⭐️ CHƯƠNG 57 ⭐️

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 57:

Tiểu Miên vội nói: "Vưu tiên sinh và Sầm phu nhân đều là người hiền lành tốt bụng, tình cảm vợ chồng cũng rất hòa thuận. Nếu nhận nuôi Tiểu Hồng, họ nhất định sẽ đối xử với bé rất tốt."

Viện trưởng lập tức yên tâm.

Nhưng mà, Vưu tiên sinh và Sầm phu nhân lại có chút nghi ngờ nhìn Quý Mộc Miên. Ngày thường họ bận rộn với công việc, rất ít khi lên mạng xem video, huống hồ là xem livestream, cho nên không biết đến cậu.

Quý Mộc Miên chủ động giới thiệu: "Tôi cũng là đứa trẻ xuất thân từ nơi này, nghề nghiệp hiện tại là streamer, chuyên livestream về bói toán."

Vưu tiên sinh: ?

Sầm phu nhân: ?

Hai người lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Quý Mộc Miên cười nói: "Tôi bói khá chuẩn đấy."

Vưu tiên sinh và Sầm phu nhân nhìn cậu, không nói gì, ánh mắt cũng không hề tỏ ra nghi ngờ hay khinh thường, ngược lại mang theo một loại bao dung, giống như đang nhìn một đứa cháu thích đùa giỡn.

Dù không mấy tin tưởng Quý Mộc Miên, họ cũng không coi cậu là kẻ lừa đảo, mà vẫn đứng đó lắng nghe cậu nói tiếp. Điều này đủ thấy nhân phẩm của hai người, nếu Tiểu Hồng được cặp vợ chồng này nhận nuôi, tương lai nhất định sẽ sống tốt.

Viện trưởng dĩ nhiên cũng nhận ra được điều này, trong lòng không khỏi cảm thấy an tâm.

Quý Mộc Miên cũng có ấn tượng tốt với hai người, nét mặt dần trở nên nghiêm túc, nói: "Vưu tiên sinh, giữa trán của chú bị sát khí bao phủ, đây là tướng sẽ gặp đại nạn."

Cậu biết việc nói một người sắp chết, dù đối phương có bao dung đến đâu cũng sẽ không vui vẻ. Vì vậy, không đợi Vưu tiên sinh lên tiếng, cậu tiếp lời: "Tuần trước chú nhận một vụ án giết vợ cần hỗ trợ pháp lý, bởi vì chứng cứ xác thực, nghi phạm bị kết án mười năm tù, nhưng gia đình hắn ta không phục, nhất là cha hắn, ông ta cho rằng chú là luật sư không tận tâm nên con trai ông ta mới bị phạt nặng như vậy, giờ vẫn luôn tìm chú gây sự, đúng không?"

Vưu tiên sinh sửng sốt.

Chuyện này chỉ có vài đồng nghiệp trong công ty luật của ông biết, bởi vì cha của kẻ giết người đã đến cửa văn phòng họ gây rối một lần, đúng lúc bị các đồng nghiệp nhìn thấy. Ngoài ra, thực sự không có ai biết, ngay cả vợ ông cũng không biết, bởi vì ông sợ vợ lo lắng nên không nói với vợ chuyện này.

Cậu thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, dường như thật sự biết bói toán?

Ông không phủ nhận, cười nói: "Xem ra cậu quả thật là một đại sư."

Nghe vậy, ánh mắt Sầm phu nhân rơi vào người chồng mình, kinh ngạc hỏi: "Lại có người gây rối à? Sao anh không nói với em?!"

Có vẻ như đây không phải lần đầu Vưu tiên sinh gặp phải chuyện này.

"Anh không muốn em lo lắng mà." Vưu tiên sinh vội ôm lấy vai vợ an ủi, "Yên tâm, đồng nghiệp đều biết anh bị gây phiền phức nên luôn đi cùng anh. Sau khi tan làm, anh về thẳng nhà. An ninh ở khu dân cư của chúng ta rất tốt, người ngoài còn không vào nổi cổng lớn. Gia đình gây rối không tìm được cơ hội, sẽ từ bỏ sớm thôi. Qua một thời gian nữa sẽ ổn cả."

Trước đây ông cũng gặp phải chuyện gia đình của mấy vụ án mà ông hỗ trợ pháp lý gây rối, mỗi lần đều xử lý lạnh như vậy.

Sầm phu nhân cắn môi, không nhịn được mắng: "Những người này thật đáng ghét, con trai ông ta giết vợ, chỉ bị kết án 10 năm, ông ta còn muốn gì nữa?!"

Mặc dù lấy chồng là luật sư, cũng hiểu một chút về luật pháp, nhưng tư duy của bà vẫn như người bình thường, giết người thì phải đền mạng, giết vợ chỉ bị phạt 10 năm, vậy mà vẫn còn dám đi gây sự?!

Đáng tiếc là báo cảnh sát cũng vô dụng, chỉ làm trầm trọng thêm mâu thuẫn khiến tâm trạng của những người gây rối này càng kích động, cho nên mỗi lần đều chỉ có thể xử lý lạnh, mà mỗi lần như vậy bà đều chỉ có thể lo lắng thay chồng.

Quý Mộc Miên thở dài, khẽ nói: "Đáng tiếc lần xử lý lạnh này lại không có kết quả tốt, Vưu tiên sinh sẽ gặp chuyện không hay."

Nghe vậy, Vưu tiên sinh và Sầm phu nhân cùng nhìn về phía cậu.

Quý Mộc Miên: "Tôi vừa nói rồi, giữa trán Vưu tiên sinh bị sát khí bao phủ, đây là tướng sắp chết, chú sẽ chết trong tay gia đình gây rối."

Cậu dừng một chút, "Vưu tiên sinh, nếu tôi tính không sai, thì sáng ngày kia lúc 10 giờ, chú sẽ đến tòa án tham dự một cuộc họp."

Vưu tiên sinh suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Tôi không nhận được thông báo. Sáng ngày kia lúc 10 giờ, chắc tôi sẽ ở công ty."

Vốn dĩ ông cũng có chút tin tưởng Quý Mộc Miên là đại sư, nhưng khi nghe cậu tính sai lịch trình của mình, ông không khỏi lung lay niềm tin.

Quý Mộc Miên nói: "Chú xem điện thoại đi, hẳn là đã gửi thông báo cho chú rồi đấy, chỉ là chú chưa thấy thôi."

Vưu tiên sinh sững sờ, vội lấy điện thoại ra xem.

Quả nhiên, trong nhóm có thông báo được gửi đến cách đây nửa tiếng. Lúc đó ông đang lái xe, cùng trò chuyện với vợ về tương lai sau khi nhận nuôi một cô con gái, nên đã bỏ lỡ tin nhắn này.

Ông ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Quý Mộc Miên: "Đại sư, cậu thật sự là cao nhân!"

Bởi vì chính ông còn không biết lịch trình của mình do chưa xem tin nhắn, nhưng người thanh niên trước mắt lại tính ra được. Đây đúng là một đại sư tài ba!

Sầm phu nhân cũng kinh ngạc: "Tuyệt quá!"

Hai vợ chồng đều dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn Quý Mộc Miên và viện trưởng.

Trại trẻ mồ côi Hạnh Phúc đúng là nơi tàng long ngọa hổ, ngay cả một đại sư đoán mệnh cũng xuất hiện!

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ, Quý Mộc Miên không nhịn được mà bật cười, lắc đầu: "Thực ra tôi cũng mới học bói toán gần đây thôi."

Sầm phu nhân lại khen ngợi cậu một phen, sau đó lo lắng hỏi: "Đại sư, chồng tôi thật sự sẽ gặp chuyện không may sao?"

Bà đã tin Quý Mộc Miên là đại sư, đương nhiên rất coi trọng lời nói của Quý Mộc Miên, nghĩ đến Quý Mộc Miên nói chồng bà là tướng sắp chết, cả người bà đều lạnh toát.

Quý Mộc Miên khẽ gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Người nhà gây rối mà Vưu tiên sinh đang đối mặt lần này có tính cách rất cực đoan. Những ngày này ông ta vẫn luôn theo dõi Vưu tiên sinh, nhưng may là Vưu tiên sinh tự mình cẩn thận, không cho ông ta cơ hội. Nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ, đúng lúc ông ta nghe được ngày kia Vưu tiên sinh sẽ đến tòa án họp, ông ta sẽ mai phục ở bãi đỗ xe ngoài trời của tòa án. Lúc Vưu tiên sinh xuống xe, ông ta sẽ xông đến dùng dao gọt trái cây đâm vào bụng Vưu tiên sinh. Kết quả là Vưu tiên sinh sẽ tử vong vì mất máu quá nhiều."

Sầm phu nhân và Vưu tiên sinh đồng thời trợn mắt há hốc mồm.

Cặp vợ chồng đều bị chấn động, nhất thời nói không nên lời.

Phải mất một lúc lâu sau, Sầm phu nhân mới hoảng hốt hỏi: "Đại sư, vậy phải làm sao đây? Chồng tôi thật sự sẽ bị đâm sao? Anh ấy thật sự sẽ chết sao? Xin cậu hãy cứu anh ấy..."

Bà là giám đốc điều hành của công ty nước ngoài, bình thường rất lý trí và điềm tĩnh, nhưng khi nghe tin chồng mình có thể gặp nguy hiểm, đầu óc bà hoàn toàn rối loạn, chẳng còn giữ nổi sự điềm tĩnh thường ngày.

Vưu tiên sinh chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh. Dù chưa thực sự trải qua việc bị đâm, nhưng chỉ riêng lời miêu tả của Quý Mộc Miên đã khiến ông cảm thấy như thể mình đã đối mặt với cái chết.

Thấy vợ chồng họ bị dọa đến mức tái mặt, Quý Mộc Miên vội nói: "Hai người thường xuyên làm việc thiện, tích lũy công đức phúc báo, nên mệnh của Vưu tiên sinh chưa đến lúc tận, nếu không thì hôm nay hai người cũng sẽ không gặp tôi, để tôi nhắc nhở trước cho hai người."

Lời này vừa nói ra, Vưu tiên sinh và Sầm phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tái nhợt cũng dần dần dịu lại.

Quý Mộc Miên đưa cho Vưu tiên sinh một lá bùa hộ mệnh, nói: "Lá bùa này có thể bảo vệ chú không bị thương tổn, lại có hiệu quả phản đòn. Khi kẻ gây rối lao đến, dùng dao đâm về phía chú, lá bùa sẽ bảo vệ chú, lại có thể đẩy kẻ gây rối ra xa, thuận tiện để kẻ gây rối nếm thử chính nhát dao của mình."

Vưu tiên sinh và Sầm phu nhân lại trợn mắt.

Lá bùa này lại có hiệu quả tốt như vậy sao?!

"Cảm ơn đại sư!" Sầm phu nhân lập tức cảm ơn.

Sau khi kinh ngạc, bà lập tức tin tưởng lá bùa này chắc chắn có thể bảo vệ chồng mình, dù sao Quý đại sư có thể tính ra cả lịch trình mà ngay cả chồng bà cũng không biết, tuyệt đối là cao nhân. Lá bùa do Quý đại sư đưa ra chắc chắn rất linh nghiệm!

Vưu tiên sinh trịnh trọng nhận lấy lá bùa.

Đây là lá bùa có thể cứu mạng ông, nên ông nhất định phải đối đãi một cách cẩn thận.

Sầm phu nhân liên tục cảm ơn Quý Mộc Miên, sau một lúc do dự, bà lại hỏi: "Đại sư, chúng tôi có thể mua thêm vài lá bùa nữa không?" Bà chỉ vào chồng mình, vẻ mặt lo lắng nói, "Nghề nghiệp của anh ấy thỉnh thoảng sẽ gặp nguy hiểm, tôi rất lo lắng cho anh ấy, muốn mua thêm vài tấm bùa hộ mệnh để anh ấy mang theo bên người."

Vưu tiên sinh cũng thở dài.

Khi xưa, ông học luật với mong muốn bảo vệ công lý. Nhưng khi bước chân vào ngành này, ông mới nhận ra rằng so với việc bảo vệ công lý, có lẽ bảo vệ sự an toàn của bản thân còn quan trọng hơn. Bởi vì không chỉ ông từng gặp phải những gia đình quá khích, mà cả đồng nghiệp cũng không ít lần rơi vào tình cảnh tương tự.

Ông cũng muốn mua thêm vài lá bùa cho các đồng nghiệp, nhưng nghĩ lại, các đồng nghiệp có lẽ không tin, hay là đợi vài ngày nữa xem sao.

Quý Mộc Miên gật đầu, lại lấy thêm vài lá bùa đưa cho Sầm phu nhân: "Không vấn đề gì."

Nhờ vậy, nguy cơ của Vưu tiên sinh coi như đã hoàn toàn được hóa giải.

Sầm phu nhân cảm khái: "Xem ra sau này phải làm nhiều việc thiện hơn."

Hai vợ chồng họ thường xuyên quyên góp, còn hỗ trợ trực tiếp cho trẻ em ở vùng núi xa xôi, bởi vì tích lũy công đức phúc báo, cho nên hôm nay mới gặp được Quý đại sư, mới có thể giúp chồng bà bình an vượt qua tai họa.

Quý Mộc Miên mỉm cười, nói: "Hai người nhận nuôi Tiểu Hồng, nuôi dưỡng cô bé, đối xử tốt với cô bé, cũng là việc thiện, đây cũng là công đức lớn."

Hai vợ chồng này nhân phẩm không có vấn đề, năng lực kinh tế cũng không tồi, lại rất tận tâm với trẻ nhỏ, Tiểu Hồng đến nhà họ, chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

...

Sau đó Sầm phu nhân và Vưu tiên sinh chân thành cảm ơn Quý Mộc Miên, lại đi gặp Tiểu Hồng, cùng mọi người ở trại trẻ mồ côi ăn cơm tối, sau đó mới rời đi.

Lúc này đã hơn 8 giờ tối, bọn trẻ cũng nên rửa mặt đi ngủ, Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh cũng định đưa Mị Linh và Quỷ nhi rời đi.

Viện trưởng rất không nỡ: "Ở đây còn phòng trống, thật ra các con có thể ở lại đây."

Quý Mộc Miên ôm bà, nói: "Lần này dẫn theo trẻ con, không tiện lắm, lần sau chúng con nhất định sẽ ở lại đây."

Cậu không muốn làm phiền viện trưởng thêm nữa. Mặc dù kể từ lần trước khi cậu chuyển một khoản tiền lớn về đây, cuộc sống ở trại trẻ mồ côi đã được cải thiện đáng kể: môi trường tốt hơn, thậm chí còn thuê thêm hai giáo viên mới. Nhưng phải chăm sóc 28 đứa trẻ từ ăn uống, sinh hoạt, đến học hành, quả thực là một gánh nặng rất lớn. Cậu thật sự không dám tăng thêm áp lực cho viện trưởng.

"Thôi, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại con." Viện trưởng thở dài.

Quý Mộc Miên an ủi bà: "Bây giờ công việc của con rất tự do, lúc nào cũng có thể trở lại. Biết đâu một ngày nào đó, con nhớ mẹ quá, liền lén quay về thì sao?"

Viện trưởng bị cậu làm cho bật cười, vỗ vai cậu, nói: "Đứa trẻ ngoan, con với Tiểu Bùi phải sống thật hạnh phúc đấy nhé."

Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh nhìn nhau.

Bùi Cửu Cảnh nắm tay Quý Mộc Miên, nghiêm túc nói: "Ngài yên tâm."

Tiễn Quý Mộc Miên, Bùi Cửu Cảnh, và Mị Linh đi, viện trưởng lại cùng vài giáo viên ru các em nhỏ ngủ, lúc về phòng rửa mặt, bà sờ vào túi quần. Lúc này mới nhớ ra món quà mà Bùi Cửu Cảnh đã tặng.

Mở ra xem, bà kinh ngạc phát hiện bên trong là một miếng bạch ngọc được chạm khắc tinh xảo, nhìn là biết giá trị không nhỏ.

"...Thứ này quý quá rồi!" Viện trưởng lẩm bẩm.

Bà chợt nhớ ra mình chưa từng hỏi han về gia cảnh của Bùi Cửu Cảnh, lúc biết Bùi Cửu Cảnh là công chức có biên chế, trong lòng bà vô cùng hài lòng, bà vui đến mức quên cả hỏi về cha mẹ hay gia đình của hắn.

Nhìn chằm chằm vào miếng bạch ngọc trong hộp, viện trưởng cảm thấy bất an: "Tiểu Bùi hào phóng thế này, chẳng lẽ... là tham ô?"

Quý Mộc Miên nhận được điện thoại của viện trưởng, nghe xong lo lắng của bà, cậu cười không ngừng được: "Gia đình A Cảnh rất có bối cảnh, tuyệt đối không có chuyện tham ô đâu. Mẹ cứ yên tâm mà nhận, đây là tấm lòng của anh ấy."

Cúp máy xong, cậu cười đến mức ngã ngửa trên ghế phụ lái.

Viện trưởng lại nghi ngờ Minh chủ tham ô!

Thật là buồn cười quá đi!

Bùi Cửu Cảnh đang lái xe, chỉ lặng lẽ liếc nhìn cậu một cái, không nói lời nào.

Quý Mộc Miên không phát hiện ra sự nguy hiểm trong ánh mắt hắn, cười xong mới bàn bạc với hắn: "Em đặt phòng ở khách sạn Hausten gần đây rồi, mấy ngày tới chúng ta ở đó được không?"

Nếu chỉ có một mình cậu, cậu sẽ đặt khách sạn rẻ tiền, nhưng cậu sợ làm Bùi Cửu Cảnh và Mị Linh bị thiệt thòi, cho nên cậu đã đặc biệt chọn khách sạn năm sao thuộc tập đoàn của Kỷ Châu.

Bùi Cửu Cảnh lại lắc đầu, nói: "Tối nay chúng ta không ở khách sạn."

Quý Mộc Miên ngạc nhiên nhìn hắn.

Người đàn ông không giải thích gì thêm, chỉ là xoay vô lăng, lái xe về trung tâm thành phố.

...

Khoảng hơn một tiếng sau, xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà tứ hợp viện.

Quý Mộc Miên: ?

Ai cũng biết, tứ hợp viện không chỉ giá cả đắt đỏ, mà còn đại diện cho địa vị và thân phận, sao hắn lại đưa cậu đến đây?

Bùi Cửu Cảnh xuống xe, bế Mị Linh và Quỷ nhi sắp ngủ, nói: "Đi thôi."

Quý Mộc Miên đầy nghi ngờ, đi theo hắn vào trong.

Tứ hợp viện này cũng không giống khách sạn hay nhà nghỉ... Làm gì có người giàu nào lại biến tứ hợp viện nhà mình thành nhà nghỉ chứ!

Mị Linh và Quỷ nhi là trạng thái linh hồn, vốn không dễ mệt mỏi, nhưng có lẽ là hôm nay chơi đùa với các bạn nhỏ ở trại trẻ mồ côi cả ngày, cuối cùng cũng có chút kiệt sức, trên xe đã ngủ gà ngủ gật.

"Tôi đưa bọn chúng đi ngủ trước." Vừa bước vào cửa, Bùi Cửu Cảnh như thể về đến nhà mình, bế hai đứa nhỏ đi thẳng vào phòng ngủ bên trái tầng một.

Quý Mộc Miên đứng trong đại sảnh, đầu óc đầy nghi hoặc.

Đây rốt cuộc là nơi nào? Là nhà của Bùi Cửu Cảnh ở Đế Đô sao?

Cậu đưa mắt nhìn quanh, nội thất căn nhà mang phong cách cổ điển giản dị, nhưng rõ ràng từng món đồ, từ bàn ghế đến vật trang trí, đều là hàng giá trị cao.

Khi Bùi Cửu Cảnh từ phòng ngủ bước ra, hắn trông thấy Quý Mộc Miên đứng ngơ ngác trước bộ ghế gỗ tử đàn, dáng vẻ như không dám ngồi xuống.

Ánh mắt người đàn ông dịu dàng, khóe môi mang theo một chút ý cười, đi đến trước mặt cậu, đưa cho cậu một quyển sổ màu đỏ.

Quý Mộc Miên: ?

Cậu theo phản xạ nhận lấy, mở ra xem, hóa ra là giấy chứng nhận quyền sở hữu tứ hợp viện này, trên đó ghi tên cậu.

Quý Mộc Miên: !

Quý Mộc Miên sững sờ.

Bùi Cửu Cảnh lên tiếng: "Tôi không có nhiều bất động sản ở nhân gian, nhưng chỉ cần em muốn, chỗ nào cũng có thể thuộc về em."

Quý Mộc Miên: ... À.

Bùi Cửu Cảnh tiếp tục: "Tôi từng nói rồi, toàn bộ tài sản của tôi đều là của em. Tôi đã chuyển một phần ngọc thạch và châu báu từ đáy U Minh đến tầng hầm căn nhà này, tất cả đều khắc dấu của em, lúc nào rảnh em có thể xuống xem."

Quý Mộc Miên: À!!!

Cậu trợn mắt, đã không biết nên đáp lại thế nào.

Bùi Cửu Cảnh nói thêm: "Ở đáy U Minh còn rất nhiều đồ, không tiện mang đi. Đợi khi nào em có thời gian, tôi sẽ dẫn em xuống đó. Tất cả đều đã khắc dấu của em, tất cả đều thuộc về em."

Quý Mộc Miên: ...

Cậu ngồi phịch xuống bộ ghế tử đàn đắt giá, cảm thấy mình cần bình tĩnh lại.

Những lời của người đàn ông này như sấm sét giáng xuống, khiến cậu chỉ biết ngây người, không thể phản ứng gì khác.

Không biết đã qua bao lâu, cậu mới nhỏ giọng nói: "Anh... anh thực sự không cần làm như vậy..."

Bùi Cửu Cảnh biết cậu vẫn chưa hoàn hồn, khẽ cúi người, hôn lên môi cậu: "Chúng ta là chồng chồng, không phân biệt nhau, em đừng có gánh nặng."

Quý Mộc Miên vuốt ve giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà trong tay, đầu mũi đột nhiên thấy chua xót, nghẹn ngào gật đầu: "Ừm."

Cậu không xúc động vì những món quà đắt tiền, mà bởi người đàn ông này đã mang cả trái tim chân thành đến trước mặt cậu.

Bùi Cửu Cảnh lại hôn nhẹ cậu: "Sau này, mỗi khi chúng ta về Đế Đô đều sẽ ở đây. Đây là nhà của chúng ta."

Đôi mắt Quý Mộc Miên dần dần ửng đỏ, không nói gì.

Bùi Cửu Cảnh nắm lấy tay cậu, hơi dùng lực, kéo cậu đứng lên khỏi ghế sofa, sau đó ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu: "Những gì Miên Miên muốn, chồng đều cho em."

Quý Mộc Miên cố gắng kiềm nén nước mắt, lặng lẽ tựa vào lòng hắn, rất lâu vẫn không hề nhúc nhích.

...

Sau đó Quý Mộc Miên được Bùi Cửu Cảnh dẫn vào phòng ngủ. Nhưng mà, hắn không có ý định ở cùng phòng với cậu, chỉ đơn giản đưa cho cậu một bộ đồ ngủ, dặn cậu rửa mặt nghỉ ngơi, rồi rời đi.

Quý Mộc Miên ngồi trên giường, tay vuốt ve giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ.

Người đàn ông biết cậu khao khát có một mái nhà, vì vậy đã cho cậu một tổ ấm.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà người khác, nghe thấy tiếng trẻ con gọi ba mẹ, nhìn thấy ánh đèn ấm áp của muôn nhà trong thành phố này, cậu đều rất muốn có một ngôi nhà cho riêng mình ở nơi đây. Cậu đã vô số lần tưởng tượng, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ chăm chỉ làm việc tiết kiệm tiền, mua một căn nhà nhỏ làm tổ ấm, dù chỉ là căn hộ nhỏ, cậu cũng cảm thấy hài lòng rồi.

Sau đó cậu kế thừa miếu Thành Hoàng, định cư ở Đồng Thành, coi miếu Thành Hoàng là nhà của mình, cậu cho rằng mình sẽ không trở lại Đế đô nữa, cũng sẽ không định cư ở đó nữa, nhưng người đàn ông ấy dường như biết được ước mơ và khát vọng trước đây của cậu, bất ngờ đưa cho cậu một cuốn sổ đỏ, cho cậu một mái nhà.

"A Cảnh..." Cậu lẩm bẩm, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc khó tả.

Những châu báu của cải mà người đàn ông cho cậu chẳng là gì cả, chính ngôi nhà này mới là điều cậu ao ước nhất. Mà người đàn ông dường như cũng hiểu cậu, cho nên mới nói những gì cậu muốn, hắn đều cho cậu.

...

Quý Mộc Miên rửa mặt xong, tâm trạng vẫn còn kích động, nằm trên giường không sao ngủ được.

Đến tận lúc này, cậu vẫn chưa thực sự cảm nhận được – cậu đang ở trong chính ngôi nhà của mình, nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ của mình!

Điện thoại bỗng rung lên, cậu biết là nhóm bạn cùng phòng đang trò chuyện.

Cậu đã hẹn với các bạn cùng phòng chiều ngày mai gặp mặt hàn huyên, tối cùng nhau ăn cơm. Một người bạn thậm chí còn xin nghỉ nửa ngày làm để đến gặp cậu.

Quý Mộc Miên bật cười mở nhóm chat, gửi một tin nhắn: [Tôi quên nói, mai tôi sẽ dẫn theo hai người đến.]

Nhóm bạn giật mình.

Hai người???

Kể từ khi biết Quý Mộc Miên là đại sư, các bạn cùng phòng đều không bỏ sót buổi livestream nào của cậu, đương nhiên cũng biết bên cạnh cậu xuất hiện một người đàn ông, theo như fan của cậu nói là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.

Họ đoán rằng cậu sẽ đưa người đàn ông ấy đến gặp mọi người, nhưng không ngờ lại dẫn theo hai người?

Tiền Tiền lần trước tìm Quý Mộc Miên xem bói, tự cho mình là anh em chí cốt với Quý Mộc Miên, không nhịn được gửi một tin nhắn: [Là dẫn theo người nhà đến gặp tụi này, đúng không? Hai người nhà luôn! Quả nhiên là Tiểu Miên, đỉnh!]

Quý Mộc Miên suy nghĩ một chút, cậu có chồng có con, đúng là rất đỉnh.

Cậu khiêm tốn đáp: [Cũng tạm thôi, chẳng qua là người chiến thắng trong cuộc đời mà thôi.]

Nhóm bạn: ...

Ghê thật.

...

Mãi đến khi gặp Bùi Cửu Cảnh và Mị Linh vào ngày hôm sau, nhóm bạn mới biết "người nhà" mà Tiểu Miên nhắc tới là chồng và con của cậu.

... Hiểu lầm lớn rồi!

Họ chẳng dám nhắc đến những suy nghĩ lệch lạc trước đây, chỉ không ngừng khen chồng cậu đẹp trai, con cậu đáng yêu.

Nhưng không biết vì sao, họ luôn có cảm giác chồng Tiểu Miên như nhìn thấu tất cả, ánh mắt đầy ẩn ý khiến họ không khỏi run rẩy.

May mà chồng của Tiểu Miên tuy nhìn có vẻ khó gần, nhưng lại rất lịch sự với họ, không những tặng quà cho họ, lúc ăn cơm cũng rất quan tâm đến Tiểu Miên và đứa trẻ tên Mị Linh kia, trông rất đáng tin cậy.

Ba bạn cùng phòng lập tức yên tâm.

...

Gặp gỡ bạn cùng phòng xong, Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh lại dẫn theo hai đứa nhỏ đi chơi một vòng ở những địa điểm nổi tiếng của Đế Đô. Trong suốt hành trình, có Trương Thanh Vân chơi đùa cùng Mị Linh và Quỷ nhi, nên cậu và Bùi Cửu Cảnh cũng không cảm thấy mệt chút nào.

Trương Thanh Vân biết chuyện Bùi Cửu Cảnh tặng căn tứ hợp viện, liền lén lút nói với Quý Mộc Miên: "Ngôi nhà này là sư tổ của tôi đích thân xử lý đó, sếp nói muốn dùng làm nhà mới, sư tổ tôi rất coi trọng, chỉ mất nửa ngày là lấy được giấy tờ từ bên trên."

Quý Mộc Miên không ngờ lại làm phiền đến sư tổ của Long Hổ Sơn và cả những người ở trên, không khỏi có chút lúng túng.

Trương Thanh Vân cười híp mắt nói: "Bây giờ toàn bộ Tổng cục đang chờ hai người tổ chức hôn lễ đấy."

Quý Mộc Miên: ...

À, chuyện hôn lễ, cậu thực sự chưa từng nghĩ đến.

Tuy cậu đã đăng ký kết hôn với Bùi Cửu Cảnh, cũng nắm tay, thậm chí hôn nhau, nhưng chỉ giới hạn ở đó, dù họ đã có chung một mái nhà ở Đế đô, nhưng họ vẫn ngủ riêng phòng!

... Vậy cứ từ từ thôi, dù sao đã xác định sẽ ở bên Bùi Cửu Cảnh lâu dài, cũng không cần vội vàng.

Ngày hôm đó khi trở về tứ hợp viện, Bùi Cửu Cảnh nắm tay cậu đi khắp mọi ngóc ngách trong nhà, nói: "Nếu em không thích phong cách này, có thể sửa lại, chúng ta thường xuyên ở Đồng Thành, vừa hay có thời gian thuê công ty thiết kế thi công."

Nội thất và đồ trang trí trong nhà đều được hắn mang về từ đáy U Minh. Dù rất giá trị, nhưng không chắc có hợp thẩm mỹ của vợ mình không.

Quý Mộc Miên cười lắc đầu: "Không cần phiền phức vậy đâu, em thấy rất tốt mà."

Cậu thực sự rất thích phong cách cổ kính và giản dị này, không cần thiết phải sửa lại.

...

Khi Quý Mộc Miên bận rộn dẫn mấy đứa nhỏ đi chơi ban ngày và ngắm nhìn mái nhà chung của mình cùng chồng vào buổi tối, thì Vưu tiên sinh lại gặp phải một sự cố bất ngờ.

Buổi sáng hôm ấy, theo lịch trình đã định, ông lái xe đến tòa án để họp, trong lòng ông hơi căng thẳng, dù tin tưởng vào hiệu quả của lá bùa mà Quý đại sư cho, nhưng khi nghĩ đến việc sắp phải đối mặt với kẻ gây rối, lòng ông vẫn thoáng lo âu.

Khi đỗ xe tại bãi đỗ ngoài trời, ông ổn định tinh thần rồi mở cửa xe.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, có một bóng người lao về phía ông, miệng hét lớn: "Luật sư vô lương tâm, chết đi!"

Các đồng nghiệp vừa đến nơi, chứng kiến cảnh này thì hét lên kinh hãi.

Ông vẫn khá bình tĩnh, đứng nguyên tại chỗ, để mặc kẻ gây rối lao đến.

Đúng lúc con dao trong tay kẻ đó đâm về phía bụng ông, lá bùa trong tay ông bỗng nóng lên. Kẻ gây rối lập tức bị bắn ngược ra xa vài mét, con dao rơi xuống, găm thẳng vào bụng hắn, máu chảy đầm đìa.

Vưu tiên sinh: !!!

Dù Quý đại sư đã nói trước tình huống này, nhưng tận mắt chứng kiến kẻ gây rối bị phản đòn, ông vẫn vô cùng kinh ngạc.

"...Quý đại sư quả nhiên lợi hại!" Ông cúi đầu nhìn lá bùa trong tay, thấy nó đã hóa thành tro bụi.

Lúc này, sự ngưỡng mộ của ông dành cho Quý Mộc Miên đã đạt đến đỉnh điểm.

Các đồng nghiệp chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này, cũng cảm thấy kinh ngạc, rối rít chạy đến hỏi han tình hình.

Nhân cơ hội đó, Vưu tiên sinh đề nghị họ nên mua bùa của Quý đại sư. Ông kể lại chuyện mình và vợ hai ngày trước đến cô nhi viện nhận con nuôi, tình cờ gặp một vị đại sư.

Ông giơ lên nắm tro tàn của lá bùa ra, nói: "Nhìn xem, chính là bùa này đã bảo vệ tôi."

Các đồng nghiệp đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến kẻ gây rối không hiểu sao lại bay ra xa, họ cũng sẽ không tin trên đời này lại có lá bùa hộ mệnh thần kỳ như vậy, có vị đại sư lợi hại như vậy.

Vưu tiên sinh: "Nếu không phải tôi tự mình trải nghiệm, tôi cũng không dám tin."

Nhưng sự thật thì Quý đại sư vô cùng lợi hại, bùa hộ mệnh của Quý đại sư cũng rất lợi hại.

Các đồng nghiệp nghĩ đến việc thỉnh thoảng họ cũng sẽ gặp phải một số đương sự và người nhà ngang ngược, liền rối rít hỏi Vưu tiên sinh cách liên hệ của vị đại sư này, muốn tìm vị đại sư đó để mua bùa hộ mệnh.

Một trợ lý nam trẻ tuổi nghe thấy tên Quý Mộc Miên, liền trợn mắt: "Luật sư Vưu, ngài nói là Quý Mộc Miên, Quý đại sư sao?!"

Vưu tiên sinh gật đầu, nhìn anh ta: "Cậu biết à?"

Trợ lý nam kích động nói: "Quý tiên sinh rất nổi tiếng trên mạng! Có rất nhiều ngôi sao bị cậu ấy tính cho sụp đổ sự nghiệp... đúng rồi, mọi người có biết chuyện con gái nhà họ Diệp gặp chuyện không may lần này chứ? Nghe nói là do cô ta làm điều ác, sợ bị Quý đại sư vạch trần nên muốn trốn sang nước ngoài, nhưng trên đường đến sân bay thì gặp tai nạn xe."

Nhà họ Diệp quyền thế ngập trời, những luật sư như bọn họ thường sẽ chú ý đến động thái của nhà họ Diệp, đương nhiên cũng biết chuyện tiểu thư nhà họ Diệp gặp tai nạn xe.

Hóa ra lại còn liên quan đến Quý đại sư... ngay cả nhà họ Diệp cũng sợ Quý đại sư sao?

Vưu tiên sinh không ngờ rằng, vị Quý đại sư mà hai ngày trước ông gặp ở trại trẻ mồ côi lại lợi hại như vậy, nhất thời càng ngưỡng mộ Quý đại sư hơn.

...

Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh dẫn Mị Linh và Quỷ nhi đi chơi ở Đế đô hai ngày. Trong thời gian này, cậu còn nhận được cuộc gọi cảm ơn từ Vưu tiên sinh. Ông còn giới thiệu rất nhiều đồng nghiệp đến mua bùa hộ mệnh, chỉ riêng bán bùa hộ mệnh cậu cũng đã kiếm được mấy chục nghìn.

Đến trưa ngày thứ ba, cả nhóm trở về Đồng Thành.

Trước khi đi, cậu có chút luyến tiếc căn tứ hợp viện ở Đế Đô, đó là tổ ấm của cậu và Bùi Cửu Cảnh. Nhưng miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành cũng là nhà của cậu. Khi về lại nơi quen thuộc, cậu cũng cảm thấy rất vui.

Không kịp nghỉ ngơi nhiều, chiều hôm đó cậu đã mở livestream.

Người hâm mộ kéo đến như thác lũ.

[Vợ ơi! Vợ yêu!]

[Nhìn địa chỉ IP của vợ, hình như đã về Đồng Thành rồi?]

[Vợ ơi, cậu đang livestream ở miếu Thành Hoàng à?]

Quý Mộc Miên cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi về Đồng Thành rồi."

Nhóm Hoa Mộc Miên nhắc đến kết cục của Triệu Hồng và Diệp Khanh Khanh, đều cảm thấy hả hê.

Chỉ hai phút, số lượng người xem livestream đã vượt quá 300.000, nhiều hơn 100.000 người so với bình thường, xem ra chuyện của Triệu Hồng và Diệp Khanh Khanh hai ngày trước vẫn mang lại cho cậu một lượng người xem và độ nổi tiếng nhất định.

Ngay lúc này, một ID tên 'Lão Phó' đã tặng 200.000 tiền quà.

Màn đạn: ?

[Oa! Quẻ đầu tiên đã là đại gia rồi sao?]

[Mẹ ơi con hơi sợ, chẳng lẽ quẻ đầu tiên lại là người chết?]

[Nhanh nhanh nhanh, vợ ơi nhanh để đại gia lên sóng!]

Vừa hay đối phương xin kết nối video, Quý Mộc Miên bấm đồng ý.

Bên kia là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, khuôn mặt khá hiền lành: "Xin chào Quý đại sư, tôi tên là Phó Hưng Bang, nếu cậu không ngại, có thể gọi tôi là chú Phó. Tôi là bạn của An Ngật, nhà tôi đang làm lễ cúng tổ tiên thì gặp phải một chút rắc rối nhỏ, An Ngật rất sùng bái cậu, nên tôi liền nghĩ đến việc nhờ cậu giúp đỡ."

Giọng điệu của ông ta cũng rất ôn hòa và lịch sự, nghe là biết rất có giáo dục.

Quý Mộc Miên: "Hóa ra chú là bạn của Giang đại gia."

Ngày hôm qua Giang đại gia còn xin lỗi cậu, hắn nói hắn không biết Diệp Khanh Khanh lại làm nhiều việc xấu như vậy, nếu không thì hắn sẽ không giúp Diệp Khanh Khanh gọi cuộc điện thoại đó, lại nói sau này nếu có giới thiệu bạn bè nhất định sẽ thận trọng.

Không ngờ hôm nay bạn của Giang đại gia lại tìm cậu xem bói.

Chú Phó này có mệnh cách quý hiển, nhân phẩm cũng không tồi, quả nhiên tốt hơn Diệp Khanh Khanh nhiều lắm.

Nhắc đến Giang đại gia, những khán giả cũ trong livestream đều quen biết: [Xem ra lại là một đại gia nữa rồi!]

Quý Mộc Miên liếc nhìn tướng mạo của Phó Hưng Bang, cười hỏi: "Chú có việc gì sao?"

Phó Hưng Bang nói: "Là thế này, hôm nay tôi dẫn người nhà đến cúng tổ tiên, nhưng khi thắp hương cho tổ tiên, hương khói có chút không đúng."

Quý Mộc Miên: "Chú cứ nói tiếp đi."

Phó Hưng Bang do dự một chút, hạ giọng nói: "Hương khói đó không phải bay thẳng đứng lên, mà là uốn lượn, tôi quan sát rất lâu, thế nào cũng thấy là hai chữ 's' và 'b'."

Quý Mộc Miên: ...

Màn đạn: ???

s và b?

sb???

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro