Chương 1340: Để Bọn Họ Vào

Đại quân theo Quý Dữu xuất phát, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt, Trình Hạo Nguyệt muốn khóc mà không có nước mắt. 

"Phó... thống soái... Chúng ta có cần tăng cường cảnh giới ngay bây giờ không?" 

Mấy học sinh đứng sau Trình Hạo Nguyệt cũng ngơ ngác như cậu. 

Thống soái cứ thế rời đi? Không phải nói đùa đấy chứ? 

"Để tôi bình tĩnh chút." Trình Hạo Nguyệt dựa vào tường, cố gắng hít thở sâu. 

Sau đó, cậu cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Đừng gọi tôi là phó thống soái... tôi không gánh nổi, cứ gọi tôi là lớp trưởng Trình đi." 

Mấy học sinh nhìn cậu, mặt đầy vẻ vô tội. 

Trình Hạo Nguyệt xoa trán: "Chắc không đơn giản thế đâu, Quý Dữu không thể nào cứ thế bỏ mặc chúng ta rồi đi được." 

Cô ấy là người thế nào chứ... 

Dù mới quen cô ấy không lâu, nhưng Trình Hạo Nguyệt chắc chắn cô ấy là người không để lọt mất bất cứ lợi ích gì, làm sao có chuyện bỏ mặc toàn bộ địa bàn rồi đi? 

Đây là một vùng lãnh thổ rộng lớn đấy! 

Hơn nữa, cờ trận còn được cắm ở đây nữa. 

Lúc này, có người vội vàng chạy vào báo cáo: "Tiểu đội đột kích của địch đã xâm nhập trận địa của chúng ta, xin chỉ thị." 

Trình Hạo Nguyệt há miệng: "Thật... thật đến rồi?" 

"Xin chỉ thị!" 

Trình Hạo Nguyệt vò đầu: "Mọi người rút lui trước, để họ vào." 

"Rõ!" 

Trình Hạo Nguyệt há miệng: "...? Thật sự làm theo lệnh luôn, không có ý kiến gì sao?" 

Câu nói này, mệnh lệnh này không phải do Trình Hạo Nguyệt tùy tiện quyết định, mà cậu ta đã dựa vào phương án mà Quý Dữu đề ra trước khi rời đi. 

Quý Dữu lúc đó nói gì nhỉ? 

Địch muốn đến thì cứ để họ đến, đừng ngăn cản. 

Ngoài câu đó, còn gì nữa? 

Đừng đối đầu trực diện, có thể tránh thì tránh, có thể giấu thì giấu, tất cả phải lấy sự cẩn thận làm đầu! 

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trình Hạo Nguyệt giật giật. 

"Lớp trưởng."
 
"Lớp trưởng?"
 
"Lớp trưởng!" Đồng đội gọi liên tục ba tiếng, cuối cùng gào to một câu. 

"Đây!" Trình Hạo Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh lại: "Gọi to vậy làm gì? Tôi chưa điếc đâu." 

Đồng đội nói: "Kẻ địch đã vượt qua đỉnh đá, đang nhanh chóng tiến về phía chúng ta. Với tốc độ của họ, muộn nhất là một giờ nữa sẽ tới nơi. Chúng ta..." 

Nam sinh báo cáo có vẻ gấp gáp và lo lắng. Cậu ta cảm thấy nếu không lo lắng thì không ổn! Thống soái bỏ đi rồi, phó thống soái thì ngây ngô, hay thất thần, cứ như trên trời dưới đất chẳng để tâm gì cả... Nhìn có vẻ không thông minh cho lắm... 

Trại 5, trại 5 này chắc sắp tiêu rồi. 

Nghe vậy, Trình Hạo Nguyệt đột nhiên hỏi: "Nhanh nhất là bao lâu?" 

Nam sinh đáp: "Nếu không bị ngăn cản, nhanh nhất là 30 phút nữa, họ có thể đến được doanh trại của chỉ huy." 

Trả lời xong, mặt cậu đầy lo lắng, còn căng thẳng nhìn lá cờ đỏ rực trên tháp canh. 

Cờ trận đặt ở đây, thật sự quá mức nổi bật. 

"Ồ?" 

Gì? 30 phút!
 
Nhanh vậy sao!!!
 
Phải làm sao đây? Tôi phải làm gì? Chết rồi, Quý Dữu không dạy tôi trước mà! 

Trong lòng đã có vô số suy nghĩ hoang mang, nhưng Trình Hạo Nguyệt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Gấp gì chứ, vẫn còn 30 phút mà? Thừa thời gian!"

Nam sinh cùng với vài học sinh khác nghe thấy vậy, liền vui mừng hỏi: "Chúng ta đã bố trí sẵn phương án dự phòng?" 

"Đủ để chúng ta bỏ chạy rồi." Trình Hạo Nguyệt nói rất nghiêm túc. 

Các học sinh: "..." 

"Khụ khụ..." Trình Hạo Nguyệt ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đùa thôi, mọi người đừng để bụng. 30 phút đủ để chúng ta chờ viện binh." 

Mấy nam sinh thầm nhủ trong lòng rằng trò đùa này chẳng vui chút nào, nhưng vừa nghe đến hai chữ "viện binh", mắt họ lập tức sáng lên: "Chúng ta sẽ có viện binh?" 

Trình Hạo Nguyệt nói: "Thống soái Quý Dữu, cô ấy đánh xong trận rồi quay về, chẳng phải chính là viện binh của chúng ta sao?" 

Các học sinh: "..." 

Nhìn mấy người trong phòng mặt không cảm xúc, chẳng ai có vẻ buồn cười, Trình Hạo Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được cái thú vui ăn nói không kiêng nể của Quý Dữu.  

Thì ra cảm giác này sảng khoái đến vậy. 

Khụ khụ... 

Dù lời nói có chút bông đùa, nhưng Trình Hạo Nguyệt vẫn giữ tinh thần cảnh giác, cậu nói: "Hãy để quân ta đứng từ xa quan sát, đừng đối đầu trực diện với kẻ địch." 

"Nếu xác định không thắng nổi, thì lập tức rút lui, nhường lại khu vực." 

"Nhớ kỹ, tránh xa đối phương. Nếu các cậu không đủ tự tin hoặc không chắc chắn, thì hãy tránh hoàn toàn, đừng chạm mặt chúng." 

Trong lòng Trình Hạo Nguyệt khá lo lắng, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của bản thân, cùng với số quân ít ỏi đang đóng giữ tại căn cứ, cậu biết rõ mình không thể đối đầu trực diện với đội quân hùng mạnh của Charles. 

Đã không thể đánh thắng, thì cậu cũng không muốn mất công nghĩ kế nữa. Cậu quyết định thực hiện đúng kế hoạch mà Quý Dữu đã đề ra. 

Chẳng phải chỉ là né tránh sao?
 
Chẳng phải chỉ là chịu nhún nhường sao?
 
Chẳng phải chỉ là dọn đường cho kẻ địch sao?
 
Chuyện quá đơn giản. 

Thế là — 

Khi Charles và quân đội của cậu ta tưởng mình đã lặng lẽ xâm nhập vào trận địa của đối phương, tự tin rằng không ai phát giác, họ đã dẫn phần lớn quân lính tiến vào sâu bên trong. 
Dọc đường đi, ngoài yếu tố địa hình và thời tiết giá lạnh khắc nghiệt, họ gần như không gặp bất kỳ sự cản trở nào từ kẻ địch. 

Có gì đó không ổn. 

Nhưng! 

Tham vọng giành chiến thắng đã khiến Charles dù nhận ra điều bất thường cũng vô thức bỏ qua, thậm chí không muốn suy nghĩ sâu về vấn đề này. 

Khi đội quân vừa âm thầm tiến vào, vừa lặng lẽ thâm nhập sâu hơn nữa vào trận địa của đối phương, lòng Charles ngày càng dâng trào sự hưng phấn! 

Sắp thành công rồi. 

Chỉ cần tìm được căn cứ của chỉ huy, từ tháp quan sát trên tường thành hạ cờ trận xuống, thì tất cả sẽ kết thúc. 

Với suy nghĩ đó, Charles vung tay lớn tiếng: "Chỉ cần tiến thêm 5000 mét nữa!" 

Vừa dứt lời — 

Ầm —— 

Charles giật mình quay đầu lại, phát hiện mấy học sinh phía sau đều đã rơi vào bẫy trên mặt đất. 

"A!"
 
"Không ổn!"
 
"Cái bẫy này có vũ khí sát thương!"
 
"Khụ... Cứu ——" 

Vút vút vút —— 

Những mũi tên sắc bén lao thẳng về phía những người đang vùng vẫy dưới bẫy! 

Trong mắt Charles đầy vẻ giận dữ, cậu rút kiếm chắn những mũi tên bay về phía sau, sau đó vung kiếm liên tục để bảo vệ các cận vệ bên cạnh, rồi quát lớn: "Còn không mau đi tiếp?" 

"Tiến lên!" 

Sát thương của bẫy khá lớn, nhưng may mắn là chỉ có vài bẫy được đặt sẵn, vì vậy lần này chỉ có ba bốn học sinh bị thương, và ba người khác bị loại khỏi trận đấu. 

Sau sự việc này, khuôn mặt của ai nấy đều trầm xuống, nhưng tất cả đã nâng cao tinh thần cảnh giác hơn hẳn. 

Phía trước có thể còn rất nhiều bẫy, nhưng Charles không rút lui. Ngược lại, cậu ra lệnh cho quân lính tăng tốc, tiếp tục tiến về mục tiêu. 

... 

Trình Hạo Nguyệt lắng nghe báo cáo từ cấp dưới, cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp. 

Hóa ra toàn bộ tuyến đường mà quân Charles đi qua đều đã được bố trí đầy bẫy từ trước. 

Bảo sao, bảo sao Quý Dữu lại dám không nói gì, rồi cứ thế rời khỏi căn cứ của thống soái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro