Chương 1137: Được Lợi Vô Cùng

Mục Kiếm Linh không trả lời câu hỏi của Quý Dữu, chỉ liếc cô một cái, trên mặt là vẻ lạnh lùng vô cùng rồi tiếp tục giữ im lặng. 

Quý Dữu: "???" 

Quý Dữu chớp chớp mắt: "Cô ơi… tầng thứ chín của Mãnh Hổ Thuật—Thuật ẩn nấp, rốt cuộc là như thế nào?" 

Mục Kiếm Linh không lên tiếng. 

Quý Dữu lại hỏi: "Tại sao nó rõ ràng là một dạng rèn luyện tinh thần, nhưng lại được xếp vào thuật rèn luyện thể chất?" 

Mục Kiếm Linh cau mày, vẫn không nói gì. 

Quý Dữu quyết không bỏ cuộc, tiến sát lại, truy hỏi: "Em đã thành công thực hiện thuật che giấu tinh thần lực hai lần, chỉ cần luyện tập nhiều hơn là có thể thuần thục rồi đúng không?"

Lúc này, Mục Kiếm Linh dường như cuối cùng cũng bị Quý Dữu làm phiền đến đau đầu, cô nàng nói dai đến mức người ta chỉ muốn lấy kim chỉ khâu miệng lại. 

Vì thế, Mục Kiếm Linh hơi nghiêng mắt, nhìn chằm chằm Quý Dữu, nói: "Tôi nghĩ điều em cần làm nhất là im lặng." 

Nghe vậy, Quý Dữu lập tức giơ tay, làm động tác khóa chặt miệng mình. 

Mục Kiếm Linh cuối cùng cũng hơi hài lòng, sau đó nói: "Tình huống của em có chút đặc biệt, em thuộc kiểu người rõ ràng rất yếu, nhưng lại không thể chết được." 

"!" Quý Dữu mắt mở to: "Cô ơi, em có thể coi lời của cô là một lời khen không?"

Mục Kiếm Linh không để ý đến sự tự tâng bốc của Quý Dữu, bà vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt, tứ chi, và từng động tác, biểu cảm cũng như trạng thái khí huyết của Quý Dữu … 

Bị quan sát kỹ đến như vậy, tim Quý Dữu đập nhanh hơn.
 
Ánh mắt của Mục Kiếm Linh giống như một ngọn đèn pha, lia khắp cơ thể cô từng chút một, cảm giác giống hệt như nằm trên bàn giải phẫu… 

Quý Dữu vô thức lùi lại vài bước, nói: "Cô… đừng nhìn em chằm chằm nữa, em chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt để nghiên cứu đâu ạ…"

Đột nhiên, Mục Kiếm Linh chỉ vào máy đo lực bên cạnh, nói: "Đấm một cái thử xem." 

Quý Dữu ngẩn người: "Ngay bây giờ?"

Mục Kiếm Linh hừ lạnh: "Lắm lời."

Quý Dữu lập tức tiến lên, vung nắm đấm đập mạnh vào máy đo lực! 

"Bùm —" 

Ngay khoảnh khắc cú đấm giáng xuống, cả máy đo lực đều rung lên mạnh mẽ. 

Quý Dữu đầy kỳ vọng, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị, trên đó xuất hiện một con số cực lớn: 

Lực: 8.999. 

Thấy con số này, Quý Dữu trợn mắt kinh ngạc: "Sao có thể được?" 

Kỳ kiểm tra học kỳ trước, kết quả của cô chỉ là 3.500. 

Mới qua một kỳ nghỉ, làm sao có thể tăng đột biến như thế này?

Quý Dữu cảm thấy hoàn toàn khó tin, lập tức tiến lại gần máy đo lực, xem xét kỹ càng: "Không… không có vấn đề gì cả." 

Không phải máy hỏng, vậy thì —
 
Chẳng lẽ chính mình gặp vấn đề? 

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, sắc mặt Quý Dữu chợt tối sầm lại.
 
Sau đó, cô lại vung nắm đấm, lần này tập trung toàn bộ sức mạnh, tung ra cú đấm mạnh mẽ. 

Chỉ nghe — 

"Bốp!!" 

Sau khi máy đo lực rung lên một hồi, nhanh chóng hiển thị con số mới: 

Lực: 8.999,09.

Quý Dữu: "!!!" 

Cô há hốc miệng: "Không… không thể nào chứ?" 

Không những con số không giảm, mà còn tăng lên? 

Quý Dữu dù thế nào cũng không quên được kết quả lần đầu tiên cô kiểm tra sức mạnh, con số ít đến mức khiến cô xấu hổ đến tận bây giờ.
 
Lúc đó, chẳng những không vượt quá 100, mà còn có số một chữ số, khiến Quý Dữu từng hoài nghi liệu mắt và đầu mình có vấn đề hay không. 

Nhưng —

Hiện tại, sắp chạm mốc 9.000 điểm rồi! 

Đúng lúc này, Mục Kiếm Linh đột nhiên nói: "Đập tiếp."

Quý Dữu vung nắm đấm! 

Lực: 8.999,101. 

Mục Kiếm Linh nói: "Tiếp tục." 

Quý Dữu lại đấm. 

Lực: 8.999,104. 

Mục Kiếm Linh nói: "Làm lại." 

Quý Dữu tung thêm cú đấm. 

Lực: 8.999,106. 

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Mục Kiếm Linh không ra lệnh dừng, Quý Dữu cứ tiếp tục đấm, cho đến khi giá trị lực bắt đầu giảm xuống, lúc ấy Mục Kiếm Linh mới bảo dừng lại. 

Sau khi thu tay về, Quý Dữu không nhịn được xoa tay, gần như mất hết cảm giác… 

Mục Kiếm Linh nói: "Ngưỡng tối đa của em tạm thời không thể vượt qua 9.000 điểm, có thể đã gặp phải rào cản chưa phá vỡ." 

Nghe vậy, thay vì thất vọng, Quý Dữu lại cực kỳ phấn khích, cô còn tiến lại gần Mục Kiếm Linh, đưa tay ra đòi phần thưởng: 

"Cô ơi, cô thấy không, chỉ trong một học kỳ em đã tăng rất nhiều, sức mạnh từ số một chữ số tăng lên gần 9.000! Một bước nhảy vọt gấp 9.000 lần, đây là tốc độ nâng cao kinh khủng! Một người như em đúng là thiên tài trong các thiên tài, cô phải thưởng cho em chứ!" 

Mục Kiếm Linh lạnh lùng liếc cô một cái. 

Thay vì sợ hãi, Quý Dữu còn tiến sát hơn, nói: "Cô… cứ thưởng chút gì đơn giản thôi, mấy trăm viên đường đậu, kẹo thuốc cũng được, em không ngại đâu." 

Vừa nói, cô còn thầm lẩm bẩm: "Dù phần thưởng có thể không sáng tạo lắm, nhưng được cái thực dụng." 

Mục Kiếm Linh nói: "Ồ — cũng cần thưởng cho em thật."

Mắt Quý Dữu sáng rực lên, rồi cô nghe thấy Mục Kiếm Linh tiếp lời: "Em đã làm loạn cả phòng huấn luyện, vậy tôi thưởng cho em nhiệm vụ quét dọn phòng huấn luyện trong một tuần đi."

Quý Dữu: "!!!"

Cô suýt nghẹt thở: "Cô… cô không thể làm thế với em được, em rất bận rộn, em hoàn toàn không có thời gian quét dọn đâu! Nếu cô thật sự thiếu lao công, cô có thể giới thiệu vài người nhé? Thịnh Thanh Nham và mấy người kia khá rảnh rỗi đấy." 

Mục Kiếm Linh bỏ qua câu nói đó của Quý Dữu, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Tăng 9.000 lần, đúng là không tệ." 

Quý Dữu cười hì hì: "Đúng vậy!" 

Ngay sau đó — 

Mục Kiếm Linh hừ lạnh: "Ăn vật phẩm đặc biệt, mà chỉ tăng chưa đầy 2 lần thể lực, cũng dám đòi phần thưởng? Mặt không thấy nóng à? Dày mặt đến cỡ nào mới có thể nói ra câu đó?" 

"..." Quý Dữu: "…Không thể nào! Thể chất của em tăng lên chắc chắn không phải do vật phẩm đặc biệt đâu!" 

Dù nói vậy, trong lòng Quý Dữu vẫn hơi lo lắng. 

Bởi vì —

Hiện tại, với thiên phú 2B, lực mạnh nhất mà cô có trước đây chỉ là 3.500.
 
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tập thể trong kỳ nghỉ, cô tình cờ ăn một vật phẩm đặc biệt, nhưng khi đó cô không cảm thấy có thay đổi nào, hơn nữa đó là một mảnh kim loại* khi ăn vào, cô và các sợi tơ tinh thần gần như không nhận được lợi ích gì… 

Thực tế, Quý Dữu cũng gần như đã quên mất món đồ đó rồi. 

Nhưng sau khi quay lại trường và tiếp tục học, đặc biệt là khi tham gia các bài huấn luyện thể lực, cô cảm nhận rõ ràng thể chất của mình đã cải thiện, thể lực cũng mạnh hơn rất nhiều. 

Lúc trước, cô không rõ nguyên nhân, nhưng nghĩ lại thì… 

Có vẻ như…
 
Có khả năng…
 
Có thể là…
 
Do vật phẩm đặc biệt đó thật sao? 

Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của cô, cô không có cách nào chứng thực. 

Bây giờ, khi bị Mục Kiếm Linh chỉ ra, Quý Dữu thực sự đã tin rồi.
 
Nhưng cô vẫn ngoan cố, không chịu thừa nhận, lớn tiếng nói: "Thiên tài của emlà bẩm sinh, tuyệt đối không phải do vật phẩm đặc biệt!"** 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro