Chương 1311: Khuôn Mặt Tôi Đáng Giá Ngàn Vàng
Về bố trí nhân sự và chiến lược của thống soái, Quý Dữu nắm rất rõ. Lý do là bởi thồng soái Cố Bồi Nguyên chỉ nghĩ đến việc phòng ngự kẻ địch, mà không nghĩ tới việc đề phòng chính người của mình. Hoặc có thể nói, cậu ta quá tự tin, tin rằng trên địa bàn của mình, tuyệt đối không có tình huống nào vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Do đó, khi Quý Dữu phái một vài đồng đội đi đề nghị hợp tác với Cố Bồi Nguyên, những học sinh này đã tranh thủ cơ hội để tìm hiểu toàn bộ tình hình xung quanh căn cứ của cậu ta theo đúng chỉ thị của Quý Dữu.
Vẫn là câu nói cũ, Cố Bồi Nguyên nghĩ đến việc phòng ngự kẻ địch, nhưng đối với chính người của mình thì sao? Ngoại trừ cậu ta, toàn bộ thí sinh của doanh trại số 5 đều là thuộc hạ của cậu ta, là binh lính của cậu ta…
Binh lính của cậu ta, người của cậu ta, làm sao có thể phản bội cậu ta trên chính địa bàn của cậu ta được chứ?
Hoàn toàn không thể.
Vậy nên —
Những đại diện mà Quý Dữu cử đến, dù bị Cố Bồi Nguyên khinh thường, nhưng vẫn dễ dàng thu thập được toàn bộ thông tin về bố trí phòng thủ của cậunta. Có tổng cộng 10 trạm gác, mỗi trạm có 2 học sinh canh giữ. Ngoài ra, còn có một đội đột kích, một đội vũ khí hạng nặng, một đội…
Nhiệm vụ mà Quý Dữu giao cho bản thân, Trình Hạo Nguyệt và Hạ Nỗ là vô hiệu hóa toàn bộ 10 trạm gác trên đường đi. Dĩ nhiên, nhiệm vụ hạ gục các lính canh được Quý Dụ tự mình đảm nhận.
Còn Trình Hạo Nguyệt và Hạ Nỗ?
Khụ khụ…
Hai người chỉ cần làm công việc đơn giản là khiêng "xác" đi.
Quý Dữu lao nhanh về phía trước, mặc kệ cơn gió lạnh buốt như lưỡi dao cắt ngang mặt, để lại những vết xước sâu trên da…
Rất nhanh.
Trạm gác thứ hai đã xuất hiện trước mắt.
Quý Dữu chỉnh trang lại y phục, phủi lớp bụi và cát bám trên người, sau đó tiến tới trạm gác thứ hai. Hai học sinh canh giữ ở đây khá cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng bước chân nhẹ liền lập tức giơ vũ khí lên, vào tư thế phòng thủ. Sau đó, họ nhìn thấy một bóng đen đang ung dung tiến về phía họ. Khi đến trước trạm gác, bóng đen ấy dừng lại, rồi rất lịch sự đưa tay lên gõ cửa:
Cốc cốc —
"Có ai ở đây không?"
Hai người nhíu mày, tim bỗng thắt lại —
Kẻ đến đây ung dung như vậy, chứng tỏ rất tự tin. Hoặc là… phía sau kẻ đó chắc chắn có sự hỗ trợ nào đó. Hai học sinh canh gác không lên tiếng, nhưng đã quyết định bấm nút báo động để cảnh báo trạm gác bên cạnh.
Ngay lúc ấy, một giọng nữ vang lên từ bên ngoài: "Tôi là Quý Dữu, xếp hạng thứ 100 trên bảng xếp hạng Liên Đại, chiến binh của đội bảy, trung đoàn sáu, doanh trại số 5. Nếu có người bên trong, hãy trả lời ngay."
"!!!"
Một nam sinh vốn định bấm nút báo động, nhưng tay chợt khựng lại. Cậu hỏi: "Cậu thực sự là Quý Dữu?"
Quý Dữu đáp: "Hoàn toàn chính xác."
Nam sinh không nhịn được mà lẩm bẩm: "Trời tối thế này, giơ tay ra còn chẳng thấy rõ có mấy ngón, nếu cậu là giả, bọn tôi cũng chẳng phân biệt được."
"Khụ…" Một nữ sinh đứng cạnh cậu lại khá tỉ mỉ, lên tiếng: "Nếu có người giả mạo người khác, có thể chúng ta khó nhận ra ngay. Nhưng giả mạo Quý Dữu … khụ khụ… Cả đấu trường này chắc chắn không tìm được ai lùn như cô ấy đâu, đúng không?"
Nói rồi, cô ấy tiếp tục: "Cô ấy thấp thế này, chắc là Quý Dữu thật."
Quý Dụ: "……"
Cô ấy cảm thấy vô cùng tổn thương: "Chỉ là một cuộc thi thôi, có cần phải công kích cá nhân vậy không?"
Nữ sinh hơi ngượng ngùng. Qua lỗ quan sát nhỏ trong phòng, cô ấy có thể nhìn thấy hình dáng và đường nét của Quý Dữu, nên đã xác nhận danh tính của cô ấy.
Tuy vậy, cô ấy vẫn có chút cảnh giác, hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
Quý Dữu nói: "Có thông tin quan trọng, cần báo cáo trực tiếp với thống soái."
Nam sinh và nữ sinh liếc nhìn nhau, rồi nam sinh hỏi: "Bây giờ nhiệt độ giảm nhanh thế này, sao cô lại ra ngoài vào lúc này? Cô đến đây một mình à? Có ai đi cùng không?"
Quý Dữu lắc đầu, thở dài: "Chỉ có mình tôi thôi. Tôi chạy nhanh, bọn họ không theo kịp."
Nam sinh: "……"
Quý Dữu nghiêm giọng, nói: "Thông tin tôi nắm giữ vô cùng quan trọng, không thể trì hoãn dù chỉ một giây. Xin hãy cho tôi qua ngay, tôi cần báo cáo với thống soái."
Nữ sinh hỏi: "Là thông tin gì?"
Quý Dữu im lặng, không trả lời. Đồng thời, khí thế trên người cô bỗng chốc trở nên nghiêm nghị và sắc bén: "Trước khi được thồng soái huy cho phép, tôi không thể tiết lộ nội dung."
Hai học sinh canh gác trạm nhìn nhau, quyết định không hỏi thêm.
Quý Dụ nói: "Nhờ các bạn dùng hệ thống liên lạc, báo với các trạm gác khác rằng tôi cần đi qua. Xin hãy yêu cầu họ đừng cản trở tôi, tôi cần thông hành ngay lập tức."
Hai người có chút do dự...
Bất ngờ, Quý Dữu đẩy cửa đá của trạm gác, bước vào, chỉ vào mặt mình: "Các bạn nhìn kỹ mặt tôi đi! Tôi là Quý Dữu, người đứng thứ 100 trong bảng xếp hạng Liên Đại. Sẽ đến một ngày, khuôn mặt này, cái tên này, từng câu nói, từng chữ tôi thốt ra… đều có giá trị ngàn vàng! Tôi có cần phải dùng gương mặt đáng giá này để lừa các bạn không?"
Nghe vậy, sự do dự trong mắt hai người lập tức tan biến.
Quý Dữu nói: "Tôi cần giấy thông hành! Ngay lập tức!"
Nữ sinh quay đi lấy chuông báo liên lạc.
Nam sinh đứng gần Quý Dữu, dù ánh sáng vô cùng mờ mịt, vẫn nhìn thấy rõ những vết máu trên mặt cô. Cậu kinh hãi thốt lên: "Mặt cô…"
Quý Dữu nghe vậy, không để tâm, đưa tay lau mặt: "Gió quất vào thôi, chỉ là vết thương nhỏ, không vấn đề gì."
Chỉ nhìn thôi cũng thấy những vết xước kia như bị cưa kéo ngang mặt, nam sinh cũng cảm thấy đau thay cô ấy.
Nhưng Quý Dữu lại có thể bình thản đến vậy, khiến trong lòng cậu dâng lên sự kính trọng.
Cậu tốt bụng nhắc nhở: "Gương mặt con gái cần chăm sóc cẩn thận. Sau cuộc thi, cậu nên tiến hành chữa lành và bảo dưỡng da thật tốt."
Khóe miệng Quý Dữu giật giật. Trong lòng nghĩ, chỉ là vết thương nhỏ, sao phải tốn tiền chứ? Bình thường lúc tập luyện trong phòng huấn luyện, bị đánh đến mức mặt sưng phù như đầu heo, cô cũng chẳng đi dưỡng da!
Nhìn xem, có phải vẫn ổn đấy thôi?
Không cần điều trị, tuyệt đối không tốn kém vào chuyện này!
Quý Dữu, một cô nàng keo kiệt bậc nhất, âm thầm nghĩ như vậy. Nhưng vẻ mặt cô vẫn hết sức nghiêm túc, nói với nam sinh: "Da mặt tôi dày bẩm sinh, mấy vết thương nhỏ này, vài ngày là tự lành."
Nữ sinh bỗng quay lại, mỉm cười với Quý Dữu: "Xong rồi."
Quý Dữu nhếch môi, nở một nụ cười sáng rực: "Đã thông báo hết rồi à?"
Nữ sinh gật đầu: "Ừ! Tất cả đã nhận thông tin đầy đủ."
Quý Dữu vô tình liếc nhìn chiếc chuông liên lạc, trên mặt vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, chân thành nói: "Cảm ơn các bạn! Cảm ơn rất nhiều!"
Nữ sinh cười đáp: "Chỉ là việc nhỏ, không có gì…"
"Á!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro