhịn được nói: "Cậu thật sự yếu đến thế sao? Mới đi vài bước mà đã thở hổn hển rồi?"
Lưu Phù Phong một tay chống vào tường, thở dốc không ngừng, nói: "Vừa rồi tớ sử dụng quá nhiều tinh thần lực, cần rất lâu mới hồi phục được."
Quý Dữu: "Bao lâu?"
Lưu Phù Phong ước lượng rồi nói: "Khoảng 10 tiếng nữa mới có thể khôi phục tinh thần lực."
Ánh mắt Quý Dữu vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, không hề dừng bước. Nghe vậy, cô hơi bất mãn nói: "Ý cậu là vừa rồi cậu sử dụng tinh thần lực để thi triển thuật thôi miên tối thượng, làm tinh thần lực tiêu hao quá lớn, cần 10 tiếng để hồi phục?"
Lưu Phù Phong thành thật: "Đúng vậy."
Quý Dữu hỏi "Trong thời gian hồi phục, không thể sử dụng thuật thôi miên tối thượng lần thứ hai à?"
Lưu Phù Phong gật đầu: "Đúng vậy."
Quý Dữu: "......"
Quý Dữu không nói nên lời: "Kỹ năng của cậu còn có thời gian hồi chiêu sao?"
Lưu Phù Phong nghiêng đầu, hơi khó hiểu: "Thời gian hồi chiêu là gì?"
"Khụ khụ, thuật ngữ trong game thôi. Khi nào rảnh, cậu lên mạng chơi vài ván là biết." Quý Dữu trả lời qua loa, rồi đau lòng nói: "Chiêu mạnh như thế mà thời gian hồi chiêu lại lâu vậy? Một lần dùng là tiêu tốn nhiều tinh thần lực đến thế, đúng là… phung phí!"
Lưu Phù Phong bước đi khập khiễng không giấu nổi. Sau khi dùng tinh thần lực, bước chân vốn đã yếu ớt của cậu càng thêm lảo đảo.
Cậu xoa xoa trán, nói: "Cũng không quá phung phí. Tớ thấy rất hữu dụng khi cần chạy trốn."
Khả năng này quá rắc rối. Chỉ việc phải mở đầu ra đã đủ khiến người khác sợ hãi. Quý Dữu tạm thời từ bỏ ý định học. Lúc này, cả hai đã mò mẫm đến độ sâu 100 mét dưới lòng đất. Xung quanh tối đen như mực. Nhờ đeo kính nhìn ban đêm, họ thấy được hệ thống đường hầm, ống dẫn, mạng lưới… dày đặc đan xen với nhau, tạo thành một công trình phức tạp do con người xây dựng.
Cả hai men theo tường, tiến nhanh về phía trước.
Từ khi đi sâu xuống lòng đất, cả Quý Dữu và Lưu Phù Phong đều kiểm tra thiết bị điều khiển trung tâm của mình. Tín hiệu đã bị chặn, không thể kết nối mạng, chỉ có thể hoạt động đơn lẻ. Biết được Sở Kiều Kiều có thể mất liên lạc vì tín hiệu của thiết bị bị cắt, sự lo lắng trong lòng Quý Dữu giảm bớt phần nào. Cô định tiến lên, nhưng đột nhiên nghe Lưu Phù Phong nói: "Dừng lại."
"Hửm?" Quý Dữu dừng bước, nghi hoặc nhìn Lưu Phù Phong.
Lưu Phù Phong nói: "Cảm giác không ổn lắm."
Quý Dữu: "Cụ thể?"
Lưu Phù Phong lắc đầu: "Lại biến mất rồi."
Quý Dữu nhíu mày, cẩn thận cảm nhận, nhưng không thấy gì đặc biệt. Sau đó, cô giải phóng toàn bộ sáu sợi tơ tinh thần ra ngoài. Ban đầu chúng từ chối, nhưng trước sự kiên quyết của chủ nhân, chúng vẫn phải chui ra từ thế giới tinh thần.
Sau đó.
Chúng di chuyển một vòng. Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam, Lão Ngũ và Lão Lục đều không nhận thấy điều gì. Chỉ có Lão Tứ xoay vòng vòng đầy bất an: [Chủ nhân ơi, chúng ta quay về đi. Ở đây vừa không vui lại chẳng có gì ngon cả…]
Ngay cả Lão Tứ cũng từ chối. Điều này rõ ràng cho thấy mức độ nguy hiểm ở đây rất cao.
Không thể liên lạc được với Sở Kiều Kiều, Quý Dữu cảm thấy vô cùng bồn chồn. Cô túm mạnh tóc mình, thở hắt ra.
Lưu Phù Phong lặng lẽ đứng phía sau cô. Sự lo lắng của Quý Dữu không thoát khỏi ánh mắt cậu. Ban đầu cậu không định lên tiếng, chỉ muốn im lặng làm một người đồng hành, nhưng suy nghĩ một chút, cậu vẫn nói: "Bạn học Quý Dữu, đừng nghi ngờ bản thân, cũng đừng quá bận tâm. Hãy làm điều cậu muốn làm. Còn tớ — sẽ đứng sau lưng cậu, tính một quẻ cho cậu."
"……" Quý Dữu: "Cậu nói gì?"
Lưu Phù Phong nghiêm túc lấy từ nút không gian ra một mai rùa cổ kính, nói: "Nhưng năng lực bói toán của tớ mới học, hơi yếu một chút. Tớ chỉ có thể tính đơn giản hung cát thôi."
Cậu cúi đầu: "Không đảm bảo chính xác."
Quý Dữu lườm cậu, nói: "Tớ vừa tính được một quẻ. Cậu sắp bị đánh rồi."
"Tớ đánh đấy!" Quý Dữu giơ nắm đấm lên. Cô nghĩ Lưu Phù Phong sẽ tránh, nhưng không ngờ cậu vẫn đứng yên không động đậy. Nắm đấm của cô cuối cùng vòng sang hướng khác, đập mạnh vào tường.
Lưu Phù Phong nói: "Sau khi cậu ra đòn, tớ âm thầm tính toán, quẻ này của tớ là cát."
Quý Dữu ném cậu lại rồi bỏ đi.
Lưu Phù Phong vội vàng chạy theo.
Cả hai vừa đi được vài bước, thì bất ngờ nghe thấy một loạt âm thanh xào xạc ngay bên tường. Quý Dữu dừng lại, giơ súng lên, nhanh chóng vòng qua khe cửa.
Âm thanh xào xạc vẫn vang lên đều đặn. Chỉ cần nghe tiếng, cũng có thể phân biệt được đó là tiếng vỗ cánh của đàn ong gai đen. Ngay khi Quý Dữu đến gần khe cửa, cô lập tức nổ súng.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong khe cửa, con ong gai đen liên tiếp trúng ba phát đạn, mỗi phát đều nhắm vào điểm yếu. Nó ngay lập tức co giật dữ dội. Quý Dữu nhân cơ hội lao vào, nhảy lên lưng con ong gai đen, giơ đao lớn và chém mạnh xuống.
Chát!
Chát!
Chát!
Con ong gai đen ngã xuống.
Ầm ầm ~
Cả bức tường sụp đổ, tạo ra tiếng động lớn.
"Rút lui!"
Quý Dữu lao ra ngoài. Thấy Lưu Phù Phong vẫn đứng đờ đẫn như một tên ngốc, cô vươn tay kéo cậu lên, xoay người chạy ngay lập tức!
Đúng lúc đó, Quý Dữu cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ đang lan nhanh đến. Một luồng uy hiếp vô hình, không trọng lượng, nhưng mạnh mẽ như sóng dữ, đổ ập xuống, khiến người ta lạnh buốt từ chân tóc đến đầu ngón chân.
Đây —
Đây là thứ gì?
Trong lòng Quý Dữu dâng lên một dự cảm không lành. Sau đó, cô nghe thấy Lưu Phù Phong vừa định thần lại đã nói: "Tớ phải chạy rồi! Nó quá mạnh, không thể đấu lại, hoàn toàn không thể đấu lại…"
Nói xong.
Lưu Phù Phong bỗng lao đi như một tia chớp, biến mất không còn bóng dáng.
Đây —
Đây chính là Lưu Phù Phong yếu đuối sao?
Đây chính là người chỉ đi vài bước đã thở dốc sao?
Quý Dữu tức đến mức muốn chửi thề!
Đây gọi là bảo vệ sao?
Đây chính là lời bảo vệ mà Lưu Phù Phong đã hứa sao?
Đúng là gặp quỷ thật rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro