⭐️ CHƯƠNG 103 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
——————————
🌸🌸🌸
Ban đầu, khi bà Đào qua đời, ai nấy đều buồn bã và thương tiếc bà. Nhưng lúc này, nhìn cảnh bà Đào ung dung ngồi ăn kem, mọi người nhất thời không biết phải nói gì.
Cứ có cảm giác... bà Đào còn sống thoải mái hơn cả những người đang sống như họ!
Mãi một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Bà Triệu vừa vui mừng vừa tò mò hỏi: "Chị Đào, chị... chị vẫn chưa đi à?"
"À phải, tôi vẫn luôn ở trong nhà." Bà Đào ăn hết que kem trong vài miếng, rồi đứng dậy khỏi ghế, nói: "Tôi xin nói trước, tôi không hề phát ra mấy tiếng động kỳ lạ kia đâu. Là đám mèo con thấy tôi thì phấn khích quá nên mới kêu. Tôi cũng đã cố bảo chúng nhỏ tiếng lại, nhưng đôi khi chúng không chịu nghe lời tôi."
Nói đến đây, bà nở nụ cười áy náy: "Xin lỗi nhé, chuyện người thuê nhà dọn đi chắc chắn có một phần trách nhiệm của tôi. Thật ra, tôi cũng đã định rời đi rồi... chậm nhất là ngày mai."
Bà không nỡ rời xa đám mèo, nên vẫn luôn ở lại cho đến bây giờ, chưa đi xuống âm phủ báo danh.
Mãi đến hôm qua, khi một vài hộ thuê nhà dọn đi, bà mới nhận ra mình đã gây phiền hà cho hàng xóm và người thuê nhà. Vì thế, bà dự tính tối nay sẽ tạm biệt lũ mèo, rồi ngày mai sẽ rời đi mãi mãi.
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau một hồi.
Cuối cùng, bà Triệu lên tiếng thay mặt cả nhóm: "Chuyện người thuê nhà dọn đi thì cũng không sao, năm nào chẳng có người đến người đi, điều này rất bình thường... Nhưng điều chúng tôi tò mò là, những con mèo này có thể nhìn thấy chị sao?"
Người thuê nhà chủ yếu đều thuê nhà của bà Triệu và các hàng xóm ở đây, nên mọi người chẳng mấy bận tâm đến việc này.
Bà Đào gật đầu, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi nhìn đám mèo đang ngồi thành hàng: "Chúng có thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi."
Mèo vốn nhạy cảm hơn các loài vật khác, điều này nghe ra cũng có lý.
Bà Đào nhìn về phía vợ chồng bà Triệu, nói: "Cảm ơn hai người đã chăm sóc lũ mèo cẩn thận. Vất vả cho hai người quá."
Bà Triệu cười xua tay: "Không có gì đâu."
Rồi bà hơi ngập ngừng, nhìn bà Đào, nói tiếp: "À đúng rồi, chị Đào, trước đây có một đứa trẻ nhà người thuê nói rằng nó nhìn thấy chị... Tôi với ông nhà lúc đó còn bàn tán, nghĩ là chắc nó nhìn nhầm thôi. Nhưng chẳng lẽ đứa trẻ đó thực sự đã thấy chị sao?"
Nếu đứa trẻ đó thật sự nhìn thấy bà Đào, thì chắc chắn mọi người sẽ lo lắng không biết nó có bị dọa sợ không. Là hàng xóm, họ không sợ bà Đào, nhưng đối với một đứa trẻ, bà là người xa lạ, nhìn thấy bà chẳng khác nào gặp ma. Mà trẻ con gặp ma thì sức khỏe có thể bị ảnh hưởng, mọi người cũng lo đứa trẻ sẽ gặp vấn đề gì đó.
Quý Mộc Miên nghe thấy bà Triệu gọi bà Đào là "chị Đào," còn cậu lại gọi là "bà Đào," cảm thấy xưng hô có hơi lộn xộn.
Nhưng hình như mọi người không mấy để ý đến chuyện này, nên cậu cũng không bận tâm thêm.
Bà Đào hơi ngạc nhiên: "Có đứa trẻ nhìn thấy tôi sao?"
Nếu biết sẽ bị trẻ con nhìn thấy, chắc chắn bà sẽ không xuất hiện ở đây.
Nhưng... bà chưa từng rời khỏi nhà, luôn ở trong phòng, chỉ thỉnh thoảng ra ban công vào buổi tối. Mà nhà bà ở tầng hai, làm sao đứa trẻ đó nhìn thấy bà được?
Quý Mộc Miên giải thích giúp bà: "Đứa trẻ đó ham chơi, có hôm tối muộn cùng một đứa trẻ khác nhà thuê chơi trốn tìm, chạy đến dưới lầu nhà bà. Lúc đó bà đang ngồi trên ghế nằm cho mèo ăn, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn một cái, liền thấy bà... Ai cũng biết, trẻ con dễ nhìn thấy ma, nhưng nó chỉ nhìn một cái, sau đó bị dọa chạy mất, cũng may không ảnh hưởng gì đến sức khỏe."
Thông thường, trẻ con nhìn thấy ma sẽ bị dọa đến mức hồn phách thất lạc, nhưng đứa trẻ đó không bị mất hồn, nên không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Bà Đào hối hận vỗ lên trán: "Thì ra là lỗi của tôi, nếu tôi không trở về, đứa trẻ đó đã không thấy tôi."
Dù nói là do đứa trẻ ham chơi nên mới chạy đến khu này vào buổi tối, nhưng suy cho cùng, nếu bà sớm đi xuống âm phủ, thì đứa trẻ cũng sẽ không bị bà làm sợ.
Quý Mộc Miên nhìn bà một cái rồi an ủi, nói: "Cháu sẽ đưa cho đứa trẻ đó một ít bùa, có thể bồi dưỡng cơ thể nó. Với lại, trẻ con thường nhanh quên, chuyện gặp ma này nó cũng sẽ không nhớ lâu đâu."
Bà Đào thở phào nhẹ nhõm, chân thành cảm ơn cậu.
·
Kể từ đó, mọi chuyện coi như đã sáng tỏ.
Nhưng mọi người vẫn còn tò mò, tại sao bà Đào không đi xuống âm phủ báo danh.
Ông Triệu suy đoán hợp lý: "Có phải chị không nỡ rời xa lũ mèo? Hay là không nỡ rời xa đồ ăn trên trần thế?" Nghĩ đến dáng vẻ thoải mái của bà Đào khi ăn kem, ông cười nói: "Nghĩ lại, nếu sau khi chết mà được như chị, tôi thấy chết cũng chẳng có gì đáng sợ."
Mọi người liên tục gật gù đồng tình.
Trong mắt họ, hình ảnh bà Đào ngồi trên ghế nằm, vừa vuốt mèo vừa ăn kem, đúng là không thể nào thoải mái hơn!
Nếu sau khi chết có thể sống cuộc sống ung dung như vậy, thì ai còn sợ chết nữa chứ!
Bà Đào cười, không lên tiếng.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong nụ cười của bà thoáng chút cay đắng.
Quý Mộc Miên nhìn thoáng qua nét mặt của bà, nói: "Bà Đào, lý do bà không đi xuống âm phủ báo danh, một là vì không nỡ rời xa lũ mèo, hai là vì bà sợ đi xuống âm phủ, đúng không?"
Tuy bà Đào không biết cậu là Quý đại sư của miếu Thành Hoàng ở địa phương, nhưng bà biết cậu là đạo sĩ, thấy cậu nhìn thấu suy nghĩ của mình, bà cũng không giấu giếm nữa, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đúng vậy."
Lúc này, bà Triệu và mọi người đều tò mò.
Tại sao lại sợ đi xuống âm phủ?
Lúc sinh thời, bà Đào đã làm rất nhiều việc thiện, tiền lương hưu của bà phần lớn được quyên góp cho trẻ em ở vùng núi, bà còn nhận nuôi rất nhiều mèo và chó hoang, có thể nói bà đã tích lũy được rất nhiều công đức.
Người tốt bụng như vậy, khi xuống âm phủ chắc chắn sẽ được đối xử tử tế, đúng không?
Quý Mộc Miên giải thích: "Bởi vì chồng và con trai của bà Đào đều đã xuống âm phủ trước bà, bà lo rằng họ đã đi đầu thai, đến lúc đó bà không thể gặp được họ, sẽ chỉ càng thêm đau lòng. Còn nếu chồng và con trai của bà chưa đi đầu thai, thì bà cũng không biết phải nói gì khi gặp họ... Tóm lại, đây là tâm trạng gần quê nhưng lại sợ hãi."
Mọi người: "...... Đã hiểu."
Bà Đào thở dài một hơi: "Thật ra tôi càng lo lắng chồng và con trai đã đi đầu thai... Lúc tôi còn sống, ít nhất có nhiều hàng xóm và mèo bầu bạn với tôi, tôi cũng không cảm thấy cô đơn... Nhưng nếu xuống âm phủ mà họ không ở đó, thì tôi sẽ chỉ có một mình... Nghĩ đến những ngày tháng như vậy, tôi thật sự không chịu nổi."
Mọi người đều tỏ vẻ thông cảm.
Lúc còn sống thì ồn ào náo nhiệt, nếu sau khi chết trở nên cô quạnh, lạnh lẽo, đúng là khó mà thích nghi được.
Bà Triệu ngập ngừng nói: "Hay là chị cứ ở lại đây đi? Chúng ta không cho thuê nhà nữa, cả khu đều là người quen, chị cũng không phải lo bị phát hiện. Ban đêm chị còn có thể hiện thân trò chuyện với chúng tôi."
Mọi người cũng đều tán thành ý kiến này.
Nhưng bà Đào lại từ chối: "Tôi biết người sống mà gặp ma sẽ bị nhiễm âm khí, không tốt cho sức khỏe. Trước đây tôi luôn tự nhốt mình trong phòng là để tránh cho các người nhìn thấy tôi, tôi không thể hại mọi người được."
Hơn nữa, sau khi biết chuyện người thuê nhà dọn đi vì bà, bà đã quyết định ngày mai sẽ xuống âm phủ báo danh. Bà không muốn đổi ý.
Mọi người có tình cảm rất sâu sắc với bà Đào, lo lắng rằng nếu bà xuống âm phủ sẽ cảm thấy cô đơn, vì vậy vẫn cố gắng khuyên bà ở lại.
Quý Mộc Miên cười nói: "Không cần lo lắng, khi còn sống con trai của bà Đào là lính cứu hỏa, vì cứu người mà qua đời, trên người đã tích lũy rất nhiều công đức. Sau khi xuống âm phủ, anh ấy không đi đầu thai mà chọn làm âm sai. Thật ra, thỉnh thoảng anh ấy cũng đến đây thăm bà, chỉ là không hiện thân gặp bà mà thôi. Nếu bà xuống âm phủ, hai mẹ con sẽ được đoàn tụ."
Lời này khiến mọi người đều kinh ngạc.
Ngay cả bà Đào cũng vô cùng sững sờ: "Con trai tôi làm âm sai thật sao?"
Quý Mộc Miên gật đầu: "Trước đó là lễ Vu Lan, con trai bà bận rộn nên không thể tự mình đến đón bà. Nếu không, chắc chắn anh ấy đã đến rồi."
Theo như nét mặt của bà Đào mà cậu nhìn thấy, anh con trai đã biết chuyện bà qua đời. Chỉ là gần đây anh ấy được cử đi thực hiện nhiệm vụ ở nơi khác, nên mới bị chậm trễ.
Bà Đào: "......"
Bà không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, có lẽ đây chính là cảm giác vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Hàng xóm cũng vui mừng thay cho bà.
Ông Triệu vỗ tay: "Làm âm sai tốt quá! Sau này chúng ta ở âm phủ cũng có người quen rồi!"
Mọi người đều bật cười.
Bà Đào đỏ vành mắt, cũng cười theo: "Tôi cũng muốn làm âm sai, không biết âm phủ có nhận người già như tôi không..."
Quý Mộc Miên nhìn về phía Bùi Cửu Cảnh bên cạnh.
Bùi Cửu Cảnh khẽ gật đầu.
Quý Mộc Miên hiểu ý, mỉm cười nói: "Tất nhiên là nhận! Bà tích lũy được rất nhiều công đức, âm phủ hiện tại rất cần những người như bà."
Hiện nay, số trẻ sơ sinh giảm xuống, nhưng số lượng linh hồn ở âm phủ lại rất nhiều, cần có âm sai để duy trì trật tự. Vì vậy, âm sai càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể làm âm sai, ít nhất khi còn sống không được làm điều ác. Những người như mẹ con bà Đào, công đức sâu dày, tất nhiên là rất phù hợp.
Bà Đào vui vẻ hẳn lên, vỗ ngực, nói với bà Triệu và mọi người: "Sau này tôi cũng sẽ là người quen của các ông bà dưới âm phủ đấy!"
Mọi người nhất thời cười càng thêm vui vẻ.
·
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh rời đi trước, để bà Đào trò chuyện với bà Triệu và những người khác.
Cậu đưa cho mỗi người hàng xóm một lá bùa, như vậy họ sẽ không bị nhiễm âm khí, sức khỏe cũng không bị ảnh hưởng.
Lúc rời khỏi khu, còn chưa đến 9 giờ tối, Quý Mộc Miên nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: "Quán cá nướng mở cửa đến 2 giờ sáng, bây giờ chúng ta đi vẫn kịp."
Dù sao thì Tiểu Mị Linh và Trạch Linh có Côn Vân và và những người khác chăm sóc, không cần bận tâm.
Đương nhiên là Bùi Cửu Cảnh không có ý kiến, mỉm cười xoa má cậu: "Được."
Cả hai cùng đến quán cá nướng, ăn uống xong trở về miếu Thành Hoàng thì đã hơn 11 giờ đêm. Quả nhiên Tiểu Mị Linh và Trạch Linh vẫn chưa về, trong miếu chỉ có hai người lớn.
Bầu không khí tốt như vậy, tất nhiên phải làm chút gì đó.
Đây là lần thứ hai họ "nghiên cứu tư thế," dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng Quý Mộc Miên vẫn cảm thấy rất kích thích, cuối cùng còn bị "nghiên cứu" đến mức ngất lịm đi.
***
Hôm sau là ngày livestream. Mấy ngày qua được ở bên Bùi Cửu Cảnh, mọi thứ ngọt ngào hơn bao giờ hết, tâm trạng của Quý Mộc Miên cũng vui vẻ hơn hẳn.
Khi vào phòng livestream, nhóm Hoa Mộc Miên vừa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu liền bắt đầu đoán già đoán non.
[Vợ trông hồng hào thế này, chắc có chuyện vui rồi đúng không?]
[Tôi đoán là được anh đẹp trai hầu hạ đến sướng tê người chứ gì.]
[Hì hì, vợ ơi, anh đẹp trai ở trên giường có lợi hại không? Có bắt cậu gọi anh ấy là chồng không?]
[Nói thật đi, các chị em, đây không phải nơi không người, mặc quần vào rồi nói chuyện được không?]
[Có gì đâu mà, chúng tôi chỉ đang hỏi về khả năng lái xe và thói quen lái xe của anh đẹp trai thôi. Đây là câu hỏi rất nghiêm túc, không liên quan gì đến màu sắc cả!]
[Đúng đúng, thật ra tôi chỉ muốn biết kích thước của anh đẹp trai có làm cho vợ hài lòng không, hừm.]
Quý Mộc Miên: "......"
Mấy fan này đúng là chuyên gia làm trò nhảm nhí = =
Cậu nâng tách trà lên, giả vờ uống nước, chuyển chủ đề: "Chúng ta đoán xem người đầu tiên xem bói sẽ là ai nhé?"
Nhóm Hoa Mộc Miên: [Chậc chậc, trốn tránh chính là che giấu, che giấu chính là sự thật. Quả nhiên đã "làm chuyện đó" với anh đẹp trai rồi đúng không?]
Quý Mộc Miên: "......"
Cho phép cậu kính gọi các fan của mình là "Thám tử Mộc Hoa".
Đúng lúc cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hàng loạt hiệu ứng quà tặng.
Cậu nhìn qua giao diện quản lý, hóa ra quà tặng là từ một tài khoản có tên "Bạch Tuyết", tổng cộng là 100.000 tệ.
Sự chú ý của nhóm Hoa Mộc Miên lập tức bị chuyển hướng, ai nấy đều phấn khích: [Quẻ đầu tiên là đại gia! Hôm nay đại gia xem bói có chết người không đây?!]
Quý Mộc Miên: "......"
Cậu theo thông lệ hỏi người tặng quà muốn lên sóng trực tiếp hay gửi ảnh qua tin nhắn.
Đối phương trả lời bằng cách trực tiếp gửi yêu cầu lên sóng.
Quý Mộc Miên bấm đồng ý.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài phúc hậu xuất hiện ở góc dưới màn hình: "Đại sư, tôi nghe nói cậu rất giỏi, cậu nhất định có thể chữa khỏi cho con trai tôi, đúng không?"
Quý Mộc Miên lướt qua tướng mạo của cô ta, mắt hơi nheo lại, hỏi: "Con trai cô bị làm sao?"
"Ba ngày trước, trên trán con trai tôi đột nhiên mọc lên một cục bướu rất lớn. Tôi đã đưa nó đến bệnh viện kiểm tra nhiều lần, nhưng bác sĩ không tìm được nguyên nhân." Vừa nói, cô ta vừa kéo con trai lại gần.
Một cậu bé với khuôn mặt non nớt nhưng vóc dáng cao lớn xuất hiện trước ống kính. Trên trán cậu bé là một khối bướu thịt, to như cái bát, che gần hết mắt và mũi, trông vô cùng đáng sợ.
Mọi người trong phòng livestream đều bị dọa sợ.
Đúng lúc này, cậu bé ngẩng đầu, nhìn thẳng vào camera với ánh mắt trống rỗng, nói: "Ma... có ma..."
Bình luận: Woa!!!!
Phần lớn khán giả trong livestream đã theo dõi Quý Mộc Miên từ những ngày đầu, họ từng chứng kiến rất nhiều chuyện kỳ lạ. Với những loại ma quỷ thông thường, họ không còn thấy sợ nữa.
Nhưng khối bướu trên mặt cậu bé thực sự quá đáng sợ, khiến ai nấy đều nổi da gà.
Quý Mộc Miên cũng sợ cậu bé làm mọi người sợ hãi, liền nhanh tay lẹ mắt tắt kết nối trong vòng một giây.
·
Người phụ nữ phía sau màn hình, tức Bạch Tuyết, rất tức giận. Cô ta đã tặng 100.000 tệ tiền quà, vậy mà đại sư lại ngắt kết nối của cô ta?
Chẳng lẽ tình trạng của con trai cô ta quá nghiêm trọng, đến mức đại sư cũng không chữa được?
Nghĩ đến đây, cô ta cau mày, trong lòng tràn ngập bất an.
May mà Quý Mộc Miên nhanh chóng giải thích: "Con trai cô là trẻ thành niên, nền tảng livestream có quy định rất nghiêm ngặt về việc trẻ em xuất hiện trên sóng. Bây giờ cô có thể lên sóng lại, nhưng không cần để con trai cô xuất hiện. Tôi đã nhìn qua tướng mạo của cô và biết chuyện gì đang xảy ra với con trai cô. Dù không thấy mặt cậu bé, tôi cũng có thể giải quyết."
Nghe vậy, Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lập tức lên sóng trở lại.
Lần này, chỉ có cô ta xuất hiện trên màn hình, còn con trai cô ta thì ngồi yên lặng trên ghế sofa bên cạnh.
Nhưng, khi thấy bình luận vẫn đang bàn tán về khối bướu đáng sợ của con trai mình, Bạch Tuyết không khỏi khó chịu: "Con trai tôi chỉ đang bị bệnh thôi, các người không được kỳ thị nó!"
Yêu cầu này hoàn toàn hợp lý. Là cha mẹ, ai cũng không muốn con mình bị kỳ thị.
Bình luận liên tục xin lỗi cô ta, giải thích rằng họ chỉ bị sốc chứ không có ý kỳ thị cậu bé.
Sắc mặt Bạch Tuyết lúc này mới dịu đi. Cô ta nói:"Đại sư, ID của tôi chính là tên thật, cậu có thể gọi tôi là cô Bạch."
Quý Mộc Miên ừ một tiếng, nói: "Cô Bạch, con trai cô năm nay 13 tuổi, tháng 11 sắp tới sẽ tròn 14 tuổi, đúng không?"
Bạch Tuyết gật đầu.
Con trai bà được ăn uống đầy đủ từ nhỏ nên cao lớn, nhưng thực tế chỉ mới học lớp 7.
Quý Mộc Miên: "Nếu tôi không nhầm, ngoài việc mọc khối bướu trên trán, con trai cô còn có những biểu hiện bất thường khác: chẳng hạn thường xuyên kêu lạnh, hay lẩm bẩm một mình, ăn uống rất ít, buổi tối hay gặp ác mộng, đúng không?"
Bạch Tuyết trợn to hai mắt.
Hoàn toàn chính xác!
Thật ra ban đầu cô ta vẫn ôm một sự nghi ngờ nhất định đối với Quý Mộc Miên, nhà cô ta có tiền có thế, quen biết với những người như Giang An Ngật và Phó Hưng Bang, tuy không qua lại thân thiết nhưng từng gặp nhau ở vài buổi tiệc. Trước đây cô ta nghe nói Giang An Ngật nhờ một streamer nhỏ giúp đỡ để hạ bệ đối thủ cạnh tranh. Lúc đó cô ta còn cảm thấy chuyện này chắc chắn là bị thổi phồng, đối thủ cạnh tranh của Giang An Ngật cũng là nhà phát triển bất động sản nổi tiếng, làm sao có thể bị một streamer nhỏ đấu ngã?
Mãi cho đến sau này truyền ra tin đối thủ cạnh tranh của Giang An Ngật thật sự chết, cô ta mới tin chuyện này.
Sau đó, nghe nói Phó Hưng Bang cũng tìm đến Quý Mộc Miên để giải quyết vấn đề, ấn tượng của cô ta về cậu mới thay đổi.
Vừa vặn lần này con trai cô ta gặp chuyện, cô ta mới quyết định thử nhờ cậu giúp đỡ.
Tuy nhiên, khi thấy Quý Mộc Miên còn trẻ như vậy, không giống một cao nhân, cô ta vẫn còn hơi nghi ngờ. Không biết cậu có thể cứu chữa cho con trai mình hay không?
Không ngờ cậu có thể miêu tả chính xác tình trạng của con trai bà, khiến bà lập tức tin tưởng, xúc động nói: "Đúng vậy! Đại sư quả là lợi hại!"
Con trai cô ta là Trâu Thần Bân đang ngồi ngay bên cạnh, cúi đầu nghịch ngón tay của mình, trông ngốc nghếch như thể người vừa lẩm bẩm "có ma" trước ống kính không phải là nó.
Bạch Tuyết nhìn đứa con trai trở nên khác lạ mà đau lòng không thôi.
Bình thường con trai cô ta rất hoạt bát, mỗi ngày ồn ào náo động, chưa từng yên tĩnh như bây giờ. Hơn nữa vì nguyên nhân đang trong giai đoạn phát triển, khẩu phần ăn của con trai cô ta rất lớn, vậy mà mấy ngày nay lại không chịu ăn lấy một miếng. Nếu không ép buộc nhét thức ăn vào miệng, e là nó đã bị chết đói rồi. Giờ người nó đã gầy rộc đi trông thấy, khiến cô ta xót xa vô cùng.
Khán giả đang xem trực tiếp nghe Quý Mộc Miên mô tả tình trạng của nó, liền không nhịn được mà suy đoán nguyên nhân gây bệnh.
[Tôi có một giả thiết táo bạo, có khi nào con cô ấy bị trúng tà rồi không?]
[Trúng tà mà lại mọc u to như vậy sao?]
[Chính vì trúng tà nên mới mọc u to như thế đó! U bình thường sao mọc giữa trán, lại còn to đến mức ấy được!]
Bạch Tuyết nhìn những suy đoán trong bình luận, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Đại sư, cậu đã nhìn ra được tình trạng của con tôi, vậy chắc chắn cũng có thể cứu được nó, đúng không?" Cô ta nóng ruột, ánh mắt đầy hy vọng nhìn chằm chằm Quý Mộc Miên.
Bề ngoài, cô ta chẳng khác nào một người mẹ hiền từ đang sốt ruột mong con khỏi bệnh.
Giọng nói của Quý Mộc Miên rất nhạt: "Muốn giải quyết bệnh tình của con cô thì phải truy đến nguồn cơn, tại sao nó lại thành ra như vậy."
Thấy cậu vòng vo, Bạch Tuyết tưởng cậu đang ngầm đòi thêm quà tặng, liền chuẩn bị nạp thêm 100 ngàn nữa.
Quý Mộc Miên thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái: "Không cần quà."
Động tác của Bạch Tuyết khựng lại.
Dường như vị đại sư này có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác bất cứ lúc nào, đủ thấy bản lĩnh thực sự không nhỏ. Trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa kính nể, không còn dám tùy tiện đoán mò suy nghĩ của cậu nữa.
Quý Mộc Miên nhìn chằm chằm qua màn hình: "Chắc là cô biết rất rõ vì sao con trai mình lại thành ra thế này."
Bên kia màn hình, Bạch Tuyết đột ngột siết chặt nắm tay, đầu ngón tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: "Tôi thật sự không biết, nếu biết thì đã chẳng đưa nó đến bệnh viện..."
Quý Mộc Miên ngắt lời cô ta: "Cô không chỉ đưa nó đến bệnh viện, còn mời không ít đạo sĩ nữa phải không?"
Bạch Tuyết mấp máy môi, không trả lời.
Quý Mộc Miên nói tiếp: "Mấy đạo sĩ cô mời đều là những người rất có bản lĩnh, nhưng vì họ ngay thẳng, chỉ cần nhìn tình trạng của con cô là lập tức từ chối giúp, nên cô mới tìm đến tôi."
Vẻ mặt Bạch Tuyết thoáng hiện sự lúng túng, rõ ràng lại bị nói trúng tim đen.
·
Lúc này Trâu Thần Bân đột nhiên lại hét lên: "Ma! Có ma! Ba mẹ cứu con!"
Mặc dù khán giả không nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, nhưng chỉ cần nghe tiếng hét chói tai ấy, rồi nghĩ đến cái u thịt kinh khủng trên trán cậu ta và đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào ống kính, ai nấy đều nổi da gà, lạnh sống lưng.
[Má ơi, tiếng này suýt nữa đã tiễn tôi đi rồi!]
[Tôi thấy lạnh cả lưng rồi nè.]
[Xem ra trúng tà thật rồi, nếu không sao lại phát ra tiếng kêu quỷ quái như vậy?!]
[Mọi người nghe kỹ đi, có phải giọng của thằng bé rất sắc nhọn, giống giọng của một bé gái không?]
Tất cả mọi người: !!!
Mọi người bị dòng bình luận này dọa sợ, nhất thời cả phòng livestream rơi vào im lặng đến kỳ dị.
·
Lúc này Bạch Tuyết đã rời khỏi khung hình, ôm lấy con trai dỗ dành: "Không sao đâu, Thần Thần đừng sợ, mẹ ở đây với con mà."
Có lẽ lời an ủi của cô ta có tác dụng, Trâu Thần Bân lại yên lặng trở lại, vẫn dáng vẻ ngơ ngác như một đứa ngốc, cúi đầu tiếp tục nghịch ngón tay.
Bạch Tuyết: "......"
Nhìn thấy bộ dạng quỷ quái này của con trai, cô ta vừa lo lắng vừa chán nản.
Quay trở lại trước ống kính, ánh mắt cô ta dán chặt vào Quý Mộc Miên, giọng điệu lạnh lẽo như ra lệnh: "Đại sư, nguyên nhân con trai tôi bị bệnh không cần cậu lo, tôi sẵn sàng trả 2 triệu, chỉ cần cậu chữa khỏi cho nó."
Nghĩ đến bản lĩnh của Quý Mộc Miên, sợ chọc giận cậu, giọng điệu cô ta lại dịu xuống: "Xin cậu nể tình nó còn là một đứa trẻ mà cứu nó với. Nó mới học lớp 7, cuộc đời còn dài phía trước, cậu không thể trơ mắt nhìn một đứa nhỏ như vậy gặp chuyện được, đúng không?"
Trong mắt cô ta, người trẻ tuổi luôn mềm lòng, chỉ cần cô ta nhấn mạnh con trai mình còn nhỏ, đáng thương, Quý Mộc Miên nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng Quý Mộc Miên lại không giống như cô ta mong đợi, mà ngược lại, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng cô ta: "Chỉ khi cô nói rõ nguyên nhân khiến con cô ra nông nỗi này, tôi mới ra tay."
Cậu ngừng lại một chút: "Cho dù tôi ra tay, cũng không phải vì giúp con cô, điều này cô nên biết rõ."
Bạch Tuyết cắn chặt răng, lại không nói gì.
Sự tò mò của khán giả đã được kéo căng.
[Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đứa nhỏ này thực sự trúng tà sao?]
[Nếu chỉ là trúng tà bình thường thì có gì mà không thể nói ra?]
[Hay là đứa nhỏ từng trải qua điều gì đó cực kỳ kinh khủng, không thích hợp cho mấy người phàm phu tục tử như chúng ta nghe?]
[Tự nhiên thấy sợ quá, ôm chặt lấy mình cái đã.]
·
Quý Mộc Miên chờ khoảng nửa phút, thấy Bạch Tuyết vẫn im lặng, liền cau mày nói: "Nếu cô không muốn nói ra sự thật, thì tôi cũng không giúp được gì..."
Bạch Tuyết quýnh lên, cắt lời cậu: "Cậu nhận tiền của tôi rồi thì phải chữa bệnh cho con tôi!"
Câu nói ấy buột miệng thốt ra, mang theo giọng điệu kiêu căng, ngạo mạn quen thuộc.
Khán giả sững sờ: [Tính ép người hả?!]
Quý Mộc Miên rất bình tĩnh.
Cậu biết rõ sự hiền hòa của Bạch Tuyết chỉ là giả vờ, một khi cậu từ chối chữa trị cho con trai cô ta, bản chất ngang ngược, hách dịch của cô ta sẽ lộ rõ ngay.
"Tôi sẽ hoàn tiền cho cô." Cậu nói xong liền đá cô ta khỏi sóng livestream.
Tính cậu rất tốt, nhưng không có nghĩa là không có tính khí.
·
Bị đá khỏi sóng lần thứ hai, Bạch Tuyết tức đến nỗi ném luôn chén trà trong tay, suýt nữa chửi ầm lên, nhưng lại nhớ đến bản lĩnh của Quý Mộc Miên, sợ cậu biết cô ta đang mắng cậu nên đành cắn răng nuốt cục tức vào bụng.
Ngay lúc đó, con trai cô ta đột nhiên co rúm người lại trên ghế sô pha, run rẩy nói: "Lạnh... Con lạnh quá..."
Một bên mắt của cậu ta bị u thịt che khuất, nửa còn lại lộ ra, lúc này đang âm u nhìn chằm chằm vào mẹ mình, tựa như đang tố khổ điều gì.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị ấy, Bạch Tuyết suýt chút nữa đã hét lên.
Ba ngày nay, con trai cô ta thường xuyên nhìn cô ta bằng ánh mắt này, miệng thì thầm những lời kỳ quái, trông cứ như một hồn ma vậy. May mà trong nhà còn có người làm và vệ sĩ bên cạnh, chứ không thì cô ta đã bỏ chạy từ lâu rồi.
"Xem ra chỉ có thể cầu cứu cái tên streamer kia thôi!" Cô ta cắn răng, lại gửi yêu cầu lên sóng.
·
Quý Mộc Miên chấp nhận kết nối, chưa đợi cô ta mở miệng đã thẳng thừng: "Đây là lần thứ ba cô lên sóng, nếu còn không chịu nói thật, tôi sẽ trực tiếp chặn cô."
Bị chặn rồi thì không tìm thấy phòng livestream nữa, khỏi cần nói đến chuyện tìm cậu xem bói.
Bạch Tuyết hít sâu một hơi.
Nếu là ngày thường, ai dám dọa cô ta như vậy, cô ta đã lật bàn rồi. Nhưng lúc này, cô ta chỉ có thể nén giận, trầm giọng nói: "Đúng là con tôi có phạm phải chút lỗi nhỏ."
Ánh mắt của Quý Mộc Miên lạnh lẽo: "Chỉ là lỗi nhỏ?"
Ánh mắt cậu sắc bén như thể nhìn thấu tất cả.
Bạch Tuyết không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cúi đầu, nói lí nhí: "Ba ngày trước, con trai tôi vô tình làm bị thương một bé gái..."
Nói đến đây, giọng cô ta chững lại, dường như không muốn nói tiếp.
Quý Mộc Miên cũng không thúc ép, chỉ lạnh mặt nhìn vào ống kính.
Ý của cậu rất rõ ràng: nếu cô ta không nói tiếp, cậu sẽ lại đá khỏi sóng.
Bạch Tuyết đành phải cắn răng tiếp lời: "Sau đó, bé gái ấy không qua khỏi..."
Bình luận đến đây, mọi người đại khái đã hiểu rõ chuyện gì.
[Nói cách khác là con trai cô ta đã giết một bé gái.]
[Chẳng trách cô ta cứ ấp úng không dám nói thật, hóa ra là muốn che giấu sự thật con trai cô ta giết người.]
[Còn nhỏ tuổi mà đã mang trên lưng một mạng người, bảo sao bị hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.]
[Có phải cô bé đó quay lại báo thù không? Lúc nãy có người nói giọng con trai cô ta nghe chói tai y như con gái mà.]
[Càng nghĩ càng thấy rợn người!]
[Tôi đoán chắc chắn thằng nhóc đó đã gây tổn thương nghiêm trọng cho cô bé, nếu không cô bé cũng chẳng quay lại báo thù.]
[Đúng vậy! Chắc chắn là cô ta không nói thật, gì mà con trai cô ta không cẩn thận làm bé gái bị thương, tôi thấy rõ ràng là cố ý.]
[Con trai cô ta vừa nhìn là biết kiểu ác quỷ đội lốt người.]
Bạch Tuyết nhìn những bình luận đoán già đoán non, tức tối gào lên: "Con trai tôi chỉ vô tình làm bé gái đó bị thương thôi! Nó không phải là ác quỷ, các người không được nói xấu nó! Nó vẫn là trẻ vị thành niên đấy! Các người bôi nhọ danh dự nó trên mạng, tôi sẽ không tha cho các người đâu!"
Đáng tiếc, cơn tức giận của cô ta chẳng khiến bình luận ngừng lại. [Vậy cô nói thử xem, con trai cô ra nông nỗi này, nếu không phải do cô bé báo thù thì là vì cái gì?]
Bạch Tuyết im lặng.
Khán giả nhìn thấy sự lúng túng trên gương mặt cô ta, càng thêm chắc chắn rằng con trai cô ta đã cố ý hại chết cô bé.
·
Lúc này có một ID tên là 'Tôi yêu sầu riêng' liên tục gửi ba dòng bình luận ——
[Tôi và cô Bạch đây có địa chỉ IP giống nhau, vừa nghe nói ba ngày trước ở khu biệt thự bên cạnh đã xảy ra vụ án một nam sinh vị thành niên giết hại một bé gái.]
[Bé gái đó mới 6 tuổi, nghe nói là con gái của người giúp việc trong nhà kẻ giết người, nhà kẻ giết người rất có tiền, đã bồi thường cho người giúp việc 1,5 triệu để dập tắt chuyện này.]
[Sao tôi thấy câu chuyện mà tôi nghe được có vẻ giống với chuyện của con trai cô Bạch nhỉ?]
Khán giả trong phòng livestream cũng thấy chuyện này thật trùng hợp, liền thi nhau hỏi thêm chi tiết.
Sầu riêng: [Cụ thể là thế nào tôi cũng không rõ, sự thật bị giấu kín hoàn toàn. Trong nhóm cư dân khu tôi cũng không được lan truyền, báo chí địa phương cũng không đưa tin.]
Khán giả càng thêm tò mò.
Hầu hết mọi người đều cho rằng trên đời này không có nhiều sự trùng hợp đến thế, và cái "nam sinh giết người" mà Sầu Riêng nhắc đến chắc chắn chính là con trai Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết cũng đọc được những bình luận đó, gương mặt càng lúc càng khó coi.
Quý Mộc Miên nhìn chằm chằm cô ta: "Đã có người tiết lộ, tôi thấy cô nên thẳng thắn nói ra sự thật đi."
Bạch Tuyết tỏ vẻ ấm ức.
Cô ta biết Quý Mộc Miên chắc chắn đã sớm biết những chuyện mà con trai cô ta làm, và cố tình ép cô ta phải thú nhận tội lỗi của con trai mình ngay trên sóng livestream. Mặc dù số lượng người xem trực tiếp đã ít đi một chút vì sự kiện Tiêu Kinh Tễ kết thúc, nhưng vẫn còn hơn 500.000 người đang theo dõi. Nếu cô ta thừa nhận sự thật, danh tiếng của con trai cô ta coi như tiêu tan hoàn toàn.
Trước đó, cô ta và chồng đã bỏ ra một khoản tiền lớn để dập tắt tin tức, là để bảo vệ con trai mình.
Nhưng lúc này, Quý Mộc Miên lại lạnh lùng nhìn cô ta, rõ ràng nếu cô ta không nói thật thì cậu sẽ không giúp đỡ. Cô ta nhớ lại việc trước đây đã mời không ít đạo sĩ nổi tiếng nhưng chẳng ai chịu giúp con trai cô ta chữa bệnh. Chỉ có Quý Mộc Miên chịu can thiệp. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, bệnh tình của con trai cô ta có thể sẽ trở nặng, thậm chí không bao giờ chữa khỏi...
Giờ cô ta đang cầu cạnh người khác, dù có hận Quý Mộc Miên không nể nang cũng không dám cãi lại.
Cuối cùng cô ta chỉ có thể cắn răng thú nhận: "Đúng, con trai tôi chính là nghi phạm đó. Nó thực sự đã làm hại con gái của người giúp việc, và nhà chúng tôi cũng đã bồi thường 1,5 triệu tệ."
Những lời này được cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Bình luận: [Quả nhiên là như vậy!!!]
Quý Mộc Miên: "Nói luôn xem con trai cô đã làm gì với cô bé đó đi. Kể lại toàn bộ quá trình hành hạ và giết hại cô bé."
Bạch Tuyết hít một hơi thật sâu, vài lần định mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Quý Mộc Miên: "Cô khó mở lời như vậy, có phải chính cô cũng thấy con trai mình quá độc ác hay không?"
Cậu dừng một chút, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Con trai cô đã cưỡng bức rồi giết hại một cô bé 6 tuổi. Hành vi đó đúng là phản xã hội, phản nhân tính."
Lời này vừa nói ra, bình luận trong nháy mắt đã nổ tung.
[Cưỡng bức rồi giết hại!!! Trời ơi trời ơi trời ơi!!!]
[Lưu ý, nạn nhân mới chỉ 6 tuổi! 6 tuổi!!!]
[Ác quỷ! Con trai cô ta đúng là ác quỷ đội lốt người!]
[Trời ơi!!! Nếu tôi có con gái, nếu con gái tôi gặp phải chuyện như vậy, tôi nhất định tự tay xử lý cái thằng khốn đó để báo thù cho con bé!]
Sầu riêng cũng rất kinh ngạc, gửi bình luận: [Tôi chỉ nghe nói cậu bé vị thành niên giết cô bé, không ngờ cậu ta còn cưỡng bức nạn nhân. Chuyện này còn kinh khủng hơn những gì tôi biết.]
Việc nghi phạm đã xâm hại cô bé, thêm vào đó là tình tiết vô cùng nghiêm trọng, bảo sao gia đình nghi phạm lại bỏ tiền để che giấu sự thật.
Bạch Tuyết thấy bình luận toàn chửi rủa con trai mình, liền muốn biện minh: "Con trai tôi còn nhỏ, nó vẫn là trẻ vị thành niên! Nó chẳng hiểu gì cả, chắc chắn không cố ý xâm hại cô bé..."
Cô ta thật sự nghĩ con trai mình rất đơn thuần.
Mặc dù con trai cô ta cao to, lực lưỡng, nhưng nó mới học lớp 7, bình thường tan học chỉ chơi game hoặc xem anime. Nó vẫn là một đứa trẻ mà!
Chắc chắn nó chỉ tò mò nhất thời nên mới động tay động chân với cô bé, chứ không có ý xấu.
Khán giả bình luận mở chế độ chế giễu.
[Nhỏ? 13 tuổi mà nhỏ à? Con trai cô đã dậy thì rồi, nếu không thì làm sao có chuyện xâm hại một cô bé 6 tuổi chứ!]
[Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm lắm, internet thông tin đầy rẫy. Chỉ có cô mới nghĩ con trai mình ngây thơ, chỉ có cô mới nghĩ nó không cố ý làm hại cô bé thôi!]
[Nạn nhân mới thực sự là trẻ con. Con gái người ta mới 6 tuổi! Sao con trai cô có thể nhẫn tâm động tay động chân với con bé được chứ!]
[Gọi nó là súc sinh còn làm nhục từ súc sinh!]
Bạch Tuyết thấy bình luận càng chửi càng dữ, cơn giận bốc lên đầu, cô ta gào to: "Các người nghĩ xấu về trẻ con quá rồi đó! Trẻ vị thành niên rất ngây thơ mà! Dù nói thế nào, con trai tôi vẫn rất ngây thơ! Cư dân mạng các người thật độc ác!"
Bình luận rất cạn lời: [Chúng tôi độc ác? Có độc ác bằng con trai cô không? 13 tuổi đã dám cưỡng bức rồi giết hại cô bé 6 tuổi, lớn lên nó định làm gì nữa đây?!]
Bạch Tuyết tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Đám cư dân mạng này làm sao vậy, tại sao lại chửi con trai cô ta cơ chứ!
Con trai cô ta chỉ làm chết một cô bé thôi mà!
Nếu không phải vì người giúp việc lén lút đưa con gái mình đến nhà cô ta, thì con trai cô ta cũng đâu có động tay động chân! Cô ta đã sớm dặn dò quy tắc với người giúp việc rồi, không được mang con cái đến chỗ làm. Là chính người giúp việc tự chuốc lấy, tự ý đưa con gái đến nhà cô ta. Muốn trách thì trách người giúp việc không cẩn thận, tự làm tự chịu!
Con trai cô ta còn nhỏ như vậy, biết cái gì chứ? Chưa biết chừng, chính người giúp việc cố tình để con gái mình quyến rũ con trai cô ta thì sao!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro