Chương 2: Lưỡng Nghi 1

Tại cửa thành Lưỡng Nghi, vài tên binh lính tận chức tận trách mà canh
gác, vô luận là người vào hay ra khỏi thành, đều nhất quyết phải bị kiểm
tra thân phận, kiểm tra hàng hóa mang theo hết một lượt rồi mới cho đi.

Chừng đến buổi trưa, ngoài thành đã xếp thành một hàng đội ngũ dài.
Cũng không phải có quá nhiều người vào thành. Chỉ là trong hàng có rất
nhiều thiếu gia và tiểu thư quyền quý đều đang ngồi chờ trong xe ngựa,
còn lại là xe lừa xe ngựa của những người bán hàng rong, thành ra mới
thấy hàng người càng dài thêm.

Mặt trời chói chang dần nhô lên cao, ánh mặt trời hắt thẳng xuống đoàn
người phía bên dưới, phơi đến nỗi ai ai cũng nóng nực bực bội, nhìn đội
ngũ vẫn còn dài lê thê, họ không khỏi cảm thấy oán hận.

Giữa đội ngũ toàn những người trẻ tuổi ấy, kỳ thật không phải ai cũng
được nuông chiều từ bé.

Một tiểu cô nương đầu hai búi tóc cùng mái bằng, người mặc một bộ váy lụa trắng hoa lệ thoải mái hào phóng mà đứng dưới vầng thái dương, tựa
hồ nàng chẳng hề sợ hãi ánh mặt trời độc ác kia. Nàng quay qua nhìn nam tử trẻ tuổi ước chừng hai mươi, trên người cũng đồng dạng một bộ hoa phục ở kế bên, tức giận nói: “Trước đây ta nghe cữu cữu của ta nhắc qua cái thành Lưỡng Nghi này, không nghe nói là muốn vào thành còn phải xếp hàng nha! Sớm biết phải như vậy thì chúng ta đã chẳng thèm đi rồi, chỉ tổ lãng phí thời gian!”

Tiểu cô nương ấy thoạt nhìn vẫn còn nhỏ tuổi, cũng đã má hồng môi đỏ
răng trắng, trời sinh đã rất xinh đẹp đáng yêu. Bên hông nàng đeo bội kiếm dành cho nữ, tuy rằng bên ngoài chất phác không đeo bất cứ châu
quang bội sức nào, nhưng dưới ánh mặt trời lại ánh lên màu lưu quang
huyền ảo, tựa hồ tự thân nàng cũng có thể phát sáng.

Thiếu niên công tử bên cạnh nàng cũng mang bộ dáng mười phần tuấn
tiếu, bên hông cũng đeo một quải kiếm, nghe nàng oán giận, hắn có chút buồn cười mà nói: “Nói vậy lần trước sư thúc tới đây hẳn là rất lâu về trước đi? Thế thì cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.”

“Vị công tử này, có vẻ như ngươi nói sai rồi.” Người bán hàng rong ở
phía sau họ mở miệng nói.

Hắn nói: “Vốn dĩ khi trước cửa thành cũng có thủ vệ, nhưng cũng không
cố tình kiểm tra quá kĩ càng người đi đường... Chỉ cần bộ dáng không quá khả nghi thì chẳng ai thèm hỏi đến đâu. Sở dĩ bọn họ cẩn thận như hiện tại, chính là bởi vì những ngày gần đây trong thành xảy ra hàng loạt việc lạ.”

Tuy rằng tiểu cô nương biết cái cụm từ “rất lâu” trong miệng sư huynh
nàng chính xác là nói về cái thời xa lắc xa lơ nào đó. Có khi lúc ấy nàng
còn chưa sinh ra cơ.

Nhưng dù sao nàng vẫn còn chút tâm tính của tiểu hài tử, không nhịn được liền tò mò hỏi: “Hả? Việc gì lạ vậy?”

Người bán hàng rong kia vốn cũng muốn trò chuyện cùng người khác,
thấy đã khơi dậy được sự tò mò từ nàng, hắn cảm thấy mỹ mãn rồi cố ý
hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Còn có thể là chuyện gì? Trong thành này
có một con quỷ đang quậy phá đấy.”
Thiếu nữ nở nụ cười, tựa hồ chẳng hề sợ hãi: “Là loại quỷ gì cơ?”

“Việc này phát sinh đầu tiên ở nhà của đại phú hào đứng nhất tòa thành
này, Lưu quan đại nhân này lại là anh em kết nghĩa với Huyện lão gia,
sau đó...”

Người bán hàng rong còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị một tiếng ngáp
lớn đánh gãy lời nói của hắn.

Tiếng ngáp này chẳng biết vì sao lại lớn như vậy. Làm cả ba người cả
kinh mà nhìn về nơi thanh âm ấy phát ra, nguyên bản là từ nam nhân
luôn xếp hàng ở phía trước tiểu cô nương phát ra, từ đầu đến cuối hắn
vẫn là một bộ dáng nằm bất động phía trên đầu một con lừa.

Người nọ ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy, ngồi trên thân lừa vươn vai.

Kỳ thật trước đó hai vị thanh niên cùng tiểu cô nương xiêm y rực rỡ quý giá đã chú ý tới người ở phía trước mình rồi.

Bất quá bọn họ vẫn luôn xem thường cái kẻ nằm ở trên lưng lừa kia, chỉ
chú ý tới thiếu niên dắt lừa đứng ở bên cạnh.

Thiếu niên này mặc một bộ hắc y bình thường, bên eo đeo bội kiếm, nhìn theo vóc người ướm chừng mười lăm mười sáu tuổi, búi tóc chỉnh tề, có vẻ chẳng hề cử động nãy giờ mặc cho hắn cũng đang giữa hàng người dài. Mặt hắn hướng về phía trước, eo lưng thẳng tắp, tựa như đứng đợi chờ cũng không mỏi mệt, mặt trời chẳng làm gì được hắn.

Bất luận người nào nhìn thấy thiếu niên đĩnh đạc đứng thẳng còn hơn thị vệ canh giữ cổng thành kia, đều không khỏi nhìn trộm thêm một vài lần.

Đáng tiếc là thiếu niên này trừ việc nắm con lừa đi theo đội ngũ với tốc
độ quy củ, đầu cũng chẳng chịu nghiêng một chút nào, dù cho bọn họ có cố nhìn phía trước đi chăng nữa cũng chỉ thấy được bóng lưng của hắn.

Nếu không phải thiếu niên này quần áo và bội kiếm đều trông rất bình
thường, chưa tính đến việc hắn có pháp khí hay không, có khi bọn họ
còn cho rằng hắn xuất thân danh môn chính phái hoặc từ một gia tộc lớn
có giới luật đặc biệt nghiêm khắc.

Phần cái kẻ nửa sống nửa chết nằm trên lưng lừa kia, dù cho hiện tại họ
rất không muốn chú ý đến hắn, cũng chẳng làm ngơ được nữa.

Người này một thân toàn là mùi rượu. Hiện tại thời tiết nóng như vậy,
hắn vừa ngồi dậy, mùi rượu liền bay về phía họ.

Thanh niên nam nữ đều không khỏi nhíu mày.

Bọn họ ngay từ nhỏ đã bị quản giáo nghiêm ngặt, đặc biệt là thiếu nữ
kia, bởi vì trong tông môn trên hết đều cấm rượu, nàng từ khi sinh ra tới nay còn chưa ngửi thấy mùi rượu bao giờ, hiện giờ bị mùi từ cái người kia huân, nàng liền vội vàng bưng kín cái mũi.

Người trên lừa kia quần áo tả tơi, búi tóc hỗn loạn bất kham.

Hắn cứ thế mà xoay xoay cái eo, giống như chẳng hề phát giác ra rằng bản thân đang bị người khác ghét bỏ, cúi người lấy ra một cái vò rượu nhỏ từ túi đeo bên cổ lừa, ngửa cổ uống một ngụm.

Lừa của hắn cũng kỳ quái. Trên đầu lừa treo hai cái túi, một bên chứa
rượu, một bên thì toàn chứa mấy thứ đồ tạp nham, túi rất sâu lại cũ, có thể thấy trong miệng túi kia lộ ra một chút màu rỉ sét của kiếm sắt.

“Lão tử tỉnh ngủ rồi đây, sao còn chưa vào thành nữa?” Người nọ bất mãn mà lẩm bẩm một tiếng, nâng vò rượu lên uống thêm một ngụm nữa.

Người thiếu niên dắt lừa bên cạnh vẫn mặc kệ hắn, mặt hướng thẳng về
phía trước.

Người nọ cũng không ngại, cười hắc hắc một tiếng, không hề để tâm mà
giơ vò rượu ra: “Thời tiết nóng như vậy, muốn uống một ngụm cho mát
mẻ tí không?”

Thiếu nữ kia nhíu mày, tay chợt đưa lên chuôi kiếm của mình, trong lòng nghĩ: “Người này như thế nào lại như vậy? Thiếu niên kia mới bao lớn chứ, thế mà lại dám xúi hắn uống rượu?!”

Người thanh niên bên cạnh giơ tay ngăn cản này, nhẹ nhàng nói: “Bỏ qua đi sư muội, đó là chuyện nhà của người ta.”

Thiếu niên không nói gì, quay mặt qua lườm người đang ngồi trên lừa
một cái.

Nhan Linh Lung vô tình nhìn thấy được nửa bên sườn mặt của hắn.

Làn da của thiếu niên trắng nõn, hắn có đôi mắt nhạt màu, môi mỏng, khuôn môi đoan chính. Lại hướng lên phía trên một chút, sống mũi thiếu
niên hẳn là cũng thẳng... Sở dĩ nói hẳn là vì, nửa trên mặt của thiếu niên đã bị che kín bởi một cái mặt nạ đen.

Không biết cái mặt nạ kia làm từ chất liệu gì, toàn thân đen nhánh bóng
lưỡng, dưới ánh nắng chói chang của mùa hè vậy mà tỏa ra một tia hàn
quang.

Đó chính là Linh Khí! Nhan Lung Linh cùng thiếu niên Sở Vân Quan bên cạnh nàng nhận ra ngay.

Chỉ là Sở Vân Quan nghĩ, thiếu niên này ăn mặc bình thường đến vậy, như thế nào lại cố tình đeo trên mặt một kiện Linh Khí? Rốt cuộc Linh Khí này có tác dụng gì?

Còn Nhan Linh Lung suy nghĩ lại là: Thiếu niên này vì sao lại phải đeo
mặt nạ để che giấu nửa trên mặt? Chẳng lẽ trên mặt hắn có vết thương gì sao? Nếu quả thật là vậy thì tiếc cho khuôn mặt kia quá đi.

Người ngồi trên lừa một bên vừa uống rượu vừa lải nhải, thiếu niên lại chẳng thèm để ý hắn nữa.

Vài người giương mắt đánh giá hai người họ liền thu hồi ánh mắt. Hàng
người vẫn dài như cũ, người bán hàng rong lại bắt đầu họ nói chuyện lạ trong thành Lưu viên ngoại gia. Rốt cuộc đã tới thời điểm bọn họ vào thành.

Một thủ vệ mặt vô biểu tình hỏi: “Đang làm gì? Vào thành là muốn làm cái gì?”

Người đang cưỡi ở trên lừa nói: “Tới để bắt quỷ đó, nghe nói trong thành hiện tại không yên ổn, vậy nên bọn ta đặc cách đến xem.”

Hắn vừa nói như vậy, hai người phía sau nhờ vào nhĩ lực tốt mới phát
hiện, người này xác thật ăn mặc một thân đạo bào. Chỉ là bộ quần áo kia
quá mức cũ nát, sớm không còn nhận ra được nữa, nếu không phải phía
sau lưng người kia mơ hồ ẩn hiện đồ án ngũ hành bát quái, chỉ sợ chẳng
ai nhận thấy hắn là một đạo sĩ.

Đã nhiều lần thấy không ít kẻ đến với lý do bắt quỷ, thị vệ thủ thành gặp quá nhiều, chỉ sợ những kẻ kia kì thật vào thành để lừa gạt người. Bằng không nếu thực sự có ai đó diệt trừ yêu ma được, bọn họ cần gì phải làm ầm ĩ mà nghiêm khắc kiểm tra chứ?

Một thị vệ khác cẩn thận kiểm tra bọc hành lý của bọn họ, chính xác là hai cái túi rách kia, thấy bên trong cũng chẳng có gì vật gì đặc biệt khả nghi liền dễ dàng cho đi.

Nếu không phải bên trên một hai yêu cầu họ phải làm vậy, mắc cái giống
gì mà họ phải đứng ở bên ngoài giữa cái thời tiết oi bức này chứ? Tuy
nói là mệnh lệnh không thể không phục tùng, nhưng trong lòng bọn hắn đều không nhịn được nói thầm, này nếu thật là có yêu ma quậy phá, vậy
thì điều tra người thường có được cái quái gì đâu?

Thẳng đến khi hai người bước qua cửa thành, bọn Sở Vân Quan bị ngăn
lại kiểm tra, ánh mắt của Nhan Linh Lung vẫn dừng lại ở bóng lưng của
thiếu niên kia.

Sở Vân Quan thấy điều ấy, nhưng cũng chẳng nói gì.

Hắn tuy rằng là sư huynh của nàng, nhưng tuổi thực tế lại lớn hơn vẻ
ngoài rất nhiều, tự nhiên sẽ không quản thiếu nữ mới mười ba mười bốn này nghĩ cái gì trong lòng.

Huống hồ cháu gái bên họ ngoại của Tiêu Nhiên Quân, cũng không đến
lượt hắn quản.

Tưởng tượng lát nữa bọn họ phải hội họp với Tiêu Nhiên Quân trong thành, Sở Vân Quan trong lòng thầm thở nhẹ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro