Chương 1068: Nuôi Lợn
Quý Dữu gõ vào cái thùng, ra lệnh:
“Ụt ụt.”
“Ụt ụt.”
“Ụt ụt.”
Mười vạn con lợn lớn xông lên.
Khụ khụ .....
Không có nhiều như vậy, chỉ có 99 con lợn mõm dài thôi. Những chú lợn mõm dài, da trắng mềm mại, béo tròn ục ịch, lao đến và ngay lập tức chen chúc xung quanh máng ăn.
Ụt ~
Ụt ~
Ụt ~
Chúng tranh giành nhau, chen lấn náo loạn. Bên trong chuồng lợn, mùi hôi thực sự không dễ chịu chút nào. Quý Dữu bịt mũi, cầm gậy chỉ vào một con lợn trắng đẩy các con khác ra, quát: “Ni Ni, mày mà còn ăn hiếp lũ lợn khác, tao tát chết mày đấy.”
Chát ~
Quý Dữu quất một phát vào con lợn vừa làm đổ máng ăn bằng chân, nhíu mày nói: “Tiểu Minh, đứng yên cho tao. Nhìn cái bộ dạng bừa bãi của mày kìa. Mày không ăn thì để lợn khác còn ăn chứ.”
“A Hoàng, rút chân ra ngoài. Bẩn không chịu được. Dẫm lên, ai còn dám ăn?”
“Điềm Điềm, bớt lại chút đi, đừng vừa ăn vừa quẫy đuôi. Mày là lợn, không phải bò.”
Những người theo sau Quý Dữu — Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên và Thẩm Trường Thanh — càng nghe càng cạn lời.
Nhạc Tê Quang nói: “4444, thật sự cậu nhận ra được từng con lợn vậy à?”
Quý Dữu khom người, đổ thêm thức ăn vào máng, nói: “Chúng không nhận ra tớ thì cũng không sao, dù sao tớ cũng chẳng nhớ chúng.”
“...” Nhạc Tê Quang nói không nên lời: “Cậu không nhớ mà gọi chúng bằng tên hẳn hoi?”
“Khụ khụ.” Quý Dữu nghiêm mặt: “Tên đó tớ đặt ngay tại chỗ. Không được à?”
Nhạc Tê Quang vò đầu, lật mắt nói: “Tớ không nên nghe cậu nói nhảm.”
Nhạc Tê Nguyên bên cạnh đột nhiên hỏi: “4444, cậu thực sự không định nhận lời thách đấu của người ở cổng trường sao?”
Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh, và Thịnh Thanh Nham cũng tò mò, không hiểu tại sao Quý Dữu không lập tức nhận lời.
Quý Dữu tiếp tục cầm chổi lông gà, thi thoảng quất nhẹ mấy con lợn không nghe lời, nói: “Tớ muốn nhận, nhưng tớ không thể cứ có người khiêu chiến là lập tức chạy ngay tới. Tớ đâu cần mất mặt vậy chứ.”
Nhạc Tê Quang liên tục đảo mắt: “Bây giờ chạy đến khu nuôi lợn cho chúng ăn mới không mất mặt à?”
“Khụ khụ.” Quý Dữu nghẹn lại, liếc mắt nhìn Nhạc Tê Quang, nói: “Nuôi lợn thì có gì mà mất mặt. 99 con lợn này của trường chúng ta đều mượn từ học viện nông nghiệp bên cạnh đấy.”
“Một con thuê mất 66.000 điểm tín dụng. Thế thì có gì mà mất mặt?”
“Hơn nữa...” Quý Dữu nheo mắt, nói: “Thật sự mà nói, người ngại ngùng không phải tớ.”
Cô đến khu nuôi lợn này không phải để trêu đùa hay gây rối mà là để thiết lập một bài kiểm tra cho những người muốn khiêu chiến trong tương lai.
Từ xưa đến nay, nuôi lợn luôn mang ý nghĩa tiêu cực.
Cô mang lợn ra làm rào chắn, nếu người khiêu chiến là người kiêu ngạo hoặc dễ tự ái, chắc chắn họ sẽ nghĩ cô đang coi thường, xúc phạm, hoặc phớt lờ họ.
Vậy thì tự nhiên sẽ loại bỏ được những kẻ chỉ theo phong trào, gây náo loạn.
Người còn lại, nếu vẫn kiên trì muốn thách đấu, thì phải vượt qua rào cản tâm lý trước đã.
Trong khi đó, nghe lời nói có phần khiêu khích của cô gái truyền lời, Hà Nỗ tức đến mức mí mắt giật liên tục.
Sau đó...
Khi mọi người tưởng rằng cậu sẽ tức giận và quay đầu bỏ đi, Hà Nỗ đột nhiên nhấc chân, bước vào trường.
Mọi người nhìn thấy, lập tức đồng loạt đi theo.
Điều này... Đối thủ không hề bị dọa sợ!
Cô gái truyền lời thấy vậy, vội vàng chạy theo, lòng lo lắng không biết đàn chị Quý Dữu sẽ đối phó thế nào.
Khi Hà Nỗ và đoàn người sau lưng cậu tràn đến khu nuôi lợn, ngay lập tức một mùi hôi thối nồng nặc của phân lợn xộc thẳng vào mặt.
Bước chân của Hà Nỗ khựng lại, suýt chút nữa quay người rời đi.
Cậu cố gắng kìm nén, sau đó lớn tiếng nói: “Quý Dữu, cô nhất định phải ra đây nhận lời khiêu chiến.”
Các học sinh xung quanh cũng suýt bị mùi hôi thối này làm cho ngất xỉu. Mọi người đều bịt mũi, quyết tâm chịu đựng để được chứng kiến trận đấu hấp dẫn này.
Theo tiếng hét lớn của Hà Nỗ, bóng dáng của Quý Dữu cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.
Khi vừa xuất hiện, việc đầu tiên Quý Dữu làm là rửa tay, sau đó thay tạp dề và giày, đối diện với Hà Nỗ trước mặt mọi người, cô nói: “Xin lỗi, nuôi lợn là như vậy đấy, việc trong chuồng lợn nhiều quá, thật khó mà rời đi được. Cậu tìm tôi có việc gì?”
Hà Nỗ liếc nhìn đống phân lợn, loại phân bón hữu cơ bốc ra mùi hôi, chắc chắn đây là thứ cố ý đặt ở đây.
Khuôn mặt Hà Nỗ tối sầm lại, cậu nói: “Tôi là Hà Nỗ, từ học viện quân sự Akya, đến thách đấu với cô ngay bây giờ.”
Lời vừa dứt, sắc mặt của Quý Dữu trầm xuống.
Các học sinh xung quanh cũng nhìn thấy sự khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt của cô.
Quý Dữu nói: “Tôi không định nhận lời. Tôi chỉ là người nuôi lợn mà thôi.”
Một lời nói ra, cứ như chọc vào tổ ong vậy, các học sinh đứng xung quanh từng người đều tức giận đến mức suýt nhảy dựng lên:
“Trời ạ!”
“Cô ấy thật sự không nhận lời sao?”
“Cô ấy thật sự sợ rồi à?”
“Hạng của đàn chị Quý Dữu là thế nào mà được xếp lên vậy? Lẽ nào báo cáo sai thực lực?”
“Hà Nỗ rất mạnh, cô ấy sợ là chuyện bình thường mà.”
“Sợ thì không đấu nữa sao?”
“Ý chí chiến đấu mãnh liệt đâu rồi? Tinh thần nỗ lực phấn đấu đâu rồi?”
"......"
Quý Dữu im lặng một lúc, để học sinh xung quanh có thời gian bàn tán rôm rả.
Ngay lúc này, Hà Nỗ bỗng nhảy lên, vung búa tấn công về phía Quý Dữu.
Đôi mắt Quý Dữu hơi nheo lại.
Một luồng sức mạnh bất ngờ ập đến, nhanh đến mức không cho ai kịp chớp mắt, cây búa trong nháy mắt đã đến gần.
Quý Dữu vẫn đứng yên, nhưng ngay trước khi cây búa chạm đến đầu cô, cô khẽ né qua một bên, để lộ một hàng kệ phía sau đầy thức ăn cho lợn.
Ầm!
Hà Nỗ ra tay mạnh mẽ, dùng toàn bộ sức lực, khí thế vô cùng hung hãn. Nhưng cây búa không kịp dừng lại, đâm thẳng vào hàng kệ phía sau.
“Rầm rầm rầm!”
“Cảnh báo! Cảnh báo! Có người đang phá hoại thiết bị nuôi lợn.”
Tiếng cảnh báo vang lên, Quý Dữu cười nhẹ với đối phương: “Này anh bạn, cẩn thận một chút. Mỗi món đồ ở đây mà bị phá hủy, đều phải bồi thường giá gốc đấy.”
Lời cảnh báo này khiến cuộc tấn công hùng hổ tiếp theo của Hà Nỗ lập tức xìu xuống.
Chưa xuất binh đã thất bại.
Hà Nỗ nghiến răng nói: “Đừng trốn ở đây nữa, chúng ta ra đấu trường để chiến đấu sòng phẳng đi.”
Quý Dữu cầm muôi xúc thức ăn cho lợn, lắc đầu nói: “Không, tôi chưa làm xong công việc mà.
Nói xong, Quý Dữu cúi người, đổ thêm một muôi thức ăn vào máng cho một con lợn trắng lớn trong chuồng.
Hành động này hoàn toàn coi thường mình, chắc chắn là coi thường mình.
Hà Nỗ lại nổi giận, vung búa phát động một đợt tấn công mới.
“Vút vút!”
Lực ép đáng sợ ào ạt ập tới.
Nhưng Quý Dữu vẫn cúi người, dường như không hề nhận thấy. Ngay lúc cây búa chuẩn bị giáng xuống, cô đưa tay lên, cầm muôi chắn lại.
Đồng thời, Quý Dữu hạ giọng: “Tôi thực sự chỉ muốn yên ổn nuôi lợn mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro