⭐️ CHƯƠNG 71 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 71:
Tôn Văn đấm một cú vào bụng bố Tôn.
Cậu bé chỉ mới 7 tuổi, chút sức lực này đương nhiên chẳng thấm vào đâu, nhưng Quý Mộc Miên đã lén niệm một pháp quyết bên cạnh.
Thế là giây tiếp theo, bố Tôn bị hất văng ra.
Tôn Văn: ???
Dì Hồ và những người khác cũng ngơ ngác.
Chỉ có bé gái là vui vẻ vỗ tay: "Anh trai đột nhiên trở nên lợi hại ghê, anh trai giỏi quá!"
Từ điểm này có thể thấy, dù bé gái rất thông minh, nhưng vẫn có phần ngây thơ.
Tôn Văn xoa đầu em gái, đi về phía Quý Mộc Miên, ngẩng đầu nhìn cậu: "Anh Tiểu Miên, là anh giúp em, đúng không?"
Quý Mộc Miên vỗ vai cậu bé, lại xoa đầu bé gái, cười mà không nói gì.
Bé gái hiểu ra là Quý Mộc Miên đã giúp, hưng phấn nhảy cẫng lên: "Thì ra là anh trai đẹp trai ra tay, lợi hại quá đi~"
Quý Mộc Miên cười cười véo véo ngón tay nhỏ của bé, không nói gì.
·
Bên kia, bố Tôn bị hất văng ra, ngã trên nền xi măng trong sân, phát ra những tiếng kêu đau đớn.
Bà nội Tôn vội vàng chạy đến, ngồi xổm bên cạnh hắn: "Con trai, con sao vậy?"
"Đau quá..." Bố Tôn ôm eo, đau đến mức không đứng dậy nổi.
Bà nội Tôn đau lòng không thôi, đột nhiên ngẩng đầu lên hét vào mặt Quý Mộc Miên: "Nhất định là mày giở trò quỷ!"
Quý Mộc Miên thản nhiên nhìn bà ta: "Thì sao? Con trai bà đánh vợ, sắp đánh vợ thành người ngốc luôn rồi, hắn không đáng bị đánh sao?"
Bố Tôn nheo mắt, âm hiểm nhìn cậu.
Đương nhiên là hắn nhận ra Quý Mộc Miên, cũng biết Quý Mộc Miên là người thừa kế miếu Thành Hoàng bên cạnh, lại là một đạo sĩ rất lợi hại, hắn không dám đối đầu với Quý Mộc Miên, hơn nữa còn có dì Hồ là tổ trưởng tổ khu phố và cảnh sát ở đây, hắn cũng không dám làm loạn.
Nhưng hắn rất giỏi ngụy trang, rất nhanh đã thu lại vẻ âm trầm trên mặt, giả bộ vô tội: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì, chẳng phải vợ tôi đang ngồi yên lành ở đó sao?"
Quý Mộc Miên cười lạnh: "Kể từ hai năm trước lần đầu tiên ông đánh vợ, đánh sảy đứa con trong bụng vợ ông, hai năm nay ông càng ngày càng táo tợn hơn, gần đây còn vì đánh bài thua tiền mà gần như ngày nào cũng uống rượu đánh vợ, ông đánh vợ xong thì đi ngủ, chắc là còn chưa phát hiện tinh thần của vợ ông đã trở nên không bình thường rồi đúng không?"
Chỉ có hai anh em Tôn Văn phát hiện ra sự bất thường của mẹ, nên hai đứa trẻ mới bàn nhau tìm cách dẫn cậu đến để cứu mẹ.
Mà là kẻ gây ra tội ác, bố Tôn căn bản không hề để ý đến tình trạng của vợ mình, hắn chỉ cần đảm bảo khi mình tức giận có chỗ để trút giận là được.
Vợ chồng bà Tôn thì biết mẹ Tôn dạo này dần trở nên ngơ ngác, nhưng họ lại càng thương con trai hơn, đương nhiên cũng sẽ không để ý đến trạng thái tinh thần của con dâu ra sao, cho dù con dâu có biến thành người tâm thần, chỉ cần chưa chết thì họ cũng sẽ không quan tâm.
Ánh mắt của dì Hồ và những người khác đều đổ dồn lên người mẹ Tôn Văn.
Bây giờ ai cũng có thể nhận ra sự bất thường của mẹ Tôn Văn, dường như cô không cảm nhận được thế giới bên ngoài, từ đầu đến cuối đều giữ im lặng.
Quý Mộc Miên thở dài, nói: "Cô ấy bị đánh thành ngốc rồi." Cậu quay sang dì Hồ và ông Hoàng: "Mọi người có để ý không, đã một tuần rồi cô ấy không ra khỏi nhà?"
Dì Hồ nhớ lại, cau mày nói: "Hình như đúng là một tuần rồi không gặp cô ấy, dì còn tưởng cô ấy đang nghỉ phép."
Công việc của mẹ Tôn Văn rất ổn định, cũng rất nhẹ nhàng, nghỉ phép cũng không có gì khó khăn.
Quý Mộc Miên lắc đầu: "Cô ấy bị đánh đến mức không thể ra khỏi nhà, trên người toàn là vết thương."
Bé gái bỗng kêu lên: "Mẹ ôm đầu lăn lộn dưới đất, chân của bố đá vào bụng mẹ, mẹ cứ khóc mãi..." Cô bé cũng khóc theo, "Mẹ đau quá, mẹ kêu cứu mạng, nhưng bố vẫn cứ đá mẹ..."
Cô bé đang điều khiển thân thể của Tôn Văn, lúc khóc, người ngoài nhìn vào thì thấy Tôn Văn đang khóc.
Hồn phách của Tôn Văn thì không rơi nước mắt, chỉ ôm hồn phách của em gái, ánh mắt nhìn vào mẹ mình, đáy mắt lộ ra một chút đau thương. Ngay sau đó, ánh nhìn của cậu bé quét qua người bố bên cạnh, không che giấu sự hận thù trong mắt.
Sự chú ý của dì Hồ lúc đầu đều đặt lên người hai đứa trẻ, nghe thấy trên người mẹ Tôn Văn toàn là vết thương, dì lập tức xông đến, muốn kiểm tra vết thương.
Bà nội Tôn lập tức chạy qua ngăn cản: "Trước mặt bao nhiêu người thế này, cô định cởi quần áo con dâu tôi sao?!"
Lúc này dì Hồ mới để ý thấy mẹ Tôn mặc áo dài tay giữa trời hè nóng bức, trong khi sân không hề có điều hòa. Nhưng mẹ của Tôn Văn lại như không cảm thấy nóng chuyện này nhìn vào thật sự quá quái dị, cũng quá đau lòng.
Dì Hồ cười lạnh: "Tôi thấy là bà đang chột dạ thì có, bà sợ mọi người biết con trai bà đánh con dâu chứ gì!"
Dì nháy mắt với hai viên cảnh sát ở phía sau, hai viên cảnh sát lập tức chặn bà nội Tôn lại.
Dì Hồ bước tới nắm lấy cánh tay mẹ Tôn, vén tay áo cô ấy lên, quả nhiên nhìn thấy những vết thương xanh tím, thậm chí còn có cả vết bỏng do tàn thuốc.
Khi mẹ Tôn bị chạm vào liền không ngừng rụt tay lại, trong miệng đột nhiên lẩm bẩm kêu: "Đừng đánh tôi... cứu mạng..."
Có thể thấy cô ấy đã bị đánh quá nhiều, sợ hãi đến mức hình thành phản xạ có điều kiện khi bị người khác chạm vào.
Trong chốc lát, ngoại trừ vợ chồng bà Tôn và bố của Tôn Văn ra, trên mặt tất cả mọi người trong sân đều lộ vẻ thương cảm và phẫn nộ.
"Súc sinh!" Dì Hồ không nhịn được mà chửi lớn.
Bé gái điều khiển thân thể Tôn Văn, chạy đến ôm chặt mẹ: "Xin lỗi mẹ, con còn nhỏ quá, không bảo vệ được mẹ..."
Trước đây cô bé ở trong bụng mẹ được chăm sóc rất tốt, sau khi bị sảy thì mờ mịt chết đi, sau đó gặp được anh trai bảo vệ, oán khí của cô bé không quá lớn, nên sức lực cũng rất nhỏ. Thông thường, oán khí càng lớn thì ma quỷ càng mạnh. Giống như Quỷ nhi là từ nhỏ đã bị hành hạ trong bụng mẹ, biết bố mẹ muốn hại mình, cộng thêm có thuật sĩ thao túng, nên oán khí của nó mới lớn như vậy, mới có thể giết người.
Mẹ của Tôn Văn vẫn có chút ngơ ngác, nhưng khi thân thể Tôn Văn đến gần, cô ấy lập tức ôm chặt đứa trẻ.
Có lẽ đây chính là bản năng của một người mẹ, dù tinh thần có hoảng hốt thế nào, cũng sẽ không bài xích sự gần gũi của con cái.
Dì Hồ nhìn mà sống mũi cay xè, cười lạnh với bố Tôn: "Đánh người là phạm pháp, vừa hay cảnh sát cũng ở đây, bắt hắn lại trước đã! Lát nữa tôi sẽ đưa vợ hắn đi giám định thương tích, xem hắn phải ngồi tù bao lâu!"
Thực ra trước đây ủy ban khu phố đều thường hòa giải là chính, dù sao tư tưởng ăn sâu vào xương tủy của Hoa Quốc chính là thà phá một ngôi miếu chứ không phá một cuộc hôn nhân, nhưng dì sống đến chừng này cũng coi như hiểu rõ, tình cảm giữa vợ chồng cũng chỉ có vậy thôi, không sống được nữa thì ly hôn, nhất là với những người đàn ông đánh vợ con như thế này, ly hôn rồi chạy trốn ngay còn kịp!
Đương nhiên là bố Tôn Văn không thể thừa nhận mình đánh vợ, nhất là khi nghe nói cảnh sát muốn bắt hắn đi tù, hắn càng cuống cuồng nhảy dựng lên, lớn tiếng phủ nhận: "Tôi không đánh người! Là cô ta tự ngã nên mới thành ra thế này, không liên quan gì đến tôi cả!"
Hắn ta chính là nắm chắc việc không ai nhìn thấy hắn đánh vợ, không có bất cứ bằng chứng nào có thể kết tội hắn.
Dì Hồ nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: "Cậu nghĩ bệnh viện không khám ra được vết thương trên người vợ cậu là do ngã hay do bị đánh à?"
Vẻ mặt bố Tôn thay đổi.
Cảnh sát tiến lên chuẩn bị còng tay hắn.
Lúc này vợ chồng bà Tôn đều cuống lên, cùng nhau đứng chắn trước mặt con trai, trừng mắt nhìn hai viên cảnh sát, sợ cảnh sát bắt con trai họ đi.
Quý Mộc Miên thấy vậy, đi đến trước mặt bố Tôn, lạnh giọng nói: "Vết thương trên người cô ấy có phải do ông đánh hay không, hỏi cô ấy thì biết ngay thôi."
Nghe vậy, những người có mặt đều ngẩn người.
Hiện giờ, mẹ Tôn vẫn trong trạng thái ngơ ngác, nói năng còn khó khăn, e rằng khó lòng đứng ra tố cáo bố Tôn Văn được nhỉ?
Quý Mộc Miên mỉm cười: "Mọi người quên cháu là đạo sĩ, hiểu thuật pháp sao?"
Tình huống của mẹ Tôn Văn cũng tương tự với Tiểu Vũ trước đây, bị Triệu Hồng và Diệp Khanh Khanh giam lại, đều là bị kinh hãi hồn phách, cậu chỉ cần ổn định hồn phách của mẹ Tôn, cô ấy sẽ tỉnh táo lại.
Sau đó cậu đã dùng tiền đồng bố trí trận cố hồn xung quanh mẹ Tôn, niệm chú quyết.
......
Không lâu sau, ánh mắt của mẹ Tôn trở nên minh mẫn, đầu tiên là cúi đầu nhìn Tôn Văn trong lòng, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Quý Mộc Miên, lại quét mắt nhìn mọi người trong sân.
Tính tình dì Hồ có hơi nóng nảy, không nhịn được hỏi: "Tiêu Tiêu, bây giờ cô tỉnh rồi sao? Có nghe thấy chúng tôi nói chuyện không?"
Mẹ Tôn Văn tên là Trịnh Tiêu Tiêu, cô ấy cười gật đầu với dì Hồ: "Tôi đã khỏe rồi." Sau đó cô ấy lại quay sang Quý Mộc Miên, chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn đại sư đã chữa khỏi cho tôi... Dạo này đầu óc tôi cứ mơ màng, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài, nhưng phần lớn thời gian thì cứ như ngủ mê, không nghe thấy, cũng không nhìn thấy gì cả."
Quý Mộc Miên giải thích cho cô ấy: "Cô bị đánh nhiều quá, không chỉ cơ thể bị thương mà hồn phách cũng bị kinh động, tôi vừa giúp cô cố hồn rồi, cô sẽ tỉnh táo lại, không còn trở nên ngơ ngác nữa."
Trịnh Tiêu Tiêu lại lần nữa nói lời cảm ơn, ngồi xổm xuống, nhìn Tôn Văn.
Hồn phách của Tôn Văn và bé gái đều mắt tròn mắt dẹt nhìn cô ấy.
Trịnh Tiêu Tiêu xoa đầu Tôn Văn, nhẹ giọng nói: "Con gái cũng ở đây, đúng không?"
Thực ra cô ấy cũng chỉ mới biết trong cơ thể con trai mình còn có một hồn phách khác, mà hồn phách đó chính là con gái đã bị sảy thai hai năm trước – trước đây con trai luôn giữ kín bí mật, cho đến khi tinh thần cô rơi vào trạng thái hoảng hốt, có lẽ con trai cho rằng cô không cảm nhận được thế giới bên ngoài, nên khi nói chuyện với em gái đã không tránh mặt cô, cô mới biết thì ra con gái vẫn luôn ở bên cạnh.
Hồn phách của bé gái gật đầu lia lịa.
Có mà, mẹ ơi! Con ở đây!
Tôn Văn khẽ nói: "Vâng ạ, mẹ."
Trịnh Tiêu Tiêu ôm con trai vào lòng, như thể cùng lúc ôm lấy hai đứa con.
"Con gái, xin lỗi, là mẹ không bảo vệ được con..." Nước mắt cô lã chã rơi xuống.
Bé gái điều khiển thân thể Tôn Văn ôm lại mẹ: "Không có đâu ạ, lúc con ở trong bụng mẹ được ăn ngon ngủ ngon, mẹ chăm sóc con rất tốt mà~"
Trịnh Tiêu Tiêu nghe vậy càng khóc dữ dội hơn.
Dì Hồ tiến lên vỗ vai cô ấy, nói: "Đừng khóc nữa, giải quyết xong chuyện của cô rồi, cô có thể thoải mái nói chuyện tình cảm với con cái."
Trịnh Tiêu Tiêu lau nước mắt, gật đầu, ngẩng đầu nhìn bố Tôn Văn, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Cô và chồng là bạn cùng lớp thời trung học, đến năm lớp 11 thì hẹn hò, sau đó yêu xa suốt bốn năm đại học nhưng tình cảm vẫn luôn rất tốt, Sau khi tốt nghiệp, họ cùng nhau trở về Đồng Thành làm việc. Chồng cô vào làm ở đài truyền hình, còn cô thi đỗ vào một doanh nghiệp nhà nước, sau đó kết hôn sinh con. Ban đầu cuộc hôn nhân của hai người rất hạnh phúc, dù sao công việc của hai người đều ổn định, điều kiện gia đình cũng không tệ, đây cũng là lý do sau khi sinh Tôn Văn, cô vẫn muốn có thêm một đứa con nữa.
Chỉ tiếc là khi cô mang thai đứa con thứ hai, chồng cô bất ngờ bị đài truyền hình sa thải, cuộc sống hạnh phúc tan biến. Chồng cô bắt đầu say xỉn hàng ngày, và dần dần lộ rõ bản tính bạo hành.
Khi ấy họ đã yêu nhau tám năm, kết hôn năm năm, tổng cộng là mười ba năm bên nhau, cô không ngờ trong xương tủy của chồng mình lại có gen bạo ngược, là một kẻ vũ phu.
Đợi đến khi cô ấy biết thì đã muộn rồi, đứa bé trong bụng bị chồng đánh chết. Nhưng dù vậy, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, dù sao cô và chồng là mối tình học trò, hơn nữa lại là mối tình đầu của cô, trong hồi ức phần lớn đều là những cảnh tượng hạnh phúc. Cô không nỡ rời xa chúng. Thực tế, rất nhiều phụ nữ Trung Quốc cũng giống như cô, dù không phải là tình yêu học đường, ngay cả những cuộc hôn nhân mai mối không có nhiều tình cảm, khi bị chồng bạo hành, họ cũng không chọn ly hôn, cứ như thể chỉ cần chịu đựng là có thể sống qua ngày.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của cô ấy đã thay đổi, cô biết đứa con bị đánh mất vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, vậy thì cô không thể phụ lòng yêu thương của con được.
Cô hít sâu một hơi, đi đến trước mặt chồng, nói: "Tôi không chỉ muốn kiện anh tội đánh người, tôi còn muốn ly hôn với anh. Từ giờ trở đi, các con sẽ sống với tôi!"
Sự nhẫn nhịn lâu dài chỉ khiến cho tên vũ phu này càng được nước lấn tới, vậy thì cô sẽ phá vỡ mọi ràng buộc, dứt khoát ly hôn, mang theo con cái rời đi thật xa.
Cô có một công việc tốt, cô không tin là mình không nuôi nổi bản thân và con cái!
Nghe thấy cô muốn ly hôn, dì Hồ ở bên cạnh tán thưởng gật đầu.
Là người làm công tác xã hội ở khu phố, dì từng hòa giải nhiều mâu thuẫn vợ chồng. Quả thật, nhiều phụ nữ bị nhà chồng hành hạ, bị chồng đánh mắng, nhưng vẫn không chịu ly hôn, như thể ly hôn là đánh mất mạng sống của họ vậy. Với tư cách là một người phụ nữ, dì đồng cảm và hiểu cho sự lựa chọn không ly hôn của họ, nhưng việc mẹ của Tôn Văn tỉnh ngộ và quyết định ly hôn khiến dì cảm thấy vui mừng.
Bà Tôn nghe thấy Trịnh Tiêu Tiêu muốn ly hôn, lại như bị đánh một gậy, lập tức nhảy dựng lên mắng: "Đồ đĩ, tôi đã biết cô không phải là thứ an phận mà! Chẳng phải con trai tôi chỉ đánh cô một trận thôi sao, cô có cần phải ly hôn không?! Cô không nghĩ cho Tôn Văn à? Con cái cần một gia đình trọn vẹn, cô ly hôn rồi mang con đi, con không có bố, cô vui lắm hả?"
Bà ta đang muốn dùng con cái để trói buộc đạo đức con dâu.
Còn ông Tôn thì mặt mày âm trầm, nói: "Tôn Văn là cháu trai duy nhất của nhà họ Tôn chúng tôi, là cháu trai của tôi, là mạng sống của con trai tôi, cho dù cô muốn ly hôn, cô cũng đừng hòng mang nó đi!"
So với việc con trai ly hôn, ông ta càng không thể chấp nhận việc đứa cháu trai duy nhất bị mang đi, Tôn Văn chính là bảo bối nối dõi tông đường của nhà họ Tôn, chỉ cần ông ta còn một hơi thở, ông ta tuyệt đối không thể nhìn Tôn Văn bị con dâu mang đi.
Phản ứng của bố Tôn cũng rất lớn, không còn giả vờ là người nho nhã nữa, mà lộ ra bản tính thật, âm độc cười với Trịnh Tiêu Tiêu: "Cô ly hôn thử xem! Tôi đánh vợ cũng có phải ngồi tù mấy năm đâu, đợi tôi ra ngoài, cô có chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ giết cô!"
Hắn dám lớn tiếng kêu đánh kêu giết ngay trước mặt cảnh sát, có thể thấy bản tính của hắn bạo ngược đến mức nào.
Nhưng thực tế, những người như vậy thật sự không ít, dù sao không gây ra tổn thương thực chất, cảnh sát cũng không thể làm gì được những người này.
Trừ khi là hô hào đánh giết với cảnh sát, đó là sỉ nhục cảnh sát, có thể bị bắt. Nhưng thực tế dù biết là xúc phạm, nhiều kẻ mù luật vẫn không sợ, thậm chí cả nước còn rất nhiều vụ tấn công cảnh sát, trong đó không thiếu những người trẻ tuổi.
Có người sẽ cảm thấy khó tin, nhưng thực ra chỉ cần động ngón tay tra cứu tình hình thực tế một chút, sẽ không kinh ngạc đến thế.
Mà lời đe dọa của bố Tôn rất đáng sợ, nhất là Trịnh Tiêu Tiêu đã bị hắn đánh nhiều lần, khiến cô càng theo bản năng co rúm người lại, sợ hãi đến mức run rẩy cả người.
Dì Hồ lập tức tiến lên chắn trước mặt cô, vừa che đi khuôn mặt âm độc của bố Tôn, vừa an ủi cô ấy: "Đừng sợ, có nhiều người chúng ta ở đây mà, tôi xem hắn dám động tay động chân không!"
Thực ra dì Hồ rất hiểu sự sợ hãi của Trịnh Tiêu Tiêu, có lẽ là khoảng bốn mươi năm trước, lúc dì vẫn còn là một thiếu nữ mười mấy tuổi, lúc đó sống ở quê nhà, dì có một người thím hàng xóm thường xuyên bị chồng đánh, thím muốn ly hôn, nhưng chồng của thím đã lớn tiếng buông lời tàn nhẫn trong thôn, nói nếu thím dám ly hôn, hắn sẽ dùng thuốc nổ cho nổ tung cả thím và hai đứa con, cũng như tất cả người nhà của thím. Lời tàn nhẫn này vừa nói ra, người đầu tiên khuyên thím đừng ly hôn chính là bố mẹ và anh chị dâu của thím, còn thím cũng sợ con cái cùng chết với mình, cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, cứ như vậy mà tiếp tục sống với chồng. Sau này thím bị hành hạ đến mức tự uống thuốc trừ sâu chết, chồng thím cưới vợ mới, có lẽ vì người vợ trước bị đánh chết, chồng thím đối với người vợ thứ hai lại khá tốt.
Nhưng dì Hồ mãi mãi không quên được dáng vẻ tuyệt vọng của người thím năm đó, có lẽ nhiều cô gái bây giờ không thể hiểu được năm đó tại sao thím ấy không tự mình lén bỏ trốn, nhưng trên đời này vẫn thường xảy ra những bi kịch như vậy, cho dù là bây giờ sau bốn mươi năm, cũng có rất nhiều phụ nữ chọn cách nhẫn nhịn.
·
Thấy Trịnh Tiêu Tiêu bị dọa sợ, Quý Mộc Miên đi đến trước mặt bố Tôn, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Có tôi ở đây, ông nghĩ mình có thể giết người à?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều như bừng tỉnh.
Đúng vậy, có Quý đại sư ở đây, còn sợ nhà họ Tôn giở trò ngang ngược sao?
Dì Hồ vỗ tay một cái: "Tôi bị tức đến hồ đồ rồi! Có Tiểu Miên ở đây, tôi xem ai còn dám làm hại Tiêu Tiêu, ai còn dám ngăn cản Tiêu Tiêu ly hôn, ai còn dám ngăn cản Tiêu Tiêu mang Tiểu Văn đi!"
Dì liên tục hỏi ba câu, quả thực đã trấn áp được vợ chồng bà Tôn và bố Tôn.
Bà Tôn không khỏi có chút nóng nảy, hét vào mặt dì Hồ: "Sao cô có thể độc ác như vậy chứ! Cô là tổ trưởng khu phố, sao có thể phá hoại hôn nhân và gia đình của người khác?! Con trai tôi chỉ đánh vợ thôi, cũng đâu có phạm phải sai lầm tày trời gì, dựa vào đâu mà cô ở đây chỉ tay năm ngón xúi giục con dâu tôi ly hôn? Đánh vợ thì sao! Đánh vợ có cần phải lôi cả cảnh sát với đạo sĩ ra không?! Đây là chuyện nhà của chúng tôi, ủy ban khu phố và cảnh sát đều không quản được!" Bà ta lại hung dữ nhìn Quý Mộc Miên, nói, "Cậu cũng không quản được!"
Cuối cùng bà ta cũng thừa nhận con trai mình đánh vợ, nhưng bà ta khẳng định rằng cảnh sát và ủy ban khu phố không có tư cách quản chuyện nhà người khác.
Thực ra có rất nhiều người có tư tưởng này, đặc biệt là một số đàn ông thiếu văn hóa và ý thức, nghĩ rằng mình đóng cửa lại đánh vợ con, ai cũng không quản được.
Còn ông Tôn thì mắt láo liên, tuy ông ta không mở miệng biện bạch cho con trai mình, nhưng trong lòng đã sớm có kế hoạch, nếu cảnh sát bắt con trai ông ta, ông ta sẽ ngã lăn ra đất giả vờ ngất xỉu ăn vạ, quấy rối hành động bắt người của cảnh sát.
Còn về đạo sĩ Quý Mộc Miên này, ông ta đương nhiên là có chút sợ, nhưng ông ta cũng đã nghĩ xong rồi, nếu Quý Mộc Miên động thủ với con trai ông ta, ông ta sẽ đi khắp nơi rêu rao rằng Quý Mộc Miên là tà tu, để xem Quý Mộc Miên sau này còn làm ăn được ở phố Văn Miếu không!
Quý Mộc Miên nhìn thấy rõ ràng thái độ của cặp vợ chồng già này, khuôn mặt cậu càng thêm lạnh lùng.
Trên không ngay, dưới ắt lệch, thảo nào lại nuôi ra được thứ vô dụng chỉ giỏi đánh người trong nhà như bố Tôn.
Tôn Văn và em gái chắc chắn là thừa hưởng sự thông minh đáng yêu từ mẹ.
Cậu lạnh lùng cười một tiếng với ba người nhà họ Tôn, nói: "Mấy người cảm thấy đánh vợ là chuyện nhỏ, đúng không? Được thôi, vậy thì mấy người hãy nếm thử mùi vị bị đánh đi!"
Vừa hay bây giờ cậu đã có thể sử dụng thành thạo ảo thuật, cậu trực tiếp dùng lên ba người nhà họ Tôn.
Giây tiếp theo, bố Tôn liền cảm thấy mình bị người ta đập ngã xuống đất, ngay sau đó có người liên tục đấm đá vào người hắn, thậm chí có người dùng đầu thuốc lá dí vào người hắn.
"A a a—" Hắn đau đớn kêu thảm thiết, chẳng mấy chốc đã bị đánh cho lăn lộn khắp nơi, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, hắn mơ màng nhận ra, những cú đấm đá mà mình đang phải chịu đựng, hình như chính là những gì mà lúc đó hắn đã gây ra cho Trịnh Tiêu Tiêu.
Tình cảnh của vợ chồng ông bà Tôn cũng không khá hơn hắn là bao, đôi vợ chồng già này cũng trúng ảo thuật, cảm giác có người đang đánh họ một cách tàn bạo, họ vừa ôm đầu vừa bò lết trên đất, miệng không ngừng kêu cứu: "Cứu mạng... Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."
Cảnh tượng trong ảo thuật chỉ có ba người nhà họ Tôn cảm nhận được, người ngoài không nhìn thấy, nên dì Hồ và những người khác chỉ thấy ba người bọn họ như phát điên, lăn lộn trên đất, vừa hét vừa la.
Trịnh Tiêu Tiêu nhìn thấy bố Tôn như chó nằm bò trên đất, miệng liên tục cầu xin tha thứ, cảnh tượng đó khiến cô nhớ lại những lần mình bị đánh trước đây, đôi mắt ngấn lệ, cô khẽ nói: "Đáng đời."
Cũng vì hồi tưởng lại những trải nghiệm bị đánh trong hai năm qua, cô càng kiên định với suy nghĩ ly hôn của mình.
Quý Mộc Miên quay sang nhìn cô, nói: "Yên tâm đi, tôi đảm bảo từ nay về sau, người nhà họ Tôn tuyệt đối không thể làm phiền cô được nữa. Tôi sẽ tặng cho cô và Tôn Văn một lá bùa hộ thân. Chỉ cần bố của Tôn Văn đến gần hai người và có ý định làm hại, hắn chắc chắn sẽ bị phản phệ."
Trịnh Tiêu Tiêu rơi nước mắt như mưa, vừa cảm kích vừa thở phào nhẹ nhõm: "Đại sư, thật sự cảm ơn ngài!"
Vừa rồi khi bị bố Tôn đe dọa, cô thật sự rất sợ, hai năm nay cô đã biết bản chất của bố Tôn độc ác đến mức nào, nếu hắn nói muốn giết cô và con, vậy thì hắn nhất định sẽ làm được.
May mà có Quý đại sư ở đây, có thể bảo vệ mẹ con cô.
Dì Hồ nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, im lặng an ủi.
Thực ra trong lòng dì Hồ dâng lên rất nhiều cảm xúc, dì biết còn rất nhiều phụ nữ cũng đang phải chịu bạo hành gia đình, thậm chí sau khi ly hôn cũng bị chồng cũ đe dọa, có người còn bị chồng cũ giết chết, nếu bùa của Tiểu Miên có thể bảo vệ được mỗi một người phụ nữ thì tốt biết bao.
Nghĩ đến đây, dì hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Từ từ thôi vậy!"
Việc phát sóng trực tiếp của Tiểu Miên làm rất tốt, dì tin rằng Tiểu Miên nhất định có thể giúp đỡ được nhiều người cần giúp đỡ hơn.
·
Ba người nhà họ Tôn bị đánh trong ảo thuật, bé gái vui sướng vô cùng, bé ôm chặt Trịnh Tiêu Tiêu: "Mẹ ơi, cái ông bố đáng sợ kia cuối cùng cũng bị đánh rồi!"
Cô bé không nhìn thấy ảo thuật, nhưng cô bé nghe hiểu lời của anh Tiểu Miên, cô bé biết ông bố đáng sợ kia đang bị đánh, nên vô cùng phấn khích.
Quý Mộc Miên mở thiên nhãn cho Trịnh Tiêu Tiêu, nói: "Cô có thể nhìn con gái rồi."
Trịnh Tiêu Tiêu cúi đầu, nhìn thấy linh hồn của con gái được con trai ôm trong lòng. Hai anh em tròn mắt nhìn cô, ngây thơ đáng yêu.
Cô lập tức rơi nước mắt như mưa, ôm chặt lấy hai đứa trẻ: "Các con chịu khổ rồi."
Trước đây là do cô hồ đồ, bị bố Tôn đánh suốt hai năm, vậy mà cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn, còn để hai đứa con phải tìm cách bảo vệ mình.
Bé gái dùng đầu cọ vào lòng bàn tay của mẹ, cười híp mắt nói: "Không khổ đâu ạ~ Mẹ khổ hơn con nhiều~"
Cô bé luôn ở bên cạnh nhìn mẹ bị đánh, biết mẹ đã chịu bao nhiêu khổ cực.
Trịnh Tiêu Tiêu xúc động không thôi, đưa tay muốn vuốt ve mặt con gái, muốn ôm chặt con gái, lại phát hiện con gái không có thực thể.
Lòng cô nhói đau vô hạn. Giá như lúc trước cô có thể bảo vệ tốt cho con, để con được bình an chào đời.
Bé gái dường như cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, chủ động dùng mặt cọ vào má mẹ, còn cố ý cười hì hì chuyển chủ đề: "Mẹ ơi, thực ra con có tên đó, là anh trai đặt cho con, gọi là Tôn Võ~"
Trịnh Tiêu Tiêu: ?
Tôn Văn bất đắc dĩ giải thích: "Trước đây em ấy nghe con kể về thành ngữ văn võ song toàn, em ấy nói con tên Tôn Văn, em ấy sẽ tên Tôn Võ, hai anh em mình văn võ song toàn."
Thì ra là con gái tự đặt!
Trịnh Tiêu Tiêu lập tức nói: "Hay quá!"
Cô càng nghĩ càng cảm thấy cái tên Tôn Võ này khá hay, bình thường cũng có thể gọi Tiểu Ngũ làm tên ở nhà của con gái.
Bé gái trịnh trọng gật đầu: "Con cũng thích lắm ạ~ Học võ giỏi, có thể bảo vệ mẹ!"
Trịnh Tiêu Tiêu nhất thời ngẩn người.
Thì ra... con gái đặt cái tên này, là muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cô sao?
Nước mắt cô ấy lại rơi, cảm xúc dâng trào khiến Trịnh Tiêu Tiêu không biết phải nói thế nào.
Bé gái nhẹ nhàng cọ vào má mẹ, như muốn âm thầm an ủi.
Lòng Trịnh Tiêu Tiêu mềm nhũn, không biết sao bỗng nghĩ đến một vấn đề, không khỏi kinh hoàng quay sang Quý Mộc Miên: "Đại sư, con gái tôi... con gái tôi có phải sắp đi rồi không?"
Quý Mộc Miên do dự một chút, rồi gật đầu.
Lúc đầu bé gái có một chấp niệm là phải bảo vệ mẹ, nên mới lưu lại trên thế gian, bây giờ sự việc đã giải quyết xong, cũng đã đến lúc phải đến địa phủ báo danh rồi.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tiêu Tiêu gặp con gái mình, sao nỡ để con gái đi, trong mắt cô lập tức lộ ra vẻ không nỡ và đau buồn: "Đại sư, tôi... tôi có thể giữ con bé ở lại không?"
Bé gái rất thông minh, biết mình có khả năng sẽ bị đưa đến địa phủ, nhưng cô bé không muốn đi đầu thai, cô bé chỉ muốn ở cùng mẹ và anh trai, thế là cũng quay sang Quý Mộc Miên, làm nũng: "Anh trai đẹp trai ơi, em có thể ở lại với mẹ và anh trai được không ạ? Em thật sự muốn ở bên họ~"
Cô bé mới tám tháng đã rời khỏi bụng mẹ, các đường nét trên khuôn mặt chưa phát triển hoàn chỉnh, thực ra không mấy xinh đẹp, nhưng khi cô bé làm nũng thật sự có thể khiến lòng người tan chảy.
Quý Mộc Miên suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười nói: "Vốn dĩ em ở lại sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của mẹ và anh trai, nhưng anh có thể cho mẹ và anh trai của em bùa hộ mệnh để bảo vệ họ, có lẽ em vẫn có thể ở lại bên cạnh họ."
Bé gái lập tức vui vẻ, nhào đến ôm chặt lấy Quý Mộc Miên: "Anh trai ơi, cảm ơn anh!"
Cô bé hôn chụt một cái lên mặt Quý Mộc Miên, lại chạy về ôm mẹ, hào hứng gọi to với anh trai: "Anh ơi, anh ơi, em có thể ở lại rồi nè~"
Từ trước đến giờ, khuôn mặt của Tôn Văn luôn mang vẻ trầm trọng, già dặn hơn lứa tuổi. Nhưng vào lúc này, cậu bé nở một nụ cười nhàn nhạt: "Ừ."
Nụ cười ấy trông thật vô tư, như thể mọi gánh nặng đã được gỡ bỏ. Vì cậu biết rằng từ nay sẽ được sống hạnh phúc bên mẹ và em gái. Mẹ sẽ không còn bị đánh, cuộc sống của cậu sẽ trở lại bình thường.
Dì Hồ, ông Hoàng và những người xung quanh nhìn thấy nụ cười của Tôn Văn, tuy không nhìn thấy bé gái, nhưng cũng có thể đoán được bé gái chắc chắn cũng rất vui. Vì vậy, mọi người đều bật cười theo.
Hai đứa trẻ này thông minh đáng yêu như vậy, nếu không phải đầu thai vào nhà họ Tôn, chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng lớn hơn.
Nhưng Trịnh Tiêu Tiêu là một người mẹ tốt. Sau này, các con đi theo cô, chắc chắn cũng sẽ không thua kém ai.
...
Khi Trịnh Tiêu Tiêu đang trò chuyện thân thiết cùng hai đứa trẻ, thì ở bên kia, ba người nhà họ Tôn trong ảo thuật đã bị đánh đến mức nằm bẹp dí trên đất, chẳng còn sức động đậy.
Lúc đầu hai vị cảnh sát còn sợ xảy ra chuyện, nhưng sau khi phát hiện ba người nhà họ Tôn đều thở bình thường, trên người cũng không có vết thương, mà Quý đại sư cũng đảm bảo sẽ không để ba người này chết, thế là đều im lặng lui sang một bên.
Cảnh sát cũng là người có máu có thịt, nhìn thấy những tên cặn bã đánh vợ đánh con thế này, đương nhiên họ cũng ghét bỏ.
Thấy ba người nhà họ Tôn bị ngược đãi gần xong rồi, Quý Mộc Miên lúc này mới thu hồi ảo thuật, lại dùng thuật pháp khiến bọn họ tỉnh táo, nói: "Sau này tốt nhất đừng nên đi tìm mẹ của Tôn Văn gây sự nữa, nếu không mỗi lần đều sẽ bị hành hạ như vậy."
Ba người nhà họ Tôn tuy ý thức đã tỉnh táo, nhưng linh hồn vẫn cảm nhận được nỗi đau bị đánh kia, làm sao còn nói ra lời.
Đương nhiên, bố Tôn chắc chắn là không phục, luôn dùng đôi mắt tràn đầy thù hận oán độc trừng trừng nhìn Quý Mộc Miên.
Quý Mộc Miên không hề sợ hắn, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, nói: "Tôi biết ông không phục, còn đang ấp ủ ý định sau này đi tìm mẹ Tôn gây sự, vậy thì tôi khuyên ông, tốt nhất nên dẹp cái ý nghĩ đó đi, nếu không chỉ khiến ông tạo thêm nghiệp chướng thôi."
Sự oán hận trong đáy mắt bố Tôn càng nồng đậm hơn, trừng mắt nhìn cậu chằm chằm.
Quý Mộc Miên: "Ông đừng tưởng rằng ông đánh vợ con, báo ứng chỉ đơn giản là ngồi tù thôi nhé. Ông hại chết con gái của mình, suýt chút nữa đánh vợ thành người ngốc, từng tội ác này đều được ông trời nhìn thấy hết đấy. Sau khi ông ra tù sẽ nghèo túng khốn khổ, sẽ bị xuất huyết do rượu và cuối cùng nửa sống nửa chết nằm liệt trên giường."
Cậu dừng lại một chút, nói, "Thực ra chỉ cần không say rượu, ông có thể sẽ không gặp chuyện gì, nhưng đáng tiếc là ông không quản được cái miệng của mình, dù biết sẽ xảy ra chuyện, ông vẫn sẽ uống... Ông biết vì sao lại như vậy không? Bởi vì đây là do ông trời đã an bài trong cõi u minh, ông say rượu đánh vợ con, vậy thì ông cũng định trước sẽ vì say rượu mà nếm trải quả báo."
Những lời của Quý Mộc Miên khiến trong lòng bố Tôn Văn hoảng hốt và lo sợ.
Vừa nãy hắn cũng đang nghĩ, chỉ cần không uống rượu thì sẽ không bị báo ứng, nhưng Quý Mộc Miên lại nói hắn chắc chắn sẽ không quản được cái miệng của mình, vì là ông trời định sẵn để hắn bị báo ứng, trong chốc lát hắn như cảm nhận được nhân quả báo ứng, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi.
Quý Mộc Miên không thèm để ý đến hắn nữa, ánh mắt chuyển sang nhìn vợ chồng ông bà Tôn, nói: "Hai người dung túng cho con trai đánh vợ, luôn che giấu tình hình con dâu bị hành hạ, hai người cũng sẽ bị báo ứng. Hai người có biết vì sao việc làm ăn của siêu thị Hạnh Phúc càng ngày càng tệ, cuộc sống của hai người càng ngày càng khó khăn không, đó là vì hai người không tích đức. Sau này con trai hai người ngồi tù, vợ chồng hai người chỉ càng thêm khó khăn, hai người sẽ bị bệnh tật đeo bám, nửa đời sau cứ thế mà sống trong đau khổ đi!"
Hai ông bà nhà họ Tôn vốn đã cao tuổi, trong ảo thuật bị đánh đến mức chỉ còn thoi thóp. Dù Quý Mộc Miên dùng pháp thuật khôi phục lại cho họ, cả hai vẫn như ngây ngây dại dại, chẳng thể đáp lời.
Nhìn ba người nhà họ Tôn bị đánh cho suy sụp tinh thần, ông Hoàng lắc đầu, bình luận: "Tự làm tự chịu."
·
Sau đó cảnh sát đưa bố Tôn đi, dì Hồ giúp Trịnh Tiêu Tiêu thu dọn mấy bộ quần áo thường ngày, một đoàn người chuẩn bị rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai vợ chồng già nhà họ Tôn trong sân.
Ra khỏi siêu thị Hạnh Phúc, dì Hồ ân cần hỏi Trịnh Tiêu Tiêu: "Cô và Tiểu Văn có chỗ ở không? Hay là cứ đến nhà tôi ở mấy ngày?"
Trịnh Tiêu Tiêu cười cười, nói: "Cô đừng lo, tôi có thể về nhà bố mẹ ở tạm vài hôm."
Bố mẹ cô tuy có tư tưởng trọng nam khinh nữ như phần lớn người khác, nhưng đối với cô cũng không tệ lắm, lúc cô đi lấy chồng đã cho cô 200 nghìn tiền mặt làm của hồi môn, tiền sính lễ một xu cũng không lấy đều để cô giữ, vì thế tiền riêng của cô vẫn rất hậu hĩnh. Trước đây cô bị đánh, cô không nói với bố mẹ, cũng là sợ bố mẹ lo lắng. Bây giờ cô muốn ly hôn, bố mẹ cô nếu nghe được cô bị đánh, chắc chắn sẽ đau lòng cho cô, sẽ không nỡ trách móc gì cô.
Dì Hồ nghe vậy, lúc này mới yên tâm, nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
Quý Mộc Miên cho Trịnh Tiêu Tiêu và Tôn Văn một xấp bùa hộ mệnh, nói: "Hai người cứ tạm thời đeo bùa giấy đi, đợi sau này thuật pháp của tôi tinh tiến hơn một chút, tôi có thể khắc trận pháp minh văn lên ngọc thạch, đến lúc đó hai người có thể đeo ngọc thạch. Hiệu quả của ngọc thạch tốt hơn, không chỉ có thể bảo vệ cô và Tôn Văn, cũng sẽ không làm tổn thương bé gái."
Bùa hộ mệnh dù sao cũng là dùng cho người sống, đương nhiên sẽ gây ảnh hưởng nhất định đến bé gái là một linh hồn, nhưng cậu đã đặt một đạo kim quang lên người bé gái, chắc là có thể bảo vệ được cô bé.
Trịnh Tiêu Tiêu không ngừng cảm ơn.
Cô lập tức gửi cho Quý Mộc Miên 20 nghìn tiền thù lao, đồng thời bày tỏ rằng sau khi sắp xếp ổn thỏa, cô nhất định sẽ dẫn hai đứa trẻ tới miếu Thành Hoàng dâng hương.
Dù sao cô ấy cũng ở ngay Đồng Thành, đến miếu Thành Hoàng cũng rất dễ.
Ngoài Quý Mộc Miên ra, cô ấy cũng trịnh trọng nói lời cảm ơn với dì Hồ và ông Hoàng.
Sau đó, cô chuẩn bị gọi xe rời đi. Khi quay đầu nhìn lại, cô thấy con gái mình đang nắm tay Tiểu Mị Linh nói chuyện.
"Anh Linh Linh, sau này em có thể đến tìm anh chơi không ạ?" Bé gái một tay nắm lấy cánh tay của Tiểu Mị Linh, mong chờ nhìn cậu.
Tiểu Mị Linh cong mắt cười: "Được chứ, anh sẽ giới thiệu Tiêu Minh cho em làm quen nhé."
Tiêu Minh chính là Quỷ nhi, lúc đầu cũng là trạng thái trẻ con, dạo này lớn hơn một chút, nhưng cũng không lớn hơn bé gái là bao.
Bé gái từng thấy Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi chơi đùa, biết Quỷ nhi nhìn đáng sợ, nhưng tính cách lại không tệ, bé lập tức reo hò một tiếng: "Tuyệt vời!"
Hai đứa trẻ ríu rít nói chuyện, Tôn Văn đứng một bên không nói gì.
Bỗng nhiên, bé gái nhảy lên vai Tiểu Mị Linh, chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: "Anh Linh Linh, anh đẹp trai quá đi à! Em... em có thể hôn anh một cái không?"
Vừa nói, khóe miệng cô bé còn xuất hiện một chút... nước miếng đáng ngờ.
Tôn Văn: "..."
Trịnh Tiêu Tiêu đang xem trò vui ở một bên: ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro