Chương 1142: Tống Tiền

Hiệu trưởng Hồng mặt tươi cười, hoàn toàn không có ý định tính toán với Mục Kiếm Linh, vui vẻ hỏi: "Kiếm Linh à, cô gọi cho tôi làm gì? Chẳng lẽ, tinh thần lực của cô lại tăng lên?"

Tại học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh, trong số các giáo viên, người mạnh nhất chính là Mục Kiếm Linh.

Và, người có miệng lưỡi không được lòng mọi người nhất, cũng là Mục Kiếm Linh.

Nhưng, trong số các giáo viên, người tận tâm với học sinh nhất, cũng là Mục Kiếm Linh.

Mục Kiếm Linh chủ động gọi điện, mở miệng đã yêu cầu hiệu trưởng Hồng tự nói ra lý do, hiệu trưởng Hồng hiểu rất rõ tính cách của Mục Kiếm Linh, người ngoài lạnh lùng nhưng bên trong mềm mỏng, tất nhiên sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.

Bình thường Mục Kiếm Linh không hay liên lạc với hiệu trưởng Hồng, trừ khi có việc.

Sắc mặt Mục Kiếm Linh khó coi, mắt đen sâu thẳm, giọng nói nghiêm nghị: "Bên viện nghiên cứu Mục Nông Thành có từng yêu cầu ông cung cấp dữ liệu của Quý Dữu không?"

Hiệu trưởng Hồng nghe vậy, hoàn toàn không ngạc nhiên, ông cười cười, lắc đầu: "Không có đâu."

Mục Kiếm Linh trầm giọng: "Tôi không muốn nghe lời qua loa, hoặc chỉ là câu nói một chiều, có hay không?"

Rốt cuộc ai mới là cấp trên của ai đây?

Hiệu trưởng Hồng hơi bất đắc dĩ, cười nói: "Có."

Nghe được chữ "có", sắc mặt Mục Kiếm Linh càng đen hơn rõ rệt, khóe môi lạnh lẽo nở một nụ cười càng thêm sắc bén: "Hồng Giang, ông đã đưa cho ông ta những gì?"

Hiệu trưởng Hồng nghe vậy, không khỏi đau đầu, ông giơ tay, xoa nhẹ chân mày, nói: "Đương nhiên là đưa tất cả."

Không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Đôi mắt đen của Mục Kiếm Linh càng trở nên thâm trầm...

Hiệu trưởng Hồng nói: "Dựa vào một số dữ liệu không quan trọng, ông ta không thể xác định được điều gì. Nếu chúng ta giấu giếm, che đậy, ngược lại dễ dàng để lộ thông tin khác, chi bằng cứ thẳng thắn đưa thông tin của Quý Dữu ra ngoài."

Mục Kiếm Linh trầm giọng: "Ông quá xem nhẹ Mục Nông Thành rồi, ông nghĩ ông ta ngồi vào vị trí viện trưởng viện nghiên cứu, và giữ vững nó suốt 300 năm chỉ nhờ tuổi tác sao?"

Khóe miệng hiệu trưởng Hồng hơi giật giật.

Câu nói này của Mục Kiếm Linh không chút khách sáo mà kéo cả ông nội ruột thịt của mình vào mắng. Dựa vào tuổi tác sao? Là một trong những người sống lâu nhất trong lịch sử nhân loại, Mục Nông Thành thực sự đã rất lớn tuổi. Năm nay ông đã 398 tuổi, chỉ còn hai năm nữa sẽ đạt 400 tuổi. Nếu ông vượt qua ngưỡng 400 tuổi, sẽ thiết lập kỷ lục mới về tuổi thọ của loài người.

Vậy nên, đúng là Mục Nông Thành có tuổi đời rất cao.

Hiệu trưởng Hồng cười nói: "Không thể chỉ dựa vào tuổi tác, còn phải xem thực lực nữa, viện trưởng Mục rất mạnh mẽ."

Mục Kiếm Linh cau chặt mày, nói: "Ông không nên đưa dữ liệu của Quý Dữu ra ngoài."

Hiệu trưởng Hồng nói: "Thực thực hư hư, không thể không đưa ra chút gì cả, nếu không sẽ trở thành che tai đánh trống."

Mục Kiếm Linh không lên tiếng nữa.

Hiệu trưởng Hồng suy nghĩ một chút, hỏi: "Cô đã nhắc nhở đứa trẻ đó nhất định phải giành được một vé vào cửa chưa?"

Mục Kiếm Linh liếc ông một cái, không tỏ rõ thái độ.

Hiệu trưởng Hồng nói: "Lần này, nếu chúng ta giành được thứ hạng trong Giải đấu Tranh bá giữa các trường, chúng ta có thể có thêm một số suất tham gia. Những nhân tài mới xuất sắc, không chỉ có Quý Dữu, trường còn có nhiều học sinh vừa có năng lực vượt trội, vừa có phẩm chất tốt hơn nữa. Họ cần thêm cơ hội, nhất định không được chủ quan."

"Việc em ấy làm, tôi yên tâm." Khi nói câu này, biểu cảm và giọng điệu của Mục Kiếm Linh vô cùng chắc chắn và đầy tự tin: "Quý Dữu là học sinh xuất sắc nhất tôi từng dạy, không có ai thứ hai."

Hiệu trưởng Hồng giật mình: "Hả?"

Hôm nay bị sao vậy? Kiếm Linh lại khen Quý Dữu rõ ràng như thế ngay trước mặt mọi người?

Mục Kiếm Linh rõ ràng không có ý định giải thích, nói: "Cúp máy."

Sau đó —

Mục Kiếm Linh nhìn vào màn hình, thấy hiệu trưởng Hồng đang rung đùi, thong thả thưởng thức ly rượu trắng. Đột nhiên, trong góc máy xuất hiện một bóng dáng hơi mập, bàn tay đang chuẩn bị ngắt liên lạc của Mục Kiếm Linh chững lại ngay lập tức.

"Lão Vương?"

Nghe thấy hai chữ Lão Vương từ Mục Kiếm Linh, toàn thân trưởng phòng Vương đột nhiên cứng đờ, ông hơi miễn cưỡng giơ tay chào Mục Kiếm Linh: "Kiếm Linh à, cô cứ nói chuyện với lão Hồng đi, cứ từ từ nói chuyện, tôi không quấy rầy hai người nữa."

Nói xong, trưởng phòng Vương định lén chuồn đi.

Mục Kiếm Linh lạnh giọng nói: "Trước đây nói sẽ thưởng cho Quý Dữu 30 ngày quyền lợi, lý do gì lại đột ngột giảm xuống còn 10 ngày?"

Trưởng phòng Vương: "Khụ khụ..."

Trưởng phòng Vương liếc nhìn hiệu trưởng Hồng, thấy hiệu trưởng đang bày vẻ mặt vô tội, hoàn toàn không liên quan, biết không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu lão Hồng, nên đành cười gượng: "Giảm xuống còn 10 ngày là chuyện tốt mà. Nếu giữ nguyên 30 ngày như các cô nói, đúng là sẽ rất có ích cho Quý Dữu, nhưng thử nghĩ xem, 10 ngày và 30 ngày, thực sự khác biệt thế nào?"

Khi nói câu này, trưởng phòng Vương đột nhiên nghe thấy một âm thanh thông báo tính phí từ một phòng huấn luyện, ông nhìn kỹ, phát hiện người mua chính là Quý Dữu. Chủ nhiệm Vương cười, nụ cười có phần đắc ý, nói: "Thực tế chứng minh, 10 ngày sẽ dễ dàng kích thích quyết tâm kiên trì tập luyện, rèn luyện vững vàng của bọn trẻ hơn."

"Nhìn này —"

"Chẳng phải đã bắt đầu lao vào luyện tập điên cuồng rồi sao?"

Lời của trưởng phòng Vương dài dòng như hòa thượng Đường Tăng, Mục Kiếm Linh hoàn toàn phớt lờ, nói: "Nếu ông đã cắt giảm từ 30 ngày xuống còn 10 ngày, vậy phải bù lại từ chỗ khác."

Trưởng phòng Vương: "..."

Chết tiệt!

Trưởng phòng Vương cảm thấy có điềm xấu.

Mục Kiếm Linh nói: "Em ấy đang trong giai đoạn bùng phát thể chất, cần một lượng lớn kẹo đường đậu, cũng cần kẹo thuốc để dự trữ. Vậy đi, không nhiều không ít, cho ẹ ấy 10 viên nhé."

Trưởng phòng Vương: "!!!"

Trưởng phòng Vương suýt nghĩ mình hoa mắt, điếc tai, toàn bộ lời nghe thấy đều là ảo giác...

"Tàn nhẫn quá đi?"

"Nhiều thế? Tôi nói cho cô biết, Mục Kiếm Linh, tôi không có viên đường đậu nào cả."

Mục Kiếm Linh nói: "Cái đó tôi không quan tâm, ông vay cũng được, nợ cũng được, cướp cũng được, tóm lại ông phải cung cấp cho em ấy."

Trưởng phòng Vương: "..."

Trưởng phòng Vương uất nghẹn, đành gật đầu: "Được thôi, tôi đưa 10 viên đường đậu, 2 viên kẹo thuốc."

Mục Kiếm Linh: "10 viên."

Trưởng phòng Vương: "4 viên."

Mục Kiếm Linh: "10 viên."

Trưởng phòng Vương: "4 viên rưỡi."

"..." Khóe môi Mục Kiếm Linh co giật, nói: "10 viên."

Trươơ Vương nghiến răng, vỗ mạnh vào đùi, nói: "Đừng nhắc lại nữa, 5 viên."

Mục Kiếm Linh cười nói: "Được."

Ban đầu còn tưởng Mục Kiếm Linh muốn làm cái máy ghi âm, ở bên tai lặp đi lập lại vô số lần, lúc này bà ấy đồng ý, trưởng phòng Vương quả thực rất đau răng, ông vỗ tay, mặt đầy tiếc nuối, nói: "Thật sự sợ cô rồi. Lão Vương tôi chẳng lẽ thiếu nợ các người sao? Đang ngồi nhà mà tiền cứ bay ra khỏi túi, đúng là tai bay vạ gió, tai bay vạ gió."

Tóm lại, trưởng phòng Vương vô cùng uất ức.

Mục Kiếm Linh chẳng buồn nghe ông ta càm ràm, dứt khoát "tút" một cái, ngắt liên lạc.

Động tác dứt khoát, gọn gàng, gần như không có chút do dự.

Sau đó --

Bỗng nhiên được trưởng phòng Vương đưa tặng 10 viên đường đậu, 5 viên kẹo thuốc, Quý Dữu mặt đầy dấu chấm hỏi: "Lúc này, trưởng phòng Vương lão keo kiệt này chẳng lẽ tán tài sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro