Chương 1123: Tập Luyện Ẩn Nấp
Trong mấy ngày tiếp theo, sau giờ học, Quý Dữu đều cùng Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nham …đến phòng huấn luyện tự trả phí.
Các thiết bị ở đây thực sự quá hiện đại, quá tiện lợi, đến mức Quý Dữu không còn muốn sử dụng bộ máy huấn luyện mà cô đã bỏ 200,000 tín dụng ra mua để đặt trong ký túc xá của mình.
Khi đem ra so sánh, cô mới nhận ra bộ thiết bị cô mua trước đây quá thô sơ, hoàn toàn không phù hợp với tiến độ hiện tại của cô nữa.
May mắn, phòng huấn luyện tự trả phí của trường vẫn miễn phí cho Quý Dữu.
Tầng thứ 9 của "Thuật Huấn Thể Mãnh Hổ" vẫn đang được cô rèn luyện, nhưng cô chưa thể luyện đến mức hoàn hảo.
Vì thế, càng tập luyện, cô càng có thêm động lực, nhất định phải hoàn thành xuất sắc!
Hôm nay.
Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh… đã chọn xong hạng mục, mỗi người tiến vào phòng huấn luyện riêng của mình.
Quý Dữu vẫn chọn khu huấn luyện thể chất, cô ước lượng thời gian, chọn thuê 1 giờ.
1 giờ, 0 tín dụng.
Chi phí này khiến cô hoàn toàn không có chút cảm giác thịt đau nào.
Rất nhanh.
Quý Dữu tiến vào phòng huấn luyện cá nhân, vừa bước vào, hệ thống lập tức nhận diện và tự động thiết lập khung cảnh dựa theo mẫu đã được cài đặt trước.
Trước mắt cô là một khu rừng xanh biếc, rộng lớn, vô tận, xung quanh là bụi cây rậm rạp, dưới chân có một con suối nhỏ, xa hơn một chút là một bãi cỏ xanh, xa hơn nữa là một khu rừng lá kim cao vút…
Bầy nai đang uống nước bên bờ suối, vừa nghe thấy động tĩnh, lập tức hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Sự hoảng hốt của bầy nai cũng kéo theo những loài vật khác gần đó cùng nhau chạy trốn…
Quý Dữu: "…"
Mấy vạn con ngựa hoang đang chạy loạn trong đầu cô.
"Tôi còn chưa hóa thân thành hổ mà."
"Mấy người chạy cái gì mà chạy"
"Cho dù tôi là hổ đi chăng nữa, tôi cũng là một con hổ ăn chay! Các người sợ cái gì hả?!"…
Quý Dữu gần như phát điên, cô trừng mắt nhìn cảnh vật trống vắng xung quanh, chỉ còn tiếng nước suối chảy róc rách, không nhịn được tìm hệ thống nội bộ của thiết bị huấn luyện, tiến hành khiếu nại:
"Hệ thống, tôi nghĩ có vấn đề với các vật thể mô phỏng trong cảnh này, như bầy nai, thỏ, chuột, chim sẻ… Tôi chưa làm gì cả, tại sao tất cả lại bỏ chạy?"
Hệ thống lắng nghe cẩn thận vấn đề mà Quý Dữu mô tả, sau đó nói:
"Xin học viên chờ một chút, tôi sẽ tiến hành kiểm tra."
1 giây.
2 giây.
3 giây.
10 giây sau, hệ thống hoàn tất quá trình kiểm tra, nghiêm túc nói:
"Học viên, sau khi kiểm tra, các vật thể mô phỏng trong cảnh không có bất kỳ lỗi nào. Nguyên nhân dẫn đến tình trạng này có hai yếu tố chính:
Thứ nhất, cậu quá kém."
Quý Dữu: "Hả?"
Hệ thống tiếp tục:
"Thứ hai, kỹ năng ẩn nấp và ngụy trang của cậu quá tệ."
Quý Dữu: "!!!"
Cô móc móc tai, nghĩ mình nghe nhầm, nói: "Hệ thống, tôi gọi cậu ra đây là để tìm lỗi của cảnh mô phỏng, không phải để cậu tìm lỗi của tôi! Cái kiểu này… khiến tôi không thể không nghi ngờ cậu đang cố tình kiếm chuyện với tôi đấy."
Hệ thống đáp:
"Học viên, sau khi kiểm tra, hệ thống mô phỏng không có bất cứ lỗi nào. Học viên nên tự tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình. Bạn có muốn tiếp tục sử dụng phòng huấn luyện không?
1: Tiếp tục.
2: Từ chối.
Vui lòng chọn.
Đếm ngược —
1 0, 9, 8. . ."
Quý Dữu: "…"
Quý Dữu hít sâu một hơi, nói: "Tiếp tục."
Hệ thống: "Đã khởi động lại mô phỏng cảnh, xin hãy tiếp tục cố gắng nhé."
Hệ thống rút lui.
Quý Dữu giơ tay xoa nhẹ trán, lẩm bẩm: "Cái hệ thống chết tiệt này, tính khí ngang ngược chẳng kém gì cô Mục. Không đúng, cô Mục vẫn là đáng ghét nhất…"
"Khụ khụ…"
"Tôi không nói gì cả."
"Những lời vừa rồi đều do các sợi tơ tinh thần của tôi nói."
Sáu sợi tơ tinh thần: "…"
Lão Đại vung mạnh đuôi, đập vào thành không gian tinh thần: [Chủ nhân, nếu đã vu oan bọn tôi, có thể tránh mặt mà nói không?]
Quý Dữu cười hì hì: [Tôi cũng muốn vậy, nhưng không biết trốn chỗ nào đây?]
Lão ngũ: [Đúng thế, chủ nhân không thể tránh được mà.]
Sáu sợi tơ tinh thần: "…"
Nhìn cảnh vật trống trải xung quanh, Quý Dữu càng đau đầu: [Các cậu không thể thu mình lại một chút à? Bây giờ thì tôi biết tìm nai, thỏ, gà rừng ở đâu để tập luyện đây?]
Nghe vậy, sáu sợi tơ tinh thần không khỏi co rúm lại, từng sợi một đều không dám lên tiến.
Quý Dữu hừ nhẹ: [Hôm nay đã là ngày thứ 9 rồi. 9 ngày, vẫn chưa bắt được một con thỏ nào, đừng nói thỏ, ngay cả một sợi lông lợn cũng chưa chạm tới, chẳng tiến bộ chút nào, các cậu còn dám lải nhải trước mặt tôi.]
Sáu sợi tơ tinh thần: […]
Quý Dữu thở dài, nói: [Chúng ta phải cố gắng hơn nữa.]
Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu? Theo lý thuyết, những con vật mô phỏng này chỉ là tập hợp dữ liệu, mức độ nhạy bén đáng lẽ sẽ thấp, không thể so với động vật thực tế.
Vậy mà kỹ thuật ẩn nấp của Quý Dữu không thành công một lần nào.
Không hiểu nổi vấn đề nằm ở đâu.
Nghe lời chủ nhân, sáu sợi tơ tinh thần cũng cảm thấy có chút oan ức, Lão Đại thu đầu lại, cả thân hình mũm mĩm bất động: [Chủ nhân… Bọn tôi thật sự đã cố hết sức rồi, bọn tôi không có ý nghĩ ăn thỏ nướng, nai nướng, cũng không nghĩ tới gà nướng, vịt nướng, cá nướng… Khụ khụ...]
Lão Đại để lại một giọt nước bọt đầy ấm ức.
Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Lục cũng nuốt nước bọt một cách vô thức…
Quý Dữu phóng ánh mắt sắc bén: [Thế này mà các cậu nói không muốn ăn?]
Sáu sợi tơ tinh thần đồng loạt co rút, Lão Tứ, đang nằm trên đầu Lão Ngũ, lần này không nhịn nổi nữa, chủ động đứng ra nói một câu thành thật: [Chủ nhân, bọn tôi thật sự bị oan, dù có đói đến mấy, có thèm ăn đến mấy, bọn tôi cũng không thể nghĩ tới việc ăn một đống dữ liệu được!]
Quý Dữu hơi giật mình, lời của Lão Tứ nghe rất hợp lý.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một tia sáng lóe lên trong đầu cô —
Dữ liệu!
Đúng vậy.
Cô luôn coi những con vật này là dữ liệu, từ tận đáy lòng chưa từng xem chúng là đối thủ thật sự.
Nói cho cùng, đây là vấn đề tâm lý.
Khi tư duy luôn ở vị trí cao, nhìn xuống, tất nhiên không thể thực sự nhập tâm, và cũng khiến những con vật này luôn giữ cảnh giác cao độ…
Quý Dữu hít sâu một hơi, nói: [Thử lại một lần nữa, mọi người hãy cùng tôi cố gắng đột phá tầng thứ 9.]
Kỹ thuật ẩn nấp…
Một kỹ thuật ẩn nấp cao cấp, thâm sâu… Quý Dữu chưa hiểu rõ, nhưng cô quyết định tiến từng bước, bắt đầu từ giả trang.
Cô lấy bộ da hổ, khoác lên người.
Sau đó.
Cô nằm xuống trong bụi cỏ, giữ yên không nhúc nhích.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
10 phút. 20 phút. 30 phút…
Quý Dữu như một bức tượng nằm trong bụi cỏ, hoa văn trên bộ da hòa vào đám cỏ khô, tựa như một phần của cỏ cây…
Nhưng vẫn không có thỏ, không có chuột, không có chim… đi ngang qua.
Quý Dữu không vội, cô nín thở, thu lại toàn bộ khí tức, điều chỉnh trạng thái cơ thể để đạt mức tự nhiên, thoải mái nhất…
Đúng lúc này, một con thỏ xám vô cùng cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, rồi bắt đầu nhảy về phía Quý Dữu, từng chút… từng chút… gần hơn, gần hơn…
Ngay khi nó chuẩn bị giẫm lên đầu Quý Dữu.
Hệ thống bỗng phát ra một hồi cảnh báo dữ dội!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro