Chương 1281: Tôi Sẽ Chôn Vùi Bọn Họ
Giây tiếp theo, kẻ địch sắp bước vào bẫy bỗng nhiên đồng loạt dừng lại. Là người chỉ huy nhóm thực hiện cuộc phục kích, Trình Hạo Nguyệt vừa lo lắng bản thân mắc sai lầm, vừa sợ đồng đội làm hỏng kế hoạch. Cậu cảm thấy như đang bước đi trên dây thừng bên vách núi, căng thẳng đến mức không thể diễn tả thành lời.
Trong khi đó, Hạ Nỗ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, nhưng thực ra cậu cũng hơi e ngại. Tuy nhiên, cậu cũng không lo lắng quá nhiều. Bởi vì khi Quý Dữu bàn bạc với cậu về cách thiết lập bẫy, cô ấy đã tính toán trước mọi tình huống có thể xảy ra, thậm chí cả khả năng xấu nhất khi bị lộ hoàn toàn. Khi đó, vẫn sẽ có phương án dự phòng.
Hồi tưởng lại —
Lúc đó, Quý Dữu chỉ dẫn theo một mình Hạ Nỗ, đi quanh căn cứ tiểu đội 7 của quân địch một vòng.
Sau đó, cô khoanh tay đứng lại, nói: "Hạ Nỗ, tôi muốn biến nơi này thành chiến trường."
Hạ Nỗ thoáng giật mình, quay sang nhìn cô. Thấy cô có thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen sáng rực, vẻ ngoài mong manh tựa búp bê sứ dễ vỡ. Thế nhưng, ánh mắt cô lại kiên định, giọng điệu đầy tự tin khi nói thêm: "Một chiến trường chôn vùi kẻ địch."
Hạ Nỗ kinh ngạc: "Nơi này sao?"
Quý Dữu khẽ gật đầu: "Chính là ở đây. Ít nhất, tôi muốn chôn vùi mấy chục tên địch tại nơi này."
Hạ Nỗ: "!!!"
Cậu cảm thấy tim mình khẽ run lên, đầu ngón tay cũng hơi run nhẹ.
Cậu nhìn Quý Dữu, nói: "Nhưng kẻ địch hiện tại đang phân tán. Nơi này nằm gần biên giới sông, không phải địa điểm tốt nhất để giao tranh."
Muốn giết mấy chục kẻ địch ở đây, tỷ lệ thành công thực sự rất thấp. Thế nhưng, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt kiên định của Quý Dữu, hoàn toàn không có chút gì là nói đùa,
Hạ Nỗ không muốn làm cô nhụt chí, bèn hỏi: "Quý Dữu, vậy cậu định làm gì?"
Quý Dữu quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn cậu: "Hạ Nỗ, tôi cần cậu hợp tác. Chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 2 tiếng, tôi nhất định sẽ đạt được mục tiêu này."
Hạ Nỗ ngẩng lên: "???"
Quý Dữu giơ tay, chỉ xung quanh doanh trại, nói: "Ở đây, đây, đây, và đây nữa... Cậu phải lặng lẽ đào một số hố lớn, đồng thời thiết lập các cơ quan bẫy…"
Nghe vậy, đôi mắt Hạ Nỗ sáng lên, cảm thấy như mình đã nắm bắt được điều gì đó. Nhưng cậu vẫn nghĩ ý tưởng của Quý Dữu quá ngây thơ. Vấn đề quan trọng nhất là làm thế nào để đảm bảo nơi này trở thành chiến trường giữa hai phe?
Quý Dữu nói sơ qua kế hoạch và bố trí tổng thể, rồi nhìn thẳng vào Hạ Nỗ, hỏi: "Cậu là người đến từ hành tinh nông nghiệp, vậy chắc biết đào đất chứ?"
Hạ Nỗ: "…"
Quý Dữu cau mày: "Các cậu trồng trọt mà không đào đất sao?"
"…" Hạ Nỗ đáp: "Có chứ! Nhưng chúng tôi không tự đào, mà dùng máy móc nông nghiệp chuyên dụng. Mọi thứ đều tự động, từ xới đất, gieo hạt, bón phân, nhổ cỏ, thu hoạch… Chúng tôi không nhất thiết phải biết cách đào đất."
Nghe vậy, Quý Dữu liền nhíu chặt mày: "Cậu không biết đào đất sao? Vậy thì rắc rối rồi."
Hạ Nỗ: "…"
Thấy cô thất vọng tràn trề, Hạ Nỗ không thể chịu nổi, đành nói thật: "Thực ra, tôi biết đào đất, thậm chí còn đào rất giỏi. Hồi nhỏ, tôi hay bị ba mẹ đánh. Mỗi khi nghịch ngợm, họ sẽ hợp sức để dạy tôi một trận. Mỗi lúc như vậy, tôi lại chạy ra ruộng nhà tôi, đào một cái hố để trốn. Ba mẹ tôi tìm không thấy, lo lắng đến mức la hét khắp nơi tìm tôi. Tôi chỉ chịu ló mặt ra khi nghe họ hứa không đánh tôi nữa."
Quý Dữu ngây người.
"Khụ khụ…"
Hạ Nỗ tiếp tục: "Cả khu ruộng nhà tôi có quá nhiều hố do tôi đào. Ba mẹ tôi biết mánh của tôi rồi, thường xuyên đến ruộng để chặn đường. Nhưng họ không ngờ rằng tôi lại có đến ba hố khác nhau để trốn. Họ thường xuyên không tìm ra tôi đang ẩn nấp ở hố nào. Nhưng cũng không dám bịt kín tất cả lối ra, sợ tôi ngạt thở mà chết. Thế là họ chẳng làm gì được tôi."
Hạ Nỗ vừa kể vừa cúi đầu, giọng mang theo chút hoài niệm và không giấu được nỗi buồn: "Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian có ba mẹ bên cạnh chính là lúc tôi hạnh phúc nhất trong đời."
Quý Dữu im lặng.
Cô không hỏi về ba mẹ của Hạ Nỗ, mà chỉ vỗ nhẹ vai cậu ta, giao phó trọng trách: "Anh em, giao chiến trường này cho cậu. Cố gắng đào đường hầm thật ngoằn ngoèo, tận dụng hết tài nghệ 'cáo già ba hang' của cậu đi."
Hạ Nỗ lập tức đáp: "Rõ."
Quý Dữu nói: "Trong vòng 2 tiếng, tôi sẽ dẫn kẻ địch đến đây. Đến lúc đó, giao cho cậu và Trình Hạo Nguyệt xử lý, đó cũng là lúc cậu kiếm được một lượng lớn điểm tích phân."
Nếu thật sự có một lượng lớn kẻ địch bị dụ vào bẫy, việc tiêu diệt chúng sẽ dễ dàng như thái rau vậy.
Hạ Nỗ tự tin đáp: "Giao cho tôi."
Giọng nói đầy chắc chắn, ánh mắt sáng rực, kiên định.
Quý Dữu cười: "Tốt."
Cô nở nụ cười với Hạ Nỗ: "Cậu không cần lo lắng, tập trung đào bẫy thôi.
Những thứ khác cứ giao cho tôi, khi nào cần cậu phối hợp, tôi sẽ nhắn tin."
"Đừng lo." Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mặt trời giữa mùa đông lạnh lẽo: "Chỉ cần tôi ở đây, kế hoạch chắc chắn sẽ thành công."
…
Đôi mắt Hạ Nỗ thoáng lóe sáng.
Thành công sao?
Chắc chắn thành công.
Bây giờ, chính Hạ Nỗ cũng rất tự tin với câu nói này. Dù kẻ địch có tạm dừng hay tiến vào từng nhóm nhỏ, chỉ cần họ đặt chân vào khu vực này, họ nhất định sẽ thất bại, toàn bộ thất bại.
Hạ Nỗ càng bình tĩnh hơn, ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của Trình Hạo Nguyệt, khiến cậu cũng bớt căng thẳng.
…
Phía bên kia.
Hà Chân đã cử Jack và đồng đội đi vào phía sau sườn đồi.
Thấy mọi thứ vẫn ổn, cậu yên tâm hơn, tiếp tục điều thêm một nhóm tiến vào.
Nhóm thứ hai cũng an toàn tuyệt đối.
Sau đó là nhóm thứ ba…
…
Hà Chân ra hiệu cho toàn đội đi theo mình. Cậu dự định lấy sườn đồi này làm điểm đóng quân tạm thời, cử hai lính trinh sát đi thám thính phía trước, đồng thời kết nối với Lester.
Ngụy Vân từng nói phe mình đã có một đội quân do Lester chỉ huy trấn giữ tại đây. Trước tiên, cần kết nối với Lester, rồi mới bàn bạc chiến thuật đối phó quân địch.
Trước đó, quân địch đã tập kích Lester. Sau khi thành công, chúng lập tức rút lui. Vậy thì chúng có còn ẩn náu gần đây không? Số lượng cụ thể của chúng ra sao? Sức mạnh tổng thể của quân địch thế nào? Tất cả những thông tin này, phe mình vẫn chưa nắm rõ. Vì vậy, Hà Chân cần nhanh chóng làm rõ mọi thứ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nghĩ đến điều đó, cậu đã bước đi, đồng đội phía sau cũng nghiêm túc theo sát.
Ngay khi họ đặt chân vào phía sau sườn đồi —
Ầm —
Tiếng nổ vang lên, đá vụn bắn tung tóe, bụi đất cuộn lên dữ dội.
Rầm —
Ngọn đồi mà Hà Chân và đồng đội vừa đặt chân lên, ban nãy vẫn bình thường, giờ đây, toàn bộ bị lật ngược như một chiếc bánh kếp vừa bị lật mặt!
Ầm —
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro