⭐️ CHƯƠNG 35 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 35:
Quý Mộc Miên không biết Diệp Diệp Sanh Tiêu đang chuẩn bị đối phó với cậu, nhưng cậu cũng đoán được là Diệp Diệp Sanh Tiêu chắc chắn sẽ tìm đến cậu để gây chuyện. Chỉ là, cậu chẳng hề vội vàng, dù sao thì lần nào xui xẻo cũng là Diệp Diệp Sanh Tiêu. Bất kể cô ta giở trò gì, cậu đều sẵn sàng đối mặt.
Cảnh sát nhanh chóng đến và dẫn anh Hầu đi để điều tra.
Anh Hầu bị buộc phải ngừng phát sóng, những người đến xem náo nhiệt trong phòng livestream của gã cũng giải tán.
Trương Thanh Vân nhìn anh Hầu bị dẫn đi, giơ nắm đấm về phía bóng lưng của gã: "Thật muốn đánh cho hắn một trận!"
Nếu không phải đang livestream, cậu ta đã ra tay từ lâu rồi. Tất nhiên, cậu ta sẽ không dùng thuật pháp đối phó với người thường, nhưng cậu ta có thể dùng sức mạnh của mình để áp đảo.
Bé Mị Linh và Quỷ nhi chạy đến trước mặt Quý Mộc Miên, đôi mắt mở to nhìn cậu, gương mặt hiện lên vẻ uất ức như thể người anh trai của mình vừa bị bắt nạt.
Quý Mộc Miên mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ: "Không sao đâu, anh đã đuổi kẻ xấu đi rồi."
Bùi Cửu Cảnh bước tới bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, sau đó các ngón tay từ từ trượt xuống, bao lấy năm ngón tay của cậu trong lòng bàn tay mình, như thể đang âm thầm an ủi.
Đây là lần thứ hai, hai người nắm tay nhau, Quý Mộc Miên cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người đàn ông, mỉm cười nhìn hắn: "Yên tâm đi, em cũng không phải loại dễ bị bắt nạt. Chuyện gì cũng có giới hạn, nếu Diệp Diệp Sanh Tiêu còn đến gây chuyện nữa, em sẽ không nương tay đâu."
Bùi Cửu Cảnh nhẹ nhàng gật đầu.
Quý Mộc Miên mỉm cười.
Cậu rất thích một điều ở Bùi Cửu Cảnh, đó là Bùi Cửu Cảnh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của cậu, cũng chẳng ép buộc hay ra quyết định thay cậu. Hắn luôn âm thầm ủng hộ, và cậu chắc chắn rằng chỉ cần cậu cần, Bùi Cửu Cảnh sẽ lập tức ra tay giúp đỡ.
Đây là trạng thái mà cậu thích nhất.
Trương Thanh Vân im lặng nhìn hai người nắm tay nhau, rồi nhấc bổng bé Mị Linh và Quỷ nhi lên, đi về phía miếu Thành Hoàng, vừa đi vừa làm động tác đá chân.
Như thể muốn đá bay bát "cơm chó" này vậy!
Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh cũng chầm chậm đi về phía miếu Thành Hoàng.
"Tối nay mấy người ở Tổng cục của anh có rảnh không?" Quý Mộc Miên vừa đi vừa hỏi người đàn ông bên cạnh, "Em muốn mời họ đến tụ tập một chút, nhưng có vẻ thời gian gấp quá... hay để tuần sau?"
Thường thì mời khách ăn uống phải báo trước, nhưng cậu vừa quyết định tối nay mời người, có vẻ không hợp lý cho lắm.
Bùi Cửu Cảnh đáp: "Họ rảnh, tôi sẽ thông báo ngay."
Hắn lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn trên WeChat.
Quý Mộc Miên không khỏi bật cười. Minh Chủ mà cũng dùng công nghệ cao để liên lạc, thật thú vị.
Đợi khi Bùi Cửu Cảnh gửi xong tin nhắn, cậu đề nghị: "Tối nay chúng ta nướng thịt ngoài sân nhé?"
Thời còn học đại học, lớp cậu từng tổ chức một buổi dã ngoại nướng thịt, rất vui và náo nhiệt. Sau đó cậu bận đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt nên không còn tham gia hoạt động lớp nữa, cậu luôn nhớ mãi kỷ niệm đó.
Bùi Cửu Cảnh nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng: "Được."
Hắn lại nhắn thêm một tin nữa vào nhóm, bảo thuộc hạ chuẩn bị dụng cụ và nguyên liệu cho buổi nướng thịt.
Quý Mộc Miên thấy hắn đã sắp xếp mọi thứ, vui vẻ cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn: "Cảm ơn A Cảnh."
Sau này cậu quyết định gọi Bùi Cửu Cảnh là A Cảnh, hình như hắn cũng rất thích, mỗi khi cậu gọi như vậy, ánh mắt của hắn lại trở nên vô cùng dịu dàng.
Bùi Cửu Cảnh dùng tay còn lại nhẹ nhàng xoa lên má cậu như đáp lại.
Bé Mị Linh bị Trương Thanh Vân nhấc lên, nghe thấy Quý Mộc Miên nói muốn mời người từ Tổng cục đến dự tiệc, liền vội vàng vỗ vỗ vào cánh tay Trương Thanh Vân để cậu ta thả bé xuống, rồi chạy lon ton về phía Quý Mộc Miên, kéo tay áo cậu: "Anh ơi, ba mẹ em cũng đến được không ạ?"
Quý Mộc Miên hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Bùi Cửu Cảnh.
Dĩ nhiên cậu rất hoan nghênh vợ chồng chủ mộ, nhưng lần này là mời thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh, nên cậu phải tôn trọng ý kiến của hắn.
Bùi Cửu Cảnh nói: "Ba mẹ nó quen biết với Tạ Thập Tam."
Ý của hắn là không ngại việc mời vợ chồng chủ mộ.
Quý Mộc Miên cười bóp nhẹ má bé Mị Linh: "Tất nhiên là được."
Cậu vẫn chưa gặp mặt trực tiếp ba mẹ của bé Mị Linh, cậu đã muốn gặp họ từ lâu rồi.
Thực ra cậu khá tò mò, tại sao vợ chồng chủ mộ lại để bé Mị Linh ở bên cậu, hơn nữa họ còn rất yên tâm để bé theo cậu. Lần này gặp mặt, cậu có thể trò chuyện kỹ hơn với họ.
***
Quý Mộc Miên không biết rằng, trong khi cậu chuẩn bị gặp thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh và ba mẹ của Mị Linh, thì trên mạng, các fans của cậu đang sôi nổi bàn luận về cậu.
Cậu chưa từng lập nhóm fans chính thức, nhưng những người yêu quý cậu, tự xưng là "Hoa Mộc Miên", đã âm thầm lập ra vài nhóm kín với hàng ngàn thành viên. Bây giờ ở trong nhóm, mọi người đang trò chuyện rất hào hứng. Một phần vì cảm thấy phấn khích khi Quý Mộc Miên "vả mặt" anh Hầu. Dù lần này cậu không gọi hồn người bị hại để hù dọa gã, nhưng đây là lần đầu tiên cậu sử dụng "Chân Ngôn Thuật", nghe thôi đã thấy cực kỳ ngầu rồi. Nhóm Hoa Mộc Miên đều đồng ý rằng lúc cậu ra tay trông vô cùng đẹp trai; mặt khác, sự xuất hiện trở lại của Bùi Cửu Cảnh khiến mọi người không ngừng đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người. Họ chỉ chờ đến buổi livestream ngày mai của Quý Mộc Miên để hỏi thẳng.
Trong số đó, cô nàng "đại gia" Tinh Tinh âm thầm ẩn nấp trong nhóm fans, đã sớm mật báo cho Quý Mộc Miên: [Đại sư, fans đang đoán về mối quan hệ giữa cậu và Bùi tiên sinh.]
Lần trước, cô đã tận mắt thấy Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh nắm tay nhau, biết được mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Tuy nhiên, Quý Mộc Miên chưa chủ động giới thiệu về Bùi Cửu Cảnh, cô cũng ngại hỏi. Nhưng với kinh nghiệm dày dạn về chuyện yêu đương, cô khẳng định giữa hai người có mối quan hệ đặc biệt.
Nhờ lời nhắc nhở của Tinh Tinh, Quý Mộc Miên mới nhận ra rằng hôm nay Bùi Cửu Cảnh đã vô tình lọt vào khung hình camera.
Quý Mộc Miên cúi xuống nhìn bàn tay mình đang nắm lấy tay của Bùi Cửu Cảnh, khẽ mỉm cười.
Lộ thì lộ thôi, giờ cậu cũng chẳng có ý định che giấu mối quan hệ với Bùi Cửu Cảnh nữa, cứ thuận theo tự nhiên mà sống.
***
Lúc chạng vạng, đám công nhân sửa chữa miếu Thành Hoàng đã rời đi, nhóm thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh cũng đến nơi.
Quý Mộc Miên nhìn qua, số người không nhiều lắm, bao gồm cả Tạ Thập Tam và Trương Thanh Vân, tổng cộng chỉ có mười tám người, ít hơn so với cậu tưởng tượng.
"Anh dâu, cứ chúng tôi đã muốn gặp cậu lâu rồi, nhưng lão đại cứ ngăn không cho gặp. Hôm nay cuối cùng cũng được chính thức ra mắt." Một cô gái mặc áo phông trắng và quần jeans bước tới trước, cười hì hì tự giới thiệu: "Tôi là Côn Vân."
Bùi Cửu Cảnh giải thích: "Cô ấy là Côn Bằng thượng cổ."
Quý Mộc Miên ngạc nhiên: "!"
Không ngờ thân phận của cô ấy lớn như vậy!
Cậu đã đoán được thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh chắc chắn đều không tầm thường, nhưng việc Côn Vân là đại yêu thượng cổ thực sự vượt ngoài dự đoán của cậu.
Sau đó, từng người lần lượt tự giới thiệu, Quý Mộc Miên mới biết được rằng Tổng cục không chỉ có nhân viên từ Địa phủ, như Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường, mà còn có cả đại yêu và các đệ tử tinh anh của các môn phái lớn.
Quý Mộc Miên: "..."
Ai cũng có gốc gác lớn, bảo sao Tổng cục chỉ có mười tám người, nhưng mười tám người này đều cực kỳ mạnh mẽ.
Điều khiến Quý Mộc Miên kinh ngạc hơn nữa là trong lúc đó, Thập Điện Diêm La cũng đến góp vui, tặng cậu quà rồi nhanh chóng rời đi.
Quý Mộc Miên: "..."
Quào, cậu là người sống duy nhất từng gặp mười vị Diêm Vương!
Trong đám thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh, những đại yêu và nhân viên của Địa phủ không cần ăn uống đồ ăn của nhân gian, đương nhiên cũng không biết cách nướng thịt. Thế là công việc nướng đồ rơi vào tay đám tu sĩ nhân loại, bao gồm cả Trương Thanh Vân, người đang quét thì là lên sườn nướng.
Rồi sau đó một mùi khét lẹt tỏa ra từ sân sau của miếu Thành Hoàng.
Quý Mộc Miên: "..."
Thật tuyệt vời, cái nhóm con ông cháu cha này bình thường đúng là chẳng bao giờ đụng tay vào việc gì cả.
Cậu bất chợt hối hận vì đã đề nghị làm tiệc nướng.
"Anh dâu, đừng lo, có thêm chân hỏa của tôi vào, thịt nướng chắc chắn sẽ ngon." Một cậu thiếu niên có vẻ ngoài khôi ngô quay đầu phun một ngụm chân hỏa vào vỉ nướng.
Quý Mộc Miên: "..."
Cậu là phượng hoàng nhỏ, đừng có làm loạn nữa mà!
Quý Mộc Miên âm thầm ngước lên trời, cảm thấy bản thân mình thật là có tội.
Tạ Thập Tam là người mà Quý Mộc Miên tương đối quen thuộc hơn trong nhóm thuộc hạ, bước đến nói: "Anh dâu, đừng để ý đến bọn họ, lão đại đã chuẩn bị rồi, đã gọi sẵn đồ nướng mang về rồi."
Quý Mộc Miên: "..."
Xem ra chồng cậu hiểu thuộc hạ của mình rất rõ.
Cậu đột nhiên thấy hơi cảm động. Bùi Cửu Cảnh biết rõ đám thuộc hạ của mình không biết nướng thịt, nhưng vẫn đồng ý làm bữa tiệc nướng chỉ để cậu vui lòng.
Tạ Thập Tam nhìn qua Trương Thanh Vân và những người khác đang bận rộn nướng thịt, cùng đám đại yêu đang vui đùa bên cạnh, rồi nói: "Thật ra, lần này mới chỉ có một nửa đến thôi, nửa còn lại đang làm nhiệm vụ nên không thể tới."
Quý Mộc Miên ngạc nhiên hỏi: "Nhiệm vụ? Giờ không phải đang rất yên bình rồi sao? Lẽ nào lại có tà vật xuất thế?"
Tạ Thập Tam im lặng một lúc, rồi hạ giọng nói: "Lão đại không nói với cậu sao?"
Quý Mộc Miên lắc đầu, cậu và Bùi Cửu Cảnh ít nhắc đến công việc khi ở bên nhau, vì thế cậu thực sự không biết gì về tình hình của Tổng cục.
Tạ Thập Tam nói: "Lão đại đến rồi, cậu tự hỏi đi. Chuyện này cũng không phải bí mật gì." Rồi hắn mỉm cười, "Cho dù có là bí mật, cậu là Minh Hậu, cũng chẳng có gì không thể biết cả."
Nói xong, hắn chạy đi trò chuyện với Phán Quan và Hắc Vô Thường, hắn không muốn ở lại ăn "cơm chó" của hai người nữa.
Quý Mộc Miên: "..."
Bùi Cửu Cảnh đi tới, nghe cậu thắc mắc liền giải thích: "Mười tám năm trước xảy ra đại kiếp nạn, khiến nhiều nơi xuất hiện tình trạng linh khí hỗn loạn, cần người trấn giữ."
Thì ra vẫn liên quan đến kiếp nạn mười tám năm trước.
Bùi Cửu Cảnh tiếp lời: "Tổng cục sẽ thay ca luân phiên mỗi nửa tháng. Lần sau, đợi đám còn lại trở về, tôi sẽ dẫn họ đến gặp em."
Quý Mộc Miên cười đáp: "Được."
Bùi Cửu Cảnh nắm lấy tay cậu, nói: "Đồ ăn ship tới rồi."
Hóa ra vừa rồi hắn đi lấy đồ ăn. So với tài nấu nướng của thuộc hạ, hắn vẫn tin tưởng vào tay nghề của những quán nướng chuyên nghiệp hơn.
Quý Mộc Miên bật cười: "... Được."
***
Tổng thể, buổi tiệc nướng này khá thành công. Đám đại yêu và nhân viên Địa phủ sau khi nếm thử đồ nướng của nhân gian đều cảm thấy rất ngon, ăn rất vui vẻ. Còn đám tu sĩ nhân loại như Trương Thanh Vân thì vừa ăn miếng thịt tự mình nướng, vừa... âm thầm cầm lấy đồ nướng mua về.
Quý Mộc Miên ngồi cạnh Bùi Cửu Cảnh, yên lặng thưởng thức đồ ăn.
Ban đầu, đám thuộc hạ rất thích lại gần trò chuyện với Quý Mộc Miên, nhưng khi Bùi Cửu Cảnh có mặt, chẳng ai dám lại gần nữa. Rõ ràng, Bùi Cửu Cảnh là người có sức ảnh hưởng rất lớn.
Quý Mộc Miên có chút bất ngờ. Đám đại yêu thượng cổ chắc hẳn rất mạnh, cũng không dễ dàng khuất phục ai. Sao họ lại chịu phục tùng Bùi Cửu Cảnh nhỉ?
Bùi Cửu Cảnh trả lời: "Đánh một trận là phục thôi."
Quý Mộc Miên: "..."
Cậu hiểu rồi, chồng cậu là người mạnh nhất.
***
Buổi tiệc kéo dài đến tận mười giờ tối, thấy sắp kết thúc, Quý Mộc Miên không nhịn được mà hỏi bé Mị Linh đang rúc vào người cậu: "Bố mẹ em vẫn chưa tới sao?"
Bé Mị Linh nheo mắt cười: "Đến rồi ạ!"
Quý Mộc Miên: "?"
Hai vợ chồng chủ mộ đã đến rồi? Sao cậu chẳng thấy bóng dáng ai cả?
Mị Linh nói: "Bố mẹ em bận chuẩn bị quà cưới cho anh, nên đến muộn thôi~"
Vừa dứt lời, Quý Mộc Miên đã thấy hai vợ chồng chủ mộ lặng lẽ xuất hiện ở sân sau. Nhân viên Tổng cục nhìn thấy họ nhưng không ai tỏ ra ngạc nhiên, có vẻ như họ đều quen biết nhau.
Hai vợ chồng chủ mộ nâng một chiếc hộp, bước đến trước mặt Quý Mộc Miên và cúi chào: "Quý đại sư, cảm ơn cậu đã chăm sóc cho con trai nhỏ nhà chúng tôi."
Đến gần hơn, Quý Mộc Miên mới thấy cả hai vợ chồng đều sở hữu nhan sắc tuyệt thế, chẳng trách họ có thể sinh ra một bé Mị Linh đáng yêu dễ thương như vậy.
Mộ chủ phu nhân trao chiếc hộp trong tay cho Quý Mộc Miên: "Đây là món quà cưới của vợ chồng chúng tôi tặng cho ngài và Minh Chủ."
Quý Mộc Miên lướt qua hộp quà, lập tức sững người.
Bên trong toàn là vàng và trang sức, nhìn qua cũng biết đây là đồ cổ, có lẽ thuộc thời Chiến Quốc, hoặc thậm chí còn lâu đời hơn.
Nếu những thứ này mà bị phát hiện, chắc chắn nhà nước sẽ tìm đến cậu!
Quý Mộc Miên: "..."
Cậu không dám nhận đâu!
Mộ chủ phu nhân mỉm cười: "Chỉ là chút quà nhỏ, ngài không cần bận tâm."
Thần Thành Hoàng đã lén nói với bọn họ là Quý đại sư thích kiếm tiền, nên họ chuẩn bị chút trang sức vàng bạc, hy vọng Quý đại sư sẽ thích.
Quý Mộc Miên: "..."
Thích thì có thích, nhưng cậu nhất định không thể nhận.
Vợ chồng chủ mộ nhìn nhau, cũng không dám ép buộc, nghĩ bụng sẽ bảo Mị Linh chuyển quà lại cho cậu sau.
Quý Mộc Miên chuyển chủ đề: "Tôi hơi tò mò, tại sao hai người lại giao Linh Linh cho tôi? Hình như tôi chỉ gặp hai người một lần từ xa khi xem bói, sao hai người lại yên tâm để bé ở bên tôi vậy?"
Vợ chồng chủ mộ đột nhiên quỳ xuống, cầu xin cậu tha tội.
Quý Mộc Miên: ?
Mị Linh còn đang đứng nhìn ở bên cạnh, vậy mà hai người này nói quỳ là quỳ!
Cậu vội vàng đỡ họ đứng dậy.
Mộ chủ thành thật thú nhận: "Ban đầu, chúng tôi chỉ muốn lấy lòng Minh chủ."
Quý Mộc Miên không hiểu.
Mộ chủ phu nhân hạ giọng nói: "Chúng tôi biết trước rằng ngài sẽ trở thành Minh hậu, lại biết ngài cần người bầu bạn, vì thế mới đưa Linh Linh đến bên ngài, hy vọng có thể lấy lòng ngài, qua đó lấy lòng Minh chủ."
Quý Mộc Miên ngơ ngác.
Cậu nhớ là ông nội đưa Mị Linh tới bên cạnh cậu trước, sau đó mới đề cập đến mối nhân duyên với Bùi Cửu Cảnh, vậy mà vợ chồng chủ mộ này lại biết trước cả ông nội về mối duyên giữa cậu và Bùi Cửu Cảnh?
Nhưng dù biết cậu và Bùi Cửu Cảnh sẽ kết hôn, làm sao hai vợ chồng này lại chắc chắn rằng lấy lòng cậu thì sẽ lấy lòng được Bùi Cửu Cảnh?
Mộ chủ phu nhân nói: "Bởi vì chúng tôi biết Minh chủ rất quan tâm đến ngài, chỉ cần ngài vui vẻ, Minh chủ cũng sẽ vui vẻ."
Quý Mộc Miên há hốc miệng.
Lúc đó cậu còn chưa quen biết Bùi Cửu Cảnh, sao Bùi Cửu Cảnh đã quan tâm đến cậu rồi?
Nhưng hai vợ chồng chủ mộ không giải thích gì thêm.
"Linh hồn của Linh Linh hơi yếu, được gửi đến bên cạnh ngài để dưỡng hồn, điều này cũng tốt cho Linh Linh." Mộ chủ phu nhân cúi đầu, "Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của chúng tôi."
Nói cho cùng, họ đã lợi dụng Quý Mộc Miên.
Quý Mộc Miên mỉm cười, xoa đầu Mị Linh đang đứng cạnh, nói: "Trước đây tôi luôn cô đơn một mình, có Linh Linh bầu bạn, cuộc sống của tôi đã trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, tôi rất cảm kích vì hai người đã gửi bé đến đây."
Cậu lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không có người thân hay bạn bè, bé Mị Linh luôn gọi cậu là anh, khiến cậu cảm thấy như mình thật sự có thêm một đứa em ruột, cậu vui còn không kịp.
Nhưng... Mị Linh gọi cậu là anh, vậy..... cậu phải gọi vợ chồng chủ mộ là chú dì sao?
Nghe vậy, Mộ chủ phu nhân vội vàng nói: "Ngài thích gọi thế nào cũng được."
Nói đùa à, Quý đại sư là Minh hậu, nếu cậu gọi họ là chú dì, thì chẳng phải họ sẽ trở thành bậc trưởng bối của Minh chủ sao... Họ không muốn chết đâu!
Quý Mộc Miên nhìn Mị Linh bên cạnh, nói: "Tôi còn một câu hỏi."
Cậu cũng rất tò mò về chuyện Mị Linh chỉ sống được đến năm tuổi, trước đây không dám hỏi vì sợ khơi lại nỗi đau của Mị Linh, nhưng lần này gặp hai vợ chồng chủ mộ, cậu muốn biết sự thật.
Dường như vợ chồng chủ mộ đã đoán ra điều cậu muốn hỏi.
"Tiểu Linh, chúng ta đi chào chú Tạ nhé." Mộ chủ phu nhân nắm tay Mị Linh, dẫn bé về phía Tạ Thập Tam, cố tình đưa bé đi chỗ khác.
Sau khi hai mẹ con rời đi, Mộ chủ nói: "Linh Linh chết vì bị trúng độc, kẻ hại nó là đại vu của nước Sở năm xưa. Đại vu tính ra được Linh Linh có linh thể trời sinh, nếu luyện hóa nó, có thể triệu tập yêu vật khắp trời đất. Sau khi Linh Linh bị hại, tôi và phu nhân đã phải vất vả lắm mới giành lại được nó từ tay của đại vu, rồi an táng nó tại lăng mộ mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, tôi và phu nhân cùng nhau truy sát đại vu, cuối cùng giết gã tại Biển U Minh."
Quý Mộc Miên chợt hiểu ra.
Thảo nào Mị Linh lại được chôn cất cùng với cha mẹ.
Chẳng trách tính tình của Mị Linh vẫn luôn ngây thơ, bởi vì cha mẹ bé rất yêu thương bé — trẻ con chết non trong thời cổ đại không có phần mộ riêng mà cũng không được chôn cất trong phần mộ tổ tiên, nhưng Mị Linh lại được cha mình an táng trong lăng mộ hoàng gia, đủ thấy bé được yêu thương đến mức nào.
Tất nhiên, việc Mộ chủ và phu nhân chôn chung cũng chứng tỏ hai vợ chồng rất mực yêu nhau.
Mộ chủ do dự một chút rồi nói: "Mười tám năm trước, Thiên đạo tan vỡ, đất trời chấn động, đại vu trốn thoát khỏi địa phủ, cho đến nay vẫn chưa bắt được gã... Tôi và phu nhân đã theo dõi gã suốt nhiều năm, hợp tác với địa phủ để truy lùng tung tích của gã."
Đó cũng là lý do tại sao hai vợ chồng này quen thuộc với địa phủ, vì họ đang truy tìm tên ác nhân đã trốn thoát.
Quý Mộc Miên sững sờ.
Hóa ra đại vu giết hại Mị Linh lại là một trong những tà vật đang lẩn trốn?
Đột nhiên Mộ chủ quỳ xuống trước Quý Mộc Miên lần nữa: "Chúng tôi gửi Linh Linh đến bên ngài, còn vì một lý do rất quan trọng, đó là muốn bảo vệ nó không bị đại vu tìm thấy. Luyện hóa Linh Linh là chấp niệm của đại vu, sau khi trốn thoát, gã chắc chắn sẽ tìm cơ hội tiếp cận nó. Ngài là Minh hậu, đại vu không dám công khai đến bắt người trước mặt ngài, vì thế Linh Linh mới có thể an toàn."
Từ khi biết đại vu trốn thoát vào 18 trước, cặp vợ chồng này chưa có một ngày nào yên lòng, họ luôn bảo vệ Mị Linh cẩn thận, không dám rời khỏi lăng mộ nửa bước, chỉ sợ đại vu sẽ đến bắt cóc bé.
Chỉ đến khi giao Mị Linh cho Quý Mộc Miên, họ mới thực sự an lòng.
Nhưng họ cũng đã thật sự lợi dụng Quý đại sư, còn không báo trước với Quý đại sư, họ sợ cậu sẽ giận.
Quý Mộc Miên thì không bận tâm đến những toan tính nhỏ của Mộ chủ phu nhân, dù cậu không quen biết Mị Linh, nhưng biết đại vu là tà vật, muốn bắt Mị Linh đi luyện hóa, cậu cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Huống chi cậu rất thích Mị Linh, coi bé như em ruột, bảo vệ Mị Linh cũng là trách nhiệm của cậu.
Nhưng... liệu đại vu có thực sự sợ cậu không?
Mộ chủ thấy cậu không để tâm, thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Đại vu không dám đối đầu với Minh chủ, ngài đã ký khế ước Thiên đạo với Minh chủ, nếu đại vu giết ngài, Thiên đạo sẽ diệt trừ gã trước khi gã kịp đắc thủ."
Quý Mộc Miên lập tức hiểu ra.
Chỉ một câu thôi, chồng cậu thật trâu!
***
Sau khi gặp gỡ vợ chồng chủ mộ, buổi tiệc nướng cũng kết thúc. Bùi Cửu Cảnh nói chuyện với nhóm đại yêu xong, mọi người lần lượt chào tạm biệt Quý Mộc Miên rồi rời đi.
Vợ chồng chủ mộ cũng dẫn Mị Linh đi, hôm nay trong miếu Thành Hoàng chỉ còn lại Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh.
Quý Mộc Miên cười tươi, nhìn Bùi Cửu Cảnh bước đến dưới ánh trăng: "Tạ Thập Tam và mọi người thật là giỏi, họ dọn dẹp sạch sẽ nơi này, như chưa từng có buổi tiệc nướng vậy."
Thật ra chỉ cần dùng thuật thanh tẩy là có thể dọn dẹp sạch sẽ ngay, nhưng cậu không tiếc lời khen ngợi thuộc hạ của chồng, điều này cũng rất cần thiết.
Khóe môi Bùi Cửu Cảnh khẽ nhếch, hắn đưa tay ra, nắm lấy những ngón tay của cậu: "Hôm nay em có vui không?"
"Vui lắm." Quý Mộc Miên gật đầu mạnh.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy vui như thế này. Lần nướng thịt cùng bạn thời đại học khiến cậu nhớ mãi không quên, nhưng thực ra cậu không thân thiết với nhiều bạn học, sau khi tốt nghiệp thì mỗi người một ngả, không còn liên lạc với nhau. Một vài kỷ niệm đẹp chỉ còn lại trong trí nhớ. Nhưng buổi tiệc nướng hôm nay là do Bùi Cửu Cảnh mang đến cho cậu — các thuộc hạ của hắn đều rất tôn trọng cậu, quan tâm chăm sóc chu đáo. Dù là lần đầu tiên tiếp xúc với họ, nhưng cậu không hề cảm thấy xa lạ, mà như đang ở cùng gia đình của hắn.
Ở bên gia đình, làm sao mà không vui cho được?
Nghĩ đến đây, cậu ngước lên nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy niềm vui, rồi nói lại: "Thật sự rất vui."
Trong mắt cậu như chứa đựng ánh trăng sáng rực.
Bùi Cửu Cảnh hít thở hơi khó khăn, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, từ từ cúi xuống.
Quý Mộc Miên biết hắn sắp làm gì, đôi mắt to tròn, đen láy của cậu mở to, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Mũi hai người nhanh chóng chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.
Bùi Cửu Cảnh dùng đầu mũi khẽ cọ vào mũi cậu, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.
Quý Mộc Miên: Aaa!!!
Cả người cậu run rẩy.
Người đàn ông này, sao lại như thế!
Như cảm nhận được sự run rẩy của cậu, Bùi Cửu Cảnh bật cười khẽ, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, âm thầm trấn an.
Đây là nụ hôn đầu tiên, cũng là cái ôm đầu tiên của họ.
Quý Mộc Miên hít vào mùi gỗ đàn hương từ cơ thể của người đàn ông, giấu khuôn mặt nóng bừng vào ngực hắn, cảm giác như cả thân thể của mình càng run rẩy hơn.
***
Đêm đó, Quý Mộc Miên ngủ rất ngon, trong mơ cũng đang cười.
Sáng hôm sau, là ngày cậu phải phát sóng trực tiếp, buổi sáng Kỷ Châu đến.
Ngay khi xuất hiện, Kỷ Châu đã quyên góp 5 triệu cho miếu Thành Hoàng.
Quý Mộc Miên: "..."
Những đại gia này đúng là giàu có thật!
Công việc của Kỷ Châu rất bận rộn, buổi chiều phải đến một thành phố khác để thị sát công việc, anh vội vã đến Đồng Thành, rồi lại vội vã rời đi.
Trước khi rời đi, anh do dự một lúc, rồi hỏi Quý Mộc Miên: "Quý đại sư, ngài có biết dạo này Tạ đại sư ở đâu không?"
Anh đã đến Hiệp hội Tôn giáo Dương Thành để tìm hiểu, nhưng họ nói rằng Tạ Thập Tam chỉ là nhân viên tạm thời, sau khi xử lý xong vụ việc ở khách sạn Halston thì đã rời đi.
Kỷ Châu: "..."
Anh đã quá ám ảnh với bốn chữ "nhân viên tạm thời" rồi.
Từ đó, khách sạn Halston cũng có thêm một quy định mới, tập đoàn Halston trên toàn cầu sau này sẽ chỉ tuyển dụng nhân viên chính thức, không có nhân viên tạm thời nữa!
Quý Mộc Miên nhìn anh với ánh mắt đầy đồng tình: "Tôi không thể tiết lộ hành tung của người khác."
Có vẻ như Kỷ Châu vẫn chưa biết rằng Tạ Thập Tam là người của Cục Quản lý Đặc biệt ở Đồng Thành.
Hôm nay, biết Kỷ Châu sẽ đến, Tạ Thập Tam cố tình tránh mặt.
Kỷ Châu có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên: "Tôi và cậu ấy đã trao đổi thông tin liên lạc, tôi... tôi có thể nhắn tin hỏi cậu ấy đang ở đâu."
Quý Mộc Miên: ?
Vậy tức là anh không dám nhắn tin cho Tạ Thập Tam, chỉ dám đi đường vòng để hỏi thăm tung tích của hắn?
Quý Mộc Miên im lặng.
Chẳng trách Tạ Thập Tam không muốn tiếp xúc với anh!
Với cái tính nhút nhát này, có lẽ phải đợi thêm mười năm tám năm nữa mới khiến Tạ Thập Tam đồng ý gặp mặt.
***
Sau khi Kỷ Châu rời đi, Quý Mộc Miên không kìm được mà kể lại cho chồng nhà mình nghe: "Em thấy dù có duyên phận, Kỷ tổng và Tạ Thập Tam chắc cũng phải đợi đến trăm năm sau mới thành đôi được ấy."
Cậu cứ nghĩ giám đốc Kỷ là con trai nhà giàu, chắc phải có chút kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, hóa ra còn non nớt hơn cả cậu.
Ít nhất thì... cậu còn kết hôn ngay từ lần gặp đầu tiên với chồng mình!
Bùi Cửu Cảnh không bận tâm đến chuyện của thuộc hạ, trong mắt anh chỉ có vợ nhà mình.
"Ừm." Hắn đáp lại bằng một âm tiết không rõ nghĩa về chuyện rối ren giữa Tạ Thập Tam và Kỷ Châu, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Quý Mộc Miên.
Quý Mộc Miên: "..."
Chết rồi, tim lại đập loạn nữa rồi.
***
Buổi chiều khi livestream, Quý Mộc Miên vẫn còn nghĩ về nụ hôn lên mũi và cái ôm tối qua, cũng như nụ hôn lên trán hôm nay. Nụ cười trên mặt cậu không tài nào giấu nổi.
Các fans vừa vào phòng livestream đã đồng loạt spam tin nhắn: [Vợ ơi, người đàn ông đẹp trai ngút trời đó là ai vậy?]
Quý Mộc Miên tỉnh lại, cười tươi nói: "Tôi đã nói rồi, khi thời điểm thích hợp sẽ nói cho các bạn biết. Giờ các bạn có spam cũng vô ích thôi, tôi không trả lời đâu."
Nhóm Hoa Mộc Miên có thể đoán ra được chân tướng từ khuôn mặt tươi cười kia của cậu.
[Xem ra mối quan hệ đang dần tiến triển.]
[Vẫn chưa ngủ chung nhỉ.]
[Vợ cười ngọt ngào thế này, chắc mới đến giai đoạn hôn thôi.]
Quý Mộc Miên hoảng hốt.
Mấy fans này đều là thám tử à, làm sao mà họ đoán được cậu và Bùi Cửu Cảnh đã tiến triển đến giai đoạn nào!
Nhóm Hoa Mộc Miên tặc lưỡi.
[Anh chàng đẹp trai đó không được rồi, chỉ mới hôn thôi, lẽ ra nên giữ chặt vợ đẹp thế này trên giường mà làm này làm nọ rồi chứ.]
[Đúng vậy! Phải liếm liếm, xoay xoay, để lớp kem trong bánh quy chảy ra chứ!]
[Vợ ơi, đừng nhìn, đấy là bình luận 18+.]
[Ước gì mình cũng nhanh nhạy được như vậy khi làm toán.]
Quý Mộc Miên: = =
Giữ chặt trên giường rồi làm này làm nọ, rồi chảy kem trong bánh quy... Nếu livestream bị khóa, cậu nhất định sẽ tính sổ với những fans này = =
Khi cậu gần như xấu hổ đến bực mình, một ID tên "Tiền Tiền Sinh Tiền Tiền" đột nhiên gửi tặng cậu món quà trị giá 2000 đồng.
Quý Mộc Miên: "???"
ID này giống hệt với tên WeChat của Tiền Tiền, bạn cùng phòng thời đại học của cậu. Cậu nhanh chóng mời đối phương kết nối.
Phía bên kia xuất hiện một khuôn mặt ngây ngô trẻ con, đúng thật là bạn cùng phòng thời đại học của cậu - Tiền Tiền!
Quý Mộc Miên: "...Cậu gửi quà làm gì vậy?"
Nếu muốn nhờ cậu xem bói, chỉ cần tìm cậu trên WeChat là được, sao lại chạy vào phòng livestream để lãng phí tiền?
Trong thời đại học, người cậu thân nhất là ba người bạn cùng phòng này. Dù bây giờ cậu đã trở thành một streamer nổi tiếng, nhưng cậu vẫn thường xuyên tán gẫu với họ trong nhóm chat của ký túc xá.
Tiền Tiền gãi đầu ngượng ngùng: "Thì là, tớ vừa gặp chuyện muốn nhờ cậu giúp, thấy cậu đang livestream nên vào đây tìm luôn."
Cậu ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra không phải tớ nhờ cậu, mà là giáo sư của bọn tớ muốn mời cậu xem bói."
Sau đó cậu ta kể về chuyện của giáo sư mình.
Tiền Tiền học chuyên ngành máy tính, giáo sư của cậu ta là Trần Hằng Minh, một chuyên gia có tiếng trong ngành. Năm nay ông chưa đến 50 tuổi, tính tình rất tốt, có hai nghiên cứu sinh tiến sĩ và ba học viên thạc sĩ. Ông đối xử với Tiền Tiền và những sinh viên khác rất tốt.
Gần đây, mẹ của giáo sư Trần có biểu hiện không bình thường, cụ thể là không có cảm giác thèm ăn, ăn uống ít đi và rất thích nhốt mình trong phòng.
Vợ chồng giáo sư Trần lo lắng sức khỏe của bà cụ có vấn đề, vội vàng đưa bà đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, nhưng kết quả không có bệnh nghiêm trọng nào.
Vì vậy, giáo sư Trần và vợ bắt đầu nghi ngờ rằng mẹ mình có thể bị trúng tà.
Tiền Tiền: "Dạo gần đây tớ hay khoe khoang với đàn anh là cậu bạn cùng phòng đại học của tớ là một cao thủ đoán mệnh, lại còn trở thành một streamer nổi tiếng trên nền tảng Khoái Âm. Hôm nay giáo sư tình cờ nghe được nên nhờ tớ hỏi cậu có thể xem bói cho mẹ của ông ấy không. Tiền bạc thì giáo sư sẽ trả."
Ngay sau đó, Tiền Tiền quay camera.
Giáo sư Trần xuất hiện trên màn hình, là một người đàn ông trung niên trông rất lịch lãm và nhã nhặn.
"Quý đại sư, phiền cậu quá." Giọng giáo sư Trần hiền từ, nhẹ nhàng, thể hiện rõ là một người tính tình ôn hòa.
Quý Mộc Miên quan sát gương mặt của ông và nói: "Giáo sư Trần, tôi biết chuyện gì xảy ra với mẹ thầy rồi. Bây giờ thầy hãy về nhà xem thử đi, nhớ đừng báo trước cho bà cụ, cứ về thẳng thôi."
Giáo sư Trần tỏ vẻ nghi hoặc.
Nhưng nhà ông ở gần trường, chỉ mất khoảng năm phút lái xe.
Vì vậy, giáo sư Trần cùng Tiền Tiền lên xe về nhà, vài phút sau đã tới nơi.
Quý Mộc Miên mỉm cười nói: "Thầy cứ mở cửa vào đi."
Giáo sư Trần cầm chìa khóa mở cửa, liền thấy mẹ mình đang cầm một chiếc đùi gà đã bị ăn hơn một nửa, vừa ăn vừa xem TV, miệng còn đang ngân nga.
Giáo sư Trần: "???"
Không có cảm giác thèm ăn?
Ăn uống ít?
Khi thấy con trai mình xuất hiện, bà cụ lập tức xấu hổ, vội vã ném chiếc đùi gà lên bàn.
Giáo sư Trần: "..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thấy con trai nhìn chằm chằm vào chiếc đùi gà, sắc mặt bà cụ hơi thay đổi, rồi bỗng nhiên bà phụng phịu: "Lúc nào các con cũng bắt mẹ ăn thanh đạm thanh đạm, mẹ chỉ muốn ăn thịt thôi, không được sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro