Chương 1525: Biện Pháp

Màn hình hiện lên khuôn mặt tối sầm của Quý Dữu, cô khẽ hít một hơi sâu, làm động tác gần như không thể nhận thấy.
 
Vậy là, bản thân vất vả cả nửa ngày trời, vừa ra sức vừa hao tổn trí óc, suýt chút nữa thì làm cho sáu sợi tơ tinh thần kiệt quệ. Thế mà tiền chẳng kiếm được, lợi lộc lại rơi vào tay đám đầu cơ hết rồi sao? 

Điều khiến Quý Dữu càng không ngờ tới là, dù đã trải qua hàng nghìn, hàng vạn năm, vậy mà loài đầu cơ như thế vẫn không bị dòng chảy lịch sử nhấn chìm, vẫn tồn tại đến tận bây giờ?

Một trăm ngàn một tấm, mười tấm là một triệu, một triệu tấm là một tỷ, năm triệu tấm là...

Tim Quý Dữu chợt đập mạnh, cảm giác như suýt không thở nổi.

Cô cau mày thật chặt, sắc mặt tối sầm, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Trình Dục thấy cô cứ mãi im lặng, không nói lời nào, cũng không nhìn được nét mặt cô, nên chẳng thể đoán được tâm tư và suy nghĩ của cô, nhất thời có chút thấp thỏm.

Nghĩ một lúc, Trình Dục thử thăm dò: "Đại sư, mức giá này, người bình thường đều có thể chấp nhận được. Hay là, từ giờ giá cả của chúng ta sẽ theo đầu cơ?"

Nghe vậy, Quý Dữu suýt chút nữa trợn trắng mắt với A Đại, nhưng nghĩ lại, đây là thầy giáo của mình ngoài đời thực, mình vẫn phải dựa vào ông ấy để qua môn, thế nên cô cố nhịn.

"Hừ ~" Quý Dữu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Âm thanh rất nhẹ, khiến người ta tưởng như chỉ là một tiếng phát ra vô thức, nhưng Trình Dục lập tức cảm thấy kinh hãi!

—p Đại sư tức giận rồi sao?

Trình Dục cảm thấy đầu óc có chút rối loạn.

Bất chợt, Quý Dữu hỏi: "A Đại, anh nghĩ tôi nên cùng phe với đám đầu cơ sao?"

Quý Dữu bực bội, thầm nghĩ, có bao nhiêu chuyện tốt để làm, tôi lại đi làm kẻ đầu cơ sao? Loại người như thế bị ghét cay ghét đắng, dù có xuyên qua mấy thế giới thì cũng khiến tổ tiên mười tám đời bị nguyền rủa.

Nghe vậy, Trình Dục càng thêm sợ hãi, hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt của Thanh Dứu đại sư ẩn sau lớp mặt nạ, nói: "Đại sư, ngài đương nhiên không phải cùng phe với đám đầu cơ. Ngài là người thiện lương nhất mà tôi từng gặp. Thực tế, việc ngài sẵn lòng chia sẻ trận pháp đồ quý giá này với toàn bộ tinh hệ đã mang lại sự thay đổi lớn cho nhiều người ở những nơi mà ngài không hề hay biết."

"Có người tư chất thấp, nhờ đó đã thành công đột phá rào cản."

"Có kẻ thiếu ăn thiếu mặc, bán lại vé cho người khác để tạm giải quyết khủng hoảng sinh tồn."

"Có người tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, nhờ đó mà tìm thấy một tia hy vọng để hồi phục."

Có người khổ công nghiên cứu hồn khí nhưng không tiến bộ được, vậy mà đột nhiên lại đột phá.

Có...

Giọng nói của Trình Dục, từ ban đầu nhẹ nhàng, trầm thấp, dần trở nên phấn khích, cao vút. Hắn nhìn vào gương mặt của Thanh Dứu đại sư, lộ ra một sự kính phục không chút che giấu: "Đại sư, ngài không biết hành động này của ngài đã làm thay đổi cuộc sống của biết bao nhiêu người, mang đến hy vọng cho vô số người. Tôi..."

"Tôi không muốn đại sư cùng phe với đám đầu cơ." Trình Dục nói đến đây, cúi đầu xuống.

Quý Dữu bất chợt cười: "Nếu đã không muốn tôi làm vậy, thì cứ nói thẳng ra, không cần phải giấu giếm, cũng chẳng cần vòng vo." Với sự lanh lẹ và khéo léo mà Trình Dục thể hiện trên các buổi phát trực tiếp ở Tinh Võng, sao hắn lại không biết những lời vừa rồi có thể khiến một 'đại sư hồn khí' tức giận chứ? Nhưng hắn vẫn nói, điều đó chứng tỏ suy nghĩ thực sự của hắn không phải như thế.

Trình Dục cúi đầu, ngoan ngoãn nghe Quỳ Dữu nói, rồi lí nhí: "Tôi... tôi sợ đại sư tức giận."

Quý Dữu hơi bất đắc dĩ, nói: "Cho dù có giận, chẳng lẽ tôi lại đánh anh sao?"

Trình Dục: "Khụ... khụ khụ..."

Đại sư đương nhiên sẽ không đánh hắn, nhưng điều hắn sợ có phải là bị đánh đâu? Hắn sợ mất đi vị trí nhân viên bán hàng và sự yêu thích của đại sư.

Khụ khụ...

Cái này thì không thể nói thẳng ra được.

Quý Dữu suy nghĩ một lát rồi nói: "Vấn đề đầu cơ thực sự cần được giải quyết." Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để tiền chảy vào túi bọn đầu cơ.

Vé đã bán ra rồi thì không thể thu hồi, cũng chẳng thể hoàn toàn ngăn chặn hành vi đầu cơ. Toàn bộ tinh hệ có hàng tỷ người, ai mà biết được ai mua vé rồi lại bán lại cho ai. Mặc dù hệ thống hậu trường của mình có thể tra cứu tình trạng sử dụng vé xem, nhưng phần lớn vé đã bị bọn đầu cơ nắm giữ, muốn chúng nhả ra thì e là không thể.

Vậy nên, để ngăn chặn tình trạng đầu cơ tiếp theo, mình chỉ có thể thực hiện điều chỉnh từ các sản phẩm mới sắp ra mắt.

Nghĩ đến đây, Quý Dữu nói: "Sản phẩm mới nhất của tôi sẽ đi kèm với những sản phẩm tiếp theo, phải được sử dụng đạt đến hiệu quả nhất định mới có thể kích hoạt điều kiện mua lần hai. Nói cách khác, người mua lại vé từ kẻ đầu cơ và người mua cuối cùng... đều không có quyền mua sản phẩm mới."

Trình Dục trợn to mắt: "Ý ngài là —"

Quý Dữu gật đầu, nói: "Đúng vậy, áp dụng mô hình hạn chế mua nghiêm ngặt, hướng dẫn tất cả khách hàng mua hàng trực tiếp từ nguồn, tức là cửa hàng của tôi."

Như vậy, không gian hoạt động của bọn đầu cơ sẽ bị triệt tiêu.

Chỉ những người đã mua vé trận pháp đồ ban đầu mới có tư cách mua sản phẩm mới lần hai, nhưng vì họ đã bán vé đi rồi, vậy nên không thể đạt điều kiện mua sản phẩm mới nữa. Vé trận pháp cần được mở để xem, mới có thể kích hoạt điều kiện (tùy theo thiên phú từng người, có người cần xem vài lần, có người phải xem hơn mười lần, mấy trăm lần... Tạm thời không bàn đến điều này, tóm lại họ đã không còn vé, tuyệt đối không thể kích hoạt quyền mua sản phẩm mới).

Nghĩ đến đây, Trình Dục chớp mắt: "Ý ngài là những người đã mua vé rồi bán lại để kiếm tiền, sắp tới có thể sẽ rất hối hận?"

Quý Dữu khẽ cười: "Có lẽ vậy."

Trình Dục: "!!!"

Đại sư thật là thâm hiểm!

Nhưng hắn lại thích một đại sư như thế. Không! Mọi điều ở đại sư, hắn đều thích.

Trình Dục nói: "Vậy... vậy chẳng phải những người đó lại phải mua vé với giá cao từ tay bọn đầu cơ sao? Như vậy chẳng phải bọn chúng lại có lợi?"

Quý Dữu khẽ cười: "Anh hãy lấy danh nghĩa nhân viên bán hàng của cửa hàng Thanh Dứu để truyền đạt một câu nói của tôi ra ngoài: Tôi không hoan nghênh bất cứ ai buôn bán trái phép sản phẩm của tôi."

Trình Dục: "!!!"

Khóe môi Quý Dữu mang theo một nụ cười hiền hòa, nói: "Còn về ý nghĩa của câu nói này, anh có thể tùy ý phát huy trí tưởng tượng của mình."

Trình Dục trợn mắt: "Ý ngài là, tôi thậm chí có thể tuyên bố rằng đại sư sẽ từ chối tất cả bọn đầu cơ, nếu phát hiện có dấu hiệu buôn bán vé trái phép, kẻ đó sẽ bị đưa vào danh sách đen, từ đó về sau không được mua bất kỳ sản phẩm nào của cửa hàng nữa?"

Quý Dữu nói: "Được, tùy anh nói gì cũng được. Còn nữa —"

Quý Dữu hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Có lẽ những sản phẩm tôi sẽ lên kệ sau này đều có số lượng vô cùng lớn, không cần phải tốn quá nhiều công sức vẫn có thể mua được?"

Câu cuối cùng, Quý Dữu dùng câu nghi vấn, nhưng lọt vào tai Trình Dục, hắn lại cảm thấy đó là một câu khẳng định! Ví dụ như lần này, trận pháp đã được tung ra gần mười triệu bản, chẳng phải vậy sao?

Về sau còn nhiều hơn, nhiều hơn nữa sao?

Trình Dục đột nhiên trợn to mắt, há hốc miệng: "Đại... đại sư!!! Nếu làm thế này, không ai dám buôn bán trái phép sản phẩm của ngài nữa." Trong thế giới này, hồn khí sư vốn đã hiếm, nhưng một hồn khí sư mạnh đến mức này thì không ai muốn gây hấn cả, ít nhất là những người thuộc tầng lớp bình dân, họ không dám cũng không muốn đối đầu.

Cuộc sống của dân thường rất gian nan, phần lớn họ đều là những người nắm bắt từng cơ hội nhỏ để cố gắng tranh thủ cho bản thân, cho gia đình, cho con cái. Nếu vì một chút lợi ích nhỏ mà đẩy chính mình và gia đình vào cảnh khốn cùng, chắc chắn họ sẽ phải suy xét thật kỹ.

Hơn nữa, nếu sản phẩm của đại sư đều có số lượng lên đến hàng nghìn tỷ bản, ai cũng có thể mua được, vậy thì còn khoảng trống nào cho bọn đầu cơ nữa?

Bọn đầu cơ chắc muốn biến mất luôn cho rồi?

Trình Dục vô cùng phấn khích, đến mức ngón tay cũng run lên: "Đại... đại sư... thật sự sẽ có ngày đó sao?"

Quý Dữu ngẩng đầu nhìn trời: "Tôi không biết, có lẽ vậy."

—— Bởi vì, đó cũng là nguyện vọng của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro