⭐️ CHƯƠNG 72 ⭐️

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 72:

Bé gái sơ sinh đáng yêu quá đỗi, Quý Mộc Miên dứt khoát mở thiên nhãn cho dì Hồ và ông Hoàng, thế là người lớn đều cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhỏ tương tác.

Tiểu Mị Linh rất thích em gái này, cậu bé nghĩ ngợi một chút rồi dịu dàng nói: "Bây giờ em còn nhỏ, có thể hôn hôn~ Nhưng mà đợi em lớn thêm chút nữa thì không được hôn hôn đâu nhé~"

Bình thường cậu sẽ hôn bố mẹ và anh trai, bố mẹ nói với cậu, trừ anh trai ra thì không được tùy tiện hôn người khác, cậu và Quỷ nhi cũng sẽ không hôn nhau.

Bé gái vui vẻ thấy rõ: "Tuyệt quá đi~"

Nói xong, cô bé thơm một cái lên má Tiểu Mị Linh, để lại một chút nước dãi khiến mặt cậu nhóc dính dính.

Tiểu Mị Linh không những không ghét bỏ mà còn cười rồi xoa đầu cô bé.

Mấy người lớn xung quanh bị sự đáng yêu này làm cho tan chảy, ai cũng cười vui vẻ.

Quý Mộc Miên chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt rời khỏi hai đứa nhỏ, chuyển sang nhìn Trịnh Tiêu Tiêu, nói: "Lát nữa tôi đưa cho cô một lọ nước sương lá liễu giúp mở thiên nhãn."

Trước đó, cậu đã dùng pháp thuật mở thiên nhãn cho Trịnh Tiêu Tiêu, nhưng hiệu quả chỉ duy trì được vài giờ. May mà lần trước cậu đã luyện hóa được một mẻ sương đọng trên lá liễu, có thể để cô ấy sử dụng, nhờ đó sau này Trịnh Tiêu Tiêu sẽ luôn nhìn thấy con gái mình.

Trịnh Tiêu Tiêu lần nữa cảm kích nói lời cảm ơn.

Sau đó cô nắm tay Tôn Văn, còn Tôn Văn thì ôm cô em gái mà người khác không nhìn thấy, cả ba cùng bắt xe rời đi.

...

Tiễn gia đình nhỏ lên xe xong, dì Hồ từ từ thu lại nụ cười, bắt đầu tự trách: "Tiêu Tiêu bị bạo hành gia đình hai năm, vậy mà tôi lại không hề hay biết. Tôi làm chủ nhiệm khu phố này thật sự quá tắc trách."

Ông Hoàng liếc nhìn dì: "Sao có thể trách dì được chứ. Mỗi nhà đều đóng cửa sống cuộc sống riêng, người trong cuộc không nói ra thì ai mà biết được."

Quý Mộc Miên khẽ nói: "Rõ ràng siêu thị Hạnh Phúc nằm ngay trên phố Văn Miếu, vậy mà cháu cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Ngũ."

Có lẽ là oán khí của cô bé không nặng, mà xung quanh cậu lại có rất nhiều hồn ma, ví dụ như Tiểu Mị Linh là Quỷ vương đã sống 2000 năm, còn có Tạ Thập Tam và Phạm Thập Tứ là Hắc Bạch Vô Thường lợi hại bên cạnh, cuộc sống của cậu gần như bị bao vây bởi ma quỷ, vì vậy cậu không cảm nhận được khí quỷ trên người cô bé.

Ông Hoàng vỗ vai cậu: "Hôm nay cứu được Tôn Văn và mẹ của nó, cháu làm rất tốt."

Tiểu Mị Linh đột nhiên nói: "Em từng gặp em gái rồi đấy ạ."

Lần trước cậu bé và Quỷ nhi chạy ra đầu đường chơi, khi đi ngang qua siêu thị Hạnh Phúc, cậu muốn mua kem, nhưng ông Tôn mặt mày cau có, có chút đáng sợ, cậu cũng không dám đi vào, lúc đó Tôn Văn đang ở trong cửa hàng, cậu nhìn thấy cô bé trên vai Tôn Văn, cô bé ngại ngùng cười với cậu, cậu cũng đáp lại bằng một nụ cười, rồi dẫn Quỷ nhi rời đi.

Quý Mộc Miên xoa đầu cậu: "Em gái có đáng yêu không?"

Tiểu Mị Linh gật đầu: "Đáng yêu lắm ạ!"

Cậu bé vốn không phải người quan tâm đến ngoại hình, ngay cả Quỷ nhi lúc đầu đen xì như vậy cậu cũng chẳng chê bai, ngược lại còn kết bạn thân. Cô bé dù chưa thực sự trưởng thành nhưng thật sự rất đáng yêu.

Quý Mộc Miên cười ôm cậu bé lên, hôn lên mặt cậu bé: "Linh Linh cũng rất đáng yêu."

Tiểu Mị Linh liền cong mắt: "Thích anh trai~"

Dì Hồ và ông Hoàng nhìn nhau, cũng bất giác bật cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

...

Sau đó dì Hồ về văn phòng khu phố, Quý Mộc Miên ôm Tiểu Mị Linh cùng ông Hoàng thong thả đi bộ về, đến cổng miếu Thành Hoàng thì chia tay. Ông lão Hoàng trở lại cửa hàng hương khói bên cạnh.

Quý Mộc Miên đặt Tiểu Mị Linh xuống, đang định nắm tay cậu bé đi vào miếu Thành Hoàng thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình ở phía sau.

"Anh dâu." Đồ Sơn Chu Chu vẫn mặc chiếc váy dài màu đỏ rực, thướt tha đi tới, "Nghe nói lão đại đang làm đồ ăn ngon cho cậu."

Quý Mộc Miên cười híp mắt nhìn cô: "Tạ Thập Tam nói với cô đúng không?"

Đồ Sơn Chu Chu mỉm cười, không trả lời mà hỏi: "Không biết tôi có vinh hạnh được nếm thử không?"

Quý Mộc Miên: "Đương nhiên là được."

Lần trước Bùi Cửu Cảnh không ngại Tạ Thập Tam ở lại ăn đầu cá hầm ớt, chắc lần này Bùi Cửu Cảnh cũng không ngại Đồ Sơn Chu Chu nếm thử chân gà ngâm sả tắc, tuy rằng Bùi Cửu Cảnh trong lòng đám thủ hạ uy nghiêm vô cùng, nhưng hắn đối với thủ hạ thật ra khá là dung túng... trừ Tạ Thập Tam tự tìm khổ ăn thôi : )

Cậu dắt Tiểu Mị Linh và Đồ Sơn Chu Chu cùng đi vào, vừa đi vừa hỏi như vô tình: "Tạ Thập Tam dạo này đang làm gì vậy?"

Hai ngày trước, vì không tin tưởng tay nghề của Bùi Cửu Cảnh mà Tạ Thập Tam đã bỏ chạy mất dạng, cậu cũng không tiện cầu xin cho Tạ Thập Tam nữa, chắc bây giờ hắn vẫn đang thay phán quan xem văn thư nhỉ? Thậm chí cậu còn cảm thấy Tạ Thập Tam sẽ bị điều đi làm những công việc nặng nhọc hơn.

Đồ Sơn Chu Chu để gió hè thổi tung mái tóc dài, khẽ vén tóc ra sau tai, nói: "Hắn rảnh lắm, bên phán quan đã tìm người tiếp quản công việc của hắn rồi, âm sai dưới tay hắn cũng rất giỏi, nên hai ngày nay hắn chẳng có việc gì làm, toàn ngồi trong văn phòng xem phim."

Quý Mộc Miên: ?

Sao chuyện này không giống như cậu tưởng tượng vậy?

Chẳng lẽ cậu đã hiểu lầm chồng mình rồi, chồng cậu không phải là một Minh chủ bụng dạ đen tối thích trả thù [gạch bỏ]?

Rất nhanh hai người đã đi đến sân sau, lúc này chân gà ngâm sả tắc vừa vớt ra để nguội bớt, Bùi Cửu Cảnh gọi Quý Mộc Miên: "Em nếm thử xem sao, có thể hơi cay."

Quý Mộc Miên đầy mong đợi đi tới: "Không sao, em thích ăn cay."

Bùi Cửu Cảnh đeo bao tay dùng một lần, gắp một chiếc chân gà không xương đưa đến bên miệng cậu.

Cậu rất tự nhiên há miệng, chậm rãi nhai nuốt: "Ngon quá!"

Bùi Cửu Cảnh lại gắp một cái chân gà cho Tiểu Mị Linh.

Tiểu Mị Linh nhai nhai nhai, hai má phồng lên: "Anh dâu, ngon quá~"

Bùi Cửu Cảnh ngước mắt nhìn Đồ Sơn Chu Chu.

Đồ Sơn Chu Chu: "Lão đại, tôi có thể nếm thử không?"

Bùi Cửu Cảnh ừ một tiếng, liếc nhìn bao tay dùng một lần ở bên cạnh, ra hiệu cô tự lấy.

Đồ Sơn Chu Chu đeo bao tay vào, ăn một cái chân gà, rất bất ngờ: "Thật sự rất ngon."

Quý Mộc Miên vừa được Bùi Cửu Cảnh đút ăn, vừa cười tươi nói với cô: "A Cảnh rất có năng khiếu nấu ăn, làm món nào cũng ngon. Chẳng lẽ cô nghĩ tôi với Linh Linh chỉ đang nịnh anh ấy thôi sao?"

Đồ Sơn Chu Chu tươi cười, nịnh nọt nói: "Đương nhiên không phải, lão đại đánh nhau lợi hại, làm món ăn cũng rất cừ."

Một nồi chân gà làm đồ ăn vặt, bốn người ăn không hết, Bùi Cửu Cảnh bèn cho một nửa còn lại vào hộp bỏ vào tủ lạnh, tối đem ra làm đồ ăn khuya cho Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên ăn đến mãn nguyện, nhưng miệng cũng cay đỏ ửng lên.

Ánh mắt Bùi Cửu Cảnh lướt qua đôi môi đỏ mọng của cậu, che giấu đi sự u ám trong đáy mắt.

Đồ Sơn Chu Chu âm thầm tặc lưỡi, lão đại độc thân cả vạn năm nay, sau khi có vợ liền thay đổi hoàn toàn, vậy mà trở nên thích khoe mẽ y như Khổng Tuyên vậy. Khổng Tuyên người ta là chim công, khoe lông đuôi là phản ứng bản năng, còn lão đại đây là bị bà xã xinh đẹp đáng yêu kích thích hả? Thậm chí còn không thèm che giấu mà cứ thể hiện ân ái trước mặt thủ hạ là cô đây, ghê thật!

Nhưng cô không hề khó chịu chút nào, ngược lại còn hứng thú xem.

Quý Mộc Miên bị cô nhìn đến mức không tự nhiên, chủ yếu là vì ánh mắt ấy chứa đầy ý trêu chọc, khiến cậu muốn phớt lờ cũng khó.

Cuối cùng là Bùi Cửu Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn Đồ Sơn Chu Chu.

Lúc này Đồ Sơn Chu Chu mới thu lại ánh mắt, nhoẻn miệng cười tươi, vỗ tay và nói: "Tay nghề của lão đại thật không tệ, cảm ơn anh dâu và lão đại đã chiêu đãi, tôi đi trước đây."

Quý Mộc Miên rất kinh ngạc.

Cậu vốn cho rằng Đồ Sơn Chu Chu có chuyện muốn bẩm báo mới đến gặp Bùi Cửu Cảnh, nếm thử chân gà chỉ là tiện đường, nhưng giờ xem ra, cô ấy thật sự đến đây chỉ để ăn gà thôi sao?

Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Đồ Sơn Chu Chu nhếch môi: "À, Tạ Thập Tam đánh cược với mọi người, nói tay nghề của lão đại chắc chắn không tốt, món ăn làm ra chắc chắn sẽ không ngon, tôi và những người khác cược là ngon." Khi cô ấy cười thì đuôi mắt hơi xếch lên, thật giống hồ ly, "Lần này Tạ Thập Tam sợ là đến quần cũng thua mất rồi."

Quý Mộc Miên: "..."

Thua quần thì có là gì, sợ là hắn còn bị lão đại bụng dạ đen tối thích trả thù (gạch bỏ) ghi sổ đấy.

Bạn học Tạ Thập Tam, không tìm đường chết sẽ không chết mà!

Bùi Cửu Cảnh dùng một thuật pháp tẩy sạch nhà bếp, rồi chậm rãi lên tiếng: "Điện thứ hai của Sở Giang Vương hiện đang thiếu một trợ lý xử lý văn thư. Tạ Thập Tam từng giúp phán quan xử lý tài liệu, chắc chắn có kinh nghiệm. Từ hôm nay, để hắn đến giúp Sở Giang Vương đi."

Đồ Sơn Chu Chu đảo mắt, hỏi: "Có thời hạn không?"

Bùi Cửu Cảnh thản nhiên: "Không xác định."

Đồ Sơn Chu Chu giơ ngón tay cái với lão đại.

Những đại yêu như bọn họ trước đây đều là nhân vật xưng bá một phương, như cô là Hồ Vương của tộc Đồ Sơn, lúc đầu mọi người đều không phục lão đại, nhưng mỗi đại yêu không phục đều bị lão đại đánh cho phục rồi. Sau này bọn họ càng hiểu ra một đạo lý, lão đại không chỉ là võ lực cao, mà còn hơn bọn họ ở cả trí lực và thủ đoạn, bọn họ từ tu vi đến tâm tính đều hoàn toàn bị lão đại nắm trong tay.

Tạ Thập Tam dám nghi ngờ lão đại, chắc chắn sẽ xui xẻo.

Quý Mộc Miên: "..."

Cậu từng nghe Tạ Thập Tam nói, Sở Giang Vương thích truyền thụ bí kíp yêu đương cho Tạ Thập Tam, mỗi lần đều kéo Tạ Thập Tam lải nhải không ngừng, lần này Tạ Thập Tam chạy đến làm trợ thủ cho Sở Giang Vương, vậy chẳng phải là bị Sở Giang Vương làm phiền chết sao?

Thời hạn không xác định, vậy thì sẽ bị làm phiền mãi.

...Cậu biết ngay mà, chồng cậu có chút thù dai.

Đồ Sơn Chu Chu che miệng cười: "Tôi nhất định sẽ truyền đạt lại, để Tạ Thập Tam lập tức đến điện thứ hai."

Sau đó cô ung dung rời đi.

Quý Mộc Miên nhìn bóng lưng của cô, luôn cảm thấy trên người cô viết đầy mấy chữ 'hả hê khi thấy người gặp họa'.

"Miên Miên." Bùi Cửu Cảnh đột nhiên gọi cậu.

Cậu hoàn hồn, quay đầu nhìn người đàn ông.

Người đàn ông hơi cúi người, trán chạm vào cậu, giọng nói thấp trầm: "Đừng nhìn người khác."

Quý Mộc Miên cong mắt cười: "Được, chỉ nhìn anh thôi."

Ngay lúc hai người tới gần nhau, Tiểu Mị Linh đã lon ton chạy ra khỏi nhà bếp: "Em đi tìm Quỷ nhi chơi đây~"

Không còn bóng đèn nhỏ, bầu không khí trong nhà bếp trong nháy mắt trở nên ái muội, ngay cả nhiệt độ dường như cũng tăng lên không ít.

Người đàn ông ôm người vào lòng, cúi đầu, đoạt lấy đôi môi vẫn còn đỏ mọng của người trong lòng, không kiêng nể gì hôn xuống, hôn đến triền miên, hôn đến nồng nhiệt.

...

Sáng sớm hôm sau, vừa ăn sáng xong, Quý Mộc Miên liền thúc giục Bùi Cửu Cảnh: "Chúng ta đi thôi!"

Hôm nay cậu và Bùi Cửu Cảnh sẽ dẫn Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi đi công viên giải trí chơi, đây là lịch trình đã định sẵn từ tuần trước.

Thời tiết giữa hè rất nóng, sau tám giờ mặt trời cũng rất chói chang, may mà nhà bọn họ gần như không ai là người bình thường, Bùi Cửu Cảnh và Tiểu Mị Linh cũng như Quỷ nhi đều không sợ nóng, Bùi Cửu Cảnh còn sử dụng một thuật pháp lên người Quý Mộc Miên, khiến cậu cảm thấy mát rượi toàn thân, không hề thấy oi bức chút nào.

Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi tay nắm tay, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh trai và anh dâu, gương mặt tràn đầy mong đợi.

Hai đứa nhỏ chưa từng đến công viên giải trí, từ tuần trước đã háo hức chờ đợi đến ngày hôm nay rồi!

"Xuất phát!" Quý Mộc Miên vung tay lên, dẫn hai đứa nhỏ đi trước về phía cửa miếu Thành Hoàng.

Bùi Cửu Cảnh xách theo một chiếc ba lô, chậm rãi theo sau ba người.

Trong ba lô không chứa gì khác ngoài đồ ăn vặt. Tối qua hắn còn làm thêm một nồi chân gà ngâm sả tắc nhỏ, hôm nay cũng mang theo.

...

Dù trời nóng, công viên giải trí vẫn đông nghịt phụ huynh và trẻ nhỏ. Có lẽ vì đang là kỳ nghỉ hè, các gia đình đều tranh thủ đưa con cái đi chơi.

Quý Mộc Miên làm thẻ năm, nhưng vẫn phải xếp hàng, cậu nhìn Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi: "Muốn đi đâu trước nào?"

Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi nhìn nhau, đồng thanh nói: "Vòng quay ngựa gỗ!"

Những trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc không hấp dẫn hai đứa trẻ lắm. Dù sao thì chúng đều là hồn thể, muốn bay cũng dễ dàng. Nhưng vòng quay ngựa gỗ lại khác, âm nhạc rất hay, ngồi trên ngựa gỗ xoay vòng vòng trông thật thú vị.

Quý Mộc Miên cong mắt: "Được, chúng ta đi vòng quay ngựa gỗ!"

Bùi Cửu Cảnh nhìn cậu dắt hai đứa nhỏ đi xếp hàng, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cậu dưới ánh mặt trời, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Thật ra hắn hoàn toàn có thể bao trọn cả công viên giải trí, không cần phải xếp hàng, thậm chí hắn còn có thể ảo hóa ra một công viên giải trí, để Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi chơi bất cứ lúc nào, nhưng Miên Miên nói trẻ con cứ phải náo nhiệt mới vui vẻ, xếp hàng cũng là một phần thú vị của công viên, lúc này hắn nhìn vợ mình đang tỏa sáng trong đám đông, âm thầm gật đầu, vợ nói gì cũng đúng.

Người xếp hàng ở vòng quay ngựa gỗ không quá nhiều, rất nhanh đã đến lượt ba người Quý Mộc Miên, đương nhiên người ngoài không nhìn thấy Quỷ nhi, Quỷ nhi vẫn luôn ngồi xổm trên vai Tiểu Mị Linh với vẻ mặt đầy phấn khích.

Đợi Quý Mộc Miên và Tiểu Mị Linh ngồi lên ngựa gỗ, Bùi Cửu Cảnh đứng bên ngoài chụp ảnh cho bọn họ. Tối qua, lão cổ hủ ngàn năm này còn tranh thủ học kỹ năng chụp ảnh.

Quý Mộc Miên dẫn hai đứa nhỏ chơi hai vòng liên tiếp mới chịu xuống. Nhìn những bức ảnh Bùi Cửu Cảnh chụp được, cậu không khỏi tán thưởng: "Đẹp quá!"

Cậu chợt nhận ra, chồng cậu học cái gì cũng nhanh cũng giỏi, bất kể là nấu ăn hay chụp ảnh đều rất có thiên phú... Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa Minh chủ và người bình thường?

Sau đó cậu và Bùi Cửu Cảnh lại dẫn bọn trẻ đi công viên nước, lần này Bùi Cửu Cảnh cũng đi cùng, một nhà bốn người chỉnh tề!

Quý Mộc Miên vẫn luôn vui vẻ hò hét theo các bạn nhỏ, thi thoảng quay sang nhìn Bùi Cửu Cảnh, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, khiến cậu nhịn không được buồn cười, quả nhiên Minh chủ là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, mấy trò chơi kích thích nhỏ nhặt này chẳng đủ khiến hắn lay động.

Sau khi chơi vài trò, Quý Mộc Miên bắt đầu thấy đói. Cậu liền tìm một quán giải khát, gọi đồ uống và lấy đồ ăn vặt từ trong balo ra.

Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi đều rất thích ăn chân gà ngâm sả tắc, lần này Bùi Cửu Cảnh cố ý giảm bớt vị cay, hương vị vẫn rất ngon, Quý Mộc Miên và các bạn nhỏ cũng sẽ không bị cay.

"Anh trai, em vui quá đi~" Tiểu Mị Linh ngồi trên ghế đẩu, lắc lư đôi chân nhỏ.

Quỷ nhi: "Ừm ừm!"

Quý Mộc Miên xoa đầu hai bạn nhỏ: "Lần này là công viên giải trí dành cho người lớn, có một số trò các em không được chơi, lần sau chúng ta đến công viên giải trí dành cho trẻ em, có thể chơi được nhiều trò hơn."

"Được ạ, được ạ!" Đôi chân nhỏ của Tiểu Mị Linh lắc lư mạnh hơn.

Thật ra từ nhỏ đến lớn, Quý Mộc Miên chưa từng đến công viên giải trí lần nào, hôm nay cậu chơi cũng rất vui.

Cậu ăn chân gà mà Bùi Cửu Cảnh đưa cho, cười híp mắt nói: "Lát nữa có thời gian, chúng ta đi phim trường ở Đế Đô chơi đi! Nghe nói ở đó rất rộng, có nhiều trò chơi, chắc chắn Linh Linh và Minh Minh sẽ thích lắm!"

Thật ra cậu cũng muốn đi, phim trường được xây xong trong thời gian cậu học đại học, rất nhiều bạn học của cậu đã đi rồi, nhưng cậu bận đi làm kiếm tiền, vẫn luôn không có thời gian cũng không có tiền đi.

Bùi Cửu Cảnh nghe vậy, ngón tay cái khẽ chạm lên đôi môi đỏ vì ăn cay của cậu, giọng trầm thấp dịu dàng: "Được."

Chỉ cần là điều mà vợ hắn muốn, hắn đều sẽ cố gắng thực hiện.

Một nhà bốn người đang vui vẻ ăn uống, đột nhiên có một người phụ nữ hoảng hốt chạy tới, vẻ mặt đầy hoảng loạn:: "Xin hỏi các vị có nhìn thấy một bé gái 5 tuổi mặc váy công chúa xòe màu hồng, tóc búi hai bên, mắt to tròn không?"

Quý Mộc Miên nhìn về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ trang điểm rất kỹ, trông rất trẻ, không quá 25 tuổi, trên mặt cô lộ vẻ lo lắng, không biết là đang tìm con gái, hay là tìm em gái.

Trong quán nước giải khát có rất nhiều người, mọi người đều đồng loạt lắc đầu, đều nói không nhìn thấy bé gái, lại đưa ra ý kiến cho người phụ nữ trẻ, bảo cô nên tìm nhân viên công viên nhờ phát thông báo qua loa, như vậy tìm kiếm sẽ nhanh hơn.

Mọi người nhao nhao bàn tán, đều có chút kích động, dù sao những người đến công viên giải trí chơi phần lớn đều là phụ huynh dắt theo con cái. Nghĩ đến cảnh con mình bị lạc, ai cũng sẽ đồng cảm, huống hồ nếu đứa trẻ bị bọn buôn người bắt đi, vậy thì càng phiền phức hơn, cho nên mọi người cũng đều lo lắng theo.

"Chồng tôi đã đi tìm nhân viên rồi." Người phụ nữ trẻ thất vọng nói.

Có người an ủi cô, có người nói đồng ý giúp cô đăng lên vòng bạn bè tìm người, cũng có người nói quen người bên đài truyền hình, có thể giúp phát tin tức.

Thế là người phụ nữ trẻ để lại thông tin của bé gái, liền chuẩn bị rời đi.

Quý Mộc Miên đột nhiên gọi cô lại: "Đợi chút."

Người phụ nữ trẻ dừng chân, nhìn về phía cậu.

Quý Mộc Miên đứng dậy đi đến trước mặt cô, liếc qua mệnh cung của cô, rồi điềm tĩnh nói: "Tôi là đạo sĩ, tôi biết bé gái ở đâu."

Lời này vừa nói ra, không chỉ người phụ nữ trẻ này, mà tất cả mọi người trong quán đều nhìn về phía cậu.

Người phụ nữ trẻ cau mày, không mấy tin tưởng cậu, dù sao người trẻ tuổi này trông còn nhỏ hơn cả cô, không giống đạo sĩ chút nào.

Ngược lại có người bên cạnh nhìn Quý Mộc Miên một lúc, sau đó bỗng nhận ra cậu, liền kinh ngạc kêu lên: "Không ngờ lại là Quý đại sư! Quý đại sư chính là nhân vật nổi tiếng của Đồng Thành chúng ta đó!"

Từ khi Quý Mộc Miên xem bói khiến mấy ngôi sao giới giải trí bị sụp đổ, đồng thời trở thành một streamer nổi tiếng trên nền tảng Khoái Âm, miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành cũng nhờ đó mà nổi danh khắp cả nước, kéo theo Đồng Thành cũng trở thành thành phố nổi tiếng trên mạng, đặc biệt là trong cộng đồng người trẻ thường xuyên lướt mạng. Rất nhiều người biết đến Quý Mộc Miên, thậm chí không ít người đã xem qua livestream của cậu, hoặc ít nhất cũng từng nghe qua tên cậu.

Nghe vậy, những người khác cũng tỉ mỉ đánh giá Quý Mộc Miên, lại có người nhận ra cậu: "Thật sự là Quý đại sư! Có Quý đại sư ở đây, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được cô bé thôi!"

Lại có người phổ cập kiến thức cho người phụ nữ trẻ: "Ở Đồng Thành có một ngôi miếu Thành Hoàng, cô biết chứ? Quý đại sư chính là người thừa kế của miếu Thành Hoàng, là người có bản lĩnh thật sự, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp cô tìm được con gái."

Người phụ nữ trẻ nghe mọi người giới thiệu về Quý Mộc Miên, ánh mắt lóe lên, rồi lập tức nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Chắc chắn là các người đang lừa tôi, còn trẻ như vậy, không thể nào là đại sư được... Tôi còn phải đi tìm con gái, không nói chuyện với các người nữa..."

Thấy cô không tin, còn thật sự định rời đi, mọi người trong quán nước giải khát đều ngơ ngác.

Có người lẩm bẩm: "Giọng cô ấy không giống người địa phương chúng ta, có lẽ chưa từng nghe qua tên của Quý đại sư và miếu Thành Hoàng đâu."

Quý Mộc Miên nheo mắt, nói: "Bé gái không phải con gái cô ta."

Nghe vậy, cả tiệm nước đều sững sờ.

Bóng lưng của người phụ nữ trẻ thoáng khựng lại, nhưng rồi cô vẫn tiếp tục bước đi.

Quý Mộc Miên ở phía sau cô ta, tiếp tục nói: "Hại người là sẽ phải chịu báo ứng, cô không những sẽ không đạt được điều mình muốn, mà còn bị phản phệ, ngay cả mạng của cô cũng không kéo dài được bao lâu."

Người phụ nữ trẻ nắm chặt tay, vẫn không quay đầu lại.

Quý Mộc Miên: "Bố mẹ của bé gái đến rồi."

Mọi người: ???

Bố mẹ???

Vừa nãy không phải người phụ nữ trẻ này nói đứa nhỏ mất tích là con gái cô ta sao?

Vậy bé gái còn có một người mẹ nữa à?

Người phụ nữ trẻ nghe thấy lời của Quý Mộc Miên, cắn môi, vẫn không dừng bước.

Chỉ là giây tiếp theo, một cặp vợ chồng khoảng chừng ba mươi tuổi bước vào, người đàn ông có vẻ ngoài phong độ, người phụ nữ cũng rất xinh đẹp, cả hai đều mặc đồ hàng hiệu, nhìn qua có thể thấy điều kiện gia đình rất khá giả.

Người vợ nhìn thấy người phụ nữ trẻ, tiến lên nói: "Bội Bội, em tìm được Angela chưa?"

Bội Bội lắc đầu, tiến lên khoác tay cô ấy, nói: "Chị, mọi người trong tiệm nước giải khát đều nói không thấy Angela. Chúng ta ra ngoài tìm tiếp đi, vừa đi vừa nói chuyện."

Những người trong tiệm đều ngơ ngác.

Vậy ra mẹ ruột của bé gái mất tích là người phụ nữ trung niên này, còn Bội Bội là em gái của cô ấy?

Vậy tại sao Bội Bội lại nói bé gái là con gái cô ta?

Người chị có vẻ rất tin tưởng em gái mình, hoàn toàn không nghi ngờ gì, chuẩn bị cùng em gái rời đi.

Quán nước giải khát đều là những người nhiệt tình, vội vàng gọi cô ấy lại: "Đừng đi vội, ở đây có một đại sư rất giỏi, có thể giúp tìm con gái của hai người!"

Người chị cùng chồng nhìn nhau, lập tức bước đến gần.

"Thật sao? Vị nào là đại sư ạ?" Người chị sốt ruột hỏi.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên: "..."

Người chị nhìn cậu, cảm thấy cậu có chút quen mặt.

Người chồng đột nhiên lớn tiếng nói: "Ngài là Quý đại sư!" Thái độ của anh ta trở nên vô cùng cung kính, "Tôi họ Đàm, cậu cứ gọi tôi anh Đàm là được, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của cậu đã lâu rồi, vẫn luôn muốn đến miếu Thành Hoàng thắp hương gặp cậu, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp ở đây! Tốt quá rồi, chắc chắn sẽ tìm được con gái tôi!"

Là người kinh doanh, anh Đàm rất quan tâm đến các vị đại sư, nên tất nhiên anh ta cũng biết miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành nổi tiếng cả nước, Quý đại sư lại càng là người có bản lĩnh, nếu không phải miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành tạm thời không mở cửa cho người ngoài vào, anh ta đã sớm đưa vợ con chạy đến thắp hương rồi.

Người chị nghe thấy ba chữ "Quý đại sư", đôi mắt mở to kinh ngạc, sau đó như hiểu ra mọi chuyện.

Khó trách cô ấy thấy quen mặt, bởi vì vị Quý đại sư này chính là vị đại sư mà chồng cô ấy vẫn luôn nhắc đến. Trước đây, anh ấy còn cho cô xem những đoạn cắt từ buổi livestream của cậu. Khi đó, cô còn cảm thán rằng vị đại sư này vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai quá mức.

Giờ phút này gặp được người thật, cô ấy phát hiện Quý đại sư còn đẹp hơn trong video vô số lần.

Đương nhiên, cô ấy vui mừng hơn là nếu vị Quý đại sư này thật sự có bản lĩnh, vậy thì có thể tìm được con gái cô ấy, cô ấy nhất thời vừa hưng phấn vừa mong chờ nhìn Quý Mộc Miên.

Anh Đàm lập tức giới thiệu vợ: "Đây là vợ tôi Bội Văn, cậu có thể gọi cô ấy là chị Văn, bên cạnh là em gái của vợ tôi Bội Bội, con gái tôi tên là Angela, vừa nãy Angela đi mua nước với Bội Bội, đột nhiên chạy lạc, chúng tôi đã tìm con bé suốt từ lúc đó."

Thấy anh Đàm nhận ra Quý Mộc Miên, mà cậu thực sự là đại sư, sắc mặt của cô em gái Bội Bội lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ là cô ta đứng ở phía sau chị gái, khoảnh khắc cô ta thay đổi nét mặt đã bị che khuất, đợi đến khi cô ta ngẩng đầu lên, sắc mặt của cô ta đã trở lại bình thường, không nhìn ra bất cứ dấu vết nào.

Tuy vậy, những người trong cửa hàng giải khát vẫn không khỏi cảm thấy tò mò nhìn cô ta.

Bé gái Angela rõ ràng là con gái của chị gái và anh rể cô ta, tại sao cô ta lại kêu là con gái mình?

Có điều, Bội Bội này và chị Văn trông không giống chị em ruột, tuy rằng hai người đều rất xinh đẹp, nhưng ngũ quan hoàn toàn khác nhau, vẻ đẹp của Bội Bội mang tính công kích hơn, còn chị Văn thì lại tương đối dịu dàng.

Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất là tìm được Angela, cho nên mọi người trong quán cũng không gây thêm rắc rối, rất nhanh chuyển tầm mắt khỏi cô ta, đồng loạt nhìn về phía Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên liếc qua mệnh cung của vợ chồng anh Đàm, nói: "Con gái của hai người bị người ta cố ý giấu đi, bây giờ vẫn còn ở trong công viên giải trí."

Nghe vậy, hai vợ chồng đều kinh ngạc không thôi.

"Cố ý giấu đi?!" Chị Văn kinh hô.

Quý Mộc Miên ừ một tiếng, nói: "Tôi sẽ cứu con gái của hai người trước, ngăn cô bé bị mang ra khỏi công viên giải trí, hai người cho tôi biết bát tự của cô bé."

Chị Văn lập tức đọc ra.

Quý Mộc Miên ngay tại chỗ ném tiền đồng bố trí trận Bát quái.

Thật ra trận Bát quái chỉ có thể tính được vị trí đại khái của người mất tích, nếu khoảng cách quá xa, thì không thể tính được vị trí cụ thể. Dùng thuật truy tung huyết mạch thì có thể tìm được người cụ thể, chỉ là cậu quan sát từ cung tử nữ của vợ chồng anh Đàm nhìn ra được Angela vẫn còn ở trong công viên giải trí, khoảng cách rất gần, dùng trận Bát quái là đủ rồi.

Một lúc sau, cậu nói: "Tôi tạm thời cản bước chân của kẻ bắt cóc rồi, con gái của hai người đang bị nhốt trong nhà vệ sinh nam ở cổng tây của công viên giải trí, bây giờ anh chị liên hệ với nhân viên ở đó lập tức đi tìm người, chắc chắn sẽ tìm được."

Khoảng cách từ đây đến cổng tây khá xa, tốt nhất để nhân viên an ninh và nhân viên khu vui chơi gần đó tới trước sẽ tiết kiệm thời gian và công sức hơn.

Vợ chồng anh Đàm vừa mới kết bạn wechat với quản lý công viên giải trí, tất cả nhân viên ở đây cũng đang giúp tìm kiếm Angela. Vì thế, anh lập tức liên hệ với quản lý.

Xung quanh nhà vệ sinh ở cổng tây có không ít nhân viên và bảo vệ, quản lý vừa ra lệnh một tiếng, một số bảo vệ và nhân viên đã lập tức đi đến nhà vệ sinh nam, quả nhiên nhìn thấy hai tên bắt cóc đang bịt miệng một bé gái, khi thấy bảo vệ và nhân viên đi vào nhà vệ sinh, tên bắt cóc vừa vung dao găm, vừa muốn chạy trốn.

May mà số lượng bảo vệ và nhân viên rất đông, đã nhanh chóng khống chế được hai tên bắt cóc, bé gái cũng được nữ quản lý ôm lấy.

"Tìm được rồi!" Anh Đàm nhận được điện thoại, kích động nắm lấy tay vợ, giọng nói cũng run rẩy, "Thật sự tìm được rồi!"

Chị Văn nghe thấy con gái thật sự đã được tìm thấy, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng đã hạ xuống, thở phào một hơi.

Lúc này nữ quản lý đã ôm Angela ngồi lên xe tham quan của công viên giải trí chạy về phía quán nước giải khát này.

"Quý đại sư, cậu thật sự rất lợi hại!" Anh Đàm hít sâu một hơi, nhìn về phía Quý Mộc Miên, gần như là nói năng lộn xộn: "Nếu không gặp được cậu, con gái của tôi... con gái của tôi còn không biết có thể tìm về được không... Đừng thấy tôi và vợ ngoài mặt rất bình tĩnh, thật ra chúng tôi đều sắp phát điên rồi... Nếu không tìm được con gái, chúng tôi nhất định sẽ sụp đổ..."

Chị Văn càng xúc động hơn, hốc mắt đỏ hoe, đứng bên cạnh lau nước mắt, cũng ngàn ân vạn tạ cúi đầu về phía Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên lắc đầu, nói: "Tuy rằng con gái của anh chị đã tìm thấy, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, đợi con gái của anh chị đến dây, tôi sẽ nói rõ hơn."

Ánh mắt của cậu như có như không rơi trên người Bội Bội ở phía sau chị Văn.

Ánh mắt Bội Bội né tránh, không dám nhìn thẳng vào cậu.

Nhìn kỹ, có thể thấy được thân thể cô ta đang run rẩy, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Thấy Quý Mộc Miên nhìn Bội Bội, mọi người trong quán nước giải khát đều hiểu rõ, xem ra chuyện mất tích của Angela có liên quan đến Bội Bội này.

...

Rất nhanh sau đó, Angela được nữ quản lý công viên giải trí ôm tới cho vợ chồng chị Văn, chị Văn lập tức ôm chặt lấy con gái: "Bảo bối, mẹ ở đây, đừng sợ..."

Nữ quản lý nhẹ giọng nhắc nhở cô ấy: "Angela đang hôn mê... hình như cô bé đã ăn phải thứ gì đó..."

Lúc này chị Văn mới phát hiện ra con gái mình đang bất tỉnh, nhất thời có chút kinh ngạc, tiếp theo hoảng loạn lên: "Nếu là ăn phải đồ không nên ăn, vậy chúng ta phải mau chóng đến bệnh viện thôi!"

Quý Mộc Miên nói: "Đừng lo, cô bé chỉ bị đánh ngất thôi."

Chị Văn ngẩn người, vén tóc con gái lên, nhìn thấy sau gáy con gái có một vết đỏ rất rõ ràng, quả nhiên là bị đánh ngất, không khỏi đau lòng ôm chặt con gái: "Hai tên bắt cóc kia thật độc ác!"

Quý Mộc Miên nhàn nhạt nói: "Độc ác hơn chính là em họ của chị đấy."

Chị Văn sững sờ.

Anh Đàm cũng khó hiểu nhìn cậu, rồi lại nhìn về phía chị Văn và Bội Bội.

Lúc này những người vây xem trong quán nước giải khát đã nhịn rất lâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng——

"Chị Văn, em gái chị gọi Angela là con gái đấy!"

"Cô ta nghe thấy Quý đại sư là đạo sĩ có thể tính được vị trí của Angela, nhưng lại quay người bỏ đi ngay, chứng tỏ cô ta căn bản không muốn tìm Angela!"

"Tôi thấy chính là do cô ta cố ý làm lạc Angela đấy! Hai tên bắt cóc kia cũng là do cô ta sắp xếp!"

Cuối cùng, một giọng nói châm biếm vang lên: "Chị Văn, chẳng lẽ em gái chị không thể sinh con, nên muốn bắt cóc con gái chị đi đấy chứ?"

Những người khác: "..."

Quý Mộc Miên: "..."

Vị quần chúng nhiệt tình này, xin hỏi anh làm cách nào mà có thể đúng hết quá trình, nhưng lại sai đáp án vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro