Chương 1341: Kéo Dài Thời Gian

Charles dẫn quân không ngừng tiến về căn cứ của thống soái doanh trại 5, nhưng do bị các bẫy trên đường cản trở, tốc độ hành quân dần chậm lại.

Những bẫy này đều rất nhỏ, ngoại trừ một số trường hợp xui xẻo giẫm phải trung tâm bẫy, bị lưỡi dao đâm trúng tim, còn lại đa phần không gây tử vong. Chỉ cần quân đội của Charles hợp lực tháo gỡ, họ hoàn toàn có thể vượt qua.

Nhưng! 

Số lượng bẫy quá nhiều. Tháo một cái mất 1-2 phút, tháo mười cái mất 10-20 phút, tháo năm mươi, một trăm cái thì sao? 

Đến khi quân đội của cậu ta đến được nơi đặt cờ trận của địch, có lẽ mọi chuyện đã quá muộn. 

Nhận thức rõ rắc rối của mình, gương mặt Charles tối sầm lại. 

Quay ngược lại vài giờ trước — 

Khi ấy, Quý Dữu vẫn chưa giành được vị trí thống soái doanh trại 5. Sau khi trở về từ doanh trại kẻ địch, việc đầu tiên cô làm là ra lệnh cho Lý Sơn Thủy và đội ngũ xây dựng bẫy, bảo vệ của tiểu đội thứ bảy lập tức tăng tốc triển khai các bẫy. 

Quý Dữu lúc đó còn hỏi: "Theo bản đồ tôi vẽ, tất cả vị trí được đánh dấu đều phải có bẫy, cậu có thể lo liệu được không?" 

Lý Sơn Thủy là một nam sinh với vẻ ngoài thanh tú, tính cách đúng như tên gọi, rất ôn hòa, dịu dàng và tỉ mỉ. Khi nhìn bản đồ do Quý Dữu vẽ, thấy một vùng đất rộng lớn vẫn chưa thuộc quyền kiểm soát của cô, cậu hơi cau mày, nói: "Tôi có thể xây dựng bẫy quy mô lớn như thế này, nhưng— những khu vực này đã vượt qua ranh giới, các đội khác có cho phép chúng ta làm không?" 

Nghe vậy, Quý Dữu phất tay đáp: "Cậu không cần bận tâm chuyện đó, cứ lo xây bẫy, mọi việc khác để tôi lo." 

Lý Sơn Thủy nghe xong, cũng không nghi ngờ khả năng của Quý Dữu, liền gật đầu đáp: "Tôi hiểu rồi, tôi có thể làm." 

Quý Dữu nghe vậy vô cùng hài lòng, mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi tiếp: "Có thể hoàn thành trong một giờ không?" 

Lý Sơn Thủy: "..." 

Cảm giác tim mình rung lên một cái, cậu tưởng mình nghe nhầm, vội hỏi lại: "Lớp trưởng, vừa rồi cậu nói gì?" 

Quý Dữu đáp: "Một giờ, có thể làm xong không?" 

Lý Sơn Thủy giơ tay xoa trán: "Vậy, tôi hỏi lớp trưởng định giao cho tôi bao nhiêu nhân lực? Nếu là gấp 20 lần số người hiện tại, tôi có thể thử." 

Quý Dữu nói: "Vẫn số người hiện tại, đúng nguyên đội cũ của cậu." 

Lý Sơn Thủy: "..." 

Dù hiền lành đến đâu, cậu cũng không nhịn được mà quay đầu bước đi: "Xin từ biệt." 

"Chờ đã! Tôi bổ sung cho cậu 5 người." 

Lý Sơn Thủy không ngoảnh lại. 

"10 người!" 

"11 người!" 

"13 người rưỡi!" 

Còn có cả nửa người nữa à? Nghe đến câu này, Lý Sơn Thủy bước đi mà chân trượt nhẹ một cái, suýt nữa ngã. Cậu không thể không dừng lại, quay người nhìn Quý Dữu, vừa tức giận vừa buồn cười, nói: "Lớp trưởng, vấn đề không phải là nhân lực, mà là thời gian ngắn như vậy căn bản không thể hoàn thành." 
Nghe vậy, Quý Dữu vô cùng trăn trở, suy nghĩ một lúc, mặt như thể đã nhăn nhó mấy chục năm, rồi lạnh giọng nói: "Vậy tôi thêm cho cậu nửa tiếng nữa." 

Lý Sơn Thủy nói: "Hai giờ, và tôi cần ít nhất 100 người." 

Quý Dữu đáp: "Được rồi, cậu có một giờ 32 phút, nhân lực tăng thêm 20 người." 

Thấy Lý Sơn Thủy trông như sắp tức đến nổ tung, Quý Dữu nhanh chóng nói: "Không thể nhiều hơn nữa, chúng ta không có thời gian và nhân lực, có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu! Không làm được cũng phải làm!"

Sau khi nghe vậy, Lý Sơn Thủy bất đắc dĩ hỏi: "Lớp trưởng, chúng ta cần xây dựng loại bẫy như thế nào?" 

Không ngờ, Quý Dữu lại thản nhiên nói: "Cứ làm đại khái, chỉ cần khiến kẻ địch vấp ngã, té nhào, hoặc rơi xuống nước gì đó... đều được hết." 

Lý Sơn Thủy: "..." 

Cậu hơi bất lực, nói: "Lớp trưởng, xin phép nói thẳng, những loại bẫy này không có tác dụng sát thương với kẻ địch, thậm chí bọn họ có thể dễ dàng tháo dỡ." 

Quý Dữu nói: "Thì cứ để họ tháo ra chơi đi." 

Lý Sơn Thủy: "..." 

Cậu cảm thấy nếu tiếp tục ở lại, có lẽ trái tim mình sẽ gặp vấn đề mất. Sau khi cố gắng hít thở sâu vài lần, cậu nói: "Nếu chỉ để kẻ địch tháo ra chơi, tôi nghĩ không cần thiết phải xây dựng."

Tốn thời gian, tốn công sức, chẳng có hiệu quả, bộ rảnh quá sao? 

Quý Dữu lườm cậu một cái: "Cậu nhóc này, cũng ngốc nghếch quá nhỉ? Không lẽ xây nhiều bẫy quá làm đầu óc cậu tổn thương rồi?"
 
Lý Sơn Thủy đã học được cách phớt lờ những lời châm chọc của Quý Dữu, chỉ mở to mắt lặng lẽ nghe cô tiếp tục ba hoa. 

Sau đó, Quý Dữu nói: "Mục đích của tôi vốn không phải giết bọn họ, mà là kìm chân chúng, kéo dài thời gian và làm chậm tốc độ tiến về cờ trận." 

Lý Sơn Thủy: "!!!" 

Quý Dữu nói tiếp: "Bất kể là quân của Charles hay của Louis, nếu muốn tiếp cận cờ trận, bọn họ nhất định phải phá bỏ từng cái bẫy trên đường đi! Như vậy, chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian này để làm rất nhiều việc." 

Lý Sơn Thủy trợn mắt, bỗng chốc thông suốt mọi chuyện. 

Thì ra là thế! 

Quý Dữu lớn tiếng hỏi: "Làm được không?" 

Lý Sơn Thủy cũng hét lớn: "Được!" 

... 

Trình Hạo Nguyệt đứng trên tháp quan sát, dù xung quanh tối đen, nhìn mãi không thấy điểm cuối, nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an, chăm chú quan sát tình hình. 

Sau đó, cậu phát hiện quân đội của Charles, theo dự kiến sẽ đến nơi, nhưng vẫn chưa xuất hiện. 

Trình Hạo Nguyệt không giữ nổi bình tĩnh, vội hỏi tiểu đội tiền tuyến: "Có chuyện gì vậy, quân địch đang ở đâu?" 

Người báo cáo từ tiền tuyến cũng hơi hoảng hốt, nói: "Bọn họ... đang chơi bùn." 

Trình Hạo Nguyệt: "!!!" 

Người báo cáo vội vàng chỉnh lại: "Khụ khụ... Lớp trưởng, tôi báo cáo sai rồi. Hiện tại quân địch đang ở cách cờ trận khoảng 50km, vừa rồi họ bất ngờ gặp một trận lở đất nhỏ, nhiều người bị dính đầy bùn đất, trông khá thảm hại." 

Trình Hạo Nguyệt hít sâu vài lần rồi nói: "Tôi hiểu rồi." 

Lúc này, Charles đã bắt đầu chửi bới: "Ai! Ai! Đứa nào giở trò này? Nếu ông đây biết, nhất định sẽ đích thân xử lý hắn!" 

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, những bẫy này đều khá đơn giản, có cái chỉ cần nhảy cao một chút là có thể tránh được. Nhưng không ngờ lần này lại xuất hiện một chiêu lớn! 

Khi quân của cậu đi qua một đồi nhỏ, từ trên đỉnh đồi bất ngờ xảy ra một trận lở đất! Dù quy mô không lớn, không ai bị thương hay tử vong, nhưng bị dính đầy bùn đất giữa thời tiết giá lạnh như thế này thì quả là khó chịu, đủ khiến người ta bực bội. 

Một đội quân vốn hùng dũng khí thế, bỗng chốc hóa thành một đàn chim cút run rẩy như bị bệnh sốt rét... 

— Nghe đội ngũ theo dõi báo cáo tình hình của quân địch, tổng thiết kế sư bẫy kiêm đội trưởng thi công, Lý Sơn Thủy, không giấu được nụ cười mãn nguyện. Cậu cảm thấy thiết kế của mình chắc chắn sẽ không làm thống soái Quý Dữu thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro