⭐️ CHƯƠNG 56 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 56:
Lúc này, dù là khán giả đang xem livestream hay cả Triệu Hồng, đều không hay biết Diệp Khanh Khanh đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi và nhà họ Diệp đã đưa người đi hỏa táng. Ngay cả ông cụ Diệp cũng không biết rằng, ngay lúc Diệp Khanh Khanh trút hơi thở cuối cùng, linh hồn của ả ta đã bị một người đàn ông mặc áo choàng đen thu lại. Dù là âm sai cũng đến muộn một bước, không thể dẫn linh hồn của Diệp Khanh Khanh đi.
Trong viện dưỡng lão, Triệu Hồng vẫn bị Sướng Bảo hành hạ. Hắn ta đau đến mức hấp hối, ngay cả hét lớn cũng không thể thốt ra được nữa, chỉ có thể lẩm bẩm cầu xin Quý Mộc Miên và Sướng Bảo: "Các người tha cho tôi đi, tôi thật sự biết lỗi rồi..."
Cha mẹ Miêu nghe Triệu Hồng thừa nhận tội giết Sướng Bảo và bức Tiểu Vũ phát điên, lại thấy hắn ta dường như đang bị linh hồn Sướng Bảo quấy rối, cả hai đều bàng hoàng không nói nên lời.
"Không, không thể nào..." Mẹ Miêu lẩm bẩm, "Sao hắn ta lại ác độc như vậy?"
Ban đầu, bà và chồng đã tin lời Triệu Hồng sau khi xem chứng cứ từ cảnh sát, không ngờ cả những chứng cứ đó cũng là giả!
Mẹ Miêu đột nhiên lao về phía Tiểu Vũ, dang tay ra muốn ôm cô: "Con gái, xin lỗi con, bố mẹ đã hiểu lầm con rồi... Con có khỏe không?"
Tiểu Vũ không nhận lấy cái ôm của mẹ, mà lùi lại hai bước, gật đầu nói: "Con khỏe, không cần lo lắng."
Mẹ Miêu thấy cô tránh né mình, không khỏi lộ vẻ lúng túng.
Khi bước vào cửa, bà và chồng không lập tức đến bên cạnhTiểu Vũ, vì họ sợ cô làm hại mình. Sau khi biết Tiểu Vũ đã bình thường trở lại, họ cũng không lập tức ôm cô, vì vẫn nghi ngờ sự bình thường đó chỉ là bề ngoài. Bây giờ, họ nhận ra cô thực sự đã tỉnh táo, và tất cả những chuyện xấu xa kia đều do Triệu Hồng gây ra, không liên quan đến cô. Đáng tiếc, con gái dường như không cần sự tin tưởng và quan tâm của họ nữa, thái độ của cô rất xa cách.
Sắc mặt hai vợ chồng rất phức tạp, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.
Tâm trạng Tiểu Vũ cũng rất rối bời.
Cô hận cha mẹ sao? Cũng không hẳn, cha mẹ cô chỉ bị Triệu Hồng lừa gạt, tưởng rằng cô thực sự đã giết Sướng Bảo, nên mới sợ hãi cô, cô có thể hiểu được. Nhưng so với người bạn Tây Tây đã kiên trì cứu cô trong suốt nửa năm qua, còn vì thế mà chịu nhiều thiệt thòi, cha mẹ cô dường như không tin tưởng cô, cách làm của họ quá mức lạnh nhạt.
Vì vậy, cô cũng sẽ không thân thiết với cha mẹ nữa.
Tiểu Vũ chuyển sự chú ý sang Triệu Hồng, cô nhìn chằm chằm vào không khí xung quanh Triệu Hồng, không khỏi xúc động hỏi Quý Mộc Miên: "Đại sư, Sướng Bảo... con bé... con bé có ở đây phải không?"
Nếu Sướng Bảo thực sự ở đây, cô muốn nhờ Quý đại sư cho cô nhìn thấy con bé một lần.
Chỉ cần một lần thôi cũng được.
Là cô đã không bảo vệ tốt con gái, cô nợ con bé một lời xin lỗi.
Quý Mộc Miên lắc đầu: "Con gái của cô đã đến âm phủ rồi, tôi dùng thuật ảo ảnh với Triệu Hồng, Sướng Bảo này là do hắn tưởng tượng ra, hắn bị chính mình dọa thành ra như vậy."
Tiểu Vũ thất vọng cúi đầu xuống.
Lúc đó, Sướng Bảo bị Triệu Hồng đâm nhát cuối cùng, cô không chịu được cú sốc nên ngất đi, khi tỉnh dậy thì đã ở bệnh viện tâm thần, cô không kịp nhìn Sướng Bảo lần cuối, cũng không đưa con bé đoạn đường cuối cùng, thậm chí cô còn không biết thi thể Sướng Bảo sau đó được xử lý như thế nào...
Quý Mộc Miên: "Triệu Hồng hỏa táng Sướng Bảo rồi rải tro cốt xuống sông."
"Cái gì?!" Mẹ Miêu hét lên, "Không phải hắn ta nói là đưa Sướng Bảo về quê an táng rồi sao?"
Quê nhà của Triệu Hồng ở tỉnh khác, lúc đó Triệu Hồng đã an táng Sướng Bảo rồi mới báo cho cha mẹ Tiểu Vũ, vì vậy hai ông bà không kịp đến đám tang của Sướng Bảo... Bây giờ xem ra, ngay cả đám tang cũng là giả!
Quý Mộc Miên cười lạnh một tiếng: "Hắn ta còn đâm cả con gái ruột của mình, làm sao có thể tốt bụng đi an táng được, hắn ta thiêu Sướng Bảo thành tro cốt, chỉ vì sợ cảnh sát phát hiện ra vết thương của Sướng Bảo không bình thường, nếu không, hắn ta còn lười cả việc hỏa táng Sướng Bảo, chỉ cần ném thi thể Sướng Bảo cho chó ăn là xong."
Mẹ Miêu: ...
Đôi mắt Tiểu Vũ đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Hồng.
Tên súc sinh này, đáng chết!
Lúc này, Triệu Hồng đã bị Sướng Bảo hành hạ đến mức sắp ngất đi, sắc mặt hắn ta tái nhợt đứng đó, mắt nhắm nghiền, hầu như mất đi khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài, chỉ lẩm bẩm trong miệng: "Đau... đau quá... cứu mạng..."
Những người xem livestream thấy cảnh này đều cảm thấy hả hê.
[Dù không thấy Sướng Bảo trả thù hắn như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt đau đớn của tên súc sinh này khiến tôi rất thoải mái.]
[Sướng Bảo cố lên, hãy để thằng cha súc sinh này nếm trải mọi đau khổ mà con đã chịu đựng.]
[Nhất định đừng tha cho hắn!]
Quý Mộc Miên lạnh lùng nhìn Triệu Hồng nửa sống nửa chết, không hề dỡ bỏ thuật ảo ảnh.
Lúc này Sướng Bảo đã đếm đến 31, đây là số dao bé bị đâm lúc trước, điều này có nghĩa là Triệu Hồng đã hoàn toàn nếm trải nỗi đau mà bé đã trải qua. Mà thuật ảo ảnh vẫn chưa biến mất, Sướng Bảo sẽ không ngừng đâm, vì vậy Triệu Hồng sẽ sớm bắt đầu trải qua đợt đau đớn thứ hai.
Sướng Bảo là do Triệu Hồng tưởng tượng ra dưới thuật ảo ảnh của Quý Mộc Miên, sức lực của bé không phải là của một đứa trẻ, mà mạnh mẽ như những tên vệ sĩ lúc trước, mỗi lần Triệu Hồng bị đâm đều đau đến run người.
...
Mọi người vừa "thưởng thức" vẻ mặt méo mó khi Triệu Hồng bị trả thù, vừa quan tâm đến kết cục của Diệp Khanh Khanh.
Bây giờ mọi người đều biết Diệp Khanh Khanh là tiểu thư nhà họ Diệp, sợ ả ta được nhà họ Diệp bao che, sợ ả ta trốn thoát được sự trừng phạt.
Đúng lúc này, đột nhiên có người liên tục spam bình luận: [Mọi người mau xem hot search đi, tiểu tam Diệp Khanh Khanh chết rồi! Nghe nói sáng nay Diệp Khanh Khanh định trốn sang nước ngoài, nhưng trên đường đến sân bay thì gặp tai nạn xe, toàn thân bị biến dạng chết ngay tại chỗ, đã bị nhà họ Diệp đưa đi hỏa táng rồi.]
Quần chúng ăn dưa: ???
Chết rồi?
Điều này có thật không?
Mọi người cảm thấy rất khó tin, lập tức chuyển màn hình ra xem tình hình.
#Tiểu tam tử vong#
Mở hot search này ra, có thể thấy các tài khoản marketing đều đang nói về việc Diệp Khanh Khanh gặp tai nạn xe, thậm chí còn có người chụp được ảnh hiện trường vụ tai nạn – tất nhiên là không chụp được Diệp Khanh Khanh, nhưng chụp được biển số xe, theo nguồn tin tiết lộ, chiếc xe này chính là chiếc mà Diệp Khanh Khanh thường lái.
Cộng đồng mạng sửng sốt.
[Má ơi! Mới vừa bàn luận xem cô ta có trốn thoát trừng phạt không, thế mà cô ta lại chết thật rồi?!]
[Tôi nổi da gà hết cả người rồi đấy!]
[Nhìn ảnh thì vụ tai nạn hình như rất nghiêm trọng, đầu xe bị tông nát, nếu trong xe thực sự là Diệp Khanh Khanh, vậy chắc chắn không thể sống được.]
[Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời, cô ta đã làm quá nhiều điều ác, gây ra quá nhiều tội lỗi, ông trời không thể chịu đựng được nữa, nên tự mình trừng trị cô ta?]
[Cảm ơn trời đất đã cứu vãn huyết áp của tôi.]
...
Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy nội dung bình luận, cũng tình cờ thấy tin tức Diệp Khanh Khanh gặp tai nạn xe, liền vội vàng báo cho Quý Mộc Miên.
Người bị sốc nhất là Tiểu Vũ và Tây Tây.
Họ vừa mới nghĩ đến việc chờ cảnh sát đến bắt Triệu Hồng, lại phải nhờ Quý đại sư giúp đỡ để đối phó với Diệp Khanh Khanh, không ngờ Diệp Khanh Khanh lại chết rồi.
Tây Tây: "Thật quá trùng hợp!"
Đây thực sự là tai nạn sao?
Nếu là tai nạn, thì đó là trời đất mở mắt, cuối cùng cũng tới mang con súc sinh độc ác Diệp Khanh Khanh đi rồi!
Quý Mộc Miên nheo mắt lại, không lên tiếng.
Cậu chưa từng gặp Diệp Khanh Khanh, chỉ có thể mơ hồ nhận ra từ tướng mạo của Triệu Hồng, là Diệp Khanh Khanh có quan hệ vướng mắt với hắn ta chắc chắn sẽ phải chết.
Chỉ là cậu cũng không ngờ Diệp Khanh Khanh lại chết nhanh như vậy, chết một cách thật kỳ lạ.
Trương Thanh Vân phỏng đoán: "Có lẽ nhà họ Diệp đã bỏ rơi cô ta, cho nên tạo dựng một vụ tai nạn xe." Ngay sau đó cậu ta lại nắm bắt được trọng tâm, "Nhà họ Diệp dễ dàng bỏ rơi cô ta như vậy, chẳng lẽ là sợ bị... anh... Quý đại sư truy cứu sao?"
Cậu ta định gọi là anh dâu, nhưng nhận ra đang livestream, nên lập tức đổi lại cách xưng hô.
Dựa theo suy đoán của cậu ta, nhà họ Diệp có lẽ đã biết thân phận của anh dâu.
Nếu không, trong mắt người ngoài, dù anh dâu có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là chủ của một cái miếu Thành Hoàng ở tỉnh nhỏ, là tu sĩ độc hành, nhà họ Diệp có thế lực lớn mạnh như vậy, chẳng có lý nào họ lại sợ một tu sĩ tầm thường cả.
Trừ phi nhà họ Diệp đã biết rõ đằng sau anh dâu là Tổng cục Quản lý Đặc biệt, nên mới từ bỏ Diệp Khanh Khanh, để nhún nhường anh dâu.
Cậu ta dừng lại một chút: "Chỉ là, nếu nhà họ Diệp muốn từ bỏ Diệp Khanh Khanh, thì nên đưa cô ta đến đồn cảnh sát mới phải, sao lại tạo ra tai nạn xe hơi để Diệp Khanh Khanh chết?"
Đây là vấn đề cậu ta không hiểu nổi.
Hành động của nhà họ Diệp quá dứt khoát, giống như đang giết người diệt khẩu.
Quý Mộc Miên nhướng mày: "Xem ra nhà họ Diệp còn có bí mật."
Cho dù nhà họ Diệp có biết thân phận của cậu hay không, hay là nhà họ Diệp muốn bịt miệng dư luận, tóm lại việc nhà họ Diệp dứt khoát từ bỏ Diệp Khanh Khanh chắc chắn là có bất thường.
Tất nhiên, Diệp Khanh Khanh cũng có thể thực sự là bị tai nạn xe.
Dù thế nào, cũng phải đến nhà họ Diệp một chuyến để tìm hiểu tình hình.
Tây Tây cũng có một phỏng đoán: "Chẳng lẽ nhà họ Diệp đã tìm một kẻ chết thay cho Diệp Khanh Khanh, rồi lén lút đưa Diệp Khanh Khanh ra nước ngoài?"
Nếu như vậy, thì mối thù của Sướng Bảo và Tiểu Vũ sẽ không thể báo được.
Quý Mộc Miên lắc đầu: "Diệp Khanh Khanh và Triệu Hồng có số mệnh quấn với nhau, tôi có thể từ số mệnh của Triệu Hồng nhìn ra được cô ta thực sự đã chết."
Nghe vậy, Tây Tây và Tiểu Vũ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đối với hai người họ, chỉ cần Diệp Khanh Khanh nhận quả báo là được, còn Diệp Khanh Khanh chết vì tai nạn xe hay bị nhà họ Diệp bỏ rơi thì không có gì khác biệt lớn.
Tây Tây hừ lạnh: "Hời cho cô ta rồi!"
Nếu Diệp Khanh Khanh có mặt ở đây, cũng có thể để cô ta nếm thử cảm giác bị Sướng Bảo đâm, như vậy mới gọi là đã đời, đáng tiếc Diệp Khanh Khanh chết quá dễ dàng, còn dễ chịu hơn Triệu Hồng nhiều.
Khán giả livestream nghe nói Diệp Khanh Khanh thực sự đã chết, cũng đều hả hê thỏa mãn.
...
Trong lúc mọi người đang bàn luận về cái chết của Diệp Khanh Khanh, cảnh sát đến.
Quý Mộc Miên dỡ bỏ thuật ảo ảnh và thuật định thân trên người Triệu Hồng.
Triệu Hồng ngã vật xuống đất, cảnh sát dẫn hắn ta đi, livestream của hắn ta cũng kết thúc.
Cộng đồng mạng rầm rộ chuyển địa điểm, đến hot search để thảo luận.
#Triệu Hồng bị bắt#
Hot search này bạo đỏ, độ nóng vượt qua vụ tai nạn xe hơi của Diệp Khanh Khanh.
Cộng đồng mạng tụ tập dưới hot search này để bày tỏ cảm xúc.
[Triệu Hồng bị bắt, Diệp Khanh Khanh chết vì tai nạn xe, đây là quả báo nhanh nhất mà tôi từng thấy, tôi rất hài lòng.]
[Nếu Triệu Hồng đột nhiên chết trong tù thì càng hoàn hảo hơn, loại súc sinh giết hại con ruột của mình, sống thêm một giây cũng là lãng phí không khí.]
[Các bạn có nghe thấy cuộc thảo luận của Quý đại sư trong livestream không, dường như vụ tai nạn xe của Diệp Khanh Khanh có điều kỳ lạ, rất có thể là nhà họ Diệp vì sợ Quý đại sư nên giết người diệt khẩu.]
[Quý đại sư lợi hại đến mức cả nhà họ Diệp cũng sợ sao? Là khán giả lâu năm trong livestream của cậu ấy, tôi choáng váng rồi!]
Tất nhiên, quan điểm này cũng bị nhiều người phản bác.
Nếu nhà họ Diệp e ngại Quý đại sư, thì nên giao Diệp Khanh Khanh cho Quý đại sư xử lý, chứ không phải tạo ra tai nạn xe hơi để Diệp Khanh Khanh chết.
Có lẽ nhà họ Diệp thực sự muốn bảo vệ Diệp Khanh Khanh, chỉ là trời đất mở mắt, mới khiến Diệp Khanh Khanh chuẩn bị bỏ trốn lại gặp tai nạn xe chết ngay tại chỗ.
Trong một lúc, mọi người vừa cảm ơn trời đất, vừa chửi nhà họ Diệp dựa vào quyền thế bao che tội phạm.
Sau khi mắng nhà họ Diệp xong, lại có người bàn luận tới việc trước đó Quý đại sư đã đoán ra những nam minh tinh làm kẻ thứ ba đều sẽ "sập phòng".
[Quý đại sư vẫn là nhất, Dương Chính Vân và Triệu Hồng thật sự đều sập phòng sa lưới rồi!]
[Nói đến, vợ đạo diễn La cũng là người kỳ lạ, cô ta ngoại tình với ba nam minh tinh, cả ba người này đều sập hết, thế này có phải là một thiết bị dò sập phòng di động không?]
[Mà bây giờ vợ đạo diễn La ở đâu? Hình như lâu rồi không nghe thấy tin tức của cô ta nữa.]
[Bây giờ cô ta không còn là vợ đạo diễn La nữa, nghe nói đạo diễn La đã ly hôn với cô ta rồi, giờ cô ta đang trong trại cai nghiện.]
Mọi người thảo luận sôi nổi trên hot search, lúc thì mắng sự độc ác của Triệu Hồng và Diệp Khanh Khanh, lúc thì hô hào trời đất có mắt, lúc thì tán gẫu về chuyện bát quái của vợ cũ đạo diễn La và những nam minh tinh, lúc thì cảm thán sự lợi hại của Quý đại sư, vô cùng náo nhiệt.
Nhóm Hoa Mộc Miên cũng đang thảo luận sôi nổi trong nhóm fans.
[Các chị em à, mọi người có để ý không, việc Triệu Hồng sập phòng có liên quan đến quẻ bói hôm qua của Tiểu Hoạ, Tiểu Hoạ là quẻ thứ ba, cô ấy cũng là một phú bà giàu có!]
[Triệu Hồng giết con gái ruột mình... vậy là quy luật "người giàu có xem bói thì nhất định sẽ chết người" vẫn tồn tại?]
[Tôi sẽ không nghi ngờ về thuật huyền học trên người vợ mình nữa!]
[Vợ tôi đáng sợ quá!]
...
Bên này, Quý Mộc Miên không chú ý đến dư luận trên mạng, tiễn cảnh sát dẫn Triệu Hồng đi, cậu quay sang Tiểu Vũ, nói: "Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, cô hãy sống cuộc sống của mình đi. Về vấn đề của viện dưỡng lão này, và những nhân viên đã đánh đập cô, cảnh sát sẽ điều tra."
Tiểu Vũ nghẹn ngào gật đầu: "Cảm ơn đại sư!"
Mọi chuyện đến đây xem như đã kết thúc.
Tiểu Vũ và Tây Tây vô cùng cảm kích, liên tục cảm ơn cậu.
Tây Tây nghĩ đến việc Quý đại sư chỉ lấy 2000 tiền công, cảm thấy rất áy náy: "Đại sư, đợi sau này tôi kiếm được tiền, nhất định sẽ quyên tiền hương khói cho miếu Thành Hoàng."
Tiểu Vũ cũng có ý nghĩ tương tự.
Quý Mộc Miên cười nói: "Đừng nghĩ nhiều, tôi nhận 2000 này, tức là nhân quả giữa chúng ta đã được giải quyết. Hơn nữa, tôi đến đế đô cũng không phải chỉ để giúp các cô, tôi tiện dịp này về thăm người thân luôn."
Hai người biết cậu đang an ủi họ, càng thêm biết ơn cậu hơn, họ nói họ nhất định sẽ đến miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành dâng hương.
...
Sau đó, Quý Mộc Miên cùng mọi người tạm biệt Tiểu Vũ, rời khỏi viện dưỡng lão.
Còn về sau, Tiểu Vũ sẽ đối mặt như thế nào với cha mẹ, có thể xóa bỏ khoảng cách hay không, điều này đã không còn liên quan gì đến Quý Mộc Miên nữa.
Lên xe, Trương Thanh Vân hỏi: "Anh dâu, chúng ta đi đâu tiếp đây?"
Quý Mộc Miên đã định sẵn lịch trình, xử lý xong việc của Tiểu Vũ và Tây Tây thì đi gặp mẹ viện trưởng, vì vậy liền báo địa chỉ trại trẻ mồ côi.
Trương Thanh Vân biết anh dâu được nuôi dưỡng trong trại trẻ mồ côi, nghe thấy địa chỉ trại trẻ mồ côi liền hiểu ra, không nói thêm gì nữa.
Chỉ có Mị Linh rất hào hứng: "Anh nói mẹ viện trưởng rất tốt, còn nói mẹ viện trưởng nhất định sẽ thích em~"
Quỷ nhi hơi chán nản cúi đầu xuống.
Nó cũng muốn gặp mẹ viện trưởng, nhưng anh nói mẹ viện trưởng đã già rồi, không thể để mẹ viện trưởng bị kích thích, đợi khi mẹ viện trưởng từ từ chấp nhận sự tồn tại của ma quỷ, thì mới có thể để mẹ viện trưởng gặp nó.
Mị Linh nắm lấy tay Quỷ nhi lắc lắc: "Lần sau chúng ta đến, em nhất định có thể gặp mẹ viện trưởng nha~"
Quỷ nhi: "Ừ!"
Hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh trò chuyện, Quý Mộc Miên lại đang nghĩ về nhà họ Diệp và Diệp Khanh Khanh.
Bàn tay ấm áp của Bùi Cửu Cảnh đột nhiên bao lấy ngón tay cậu, nói: "Linh hồn Diệp Khanh Khanh đã biến mất."
Quý Mộc Miên đột ngột mở to mắt.
Trương Thanh Vân cũng rất ngạc nhiên, qua gương chiếu hậu nhìn về phía sếp: "Cái gì?!"
Bùi Cửu Cảnh: "Phạm Thập Tứ vừa mới gửi tin nhắn, nói rằng thuộc hạ âm sai của hắn không dẫn được linh hồn Diệp Khanh Khanh đi, các âm sai biết em vừa hay đang xử lý việc của Diệp Khanh Khanh, cảm thấy có điều bất thường, liền báo lại cho hắn."
Phạm Thập Tứ chính là Hắc Vô Thường.
Quý Mộc Miên cau mày nói: "Xem ra nhà họ Diệp thực sự có vấn đề, chắc là họ muốn giết Diệp Khanh Khanh diệt khẩu, ngay cả linh hồn Diệp Khanh Khanh cũng không để lại, nhất định là muốn che giấu bí mật lớn hơn."
Bùi Cửu Cảnh ừ một tiếng: "Tôi đã để Phạm Thập Tứ đi điều tra."
Quý Mộc Miên gật đầu.
Dù sao họ còn phải ở Đế đô hai ngày nữa, nếu Hắc Vô Thường không điều tra ra vấn đề gì, vậy thì cậu sẽ tự mình đi gặp gia chủ của nhà họ Diệp– giết người có thể diệt khẩu, linh hồn có thể biến mất, nhưng tướng mạo sẽ không nói dối, lúc đó cậu sẽ xem tướng mạo của gia chủ nhà họ Diệp, tính xem nhà họ Diệp rốt cuộc muốn che giấu cái gì.
...
Xe rất nhanh đã đến trại trẻ mồ côi Hạnh Phúc nằm ở ngoại ô khu Tây Thành.
Trương Thanh Vân không đi theo vào, đây là lần đầu tiên anh dâu dẫn sếp về thăm người thân, cậu ta là thuộc hạ mà chen vào thì thật không biết ý.
Sau khi xuống xe, cậu ta vẫy tay ở cửa: "Sếp, anh dâu, em để xe lại đây, tự mình bắt xe về Tổng cục." Cậu ta nhớ ra điều gì đó, lại hỏi, "Anh dâu, mai anh có định dẫn Linh Linh và Minh Minh đi tham quan các địa điểm không? Mai em cũng đến, được không? Em có thể giúp anh trông trẻ."
Quý Mộc Miên cười đáp: "Tất nhiên là được rồi."
Sau khi tạm biệt Trương Thanh Vân, Quý Mộc Miên nắm tay Mị Linh và Quỷ nhi, quay đầu nhìn Bùi Cửu Cảnh, hít sâu một hơi: "Chúng ta vào thôi?"
Đột nhiên cậu có cảm giác như đang dẫn cả nhà về quê thăm mẹ.
Bùi Cửu Cảnh: "Chờ chút."
Quý Mộc Miên: ?
Cảm xúc của cậu đã sẵn sàng, mà chồng cậu lại sợ sao?
Bùi Cửu Cảnh mở cốp xe.
Lúc này Quý Mộc Miên mới phát hiện trong cốp xe có chuẩn bị rất nhiều quà, có của mẹ viện trưởng, có của những đứa nhỏ trong trại trẻ mồ côi.
Cậu kinh ngạc: "Anh chuẩn bị khi nào vậy?"
Bùi Cửu Cảnh trả lời thật thà: "Tôi nhờ Trương Thanh Vân mua."
Những thứ này không phải do hắn tự tay chuẩn bị, chỉ có một khối ngọc là hắn tự tay chọn từ đống đá quý của mình, đó là linh ngọc lấy được từ dưới chân núi Côn Luân năm đó, có thể dưỡng thân thể, hắn định tặng cho mẹ viện trưởng.
Quý Mộc Miên khen ngợi: "Đã rất có lòng rồi."
Thực ra cậu cũng muốn chuẩn bị quà cho những đứa nhỏ, nhưng mẹ viện trưởng nói hiện tại trại trẻ mồ côi không thiếu gì cả, bảo cậu đừng lãng phí tiền.
...
Mẹ viện trưởng đã sớm nhận được tin Quý Mộc Miên sắp về, nghe thấy có tiếng nói chuyện ở ngoài, bà cảm thấy hình như là Tiểu Miên, liền vội vàng mở cửa ra, quả nhiên là cậu!
"Tiểu Miên, con về rồi!" Bà lập tức lộ ra nụ cười hiền từ.
Mẹ viện trưởng năm nay 56 tuổi, nhưng nếp nhăn trên trán và khóe mắt rất rõ ràng, trông già hơn so với tuổi thật – bà đã dành nhiều năm chăm sóc bọn nhỏ, lao tâm khổ tứ, vô cùng vất vả, hơn nữa có mấy năm trại trẻ mồ côi không có ai quyên góp, đứng trước nguy cơ phải đóng cửa, bà phải chạy đôn chạy đáo để xoay sở tài chính, thời gian đó cũng khiến bà già đi rất nhiều.
Dẫu vậy, khuôn mặt của mẹ viện trưởng vẫn rất hiền từ, khiến người ta cảm nhận được sự thân thiện ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Quý Mộc Miên bước tới nhẹ nhàng ôm bà một cái: "Mẹ viện trưởng, con về rồi."
Những đứa trẻ đi ra từ trại trẻ mồ côi Ấm Áp đều gọi bà là mẹ viện trưởng, Quý Mộc Miên cũng không ngoại lệ.
Mẹ viện trưởng cười vỗ vỗ cánh tay cậu, ánh mắt rơi vào Bùi Cửu Cảnh và Mị Linh đằng sau cậu.
Quỷ nhi được Mị Linh dắt tay, bà không nhìn thấy.
Quý Mộc Miên giới thiệu Mị Linh trước: "Đây là con trai của bạn con, gần đây đang sống cùng con ở miếu Thành Hoàng."
Mẹ viện trưởng cười vẫy tay với Mị Linh: "Chào con nha, Linh Linh."
Mị Linh lao tới, ôm lấy cánh tay bà: "Mẹ viện trưởng, anh nói bà là người đặc biệt tốt, con rất thích bà nha~"
Bé rất đẹp trai và dễ thương, lại còn nũng nịu, quả thực là vũ khí lợi hại chinh phục lòng người lớn.
Nụ cười trên mặt mẹ viện trưởng càng đậm hơn.
Bà rất thích trẻ con, nếu không cũng sẽ không mở trại trẻ mồ côi này, đã mở suốt mấy chục năm rồi.
Sau khi trò chuyện thân mật với Mị Linh một lúc, ánh mắt mẹ viện trưởng lại rơi vào Bùi Cửu Cảnh.
Quý Mộc Miên hơi xấu hổ, cũng có chút áy náy mà giới thiệu: "Mẹ viện trưởng, con vẫn chưa nói với mẹ, thực ra con... đã kết hôn rồi." Cậu chỉ vào Bùi Cửu Cảnh, "Con và anh ấy mới đăng ký kết hôn không lâu."
Mẹ viện trưởng rất kinh ngạc.
Đây thực sự là điều bà không thể ngờ tới.
Tuy bà biết bây giờ Tiểu Miên đã trở thành người nổi tiếng trên mạng, kiếm được rất nhiều tiền, cũng gửi rất nhiều tiền và vật tư cho trại trẻ mồ côi, khiến toàn bộ trại trẻ mồ côi đổi mới, nhưng Tiểu Miên mới tốt nghiệp đại học được bao lâu? Trong mắt bà vẫn là một đứa trẻ, sao chỉ một tháng ở Đồng Thành lại kết hôn rồi?
Bà vốn tưởng Bùi Cửu Cảnh là bạn của Quý Mộc Miên, lúc nãy chỉ liếc nhìn qua một cái.
Giờ nghe Quý Mộc Miên giới thiệu Bùi Cửu Cảnh là đối tượng kết hôn với cậu, vậy thì bà phải quan sát kỹ Bùi Cửu Cảnh một phen.
Bà cẩn thận nhìn Bùi Cửu Cảnh một hồi, mới phát hiện hắn có ngoại hình vô cùng xuất chúng, khí chất cũng rất bất phàm, hơn hẳn những gia đình trung lưu đến nhận nuôi mà bà từng gặp, và cả những nhà giàu có quyền quý đến quyên góp.
Ngoại hình xuất sắc như vậy, xứng đôi với Tiểu Miên nhà bà.
Chỉ là không biết gia thế của đối phương ra sao, công việc thế nào, tính cách tốt không, có tốt với Tiểu Miên hay không...
Mẹ viện trưởng có thể nuôi dạy nhiều trẻ mồ côi trưởng thành, thậm chí cho các bé ấy đi học đại học, tự lập tự cường, bản thân bà là người rất vĩ đại, nhưng khi đối mặt với việc con cái kết hôn, bà cũng giống như tất cả các bậc phụ huynh trên đời, sẽ có đủ loại lo lắng.
Bùi Cửu Cảnh bước tới gọi: "Mẹ viện trưởng."
Giọng hắn rất bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra sự chân thành của hắn.
Trong lòng Quý Mộc Miên thoáng qua một cảm xúc khó tả.
Người đàn ông này chính là chủ nhân của Minh Phủ, nhưng lại chịu gọi một người bình thường là mẹ, nếu nghĩ sâu xa, chẳng qua là vì để ý đến cậu.
Trong lòng cậu tràn đầy cảm giác ấm áp, lặng lẽ nắm lấy tay Bùi Cửu Cảnh.
"Chào con, Tiểu Bùi." Mẹ viện trưởng đáp lại cách xưng hô của Bùi Cửu Cảnh, nhìn thấy hành động kín đáo của Tiểu Miên, không khỏi cười mà chọc chọc trán cậu, "Được rồi, con không cần căng thẳng, ta tin tưởng sự lựa chọn của con."
Quý Mộc Miên vui vẻ ôm lấy cánh tay bà, cũng làm nũng giống như Mị Linh: "Cảm ơn mẹ viện trưởng!"
Mẹ viện trưởng cười xoa đầu cậu, nói: "Nhưng mà, con vẫn phải giới thiệu xuất thân của Tiểu Bùi, nếu không ta không biết gì cả, nhất định sẽ lo lắng."
Bà nói rất thẳng thắn, không sợ Bùi Cửu Cảnh khó chịu.
Nếu Bùi Cửu Cảnh vì sự dò hỏi của bà mà nổi giận, thì bà cảm thấy người đàn ông đẹp trai này cũng không đáng để Tiểu Miên gửi gắm cả đời.
Bùi Cửu Cảnh chủ động giới thiệu bản thân: "Con là công chức nhà nước, có biên chế."
Mắt mẹ viện trưởng sáng lên ngay lập tức.
Ai cũng biết, công chức nhà nước là sự lựa chọn kết hôn tốt nhất trong lòng tất cả các bậc phụ huynh Hoa Quốc.
Quý Mộc Miên: ...
Ở chung với người đàn ông này lâu, cậu cũng dần dần hiểu được hắn có bao nhiêu thủ đoạn, cậu nghi ngờ người đàn ông này cố ý nhắc đến công chức nhà nước.
Bùi Cửu Cảnh nhẹ nhàng cười với cậu.
Quý Mộc Miên: ...
Đã xác định, người đàn ông này chính là cố ý!
Quả nhiên, mẹ viện trưởng rất hài lòng: "Công chức nhà nước rất tốt! Công chức nhà nước ổn định, vững chắc!"
Quý Mộc Miên: ...
Bùi Cửu Cảnh vẫn cười, lấy ra một hộp quà nhỏ từ trong xe, đưa cho mẹ viện trưởng: "Lần đầu gặp mặt, một chút lòng thành, mong ngài thích."
Trong chiếc hộp này đựng chính là khối ngọc từ dưới chân núi Côn Luân.
Hắn biết nếu mẹ viện trưởng thấy ngọc quý như vậy, chưa chắc là sẽ nhận, nên hắn không cho mẹ viện trưởng cơ hội mở hộp quà, nhanh chóng lấy ra những món quà cho các em nhỏ từ trong cốp xe: "Đây là quà tặng cho những đứa nhỏ khác."
Mẹ viện trưởng cũng không thèm quan tâm đến món quà trong hộp là gì nữa.
Bà càng nhìn Bùi Cửu Cảnh lại càng cảm thấy hài lòng – cũng không phải vì tham chút quà cáp này, mà là vì Tiểu Bùi không chỉ đẹp trai, lễ phép, mà còn rất chu đáo, lễ nghĩa đầy đủ. Quan trọng nhất là, Tiểu Bùi không hề để ý đến thân phận trẻ mồ côi của Tiểu Miên, sẵn lòng cùng Tiểu Miên về trại trẻ mồ côi, xem nơi này như nhà của Tiểu Miên, tôn trọng bà như mẹ của Tiểu Miên, điều này khiến bà cảm nhận được sự coi trọng của hắn đối với Tiểu Miên.
Sau khi giới thiệu và làm quen, mẹ viện trưởng nắm tay Mị Linh, dẫn Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh đi vào trong.
Chỉ là đi được nửa đường, mẹ viện trưởng đột nhiên quay đầu nhìn Bùi Cửu Cảnh, nói: "Kỳ lạ, sao ta lại cảm thấy Tiểu Bùi có chút quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu đó..."
Quý Mộc Miên ngạc nhiên: "Mẹ đã từng gặp A Cảnh sao?"
Gương mặt của Bùi Cửu Cảnh không phải là đại chúng, nói không khoa trương, chứ ngoại hình nổi bật như vậy của Bùi Cửu Cảnh, trên đời này chắc chắn không tìm được người thứ hai, nếu mẹ viện trưởng thực sự đã gặp Bùi Cửu Cảnh, thì nhất định đó chính chính Bùi Cửu Cảnh.
Nhưng mẹ viện trưởng sao lại gặp được Bùi Cửu Cảnh chứ?
Bùi Cửu Cảnh là chủ nhân của Minh Phủ, người bình thường cũng không thể gặp hắn nhỉ?
Mẹ viện trưởng suy nghĩ miên man: "... Cảm giác như đã từng gặp, con đẹp trai như vậy, nếu không phải đã gặp, ta không thể nói bừa... nhưng ta lại không nhớ ra được."
Bùi Cửu Cảnh rũ mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh: "Có lẽ ngài nhớ nhầm rồi."
Mẹ viện trưởng nhanh chóng quên đi chuyện này.
Cũng đúng, có lẽ là trí nhớ của bà bị rối loạn, tưởng mình đã gặp Tiểu Bùi, thực ra chỉ là ảo giác.
Bà cười nhìn Quý Mộc Miên, chuyển sang chủ đề khác: "Những đứa nhỏ biết con sắp về, đều rất vui vẻ, từ sáng sớm đã luôn háo hức chờ con."
Những đứa nhỏ trong trại trẻ mồ côi rất quen thuộc với Quý Mộc Miên, trước khi tốt nghiệp đại học, Quý Mộc Miên thường xuyên về đây giúp đỡ, những đứa nhỏ cũng biết anh Tiểu Miên vừa đi học vừa làm thêm kiếm tiền cho chúng. Sau này Quý Mộc Miên đến miếu Thành Hoàng Đông Thành, càng gửi nhiều tiền hơn để cải thiện môi trường và bữa ăn của trại trẻ mồ côi, mẹ viện trưởng đều tỉ mỉ kể lại những đóng góp của Quý Mộc Miên cho bọn nhỏ, vì vậy các bạn nhỏ càng thêm ngưỡng mộ anh Tiểu Miên.
Quý Mộc Miên cười nói: "Cũng lâu rồi con không gặp mấy đứa, nhớ ghê."
Hiện tại trại trẻ mồ côi có tổng cộng 28 em nhỏ, 20 bé gái, 8 bé trai, độ tuổi từ 3 đến 10 tuổi. Trước đây trại trẻ mồ côi có nhiều em nhỏ hơn, nhưng dần dần đã có một số em được nhận nuôi.
Mẹ viện trưởng nhớ lại chuyện cũ, nói: "Lúc đó dù thế nào con cũng không chịu để nhận nuôi."
Hồi nhỏ Quý Mộc Miên rất đẹp trai, tính tình lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, mỗi gia đình đến nhận nuôi đều nhìn trúng cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lúc đó cậu sợ phải vào môi trường xa lạ, mỗi lần đều lén lút nói với mẹ viện trưởng rằng cậu không muốn rời khỏi trại trẻ mồ côi, sau vài lần như vậy, mẹ viện trưởng cũng hiểu ý cậu, không còn giới thiệu cậu cho những gia đình nhận nuôi nữa.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Quý Mộc Miên rất kính trọng mẹ viện trưởng, mẹ viện trưởng rất tôn trọng suy nghĩ và lựa chọn của mỗi đứa trẻ, sẽ không ép các bé rời đi, dù trại trẻ mồ côi thêm một đứa trẻ sẽ thêm một phần gánh nặng, nhưng mẹ viện trưởng chưa từng nghĩ đến việc đẩy những đứa trẻ này ra ngoài.
...
Khi Quý Mộc Miên xuất hiện trong sân, đám trẻ đã chờ cả buổi sáng lập tức phấn khích, từng đứa chạy đến gọi anh Tiểu Miên, nắm lấy tay cậu hỏi đủ thứ chuyện.
Mị Linh và Quỷ nhi tay trong tay đứng ở một bên, tò mò nhìn những đứa trẻ này.
Quý Mộc Miên trò chuyện với bọn trẻ một lúc, giới thiệu Bùi Cửu Cảnh và Mị Linh, lại phát quà mà Bùi Cửu Cảnh mang đến, chủ yếu là quần áo mới và sữa bột cho trẻ em.
Những đứa trẻ này rất lễ phép, xếp hàng bày tỏ lòng biết ơn với Bùi Cửu Cảnh, sau đó nắm tay Mị Linh đi chơi, chúng biết Mị Linh có cha mẹ, không giống chúng, nhưng Mị Linh là do anh Tiểu Miên mang đến, đương nhiên mấy bé phải tiếp đón nhiệt tình rồi.
Quý Mộc Miên nhìn bọn trẻ đang chơi trò diều hâu bắt gà con dưới bóng cây, cong khóe miệng cười: "Thật tốt."
Lúc này đã hơn 4 giờ chiều, mẹ viện trưởng và các cô giáo đi chuẩn bị bữa tối, bọn trẻ tự chơi đùa thành một nhóm, chỉ còn lại Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh đang đứng dưới mái hiên nhìn qua.
Ánh mắt Bùi Cửu Cảnh dịu dàng nhìn cậu thanh niên bên cạnh, giơ tay vuốt ve mặt cậu.
Quý Mộc Miên cười nhìn hắn, chỉ vào vị trí dựa vào bức tường phía đông của sân, nói: "Anh thấy mấy cây bông gòn đó không?"
Bùi Cửu Cảnh nhẹ nhàng gật đầu.
Quý Mộc Miên nắm lấy tay hắn, đi về phía những cây bông gòn, cười hì hì nói: "Mẹ viện trưởng đặt tên cho em là Mộc Miên, giống như tên của cây, vì thế em rất thích, thường chạy đến gốc cây lớn nhất, một mình lén lút trò chuyện với ông cây."
Bùi Cửu Cảnh nghĩ đến dáng vẻ cậu bé nhỏ ngồi xổm dưới gốc cây nói chuyện thầm thì, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Hai người đi đến dưới gốc cây, Quý Mộc Miên ngẩng đầu nhìn những cành lá xanh tốt, nói: "Em nhớ khoảng năm 5 tuổi hay 6 tuổi gì đó, trại trẻ mồ côi không nhận được quyên góp, suýt nữa thì phải đóng cửa, mà em cũng sắp bị nhận nuôi. Nhưng em không nỡ rời khỏi nơi này, mẹ viện trưởng rất tốt với chúng em, luôn nhẹ nhàng dịu dàng dỗ dành chúng em, chưa bao giờ đánh hay mắng chúng em. Em sợ phải đến một môi trường xa lạ, nửa đêm chạy đến dưới gốc cây cầu nguyện với ông cây, nói mong có người tốt bụng quyên góp cho trại trẻ mồ côi."
"Không ngờ ngày hôm sau, thật sự có đơn vị tốt bụng quyên góp một khoản tiền lớn, không chỉ giúp chúng em có đủ ăn đủ mặc, mà còn sửa chữa được những căn nhà dột nát của trại trẻ mồ côi, lại cho mấy đứa cùng lứa tuổi em được đi học."
Bùi Cửu Cảnh yên lặng lắng nghe, không quấy rầy cậu.
Quý Mộc Miên: "Lúc đó em còn nhỏ, tưởng là ông cây đã giúp em thực hiện được nguyện vọng, từ đó càng thích ông cây hơn, và rất thích cầu nguyện với ông cây."
Nói đến đây, cậu không nhịn được mà cười lắc đầu, "Hồi nhỏ thật sự rất ngốc, sau này lớn lên mới biết, ông cây chỉ là cây thôi, căn bản không thể thực hiện nguyện vọng gì. Lúc đó thực sự giúp trại trẻ mồ côi vượt qua cửa ải khó khăn là một đơn vị tốt bụng, đáng tiếc đơn vị đó quyên góp ẩn danh, đến bây giờ chúng em vẫn không biết rốt cuộc là ai."
Bùi Cửu Cảnh nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Dù là ai, miễn là có thể giúp trại trẻ mồ côi vượt qua khó khăn, như vậy là đủ rồi."
Quý Mộc Miên nghiêm túc gật đầu: "Vì vậy em cũng muốn trở thành một người tốt bụng, sau này giúp đỡ thật nhiều người cần giúp đỡ hơn."
Đôi mắt Bùi Cửu Cảnh dưới ánh nắng càng thêm dịu dàng: "Miên Miên rất giỏi."
Khuôn mặt Quý Mộc Miên nở một nụ cười rạng rỡ.
...
Hai người vừa đứng dưới gốc cây bông gòn tán gẫu, vừa nhìn bọn trẻ đang chơi trò chơi ở đầu kia, đột nhiên có tiếng còi xe vang lên ở ngoài sân.
Mẹ viện trưởng đi ra, nói với Quý Mộc Miên: "Họ đến rồi."
Hôm qua bà đã nói với Quý Mộc Miên, hôm nay sẽ có một cặp vợ chồng đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng là bé gái, năm nay 5 tuổi, rất đáng yêu và thông minh. Cặp vợ chồng đó có điều kiện rất tốt, người chồng là luật sư, người vợ là quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài, hai người trước kia bận rộn với sự nghiệp, vẫn chưa có con, hiện tại đã gần 40 tuổi, cũng lười sinh con nữa, nên muốn nhận nuôi một đứa nhỏ. Trước đây họ đã đến xem Tiểu Hồng vài lần, rất muốn nhận nuôi Tiểu Hồng, mà Tiểu Hồng cũng đã ở cùng họ vài lần, rất thích họ, vì vậy mẹ viện trưởng cũng đồng ý với đơn xin nhận nuôi Tiểu Hồng của họ.
Mẹ viện trưởng biết Quý Mộc Miên bây giờ đã trở thành đại sư, muốn Quý Mộc Miên xem thử.
Dù sao cũng không phải không có chuyện gia đình nhận nuôi ngược đãi trẻ em.
Quý Mộc Miên cười hì hì nói: "Mẹ thực sự tin con sẽ xem bói sao?"
Trước kia hơn hai mươi năm, cậu chưa từng bộc lộ năng lực này, mẹ viện trưởng lại có độ chấp nhận cao như vậy, thực sự tin cậu sẽ xem bói.
Mẹ viện trưởng mỉm cười: "Không phải con nói con rất có năng khiếu sao? Con thông minh như vậy, dù có đi làm đạo sĩ chắc chắn cũng nhanh chóng học được pháp thuật."
Quý Mộc Miên: ...
Có lẽ đây chính là bộ lọc của bậc phụ huynh đối với con cái nhà mình.
...
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến cửa sân.
Quý Mộc Miên ngẩng đầu nhìn lại.
Đối diện đứng một cặp vợ chồng trung niên có vẻ ngoài đường hoàng, cả hai đều mang nét quý phái, trông trẻ hơn tuổi thật, ăn mặc sang trọng, nhìn qua cũng biết gia cảnh rất tốt.
Nhưng khi Quý Mộc Miên nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông, cậu không khỏi cau mày.
Mẹ viện trưởng thấy vậy, trong lòng khẩn trương: "Tiểu Miên..."
Chẳng lẽ cặp vợ chồng này không phù hợp để nhận con nuôi, thậm chí còn có khả năng ngược đãi trẻ em?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro