⭐️ CHƯƠNG 45 ⭐️

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 45:

👍 学神 [Xué shén] : học thần = không học mà điểm vẫn cao, có thể gọi là thiên tài.

👍 学霸 [Xué bà ] : học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao, học sinh giỏi, học sinh ưu tú, xuất sắc.

————————-

Phương Viên không hề biết bên cạnh mình có một cái bóng đen đang theo sát. Nghe Quý Mộc Miên nhắc đến "quỷ học bá," cậu ta ngẩn người một lúc, rồi nói: "Bệnh viện của chúng tôi hình như toàn là sinh viên xuất sắc cả..."

Phải biết rằng bệnh viện của họ là một trong những bệnh viện hàng đầu quốc gia. Mỗi sinh viên trúng tuyển đều có điểm số rất cao, thậm chí điểm thi đại học của cậu ta còn nằm trong top 30 của tỉnh.

Mọi người vẫn hay nói việc khuyên người khác học y sẽ bị sét đánh, nhưng đối với một đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình bình thường như cậu ta, học y là một con đường tốt. Vậy nên, dù điểm số của cậu ta khá cao, nhưng cậu ta cũng không đăng ký vào những ngành có vẻ "cao sang" như kinh tế hay thương mại, vì có những ngành mà chỉ nghe tên thôi là biết dành cho con nhà giàu rồi.

Quý Mộc Miên cười khẽ, nói: "Con quỷ này còn giỏi hơn các cậu, chắc phải là 'thiên tài' rồi."

Phương Viên: "?"

Thiên tài?

Sau đó cậu ta bất chợt nhận ra Quý đại sư luôn dùng chữ "quỷ"...

Vậy nên, thật sự có... quỷ sao?

Bệnh viện của họ thực sự có quỷ sao?

Lúc này, cậu ta đang ở cầu thang của bệnh viện, xung quanh không có ai, không gian vô cùng yên tĩnh. Trong đầu cậu ta chợt hiện lên vô số câu chuyện ma liên quan đến bệnh viện, làm cậu ta không khỏi có chút rùng mình.

Quý Mộc Miên trấn an cậu ta: "Đừng sợ, đó là đàn anh của cậu. Chắc cậu biết anh ấy đấy."

Phương Viên hít sâu một hơi, nói: "Tôi muốn hỏi, đàn anh trông như thế nào?"

Vì đó là người cậu ta quen, nên nỗi sợ trong lòng cũng giảm đi đôi chút, nhưng nghĩ đến việc vị đàn anh này từng chủ động đưa cho cậu ta dụng cụ phẫu thuật, ép cậu ta viết luận văn... cậu ta vẫn thấy có chút kinh hãi.

Nỗi sợ này không đến từ thân thể, mà là từ tâm lý.

Ai mà muốn bị một đàn anh thiên tài là quỷ ép viết luận văn, không viết xong còn không cho ngủ chứ!

Quý Mộc Miên đánh giá cái bóng đen, miêu tả: "Đàn anh của cậu cao lớn, trắng trẻo..."

Chưa nói hết câu, Phương Viên đã bật thốt: "Quả nhiên là đàn anh Thu Thần Nặc!"

Cậu ta vừa nghe hai chữ "thiên tài" đã có linh cảm.

Một dòng bình luận cảm thán: [Wow, cái tên này đúng là giống tên nam chính trong tiểu thuyết.]

Phương Viên thấy dòng bình luận này, gật đầu: "Đàn anh Thu Thần Nặc đúng là giống nam chính thật. Anh ấy dường như sinh ra đã mang gian lận, nghe nói anh ấy thông minh từ nhỏ. Anh ấy đã nhảy lớp từ tiểu học đến trung học phổ thông, luận văn công bố cũng nhiều hơn chúng tôi. Lúc làm phẫu thuật chưa từng phạm sai lầm, ngay cả mũi khâu cũng đẹp hơn người khác... Rõ ràng tuổi tác gần như tôi, nhưng đầu năm nay đã được thăng lên làm phó chủ nhiệm, là một nhân vật huyền thoại trong bệnh viện chúng tôi."

Bình luận: !!!

[Ghê gớm thật! Đúng là xứng đáng gọi là thiên tài!]

[Đàn anh thiên tài ép nhóm đàn em làm phẫu thuật viết luận văn, đừng nói chứ, anh ấy cũng khá có trách nhiệm đó.]

[Tôi cũng muốn có một đàn anh thiên tài như vậy.]

Thu Thần Nặc đứng bên cạnh, nghe đàn em nói mấy lời ngưỡng mộ mình như vậy, anh ta hơi nghiêng đầu: "Không ngờ trong mắt đàn em, tôi lại giỏi thế."

Quý Mộc Miên không khỏi bật cười.

Vị thiên tài này, chẳng lẽ anh hiểu nhầm gì về mình sao?

Phương Viên chìm vào hồi tưởng, nói: "Đàn anh không chỉ giỏi giang, mà còn rất đẹp trai. Khi còn ở trường, rất nhiều đàn chị đàn em tỏ tình với anh ấy, sau khi đi làm thì các cô gái ở các khoa khác cũng tranh thủ giờ nghỉ để đến ngắm anh ấy. Nghe nói phó viện trưởng còn muốn giới thiệu con gái mình cho anh ấy... Nhưng đàn anh của tôi là một người rất lạnh lùng, trong mắt chỉ có bệnh án và luận văn thôi. Tôi quen anh ấy gần 10 năm rồi, anh ấy chưa từng yêu ai cả. Tôi thường trêu rằng anh ấy sẽ độc thân cả đời."

Thu Thần Nặc lắc đầu: "Yêu đương thì có gì hay, chỉ làm chậm tiến độ học tập của tôi thôi."

Quý Mộc Miên: "..."

Phương Viên không chú ý đến việc Quý đại sư đang nhìn chằm chằm vào bóng đen phía sau lưng mình, thở dài rồi tiếp tục nói: "Đáng tiếc là nửa năm trước đàn anh gặp tai nạn... Nếu không, chắc chắn đàn anh sẽ trở thành nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực này."

Bác sĩ cần tích lũy kinh nghiệm. Thông thường, kinh nghiệm lâm sàng càng nhiều thì càng có khả năng chẩn đoán chính xác. Thế nên mọi người thường nói bác sĩ càng lớn tuổi càng được trọng dụng. Đàn anh Thu Thần Nặc từ lần đầu tiên lên bàn phẫu thuật đã không hề thất bại, không chỉ là bảo vật của bệnh viện họ, mà ngay cả những bệnh viện danh tiếng khác cũng rất ao ước. Nếu cho đàn anh thêm thời gian để trưởng thành, không thể tưởng tượng được anh ấy sẽ tuyệt vời đến thế nào.

Nhưng ông trời lại tàn nhẫn đến vậy, không nói một lời nào đã đưa người tài hoa ấy đi mất.

Bình luận nghe câu chuyện của cậu ta, cùng chia sẻ cảm giác mất mát và chìm vào nỗi buồn ấy.

[Một bác sĩ giỏi không biết đã có thể cứu sống bao nhiêu người, ông trời thật quá đáng, sao lại nỡ lấy đi một bác sĩ tuyệt vời như vậy!]

[Không dám tưởng tượng nếu đàn anh Thu vẫn còn sống, anh ấy có thể cứu bao nhiêu bệnh nhân, lại còn truyền dạy được bao nhiêu kinh nghiệm cho các bác sĩ khác. Có khi còn thúc đẩy sự phát triển của ngành này nữa.]

[Tôi hơi tò mò, rốt cuộc đàn anh Thu gặp phải tai nạn gì?]

[Chẳng lẽ thiên tài quá đam mê học tập mà tự làm mình kiệt sức?]

[Cũng không phải không có khả năng, nghe nói bác sĩ rất bận rộn và áp lực, tỷ lệ đột tử còn cao hơn các ngành khác.]

Phương Viên lắc đầu: "Đàn anh của tôi không phải bị đột tử, dù là một người cuồng công việc, nhưng tố chất thân thể của anh ấy rất tốt, thường xuyên tập luyện, khi làm việc lúc nào cũng tràn đầy năng lượng."

Thân thể của cậu ta còn không tốt bằng đàn anh của mình. Có lần cậu ta cùng đàn anh ra ngoài chơi bóng rổ, mới được nửa trận cậu ta đã kiệt sức, trong khi đàn anh thì lại đánh hết trận.

Bình luận càng thêm tò mò về nguyên nhân cái chết của đàn anh Thu.

[Tôi có dự đoán này, có khi nào là đàn anh đã vướng phải một vụ gây rối trong bệnh viện không?]

[Chết tiệt, tôi nhớ trước đây có một bác sĩ chỉnh hình cực kỳ giỏi đã bị sát hại bởi người nhà bệnh nhân, nghe nói ông ấy là một chuyên gia quyền uy trong ngành, mỗi năm đều chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân.]

[Trên báo cũng hay đưa tin về mấy vụ gây rối trong bệnh viện, nhiều bác sĩ tốt bị giết hại tàn nhẫn... Người nhà bệnh nhân quả thực giống như ung nhọt của xã hội, tại sao họ không tự đi chết đi!]

[Nếu đúng là vì gây rối trong bệnh viện, tôi phải bắt đầu nguyền rủa rồi đấy!]

Phương Viên nhìn dòng bình luận, phủ nhận ngay lập tức dự đoán của mọi người: "Không phải là do náo loạn trong bệnh viện gây ra đâu, đàn anh của tôi qua đời do một tai nạn trong lúc cứu người."

Cậu ta cúi đầu, nói: "Chuyện rất đơn giản, không có gì phức tạp cả, lúc đàn anh của tôi đi qua đường thì thấy một đứa trẻ chạy vượt đèn đỏ, đúng lúc có chiếc xe chạy đến. Anh ấy lao đến đẩy đứa trẻ ra, còn mình thì bị xe đâm phải... nơi xảy ra vụ việc cách bệnh viện của chúng tôi chưa đầy 1.500 mét, nhưng thương tích quá nghiêm trọng, khi được đưa vào cấp cứu thì đã rất nguy kịch, chưa kịp lên bàn phẫu thuật đã... đã mất đi hơi thở..."

Giọng nói của cậu ta nghẹn ngào, có lẽ đang nhớ lại buổi trưa hôm đó trong nỗi bàng hoàng.

Đó là một buổi trưa rất bình thường, mọi người vừa nghỉ trưa xong và chuẩn bị làm việc thì đột nhiên nghe tin dữ. Cả phòng đều sững sờ, trưởng khoa thậm chí ngất ngay tại chỗ, vì đàn anh Thu là học trò cưng của ông, là người ông dành tâm huyết đào tạo.

Chuyện này còn kinh động đến cả viện trưởng, ông ấy định tự tay làm phẩu thuật cho đàn anh Thu nhưng vẫn không kịp.

Phương Viên đỏ mắt, nói: "Thực ra hôm đó đàn anh của tôi đang trực ca đêm, anh ấy đến bệnh viện giữa trưa là vì gia đình của một bệnh nhân mới tới liên hệ, muốn trò chuyện với anh ấy về ca phẫu thuật sẽ diễn ra hai ngày sau, tình trạng của bệnh nhân ấy khá nghiêm trọng, nên anh ấy đã đi tới bệnh viện trước giờ."

Rốt cuộc lại gặp phải tai nạn bất ngờ.

Bình luận nghe đến đây đều cảm thấy bất lực trước số phận.

[Nếu học thần cứ đúng giờ ca đêm mới đến bệnh viện, liệu có tránh được bi kịch xảy ra không?]

[Càng nghĩ càng sợ, cứ như số trời đã sắp đặt cho thiên tài phải gặp tai nạn vậy.]

[Có phải ông trời ganh tỵ với thiên tài nên mới mang anh ấy đi không?]

[Trời ơi, một bác sĩ tốt như thế, tại sao lại gặp phải tai nạn! Ông trời quả thật không có mắt mà!]

Thu Thần Nặc thấy bình luận đều đang tiếc thương cho mình, ngay cả đàn em Phương Viên cũng đỏ mắt, nhưng bản thân anh ta lại chẳng có quá nhiều cảm xúc: "Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ là thấy chiếc xe sắp đâm vào đứa trẻ nên theo bản năng chạy tới đẩy nó ra thôi." Anh ta nhún vai, "Đây là phản xạ tự nhiên của tôi, ai bảo tôi là thanh niên năm tốt sinh ra dưới lá cờ đỏ và lớn lên trong làn gió xuân chứ."

Quý Mộc Miên: "..."

Có thể thấy đàn anh này không chỉ có ý chí kiên cường mà còn rất phóng khoáng, ngay cả vấn đề sống chết cũng không bận tâm.

Thu Thần Nặc bỗng cười nhẹ, nhìn chằm chằm vào sau gáy của Phương Viên, nói: "Thực ra tôi chết cũng không sao, dù sao tôi vẫn ở trong bệnh viện mà, có thể giám sát và chỉ dẫn cho các đàn em bất cứ lúc nào."

Quý Mộc Miên: "..."

Thật là một nhân tài tuyệt vời.

Cậu hơi thương hại nhìn Phương Viên trên màn hình – Phương Viên đang thương nhớ đàn anh của mình, còn đàn anh thì chỉ lo nghĩ làm sao để "chấn chỉnh" cậu ta!

Thế này chẳng phải là một kiểu "hướng về phía nhau" sao?

Quý Mộc Miên không biết Phương Viên nghĩ gì, nhưng bản thân cậu cảm thấy khá xúc động :)

Phương Viên lau mũi, định nói thêm với bình luận về chuyện của đàn anh Thu, nhưng không hiểu sao đột nhiên cậu ta lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Cậu ta ngẩn ra, ấp úng nhìn vào màn hình, hỏi: "Đại sư, đàn anh của tôi... bây giờ anh ấy ở đâu?"

Có lẽ là cậu ta nghĩ nhiều rồi, nhưng cậu ta luôn cảm thấy hình như đàn anh đang ở bên cạnh mình.

Quý Mộc Miên cũng không giấu: "Cậu đoán đúng đấy, đàn anh của cậu vẫn luôn theo sát bên cậu, hiện tại anh ấy đang đứng ngay sau cậu."

Phương Viên:!

Quý Mộc Miên nửa cười nửa không nhìn cậu ta, nói: "Đàn anh của cậu quả thật là người tốt, vừa rồi khi cậu thể hiện sự ngưỡng mộ và tưởng nhớ đến anh ấy, gần như đã khóc, còn anh ấy thì lại cười cười bảo may mà anh ấy còn ở trong bệnh viện, có thể tiếp tục chỉ dẫn và giám sát mấy người đàn em các cậu."

Phương Viên: ???

Dòng bình luận cười vang.

[Tôi sắp bị biểu cảm của bạn Phương Viên chọc cười chết mất.]

[Phương Viên: "Không phải, đàn anh, em có làm gì anh đâu?"]

[Đàn anh Thu không hổ là "vua cạnh tranh," ngay cả khi đã mất cũng vẫn muốn "làm gương" cho các đàn em!]

[Tôi thật sự cảm động, nếu tôi có một đàn anh như vậy, có lẽ tôi cũng không đến nỗi giờ này vẫn chưa viết xong luận văn thí nghiệm mùa hè mà thầy hướng dẫn giao cho.]

Quý Mộc Miên chọc ghẹo Phương Viên một phen, rồi lại nhìn về phía cái bóng đen, nói: "Thực ra các đàn em của anh đều rất giỏi, tuy không bằng anh, nhưng nếu tính trên toàn quốc, họ cũng đều là những người xuất sắc."

Bóng đen ngạc nhiên, rướn tới trước màn hình: "Cậu nhìn thấy tôi sao?"

Từ nãy giờ, khi Quý Mộc Miên nhắc đến mình, anh ta luôn cho rằng cậu chỉ là nhìn từ vẻ mặt của Phương Viên mà đoán ra, không ngờ cậu thực sự nhìn thấy anh.

Quý Mộc Miên cười: "Dĩ nhiên, tôi là đại sư mà, đàn em của anh nhờ tôi xem bói là để tìm anh mà."

Bóng đen: "...Ồ."

Quý Mộc Miên càng muốn cười, dường như hồn ma thiên tài này đôi khi cũng hơi ngơ ngác lắm.

Phương Viên hoàn hồn, vừa căng thẳng vừa phấn khích nhìn về phía Quý Mộc Miên: "Đại sư, cậu đang nói chuyện với anh Thu sao? Vậy cậu có thể cho tôi nhìn thấy anh ấy không?"

Nếu là những hồn ma khác, có lẽ cậu ta sẽ sợ hãi, nhưng vì là anh Thu mà cậu ta đã theo học từ cử nhân đến tiến sĩ suốt 8 năm, cậu ta không sợ anh ấy chút nào!

Quý Mộc Miên mỉm cười: "Đương nhiên, cậu gửi sinh thần bát tự của mình cho tôi."

Phương Viên ngay lập tức làm theo.

Quý Mộc Miên đối chiếu bát tự của cậu ta, niệm một câu chú mở thiên nhãn: "Xong rồi, cậu quay lại là có thể thấy đàn anh của mình."

Phương Viên lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy anh Thu cao lớn và đẹp trai đứng sau lưng mình. Cậu ta mừng rỡ đến mức không nhịn được mà nhảy cẫng lên muốn ôm lấy đàn anh, nhưng tiếc rằng tay cậu ta lại xuyên qua cơ thể của anh ấy.

Phương Viên nhận ra đàn anh Thu thực sự đã chết, trong lòng ngập tràn nỗi buồn sâu sắc.

Nhưng mà, Thu Thần Nặc lại không để ý đến cảm xúc của cậu ta, còn cố tình nghiêm mặt nói: "Cậu ngưỡng mộ tôi như vậy, tôi rất vui, nhưng tôi vẫn phải nói với cậu về ca phẫu thuật cậu thực hiện hai ngày trước. Kỹ thuật của cậu còn chưa đủ thuần thục, làm mất thêm 10 phút. Dù ca phẫu thuật rất thuận lợi và không ảnh hưởng đến bệnh nhân, nhưng cậu vẫn có thể tiến bộ hơn, cần phải rèn luyện thêm. Cậu tan làm rồi đúng không? Dù sao về nhà cậu cũng không có gì để làm, vừa hay chiều nay 5 giờ trưởng khoa Hầu có một ca phẫu thuật, cậu đi quan sát học hỏi một chút đi."

Thực ra, trưởng khoa Hầu là phó trưởng khoa của phòng khác, lớn hơn Thu học thần cả chục tuổi, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, lại tốt bụng, luôn sẵn lòng dìu dắt thế hệ sau.

Phương Viên: "..."

Vẫn là vị đàn anh quen thuộc của cậu, mở miệng ra là muốn cậu học tập!

Quý Mộc Miên: "..."

Không hổ danh là "vua học hành", trong lòng chỉ luôn nghĩ đến việc thúc đẩy các đàn em tiến bộ.

Bình luận thấy Phương Viên và Quý Mộc Miên đều im lặng, biểu cảm của họ như có điều gì đó thú vị, khiến họ không kìm được mà gửi bình luận.

[Đại sư, chúng tôi cũng muốn xem vị đàn anh thiên tài cao ráo đẹp trai ấy!]

[Đàn anh Thu và Phương Viên đã nói chuyện gì thế? Tại sao từ lúc đầu vui mừng, Phương Viên lại trở nên đờ đẫn như vậy?]

[Haha, chắc là đàn anh Thu đã phê bình Phương Viên chứ gì? Có phải luận văn của cậu ấy không tốt không nhỉ?]

Thu học thần vừa hay liếc thấy từ "luận văn" trong bình luận: "Đúng rồi, còn về luận văn nữa, phần sau cậu viết lộn xộn quá, phải sửa lại cho tốt."

Phương Viên: "..."

Cậu ta ngây người nhìn đàn anh trước mặt. Đã nửa năm rồi cậu ta không bị đàn anh thúc giục, nói thật thì cũng có chút nhớ nhung, nhưng... cậu ta thật sự không muốn đi quan sát phẫu thuật của trưởng khoa Hầu, cũng không muốn sửa luận văn thêm lần nữa!

Chẳng lẽ chơi game không thú vị, hay là ngủ nướng không thích hơn sao?

***

May thay, ngay lúc đó, lời nói của Quý Mộc Miên đã cứu vớt Phương Viên: "Hai người khoan hãy đi quan sát phẫu thuật hay sửa luận văn, tôi có chuyện cần nói với hai người."

Thu học thần và Phương Viên đồng thời nhìn vào màn hình.

Quý Mộc Miên: "Mọi người đều nghĩ rằng tai nạn xe của Thu học thần là một sự cố, đúng không?"

Thu học thần và Phương Viên đều giật mình.

Các khán giả rất quen thuộc với phong cách của Quý Mộc Miên: [Đã hỏi vậy thì chắc chắn không phải sự cố rồi, nên là có người cố ý?]

Phương Viên nhìn thấy bình luận, mắt mở to: "Cố ý? Chẳng lẽ có người muốn hại anh Thu sao?"

Quý Mộc Miên đáp một cách chắc chắn: "Đúng vậy."

Phương Viên ngạc nhiên đến nỗi há miệng mấy lần mà không nói được lời nào.

Thu học thần nhíu mày, nói: "Chuyện này không thể nào. Hôm đó tôi nhận cuộc gọi từ người nhà bệnh nhân mới quyết định đột xuất đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi còn bị trễ một chút — bình thường từ nhà tôi đến bệnh viện chỉ mất 10 phút, nhưng lúc đó mẹ tôi gọi video, tôi đi hơi chậm, tổng cộng mất 20 phút. Dù có ai đó muốn hại tôi, cũng không thể tính toán được việc mẹ tôi gọi giữa đường làm tôi chậm trễ, rồi lại tình cờ sắp xếp một đứa trẻ vượt đèn đỏ đúng lúc tôi đi qua ngã tư để gây tai nạn, đúng không?"

Tất cả chuyện này quá khó sắp đặt.

Với một thiên tài tuân thủ nguyên tắc khoa học, Thu học thần không tin lắm vào phán đoán của Quý Mộc Miên.

Ánh mắt của Quý Mộc Miên liếc qua cung mệnh của anh ta, nói: "Nếu tôi nói có kẻ dùng tà thuật để hãm hại anh thì sao?"

Thu học thần không hiểu: "Tà thuật?"

Quý Mộc Miên: "Tôi có thể nhìn thấy linh hồn của anh, anh cũng tin tôi là đại sư, đúng không?"

Thu học thần gật đầu.

Lúc đầu khi biết Quý Mộc Miên có thể nhìn thấy mình, anh ta cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại việc sau khi mình chết vẫn có thể ở lại bệnh viện, thậm chí còn có thể dùng ý niệm ép Phương Viên ngồi viết luận văn, thì dù hắn có tin vào khoa học thế nào cũng phải thừa nhận rằng thế giới này thực sự tồn tại một số thứ huyền bí.

Người ta nói rằng khoa học đến tận cùng chính là huyền học, cũng không phải là vô lý.

Quý Mộc Miên: "Đã tin có huyền học, vậy tại sao anh không tin có người dùng tà thuật hại anh?"

Thu học thần cau mày, không nói gì.

Phương Viên nhanh chóng định thần lại, nghi hoặc hỏi: "Đại sư, ý của ngài là người hại chết đàn anh có thể là ma quỷ sao?"

Quý Mộc Miên: "Cũng gần như vậy, nhưng không hoàn toàn là thế."

Lúc này, Phương Viên lại bối rối.

Bình luận cũng đầy mơ hồ.

[Đại sư, cậu giải thích rõ hơn đi!]

[Chẳng lẽ có người sử dụng tà thuật để nguyền rủa Thu học thần sao?]

[Đúng rồi, trước đây Giang Thủ Phú suýt mất mạng do đối thủ dùng ngày sinh bát tự của ông ấy để yểm bùa, cả gia đình ông ấy cũng gặp nguy hiểm nữa mà.]

[Thu học thần từng đắc tội với ai sao?]

Phương Viên nhìn vào những giả thuyết trong bình luận, nói: "Tính của anh ấy rất ôn hòa, đối xử tốt với mọi người, chắc là không đắc tội với ai đâu nhỉ? Ít nhất tôi đã ở bên đàn anh 10 năm rồi, chưa từng thấy anh ấy cãi nhau với ai."

Cậu ta dừng lại, nhớ đến quan hệ bác sĩ - bệnh nhân của đàn anh, nói tiếp, "Những ca phẫu thuật của đàn anh đều thành công, chưa từng thất bại, cũng không gặp phải việc xô xát với người nhà bệnh nhân."

Vì vậy, cậu ta không đồng tình với suy đoán trong bình luận rằng đàn anh đắc tội với ai đó.

Nhưng... rốt cuộc ai là kẻ muốn hại đàn anh, và lý do là gì?

Dù sao cũng phải có động cơ chứ?

Thu học thần im lặng một lúc, rồi nói: "...Tôi nghĩ có lẽ tôi đã đắc tội hơi nhiều người đó."

Phương Viên: ?

Thu học thần nhìn cậu ta một cái: "Cậu cũng biết tôi là người thích cạnh tranh, có lẽ có vài người khó chịu với điều đó... Ví dụ như các đàn em của cậu, tôi cũng hay thúc giục các cậu chăm chỉ, có lẽ có người không thích cách tôi làm việc..."

Phương Viên lập tức nói: "Không có đâu, em rất biết ơn đàn anh đã thúc giục mình."

Cậu ta hoàn toàn quên đi cảm giác vừa rồi khi không muốn đi quan sát ca phẫu thuật của trưởng khoa Hầu, chỉ muốn được ngủ nướng và chơi game.

Thu Thần Nặc khẽ cười: "Cậu không cần an ủi tôi đâu. Tôi biết cậu không có thành kiến gì với tôi. Dù sao chúng ta cũng là anh em cùng khoa, đã quen biết nhau từ lâu. Nhưng không đảm bảo là những bác sĩ khác trong khoa lại không có ý kiến với tôi."

Phương Viên há miệng định phản bác, nhưng không biết nghĩ gì, cậu ta lại khép miệng lại.

Trong khoa đương nhiên có rất nhiều người ghen tị với đàn anh Thu. Dù sao, đàn anh tuổi còn trẻ mà đã được làm Phó Chủ nhiệm, trong khi có người lớn hơn đàn anh đến cả chục tuổi vẫn còn đang chờ cơ hội thăng tiến.

Trưởng khoa Hầu có tính tình rộng lượng hơn chút, nhưng mỗi lần nhắc đến đàn anh Thu cũng không khỏi ngưỡng mộ, luôn cảm thán rằng đàn anh có thiên phú cao, lại chăm chỉ, được trưởng khoa coi trọng, thực sự có tiền đồ vô lượng.

Quý Mộc Miên thấy suy nghĩ của hai người chỉ xoay quanh chuyện khoa phòng và đồng nghiệp, liền lắc đầu nói: "Không phải như các cậu nghĩ đâu."

Thu Thần Nặc và Phương Viên lại đồng loạt quay nhìn màn hình.

Trong lúc đó, bình luận cũng không ngừng hiện lên: [Đại sư làm ơn, đừng nói vòng vo nữa!]

Quý Mộc Miên vốn cũng không có ý định vòng vo, liền nhìn thẳng vào mắt Thu Thần Nặc, nói: "Người hãm hại anh, chính là người thân của bệnh nhân mà hôm đó anh đi gặp ở bệnh viện."

Thu Thần Nặc: "?"

Phương Viên cũng kinh ngạc đến sững sờ: "Không thể nào? Bệnh nhân đó là một cụ ông lớn tuổi, hiện giờ vẫn nằm ở bệnh viện chúng tôi! Người nhà của ông ấy là con trai lớn, hình như họ Giả. Mấy ngày nay Giả tiên sinh luôn ở bệnh viện trông nom cha mình, trông rất hiếu thảo, tính tình cũng rất tốt..."

Quý Mộc Miên ngắt lời cậu ta: "Chính vì ông ta là người hiếu thảo, nên mới muốn hại bác sĩ."

Điều này làm cả bình luận cũng ngỡ ngàng.

[Đại sư, lời cậu nói nghe rất mâu thuẫn đấy. Cha của Giả tiên sinh đang nguy kịch, cần phải nhờ Thu học thần chữa trị. Làm sao ông ta lại muốn hại Thu học thần được?]

[Đúng vậy! Thu học thần là bác sĩ chính của cha ông ta, là người duy nhất có thể cứu cha ông ta. Sao ông ta lại có ý định hại người chứ?]

[Nếu Thu học thần từ chối điều trị, có thể Giả tiên sinh sẽ tức giận mà ra tay. Nhưng Thu học thần đang tích cực trao đổi về ca phẫu thuật cho cha ông ấy mà?]

[Đúng vậy, nếu Thu học thần thất bại trong ca phẫu thuật, có thể ông ấy sẽ làm ầm lên. Nhưng phẫu thuật còn chưa bắt đầu, sao lại nhằm vào Thu học thần được?]

Dòng bình luận tràn đầy thắc mắc.

Phương Viên cũng không nhịn được mà hỏi: "Đại sư, liệu có phải cậu nhầm không?"

Quý Mộc Miên lắc đầu: "Thực ra, ngay từ đầu khi Giả tiên sinh tìm đến Thu Thần Nặc, ông ta vốn không có ý định nhờ anh ấy phẫu thuật cho cha mình."

Phương Viên: "?"

Bình luận: "?"

Bản thân Thu Thần Nặc cũng rất bối rối.

Quý Mộc Miên nói tiếp: "Mấy ngày trước, có người tìm đến Giả tiên sinh, nói rằng có thể giúp cha ông ta hoàn toàn hồi phục. Nhưng cha ông ta cần phải 'đổi mạng' với một người khác."

Vừa nghe xong câu này, tất cả đều hiểu ra.

Thì ra là đổi mạng!

Bình luận bùng nổ: [Vậy là vị Giả tiên sinh này đã nhắm đến mạng của Thu học thần sao?]

Quý Mộc Miên gật đầu: "Thu học thần sinh vào ngày, tháng, năm đều mang thuộc tính dương, dương khí rất mạnh. Hơn nữa, Thu học thần còn là người có vận khí lớn. Kẻ đứng sau đã xúi giục Giả tiên sinh, nói rằng nếu cha ông ta đổi mạng với Thu học thần, không chỉ chữa khỏi bệnh tim mà còn có thể sống thêm 20 năm nữa. Giả tiên sinh là người con có hiếu, vừa nghe vậy lập tức động lòng. Ông ta nghe theo lời chỉ dẫn của kẻ đứng sau, trước tiên cố tình nhờ người tìm đến Thu học thần nhờ giúp cha mình, sau đó bí mật ra tay hại Thu học thần."

Nghe đến đây, khán giả trong phòng phát sóng và Phương Viên đều im lặng.

Phương Viên nắm chặt tay lại, nói: "Đoạn thời gian đó thật ra đàn anh đã sắp xếp rất nhiều ca phẫu thuật. Nghe tin cha ông ta bệnh tình nguy kịch, đàn anh đã sẵn sàng dành cả thời gian nghỉ ngơi của mình để phẫu thuật cho cha của ông ta. Không những vậy, đàn anh còn rất nghiêm túc nghiên cứu phương án phẫu thuật, đêm nào cũng thức đến rất muộn để tìm hiểu. Đàn anh còn đồng ý đến sớm để trao đổi trước với ông ta... Vậy mà ông ta lại tàn nhẫn muốn hại chết đàn anh?"

Nói xong, cậu ta đột nhiên quay người hướng về phía cửa, "Tôi phải đi tìm ông ta để hỏi cho rõ, lương tâm của ông ta bị chó ăn rồi sao!"

Thu Thần Nặc nhẹ thở dài, dùng ý niệm ngăn cậu ta lại: "Đừng kích động."

Không phải là anh ta không tin lời Quý Mộc Miên, cũng không phải là nghi ngờ việc Giả tiên sinh có thể hại mình, chỉ là vụ việc này vẫn còn có chút điểm nghi vấn, anh ta muốn làm rõ trước.

Quý Mộc Miên lại nói với Phương Viên: "Cậu cứ đi đi, nhưng trước khi đi thì phải báo cảnh sát trước." Cậu lại quay sang nhìn Thu Thần Nặc, nói: "Sau khi gặp Giả tiên sinh, tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho anh. Anh cũng không cần lo rằng Giả tiên sinh sẽ gây hại cho Phương Viên. Giả tiên sinh chỉ là người thường, không biết thuật pháp, tất cả đều do kẻ đứng sau chỉ đạo. Hiện giờ người đó không có ở đây, Phương Viên sẽ an toàn."

Thấy cậu đã suy tính cẩn thận, Thu Thần Nặc cũng không phản đối, gật đầu đi theo sau Phương Viên, tiến về phòng bệnh.

·

Chẳng mấy chốc, Phương Viên đã đến phòng bệnh của cha Giả tiên sinh. Gia cảnh Giả tiên sinh cũng bình thường, nhưng lại ở trong phòng bệnh riêng.

Khi thấy Phương Viên xuất hiện, Giả tiên sinh đứng dậy, cười nói: "Bác sĩ Phương, cậu đến thăm bệnh sao?"

Ông ta trông khoảng ngoài 40 tuổi, khuôn mặt rất hiền từ, chẳng giống một người muốn ra tay hại Thu Thần Nặc chút nào.

Phương Viên rất tin tưởng vào khả năng của Quý Mộc Miên. Bây giờ, nhìn Giả tiên sinh với khuôn mặt hiền lành này, cậu ta chỉ thấy ghê tởm, lạnh lùng nói: "Tôi đã biết là ông hại chết bác sĩ Thu. Tôi vừa mới báo cảnh sát, ông cứ chờ cảnh sát đến bắt đi!"

Nghe cậu ta nói vậy, Giả tiên sinh chẳng những không sợ hãi mà còn mỉm cười, nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."

Bình luận nhìn thấy nụ cười của ông ta đều cảm thấy rùng mình.

[Ối trời, lúc này mà ông ta vẫn còn cười được sao?]

[Người bình thường mà bị nghi ngờ giết người, nếu mình không làm thì phải ngạc nhiên và lập tức phủ nhận chứ?]

[Ôi trời, trông có hơi đáng sợ nhỉ, chẳng lẽ ông ta là kẻ biến thái?]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro