⭐️ CHƯƠNG 100 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
——————————
🌸🌸🌸
Thấy Ôn Mặc Thư thực sự muốn xông ra ngoài, Tiêu Tấn Khải nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, khẽ nói: "Nghe Quý đại sư nói hết đã."
Ngay khoảnh khắc Tiêu Tấn Khải chạm vào cổ tay Ôn Mặc Thư, cả hai đều khựng lại.
Ôn Mặc Thư có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo truyền đến từ tay Tiêu Tấn Khải, còn Tiêu Tấn Khải lại cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cổ tay Ôn Mặc Thư.
Tiêu Tấn Khải khẽ nhíu mày.
Lý ra, linh hồn và người sống không thể chạm vào nhau. Vừa rồi anh chỉ vô thức đưa tay ra giữ Ôn Mặc Thư lại, vốn không nghĩ sẽ thực sự chạm được vào hắn, anh cứ tưởng tay mình sẽ xuyên qua làn da của Ôn Mặc Thư.
Quý Mộc Miên như nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt anh, chậm rãi nói: "Hồn thể của anh đặc biệt, cho nên mới có thể tiếp xúc với người sống."
Trên người Tiêu Tấn Khải vừa có công đức lại vừa có tử khí, hơn nữa đã là Quỷ Vương, chỉ thiếu chút cơ duyên nữa là có thể hóa thành Quỷ Thần. Một khi trở thành Quỷ Thần, sẽ không khác gì Thành Hoàng gia và Hắc Bạch Vô Thường, đều có thể hưởng thọ nguyên vô tận, thậm chí còn có thể hóa thành người sống đi lại nơi trần thế.
Cậu bất chợt nảy ra một suy nghĩ — Tiêu Tấn Khải là một nhân tài hiếm có, có lẽ nên sớm chiêu mộ anh ta về Địa phủ hoặc Cục Quản lý Đặc biệt trước.
Nghĩ đến đây, cậu không kìm được mà nhìn sang vị Minh chủ đang ngồi thư thả bên ghế, tay nhàn nhã lướt điện thoại.
Bùi Cửu Cảnh và cậu tâm ý tương thông, ngay khi ánh mắt cậu quét đến, hắn đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: "Biện Thành Vương đang thiếu một trợ thủ, hắn rất hợp."
Hắn dùng một loại thuật pháp đặc biệt để trò chuyện với Quý Mộc Miên, người ngoài không thể nghe thấy.
Biện Thành Vương chưởng quản Thành Vong Tử, oán khí nơi đó đặc biệt nghiêm trọng, đúng lúc cần một người tự mang tử khí như Tiêu Tấn Khải để trấn áp oán hồn.
Quý Mộc Miên khẽ gật đầu, liếc nhìn Tiêu Tấn Khải đang xuất hiện trong màn hình, thầm tính toán đợi khi mọi việc kết thúc, sẽ nói chuyện với Tiêu Tấn Khải về vấn đề việc làm sau khi chết.
"Không cần đi tìm Trương Diệu, quả báo với hắn và cha mẹ hắn đã bắt đầu rồi." Quý Mộc Miên lấy lại tinh thần, nhẹ giọng khuyên Ôn Mặc Thư: "Nhà họ Trương vốn thờ phụng một đạo sĩ rất lợi hại, nhưng gần đây đạo sĩ ấy chắc đã gặp chuyện rồi, hiện giờ nhà họ không còn ai che chở, chẳng bao lâu nữa sẽ bị phản phệ."
Đạo sĩ mà nhà họ Trương mời về kỳ thực là một tà vật, chỉ là lễ Vu lan vừa qua không lâu, Chúc Lệnh lại vừa bị Bùi Cửu Cảnh tiêu diệt, khiến nhiều tà vật nhận ra nguy hiểm nên cố ý ẩn mình, tà vật mà nhà họ Trương dựa vào chắc cũng đang trốn đi, cho nên nhà họ Trương mới bắt đầu bị phản phệ.
Nhưng nhìn tướng mạo của Tiêu Tấn Khải, cho dù tà vật kia chưa trốn, nhà họ Trương cũng không thể yên ổn được bao lâu. Bởi vì Tiêu Tấn Khải đã tu luyện thành Quỷ vương, hơn nữa còn khôi phục ký ức, chẳng mấy chốc sẽ phá vỡ sự giam cầm của tà vật, mà cuối cùng tà vật ấy cũng sẽ chết dưới tay anh ta. Cả nhà Trương Diệu rồi sẽ không còn ai sống sót.
Ánh mắt của Quý Mộc Miên rơi lên người Tiêu Tấn Khai, cậu dùng giọng nói chỉ để anh ta nghe thấy, khẽ nói: "Đạo sĩ được nhà họ Trương cung phụng thực chất là một tà vật trốn thoát từ địa phủ, tà vật đó vốn đã định sẵn sẽ chết trong tay anh. Với thực lực hiện tại của anh hoàn toàn có thể đối phó được nó."
Tiếp đó, cậu kể lại đơn giản với Tiêu Tấn Khải về kiếp nạn 18 năm trước, cũng như chuyện những tà vật bị địa phủ trấn áp khi xưa đã thoát ra ngoài như thế nào.
Tiêu Tấn Khải trầm ngâm suy nghĩ: "Tôi hiểu rồi. Kẻ thực sự hại chết tôi chính là tà vật đó. Bây giờ tôi đã tu luyện thành Quỷ Vương, có thể đích thân báo thù, tiện thể giải quyết phiền toái thay địa phủ."
Quý Mộc Miên giơ ngón tay cái với anh ta.
Lần này cậu rút được bài học, không dám khen người khác trước mặt Bùi Cửu Cảnh nữa.
Bùi Cửu Cảnh nhìn cậu một cái thật sâu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tiêu Tấn Khải hơi do dự nói: "Nhưng hiện tại tôi không cảm nhận được sự tồn tại của tà vật."
Anh ta có thể đi thẩm vấn người nhà họ Trương, nhưng bọn họ chưa chắc biết hang ổ của tà vật ở đâu.
Quý Mộc Miên quét mắt qua mệnh cung của anh ta, nói: "Có lẽ là thời cơ chưa tới."
Tà vật kia hiện tại đang tự ẩn mình, nhưng chỉ cần nó dám lộ mặt, chắc chắn sẽ bị Tiêu Tấn Khải phát hiện, và cuối cùng sẽ chết trong tay anh ta.
Tiêu Tấn Khải khẽ gật đầu: "Được, tôi đã hiểu."
Bên kia, Ôn Mặc Thư không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Quý Mộc Miên và Tiêu Tấn Khải, chỉ nghe Quý Mộc Miên nói người nhà họ Trương sẽ bị phản phệ, nhất thời vui mừng khôn xiết: "Tốt quá rồi!"
Cả gia đình Trương Diệu đều rất độc ác, Trương Diệu lái xe đâm chết người vô tội, còn ba mẹ hắn thì chính là thủ phạm hại chết anh Tiêu. Cả nhà đáng bị báo ứng!
Bình luận trực tiếp cũng vô cùng phấn khích.
[Ác giả ác báo, quá đã]
[Hy vọng cả nhà họ Trương đều xuống địa ngục.]
[Anh Tiêu có mệnh cách quý như vậy, bọn họ hại chết anh ấy, chắc chắn không chỉ đơn giản là xuống địa ngục đâu nhỉ.]
Quý Mộc Miên nhìn thấy dòng bình luận cuối cùng, gật đầu nói: "Cha mẹ Trương Diệu không chỉ hại chết anh Tiêu, mà còn làm rất nhiều chuyện ác khác. Sau khi chết, họ sẽ phải chịu hình phạt nơi địa ngục, chờ đến khi tội nghiệp được rửa sạch thì sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không còn cơ hội đầu thai."
Nhà họ Trương ở Hải Thành rất kín tiếng, nhưng thực chất đã làm không ít việc phi pháp, trong tay không chỉ có mạng của Tiêu Tấn Khải. Bọn họ còn từng giúp tà vật kia hại chết nhiều người có mệnh cách đặc biệt, vận mệnh của họ đã định sẵn là sẽ hồn phi phách tán.
·
Tại nhà họ Trương ở Hải Thành, Trương Diệu đang ngồi trong phòng ngủ xem livestream của Quý Mộc Miên.
Lúc nghe Quý Mộc Miên nói hắn sẽ đột tử sau 3 ngày, hắn chỉ hừ lạnh khinh thường. Hắn biết nhà mình có cung phụng một đạo sĩ rất lợi hại, chính đạo sĩ đó đã giúp nhà họ Trương phát đạt, cũng luôn che chở cho họ. Trước đây hắn lái xe đâm chết người, gia đình nạn nhân vốn cũng khá giàu có, nhưng nhờ có đạo sĩ ra tay làm phép khiến người nhà nạn nhân gặp ác mộng triền miên, họ cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm, nên mới chấp nhận khoản bồi thường riêng 2 triệu.
Nhưng đến khi nghe Quý Mộc Miên nói đạo sĩ mà nhà hắn cung phụng đã gặp chuyện, hắn lập tức hốt hoảng, giơ điện thoại chạy ào xuống phòng khách: "Ba mẹ! Sư phụ Chử của nhà mình xảy ra chuyện rồi phải không?!"
Hôm nay ba mẹ Trương Diệu cũng tình cờ đang nghỉ ở nhà, thấy hắn chạy ầm ầm xuống thì không khỏi cau mày.
"Sư phụ Chử vẫn khỏe." Mẹ Trương nói.
"Nhưng Quý Mộc Miên nói, sư phụ Chử xảy ra chuyện rồi." Trương Diệu chỉ vào màn hình điện thoại, "Trước đây con đã kể rồi, con mời bút tiên đi xử lý Ôn Mặc Thư, mà Ôn Mặc Thư lại tìm tới Quý Mộc Miên xem mệnh, thế là Quý Mộc Miên đoán trúng hết chuyện của nhà mình!"
Sở dĩ hắn hoảng như vậy là bởi vì khi định hại Ôn Mặc Thư, ban đầu hắn định nhờ sư phụ Chử ra tay. Nhưng mấy hôm trước, sư phụ Chử đột nhiên rời khỏi nhà họ Trương, nói là có việc phải ra ngoài một chuyến. Hắn mới bất đắc dĩ mời bút tiên đối phó Ôn Mặc Thư. Lúc đó hắn không nghĩ nhiều, chỉ tưởng sư phụ Chử thật sự ra ngoài có việc, sẽ sớm quay lại nhà họ Trương. Nhưng giờ nghe Quý Mộc Miên nói sư phụ Chử có chuyện, hắn mới giật mình, có lẽ sư phụ Chử đã tính ra có nguy cơ, mới rời khỏi nhà họ Trương.
Cha mẹ Trương Diệu đương nhiên biết đến Quý Mộc Miên. Dù sao cậu từng giúp nhà họ Giang và nhà họ Phó giải quyết vấn đề, ngay cả sự sụp đổ của nhà họ Diệp cũng có liên quan đến cậu, Quý Mộc Miên rất nổi tiếng trong cả giới, nhà họ cũng đang cố gắng tránh xung đột với Quý Mộc Miên.
"Thằng nhóc nhà họ Ôn đã tìm đến Quý Mộc Miên rồi à?" Ba Trương cau mày, "Trước đây ta đã khuyên con rồi, đợi sư phụ Chử trở lại rồi hẵng ra tay với thằng nhỏ nhà họ Ôn, giờ thì hay rồi, nó khiến Quý Mộc Miên ra tay, mà sư phụ Chử lại không có ở đây, sợ là nhà mình đã bị Quý Mộc Miên để mắt tới rồi."
Trương Diệu sốt ruột nói: "Ba mẹ, vậy mau mời sư phụ Chử trở lại đi!"
Ba mẹ Trương nhìn nhau, thật ra họ cũng đang nghĩ đến chuyện này.
"Để ba liên hệ với sư phụ Chử." Ba Trương nói.
Trước khi sư phụ Chử rời đi đã đưa cho ông ta một lá bùa, dặn rằng chỉ cần đốt nó thì có thể liên lạc với ông ta trong thời điểm then chốt.
Ba Trương lấy lá bùa ra rồi đốt đi.
Nhưng khi lá bùa hóa thành tro, ông ta vẫn không liên lạc được với sư phụ Chử, thậm chí không nghe thấy chút âm thanh nào từ đối phương.
"Sao lại như vậy được..." Mẹ Trương trợn mắt, không dám tin.
Trương Diệu dậm chân, gấp giọng nói: "Chắc chắn là sư phụ Chử gặp chuyện rồi!"
Lần này sắc mặt cha mẹ Trương cũng trở nên khó coi.
Nếu sư phụ Chử thật sự có chuyện, vậy thì nhà họ Trương của họ cũng xong đời.
"Không... đừng hoảng, có lẽ sư phụ Chử bị chuyện gì đó làm lỡ..." Ba Trương đi đi lại lại trong phòng khách, miệng nói đừng hoảng, nhưng giọng ông ta run run, gương mặt cũng đầy vẻ hoảng loạn.
Trương Diệu đột nhiên gào lên như phát điên: "Xong rồi! Cả nhà mình tiêu rồi!"
Ngay giây tiếp theo, hắn bất ngờ dùng sức bóp cổ mình.
Mẹ Trương cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức chạy đến muốn gỡ tay hắn ra: "Con trai, con làm sao vậy?!"
Nhưng bất kể bà có cố sức thế nào, tay Trương Diệu vẫn siết chặt cổ mình, thậm chí càng ngày càng mạnh.
Chẳng bao lâu, Trương Diệu ngã lăn ra đất lăn lộn, cố gắng rên rỉ bằng giọng yếu ớt: "Cứu con... ba mẹ, mau cứu con..."
Lúc này cổ hắn đã bị bóp đến đỏ bầm, hơi thở yếu ớt, đến tiếng kêu cứu cũng nhỏ dần.
Ba Trương thấy vậy, cũng vội nhào đến giúp gỡ tay con trai ra.
Đáng tiếc cho dù ba mẹ Trương có cố gắng đến đâu, ngón tay của Trương Diệu vẫn không thể rời khỏi cổ mình.
"Ba mẹ... là hắn... là hắn quay về báo thù..." Trương Diệu mơ hồ thấy được một bóng người — chính là nạn nhân Bàng Hà Ân mà hắn từng đâm chết trước đây.
Bàng Hà Ân vốn không phải là người Hải Thành bản địa, anh ta chỉ đến đây để công tác, không ngờ lại bị Trương Diệu tông chết ở vùng ngoại ô. Trước khi chết, anh ta vẫn cứ nhìn chằm chằm Trương Diệu, đến chết cũng không nhắm mắt. Anh ta chết không nhắm mắt, tâm nguyện chưa dứt, oán niệm chưa tiêu, nhất định muốn tìm Trương Diệu báo thù.
Trước kia, Trương Diệu có tà vật che chở, mà bản thân Bàng Hà Ân lại không đủ năng lực, không cách nào tiếp cận hắn. Nhưng giờ tà vật đã biến mất, còn Bàng Hà Ân lại hấp thu âm khí trên người Tiêu Tấn Khải, tu vi tăng vọt, tất nhiên có thể đến đòi lại món nợ máu năm xưa.
Bàng Hà Ân khống chế ngón tay của Trương Diệu, bắt hắn cứ thế mà bóp cổ chính mình.
Người ngoài nhìn vào chỉ tưởng Trương Diệu đột nhiên phát bệnh thần kinh, nhưng cha mẹ hắn biết rõ, con trai họ đã bị oan hồn quấn lấy, cuống cuồng đến mức chân tay luống cuống.
Đáng tiếc họ đều là người bình thường, mà sư phụ Chử lại không có ở đây, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai mình chịu khổ.
"A ——" Cuối cùng Trương Diệu hét lên một tiếng, ngất xỉu tại chỗ.
Dù đã bất tỉnh, ngón tay hắn vẫn siết chặt lấy cổ mình.
Tất nhiên, Bàng Hà Ân không định lấy mạng Trương Diệu thật — anh ta biết âm phủ cấm quỷ hồn sát hại người sống, chỉ có thể khiến họ phải chịu khổ hình. Thế là anh ta lại khiến Trương Diệu tỉnh lại, bắt hắn tiếp tục trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết.
Mẹ Trương vừa lo vừa hận, điên cuồng đẩy ba Trương: "Mau nghĩ cách cứu con đi!"
"Để tôi thử liên lạc lại với sư phụ Chử." Mặt mày ba Trương âm trầm, lấy điện thoại ra gọi cho sư phụ Chử.
Sư phụ Chử có dùng điện thoại, nhưng lần này lại báo đã tắt máy.
"Xong rồi...có khi sư phụ Chử gặp chuyện thật rồi..." Ba Trương lẩm bẩm.
Sắc mặt mẹ Trương khó coi đến cực điểm.
Chẳng lẽ... nhà họ Trương thật sự tiêu đời rồi sao?
Ngay lúc hai vợ chồng đang bế tắc, ba Trương đột nhiên cũng bóp cổ mình, gào lên thảm thiết: "A——"
Mẹ Trương trợn tròn mắt: "Ông xã, anh làm sao vậy?!"
Lời còn chưa dứt, bà cũng đưa tay bóp cổ chính mình.
Đôi vợ chồng này không chỉ hại chết Tiêu Tấn Khải, trong tay còn nhuốm máu nhiều mạng người khác, giờ đây cũng bị oan hồn tìm tới cửa, chịu chung một kết cục.
Chẳng mấy chốc, cả hai vợ chồng cũng giống Trương Diệu, lăn lộn trên sàn đau đớn.
Họ muốn kêu cứu, muốn gọi người làm cứu họ, nhưng cổ của họ bị bóp chặt, chỉ có thể phát ra những âm thanh rất nhỏ, người làm trong nhà hoàn toàn không nghe thấy.
Cuối cùng, họ cũng như Trương Diệu, bị ép phải lặp đi lặp lại cảm giác cận kề cái chết ấy.
Đợi đến khi người làm phát hiện ra sự bất thường của họ và gọi báo cảnh sát, cả ba người nhà họ Trương đều đã nằm trên mặt đất, mặt mày trắng bệch, thoi thóp hấp hối.
·
Bên này, Ôn Mặc Thư đang trò chuyện với Tiêu Tấn Khải thì đột nhiên nhận được tin báo: ba người nhà họ Trương đã được đưa vào bệnh viện.
Cậu lập tức trừng to mắt nhìn về phía ống kính, ánh mắt rực lửa dán chặt lấy Quý Mộc Miên: "Quý đại sư! Quả nhiên nhà họ Trương xảy ra chuyện rồi!"
Quý Mộc Miên gật đầu: "Tôi đã nói rồi mà, không cần cậu ra tay, cũng không cần anh Tiêu của cậu ra tay, người nhà họ Trương sớm muộn cũng nhận báo ứng. Bây giờ bọn họ chỉ mới bị oan hồn trả thù, còn sót một hơi thở cuối cùng. Nhưng ông trời sẽ không tha cho họ đâu — ba người bọn họ, chắc chắn trong vòng ba ngày sẽ đồng loạt chết bất đắc kỳ tử."
Ôn Mặc Thư vỗ tay: "Đáng đời!"
Bình luận trực tiếp cũng đồng loạt reo hò hả hê!
Tuy vẻ mặt Tiêu Tấn Khải vẫn bình tĩnh, nhưng ba mẹ Trương cũng là kẻ thù đã giết anh, nên khi nghe nói họ gặp chuyện, dĩ nhiên trong lòng không khỏi vui mừng.
Quý Mộc Miên nhân cơ hội dùng giọng chỉ mình anh nghe thấy, nhẹ giọng nói về chuyện nhậm chức ở địa phủ: "Anh có hứng thú làm trợ thủ cho Biện Thành Vương không? Biện Thành Vương là Diêm Vương điện thứ sáu, quản lý Vọng Tử Thành, hiện đang cần một người có sẵn tử khí trên người như anh để trấn áp những oan hồn không cam lòng kia."
Dù bây giờ Tiêu Tấn Khải mới chỉ là Quỷ Vương, nhưng chỉ cần tiếp tục tu luyện, sớm muộn gì cũng sẽ thành Quỷ Thần, đến lúc đó rất có thể sẽ trở thành phó điện chủ của điện thứ sáu.
Thấy Tiêu Tấn Khải trầm mặc không lên tiếng, Quý Mộc Miên nhìn anh một cái, lại liếc mắt qua Ôn Mặc Thư bên cạnh anh, cười tủm tỉm nói: "Tuy bây giờ anh có thể tiếp xúc với người sống, nhưng dù sao cũng chưa được Địa phủ chứng nhận. Anh ở lại bên cạnh người sống, chắc chắn sẽ khiến họ cảm thấy âm khí nặng, đối với sức khỏe của người sống cũng không tốt. Nhưng nếu anh nhậm chức ở Địa phủ, có được chứng nhận chính thức, thì anh có thể tự do xuất hiện trên nhân gian với thân phận người sống, đến lúc đó tiếp xúc với người phàm cũng không gây hại gì cho họ."
Tiêu Tấn Khải cũng liếc nhìn Ôn Mặc Thư bên cạnh, cụp mắt: "Được."
Quý Mộc Miên nheo mắt cười.
Nắm thóp rồi nhé~
XD
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro