Chương 1202: Ngụy Trang
Quý Dữu nói: "Ăn no rồi mới có sức lên đường."
Trình Hạo Nguyệt: "..."
Mẩu bánh mì khô này bỗng trở nên nóng bỏng trong tay cậu ta.
Nhưng trong cơn đói, Trình Hạo Nguyệt mặt mày cau có, nhận lấy, nói: "Cậu đang nói gì thế? Cậu muốn tôi xuống nước để cậu có thể đường đường chính chính làm lớp trưởng sao?"
Quý Dữu liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút thương hại, kiểu thương hại mang tính nhân đạo dành cho kẻ ngốc, cô nói: "Tôi bây giờ chẳng phải đang đường đường chính chính làm lớp trưởng rồi sao?"
Trình Hạo Nguyệt run tay, suýt làm rơi miếng bánh mì.
"Hừ!" Trình Hạo Nguyệt rốt cuộc cũng không ném nó đi, bởi vì cậu ta thật sự đói, há miệng nhai bánh mì rào rạo... Khi nuốt xuống, giọng nói có chút mất đi khí thế: "Cậu bây giờ chưa làm lớp trưởng nhé! Chỉ là tôi rộng lượng không chấp nhất với cậu thôi!"
Quý Dữu khoát tay, quyết định không đôi co với lớp trưởng bù nhìn này nữa, cô quay sang Hạ Nỗ, hỏi: "Dọn dẹp hiện trường xong chưa?"
Hạ Nỗ đáp: "Đã dọn sạch, không có gì đáng chú ý, nhưng tôi tìm thấy danh sách thành viên tiểu đội của đội trưởng đối phương."
Vừa nói, cậu ta đưa tờ giấy cho Quý Dữu.
Quý Dữu cười nói: "Làm tốt lắm."
Hạ Nỗ nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhưng sắc mặt và thái độ vẫn rất điềm tĩnh, không biểu lộ sự vui mừng khi được khen ngợi.
Quý Dữu tiện miệng hỏi: "Cậu tìm thấy thế nào? Tôi vừa lục một lượt mà không thấy gì cả."
Hạ Nỗ đáp: "Trong đôi tất thối của hắn."
Quý Dữu: "..."
Cô suýt nữa quăng luôn tờ giấy trên tay.
Bên cạnh, Trình Hạo Nguyệt vừa bịt mũi vừa hét lên: "Trời ơi! Tôi nói sao tự nhiên có mùi ghê vậy, hóa ra là cái này!"
Vừa nói, cậu ta vội vàng lùi một bước, nhưng vẫn thấy quá nồng nặc, nên lại lùi thêm vài bước nữa rồi mới dừng lại.
Hạ Nỗ thản nhiên nói: "Quả là hơi hôi thật, nhưng thời gian gấp quá, tôi chưa kịp khử trùng."
Quý Dữu khẽ giật giật khóe miệng, rồi đưa tờ giấy cho Hạ Nỗ: "Hạ Nỗ, cái này giao cho cậu giữ."
Hạ Nỗ không đưa tay nhận, mà hơi hé môi, nói: "Không phải xem xong rồi là có thể tiêu hủy luôn sao?"
Quý Dụ nghiêm túc đáp: "Tiêu hủy làm gì? Biết đâu tờ giấy này còn công dụng khác."
Vừa nói, cô dứt khoát nhét luôn tờ giấy còn ám mùi vào tay Hạ Nỗ.
Sau đó, cô quay sang Trình Hạo Nguyệt, hỏi: "Lớp trưởng, tờ giấy của cậu đâu?"
Ngón tay phải của Trình Hạo Nguyệt vô thức chạm vào túi áo, rồi nhanh chóng nhận ra hành động của mình, lập tức giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Mảnh giấy nào? Tôi hoàn toàn không biết."
Quý Dữu nhướng mày: "Ồ… Chẳng lẽ mảnh giấy đặc biệt của lớp trưởng lại có điều kỳ diệu gì sao?"
Trình Hạo Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc: "Cậu đang nói gì thế? Tôi không hiểu."
Quý Dữu không xoáy sâu vào chuyện đó, cô đi một vòng quanh khu vực đóng quân tạm thời, nhưng không nhận thấy có gì đặc biệt. Nơi này chỉ là một bãi đất bằng phẳng, không có công trình xây dựng nào. Nếu gọi nó là một sân khấu tạm thời cũng đã là một sự tâng bốc.
Khi Quý Dữu đi loanh quanh, ánh mắt Trình Hạo Nguyệt lướt qua năm cái xác nằm trên mặt đất, khuôn mặt hắn có chút phức tạp, hỏi: "Này! Năm người này xử lý thế nào?"
Quý Dữu thản nhiên nói: "Cậu là lớp trưởng, cậu tự xử lý đi."
Trình Hạo Nguyệt trợn mắt, bực bội: "Chết tiệt! Giờ thì cậu không phải lớp trưởng nữa à? Tôi mắc nợ cậu từ kiếp trước sao?"
Hắn rốt cuộc đã tạo nghiệp gì đây?
Ông trời thực sự quá nhẫn tâm, lại để hắn gặp phải kiểu người như thế này sao?
Sau khi đi một vòng quanh nơi đóng quân, Quý Dữu thấy Trình Hạo Nguyệt vẫn đứng im, liền cười nói: "Cái xẻng công binh trong tay cậu để làm gì? Mau đào hố chôn họ đi."
Tim Trình Hạo Nguyệt khẽ run lên: "Cậu nói thật à?"
Quý Dữu cau mày: "Còn có thể đùa sao? Không xử lý họ, lát nữa có người mới đến, chúng ta giải thích thế nào?"
Trái tim bé nhỏ của Trình Hạo Nguyệt lại giật mạnh: "Chúng ta không nhân cơ hội này rời đi sao?"
"Rời đi?" Quý Dữu nhìn quanh khu vực, cười nói: "Nơi tốt thế này, sao chúng ta phải rời đi? Đương nhiên là chiếm giữ rồi."
Trình Hạo Nguyệt cố gắng trấn tĩnh trái tim đang rung lên dữ dội, nói: "Cậu đang ở ngay trong căn cứ của kẻ địch, lại muốn chiếm lấy lãnh địa của họ. Cậu không thấy mình đang tự tìm đường chết sao?"
Lúc này, Hạ Nỗ đã cúi xuống, tỉ mỉ tháo từng chiếc vòng tay trên tay của năm cái xác. Sau một hồi cố gắng, cuối cùng cậu cũng gỡ được toàn bộ. Nhìn thấy điều này, Trình Hạo Nguyệt có chút ngộ ra, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên, nói: "Cậu định giả mạo họ à? Nhưng vòng tay của họ đã mất hiệu lực rồi, chúng ta làm sao ngụy trang được?"
Hạ Nỗ đưa toàn bộ vòng tay cho Quý Dữu. Quý Dữu nhận lấy, thử đeo lên, phát hiện chúng thực sự không thể nhận diện chủ nhân mới. Bởi vì những vòng tay này là thiết bị duy nhất được ghép nối riêng cho từng người. Khi chủ nhân bị loại khỏi cuộc thi, vòng tay sẽ tự động vô hiệu hóa, mọi thông tin bên trong cũng bị xóa hoàn toàn.
Đây cũng là một trong những biện pháp thường được sử dụng trên chiến trường quân sự để bảo vệ an toàn thông tin, nhằm tránh việc kẻ địch thu thập dữ liệu và chip cá nhân của chiến sĩ đã hy sinh, qua đó có được một số thông tin mật của quân đội.
Mặc dù chẳng có tác dụng gì, nhưng Quý Dữu vẫn không vứt đi, mà nhét vào túi. Cô quay đầu lại, phát hiện Trình Hạo Nguyệt vẫn đứng im bất động, liền trêu chọc: “Cậu còn không chịu đào hố à?”
Trình Hạo Nguyệt nhất thời không biết phải nói gì.
Quý Dữu vẫy tay với ba người Hà Ngọc đang ẩn nấp, ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng đi tới. Sau đó, cô không vòng vo nữa mà trực tiếp nói với Trình Hạo Nguyệt: “Vừa nãy có năm người, một mình tôi giết bốn, Hạ Nỗ giết một, cậu không giết được ai cả, chẳng lẽ cậu cam tâm sao?”
Khóe miệng Trình Hạo Nguyệt giật giật: “Chẳng phải là do cậu cướp mất vũ khí của tôi à?”
Tôi là một xạ thủ, cậu lại đưa cho tôi một cái xẻng công binh, vậy tôi giết người kiểu gì?
Trình Hạo Nguyệt cảm thấy thật oan ức, thậm chí có chút ấm ức.
Quý Dữu cười hì hì, nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: “Chúng ta cùng nhau đem mấy cái xác này giấu vào đống đá phía sau núi, nhanh lên, đừng chậm trễ nữa.”
Trình Hạo Nguyệt mặt lạnh tanh, nói: “Cậu trả nỏ máy cho tôi trước đã.”
Quý Dữu hạ mắt, bực mình nói: “Cậu còn trẻ con, cầm thứ này làm gì? Chơi giả vờ thôi thì không cần vũ khí xịn đến thế. Cậu nhìn Hạ Nỗ đi, cẫu ta cũng chẳng có vũ khí gì ra hồn, vậy mà vẫn dùng tay đấm chết một người. Cậu còn có cả một cái xẻng công binh nữa đó.”
Trình Hạo Nguyệt: “…”
Trong lòng Trình Hạo Nguyệt tức đến mức toàn thân run lên.
Quan trọng là lúc này, Hạ Nỗ còn đứng bên cạnh, nghiêm túc nói: “Tôi cũng thấy cậu không hợp để dùng nỏ máy, Quý Dữu cầm thì thích hợp hơn.”
“Cậu... Các cậu!” Trình Hạo Nguyệt tức giận: “Thật quá đáng!”
Cuối cùng, Trình Hạo Nguyệt cũng không đòi lại nỏ máy của mình nữa, bởi vì ngay lúc đó, ba người Hà Ngọc đã đến nơi, mọi người cùng phối hợp nhanh chóng chôn năm cái xác của phe địch vào đống đá phía sau núi.
Vừa mới xong xuôi, chưa đến một phút sau, từ xa đã có mấy người đi tới.
Trình Hạo Nguyệt, Hà Ngọc và những người khác lập tức căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro