Chương 1362: Quý Dữu
Ba mũi tên lao thẳng vào đội trưởng của quân địch. Dù không lấy mạng cậu ta, nhưng rõ ràng mang ý cảnh cáo mạnh mẽ. Đội trưởng hiểu đối phương đang thị uy với mình, liền đứng bật dậy, đi lên đài quan sát, xuyên qua màn đêm dày đặc, nhìn về phía ánh lửa đang cháy bên kia.
Chỉ trong một cái nhìn, cậu cảm thấy như thể mình vừa chạm phải một đôi mắt đầy đáng sợ. Cậu chớp mắt, nhưng không thấy gì cả.
Dù vậy, cảm giác sợ hãi vẫn tồn tại như thể một con hổ dữ đang rình mồi, sẵn sàng xé xác con mồi bất cứ lúc nào, và cậu chính là mục tiêu đã bị chọn.
Đội trưởng vội dời mắt, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn đeo bám như bóng ma, khiến cả người cậu như bị một luồng khí lạnh thấm vào tận xương.
Cậu siết chặt tay, đến mức đau điếng, để lấy lại tỉnh táo. Không dám đứng lâu trên đài quan sát, cậu nhanh chóng quay vào phòng.
Đột nhiên, đội trưởng hỏi: "Các ngươi có biết ai đang dẫn đầu quân địch lần này không?"
Ai?
Câu hỏi này khiến tất cả những người có mặt lặng thinh.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
...
Một nữ binh sĩ suy nghĩ rồi nói: "Thống soái Charles từng dặn cần đặc biệt chú ý ba người từ doanh trại số 5. Một là thống soái Cố Bồi Nguyên, hai là Quan Ninh từ quân số một, ba là Dư Tấn từ quân số bảy. Dựa vào khẩu hiệu vừa rồi, người dẫn quân là một nữ sinh, vậy thì… có thể là Quan Ninh?"
Đội trưởng nheo mắt: "Quân số một à?"
Binh sĩ từ quân đoàn số một của Liên minh đích thực rất mạnh.
Nhưng!
Cậulắc đầu: "Không giống lắm. Cảm giác của tôi không đúng. Tôi đã xem qua hồ sơ của Quan Ninh, cô ta không làm tôi cảm thấy… như vậy…"
Không tìm được từ thích hợp, đội trưởng cau mày, ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Quan Ninh rất mạnh, về chỉ số chiến đấu tôi không thể sánh bằng cô ta, nhưng khoảng cách giữa tôi và cô ta không đến mức xa vời như trời vực. Quan Ninh không tạo cho tôi cảm giác sâu không lường được! Nhưng ánh mắt vừa rồi nhìn tôi khiến tôi rùng mình kinh hãi, đến mức trong lòng không dấy lên nổi ý chí phản kháng hay sức lực để chạy thoát."
Tại sao… tại sao lại như vậy?
Ngay cả thầy giáo của cậu cũng chưa từng khiến cậu có cảm giác đáng sợ như vậy. Đội trưởng cau chặt mày.
Những người xung quanh cũng trầm mặc suy nghĩ.
Bỗng nhiên —
Một nữ binh sĩ nói: "Tôi nhớ Louis Casser từng nói với thống soái Charles là quân địch có một người cần đặc biệt lưu tâm."
"Ai?"
Lập tức, mọi ánh mắt đều dồn về phía nữ binh sĩ, ngay cả đội trưởng cũng nhìn chằm chằm cô ta.
Cô ấy suy nghĩ rồi nói: "Quý Dữu."
"Cái gì?"
"Quý Dữu?"
"Ai vậy?"
Cái tên này vừa được nhắc đến, tất cả đều ngỡ ngàng. Không ai trách bọn họ mù mờ, bởi cái tên này chưa từng xuất hiện trên bảng xếp hạng kiểm tra. Bất kỳ ai bước vào chiến trường đều sẽ kiểm tra trước bảng xếp hạng, đặc biệt là 100 người đứng đầu, họ cần được chú ý đặc biệt: nếu là đồng minh thì nên lôi kéo, nếu là kẻ địch thì cần loại bỏ càng sớm càng tốt.
Nhưng Quý Dữu?
Là ai?
Mọi người đều băn khoăn. Đột nhiên, một nam sinh có làn da ngăm lên tiếng: "Tôi nhớ ra rồi! Cô ta đứng chót trên bảng xếp hạng kiểm tra."
Cả đám: "!!!"
Đội trưởng: "Hả?"
Nam sinh da ngăm nhìn mọi người, khóe miệng giật nhẹ, rồi nói: "Quý Dữu của học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh. Các người đã rõ chưa?"
"Cái gì?!!"
"Là cô ta sao!!!"
"Cô gái ngốc nghếch nổi tiếng đó!!!"
Nghe vậy, đội trưởng cũng sực nhớ ra: "Chính là Quý Dữu, người đứng hạng 100 của Liên Đại"
Sau kỳ thi cuối kỳ năm nhất, bảng xếp hạng chính thức của Liên Đại được cập nhật, thu hút sự chú ý cực lớn. Thân Thăng của trường quân sự Số Một, cùng với Quý Dữu của học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh, hai học sinh năm nhất này đã lọt vào bảng xếp hạng nhờ thành tích xuất sắc.
Ngay sau đó, Thân Thăng của trường quân sư Số Một như thể được "buff sức mạnh", liên tục khiêu chiến với những cấp cao hơn, vị trí cứ thế tăng vọt. Sự chú ý dồn vào cô ta khiến cô ta trở thành tâm điểm.
Nhưng!
Người thứ hai Quý Dữu lại cực kỳ trầm lặng. Cô không hề tỏ ra muốn tiến xa hơn, cứ án ngữ ở vị trí số 100, nghe nói có không ít người đến thách đấu với cô, nhưng cô cứ trốn tránh, không gặp ai. Hoàn toàn thể hiện đúng tinh thần nhát gan.
Chính vì sự im hơi lặng tiếng của Quý Dữu mà sự quan tâm dành cho cô dần lắng xuống. Khi những tên tuổi khác trên bảng xếp hạng liên tục tỏa sáng, Quý ê dần bị lãng quên. Đến khi bước vào giải đấu liên trường, cô chẳng gây được chút sóng gió nào.
Rất nhiều người thậm chí quên mất rằng cô tồn tại.
Nhưng lúc này, khi nghe cái tên đó vang lên, toàn bộ doanh trại thống soái Charles đều mắt tròn mắt dẹt: "!!!"
Đội trưởng siết tay lại, giọng nặng nề: "Tôi đã sai, thống soái Charles cũng sai, chúng ta đã hoàn toàn đánh giá sai! Một kẻ có thể leo lên vị trí thứ 100 của Liên Đại, sao chúng ta có thể cho rằng cô ta chỉ là một nhân vật tầm thường?"
Lúc trước, Louis Casser đã cố thuyết phục thống soái Charles cần đề phòng Quý Dữu, nhưng Charles không xem trọng lời cảnh báo, thậm chí các đội trưởng khác cũng cho rằng chẳng cần bận tâm quá nhiều. Bởi dựa trên điểm kiểm tra, cô ta không thể nào nắm giữ một vị trí quan trọng. Trong những tình huống cần chức vụ cao để xoay chuyển cục diện, một binh lính bình thường thì có thể tạo ra được sóng gió gì?
Nhưng —
Đội trưởng cau mày chặt hơn. Một lúc sau, cậu nghiến răng nói: "Loại địch như thế này, đối đầu trực diện là không khả thi, mau lấy thứ đó ra đây."
Một nữ binh sĩ không kìm được lên tiếng: "Bây giờ chưa đến mức phải sử dụng thứ đó chứ?"
Đội trưởng cau chặt mày, nói: "Tôi chỉ lo đến lúc phải dùng thứ đó thì chúng ta còn chẳng kịp mở ra để sử dụng."
"Không thể nào chứ?"
"Quý Dữu mạnh đến thế sao?"
"Chúng ta hiện có hơn hai trăm người, nếu thực sự giao chiến với họ, chắc chắn họ cũng phải chịu tổn thất nặng nề. Hơn nữa, chỉ cần kéo dài đến khi thống soái Charles trở về."
"Nhưng về Quý Dữu, chúng ta chưa điều tra kỹ, không biết cô ta là kiểu người thế nào, sở trường chiến đấu ra sao…" Đội trưởng cảm thấy bất an, liền nói: "Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không thể đối địch, lập tức sử dụng nó."
Nữ binh sĩ nói: "Thật sự phải tính đến tình huống xấu nhất sao?"
Đội trưởng mím môi, giọng cương quyết: "Tôi đã quyết. Chúng ta phải tính đến tình huống tệ nhất. Heidi, cậu đi lo việc này."
"Rõ." Cô gái tên Heidi lập tức quay người rời đi.
Ngay lúc đó —
Bên ngoài vang lên liên tục tiếng mũi tên bay.
Vút —
Vút —
Vút —
Bước chân Heidi hơi khựng lại, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài. Vũ khí của quân địch vẫn đang loạn xạ bắn về phía căn cứ, như thể chẳng hề lo lắng việc tiết kiệm tài nguyên. Dù tỷ lệ trúng rất thấp, họ vẫn cứ điên cuồng bắn tên về phía này.
Thật đáng ghét, thật đáng hận.
Heidi chỉ liếc nhìn một chút rồi tiếp tục đi. Dù những mũi tên đó trông có vẻ như trò chơi, nhưng áp lực mà chúng mang lại vẫn rất lớn. Chỉ nghe thấy tiếng vút của mũi tên, Heidi và đội trưởng đã không dám có chút lơi lỏng, tâm lý căng thẳng đến mức sắp chạm đến giới hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro