⭐️ CHƯƠNG 33 ⭐️

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 33:

Bình luận đều sửng sờ, ai mà ngờ được sắp kết thúc lại có thể ăn một quả dưa tình cảm nữa chứ!

Mà chuyện này lại do chính cậu chủ của Halston tiết lộ.

[Cậu chủ đang bày tỏ tình cảm với vị đại sư bên cạnh sao? Vị đại sư này cũng đẹp trai quá, hai người thật xứng đôi.]

[Nghe nói cậu chủ đã quản lý một chuỗi khách sạn của gia đình, giá trị con người hàng trăm tỷ, đại sư à, nhanh nhận lời đi.]

[Một bên là người thừa kế quyền lực, một bên là bậc thầy huyền học, địa vị đặc biệt như trời với đất, nhưng lạ thay lại rất hợp lý, tôi xin lên thuyền trước.]

[Đẩy thuyền +1, cứ đẩy, cứ đẩy.]

Quý Mộc Miên: "..."

Thực sự là cái gì cũng có thể ship được.

Cậu nhìn sang Tạ Thập Tam.

Tạ Thập Tam đang mang vẻ mặt "đừng yêu tôi, không có kết quả đâu".

Quý Mộc Miên: "..."

Lúc này, các bình luận đều đang hô hào cậu tính đường nhân duyên cho hai người, nhất định phải làm rõ chuyện này.

Ánh mắt cậu đảo qua lại giữa Mệnh cung của Kỷ Châu và Tạ Thập Tam, im lặng vài giây rồi nói với Kỷ Châu: "Chuyện tình cảm phải xem ý muốn của cả hai bên, có lẽ anh nên thăm dò ý của đối phương trước."

Lời này nói ra rất uyển chuyển, nhưng mọi người đều đã trưởng thành cả rồi, ai cũng hiểu được ý ngoài lời – dường như cậu đang ám chỉ cho Kỷ Châu biết, hai người không có duyên phận.

Các bình luận vì thế mà cảm động và đau lòng.

[Vừa mới lên thuyền, mà thuyền đã chìm rồi sao?]

[Nhưng họ rất xứng đôi mà!]

[Giám đốc Kỷ và đại sư, hai người có thể vì tôi mà ở bên nhau không? Dù chỉ trong chốc lát cũng được!]

[Lầu trên buồn cười quá, mấy người chèo thuyền điên cuồng không quan tâm đến cảm xúc của nhân vật chính, nhưng tôi cũng muốn tham gia.]

Quý Mộc Miên: "..."

Sắc mặt Kỷ Châu có phần ảm đảm.

Anh lớn lên ở nước ngoài, về Hoa quốc khi còn trẻ. Những năm qua luôn bận rộn với sự nghiệp của gia tộc, chưa từng để tâm đến ai. Giờ đây khi nắm quyền lực trong tay, không còn gánh nặng liên hôn, khó khăn lắm mới thích một người, đối phương dường như lại không có duyên phận với anh.

Quý Mộc Miên: "Có khi nào anh chỉ thích khí chất huyền học ở trên người anh ấy hay không?"

Ý là, Kỷ Châu chỉ thích những kiến ​​thức huyền học của Tạ Thập Tam, giống như nhiều người nước ngoài thích Võ công của Hoa quốc vậy.

Kỷ Châu nở một nụ cười hơi chua xót: "Tôi vẫn phân biệt được là thích cậu ấy hay là thích huyền học."

Quý Mộc Miên im lặng.

Thực ra thích huyền học cũng rất tốt, tốt hơn so với việc thích một con quỷ.

Kỷ Châu là một người sống, nhưng người mà anh thích lại là Bạch Vô Thường!

Cậu chợt nhớ ra, tình cảnh của cậu và Bùi Cửu Cảnh cũng tương tự. Cậu là con người, Bùi Cửu Cảnh là chủ nhân của Minh giới, họ cũng là người và quỷ khác đường, ngay cả tuổi thọ cũng không ngang bằng - trước đó thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh từng nói hắn là một tên đàn ông già độc thân sống hơn chục ngàn năm, có lẽ Bùi Cửu Cảnh đã sống ít nhất mấy chục ngàn năm, trong khi cậu là con người, cuộc đời ngắn ngủi. Chỉ là... có lẽ sau khi cậu chết có thể xuống âm phủ, ở bên Bùi Cửu Cảnh dưới hình thái của một linh hồn?

Quý Mộc Miên nhận ra suy nghĩ của mình đang bay tán loạn, cậu định thần lại, nhìn về phía Kỷ Châu đang có chút buồn bã, nói: "Có những duyên phận cũng cần tự mình tranh thủ."

Mắt Kỷ Châu sáng lên, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Tạ Thập Tam.

Tạ Thập Tam: ???

Anh dâu có ý gì vậy? Chẳng lẽ hắn và Kỷ Châu có nối dây tơ hồng à?

Quý Mộc Miên dùng thuật pháp đặc biệt để nói chuyện với hắn: "Sao Hồng Loan* của cả hai người đều có dấu hiệu hoạt động, nhưng hiện tại giữa các anh chưa có nối dây tơ hồng, tôi không chắc các anh có phải là định mệnh của nhau hay không."

*红鸾星动 (Hồng Loan tinh động) là một thành ngữ trong văn hóa Trung Quốc, thường ám chỉ sự khởi đầu của một mối quan hệ tình cảm hoặc dấu hiệu về chuyện tình duyên.

Tạ Thập Tam trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn là Bạch Vô Thường, không phải thầy bói, cũng không phải Nguyệt Lão, không thể nhìn thấy dây tơ hồng ở trên người mình. Hắn rất khó hiểu, lẽ nào hắn thật sự có đường tình duyên à? Hắn cũng là kẻ độc thân hàng ngàn năm, chưa từng yêu đương, thậm chí chưa từng rung động với ai, sao lại có đường nhân duyên cơ chứ? Nếu mọi người ở âm phủ đều biết chuyện này, vậy hắn sẽ trở thành trò cười của bọn họ mất.

Phải biết rằng Minh Chủ là kẻ độc thân nghìn năm, lại có tình cảm với anh dâu, đã khiến cả địa phủ náo động, đến giờ vẫn là tin hot nhất ở đó. Rất nhiều âm sai đã lén đến Đồng Thành để nhìn anh dâu, thậm chí cả Thập Điện Diêm La cũng đã ghé qua. Nếu không phải mấy ngày trước lão đại chuyển Tổng Cục đến bên cạnh miếu Thành Hoàng để bảo vệ anh dâu, có lẽ anh dâu đã bị người ta vây xem mỗi ngày rồi.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Kỷ Châu, mang theo chút soi mói nhìn lướt qua: Trông cũng được, dáng người cũng không tệ, tính cách hình như cũng tốt, nhưng dù sao cũng là con người, với một con quỷ như hắn thì có tương lai gì chứ.

Quý Mộc Miên âm thầm thương cảm cho Kỷ Châu. Dù Kỷ Châu và Bạch Vô Thường có duyên với nhau, con đường theo đuổi vợ của Kỷ Châu trong tương lai e rằng cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.

"Giám đốc Kỷ, còn câu hỏi nào khác không?" Quý Mộc Miên cười hỏi.

Dù sao cũng là ông chủ đã donate 600 ngàn, hơn nữa còn muốn đến miếu Thành Hoàng dâng hương, trở thành khách hành hương, cậu đương nhiên phải phục vụ chu đáo.

Kỷ Châu lắc đầu, khi biết được giữa anh và Tạ đại sư không phải là hoàn toàn không có duyên, tâm trạng anh đã rất tốt.

Chỉ cần có một tia hy vọng, anh sẽ không bỏ cuộc, anh sẽ cố gắng tranh thủ.

Anh cảm kích cảm ơn Quý Mộc Miên rồi ngắt kết nối.

Các bình luận thấy anh rời đi nhanh như vậy, rất không hài lòng.

[Cứ như vậy mà đi sao? Để lại quần chúng ăn dưa như chúng tôi đứng hóng gió à?

[Hu hu hu, đứa nhỏ chỉ muốn ăn một chút thôi mà, vì sao lại không cho đứa con này một chút đường vậy chứ?]

[Vợ ơi, nhanh nói đi, cậu chủ có hy vọng theo đuổi được Tạ đại sư hay không?]

***

Đương nhiên là Quý Mộc Miên không trả lời fans được. Chuyện tình cảm vốn không nên để người ngoài xen vào, hơn nữa Tạ Thập Tam còn là thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh, cậu phải bảo vệ hắn.

Cậu chuyển hướng chủ đề: "Còn một lần rút thăm trúng thưởng cuối cùng, quay được một lá bùa mọc tóc. Sau khi kết thúc, tôi sẽ off."

Sự chú ý của mọi người quay lại vấn đề bùa chú.

[Đại sư, rất cần bùa phát tài.]

[Xin một lá bùa học hành.]

[Còn có bùa chuyển vận, bùa làm đẹp... Vợ nhất định sẽ thỏa mãn chúng tôi, phải không?]

Quý Mộc Miên: "..."

Yêu cầu hơi nhiều đấy.

Cậu nhớ lại nội dung trong hai cuốn sách kia, hình như thật sự có những loại bùa này. Dù có tên gọi khác nhưng hiệu quả cũng có vẻ tương tự.

"Để tôi thử xem." Cậu coi như đã hứa.

Các bình luận hò hét ầm ĩ, thi nhau nịnh nọt cậu.

Nhóm Hoa Mộc Miên lên tiếng đề xuất: [Vợ à, mấy chuyện dựa vào may mắn thế này tụi tui không tham gia đâu, chắc chắn sẽ không trúng thưởng! Hay là cậu mở tủ đồ bán mấy lá bùa đi, bao nhiêu tụi tui cũng chịu mua hết!]

Trên nền tảng Khoái Âm cũng có thể bán đồ, chỉ cần đăng ký xong rồi treo hàng lên tủ đồ là được.

Quý Mộc Miên trả lời: "Được, để lát nữa phát sóng xong, tôi sẽ nghiên cứu xem làm sao để đăng sản phẩm lên."

Đối với cậu, việc vẽ bùa không khó, thu thập linh khí và hóa giải tà khí cũng không tốn nhiều sức lực. Nếu fans có nhu cầu, tất nhiên cậu sẽ sẵn lòng bán. Nhưng vấn đề là, cậu chưa quyết định giá bán cho một lá bùa. Quý Mộc Miên dự định sẽ hỏi ý kiến ông nội, vì ngày xưa cũng chính ông là người quyết định giá tiền xem quẻ cho cậu.

Thật ra, đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa hiểu nổi vì sao ngày phát sóng đầu tiên một quẻ giá 20 nghìn, mà những ngày sau đó giá lại giảm mạnh xuống chỉ còn 2 nghìn mỗi quẻ.

Có lẽ là tùy vào tâm trạng của ông nội chăng.

Sau khi kết thúc phần rút thăm trúng thưởng, Quý Mộc Miên ngắt kết nối. Ba quẻ hôm nay không mất nhiều thời gian, số người xem cao nhất chỉ đạt gần 600 nghìn, nhưng mà cái này cũng bình thường, ba quẻ ngày hôm nay không có minh tinh, cũng không có nhà giàu nhất tỉnh, nên lượng khán giả mới không nhiều. Doanh thu cũng không bằng hai lần trước, nhưng với Quý Mộc Miên, số tiền kiếm được hôm nay đã là quá đủ rồi.

***

Thực ra, trên mạng vẫn còn rất nhiều thảo luận về vụ án mạng tại khách sạn Halston, thậm chí còn lên cả hot search. Một phần cư dân mạng tập trung vào đề tài tà vật - với những thứ thần bí như vậy, người ta vẫn luôn vừa sợ hãi vừa tò mò.

Nghe nói tà vật đã được các cao nhân của giới huyền học Dương Thành thu phục, nhưng mọi người vẫn còn cảm giác chưa thỏa mãn.

[Dù tà vật đã bị thu phục, nhưng nghe đồn khách sạn Halston được xây dựng trên một bãi tha ma, bên cạnh còn có một nghĩa trang lớn, người dân địa phương bảo nơi đó thường xảy ra sự kiện linh dị, có thật không nhỉ?]

[Người địa phương đây, mấy chuyện cậu nghe đúng cả đấy. Nhà mình có một người làm tài xế taxi, mỗi lần chở khách qua đó đều cảm thấy không khỏe, sau vài lần thì không dám đi nữa.]

[Ông nội mình bảo, ngày xưa nơi đó là chỗ quân Nhật tàn sát, oán khí rất lớn, thầy phong thủy bình thường không dễ gì trấn giữ được.]

[Nghe có vẻ đáng sợ ghê! Nhưng tổng giám đốc Kỷ của Halston nói phong thủy khách sạn nhà anh ấy không có vấn đề gì, mà sao tôi vẫn cảm thấy sau này kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện nhỉ?]

[Tôi lại muốn đến Halston ở thử một đêm, thử trải nghiệm cảm giác kỳ bí ở đó ra sao.]

Kỷ Châu yêu cầu người của mình luôn phải theo dõi sát sao tình hình trên mạng, thấy cư dân mạng vì hiếu kỳ mà muốn đến ở thử tại Halston, anh không khỏi dở khóc dở cười.

Tất nhiên, anh cũng thấy được mọi người vẫn còn hoài nghi về phong thủy của Halston. Xem ra anh cần phải mời một cao nhân nổi tiếng ở Dương Thành tới kiểm tra toàn diện khách sạn, đồng thời quảng bá rộng rãi để xua tan nghi ngờ trong công chúng.

Ban đầu, anh định nhờ Quý Mộc Miên giúp đỡ, vì sự việc lần này nhờ cậu mới có thể giải quyết được. Hơn nữa, Quý Mộc Miên rất nổi tiếng trên mạng, nếu cậu có thể livestream kiểm tra phong thủy khách sạn và tuyên bố rằng phong thủy không có vấn đề gì, thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Tuy nhiên, Quý Mộc Miên hiện đang ở Đồng Thành, mà anh biết cậu đang bận rộn với việc trùng tu miếu Thành Hoàng, không có thời gian đi xa, nên đành bỏ qua ý định này.

Cư dân mạng ngoài việc chú ý đến phong thủy của Halston, còn quan tâm nhiều hơn đến chuyện Đổng Kiều Kiều bị ép cưới mà tự sát.

Trên hot search, rất nhiều cô gái đã chân thành chia sẻ những câu chuyện mình từng hoặc đang bị ép cưới. Một số đã thỏa hiệp với bố mẹ, bị ép phải kết hôn và cuộc hôn nhân đó không hề hạnh phúc. Một số khác đã thành công phản kháng, chạy trốn khỏi gia đình. Cũng có những người hiện vẫn đang trải qua giai đoạn bị ép cưới, cảm thấy vô cùng bế tắc và tuyệt vọng.

Nhưng dù là những người đã thỏa hiệp hay phản kháng thành công, mỗi người đều mang trong mình những nỗi đau đớn, từng câu chữ tràn ngập sự uất ức và nước mắt.

Sau cuộc thảo luận lớn này, có lẽ tình trạng ép cưới, thúc giục cưới xin sẽ không thay đổi ngay lập tức, nhưng nếu nó có thể giúp vài cô gái dũng cảm thoát khỏi vòng vây, hoặc khiến vài bậc cha mẹ tỉnh ngộ, thì đó cũng là một điều tốt.

***

Quý Mộc Miên không bận tâm đến những lời bàn tán trên mạng. Sau khi tắt livestream, cậu nhìn đồng hồ, thấy mới chỉ 5 giờ chiều. Cậu mỉm cười, véo nhẹ má bé Mị Linh, rồi hỏi: "Muốn ăn kem đậu xanh không?"

Hồn thể thì không sợ lạnh, nên cậu không cấm cậu bé ăn kem. Sau lần đầu tiên bé Mị Linh thử kem đậu xanh thì đã mê tít, ngày nào cũng phải ăn một cây.

"Muốn ạ~" Mị Linh vui vẻ nhảy xuống ghế, nắm chặt tay cậu: "Anh ơi, đi nào, ăn kem thôi~"

Quý Mộc Miên mỉm cười, dắt cậu bé ra sân trước. Trên đường, họ gặp những công nhân đang làm việc, Mị Linh ngọt ngào chào từng chú, dì, ông bà.

Hai người đi qua sân trước, tới cổng miếu Thành Hoàng thì thấy dì Hồ dẫn theo Quỷ Nhi đến.

Mị Linh chạy lon ton tới, nắm lấy tay Quỷ Nhi: "Cậu đến rồi à~"

Trong mắt người khác, cậu bé đang nắm tay dì Hồ và nói chuyện với dì.

Quỷ Nhi đáp: "Ừm!"

Hai đứa nhỏ ôm chầm lấy nhau.

Dì Hồ cười, giải thích với Quý Mộc Miên: "Quỷ Nhi muốn chơi với Linh Linh, nên dì đưa nó qua đây."

Thời tiết rất nóng, bà Phương vẫn chưa khỏe hẳn, dì để bà nghỉ ngơi trong văn phòng mình, còn dì thì dẫn Quỷ Nhi sang đây.

Phải nói rằng, dù là dì Hồ, vợ chồng bà Phương hay cả hàng xóm láng giềng quanh đây, không ai nghi ngờ Mị Linh không phải con người. Mặc dù cậu bé có thể nhìn thấy Quỷ Nhi, nhưng mọi người đều ngầm hiểu cậu là em trai của Quý Mộc Miên, biết chút pháp thuật, nên có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể.

Chỉ có Quỷ Nhi biết Mị Linh cũng là một hồn thể, nhưng bé không tiết lộ bí mật này, vì bé biết Mị Linh không muốn lộ thân phận. Bé là một đứa nhỏ rất kín miệng đấy.

Quý Mộc Miên thấy hai đứa nhỏ háo hức muốn chơi máy học tập, liền nói: "Linh Linh, em dẫn Tiểu Minh ra sân sau chơi đi, anh sẽ đi mua kem cho các em. Nhớ đừng ngồi quá gần màn hình, bảo vệ mắt nhé."

Nghe câu cuối cùng, dì Hồ càng tin chắc Mị Linh là con người, vì chỉ có trẻ con bình thường mới cần bảo vệ thị lực, còn Quỷ Nhi nhà dì thì không cần.

Dì mỉm cười nhìn hai đứa trẻ chạy về phía sân sau, trong lòng đầy vui mừng. Sau mấy ngày chơi với Mị Linh, tính cách của Quỷ Nhi đã trở nên cởi mở hơn nhiều.

"Linh Linh nhà cháu là đứa bé ngoan." Dì quay sang nhìn Quý Mộc Miên, nói: "Tiểu Miên, chuyện của chị họ dì may mà có cháu ra tay giúp đỡ. Bây giờ, sức khỏe của chị ấy ngày càng tốt hơn, Tiểu Minh cũng càng ngày càng hoạt bát. Chị ấy biết ơn cháu dữ lắm."

Vợ chồng bà Phương đã sớm bày tỏ lòng biết ơn với Quý Mộc Miên, không những tặng cậu một khoản hậu hĩnh, mà còn trở thành những tín đồ trung thành của miếu Thành Hoàng. Sau lần giúp đỡ này, danh tiếng của Quý Mộc Miên đã lan truyền khắp mấy con phố lân cận, mọi người đều biết cậu thực sự có tài, khác hẳn ông nội lừa đảo của cậu.

Quý Mộc Miên mỉm cười, nói: "Dì và vợ chồng dì Phương thương yêu Tiểu Minh như vậy, chứng tỏ mọi người đều là người tốt, đó cũng là phúc đức mà mọi người tự tạo ra."

Dì Hồ rất quý Tiểu Minh. Mặc dù ban đầu dì không thích bé vì nghĩ bé đã suýt hại chết chị họ mình, nhưng sau khi biết hoàn cảnh của Tiểu Minh và thấy bé ngoan ngoãn như vậy, dì dần dần thương yêu bé như con ruột.

Hai người đang trò chuyện về bọn trẻ thì dì Hồ nhìn về phía Cục Quản Lý Đặc Biệt ở phía đối diện, cười đầy ẩn ý rồi thì thầm: "Tiểu Miên, chồng cháu có lai lịch lớn lắm đó nha."

Thực ra trước cổng miếu Thành Hoàng không có ai cả, nhưng dì Hồ vẫn cố ý hạ thấp giọng, bởi vì dì biết Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh vẫn chưa công khai chuyện kết hôn.

Quý Mộc Miên: ?

Dì Hồ biết cậu đã kết hôn, còn biết Bùi Cửu Cảnh là chồng cậu?

"Yên tâm, chỉ mình dì biết thôi." Dì Hồ giải thích, "Dì làm ở văn phòng khu phố, nên cũng là người trong cùng hệ thống nhà nước, tất nhiên hiểu rõ tình hình gia đình của cháu rồi. Hai đứa chưa đăng ký hộ khẩu chung nhưng đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, tức là người một nhà."

Quý Mộc Miên: "......"

Đúng vậy, dì Hồ là trưởng khu phố, không chuyện gì trong khu này có thể qua mặt được dì!

Dì Hồ nói tiếp: "Chồng cháu bảo là cháu tạm thời không muốn công khai, nên dì sẽ giữ bí mật cho hai đứa."

Quý Mộc Miên: ???

Bùi Cửu Cảnh từng nói chuyện với dì Hồ lúc nào?

"Ồ, là hôm hai đứa đến nhà chị họ dì ấy. Chồng cháu có nói chuyện với dì vài câu." Dì Hồ cười híp mắt nói, "Chồng cháu rất quan tâm đến suy nghĩ của cháu, là một người đàn ông tốt đấy."

Quý Mộc Miên khẽ mỉm cười.

Càng ở bên Bùi Cửu Cảnh lâu, cậu càng cảm nhận được sự bao dung và chu đáo từ hắn.

Cậu bỗng nhiên nhớ Bùi Cửu Cảnh quá.

Hai ngày nay Bùi Cửu Cảnh bận rộn xử lý chuyện tà vật, mỗi đêm chỉ vội vã gặp cậu một chút rồi lại đi ngay, cũng không biết bao giờ mới xong.

Đang nghĩ ngợi thì cậu đột nhiên thấy Bùi Cửu Cảnh bước ra từ Cục Quản Lý Đặc Biệt, tiến thẳng về phía cậu.

Quý Mộc Miên: ?

Người đàn ông càng lúc càng đi tới gần, bóng dáng cao lớn dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Quý Mộc Miên sững sờ nhìn hắn, tưởng rằng mình đang xuất hiện ảo giác.

Chỉ đến khi Bùi Cửu Cảnh đứng trước mặt cậu, chào dì Hồ rồi chạm nhẹ vào má cậu, Quý Mộc Miên mới nhận ra đây không phải là ảo giác, mà Bùi Cửu Cảnh thực sự đã xuất hiện!

Quý Mộc Miên: "......"

Thật kỳ diệu, đúng lúc cậu nhớ thì hắn xuất hiện ngay.

Dì Hồ rất biết ý, thấy hai người họ nhìn nhau đầy tình cảm, trong mắt như không còn ai khác, dì mỉm cười nói: "Dì đi xem Tiểu Minh và Linh Linh đây."

Dì nói xong cũng không đợi hai người phản ứng, nhanh chóng bước vào miếu Thành Hoàng.

Quý Mộc Miên có chút ngại ngùng, cảm thấy như dì Hồ đang trêu chọc bọn họ.

Nhưng cậu cũng không phải là người hay rụt rè. Nếu đã nhớ Bùi Cửu Cảnh thì cũng không cần phải giấu giếm làm gì. Cậu vui vẻ hỏi: "Anh xong việc rồi à?"

Bùi Cửu Cảnh gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.

Quý Mộc Miên: "Em đang định đi mua kem cho Linh Linh."

"Được." Bùi Cửu Cảnh tất nhiên là đi cùng cậu.

Hai người chậm rãi bước trên con phố. Bên phải miếu Thành Hoàng là cửa hàng nhang đèn của ông Hoàng, sát đó là nơi giao hàng nhanh và tiệm kem, đi vài bước là tới. Nếu đi tiếp thêm 200 mét từ tiệm kem sẽ thấy một quán ăn sáng, qua quán ăn là văn phòng khu phố và đồn công an. Con phố này bình thường rất nhộn nhịp, nhưng bây giờ đang là mùa hè, mọi người đều ở trong nhà tránh nóng, ban ngày khá yên tĩnh, chỉ buổi tối mới nhộn nhịp hơn.

Quý Mộc Miên cảm thấy dường như đã lâu lắm rồi cậu không gặp Bùi Cửu Cảnh, mặc dù tối qua họ vừa mới gặp nhau xong. Cậu tận hưởng khoảnh khắc hai người ở cùng một chỗ, hỏi hắn: "Vẫn còn nhiều tà vật chưa bắt được à?"

Bùi Cửu Cảnh đoán là do ông nội đã kể với cậu về chuyện 18 năm trước: "Vẫn còn vài "kẻ" chưa bị bắt, nhưng bọn chúng đều bị thương nặng, chắc đang trốn đi đâu đó để chữa trị. Mấy năm nay địa phủ và giới huyền học vẫn đang hợp tác để truy bắt bọn chúng."

Cục Quản Lý Đặc Biệt được thành lập cũng vì mục đích này. Chỉ là sau đó, Cục dần dần kiêm thêm nhiều công việc khác, ví dụ như quản lý các lệ quỷ gây hại, hoặc kiểm soát việc yêu quái sống giữa thế gian.

Quý Mộc Miên: "Trước đó tà vật kia ẩn nấp ở trong bãi tha ma ở Dương Thành, chắc mấy kẻ còn lại cũng sẽ tìm những nơi có nhiều âm khí để chữa trị. Có thể tìm ở những chỗ như vậy."

Bùi Cửu Cảnh quay sang nhìn cậu, khẽ cười: "Miên Miên thật thông minh."

Quý Mộc Miên được khen đến đỏ cả tai.

Cậu cũng biết Bùi Cửu Cảnh là Minh Chủ, chắc chắn hắn đã nghĩ đến những điều này từ lâu. Hơn nữa, cả địa phủ và giới huyền học đều đang phối hợp truy bắt tà vật, thực ra cũng chẳng cần cậu nói thêm.

"À, em có một chuyện muốn hỏi anh." Cậu chạm vào lỗ tai đang nóng bừng lên của mình, chuyển chủ đề, "Thiên đạo buộc chúng ta lại với nhau, vậy có phải là nó không nghĩ đến tuổi thọ của em đúng không?"

Bùi Cửu Cảnh dừng bước, rũ mắt nhìn cậu: "Miên Miên, em không biết sao, từ lúc chúng ta đăng ký kết hôn, em đã cùng chung tuổi thọ với tôi rồi."

Kết hôn ở nhân gian cũng có hiệu lực như khế ước đạo lữ à.

Quý Mộc Miên: ???

Vậy là từ lúc nào không biết, tuổi thọ của cậu đã dài như của Minh Chủ?

Vậy sau này... cậu thật sự có thể sống bên Bùi Cửu Cảnh mãi mãi sao?

Bùi Cửu Cảnh nhìn cậu một cái thật sâu, khẽ cười: "Miên Miên, em đã quyết định muốn ở bên tôi thật lâu thật lâu rồi sao?"

Quý Mộc Miên: !!!

Cậu... cậu đã từng nghĩ về điều này...

Quý Mộc Miên bỗng hoảng hốt. Cách đây không lâu cậu còn cảm thấy sợi tơ hồng giữa mình và Bùi Cửu Cảnh có thể bị đứt, thậm chí cậu còn nghĩ đến việc ly hôn. Vậy mà bây giờ, cậu lại mong muốn được ở bên Bùi Cửu Cảnh mãi mãi?

Chỉ là, người đàn ông này đúng là một bạn đời đáng tin cậy, mà cậu cũng không phải chưa từng rung động.

Đến đây, đáng lẽ Quý Mộc Miên nên bày tỏ tình cảm của mình, nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề thực tế: "Nếu chúng ta ly hôn, liệu tuổi thọ của em có bị lấy lại không?"

Thiên Đạo vung tay: "Ngươi với Minh Chủ đã ly hôn, tuổi thọ bị thu hồi!"

Quý Mộc Miên tưởng tượng ra cảnh này, không khỏi thấy buồn cười.

Bùi Cửu Cảnh nói: "Sẽ không."

Không rõ hắn đang nói là sẽ không ly hôn, hay là nói tuổi thọ sẽ không bị thu hồi nữa.

Quý Mộc Miên mặc định rằng hắn nói về tuổi thọ, nhún vai, đáp: "Thực ra em cũng không quan tâm lắm đâu."

Nếu cậu có duyên với Bùi Cửu Cảnh, thì dù có chết đi, cậu cũng có thể đoàn tụ với hắn ở Địa phủ.

Cậu mỉm cười nhìn người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Anh có bận nữa không?"

Bùi Cửu Cảnh lắc đầu.

Quý Mộc Miên: "Em muốn học vài loại bùa chú, anh có thời gian dạy em không?"

Thực ra cậu có thể tự mình nghiên cứu, nhưng nói như vậy là vì muốn được ở bên người đàn ông này nhiều hơn.

Bùi Cửu Cảnh dường như nhận ra ý tứ ẩn giấu trong câu nói của cậu, khẽ cười một tiếng: "Được."

***

Hai ngày tiếp theo, cuộc sống của Quý Mộc Miên trôi qua vô cùng yên bình. Bùi Cửu Cảnh không còn bận rộn nữa, mỗi ngày đều ở bên cạnh cậu, dạy cậu vẽ bùa. Còn có Mị Linh và Quỷ nhi đùa giỡn xung quanh, khiến cho không khí ở chỗ cậu lúc nào cũng náo nhiệt.

Ngày hôm đó, Tạ Thập Tam từ Dương Thành trở về gặp cậu, nhắc đến những chuyện xảy ra sau đó ở khách sạn Halston.

Kỷ Châu đã tìm một thầy phong thủy nổi tiếng ở Dương Thành để bố trí phong thủy cho khách sạn, xem như tạm thời làm dịu lòng dân địa phương, và khách sạn Halston cũng có thể tiếp tục hoạt động trở lại.

Quý Mộc Miên đã sớm xem được những hành động của Kỷ Châu trên mạng, nên cũng không ngạc nhiên mấy.

Điều cậu quan tâm hơn là một chuyện khác, cậu liếc nhìn Tạ Thập Tam mấy lần: "Kỷ Châu nói mấy ngày nữa sẽ đến Đồng Thành... sao anh không đi cùng anh ấy?"

Tạ Thập Tam trả lời: "Anh ta không biết tôi làm ở Cục Quản lý Đặc biệt ở Đồng Thành."

Quý Mộc Miên ngạc nhiên: "Anh che giấu chuyện này với anh ta à?"

Tạ Thập Tam nhún vai: "Nếu anh ta thật sự để tâm, chắc chắn sẽ tra ra được, chuyện này cũng không khó lắm."

Quý Mộc Miên: "..."

Thật là tài giỏi, một kẻ độc thân cả ngàn năm mà lại biết cách câu người khác như vậy.

Cậu đã hỏi dò Bùi Cửu Cảnh và biết rằng Tạ Thập Tam chưa bao giờ yêu ai, thậm chí chưa từng có tình cảm thầm kín với ai.

Tạ Thập Tam liếc nhìn cậu: "Anh dâu, chuyện này đến đây thôi nhé, sau này khi gặp các thuộc hạ khác của lão đại, cậu đừng nhắc đến Kỷ Châu, được không?"

Thật ra, từ buổi phát sóng trực tiếp hôm đó, tất cả các quỷ hồn ở Địa phủ đã biết chuyện tình cảm của Kỷ Châu. Dù sao thì ai ai cũng xem buổi livestream của phu nhân Minh Chủ. Hôm nay, khi hắn quay lại, đồng nghiệp nào cũng ám chỉ chuyện của Kỷ Châu một cách ngấm ngầm. Vừa rồi khi đi qua điện thứ hai, thậm chí Sở Giang Vương còn kéo hắn lại để truyền thụ bí kíp tình yêu.

Hắn cảm thấy Địa phủ bây giờ quá yên bình, ai cũng nhàn đến hoảng!

Quý Mộc Miên bị chọc cười nhưng cậu rất hiền lành đấy, cậu cũng không ghẹo Tạ Thập Tam nữa.

Nhưng mà, khi Tạ Thập Tam nhắc đến những thuộc hạ khác của Bùi Cửu Cảnh... hiện giờ, mối quan hệ giữa cậu và Bùi Cửu Cảnh ngày càng hòa hợp, có lẽ đã đến lúc nên gặp gỡ các tâm phúc khác của hắn.

Cậu nghĩ nên đề nghị với Bùi Cửu Cảnh tổ chức một buổi ăn tối để mời các thuộc hạ của hắn đến, coi như là buổi gặp mặt chính thức.

***

Nhưng trước khi điều đó xảy ra, Trương Thanh Vân đã đến.

Trương Thanh Vân mang theo một tin tức khiến Quý Mộc Miên kinh ngạc — cậu ta đã trở thành thành viên của Cục Quản lý Đặc biệt.

"Trước đó tôi có nói với cậu là tôi đến Đồng Thành còn có một chuyện nữa, thực ra là tôi đến để báo cáo với Cục Quản lý Đặc biệt đó." Trương Thanh Vân gãi đầu và nói: "Sư tổ của tôi, chính là sư phụ của sư phụ tôi, là cục phó của Cục Quản lý Đặc biệt. Giờ Tổng cục chuyển đến Đồng Thành, còn sư tổ của tôi vẫn chủ trì ở Đế Đô. Ông cụ bảo tôi đi theo bên cạnh Cục trưởng Bùi, nói là bên cạnh cục trưởng toàn là người tài giỏi, chắc chắn tôi sẽ học được nhiều điều."

Quý Mộc Miên: "..."

Thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh quả thực rất lợi hại, nhưng không nhất thiết phải là người... ví dụ như Tạ Thập Tam chính là Bạch Vô Thường, các thuộc hạ khác có lẽ cũng phần lớn không phải con người.

Mặc dù Trương Thanh Vân đã gia nhập Cục Quản lý Đặc biệt, nhưng là người mới trong nghề, cậu ta vẫn chưa biết được những bí mật cấp cao, cũng không hay rằng Bùi Cửu Cảnh chính là Minh Chủ của Địa phủ.

Nhưng mà, ấn tượng của cậu ta về Bùi Cửu Cảnh lại rất sâu sắc, dù sao thì người này cũng đã ngăn cản cậu ta bắt tay với thần tượng.

"Tôi mới biết người hôm đó đi cùng cậu đến nhà bà Phương chính là Cục trưởng Bùi. Thảo nào khi cờ quỷ âm bị hủy, hắn chỉ cần vung tay một cái là có thể thu phục được hàng trăm linh hồn ma quỷ."

Khi đó, cậu ta còn thắc mắc Bùi Cửu Cảnh là ai mà có thể ra lệnh xử lý gã đạo sĩ. Cho đến khi đến Tổng Cục báo danh, gặp lãnh đạo, cậu ta mới biết Cục trưởng Bùi có lai lịch lớn đến thế!

Nhưng cho dù lai lịch lớn đến đâu, hắn vẫn là người đã cản trở cậu ta bắt tay với thần tượng!

Quý Mộc Miên: "..."

Trương Thanh Vân hạ giọng nói: "Tôi đã tham gia nhóm chat của Tổng Cục, phát hiện ảnh đại diện WeChat của Cục trưởng Bùi là ảnh hắn chụp cùng cậu... hai người là một cặp sao?"

Quý Mộc Miên phủ nhận: "Không phải."

Trương Thanh Vân: "Hả?"

Cậu ta còn tưởng thần tượng của mình là phu nhân của cục trưởng chứ.

Trong bức ảnh đó, thần tượng và Cục trưởng Bùi rất thân mật, trông chẳng khác gì một đôi cả!

Chẳng lẽ cậu ta đã nhầm, đó chỉ là cách hai tên trai thẳng thể hiện tình bạn?

Quý Mộc Miên: "Chúng tôi là chồng chồng."

Trương Thanh Vân: "À."

Quý Mộc Miên mỉm cười: "Đúng như cậu nghĩ, tôi và Cục trưởng của các cậu đã kết hôn rồi."

Cậu cũng không có ý định giấu Trương Thanh Vân, bởi vì cậu ta đã trở thành thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh, dù muốn giấu cũng không giấu được.

Hơn nữa, bây giờ cậu ngày càng quen với việc người khác gán ghép cậu với Bùi Cửu Cảnh, sống như vậy cả đời cũng không phải là không tốt.

Trương Thanh Vân tỏ ra rất vui vẻ: "Thần tượng của tôi đã trở thành phu nhân của lão đại, sau này thần tượng nhớ phải bảo vệ tôi đấy nhé."

Bây giờ cậu ta không dám đấu pháp với Quý Mộc Miên nữa, nhưng có thể ôm đùi thần tượng.

Quý Mộc Miên: "... Cậu có sư tổ của mình bảo vệ là đủ rồi."

Sư tổ của Trương Thanh Vân là cục phó của Cục Quản lý Đặc biệt, mà Long Hổ Sơn cũng vô cùng có danh tiếng. Cậu ta là người thuộc thế hệ thứ ba của giới huyền học, có gì mà cần cậu bảo vệ chứ.

Hai người đang trò chuyện thì Bùi Cửu Cảnh bưng một đĩa trái cây bước vào.

Trương Thanh Vân có thể nói chuyện thoải mái với thần tượng của mình, nhưng khi gặp Bùi Cửu Cảnh thì lại rất căng thẳng. Đây là người mà ngay cả sư tổ của cậu ta cũng phải kính trọng. Hơn nữa, Bùi Cửu Cảnh có một loại khí thế không cần giận mà vẫn đáng sợ, khiến cậu ta không dám làm quá.

Hơn nữa... lão đại rất hay ghen, vừa rồi cậu ta trò chuyện cười đùa với Quý Mộc Miên, không biết lão đại có thấy khó chịu với cậu ta không nhỉ?

Ngày mai cậu ta có bị đuổi ra khỏi Tổng Cục vì bước chân trái vào hay không?

Bùi Cửu Cảnh chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, rồi đưa quả nho đã rửa sạch đến trước miệng Quý Mộc Miên.

Trương Thanh Vân: "..."

Xong rồi, có khi mai cậu ta thật sự sẽ bị đuổi khỏi Tổng Cục chỉ vì bước chân trái vào mất thôi!

Mai nhất định phải bước chân phải vào trước!

***

Trong lúc Trương Thanh Vân đang lo lắng bất an, đột nhiên từ sân trước vọng lại tiếng ồn ào.

Mị Linh và Quỷ nhi đang chơi đùa ở sân sau, nghe thấy tiếng động liền chạy ra xem, rồi nhanh chóng trở lại: "Anh ơi, có người gây chuyện."

Quý Mộc Miên nheo mắt, bước ra ngoài.

Bùi Cửu Cảnh đi theo sau.

Trương Thanh Vân không dám đi song song với lão đại, liền dắt tay Mị Linh và Quỷ nhi, bước chậm lại vài bước.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến sân trước.

Trước mắt họ là một gã gầy gò, có vẻ mặt gian xảo, tay cầm gậy selfie, nói với camera: "Các bạn, tôi đã đến miếu Thành Hoàng của Đồng Thành rồi, không biết vị Quý đại sư kia có ở đây không." Giọng gã tràn đầy khinh miệt: "Vị Quý đại sư này được truyền tụng như thần thánh ở trên mạng, hôm nay chúng ta sẽ thử xem cậu ta có bản lĩnh gì."

Quý Mộc Miên lập tức hiểu ra.

Đây là đến để gây sự rồi.

Không biết lại là cái thể loại streamer từ đâu đến.

Quý Mộc Miên đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực, nói: "Tôi chính là Quý đại sư mà anh đang nhắc đến đây, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải tiếp đón anh."

Tên streamer kia khinh bỉ liếc nhìn cậu, quay lại camera: "Mọi người thấy không, cậu ta sợ rồi, chắc chắn cậu ta là một kẻ lừa đảo."

Gương mặt Quý Mộc Miên lạnh đi, cậu liếc qua màn hình của gã.

Tên streamer này cũng đang phát trực tiếp trên nền tảng Khoái Âm, có hơn 200 ngàn người đang theo dõi. Không cần phải đoán, chắc chắn gã đến đây để kiếm chác từ danh tiếng của Quý Mộc Miên và miếu Thành Hoàng, vì hiện tại Quý Mộc Miên là một trong những streamer nổi tiếng nhất trên Khoái Âm. Tên này đến thách thức cậu là một chiêu trò rẻ tiền để câu kéo sự chú ý.

Gã tiếp tục tỏ vẻ thách thức: "Nếu cậu không dám xem bói cho tôi, chứng tỏ cậu là kẻ lừa đảo, từ nay cậu phải cút khỏi nền tảng Khoái Âm!"

Gã cố tình muốn chọc giận Quý Mộc Miên.

Mà khán giả trong phòng livestream của gã lại đang rất ủng hộ.

[Anh Hầu giỏi quá, chúng ta phải có tinh thần không sợ cường quyền như thế, đại sư lớn cỡ nào cũng bị anh Hầu trị thôi!]

[Anh Hầu cố lên, tôi đã sớm không ưa cái tên đại sư giả mạo này rồi, mấy người trước đến tìm cậu ta xem bói chắc chắn đều là diễn!]

[Tôi chỉ thích xem náo nhiệt, đánh nhau đi, đánh nhau đi!]

Từ khi Quý Mộc Miên hiểu về thuật pháp đã có thị lực rất tốt, chỉ cần lướt qua màn hình cũng biết được mọi người đang nói gì.

Gương mặt cậu càng thêm lạnh lùng.

Tên streamer này, có vẻ muốn dựa vào việc giẫm đạp cậu để hút fans.

Gã còn đang khiêu khích: "Cậu xem bói cho tôi đi, nói xem ngày mai vé số nào trúng, nếu cậu nói đúng, tôi sẽ công nhận cậu là đại sư."

Rõ ràng gã đã có chuẩn bị từ trước.

Nếu Quý Mộc Miên nói trúng vé số, gã sẽ kiếm được một khoản lớn. Còn nếu cậu không chịu tính cho gã, gã sẽ gán mác kẻ lừa đảo cho cậu, và gã mãi mãi sẽ là kẻ chiến thắng.

Khán giả trong phòng livestream dù biết gã đang gây sự, nhưng rất nhiều người thích xem kịch vui, vì thế cứ liên tục cổ vũ gã, hô to anh Hầu cố lên.

Quý Mộc Miên lạnh lùng nhìn gã, nói: "Số trúng tôi không xem được, nhưng tôi có thể tính được trong vòng ba ngày tới anh sẽ gặp đại nạn." Cậu cố tình nhìn kỹ tướng mạo của đối phương, rồi nói tiếp: "Trán của anh mờ mịt, giữa lông mày có màu đen, đây là dấu hiệu của tai họa liên quan đến máu."

Anh Hầu giận dữ: "Cậu đừng có nguyền rủa tôi!"

Gã hoàn toàn không tin mình sẽ gặp tai họa, trước khi đến Đồng Thành, gã đã đi tới một ngôi chùa nổi tiếng trong vùng, cầu nguyện với Bồ Tát. Bồ Tát nhất định sẽ bảo vệ gã bình an, còn sẽ giúp gã dựa vào việc giẫm đạp Quý Mộc Miên mà leo lên trở thành streamer nổi tiếng.

Quý Mộc Miên nhướn mày: "Anh không tin?"

Anh Hầu: "Đương nhiên không tin, mồm mép của cậu toàn là lời bịa đặt! Cậu thử nói xem, tôi sẽ gặp tai họa gì, nếu ba ngày tới tôi không gặp, cậu phải quỳ xuống xin lỗi tôi!"

Quý Mộc Miên bình thản đáp: "Anh đã muốn nghe vậy tôi sẽ nói. Hai ngày nữa anh có hẹn làm phẫu thuật trĩ, đúng không?"

Anh Hầu sững người.

Quý Mộc Miên nói tiếp: "Phẫu thuật trĩ của anh sẽ không thuận lợi, sẽ chảy rất nhiều máu, đó cũng được tính là tai họa liên quan đến máu nhỉ."

Anh Hầu: "..."

Anh Hầu im lặng.

Bình luận trong phòng livestream cũng im lặng theo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro