⭐️ CHƯƠNG 64 ⭐️

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 64:

Quý Mộc Miên nhìn hai cậu nhóc nghịch ngợm, sau khi bọn chúng nhường nhịn nhau xong thì cậu vỗ tay nói: "Giỏi thật đấy."

Trương Viêm Hằng: ?

Tào Húc: ?

Hai đứa nhóc vốn đang thảo luận hăng say, nhưng ba chữ mang đầy sự mỉa mai của Quý Mộc Miên khiến bọn chúng ngẩn ngơ, không nói nên lời.

Quý Mộc Miên cười như không cười, nhìn chằm chằm hai đứa: "Tuy rằng hai đứa nhường nhịn nhau, tự nguyện làm quỷ nước, điều này rất đáng cảm động, nhưng có một chuyện tôi phải nói cho hai đứa biết." Cậu liếc qua mệnh cung của hai đứa rồi nói: "Mệnh cung của hai đứa cho thấy cả hai đều có thể sống rất lâu, địa phủ tạm thời sẽ không thu nhận hai đứa, hai đứa nhất định không thể làm quỷ nước được, chỉ có thể hoàn hồn về tiếp tục làm người, tiếp tục đi học và thi đại học thôi."

Trương Viêm Hằng: "..."

Tào Húc: "..."

Hai cậu nhóc hóa đá.

Sao làm quỷ cũng có hạn chế vậy?

Địa phủ làm sao thế hả!

Muốn làm quỷ cũng không được, quá bá đạo rồi!

Chị Tào và ba người lớn khác không nhìn thấy hồn phách của Trương Viêm Hằng và Tào Húc, nhưng khi nghe Quý Mộc Miên nhắc đến "hai đứa", nhất thời họ đều lộ vẻ mặt mừng rỡ.

"Tiểu Miên, có phải hồn phách của con trai chị đã trở về rồi không?" Chị Tào vội vàng hỏi.

Chị dâu họ cũng đứng thẳng người: "Con trai tôi cũng ở đó phải không?"

Quý Mộc Miên ừ một tiếng, thành thật đáp: "Hai đứa đó không muốn về đi học, mà muốn tiếp tục làm quỷ nước."

Vợ chồng chị Tào: ?

Vợ chồng chị dâu họ: ?

Bốn người lớn đều rất hoang mang.

Chẳng lẽ là do bài vở quá nặng, dọa bọn trẻ đến mức thà làm quỷ nước còn hơn là hoàn hồn?

Nhưng nghĩ kỹ lại, họ đâu có tạo áp lực gì cho con cái đâu, ngoài chương trình học ở trường ra, họ cũng không bắt các con học thêm, như gia đình của chị Tào thì thường là nuôi thả, cũng không yêu cầu quá cao về thành tích của con.

Quý Mộc Miên: "Chương trình lớp 10 đúng là khá nhiều bài tập, nhưng hai đứa đó nghỉ hè vẫn có thể ra sông bơi lội, chứng tỏ bọn nó khá rảnh, bài tập hè cũng không đủ nhiều, các vị có thể cho hai đứa đi học thêm vài lớp, để bọn nó cảm nhận được nỗi khổ của việc làm bài tập."

Trương Viêm Hằng: ?

Tào Húc: ?

Quý đại sư, anh là ma quỷ sao!

Nhìn thấy bốn người lớn đều lộ vẻ mặt suy tư, rõ ràng là chuẩn bị tiếp thu ý kiến của Quý Mộc Miên, hai đứa nhóc nhũn cả người.

Trương Viêm Hằng vốn rất quen với Quý Mộc Miên. Nhà cậu ta mở quán ăn ngay bên cạnh miếu Thành Hoàng, cậu ta thường chạy đến miếu Thành Hoàng chơi với bé Mị Linh, thỉnh thoảng cũng giúp bố mẹ dọn dẹp bàn ghế, cũng hay trò chuyện với Quý Mộc Miên.

Trong mắt cậu ta, anh Tiểu Miên là một học sinh rất xuất sắc, lại còn đẹp trai, nói chuyện cũng dịu dàng, cậu ta luôn rất thích anh Tiểu Miên, nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy anh Tiểu Miên thật đáng sợ!

Quý Mộc Miên còn có chiêu đáng sợ hơn, cậu mỉm cười với hai cậu nhóc: "Hai đứa cảm thấy làm quỷ nước rất tốt, đúng không?"

Trương Viêm Hằng và Tào Húc do dự một chút, rồi thành thật gật đầu.

Tào Húc có ba ngày kinh nghiệm làm quỷ nước, Trương Viêm Hằng thì mới chỉ có một ngày, cả hai đều nhất trí cho rằng làm quỷ nước rất tự do, ngày nào cũng ngâm mình trong nước, khá là thoải mái.

Quý Mộc Miên: "Đó là vì dương thọ của hai đứa chưa hết, hồn phách chưa thực sự trở thành quỷ nước nên mới cảm thấy tốt đẹp. Một quỷ nước thật sự sẽ chìm dưới đáy nước mỗi ngày, lúc nào cũng bị cảm giác ngạt thở do đuối nước bao vây. Nếu không thì tại sao nhiều quỷ nước lại muốn tìm người thế mạng đến vậy? Đó là vì dưới nước quá tối tăm và ngột ngạt, còn khổ hơn cả một số hình phạt ở dưới địa ngục."

Trương Viêm Hằng và Tào Húc nghe mà nửa tin nửa ngờ.

Quý Mộc Miên đã dùng qua ảo thuật nhiều lần nên khá thành thạo. Cậu lập tức bấm niệm chú, nói: "Hai đứa hãy trải nghiệm cảm giác của quỷ nước thật sự trước đi, nếu sau đó hai đứa vẫn muốn làm quỷ nước, tôi sẽ tác thành cho hai đứa."

Giây tiếp theo, Trương Viêm Hằng và Tào Húc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tiếp đó dường như họ rơi xuống nước, sau lại là cảm giác ngột ngạt và khó thở do bị nước nhấn chìm hoàn toàn, xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ vang lên bên tai họ.

Lúc đầu hai người vẫn còn có thể chịu đựng.

Nhưng môi trường ngột ngạt và tối đen thực sự khiến người ta hoảng sợ, chưa đầy năm phút, cả hai đã bắt đầu vặn vẹo hồn phách trong đau đớn.

"A a a -" Một lát sau, Tào Húc là người đầu tiên không chịu được mà hét lên.

Rất nhanh Trương Viêm Hằng cũng không chịu được nữa, mở miệng kêu lớn: "Cứu mạng! Anh Tiểu Miên, em không làm quỷ nước nữa đâu! Mau cứu em với..."

Quý Mộc Miên thu lại ảo thuật, bình tĩnh nói với hai cậu nhóc: "Vừa rồi hai đứa còn có thể kêu cứu với tôi, nhưng khi làm quỷ nước thì đến kêu cứu cũng không kêu được, chỉ có thể ngày ngày đêm đêm ngâm mình trong nước tối om, ngày ngày đêm đêm trải nghiệm cảm giác ngạt thở."

Trương Viêm Hằng: "..."

Tào Húc: "..."

Bọn họ không làm quỷ nước nữa đâu!

Thật đáng sợ, thật đáng sợ mà.

Bọn họ thà về nhà làm cả trăm bài tập, chứ không muốn ngày ngày đêm đêm ngâm mình trong bóng tối vô biên của đáy nước!

Quý Mộc Miên mỉm cười.

Ảo thuật vừa xuất chiêu, hiệu quả liền thấy rõ. Cậu còn không trị được hai đứa nhóc nghịch ngợm này sao?

"Được rồi, hai đứa chuẩn bị hoàn hồn đi." Cậu tiếp tục bấm niệm chú, đọc: "Hồn về đi thôi..."

Rất nhanh, trên người Trương Viêm Hằng đang nằm trên giường lóe lên một đạo ánh sáng vàng rực, tiếp đó cậu ta từ từ tỉnh lại.

Chị Tào và anh Trương lập tức chạy đến bên giường.

"Con trai, con tỉnh rồi à? Con cảm thấy thế nào? Trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Chị Tào liên tục hỏi dồn.

Trương Viêm Hằng vừa nhìn thấy họ, liền bật khóc nức nở: "Bố mẹ, con không bao giờ đi bơi ở sông nữa đâu! Con không làm quỷ nước đâu, con muốn học, con muốn đi học!"

Rõ ràng là ảo thuật vừa rồi đã gây ra bóng ma tâm lý cho cậu ta, đến mức mà một đứa nhóc nghịch ngợm như cậu ta cũng gào lên đòi đi học.

Chị Tào và anh Trương đâu ngờ còn có hiệu quả này, vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết.

"Tiểu Miên, cậu giỏi quá!" Chị Tào quay đầu nhìn Quý Mộc Miên, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin và kính phục.

Quý Mộc Miên mỉm cười nhẹ, lặng lẽ nhận lấy vinh quang.

·

Bên kia, đôi vợ chồng anh họ thấy Trương Viêm Hằng tỉnh lại, cũng không thể ngồi yên được nữa, vội vàng hỏi Quý Mộc Miên: "Đại sư, con trai chúng tôi sao rồi? Nó cũng tỉnh lại rồi chứ?"

Tào Húc lúc đó đi chơi ở bờ sông, bị quỷ nước đòi mạng kéo rơi xuống nước. Lúc đầu cậu ta cũng được đưa đến bệnh viện, nhưng sau đó vợ chồng anh họ phát hiện ra con trai mình bị mất hồn. Họ đã xuống dưới quê mời một thầy bán tiên về gọi hồn cho con trai, nhưng hồn phách của Tào Húc vẫn không trở lại. Hôm qua Trương Viêm Hằng vừa hay đi tìm Tào Húc chơi, mới biết Tào Húc bị rơi xuống nước và đang hôn mê.

Thầy bán tiên đó nói với vợ chồng anh họ về chuyện quỷ nước tìm người thế mạng, hai vợ chồng liền nảy sinh ý đồ xấu, nhờ thầy bán tiên thi pháp lên người Trương Viêm Hằng, để Trương Viêm Hằng thay Tào Húc làm quỷ nước.

Sau đó Trương Viêm Hằng liền bị ma quỷ xui khiến hẹn mấy người bạn cùng lớp đi bơi ở sông.

Cho nên nói một cách nghiêm túc, vợ chồng anh họ đã cố tình hại chết Trương Viêm Hằng.

Ánh mắt của Quý Mộc Miên dừng trên người hai người họ, nói: "Con trai của hai người đã tỉnh rồi."

Vợ chồng anh họ lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.

Chị Tào và anh Trương ban đầu còn đang ân cần hỏi han con trai, nghe thấy cuộc đối thoại giữa đôi vợ chồng anh họ với Quý Mộc Miên thì đều im lặng.

Hai đứa trẻ đều có thể trở về, họ đương nhiên là vui mừng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ bỏ qua chuyện đôi vợ chồng anh họ suýt chút nữa đã hại chết con trai họ, sau này hai nhà chắc chắn sẽ không còn quan hệ thân thích gì nữa.

Chỉ là tình cảm của hai đứa trẻ rất tốt, nếu hai nhà cắt đứt quan hệ, có lẽ cũng sẽ khiến bọn trẻ buồn lòng.

Chị Tào và anh Trương không tránh khỏi cảm thấy khó xử.

Quý Mộc Miên nhìn chằm chằm vợ chồng anh họ, nói: "Tuy rằng hồn phách của Tào Húc đã trở về, cậu ta sẽ tỉnh lại, cũng sẽ không để lại di chứng gì, nhưng hai người cố tình mưu hại Trương Viêm Hằng, nhất định sẽ có báo ứng." Cậu dừng lại một chút, nói tiếp "Bố mẹ gây nghiệt sẽ liên lụy đến con cái, cho nên Tào Húc cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Nghe đến đây, hai vợ chồng anh họ như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.

Quý Mộc Miên: "Tào Húc vốn có mệnh phú quý, nhưng vì bị hai người liên lụy, mệnh cách của cậu ta đã có sự thay đổi, tuy không đến nỗi nghèo khó, nhưng cũng kém xa so với mệnh cách ban đầu."

Nghe vậy, trên mặt vợ chồng anh họ đều lộ vẻ hối hận.

Đột nhiên, người vợ quỳ phịch xuống trước mặt Quý Mộc Miên, van xin: "Đại sư, cầu xin ngài giúp con trai tôi đi, nó vô tội mà..." Cô ta lau nước mắt, "Tôi và chồng tôi cũng chỉ là quá lo lắng muốn cứu con, không muốn trơ mắt nhìn nó chết..."

Cô ta còn chưa nói xong, chị Tào đã lạnh lùng cắt ngang: "Cô không muốn con trai cô chết, nên mới đi hại con trai tôi sao?"

Trương Viêm Hằng tuy là đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng lại rất thông minh, từ lời nói của người lớn, cậu ta đã suy đoán ra được nguyên do sự việc, do dự một chút, cậu muốn nói với bố mẹ rằng là mình tự nguyện cứu Tào Húc.

Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, chị Tào đã trừng mắt nhìn cậu ta, ra hiệu không được nói.

Trương Viêm Hằng thở dài, cậu biết bố mẹ rất lo lắng cho mình, cậu cũng không muốn làm bố mẹ buồn lòng, cuối cùng đành ngậm miệng lại.

Người vợ quay sang gia đình chị Tào, liên tục quỳ lạy: "Tiểu Viêm, thím xin lỗi, thím biết mình sai rồi, cháu tha thứ cho thím đi..."

Người chồng cũng vội quỳ xuống theo.

Trương Viêm Hằng gãi đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói: "Cháu không trách hai người đâu."

Chị dâu họ lập tức cảm kích nói lời cảm ơn với cậu ta, rồi lại quay đầu nhìn Quý Mộc Miên, vội vàng nói: "Đại sư, ngài xem Tiểu Viêm đã tha thứ cho chúng tôi rồi, vậy Tào Húc nhà tôi có phải sẽ không bị chúng tôi liên lụy nữa không?"

Trước đó, cô ta và chồng một lòng muốn cứu con trai, nên mới nhẫn tâm mưu hại Trương Viêm Hằng, bây giờ vì mệnh cách phú quý của con trai, họ lại không tiếc dập đầu nhận lỗi.

Nói rằng họ yêu thương con, điều đó chắc chắn là thật.

Nhưng lòng dạ của cả hai lại bất chính, điều này sẽ chỉ tiếp tục liên lụy đến con cái mà thôi.

Quý Mộc Miên: "Hai người đã làm chuyện ác, nhân quả đã hình thành, báo ứng nhất định sẽ đến."

Nói đến đây, cậu lắc đầu, "Nếu ngay từ đầu hai người nói chuyện này với chị Tào và anh Trương, nghe xong chắc chắn họ sẽ tìm tôi giúp đỡ, tôi nhất định có thể tìm lại hồn phách cho con trai của hai người, đằng này hai người lại đi xuống quê tìm một thầy bán tiên."

Thầy bán tiên kia chỉ là hạng ba lăng nhăng, không gọi được hồn phách của Tào Húc trở về, lại có thể thi pháp hại Trương Viêm Hằng.

Chỉ có thể nói một bước sai, vạn bước sai.

Vợ chồng anh họ nghe đến đây, càng thêm hối hận.

Quý Mộc Miên: "Sau này, hai người đừng nảy sinh những suy nghĩ lệch lạc hay làm chuyện ác nữa. Nếu không, mọi hậu quả đều sẽ tiếp tục rơi xuống người Tào Húc."

Vợ chồng anh họ lập tức bày tỏ sau này nhất định sẽ không làm chuyện ác nữa, sẽ làm nhiều việc thiện.

Quý Mộc Miên: "Hai người đã hại người, chắc chắn sẽ phải đi tù, phần lớn báo ứng do ông trời đưa đến cũng sẽ rơi lên đầu hai người, nửa đời sau sẽ bệnh tật triền miên." Cậu dừng lại một chút, thở dài, "Điều này cũng sẽ tăng thêm gánh nặng cho Tào Húc, sau này cậu ta vừa phải đi làm nuôi gia đình, vừa phải quan tâm đến sức khỏe của hai người."

Cậu biết, việc này sẽ được báo cáo lên Cục Quản lý Đặc biệt. Hành vi sử dụng thuật pháp hại người của hai vợ chồng họ và tên bán tiên kia chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị xử lý.

Vợ chồng anh họ: "..."

Hai người họ rơi nước mắt hối hận.

Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận để uống.

Chị Tào và anh Trương nhìn nhau, không nói lời nào.

Họ vẫn khá thích thằng bé Tào Húc, nghe nói Tào Húc sau này sẽ phải chịu khổ, trong lòng họ không khỏi cảm thấy khó chịu.

Trương Viêm Hằng nắm chặt tay, nói: "Sau này con sẽ chăm sóc Tiểu Húc!"

Cậu ta quyết tâm học tập thật giỏi, sau này cố gắng làm việc, trở thành một người thành đạt, như vậy mới có khả năng giúp đỡ Tào Húc hết mức có thể.

Chị Tào xoa đầu cậu ta, lần này không ngăn cản ý định của con trai.

Quý Mộc Miên bật cười.

Mệnh cách của Tào Húc tuy có tệ đi một chút, nhưng cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Bởi vì Tào Húc còn có Trương Viêm Hằng, một người bạn thân thiết như anh em ruột thịt, mà vận khí của Trương Viêm Hằng lại rất tốt, có thể kéo theo vận khí của Tào Húc. Dù hai gia đình vì mâu thuẫn mà đoạn tuyệt quan hệ, nhưng trải nghiệm cùng nhau làm thủy quỷ đã khiến tình bạn của hai đứa trẻ càng thêm bền chặt. Trong tương lai hai người sẽ cùng nhau hợp tác mở công ty, với vận khí của Trương Viêm Hằng sẽ giúp công ty ngày càng phát triển, Tào Húc đương nhiên cũng có thể hưởng lây.

Anh Trương do dự một chút, nhìn Quý Mộc Miên, nói: "Đại sư, chuyện này nói cho cùng đều do quỷ nước gây ra. Tào Húc bị chúng tìm tới... thực ra thằng bé cũng rất oan uổng."

Quý Mộc Miên gật đầu: "Tào Húc vốn dĩ phải trải qua kiếp nạn này, vốn dĩ có thể bình an vượt qua, chỉ là do cha mẹ cậu ấy nảy ra ý nghĩ xấu xa, nên mới khiến sự việc trở nên phức tạp, cũng liên lụy đến con trai của anh."

Vợ chồng anh họ nghe thấy lời của cậu, vẻ hối hận trên mặt càng đậm, đầu càng cúi thấp hơn.

Quý Mộc Miên: "Chuyện bên quỷ nước tôi sẽ đi xử lý, mọi người không cần lo lắng, sau này sẽ không có quỷ nước nào quấy rầy Tào Húc và Trương Viêm Hằng nữa."

Nghe vậy, bốn người lớn đều thở phào nhẹ nhõm.

·

Sự việc đến đây coi như đã hoàn toàn kết thúc, hồn phách của hai đứa trẻ đã tìm lại được, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, sức khỏe sẽ hồi phục.

Quý Mộc Miên đưa cho hai đứa trẻ bùa hộ mệnh, bên trên đã được cậu gia trì chú Kim Quang, không chỉ có thể bảo vệ chúng, mà còn có thể ôn dưỡng hồn phách của chúng.

Sau đó cậu dẫn Mị Linh rời khỏi bệnh viện.

Bé Mị Linh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên cao, lí nhí hỏi: "Anh ơi, chúng ta đi giải quyết quỷ nước sao ạ?"

Quý Mộc Miên cười xoa mặt bé: "Linh Linh thật thông minh."

Vấn đề quỷ nước ở sông Bán Nguyệt đã tồn tại từ rất lâu, không biết tại sao địa phủ bên kia vẫn chưa xử lý.

Cậu và bé Mị Linh bắt taxi đến đoạn sông nơi Tào Húc và Trương Viêm Hằng gặp chuyện.

Nào ngờ vừa bước xuống xe, cậu phát hiện đã có âm sai mang quỷ nước đi, một âm sai trong đó ân cần tiến lên, cung kính nói: "Minh hậu, quỷ nước đã bị bắt về địa phủ hết rồi."

Quý Mộc Miên: "..."

Hành động cũng nhanh thật!

Âm sai lại giải thích: "Thật ra mỗi năm âm sai đều sẽ dọn dẹp quỷ nước, nhưng chẳng qua năm nào cũng có người tự chuốc họa vào thân. Kẻ thì bất cẩn chết đuối khi bơi dưới sông, kẻ thì cố tình tự tử..."

Quý Mộc Miên: "..."

Cũng đúng, mỗi năm vào dịp nghỉ hè đều có tin trẻ con chết đuối, cũng có thể nghe thấy tin tức có người nhảy sông, thậm chí có người còn không sợ chết, xuống sông bơi lội nên chết.

Cậu thở dài: "Vất vả cho các vị rồi."

Mỗi năm dọn dẹp quỷ nước cũng là một công trình lớn.

Đợi đến khi Quý Mộc Miên và Mị Linh về đến miếu Thành Hoàng thì trời cũng đã tối dần. Điều bất ngờ là hôm nay Bùi Cửu Cảnh lại trở về.

Cậu có chút ngạc nhiên, hai ngày nay Bùi Cửu Cảnh đều đi sớm về muộn, chỉ ghé qua chào cậu một câu trước khi đi ngủ. Vậy mà hôm nay hắn lại xuất hiện sớm như vậy.

"Anh dâu~" Bé Mị Linh reo lên bằng giọng ngọt ngào rồi lon ton chạy vào phòng chơi một mình.

Quý Mộc Miên buồn cười lắc đầu, trẻ con đôi khi tinh quái thật.

Cậu đi đến trước mặt Bùi Cửu Cảnh, chủ động nắm lấy tay hắn. Đột nhiên cậu nhíu mày, nói: "Anh... Trên người anh hình như có mùi máu..."

Từ khi bước vào giới huyền học, cậu có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy được, như âm khí, sát khí, oán khí, và cả mùi máu tanh.

Bùi Cửu Cảnh dùng bàn tay to lớn bao bọc lấy tay cậu, giọng điềm tĩnh: "Vừa đánh nhau với Vu Hoành, gã chết rồi."

Hắn nói nhẹ bẫng, nhưng thực tế trận chiến chắc chắn khốc liệt hơn nhiều so với những lời này.

Vu Hoành sau khi phát hiện mình không phải đối thủ của hắn, đã cố gắng bỏ trốn. Nhưng Bùi Cửu Cảnh đương nhiên sẽ không cho gã cơ hội. Khi bị dồn vào đường cùng, Vu Hoành định tự bạo để kích phát linh khí, gây ra hỗn loạn. Phải biết rằng, một đại vu thượng cổ tự bạo có sức phá hủy khủng khiếp, nhẹ thì hủy diệt một thành phố, nặng có thể gây chấn động tam giới.

May mà Bùi Cửu Cảnh là Minh chủ, nắm giữ vạn vật trong thiên hạ, thực lực lại mạnh, hắn đã dùng kết giới khống chế hoàn toàn tình hình.

Cuối cùng, linh hồn của Vu Hoành đã tan biến hoàn toàn.

Bùi Cửu Cảnh cho người đi dọn dẹp chiến trường, còn bản thân thì vội vàng trở về để gặp Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên mở to mắt: "Chết rồi?!"

Vậy là trong lúc cậu đang giải quyết chuyện nhỏ nhặt với mấy con quỷ nước, thì chồng cậu đã xử xong Vu Hoành rồi?

Kẻ từng bị bố mẹ của Mị Linh cùng địa phủ truy đuổi hơn mười năm, buộc Mị Linh phải trốn trong cổ mộ suốt thời gian dài – Vu Hoành – vậy mà bây giờ lại bị tiêu diệt?

Phải biết rằng trước đó cậu còn lo lắng Vu Hoành sẽ đến tìm Mị Linh gây phiền phức!

Vậy mà chồng cậu còn mang bộ dạng như giếng cổ không gợn sóng, Điều này còn làm cậu thấy choáng váng hơn nữa!

Bùi Cửu Cảnh: "Vu Hoành trước giờ ẩn náu rất kỹ, nhưng lần này lại để lộ tung tích."

Hóa ra suốt mười năm qua, Vu Hoành luôn ẩn mình trong sào huyệt để luyện hóa linh dược, gã chỉ còn thiếu duy nhất một cây linh dược cuối cùng do hồn phách của Diệp Khanh Khanh ôn dưỡng, khi Quý Mộc Miên tìm đến nhà họ Diệp gây phiền phức, gã lập tức xuất hiện để rút lấy linh hồn của Diệp Khanh Khanh, từ đó mà để lộ hành tung.

Kế hoạch ở bệnh viện lần trước, cũng là do Quý Mộc Miên phá hỏng.

Nhìn lại toàn bộ sự việc, Quý Mộc Miên mới chính là khắc tinh thực sự của Vu Hoành.

Quý Mộc Miên kinh ngạc: "Em? Em cũng có công trong chuyện này à?"

Bùi Cửu Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu: "Đúng vậy, Miên Miên rất lợi hại."

Nếu không thì sao hắn và Miên Miên lại có thể bị trói buộc bởi dây tơ hồng.

Quý Mộc Miên thực sự kinh ngạc, hóa ra cậu còn có thể ngầm thúc đẩy cái chết của Vu Hoành sao?

Bùi Cửu Cảnh nắm lấy tay cậu, cùng nhau bước vào sân, vừa đi vừa nói: "Còn có không ít tà vật lưu lạc bên ngoài, không chỉ có đại vu như Vu Hoành, mà còn có những đại yêu thượng cổ và thần phật từng thuộc về địa phủ... Có lẽ Miên Miên đều có thể giúp bắt được bọn chúng."

Những tà vật đó lúc bỏ trốn đều bị thương nặng, tính thời gian thì có lẽ cũng giống Vu Hoành, từ từ khôi phục thực lực, đang đi khắp nơi gây sự.

Chính vì vậy, Bùi Cửu Cảnh đã phải phái thêm nhiều người đi tuần tra ở khắp mọi nơi.

Quý Mộc Miên: ???

Cậu đột nhiên cảm thấy hình như bản thân mình rất lợi hại thì phải.

Bùi Cửu Cảnh khẽ cười một tiếng, nắm lấy tay cậu đặt lên môi hôn: "Ừ, Miên Miên giỏi nhất."

Quý Mộc Miên bị khen đến mức có chút xấu hổ, vành tai trở nên đỏ ửng. Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:"Vậy còn nhà họ Diệp thì sao?"

Bùi Cửu Cảnh: "Nhà họ Diệp đều là người bình thường, đương nhiên là giao cho các bộ phận liên quan xử lý."

Quý Mộc Miên hiểu rồi.

Nếu có một ngày xuất hiện tin lão già nhà họ Diệp bị bắt, chắc hẳn chính là lúc mọi chuyện được tính sổ.

Chỉ là không biết nhà họ Diệp sẽ liên lụy đến bao nhiêu người và sự việc nữa.

Quý Mộc Miên có một dự cảm, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

·

Việc Vu Hoành chết nhanh chóng truyền đến tai bố mẹ của Mị Linh, vợ chồng chủ mộ đã vội vàng chạy đến miếu Thành Hoàng ngay trong đêm, sau khi xác nhận lại nhiều lần rằng Vu Hoành đã hồn phi phách tán, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Những năm này vợ chồng chủ mộ ngày đêm bất an, sợ bé Mị Linh sẽ bị bắt đi, bây giờ Vu Hoành đã chết hoàn toàn, cuối cùng họ cũng thực sự yên tâm rồi.

Quý Mộc Miên cười nói: "Ngày mai tôi định dẫn Mị Linh đi trang trại nghỉ dưỡng, hai người cũng đi cùng nhé?"

Vừa hay Cục Quản Lý Đặc Biệt đổi ca trực nửa tháng một lần, một nhóm thuộc hạ khác của Bùi Cửu Cảnh chưa từng gặp cậu, nói là cũng muốn đi cùng. Thế là cậu tính toán một hồi, dứt khoát tổ chức thành buổi team building.

·

Ngày hôm sau, Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh dẫn theo thuộc hạ đến trang trại nghỉ dưỡng, Mị Linh được bố mẹ dắt tay, nhảy chân sáo đi ở phía trước.

Những người tham gia team building lần này có rất nhiều gương mặt mới, Côn Vân và Phượng Hoàng đều không có ở đây, nhưng lại có thêm một vài gương mặt mới, trong đó một đại mỹ nhân mặc váy dài màu đỏ rực, có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đặc biệt thu hút sự chú ý.

Đồ Sơn Xích Hồ, đẹp tuyệt trần gian.

"Anh dâu, sao cậu lại nhìn trúng lão đại độc thân vạn năm này vậy?" Đồ Sơn Chu Chu cười tủm tỉm trêu chọc anh dâu, "Chắc không phải là vì mê cái mặt của lão đại đấy chứ?"

Quý Mộc Miên: "..."

Thật đúng là bị nói trúng tim đen, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu liếc mắt một cái đã thấy Bùi Cửu Cảnh rất đẹp trai!

Đồ Sơn Chu Chu xoay một vòng trước mặt cậu: "Vậy cậu xem tôi có đẹp không?"

Quý Mộc Miên lén nhìn về phía Bùi Cửu Cảnh đang bàn bạc công việc với những người khác ở đằng xa, buồn cười gật đầu: "Đẹp, nhưng trong mắt tôi chỉ có A Cảnh nhà tôi thôi."

Bùi Cửu Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn bên này một cái, rồi lại quay đi.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy khóe môi của người đàn ông hơi cong lên.

Quý Mộc Miên cũng khẽ cười.

Đồ Sơn Chu Chu ăn một bụng cơm chó, vỗ vỗ váy: "Vốn dĩ muốn trêu đùa cậu một chút, để lão đại ghen lên, không ngờ hai người tình cảm keo sơn, chán phèo."

Nụ cười trên mặt Quý Mộc Miên càng sâu, nhìn cô ta một cái, rồi chuyển chủ đề: "Đến đây chơi, cô có thấy chán không?"

Đồ Sơn Chu Chu lắc đầu: "Không đâu, lâu lắm rồi tôi mới được thư giãn thế này."

Cô là người canh giữ dưới đáy núi Côn Lôn, linh khí ở đó bạo động dữ dội, mỗi ngày cần phải tiêu hao rất nhiều linh khí để trấn áp.

Có nửa tháng nghỉ luân phiên, cũng coi như là có thời gian để hít thở.

Cô quan sát trang trại nghỉ dưỡng này: "Phong cảnh bình thường thôi, nhưng đông vui náo nhiệt thế này cũng thú vị."

Trước đây Đồ Sơn cũng từng náo nhiệt như vậy, mà phong cảnh của Đồ Sơn còn đẹp hơn rất nhiều. Đáng tiếc thời kỳ mạt pháp, linh khí biến mất, tộc Đồ Sơn chỉ có thể di cư xuống đáy núi Côn Lôn, nơi đó có kết giới do Minh chủ bố trí, rất nhiều tiểu yêu đều tụ tập ở đó, cũng vì vậy mà sự an toàn ở đó càng quan trọng hơn.

Quý Mộc Miên thấy cô không hề lộ vẻ chán ghét, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nói ra cũng buồn cười, lần đầu tiên cậu tụ tập ăn uống với thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh là nướng thịt, lần thứ hai là ở trang trại nghỉ dưỡng, hai lần team building đều là hình thức mà nhiều cư dân mạng ghét nhất, nếu đặt ở các công ty bình thường, nhân viên chắc chắn sẽ cầm nick phụ lên mạng than thở từ lâu rồi.

Nhưng thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh dường như lại rất thích.

Vậy là đủ rồi.

Mọi người ở trang trại nghỉ dưỡng cả một ngày, đến tối mới trở về.

Lần này Quý Mộc Miên đã câu được hai con cá lớn, cậu mang về miếu Thành Hoàng, dự định tối hôm sau sẽ đích thân xuống bếp thử tài.

...

Buổi chiều ngày hôm sau lại đến ngày phát sóng trực tiếp, Quý Mộc Miên đúng hẹn mở live.

Khán giả nhanh chóng tràn vào, chưa đầy năm phút đã vượt mốc 300.000 người xem.

Các Hoa Mộc Miên ồ ạt bình luận trong phòng live.

[Vợ ơi, cậu nghe tin gì chưa, ông già nhà họ Diệp bị điều tra rồi!]

[Cái gì? Có phải cái nhà họ Diệp mà tôi nghĩ không? Ông nội của Diệp Khanh Khanh à?]

[Má ơi, đỉnh vậy, tin vỉa hè kiểu này mà cũng nghe được! Phòng live của chúng ta có 'tay trong' à!]

[Chỉ là tin đồn thôi, cũng chưa chắc đã chính xác.]

Quý Mộc Miên ngẩn người.

Chuyện của Diệp Khanh Khanh vừa qua không lâu, ông già nhà họ Diệp đã bị điều tra rồi sao?

Xem ra bên trên hành động rất nhanh.

Nhưng, những chuyện như thế này trước khi được công bố chính thức thì cậu không thể tiết lộ gì. Dù tin đồn có lan rộng đến đâu, cậu vẫn phải giữ im lặng.

Thế là cậu chuyển chủ đề, cười nói: "Hôm nay quẻ đầu tiên sẽ là ai đây?"

Lời vừa dứt, bỗng nhiên một lượng lớn người mang biểu tượng đèn fan của một streamer khác ùa vào phòng livestream. Đèn fan này có chữ "Cơm", đại diện cho một streamer thám hiểm ngoài trời nổi tiếng trên nền tảng Khoái Âm – "Không Ăn Cơm Chùa".

Một trong số đó là một fan nữ nhà giàu đã tiêu hơn 10 triệu trên nền tảng, 'Vũ Tiệp' liên tục tặng 100 nghìn tiền quà, gõ chữ: [Quý đại sư, streamer nhà tôi hình như gặp rắc rối rồi, xin ngài hãy kết nối với anh ấy, giúp anh ấy xem một quẻ.]

Bình luận bị sự hào phóng của nữ đại gia làm cho kinh ngạc.

[Đây là chị đại của "Không Ăn Cơm Chùa" sao? Đúng là nhà giàu có khác!]

[Không Ăn Cơm Chùa bị sao vậy? Tuy anh ấy là streamer thám hiểm, nhưng địa điểm ngoài trời đều khá an toàn, chắc là không có nguy hiểm gì đâu nhỉ?]

[Nói chứ tôi rất thích xem live thám hiểm ngoài trời của anh ấy, anh ấy hài hước lắm, lại còn vừa nhát gan vừa lì lợm, mỗi lần đều rất kiên trì.]

[Tôi cũng thích xem, thật ra anh ấy cũng đẹp trai mà, thảo nào có thể thu hút được một nhóm fan nữ đại gia.]

Quý Mộc Miên không quen biết 'Không Ăn Cơm Chùa', nhưng từ nội dung bình luận, cậu cũng đã lấy được một số thông tin.

Có lẽ Vũ Tiệp thấy cậu không lên tiếng, cho rằng quà tặng ít quá, lại tặng thêm 50 nghìn.

Quý Mộc Miên hoàn hồn, vội vàng ngăn cản: "Đừng tặng nữa, nếu muốn xem quẻ thì người cần xem phải tự trả tiền mới linh nghiệm... Nếu là muốn kết nối để xem quẻ, cũng phải được chính streamer đồng ý mới được."

Nữ đại gia Vũ Tiệp dừng tặng quà, gõ chữ: [Đợi chút, tôi bảo Cơm Chùa kết nối với ngài.]

Không lâu sau, Quý Mộc Miên nhận được yêu cầu kết nối từ Không Ăn Cơm Chùa. Cậu nhấn đồng ý.

Gương mặt của Không Ăn Cơm Chùa hiện lên trên màn hình, đối phương live không dùng app làm đẹp, có lẽ vì thường xuyên live ngoài trời nên da của anh ta hơi ngăm, nhưng các đường nét trên khuôn mặt rất góc cạnh, đúng là đẹp trai thật.

"Quý đại sư, cuối cùng tôi cũng kết nối được với cậu rồi!" Bạch Phạn vừa nhìn thấy Quý Mộc Miên liền lộ ra vẻ mặt 'như thấy cứu tinh': "Cậu không biết đâu, hôm nay tôi đến một hung trạch để thám hiểm, vừa đi đến cửa suýt chút nữa đã gặp chuyện, may mà tôi đã mua bùa hộ mệnh của cậu, mới bảo toàn được cái mạng mình!"

Tiếp theo đó, anh ta đã dùng hẳn một phút để khen ngợi bùa hộ mệnh của Quý Mộc Miên thần kỳ như thế nào, khi anh ta đi đến cửa hung trạch, tín hiệu điện thoại không thể kết nối được, phòng live cũng tự động tắt, lúc đó anh ta sợ hãi vô cùng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Ngay khi ấy, anh ta cảm thấy lá bùa trong túi nóng lên, làm anh ta bừng tỉnh, nhanh chóng rời khỏi căn nhà.

"Tôi thật sự quá sáng suốt, ngay ngày cậu treo bán lá bùa trên gian hàng, tôi đã đặt mua ngay. Hôm nay vừa nhận được, tôi đeo lên rồi xuất phát luôn!" Bạch Phạn không quên tự khen ngợi sự nhanh trí của mình.

Cũng may là đeo bùa hộ mệnh, nếu không hôm nay có lẽ anh ta đã bị quỷ nhập hoặc mất mạng rồi.

Quý Mộc Miên quan sát kỹ khuôn mặt anh ta, không khỏi kinh ngạc: "Anh chủ động đi đến hung trạch thám hiểm hả?"

Đây... chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Bạch Phạn nghe ra ý ngoài lời của cậu, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, cười: "Thật ra bình thường tôi đều chỉ đi đến những nơi an toàn. Nhưng lần này nghĩ rằng có lá bùa hộ thân của cậu, tôi mới dám thử thách nơi nguy hiểm hơn một chút..."

Nên mới tự tìm đường chết.

Quý Mộc Miên hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Trước đây anh có từng xem livestream của tôi chưa? Có một người tên là Tiểu Chương, cũng là cậu ấm nhà giàu, rất thích thám hiểm giống anh."

Tiểu Chương sau khi đưa hồn phách của anh hùng về nhà thì trở nên ngoan ngoãn hẳn, khoảng thời gian này luôn ở nhà, vừa hay đang xem livestream của Quý Mộc Miên, nghe thấy câu nói ấy thì trợn tròn mắt, lẩm bẩm đầy bất mãn: "Giống chỗ nào chứ!"

Tuy cậu ta cũng đi thám hiểm, nhưng cậu ta gặp được là vong hồn của anh hùng, còn tính là lập công đấy nhé!

Quý Mộc Miên đương nhiên không biết Tiểu Chương đang xem live của cậu, tiếp tục nói với Bạch Phạn: "Nhưng Tiểu Chương thông minh hơn anh một chút, chỉ đi lên núi, còn anh thì tự mình đưa đến miệng của lệ quỷ."

Tiểu Chương hài lòng gật đầu: "Vậy còn tạm được, tôi thông minh hơn nhiều."

Bạch Phạn: "...Đại sư, thật ra tôi kết nối với cậu, là vì tôi muốn vào hung trạch này xem thử, vừa rồi tôi chỉ mới đứng ở ngoài cửa, lá bùa đã hóa thành tro. Tôi nghĩ bên trong chắc chắn có một con quỷ rất lợi hại!"

Bình luận: ???

Dũng cảm vậy sao?

Quý Mộc Miên: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro