⭐️ CHƯƠNG 47 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 47:
Khi nghe Quý Mộc Miên thuật lại, bình luận trên màn hình trực tiếp đều ngạc nhiên không nói nên lời.
[Thế giới của thiên tài thật khó hiểu, thế này đúng là quá "cày" rồi!]
[Người ta là thiên tài đấy, còn trẻ như vậy đã thành phó chủ nhiệm y khoa, mất rồi mà còn được địa phủ chiêu mộ về làm việc, chứ người thường như chúng ta thì có khả năng ấy sao.]
[Đúng đấy! Người thường thì làm sao mà so sánh được với thiên tài chứ? Chúng ta có xứng đâu!]
[Nghe nói những người thành công nhất thế giới đều có một điểm chung, đó là tinh thần bền bỉ, học thần khi là người thì đã định là thành công, làm ma cũng phải thật oai phong!]
[Thiên tài, xin nhận của tôi một lạy!]
Phương Viên nghe đàn anh bảo sẽ ở lại bệnh viện, ban đầu cũng rất vui sướng, nhưng rồi lại nghe đến chuyện phải "cày" 24/24 giờ, lại nhớ đến nỗi sợ hãi từng bị đàn anh"trị", lòng cậu ta chợt run rẩy. Ngần ngại một hồi, cậu ta rụt rè nói: "Đàn anh, hay là anh vẫn nên đến địa phủ làm quan đi... sau này đám bọn em xuống đó còn có anh làm chỗ dựa."
Thu Thần Nặc lườm cậu ta một cái.
Phương Viên không hề nao núng, kiên quyết bày tỏ ý kiến thật lòng: "... Đàn anh, em thật sự không muốn 'cày' nữa."
Cậu ta chỉ thiếu nước ôm lấy chân đàn anh cầu xin hãy buông tha cho cả đám. Làm bác sĩ vốn đã rất vất vả rồi, nếu đàn anh còn giao thêm nhiệm vụ nữa, bọn họ... bọn họ liệu có còn đường sống nữa không!
Thu Thần Nặc: "......"
Quý Mộc Miên bật cười, nói: "Học thần, anh cứ đến địa phủ làm việc đi, bên đó cũng rất cần anh."
Tạ Thập Tam đứng ở cửa bổ sung thêm: "Làm thư ký cho Tần Quảng Vương chắc chắn sẽ rất bận, nhưng có lẽ không bận như ở bệnh viện đâu. Đến lúc ấy anh ta vẫn có thể tranh thủ thời gian về bệnh viện nghiên cứu y thuật, địa phủ không hạn chế anh ta làm thêm đâu."
Quý Mộc Miên quay đầu nhìn thoáng qua hắn, truyền đạt lại lời cho Thu Thần Nặc, rồi cười nói với anh ta: "Chắc anh cũng đoán được rồi, thật ra là địa phủ muốn chiêu mộ anh, họ rất mong anh đến làm việc."
Vừa dứt lời, bình luận lại bùng nổ.
[Chời đất! Địa phủ đích thân chiêu mộ người sao???】
[Không hổ là thiên tài, đi đến đâu cũng bị giành giật! Bái lạy Thiên tài, hy vọng việc học của mình sẽ thuận buồm xuôi gió!]
[Chỉ có mỗi mình tôi chú ý là vợ vừa liếc nhìn một cái thôi sao? Chẳng lẽ vợ đang nói chuyện với người của địa phủ? Nếu không sao vợ lại biết địa phủ muốn chiêu mộ học thần?]
[Ôi trời, bạn phía trên tinh mắt ghê! Có khi nào vậy không nhỉ! Vợ quả là lợi hại, ngay cả địa phủ cũng có quan hệ!]
Quý Mộc Miên liếc qua bình luận, dù mọi người đoán đúng, nhưng dĩ nhiên cậu không thể thừa nhận, chỉ nhún vai nói: "Đạo sĩ có thể giao tiếp với âm dương, mọi người cứ coi như tôi trò chuyện với người địa phủ trong giấc mơ đi."
Bình luận vốn đã quen bị cậu lừa gạt, lập tức đáp lại rất qua loa: [Ừ ừ, cậu nói cái gì cũng đúng.]
Quý Mộc Miên: "..."
Cậu bật cười, ánh mắt hướng về phía Thu Thần Nặc, "Anh không cần quyết định ngay bây giờ, suy nghĩ kỹ rồi liên hệ tôi cũng được."
Thu Thần Nặc nhìn sang cậu đàn em bên cạnh, nói: "Không cần suy nghĩ nữa, tôi chấp nhận công việc ở địa phủ."
Chủ yếu là ánh mắt đáng thương của Phương Viên khiến anh mềm lòng, quyết định cho đám đàn em này được yên thân một thời gian.
Dĩ nhiên, sau khi hoàn thành công việc ở địa phủ, anh vẫn sẽ thi thoảng quay về 'huấn luyện' mấy đứa đàn em này một chút ^_^
***
Giả Quốc Hoa vẫn chìm trong trạng thái sụp đổ của mình, cho đến khi nghe thấy Thu Thần Nặc được địa phủ chiêu mộ, ông ta đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, hét lên: "Tại sao cậu ta lại được làm quan ở địa phủ?"
Phương Viên quay màn hình về phía ông ta: "Đàn anh của tôi đến địa phủ làm việc, ông có ý kiến à? Đàn anh của tôi khi còn sống đã cứu biết bao nhiêu người, tích lũy biết bao nhiêu công đức, ông dựa vào cái gì mà nói anh ấy không thể làm quan ở địa phủ?"
Cậu ta cười khẩy một tiếng, "Ông sợ rồi đúng không? Chính ông đã hại chết đàn anh của tôi, có phải ông sợ anh ấy sẽ báo thù ông ở địa phủ không?"
Giả Quốc Hoa bị cậu ta vạch trần nỗi sợ, lập tức lớn tiếng cãi lại, giọng run run: "Đàn anh của cậu là bị người mặc áo đen hại chết, tôi chỉ là bị lợi dụng thôi, tôi cũng là người vô tội!"
Quý Mộc Miên nhẹ nhàng nói: "Vô tội hay không, không phải do ông nói mà là do trời cao định đoạt, những gì ông gây ra, ông trời đều ghi lại hết. Còn về Thu Học Thần, người có phẩm đức tốt như anh ấy, dù có đến địa phủ cũng sẽ không cố ý báo thù ông. Nhưng lúc còn sống ông đã làm nhiều điều ác, khi chết sẽ phải chịu hình phạt dưới 18 tầng địa ngục. Cha ông vì bị ông liên lụy, chẳng những sẽ sớm mất mạng mà sau khi chết còn phải gánh chịu nghiệp quả, phải chịu đủ hình phạt dưới địa ngục mới được đầu thai."
Cha mẹ làm ác có thể ảnh hưởng đến con cái, con cái làm ác cũng liên lụy đến cha mẹ.
Nghe vậy, sắc mặt Giả Quốc Hoa trắng bệch, ông ta nhìn về phía người cha đang nằm trên giường, đột ngột hét lên: "Cha tôi hoàn toàn không biết chuyện tôi hại người, ông ấy vẫn hôn mê suốt, sao lại bắt ông ấy chịu quả báo?"
Ông ta tự nhận là một người con hiếu thảo, vì muốn cha được sống, ông ta mới giết chết một người vô tội như Thu Thần Nặc. Vậy mà giờ Quý Mộc Miên lại nói rằng cha ông ta chẳng những không thể sống lâu, mà còn vì ông ta mà chết sớm hơn, sau khi chết còn chịu trừng phạt ở địa ngục. Làm sao ông ta có thể chấp nhận nổi điều đó.
Quý Mộc Miên cười khẩy: "Ông còn gọi mình là người con hiếu thảo à? Nếu thực sự là hiếu thảo, ông nên để cha mình phẫu thuật đàng hoàng, chứ không phải đi giết người."
Cậu ngừng lại, "Nếu ngay từ đầu cha ông tiếp nhận Thu Học Thần phẫu thuật, chí ít cũng còn sống thêm được 5 năm nữa. Giờ thì ông chỉ còn cách kéo ông ấy xuống địa ngục cùng với mình thôi."
Giả Quốc Hoa: "..."
Phương Viên đứng bên cạnh gật đầu, nói: "Tình trạng của cha ông ta tuy nguy cấp, nhưng đàn anh đã chuẩn bị kế hoạch phẫu thuật rất kỹ lưỡng, tỷ lệ thành công rất cao. Nếu cha ông ta chấp nhận phẫu thuật, sống thêm 5 năm nữa là hoàn toàn có thể." Cậu ta nhìn Giả Quốc Hoa, gương mặt đầy vẻ châm chọc, "Thực tế là sau khi đàn anh qua đời, trưởng khoa và phó khoa vẫn có thể tiếp tục thực hiện ca phẫu thuật, nhưng chính ông ta đã kiên quyết từ chối, khiến tình trạng của cha ông ta ngày càng tệ hơn. Nửa năm qua, sức khỏe cha ông ta ngày càng suy yếu, giờ có muốn phẫu thuật cũng không còn cơ hội nữa."
Quý Mộc Miên nhìn thẳng vào Giả Quốc Hoa: "Nghe rõ chưa? Nửa năm trước nếu cha ông phẫu thuật, khả năng thành công rất cao. Nhưng ông đã kéo dài đến nửa năm, dù ông không làm điều ác, tình trạng hiện tại của cha ông cũng không thể phẫu thuật được nữa, chỉ có thể chờ chết. Tất cả đều vì ông ngu ngốc, tự mình trì hoãn thời gian điều trị cho cha ông."
Giả Quốc Hoa loạng choạng vài bước, như không thể chấp nhận sự thật này.
Quý Mộc Miên chẳng chút thương hại, tiếp tục đâm thêm vào tim ông ta: "Vì vậy, tôi mới nói ông không phải người con hiếu thảo, mà là kẻ đầu sỏ giết cha mình."
"Không... Tôi không phải kẻ đầu sỏ giết cha..." Giả Quốc Hoa lại sụp đổ, quỳ sụp xuống bên giường bệnh của cha.
Ông ta thực sự đã bị đã kích lớn. Nếu như ông ta không dễ dàng tin vào lời của kẻ áo đen đó, nếu như ông ta từ chối dùng tà thuật để đổi mạng cho cha, liệu cha ông ta có thực sự sẽ sống thêm được vài năm nữa, mà ông ta cũng không phải gánh tội giết người.
Tiếc rằng giờ tất cả đã quá muộn.
Ông ta quỳ dưới đất, nắm chặt tay cha, nghẹn ngào khóc: "Cha, con xin lỗi cha..."
Quý Mộc Miên lạnh lùng cười: "Quả nhiên người này phẩm đức có vấn đề, đến bây giờ vẫn còn chưa xin lỗi Thu Học Thần."
Bình luận cũng cho rằng suy nghĩ của Giả Quốc Hoa thật kỳ quặc.
[Không biết là nên nói ông ta ngu ngốc hay độc ác, nhưng chắc chắn không phải là suy nghĩ của người bình thường.]
[Bất kể động cơ của ông ta có phải vì hiếu thuận với cha hay không, dùng tà thuật hại người là sai, sự hiếu thuận của ông ta cũng chỉ là giả dối.]
[Đúng vậy, nếu tôi là cha ông ta, biết ông ta dùng mạng người khác để đổi mạng mình, tôi chắc chắn sẽ đánh ông ta một trận.]
[Không hiểu được loại người này, cũng không muốn hiểu, chỉ mong ông ta nhận lấy quả báo.]
Có thể có người cảm động trước sự hiếu thuận của Giả Quốc Hoa đối với cha, nhưng phần đông khán giả đều là người bình thường, không thể chấp nhận hành vi giết người dễ dàng như vậy.
Huống hồ Giả Quốc Hoa còn giết một người nhân từ và thiên tài như Thu Thần Nặc, mọi người chỉ càng căm ghét ông ta thêm.
Về phần Thu Thần Nặc, dù là nạn nhân, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất điềm nhiên.
Kể từ khi biết Giả Quốc Hoa sẽ nhận quả báo, anh ta đã không còn bận tâm đến cha con họ nữa, thậm chí còn lười nhìn Giả Quốc Hoa thêm một lần.
Quý Mộc Miên bật cười.
Quả nhiên là thiên tài, đôi khi tư duy có hơi phức tạp, nhưng có lúc lại rất đơn giản và thuần khiết.
Cậu mỉm cười nói với Thu Thần Nặc: "Sẽ có người đến đón anh đi địa phủ nhanh thôi, đừng sợ, cứ đi theo họ là được."
Thu Thần Nặc gật đầu, ra vẻ đã ghi nhớ.
***
Lần xem bói này coi như đã hoàn toàn kết thúc, phòng livestream vẫn giữ ổn định với hơn 300,000 người xem.
Sau khi Phương Viên ngắt kết nối, Quý Mộc Miên cố ý tắt mic của mình, quay sang nhìn Tạ Thập Tam, hỏi: "Là anh đi đón Thu Thần Nặc sao?"
Tạ Thập Tam cười tít mắt: "Tất nhiên là người của điện thứ nhất đi đón rồi. Tôi giới thiệu nhân tài cho Tần Quảng Vương, như thế cũng đã rất tận tâm với ông ta rồi."
Quý Mộc Miên: "..."
Đột nhiên cậu có hơi lo lắng cho môi trường làm việc của thuộc hạ chồng mình.
Tạ Thập Tam vẫy tay chào Quý Mộc Miên: "Anh dâu, tôi đi tìm Mị Linh chơi đây, có việc gì anh cứ gọi tôi."
Nói xong, Tạ Thập Tam lướt đi mất.
Quý Mộc Miên: "..."
Khi cậu bật mic lại, phát hiện khán giả đang thảo luận về bùa hộ mệnh của cậu.
Quý Mộc Miên lướt lên xem lại lịch sử tin nhắn, thấy một ID tên "Thích Ăn Đồ Nướng" đã gửi ba dòng bình luận:
[Vợ ơi, bùa hộ mệnh lần trước cậu cho tôi thật sự có tác dụng! Hôm qua tôi suýt bị một con chó không xích cắn, may mà trong túi tôi có bùa, con chó bị bùa hộ mệnh đẩy lùi lại luôn!]
[Bùa được đặt trong túi sách của tôi, khi tôi mở ra thì bùa đã biến thành một nhúm tro.]
[Là bùa đã cứu tôi! Vợ ơi, bùa hộ mệnh thật kỳ diệu! Cậu mau treo bán nó trên cửa hàng đi, tôi muốn mua chục lá để cho người trong nhà đều đeo.]
Bạn Thích Ăn Đồ Nướng này đã tham gia phòng livestream từ ngày đầu Quý Mộc Miên lên sóng, cô ấy rất nhiệt tình và là một khách hàng hào phóng, tặng không ít quà cho Quý Mộc Miên, vì vậy khán giả kỳ cựu trong phòng đều quen với cô ấy và biết rằng cô ấy chắc chắn không phải "tay trong" của Quý Mộc Miên.
Thật ra, việc trúng thưởng các túi phúc trên Khoái Âm cũng có chút ưu tiên cho những người dùng tích cực và chi tiêu cao.
Chính vì sự phản hồi tích cực từ Thích Ăn Đồ Nướng, mọi người đã chuyển từ chủ đề về Thu Thần Nặc sang bàn về lá bùa.
Quý Mộc Miên cũng muốn biết hiệu quả của lá bùa, cười hỏi: "Bùa hộ mệnh thật sự có tác dụng vậy sao?"
Thích Ăn Đồ Nướng: [Thật đó! Bùa của cậu thật kỳ diệu, giống như chính cậu vậy đó!]
Quý Mộc Miên: ...
Cái kiểu ví von gì thế này = =
Nhưng nhờ phản hồi của Thích Ăn Đồ Nướng, cậu càng tin tưởng vào hiệu quả của bùa hộ mệnh.
Ít nhất là bùa hộ mệnh có tác dụng tốt, còn bùa mọc tóc thì có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa mới có người phản hồi. Trước đó cậu cũng đã gửi bùa mọc tóc cho thầy Đào, chắc lúc nào đó cậu có thể hỏi thử xem thầy cảm nhận thế nào.
***
Đúng lúc mọi người đang náo nhiệt bàn luận về lá bùa và Quý Mộc Miên cho biết sẽ treo trên cửa hàng, thì quẻ thứ hai tới.
Một ID tên "Cầu Con Trai" đã gửi tặng món quà trị giá 2,000 và yêu cầu kết nối.
Nhìn thấy tên này, Quý Mộc Miên khẽ cau mày.
Khoái Âm là nền tảng cho những người dùng bình dân , thật sự có rất ít người vào phòng livestream để cầu con trai. Tuy nhiên, trong phòng cậu có khá nhiều người trẻ tuổi, đặc biệt là những người theo dõi trung thành đều không lớn tuổi, cậu không ngờ lại có người đến đây để cầu con.
Các dòng bình luận cũng khá bất ngờ khi thấy ID này.
[???]
[Cầu Con Trai???!!!]
[Thật sự đến đây để cầu con trai luôn sao?]
[Nhìn thấy cái ID này là tôi cảm thấy bức bối rồi, muốn ói quá đi.]
[Mau kết nối đi, để chúng tôi xem ai mà lại mặt dày đến đây cầu con trai.]
Quý Mộc Miên đồng ý kết nối.
Màn hình hiện lên hình ảnh của hai người phụ nữ, một người còn rất trẻ, mắt thâm quầng, trông vô cùng tiều tụy, còn người kia khoảng 50 tuổi, luôn nhíu mày, dường như mang nhiều tâm sự.
Người phụ nữ trẻ rụt rè mở lời: "Đại sư, chào cậu, tôi tên là Tiểu Kế, đây là mẹ chồng của tôi, đại sư có thể gọi là dì Dương."
Quý Mộc Miên khẽ ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua mệnh cung của hai mẹ con, hỏi: "Hai người muốn hỏi gì?"
Thực ra, cậu biết rõ hai người này muốn hỏi gì. Dù không nhìn tướng mặt của họ, thì chỉ nhìn vào ID thôi cũng có thể đoán ra.
Tiểu Kế nói: "Tôi muốn hỏi, bao giờ tôi mới sinh được con trai."
Khắp màn hình đầy các dấu hỏi chấm.
[Cô ấy thật sự hỏi câu đó sao???]
[Thật là có gan đấy!]
[Không phải chứ, tại sao là mẹ chồng con dâu lên sóng, chồng cô ấy đâu?]
[Chồng cô ấy là người không muốn sinh con trai nối dõi sao? Haha]
[Bên trên nói đúng đấy, chồng cô ấy đã mất rồi, người muốn có con nối dõi chắc chắn là bà mẹ chồng.]
Thực tế ai cũng hiểu rõ, việc sinh con trai để nối dõi tông đường chủ yếu là từ phía đàn ông, nhưng khi phụ nữ kết hôn với đàn ông thì cũng chịu ảnh hưởng, cũng bắt đầu mong muốn sinh con trai. Nhưng gốc rễ của vấn đề vẫn là từ phía đàn ông.
Quý Mộc Miên nhìn Tiểu Kế một cách lãnh đạm, nói: "Cô chắc cũng biết hiện nay không còn là xã hội phong kiến nữa chứ?"
Sắc mặt của Tiểu Kế trở nên cứng đờ, rõ ràng hiểu ý của Quý Mộc Miên. Cô liếc sang mẹ chồng bên cạnh, không nói gì.
Thế nhưng, bà mẹ chồng Dương thị lại không hề ngượng ngùng, dù bà biết Quý Mộc Miên đang nói bóng gió và cũng đọc được những dòng bình luận đang chửi mắng, bà vẫn lớn giọng nói: "Sao nào, xã hội hiện đại thì không thể sinh con trai sao? Nhà chúng tôi muốn một đứa cháu trai, tôi muốn có một đứa cháu nội, không được à? Chuyện nhà chúng tôi, đến lượt các người lên tiếng à?"
Quý Mộc Miên: "..."
Lợi hại thật.
Bình luận cũng đầy ắp những lời "666" tán thưởng.
Sức chiến đấu của bà Dương quả thật mạnh mẽ: "Trên mạng đầy rẫy người cầu con trai, có giỏi thì đi mắng hết tất cả họ đi! Nhà chúng tôi cầu con trai thì đụng chạm gì đến các người mà nhạy cảm thế? Tôi chỉ thích con trai, chỉ thích con trai, làm gì được tôi? Có giỏi thì đến đánh tôi đi!"
...Được!
Bình luận cũng bị tinh thần chiến đấu của bà ta làm kích thích, không ngừng đối đáp.
[Không nói chứ, cứ gặp ai cầu con trai là tôi chửi cho bõ tức!]
[Bà già thiếu suy nghĩ thật, cũng là phụ nữ mà trọng nam khinh nữ như vậy, bà không sợ xuống địa ngục sao?!]
[艹, nắm đấm tôi cứng lại rồi, muốn đánh người quá đi! Bà già kia, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã tập quyền 10 năm rồi, đảm bảo một đấm đưa bà lên thiên đường luôn!]
[Bà già, mau gọi thằng quý tử ra đây! Bà là phụ nữ, tôi không muốn chửi bà, tôi chỉ muốn chửi con trai bà thôi.]
[Con trai bà là thái giám à? Trốn sau lưng mẹ ruột và vợ mình thì tính là gì, bảo hắn ra đây đối chất đi!]
[Con trai bà ta có khi đã chết rồi cũng nên.]
Bên kia, bà Dương thấy bình luận nói con trai mình chết rồi, lập tức phát cuồng. Hết nguyền rủa đám bình luận sống không yên ổn, lại quay sang mắng Quý Mộc Miên sao không quản lý phòng livestream, để cho lũ ngốc đó nguyền rủa con trai bà ta.
Quý Mộc Miên: "..."
Mọi người thấy người đàn bà điên kia lại còn dám trách móc cả streamer, bắt đầu mở mic chửi hăng say.
[Chẳng trách con trai bà không có nổi một đứa con, không có cháu bồng. Chỉ tại miệng lưỡi bà độc địa, tâm bà quá ác, nên ông trời mới trừng phạt bà, không cho bà được ôm cháu!]
[Coi thường con gái mà dám la lối chốn công cộng, tôi thấy bà đúng là đáng bị chửi!]
[Bà già, bà cứ đợi đấy, loại ác độc như bà nhất định tuyệt tự tuyệt tôn.]
[Sao con trai bà không lôi bà mẹ điên của mình đi cho rồi? Nhìn bà lên cơn hắn cũng chẳng có phản ứng gì, đây là đứa con trai mà bà yêu thương đấy.]
Quý Mộc Miên: "..."
Thật tốt, phòng livestream của cậu chưa từng có chuyện người xem với khách hàng cãi nhau thế này.
Dù cậu luôn yêu quý cả người xem lẫn khách hàng, lần này cậu chọn đứng về phía người xem.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Người bạn tên "Tôi thích ăn đồ nướng" vừa khoe về hiệu quả của lá bùa còn chịu chi tiền để đăng bình luận chạy màn hình: [Vợ ơi, tôi muốn kết nối, tôi muốn chửi tay đôi với bà ta.]
Quý Mộc Miên: "..."
Người bạn thích ăn đồ nướng kia chưa từng xin cậu xem bói, nhưng mỗi lần livestream đều có mặt, lại tặng nhiều quà cho cậu, lẽ ra cậu không nên từ chối.
Nhưng nếu đồng ý kết nối với cô, chắc chắn sự việc sẽ leo thang, cậu cũng lo phòng livestream bị cấm.
Vậy nên cậu an ủi bạn thích ăn đồ nướng và quần chúng đang phẫn nộ, sau đó nhìn vào màn hình, chăm chú nhìn bà Dương rồi nói: "Nếu bà còn chửi tiếp, tôi sẽ trả lại tiền cho bà, không xem bói cho bà nữa."
Câu đe dọa này quả thật có tác dụng, bà Dương lập tức im miệng.
Nhưng bà ta vẫn còn bực bội, quay sang mắng con dâu đứng bên cạnh: "Mày chết rồi sao? Thấy chúng nó chửi chồng mày chết rồi, sao không chửi lại?"
Bà ta đau lòng vì con trai bị nguyền rủa, cực kỳ bất mãn khi thấy con dâu không bảo vệ con trai bà.
Tiểu Kế cúi đầu, im lặng không nói.
"Bực chết đi được, không biết con trai tao nhìn trúng mày ở điểm nào, cứ khăng khăng phải cưới mày!" Bà Dương nghiến răng, bóp mạnh vào tay cô, tiếp tục mắng: "Mồm tao nói khô cả nước bọt rồi, sao mày không biết ý một chút, mau đi rót nước cho tao!"
Tiểu Kế vội vàng chạy ra ngoài khung hình để rót nước cho bà ta.
Bình luận thấy cảnh đó lại muốn chửi tiếp.
Quý Mộc Miên kịp thời xoa dịu cơn giận của mọi người: "Đừng nóng, để tôi lo."
Bình luận biết cậu chắc chắn có cách đối phó với mấy kẻ điên như bà Dương, lại nhớ lời cậu từng nói rằng ác giả ác báo, nên dưới sự an ủi của cậu cũng dịu lại phần nào.
[Đại sư, trông cậy vào cậu đấy! Nhất định phải giúp chúng tôi xả giận, nếu không đêm nay tôi sẽ giận đến mất ngủ mất!]
[Con mụ điên này đúng là bệnh nặng, tôi mong được thấy cảnh bà ta, chồng bà ta, với con trai bà ta xuống địa ngục.]
[Tôi chẳng mong gì nhiều, chỉ mong con trai bà ta tuyệt tự tuyệt tôn.]
Bà Dương nhìn vào bình luận, lại định mở miệng chửi.
Quý Mộc Miên lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà thường không xem livestream, là con trai bà bảo bà và con dâu vào đây tìm tôi xem bói, đúng không?"
Cậu vừa mở miệng đã nói trúng hành động của con trai bà ta, khiến bà Dương không khỏi nuốt nước bọt.
Thật lòng mà nói, bà ta thật sự không quen biết streamer tên Quý Mộc Miên này, cũng không biết cậu lợi hại đến đâu, thậm chí còn nghĩ Quý Mộc Miên còn trẻ thế, chắc chắn là kẻ lừa đảo. Nhưng con trai bà nhiều lần nhấn mạnh rằng đại sư này rất giỏi, tuyệt đối có thể xem được liệu đời này hắn ta có con trai hay không, hơn nữa dù hắn ta không sinh được con trai, đại sư cũng có thể giúp hắn ta có cách để sinh con trai.
Chỉ vì lý do này, bà ta mới sợ Quý Mộc Miên trả tiền, không nhận xem bói cho mình.
Nếu không thì với tính tình của bà ta, chắc chắn đã mắng thiên hạ không trượt phát nào.
Giờ thấy Quý Mộc Miên quả nhiên xem ra được con trai mình đứng sau chỉ đạo, bà ta cũng nảy sinh chút kính trọng đối với cậu, không dám mắng chửi nữa.
Dù bà ta không dám chửi, nhưng bình luận vẫn không nhịn được: [Quả nhiên là con trai bà ta bày trò! Đồ sinh vật cõi âm, không dám ra mặt, chỉ biết trốn sau lưng mẹ ruột và vợ!]
Bà Dương ghét nhất là thấy con trai bị chửi, nhìn bình luận lại tiếp tục mắng con trai mình, dù có kính trọng Quý Mộc Miên đến mấy, bà ta cũng không kiềm chế được cái miệng.
Ngay khi bà ta mở miệng, Quý Mộc Miên lại cảnh cáo: "Tôi không ngại trả tiền lại cho bà ngay bây giờ đâu."
Đối với khách hàng, cậu luôn rất thân thiện. Đây là lần đầu tiên cậu đe dọa người khác, nhưng cậu không hề cảm thấy có chút áy náy, bởi từ gương mặt của bà Dương, cậu nhìn ra ngoài đời bà còn ác nghiệt hơn nhiều so với trong livestream lúc này. Cậu không bao giờ nhường nhịn kẻ ác, cũng không sinh lòng áy náy với những kẻ như thế.
Bà Dương hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Lúc này Tiểu Kế bưng ly nước quay lại, lễ phép đưa cho bà ta.
Bà ta trừng mắt nhìn Tiểu Kế một cái, đẩy ly trà đi: "Mau qua đây cho đại sư xem, xem rốt cuộc khi nào mới sinh cho con trai tôi một đứa con trai!"
Quý Mộc Miên nhìn Tiểu Kế, nói: "Cô gửi sinh thần bát tự của mình qua đây, tôi sẽ xem cho."
Mấy khán giả lâu năm của cậu đều cảm thấy câu này có gì đó lạ lùng, vì ai cũng biết chỉ cần nhìn mặt là cậu đã có thể xem ra được cuộc đời một người, chẳng cần sinh thần bát tự.
Tuy nhiên, không ai lên tiếng, vì đều đoán cậu làm thế chắc chắn có lý do.
Quý Mộc Miên rất nhanh nhận được tin nhắn riêng của Tiểu Kế, nhưng nội dung không phải thứ cậu muốn thấy.
Sắc mặt cậu lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bà Dương: "Để con dâu bà tự gửi, tôi cần ngày giờ sinh của con dâu bà, không phải của con trai bà. Nếu bà còn lằng nhằng, tôi sẽ lập tức đá bà ra khỏi livestream."
Bà Dương bĩu môi, lầm bầm: "Nhưng mà đại sư, tôi muốn xem là xem xem con trai tôi có sinh được con trai không, liên quan gì đến con dâu tôi chứ. Nếu con trai tôi sinh được, vậy là do con dâu tôi có vấn đề, tôi phải đổi một đứa con dâu khác."
Bình luận trực tiếp:
[???]
[Chết tiệt!]
[Tay lại ngứa rồi đây!]
Ý của bà ta không thể rõ ràng hơn: nếu con dâu không sinh được con trai, thì cứ để con trai bà ly hôn và cưới người khác. Thế nên bà ta chỉ muốn biết liệu con trai bà có thể sinh ra một đứa con trai hay không.
Quý Mộc Miên cười lạnh: "Xem ra bà không thật sự muốn tôi xem bói rồi..."
Chưa kịp nói hết câu, cậu lại nhận được một tin nhắn riêng, lần này là bát tự của Tiểu Kế.
Bà Dương nhớ lời con trai dặn, vị đại sư này có cách để giúp con trai bà sinh con trai, nên bà không dám trái ý Quý Mộc Miên, sợ rằng cậu thật sự sẽ bỏ dở giữa chừng.
Quý Mộc Miên nhìn vào bát tự, niệm vài câu, rồi mới hướng về Tiểu Kế và nói: "Cô sẽ có con trai."
Tiểu Kế lập tức nở nụ cười mừng rỡ.
Bà Dương lại càng vui mừng, cười tươi rói: "Đại sư, ngài không nhầm chứ? Con dâu tôi thực sự có thể sinh con trai? Nếu cô ta có thể sinh cho tôi một đứa cháu trai, tôi sẽ không bắt con trai tôi ly hôn với cô ta nữa."
Quý Mộc Miên nhìn bà với vẻ lạnh lùng: "Nhưng con trai bà cả đời này sẽ không thể có con trai. Dù có nhận nuôi con trai thì cũng không nuôi nổi, con trai bà sẽ tuyệt tử tuyệt tôn."
Nghe thấy câu đó, sắc mặt bà Dương như vừa nghe phải tin dữ, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trong khi đó, bình luận trực tiếp lại được dịp hả hê.
[Cơn giận của tôi bỗng chốc tan biến, đáng đời bà ta!]
[Tôi đi mở chai Coca ăn mừng đây.]
[Tôi chỉ chờ kết quả này thôi, may mà không khiến tôi thất vọng. Bà già kia, con trai bà tuyệt hậu rồi đấy!]
[Mọi người cùng hát nào: Hôm nay là ngày vui, điều ước gì cũng thành...]
[Loa! Loa! Loa: Bà già kia, con trai bà tuyệt hậu rồi đấy!]
Sau đó, bình luận trực tiếp đầy ắp dòng chữ này, mọi người như có sự đồng lòng, cùng nhau spam để chọc tức bà Dương.
Quả nhiên, bà Dương tức đến nỗi cả người run rẩy, chỉ vào màn hình và bắt đầu chửi bới: "Đồ súc sinh tụi mày..."
Nhưng nói đến đây, bà bỗng nghẹn lại, không thể thở nổi, mọi lời chửi rủa đều bị nuốt ngược vào.
Tiểu Kế vội vàng vỗ nhẹ giúp bà bớt giận.
Bà Dương lại vung tay, tát mạnh vào mặt cô: "Đừng có ở đây mà giả vờ tốt bụng! Đại sư nói mày có con trai, trong khi con trai tao lại không sinh được con trai, chẳng phải chứng tỏ mày lén lút với kẻ khác sao?! Đồ đê tiện, dám vụng trộm sau lưng con trai tao! Tao đánh chết mày!"
Nhưng bàn tay của bà ta không hề chạm tới mặt Tiểu Kế.
Ngay khi bàn tay bà ta sắp tới gần Tiểu Kế, bà ta bỗng cảm thấy một lực vô hình giữ chặt cổ tay mình lại. Rồi bà ta phát hiện bàn tay không còn nghe lời, ngược lại, vung lên tự vả mạnh vào mặt mình.
Bà Dương ngơ ngác đứng đó.
Tiểu Kế cũng đờ đẫn.
Quý Mộc Miên nhàn nhạt nói: "Tôi vừa đòi bát tự của con dâu bà chỉ để bảo vệ cô ấy qua màn hình thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro