Chương 1204: Lớp Trưởng Răn Dạy

Hai nam sinh và một nữ sinh mới đến nghe thấy giọng nói của Quý Dữu, lại nhìn thấy nụ cười ấm áp, dịu dàng trên khuôn mặt cô, trong lòng càng thêm vui mừng. Cô gái này cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên vẻ ngọt ngào, chứng tỏ rằng bầu không khí trong đội khá tốt, các thành viên hòa hợp với nhau...

Như vậy, khi bước vào trận đấu, mọi người có thể phối hợp ăn ý hơn.

Nghĩ đến điều đó, cảm giác lo lắng trong lòng ba học sinh mới cũng dần tan biến.

Rất nhanh.

Ba người tiến vào khu vực đóng quân, thấy nơi này đơn sơ, trên mặt họ thoáng chút tiếc nuối, nhưng không hề bày tỏ sự không hài lòng. Ai cũng hiểu rõ, đến đây là để thi đấu, để tranh tài, chứ không phải hưởng thụ cuộc sống. Nếu đã vậy, điều kiện có đơn giản một chút cũng chẳng sao.

Mỗi người đều mang theo suy nghĩ riêng, khi vừa đặt chân vào nơi đóng quân, chưa kịp đứng vững, bỗng dưng cả ba có một linh cảm kỳ lạ, cảm thấy trong năm người ở đây, ngoài cô gái thấp bé đứng giữa ra, những người khác khi nhìn về phía mình đều có ánh mắt hơi kỳ quái...

Kỳ lạ ở chỗ nào nhỉ?

Cả ba còn chưa kịp nghĩ rõ thì đã nghe cô gái thấp bé kia nói: "Ba người, lại đây báo danh đi."

"Báo danh?" Nữ sinh trong nhóm ba người nhướng mày, nhìn quanh rồi hỏi: "Có thể cho tôi hỏi, ai là lớp trưởng không?"

Quý Dữu lập tức lớn tiếng đáp: "Tôi."

Nữ sinh ngạc nhiên: "Cậu?"

Hai nam sinh cũng có chút nghi hoặc, dường như không tin tưởng lắm. Sau đó, cả ba nghe thấy Quý Dữu cười híp mắt nói: "Đùa thôi mà, lớp trưởng thật sự là người này, nhưng cậu ấy không thích nói nhiều."

Nói xong, Quý Dữu giơ tay chỉ vào Hạ Nỗ.

Nghe vậy, giữa hai hàng lông mày của Hạ Nỗ hiện lên vẻ cau có, đôi mắt màu trà đẹp đẽ khẽ đảo qua, rồi cậu nghiêm mặt, cố gắng giữ cho giọng nói bình ổn: "Lớp trưởng cái gì? Tôi không làm. Việc của cậu thì tự lo lấy, đừng đẩy cho tôi."

Hả?

Hạ Nỗ đáng yêu vậy mà lại phối hợp tốt đến thế?

Thật khiến người ta bất ngờ.

Thế là, Quý Dữu lập tức nói: "Khụ khụ... Ba người nhanh chóng báo danh đi, đừng làm mất thời gian."

Ba học sinh không lên tiếng.

Dù sao họ cũng là những người đã vượt qua muôn vàn thử thách để bước chân vào trận đấu này, không ai là kẻ ngốc thực sự. Họ không đề phòng nhóm Quý Dữu, đơn giản là vì họ chưa từng nghĩ trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu mà đã có kẻ địch trà trộn vào.

Ba người không lên tiếng, chủ yếu đang cân nhắc xem giữa Quý Dữu và Hạ Nỗ, ai mới là lớp trưởng thực sự. Khi bước vào khu vực thi đấu, họ chỉ nhận được số hiệu đội mình và tọa độ vị trí, còn danh tính lớp trưởng và thành viên thì tạm thời chưa biết.

Nhưng! Có một người chắc chắn biết rõ thông tin tất cả thành viên, đó chính là lớp trưởng.

Bản năng con người thường hướng về sức mạnh. Quý Dữu nhỏ bé, gầy gò, hoàn toàn không có khí thế của một kẻ mạnh. Ngược lại, Hạ Nỗ cao ráo, nét mặt cương nghị, ánh mắt kiên định và điềm tĩnh. Dù lúc này không nói gì, nhưng khí thế toát ra từ cậu vẫn khiến ba người có chút rung động...

Kết quả, lớp trưởng không phải nam sinh mạnh mẽ kia, mà lại là cô gái nhỏ nhắn yếu ớt sao?

Lớp trưởng yếu, vậy đội của mình liệu có còn lợi thế để giành chiến thắng?

Trong lòng ba người đều đang tính toán như vậy, thì bất ngờ Quý Dữu sa sầm mặt, nghiêm khắc quở trách: "Vào đội rồi còn muốn bỏ đi? Trường học và giáo viên của các cậu dạy như vậy à? Tinh thần tập thể của các cậu đâu?"

"Đâu rồi tinh thần đoàn kết?"

"Ai bảo với các cậu vào trận là tự chiến đấu một mình?"

"Ai bảo chọn lớp trưởng không dựa vào năng lực, mà lại chỉ dựa vào chiều cao?"

Từng câu hỏi chất vấn dồn dập khiến ba người có chút choáng váng, mặt họ hơi nóng lên vì ngượng, vành tai đỏ bừng. Cuối cùng, nữ sinh trong nhóm là người đầu tiên đứng ra, hướng về Quý Dữu, thực hiện động tác chào kiểu chiến binh, lớn tiếng nói: "Hạ Băng Băng của đội số 7 báo danh!"

Quý Dữu liếc nhìn cô.

Hạ Băng Băng dáng người thon thả, khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, sống mũi cao, đôi môi nhỏ xinh, đôi mắt to tròn long lanh… Nếu đặt trong thế kỷ 21, cô chính là kiểu mỹ nhân mang nét đẹp tiêu chuẩn của các hotgirl mạng.

Nhưng cô gái này không hề có chút yếu mềm hay điệu đà, ngược lại còn toát lên phong thái mạnh mẽ của một chiến binh.

Nói chung, khá đáng mến.

Quý Dữu thu ánh mắt về, đồng thời cũng giấu thanh đại đao vào tay áo, sau đó gật đầu nói: "Gia nhập đội."

Hạ Băng Băng lớn tiếng: "Rõ!"

Quý Dữu mỉm cười: "Tinh thần rất tốt."

Tiếp đó...

Hai nam sinh nhìn nhau rồi đồng loạt bước lên phía trước, chào Quý Dữu và lớn tiếng nói: “Đội số 7, Dư Thừa, Tống Bình báo danh!”

Trong số họ, Dư Thừa là chàng trai cao lớn, mạnh mẽ với mái tóc đen ngắn. Còn Tống Bình, có vóc dáng kém hơn một chút, sở hữu mái tóc ngắn màu nâu nhạt.

Cả hai đều trông có vẻ rất giỏi chiến đấu.

Quý Dữu gật đầu thản nhiên: “Không tệ.”

“Gia nhập đội đi.”

Nghe thấy câu này, Dư Thừa và Tống Bình mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Vị lớp trưởng này vừa rồi giận dữ thật sự rất đáng sợ, ngay cả hai người con trai vốn tự tin vào sức mạnh của mình cũng bị cô làm cho kinh hãi.

May mà mọi chuyện ổn thỏa.

Nói chung, sau màn quở trách vừa rồi của Quý Dữu, ba thành viên mới của đội địch đều đi đến một nhận định chung về cô lớp trưởng này: [Một người không dễ đối phó.]

Trong suốt quá trình đó, Hạ Nỗ, Trình Hạo Nguyệt, Hà Ngọc, Lưu Gia, Vương Tín đều không lên tiếng, từ đầu đến cuối duy trì vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Thật ra, trong lòng cả bốn đều đang có cùng một suy nghĩ:

[Giết hay không giết?]

Họ không ra tay, vì  Quý Dữu đã nói từ trước, muốn hành động thì phải nhìn tín hiệu của cô. Nếu cô giơ tay trái, tức là lập tức tấn công. Nếu giơ tay phải, có nghĩa là tạm thời án binh bất động.

Nhưng lúc này, Quý Dữu không giơ tay trái, cũng không giơ tay phải. Ngược lại, cô còn thu hồi thanh đại đao.

Ý nghĩa của động thái này là gì?

Cô đã nói thế nào trước đó? Nếu không có tín hiệu nào, thì hãy nói ít, làm ít, im lặng giống như một binh sĩ kín đáo.

Đúng vậy.

Chính là như thế.

Thế là, bốn người Trình Hạo Nguyệt liền giữ nguyên trạng thái trầm lặng, không lắm lời giữ hình tượng.

Ngay khi ba người Hạ Băng Băng, Dư Thừa, Tống Bình vừa gia nhập, họ lập tức cảm nhận được sự kỳ lạ từ bốn thành viên còn lại. Không chỉ vì ánh mắt nhìn họ hơi lạ, mà còn bởi không khí giữa họ cũng mang chút khác thường. Họ có vẻ rất căng thẳng, dường như không muốn trò chuyện nhiều với ba người mới.

Hạ Băng Băng suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười, chủ động bước đến trước Hà Ngọc, nói: “Xin chào, tôi là Hạ Băng Băng. Sau này chúng ta là đồng đội, hãy cùng nhau giúp đỡ nhé?”

Ngón tay đang cầm kiếm của Hà Ngọc khẽ run lên, cô cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro