Chương 1149: Độc Miệng Đả Kích

Những ngày tiếp theo, Quý Dữu cùng các bạn vẫn tiếp tục tập luyện theo kế hoạch. Đối với giải đấu liên trường, sau khi xác định 10 học sinh đại diện cho khóa 131 tham gia, dường như Mục Kiếm Linh hoàn toàn bỏ quên chuyện này, không hề nhắc đến trong lớp, cũng không huấn luyện đặc biệt cho 10 thí sinh được chọn, thái độ của bà chỉ có một: "Mọi thứ tùy duyên."

Mục Kiếm Linh đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của kết quả thi đấu với 10 thí sinh, vậy mà lại không tổ chức huấn luyện tăng cường, ngược lại cứ tùy duyên, điều này khiến không chỉ những người ngoài cảm thấy kỳ lạ, ngay cả học sinh khóa 131 cũng không chịu nổi. Hôm đó, sau giờ học, Trương Duệ là người đầu tiên không kiềm được, đứng lên lớn tiếng hỏi: "Cô giáo... còn chưa đầy 5 ngày nữa là đến giải đấu liên trường, cô có định huấn luyện đặc biệt cho Quý Dữu và các bạn không?"

Mục Kiếm Linh hỏi: "Huấn luyện gì?"

Chẳng phải đây là câu hỏi cố ý sao? Trương Duệ nghẹn lời, rồi giải thích: "Cô không lo lắng Quý Dữu và các bạn không giành được thứ hạng tốt sao? Cả liên minh có rất nhiều trường, rất nhiều cao thủ tham gia, đối thủ cạnh tranh rất nhiều, lúc này chắc chắn họ đang tập huấn tăng cường, còn bên chúng ta không thể cứ để Quý Dữu và các bạn tự tập được. Cô nên tổ chức huấn luyện đặc biệt cho họ."

"Oh?" Mục Kiếm Linh nhướn mày, vẫn hỏi lại: "Tôi vẫn chưa hiểu em muốn nói đến huấn luyện gì?"

"..." Trương Duệ đành đáp: "Huấn luyện giúp họ giành thứ hạng trong giải đấu."

Mục Kiếm Linh ra vẻ đã hiểu, nét mặt tỏ vẻ đã thông suốt, rồi hơi híp mắt lại, nói: "Không có."

Trương Duệ suýt nghẹn đến hụt hơi.

Tất cả học sinh hệ chiến đấu khóa 131 lúc này đều ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn  Mục Kiếm Linh, khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, biểu cảm của mọi người đều rất khó tả.

Cô Mục đang sợ trường mình không thua nổi sao? Vậy nên cố ý gây khó khăn cho các thí sinh sao?

Trong khi mọi người không ngừng hoài nghi trong lòng, Mục Kiếm Linh nhìn lướt qua các học sinh, ánh mắt tập trung vào Quý Dữu, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh... một số người, sau đó bà giơ tay ra, mặt rất nghiêm túc, nói: "Thật sự không có."

Các học sinh: "...."

Dưới ánh nhìn đầy cạn lời của đám học sinh, Mục Kiếm Linh bình tĩnh nói "Tan học", nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bà lại tiếp tục: "À đúng rồi, suýt nữa quên, còn 5 ngày nữa đến giải đấu, địa điểm thi đấu đã xác định, là tại trường quân sự số một hành tinh Nami, từ chỗ chúng ta đến Nami sẽ mất 3 ngày di chuyển, các thí sinh phải đến sớm một ngày, tức là, các em còn 1 ngày ở trường."

Đến đây, ngay khi mọi người tưởng Mục Kiếm Linh sẽ nói về điều quan trọng, như sắp xếp một ngày huấn luyện đặc biệt cho Quý Dữu và các thí sinh khác, thì lại nghe thấy cô Mục nói: "Một ngày này, các em tự lo đi, ai muốn tập luyện thì tập, ai không muốn thì tùy ý."

Các học sinh: "...."

Không chỉ Trương Duệ, ngay cả các học sinh khác cũng không nhịn được nữa, trong chốc lát, cả phòng huấn luyện tràn ngập tiếng xôn xao của học sinh:

"Cô giáo! Chúng ta không thể bỏ cuộc!"

"Cô giáo! Chưa đánh đã sợ là dấu hiệu của thất bại!"
 
"Cô giáo! Tuyệt đối không thể như vậy! Phải tập huấn tăng cường! Trường quân sự Lãm Nguyệt Tinh của chúng ta là trường quân sự xếp hạng thứ mười trong liên minh, không thể để người khác cười vào mặt!"
 
"Cô giáo..." 

Mục Kiếm Linh cảm thấy tai mình như nuôi một đàn chim sẻ, ồn ào khiến đầu bà đau nhức, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, tỏ ra hoàn toàn thờ ơ trước những đề xuất nhiệt tình của học sinh. 

Khác với sự lo lắng, căng thẳng và bồn chồn của những học sinh khác, Quý Dữu, Sở Kiều Kiều, Thẩm Trường Thanh... những người đại diện trường thi đấu, lại có vẻ rất bình tĩnh, chẳng hề gấp gáp. 

Chung Thanh, Penny, Trương Duệ, Từ Châu... đồng loạt nhìn qua: “Hửm?” 
Bọn họ không lo lắng sao?
 
Cô Mục đã bí mật huấn luyện đặc biệt cho họ sao? 

Không hề. 

Cho dù là Chung Thanh, Penny... những người ít tiếp xúc với Quý Dữu và nhóm của cô, hay Từ Châu, Trương Duệ, những người thường ăn chung bàn với Quý Dữu, đều chắc chắn rằng không ai trong số họ tham gia huấn luyện đặc biệt, bởi vì mọi hoạt động thường ngày của họ đều rất rõ ràng, chẳng có gì mờ ám… Không có khả năng tập huấn bí mật. 

Vậy tại sao họ không lo lắng? 

Mọi người cảm thấy khó hiểu, Từ Châu chợt nhìn Quý Dữu – người vẫn bình thản, lập tức giác ngộ: nhóm Quý Dữu chưa bao giờ lười biếng trong luyện tập, từng giây từng phút đều không lãng phí, nên họ không lo lắng. 

Họ không lo lắng, không phải vì họ lãnh đạm, mà là vì họ tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình. 

Từ Châu bất giác siết chặt nắm tay:
 
Khoảng cách giữa mình và nhóm Quý Dữu, vẫn còn rất xa, rất xa... 

Cùng lúc đó — 

Mục Kiếm Linh không thể nghe nổi những lời xôn xao vô nghĩa mà chẳng có chút giá trị thực tế, sắc mặt bà đột nhiên trầm xuống, nói: “Im hết cho tôi.” 

Trong chớp mắt, cả phòng huấn luyện hoàn toàn im lặng. 

Mục Kiếm Linh nói: “Các người đều nghĩ cần huấn luyện tăng cường sao?” 

Các học sinh tròn mắt nhìn, không ai dám trả lời, nhưng rõ ràng trong lòng họ đều nghĩ vậy. 

Sau đó, Mục Kiếm Linh khẽ cười nhạt, nói: “Nền tảng không vững, dù có tập huấn cấp tốc 10 lần, 100 lần, 1000 lần cũng vô ích. Chẳng hạn như đám gà mờ các người đây, bất kỳ ai trong số 10 người của nhóm Quý Dữu được đưa ra, đều có thể đánh bại toàn bộ các người, các người tin không?” 

Các học sinh: "...."

Cái này... 

Sao đang nói chuyện đàng hoàng, lại đột nhiên chuyển sang công kích cá nhân vậy? Và phạm vi công kích lại còn rất rộng nữa, tất cả những người có mặt đều trúng một cú đánh vào tâm lý. 

Mục Kiếm Linh nhướn mày: “Các người không tin?” 

Lúc này, các học sinh đều rất khôn ngoan, không ai dám trực tiếp đối đầu với “hổ dữ”, đồng loạt im lặng. 

Mục Kiếm Linh nói: “Một đám yếu kém, đến tư cách thi đấu còn không có, thế mà lại có thời gian lo chuyện của người khác.” 

Các học sinh: "...."

Nghe câu này, đôi mắt đen láy của học sinh dần dần phủ một lớp nước, nhìn chừng như sắp bật khóc. 

Thôi rồi.
 
Thôi rồi.
 
Lại không tìm được cái hố nào để trốn rồi. 

Dưới sự xấu hổ và gương mặt đỏ bừng của đám học sinh, Mục Kiếm Linh cuối cùng cũng hài lòng, rồi mới nói một câu có chút tính người: “Dựa vào may mắn phút chót không phải là cách. Một khi đã lên chiến trường, dù là sàn đấu hay tiền tuyến… bất kỳ cuộc giao tranh nào, nếu muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào thực lực mạnh mẽ! Thực lực được tích lũy như thế nào? Là từ 1? 2? 3... mà tích lũy sao? Nếu các em nghĩ rằng có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngắn, vậy thì đừng vào chiến trường nữa, cứ đến trang trại nuôi heo đi, bầy heo trong đó mới là đối thủ của các em.” 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro