Chương 1295: Louis Giành Quyền Kiểm Soát
Nghe tin dữ, Louis giật tóc một cách dữ dội! Sau một cú giật mạnh, cậu mở tay ra phát hiện trong lòng bàn tay mình có một nắm tóc!
Louis: "…"
Xong rồi!
Thật sự hói đầu rồi!
Nhưng lúc này, chẳng lẽ chỉ có chuyện rụng tóc là thảm họa sao?
Kẻ địch đã lấy được thiết bị liên lạc! Chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh! Đặc biệt là kẻ địch đó lại chính là Quý Dữu!
Là Quý Dữu!
Louis lại giật thêm một nắm tóc, nhưng chẳng còn bận tâm tóc có rụng nữa hay không. Cậu vội vã trấn tĩnh tinh thần, ngăn cản nhóm người đang chuẩn bị tự nộp mạng cho Quý Dữu: "Mọi người dừng lại! Nghe tôi nói!"
Cậu nhanh chóng thuật lại tình hình mà nhóm mình đã phát hiện tại đội thứ 7, rồi nói tiếp: "Căn cứ của Shawn, căn cứ quân sự của đoàn số 6 đều đã bị phá hủy. Các cậu nghĩ chuyện này dễ dàng thực hiện được sao?"
Nhóm người nhìn nhau, có vẻ lo lắng. Có người hỏi: "Thật sự căn cứ quân sự của chúng ta đã bị san bằng?"
"Hoàn toàn bị tiêu diệt." Louis nhíu chặt mày, nói: "Theo đúng nghĩa đen, con người, vũ khí, thiết bị… tất cả đều biến mất."
"!!!" Cả đám trừng mắt kinh hãi: "Chúng ta lại không hề hay biết?"
Louis nhìn họ, nói: "Các cậu có quá ít thông tin mà muốn lao vào chiến đấu với đối phương sao?"
"…"
Một khoảng lặng đầy ngột ngạt, có người nhíu mày, nói: "Chúng tôi không thể không đi. Thống soái hoàn toàn không quan tâm đến chúng tôi, đoàn trưởng cũng đã rời đi, các đội quân đều chiến đấu riêng lẻ, chẳng ai phục ai, cũng không có ai đứng ra kiểm soát tình hình. Nếu không phải vì kẻ địch ra tay quá mạnh khiến tất cả khiếp sợ, thì các trưởng đội trong doanh trại số 6 có khi cũng không chịu liên kết lại. Nghe nói đối phương đã cướp mất thiết bị liên lạc, các trưởng đội sau khi bàn bạc đã cử chúng tôi đi để đoạt lại hộp liên lạc."
Khi nói những lời này, giọng của người kia có phần cay đắng.
Cậu ta tham gia cuộc thi để chiến đấu, không phải để dấn thân vào cuộc đấu đá phe phái. Kết quả là, thay vì tập trung thi đấu, mọi người lại bị kéo vào một mớ hỗn độn chính trị…
Nghe đến đây, lòng Louis càng nặng trĩu.
Tình trạng hỗn loạn này là do sự cứng nhắc và bảo thủ của thống soái Charles. Còn bản thân cậu thì sao?
Khi thống soái vắng mặt, đáng lẽ cậu có cơ hội giành quyền chỉ huy, nắm toàn bộ cục diện!
Nhưng!
Cậu đã không làm vậy hoặc có thể nói là không đủ quyết đoán để làm. Vì do dự và tính toán quá nhiều, cậu đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời!
Nếu cậu có thể tập hợp toàn bộ lực lượng của doanh trại, cộng với thiết bị liên lạc mà Shawn đã chế tạo, thì chắc chắn cậu đã có thể đánh bại Quý Dữu!
Nghĩ đến điều này, Louis càng cảm thấy chán nản. Cậu lại nhận ra mình thất bại đến mức nào. Cậu đã tự mãn khi gom góp lực lượng của ba đoàn quân gần đó, đưa họ dưới trướng mình, rồi nghĩ mình đã trở thành một tướng lĩnh hùng mạnh, có thể đối đầu với quân địch!
Nực cười.
Ngay cả việc Shawn phát minh ra hệ thống liên lạc mà cậu cũng không hề biết! Nghĩa là ngay cả những chuyện ngay trước mắt mà cậu còn chưa hiểu rõ, nói gì đến chuyện đấu với Quý Dữu?
Sắc mặt Louis thay đổi liên tục, bầu không khí xung quanh cậu dần trở nên căng thẳng…
Mọi người đều cảm nhận được sự biến đổi của Louis. Thấy cậu có vẻ không ổn, có người đề nghị hành động ngay, nhân lúc kẻ địch chưa đi xa phải nhanh chóng tấn công!
Đột nhiên —
Louis ngay trước mặt tất cả mọi người, rút ra một cây nỏ liên hoàn: "Ai dám manh động, tôi sẽ giết ngay lập tức!"
Mọi người giật mình!
Louis trầm giọng, nói: "Tôi là đoàn trưởng của đoàn 1, đồng thời là đoàn trưởng của đoàn 2 và 3! Đoàn trưởng của đoàn 6 đã tử trận khi làm nhiệm vụ! Thống soái đã chỉ định tôi tiếp quản doanh trại số 6!"
Mọi người: "…"
Sao không nói sớm? Sao không nói muộn hơn? Mà lại chọn lúc này để tiếp quản chúng tôi?
Cậu tưởng chúng tôi ngu ngốc sao?
Lúc này, Louis cũng không bận tâm liệu mình có đang "giả mạo mệnh lệnh" hay không. Dù sao thì, việc "giả truyền lệnh" cũng chỉ là một cách để giữ thể diện cho cả cậu và quân doanh trại số 6 mà thôi.
Nếu có ai không phục, không chấp nhận? Louis lạnh lùng nói: "Ai có ý kiến thì đứng ra ngay bây giờ."
Vừa nói, câup vẫn giữ nguyên tư thế giương nỏ, không hề thu lại.
Mọi người: "…"
Mười mấy đồng đội phía sau Louis cũng đồng loạt xếp thành hàng, đứng sau lưng cậu ta, tất cả đều ở tư thế chiến đấu.
Mọi người: "…"
Đám đông nhìn nhau, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Im lặng.
Không khí im lặng lan rộng, mang theo sự nặng nề, ngột ngạt.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
…
Louis híp mắt, nói: "Tôi là cấp trên, các cậu là cấp dưới. Nghe lệnh tôi, các cậu sẽ không vi phạm quy tắc và không bị trừ điểm tích phân."
Còn việc cậu có bị trừ điểm tích phân vì giết đồng đội hay không? Dù sao thì cậu đã âm 50 điểm tích phân rồi, Louis cảm thấy chẳng còn quan trọng nữa! Nếu cứ để nhóm người này lao thẳng vào chỗ chết, tỷ lệ thất bại của phe cậu càng lớn.
Quá đau đầu.
Louis giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chờ đợi phản ứng từ những người trước mặt.
Không nghi ngờ gì, nghe được lời của Louis, gánh nặng tâm lý của cả đám tan biến.
Nhiều người cũng nhận ra đuổi theo kẻ địch lúc này không phải là lựa chọn sáng suốt, nhưng vì đây là mệnh lệnh của cấp trên, họ không thể chống lại.
Khi Louis chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm này, họ cũng chẳng còn gì phải lo nghĩ nữa.
Vậy là, chẳng mấy chốc, có người lên tiếng: "Tôi nghe theo đoàn trưởng Louis."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi nghe lệnh đoàn trưởng."
…
Chỉ trong chốc lát, tất cả đều nghe theo Louis, từ bỏ kế hoạch đuổi theo kẻ địch.
Louis thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc lòng cậu lại càng lo lắng hơn!
Quý Dữu đang nắm giữ hộp liên lạc!
Phe của Louis, muốn gửi tin tức thì phải chạy hết hơi —
Nghĩ đến điều này, lòng cậu càng thêm chua xót. Câup quay sang một nam sinh đứng phía sau, nói: "Cậu dẫn 5 người về doanh trại, bảo tất cả cảnh giác cao độ, tăng cường tuần tra và luôn sẵn sàng chiến đấu."
Nam sinh lập tức gật đầu nhận lệnh.
Louis tiếp tục căn dặn thêm vài điều, rồi nói: "Đi thôi, chỉ cần tóm tắt tình hình bên này. Trước khi nhận được lệnh của tôi, tất cả không được hành động hấp tấp!"
"Ngay cả khi —" Louis mím môi, rồi nói tiếp: "Ngay cả khi thống soái Charles đích thân ra lệnh, nếu không có sự cho phép của tôi, tuyệt đối không được hành động."
Nam sinh sững người, rồi mạnh mẽ gật đầu: "Rõ!"
Sau khi giao nhiệm vụ xong, Louis nhìn nam sinh kia dẫn người rời đi, trong lòng cậu vô thức xuất hiện một cảm giác cay đắng, giá mà họ có hệ thống liên lạc tức thời thì tốt biết bao!
Ngay sau đó, Louis quay lại, nói với nhóm binh sĩ mới dưới trướng: "Sắp xếp đội hình, toàn bộ trở về doanh trại!"
Một nửa quân số của đoàn 6 đang ở đây, nửa còn lại vẫn nằm rải rác trong các doanh trại. Louis phải dẫn nhóm này đi thu phục nửa còn lại mà không cần chiến đấu.
Cùng lúc đó —
Tại doanh trại phe ta, Trình Hạo Nguyệt và đồng đội đều lo lắng. Trình Hạo Nguyệt rúc sau một tảng đá lớn, nhìn về khu vực bẫy đã được bố trí, sốt ruột nói: "Họ sẽ không đến nữa sao?"
Bẫy đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng kẻ địch lại không xuất hiện.
Điều này! Làm sao có thể chấp nhận được?
Trình Hạo Nguyệt lên tiếng hỏi, nhưng không ai trả lời, khiến câup ta hơi khó chịu. Cậu ta nhìn sang Hạ Nỗ: "Sao cậu chẳng nói lời nào?"
Hạ Nỗ mấp máy môi, một lúc sau mới đáp: "Chẳng có gì đáng nói."
Trình Hạo Nguyệt: "!!!"
"Cậu không sợ thất bại sao?"
Hạ Nỗ gật đầu: "Sợ."
Trình Hạo Nguyệt chưa kịp nói gì thêm thì nghe Hạ Nỗ thản nhiên đáp: "Dù sao sợ cũng chẳng giải quyết được gì, tôi cứ nghe theo Quý Dữu thôi."
Trình Hạo Nguyệt: "…"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro