⭐️ CHƯƠNG 75 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 75:
Trên màn hình tràn ngập những dấu chấm hỏi từ bình luận trực tiếp: "Lưu tổng, đây là cháu trai ruột của chú mà, trông giống chú cũng là chuyện bình thường thôi!"
Lưu tổng càng cảm thấy bị tổn thương nặng nề hơn: "Tuy rằng chúng tôi trông có hơi giống nhau... nhưng tôi trưởng thành hơn nó, đáng lẽ phải có sức hút hơn chứ?"
Bình luận ngay lập tức đáp lại bằng một câu đầy qua loa kiểu tra nam: "Chú nói sao thì là vậy đi!"
Lưu tổng: "..."
Quý Mộc Miên lắc đầu, nói: "Lưu tổng, chú cho tôi xin bát tự của chú trước đi."
Vừa nghe cậu nói vậy, không khí trên khung bình luận lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
[Mỗi lần Quý đại sư yêu cầu người xem quẻ cho bát tự, đều là vì người đó đang gặp nguy hiểm, Quý đại sư muốn bảo vệ họ từ xa.]
[Xem ra Lưu tổng đang gặp nguy hiểm rồi, chẳng lẽ là cậu cháu trai này muốn ra tay với Lưu tổng?]
[Lưu tổng cẩn thận với cháu trai mình đi, đừng để cậu ta lại gần chú nữa!]
Lưu tổng thấy những dòng bình luận này, trong lòng không khỏi giật thót.
Cũng may vừa rồi ông ta đã đẩy cháu trai ra, nó không nhìn thấy màn hình.
Đã được mọi người nhắc nhở, đương nhiên ông cũng sẽ cẩn trọng hơn, vừa gửi bát tự qua tin nhắn riêng cho Quý Mộc Miên, vừa nhanh chóng đi ra ngoài văn phòng.
Văn phòng của ông ta nằm ở căn phòng trong cùng ở tầng một, ngay bên cạnh là phòng nghỉ của nhân viên an ninh, đi xa hơn chút nữa là khu khách sạn. Dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước sẽ đến sảnh lớn và quầy lễ tân, nơi có nhân viên bảo vệ và lễ tân túc trực 24/24.
Ông ta đi một mạch đến sảnh lớn, cuối cùng mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Lúc ông ta đi ra ngoài, cháu trai lớn của ông ta cũng lẽo đẽo theo sau, còn lầm bầm với vẻ không vui: "Chú ba, sao chú lại chạy ra đây vậy?"
Lưu tổng không để ý đến hắn, ông ta tìm một chiếc ghế sofa ở sảnh rồi ngồi xuống, nhìn về phía màn hình và hỏi: "Đại sư, bây giờ tôi hết nguy hiểm rồi chứ?"
Quý Mộc Miên buồn cười nhìn ông ta một cái, nói: "Thật ra chú chỉ cần cho tôi bát tự là được, tôi có thể dùng thuật pháp bảo vệ chú, chú không cần sợ người khác ra tay với chú, cũng không cần phải ở chỗ đông người."
Lưu tổng gãi đầu: "Tôi nhất thời không nghĩ đến, vậy tôi cảm ơn đại sư trước!"
Thấy chú ba không để ý đến mình, ngược lại còn tin tưởng Quý Mộc Miên trong màn hình, chỉ nói chuyện với cậu, Lưu Bưu không khỏi có chút bực mình: "Chú ba, sao chú lại tin người ngoài hơn vậy?"
Lưu tổng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu nói ai là người ngoài?"
Ông lăn lộn trong xã hội từ nhỏ, người nào quỷ nào ông cũng đã từng gặp qua, sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của Lưu Bưu? Ngoài miệng nói Quý Mộc Miên là người ngoài, nhưng thực chất lại đang ám chỉ hai cô con gái của ông cũng là người ngoài, bởi vì giữa ông ta và hai đứa nó không có quan hệ huyết thống.
Nói Lưu Bưu không tôn trọng chú ba của mình thì cũng không hẳn, dù gì hắn vẫn đang nhắm đến tài sản thừa kế của ông chú này, nên bề ngoài vẫn luôn nịnh nọt. Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn rất tức giận với việc chú ba cưng chiều hai cô con gái không có quan hệ huyết thống với nhà họ Lưu. Thêm vào đó, ông bà nội và bố mẹ hắn luôn nói với hắn rằng, sau này tài sản của chú ba đều là của hắn, hắn đã sớm coi toàn bộ tài sản của chú ba, bao gồm cả khách sạn này là của mình rồi. Vậy mà năm nay, chú ba lại trực tiếp tuyên bố với bên ngoài rằng sẽ giao khách sạn cho con gái lớn quản lý, khiến hắn càng thêm oán hận chú ba .
Trong đáy mắt hắn khó che giấu được sự phẫn hận, không nhịn được mà nói móc Lưu tổng: "Chú ba, xem ra chú cũng biết ai là người ngoài nhỉ. Nếu không thì làm sao lại nhạy cảm đến vậy, vừa nghe đã hiểu ngay ý cháu?"
Còn về việc vì sao hắn dám nói móc Lưu tổng, đương nhiên là bởi vì hắn là cháu đích tôn của nhà họ Lưu, ông bà nội rất cưng chiều và dung túng hắn, mà ông bà nội lại là khắc tinh của chú ba, nên chưa bao giờ hắn có quá nhiều sự kính sợ đối với người chú này. Trong thâm tâm hắn tin chắc rằng ông bà nội sẽ giải quyết chú ba giúp mình, tài sản của chú ba sớm muộn gì cũng là của hắn mà thôi.
Đối với hành vi vô lễ với người lớn như vậy của cháu trai cả, đương nhiên là ông có chút tức giận.
Nhưng ông ta cũng không muốn so đo với một đứa cháu, cho nên chỉ nhíu mày, nói: "Lưu Bưu, sau này đừng nói những lời khiến ta không vui như vậy nữa, trong lòng ta, vợ và con gái ta mới là người một nhà, nhà các người, dù là gia đình anh cả hay anh hai cũng chỉ là họ hàng thân thích mà thôi. Nếu các người thực sự muốn trở mặt với vợ con ta, thì ta chắc chắn sẽ đứng về phía họ."
Lưu Bưu nghe vậy, cơn giận càng bùng lên dữ dội, mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Lưu tổng.
Ống kính camera vừa vặn hướng về Lưu Bưu, khán giả trong livestream có thể thấy rõ khuôn mặt dữ tợn của hắn, nhất thời đều bị dọa sợ.
[Biểu cảm đáng sợ quá, chẳng lẽ hắn muốn giết Lưu tổng sao?]
[Lưu tổng nguy rồi!]
[Loại cháu trai như này, tốt nhất là nên tránh xa, Lưu tổng đừng có mềm lòng nữa!]
Lưu tổng cũng nhìn thấy khuôn mặt méo mó của Lưu Bưu qua ống kính, cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Quý Mộc Miên, nói: "Quý đại sư, tôi định đợi con gái lớn của tôi đi du lịch về vào tuần sau sẽ chính thức sang tên khách sạn cho con bé. Nhưng tôi lo vợ con tôi sẽ gặp nguy hiểm, không biết cậu có cách nào bảo vệ họ không? Tôi sẵn sàng trả giá cao, chỉ cần đảm bảo được an toàn của họ."
Ông ta dừng một chút, "Tôi biết chỗ cậu có một loại bùa hộ mệnh rất lợi hại, nhưng nếu hôm nay tôi đặt mua thì cũng phải đến ngày kia mới nhận được. Tôi sợ trong hai ngày này, vợ con tôi sẽ gặp chuyện."
Từ khuôn mặt của Lưu Bưu, ông đã nhìn ra sát khí.
Hơn nữa, trước đó Quý đại sư cũng nói nguy hiểm của ông ta đến từ gia đình, vậy nên ông không thể không nghi ngờ rằng không chỉ Lưu Bưu mà hai người cháu khác, thậm chí là cả hai người anh trai của ông cũng có ý đồ hại mình. Nếu bản thân ông gặp chuyện, e rằng vợ con ông cũng không thể thoát khỏi tai họa.
Quý Mộc Miên: "Được, chú cho tôi bát tự của họ, tôi sẽ lập trận bảo vệ họ ngay bây giờ."
Lưu tổng lập tức gửi tin nhắn riêng bát tự của vợ và hai cô con gái.
Quý Mộc Miên vẫn dùng thuật "Lý Đại Đào Cương" (thế thân bằng hình nhân giấy). Sau khi hoàn thành, cậu nhìn Lưu tổng, nói: "Lát nữa tôi sẽ gửi bùa hộ mệnh cho chú, bình thường mang theo bên mình là được."
Lưu tổng vội vàng nói cảm ơn.
Bên kia Lưu Bưu thấy Lưu tổng không còn để ý gì đến mình, hận ý trong đáy mắt càng sâu hơn.
Lúc này điện thoại của hắn vang lên, hắn liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, khóe môi đột nhiên nhếch lên một nụ cười dữ tợn, rồi quay đầu nói với Lưu tổng: "Ông bà nội đến rồi, cháu đi đón họ trước."
Lưu Tổng nhìn theo bóng lưng đầy hớn hở của hắn, đôi mày không khỏi nhíu chặt.
Trong lòng ông dấy lên một dự cảm chẳng lành, luôn cảm thấy nụ cười kia của Lưu Bưu mang theo ý đồ khó lường. Chín phần mười là bố mẹ ông đã chuẩn bị sẵn kế hoạch mới.
Ngay sau đó, lời của Quý Mộc Miên đã xác thực suy đoán của ông: "Thật ra hôm nay bố mẹ chú đã chuẩn bị liên kết với anh cả và anh hai của chú, cùng với ba đứa cháu trai của chú để gây áp lực, nhân lúc con gái lớn của chú không có ở đây, ép chú phải chuyển nhượng khách sạn cho đứa cháu đích tôn. Đương nhiên là chú không chịu. Trong lúc tranh cãi, bố chú sẽ dùng gậy chống đánh chú, nhưng lỡ tay đập trúng đầu khiến chú tử vong."
Bình luận trên màn hình: ???
Lưu tổng cũng ngơ ngác.
Quý Mộc Miên nhìn thẳng vào ông, nói: "Ông ấy là bố chú, hơn 75 tuổi rồi. Nếu ông ấy giết chú, cũng chẳng cần ngồi tù, chỉ cần mẹ chú thay mặt viết giấy bãi nại là xong."
Lưu tổng: "..."
Bình luận trực tiếp bùng nổ.
[Má ơi má ơi! Vậy Lưu tổng chết oan biết bao!]
[Tôi có một ý nghĩ rất đáng sợ,....có khi nào bố mẹ và hai anh trai của Lưu Tổng đã bàn bạc trước, cố tình để bố chú ấy "lỡ tay" giết chú ấy, cho đứa cháu đích tôn dễ dàng kế thừa tài sản không?]
[Có khả năng lắm! Chỉ cần đẩy một ông bố già cả ra trận, giết Lưu Tổng, thì cả nhà họ Lưu có thể chiếm trọn tài sản rồi!]
[Má ơi, nếu thật là vậy thì Lưu Tổng quá thảm rồi! Đến cả bố mẹ ruột cũng muốn giết chú ấy!]
Nhìn thấy những bình luận này, Lưu Tổng chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Ông là con trai út trong nhà, nói thật, lúc còn nhỏ bố mẹ vẫn đối với ông ta không tệ. Dù gia đình nghèo túng, bố mẹ không thể cho ông nhiều sự ưu đãi về vật chất, nhưng mỗi khi hai người anh bắt nạt ông, bố mẹ đều sẽ bảo vệ ông. Đây cũng là lý do tại sao sau này ông có chút thành tựu, dù bố mẹ không hòa thuận với vợ ông, ông vẫn luôn hiếu thuận với họ—một phần vì công lao nuôi dưỡng, một phần vì họ chưa từng bạc đãi ông.
Còn lý do ông chỉ học đến lớp ba cũng rất đơn giản - gia đình quá nghèo. Hai người anh trai của ông cũng chỉ có trình độ tiểu học. Bố mẹ đối xử với cả ba anh em như nhau, không phải cố ý chèn ép riêng ông.
Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày bố mẹ ruột của mình sẽ vì tiền tài mà hại mình.
Đầu óc ông trống rỗng, không thể tin nổi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ống kính, môi run rẩy cất tiếng: "Đại sư, bố tôi... chắc chắn là lỡ tay... đúng không?"
Làm sao ông có thể tin được bố mẹ ruột của mình lại cố tình giết con trai chứ?
Họ chính là người đã sinh ra và nuôi dưỡng ông cơ mà!
Quý Mộc Miên nhìn ông đầy cảm thông, khẽ nói: "Họ đã bàn bạc trước cả rồi."
Lưu tổng: "..."
Viền mắt ông dần đỏ lên, cơ thể hơi mập mạp chìm sâu vào ghế sofa, không thể thốt ra dù chỉ một lời.
Bình luận trực tiếp cũng tràn ngập sự đồng cảm.
[Trời ơi, chỉ vì tài sản mà bố mẹ ruột lại liên kết với hai đứa con khác để hại chú ấy, thật quá thảm!]
[Người ta vẫn thường nói tiền bạc dễ làm lòng người thay đổi, từ xưa đến nay chuyện anh em tương tàn không ít, nhưng xung quanh tôi chưa từng xảy ra, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến, tôi đã bị sốc đến mức không nói nên lời.]
[Tôi cũng sốc suốt tám trăm năm đây, nếu là tôi gặp phải tình huống này, có lẽ tôi sẽ suy sụp mất.]
[Suy sụp +1, bây giờ tôi cũng không biết phải an ủi Lưu tổng như thế nào nữa.]
Lưu Tổng đưa hai tay ôm mặt, cả người chìm trong tuyệt vọng.
Quý Mộc Miên khẽ thở dài, nói: "Bố mẹ chú sắp đến khách sạn rồi, chú phải nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hãy nghĩ đến việc vợ và con gái của chú vẫn cần chú bảo vệ."
Lưu Tổng ngẩn ra một lúc, rồi chậm rãi lau mặt, ngẩng đầu lên.
Quý Mộc Miên nói: "Sau khi chú bị bố ruột 'lỡ tay' giết chết, bố mẹ chú lập tức ép vợ và con gái của chú từ bỏ quyền quản lý khách sạn, thậm chí còn ép vợ chú từ bỏ quyền thừa kế tài sản của chú. Chú cũng biết tính tình của vợ mình rồi đấy, rất nóng nảy, cô ấy biết chú bị người nhà họ Lưu cố ý hãm hại, muốn đòi lại công bằng cho chú, vì chuyện này mà cô ấy thậm chí đã từ bỏ công việc ổn định của mình, một lòng vì chú mà bôn ba."
Lưu tổng không khỏi ngồi thẳng người, há miệng đầy kinh ngạc.
Quả nhiên, vợ ông là người phụ nữ tốt, một người có tình có nghĩa!
Trước đây, không ít người từng xì xào bàn tán rằng vợ ông chẳng thật lòng, chỉ vì tiền nên mới lấy ông. Lúc đó ông đã phản bác lại rồi. Vợ ông xuất thân tốt, người chồng trước cũng rất có điều kiện, bản thân cô ấy xinh đẹp, công việc ổn định. Dù đã từng ly hôn và có hai con gái riêng, cô ấy vẫn hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn ông.
Vợ ông là người có văn hóa và nội hàm, không đặt nặng ngoại hình hay điều kiện vật chất. Chính cô ấy đã từng nói với ông rằng, lý do cô ấy chọn ông là vì trong thời gian cô ấy ly hôn, ông luôn ở bên ủng hộ, hơn nữa còn rất yêu thương con gái lớn của cô ấy. Cô ấy cảm thấy ông là người đáng để gửi gắm cả đời. Sau này, cô ấy còn chủ động tỏ tình với ông nữa!
Nghĩ đến việc sau khi mình bị hãm hại, vợ ông vẫn không màng tất cả, chạy đôn chạy đáo đòi lại công bằng cho ông, trong lòng ông vừa giày vò, vừa cảm thấy ngọt ngào.
Quý Mộc Miên liếc nhìn ông một cái, tiếp tục nói: "Trong lúc vợ chú tìm mọi cách kêu oan cho chú, cô ấy cũng lên truyền hình vạch trần hành vi của bố mẹ và anh trai chú. Thấy cô ấy làm ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Lưu, bố mẹ và hai anh trai của chú lại bàn bạc với nhau, quyết định để mẹ chú ra tay với cô ấy, giải quyết dứt điểm một lần cho xong."
Bình luận: ???
Lưu tổng: !!!
Dường như Quý Mộc Miên sợ Lưu tổng nghe không rõ, nên lặp lại một lần: "Chú không nghe nhầm đâu. Sau khi chú chết, mẹ chú còn ra tay với vợ chú, khiến cô ấy đi theo chú luôn. Hơn nữa, vì bà ấy đã hơn 75 tuổi nên việc kết án cũng không dễ dàng... Cuối cùng, cả chú và vợ đều chết oan uổng."
Lưu tổng: "..."
Khán giả nghe mà tê hết cả người.
[Bố mẹ Lưu tổng bị làm sao vậy? Cứ ỷ vào mình là đồ già không chết, nên cố tình giết người, đúng không?]
[Đồ già, giết người thì xuống địa ngục đi!]
[Tôi nghe mà tôi tức á! Đây mà gọi là bố mẹ ruột sao? Rõ ràng là kẻ thù đội lốt người thân!]
Đương nhiên, cũng có bình luận cho rằng, đây đều là những chuyện chưa xảy ra, hiện tại đã có Quý đại sư, kết cục bi thảm của Lưu tổng và vợ chắc chắn có thể thay đổi.
Quý Mộc Miên gật đầu, nói: "Cũng nhờ Lưu Tổng có vận khí tốt, hơn nữa chú ấy rất nhiệt tình làm từ thiện, tích lũy công đức, cho nên chú ấy mới có thể phát hiện cây phát tài khô héo, xem như một lời cảnh báo. Sau đó tìm đến chỗ của tôi, để tôi thay đổi số mệnh phải chết của chú ấy. Đương nhiên, số mệnh này không phải do tôi thay đổi, dù tôi có lợi hại đến đâu cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, là do số mệnh của chú ấy mệnh chưa phải chết, là do ông trời sắp đặt để chú ấy tìm đến tôi."
Lưu tổng hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Quý đại sư, may mà hôm nay tôi đến tìm cậu xem quẻ..."
Nếu không thì ông và vợ đều sẽ chết oan!
Quý Mộc Miên: "Chú chuẩn bị tâm lý đi, bố mẹ và anh cả, anh hai của chú chắc chắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu, tuy rằng tôi có thể bảo vệ sự an toàn của chú và vợ con chú, nhưng bố mẹ và người nhà chú cũng rất khó đối phó, còn tùy vào chú lựa chọn như thế nào thôi."
Cậu vừa dứt lời, bên ngoài khách sạn đột nhiên vang lên một trận ồn ào. bố mẹ Lưu tổng, còn có cả nhà anh cả và nhà anh hai đều đã đến.
Lưu tổng nheo mắt lại giấu đi tất cả cảm xúc, ông đứng dậy, chủ động bước đến chào đón bố mẹ mình cùng những người đi theo họ.
Lời vừa rồi của Quý đại sư, ông ta cũng đã hiểu rõ, Quý đại sư để ông ta đưa ra lựa chọn, là bởi vì trước đây ông ta vẫn luôn cố gắng cân bằng, vừa quan tâm đến vợ con, vừa cố gắng làm tròn đạo hiếu với bố mẹ. Nhưng bây giờ ông ta đã biết bố mẹ mình vì tiền tài trong tay ông ta mà muốn hại ông ta, vậy ông ta chắc chắn không thể đối xử hiếu thuận với bố mẹ như trước kia được nữa, trong lòng ông ta tự nhiên cũng đã có lựa chọn.
Vừa thấy Lưu tổng xuất hiện, mẹ Lưu là người đầu tiên lên tiếng công kích: "Thằng ba, mẹ nghe Tiểu Bưu nói mày tìm một vị đại sư, có phải đại sư đó là do con gái lớn của mày tìm đến để ly gián quan hệ giữa mày và gia đình chúng ta không?"
Lưu tổng nhìn người mẹ già đầy nếp nhăn trước mặt, chính bà là người đã đã bắt nạt vợ ông sau khi ông chết, thậm chí còn hại chết cô ấy.
Giọng điệu của ông rất lạnh nhạt: "Con đã sớm nói với mọi người rồi, khách sạn của con sau này sẽ để lại cho Hinh Hinh kế thừa. Dù trong lòng bố mẹ có không phục hay tức giận đến mấy, con cũng sẽ không thay đổi quyết định."
Sắc mặt của mẹ Lưu trở nên vô cùng khó coi: "Mày thích vợ mày đến vậy sao, hai đứa con gái kia đâu phải người nhà họ Lưu chúng ta, không có huyết mạch của nhà họ Lưu, sao mày có thể hồ đồ giao toàn bộ tài sản cho một người ngoài như vậy chứ?"
Lại là từ người ngoài này, Lưu tổng tức đến mức bật cười: "Đúng, hai đứa nó không có quan hệ huyết thống với con, nhưng luôn kính trọng và xem con như bố ruột." Ông ta lộ ra một nụ cười châm biếm với mẹ Lưu, "Dù sao cũng còn tốt hơn việc mẹ và bố hợp tác với anh cả, anh hai để mưu đồ chiếm đoạt tài sản của con, đúng không?"
"Mày... mày còn dám cãi hả?!" Mẹ Lưu tức đến mức môi run rẩy, giơ tay chỉ thẳng vào Lưu tổng, giọng đầy căm phẫn: "Thằng ba, trước kia mày đều nghe lời tao và bố mày, bây giờ vì con hồ ly tinh đó mà ngay cả bố mẹ ruột cũng không cần nữa, đúng không?! Mày là thằng bất hiếu!"
Lưu tổng cười lạnh.
Mẹ ông đúng là giỏi lật trắng thành đen, rõ ràng người luôn ép buộc ông ta là bố mẹ, rõ ràng người muốn giết ông ta cũng là bố mẹ, vậy mà giờ đây họ lại quay sang mắng hắn bất hiếu.
Thật đúng là vừa ăn cắp vừa la làng.
Nếu là trước kia, bị mẹ ruột chỉ trích là bất hiếu, có lẽ ông còn cảm thấy áy náy, nhưng từ khi nghe Quý đại sư nói bố ruột sẽ giết ông, mẹ ruột sẽ giết vợ ông, thì ông đã không còn chút áy náy nào với bố mẹ ruột nữa, thậm chí ngay cả tình thân cũng chẳng còn bao nhiêu.
--Ông không hề nghi ngờ lời của Quý Mộc Miên, dù sao Quý đại sư cũng là người đã giải quyết vấn đề cho Giang thủ phủ, một vị đại sư lợi hại như vậy, không cần thiết phải lừa ông ta.
Lúc này, bố Lưu bước ra từ bên cạnh mẹ Lưu, ánh mắt không vui nhìn Lưu tổng, lớn tiếng quát: "Mày nói năng bậy bạ gì vậy! Mày thật sự định giao khách sạn cho con gái lớn của mày sao?! Tao thấy mày là bị ngu rồi!"
Ông ta cũng giống mẹ Lưu, chỉ vào Lưu tổng, mắng xối xả vào mặt ông, "Mày không có con trai, vậy thì tài sản phải truyền cho cháu trai, đó là quy tắc từ xưa đến nay! Tài sản của nhà họ Lưu sao có thể rơi vào tay người ngoài được! Con gái đều là nước hắt ra ngoài, sớm muộn gì cũng lấy chồng theo chồng. Đừng nói hai đứa con gái kia của mày không phải con ruột, cho dù là con ruột của mày, thì mày cũng phải giao khách sạn cho cháu trai của mày!"
Trong suy nghĩ cố chấp và lạc hậu của bố Lưu, con trai út không sinh được cháu trai thì tài sản của nó đương nhiên phải thuộc về cháu trai.
Không chỉ một ông già đã hơn 75 tuổi như bố Lưu, mà ngay cả một số thanh niên trẻ tuổi cũng có suy nghĩ tương tự, những người đàn ông đó không sinh được con trai, chỉ có con gái, bọn họ thà giao tài sản cho cháu trai còn hơn là cho con gái ruột. Thậm chí còn có một số người đàn ông thà ra ngoài mua con trai không có quan hệ huyết thống để nối dõi tông đường, cũng không chịu giao tài sản cho con gái ruột.
Loại tư tưởng này thực sự khiến người ta khó mà hiểu nổi, nhưng những trường hợp như vậy không hề hiếm gặp.
Lưu tổng cười một tiếng, nhìn thẳng vào bố ruột của mình, chậm rãi nói: "Vậy thì bố, mẹ, còn có anh cả, anh hai và ba đứa cháu trai cứ từ bỏ đi, cho dù con chết, cũng sẽ không để khách sạn và tài sản lại cho các người."
Lời vừa dứt, sắc mặt bố mẹ ông ta cùng những người còn lại lập tức trở nên vô cùng khó coi. Họ trợn tròn mắt, dường như không thể tin nổi vào tai mình.
Lúc này ống kính của Lưu tổng vừa vặn hướng về phía một nhà bố mẹ ông, mọi người vừa vặn có thể nhìn rõ vẻ mặt cứng đờ đầy ngỡ ngàng của gia đình Lưu Tổng.
Trong giây lát, cư dân mạng đều cảm thấy cực kỳ hả hê.
[Tốt, một câu của Lưu Tổng đã khiến bọn họ cứng họng.]
[Nhìn nhà họ Lưu sững sờ thế kia, tôi buồn cười chết mất! Tôi sắp cười đến phát tài rồi!]
[Phải cho bọn họ một cú sốc mới được! Dùng mọi thủ đoạn để tranh giành tài sản, để rồi giờ đây trắng tay, đúng là đáng đời!]
Lưu tổng nhìn lướt qua bố mẹ và hai người anh trai, nhếch môi cười nhạt, nói: "Con gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tất cả những gì con có hôm nay đều do chính con làm nên, chẳng liên quan gì đến bố mẹ, càng không liên quan đến anh cả hay anh hai. Con có quyền quyết định tài sản của mình, mọi người không có tư cách can thiệp."
Ông lại chậm rãi lướt qua ba người cháu trai đang tức giận nhìn mình, trên mặt lộ ra một nụ cười chế nhạo, "Con đã nhờ luật sư viết xong thỏa thuận, cũng đã ký tên rồi, khách sạn đã thuộc về Hinh Hinh, ai cũng đừng hòng có được."
Lời này vừa nói ra, người nhà họ Lưu đều nổi giận.
Bố Lưu tức giận mắng lớn: "Thằng bất hiếu!"
"Bố cứ mắng đi." Lưu tổng chẳng mảy may để tâm, thản nhiên nói, "Tôi còn muốn nói cho mọi người một chuyện nữa, trước đây tôi xem trọng mối quan hệ huyết thống, để cho ba anh em Lưu Bưu đến khách sạn ăn không ngồi rồi, dùng tiền nuôi bọn chúng, bây giờ tôi không vui nữa, tôi sẽ đuổi bọn chúng ra khỏi khách sạn. Sau này chỉ cần ba người bọn chúng xuất hiện ở cửa khách sạn, bảo vệ đều sẽ chặn bọn chúng ở bên ngoài, nếu bọn chúng dám xông vào, tôi sẽ báo cảnh sát với lý do khách sạn có người gây rối, tôi không ngại để cho ba anh em chúng nó vào tù một chuyến."
Nghe vậy, người nhà họ Lưu càng tức đến mức nhảy dựng lên.
"Đồ súc sinh, mày muốn tạo phản hả!" Bố Lưu giơ gậy chống lên, trực tiếp quật vào đầu Lưu tổng.
Bình luận trên livestream sục sôi.
[Trời ơi, lão già này thực sự đánh Lưu tổng bằng gậy rồi!]
[Quả nhiên, lời của Quý đại sư không sai, lão già không biết điều này tâm địa độc ác thật, đến con ruột cũng muốn giết!]
[Lưu tổng mau tránh đi! Đừng để bị đánh trúng!]
[Khoan đã, mọi người ơi, mọi người có phải đã quên rồi không? Lưu tổng đã gửi riêng bát tự cho vợ rồi, vợ có thể bảo vệ Lưu tổng mà?]
[...]
Quả nhiên, khi cây gậy chống của bố Lưu sắp chạm vào Lưu tổng, đột nhiên nó chuyển hướng, trực tiếp quật vào đầu của chính ông ta.
Chỉ trong nháy mắt, cây gậy giáng xuống, trán của bố Lưu trào ra dòng máu đỏ tươi.
"A--" Bố Lưu kêu thảm một tiếng, ngã lăn xuống đất.
Mẹ Lưu lập tức ngồi xuống ôm lấy ông ta: "Ông nó, ông không sao chứ?"
Còn Lưu Bưu thì lập tức quay sang nhìn chằm chằm Lưu tổng, lớn tiếng chỉ trích: "Chú ba, có phải chú để đạo sĩ trong phòng livestream dùng tà thuật hại ông nội không?"
Nghe vậy, mẹ Lưu ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc găm chặt vào Lưu tổng: "Có phải mày muốn hại chết bố ruột của mày không?! Lưu Thiên Hoa, mày sẽ không được chết tử tế đâu!"
Lưu Thiên Hoa là tên đầy đủ của Lưu tổng.
Bị mẹ ruột chỉ trích, sắc mặt ông ta không gợn chút cảm xúc.
Nếu không phải có thuật pháp của Quý đại sư bảo vệ, người gặp chuyện đã là ông ta rồi, bố ông ta chẳng qua chỉ là bị phản phệ mà thôi. Ông thực sự không có chút áy náy nào, chỉ cảm thấy rất đáng buồn, vì tiền tài, ông ta và bố mẹ ruột đã trở thành kẻ thù, thậm chí đến mức người sống ta chết.
Anh cả Lưu thấy Lưu tổng không hề động lòng, không nhịn được mà trách móc: "Chú ba, sao chú có thể lạnh lùng như vậy chứ! Đây là bố ruột của chúng ta đó, nếu lần này bố mà xảy ra chuyện gì, thì chú cứ chờ bị báo ứng đi!"
"Đúng vậy." Anh hai Lưu cũng ở bên cạnh oán trách, "Cậu ba, cậu cũng thật sự không ra gì, vì một con hồ ly tinh, mà suýt chút nữa hại chết bố ruột, đúng là bất hiếu!"
Trước sự chỉ trích của hai người anh trai, Lưu tổng vẫn bình thản như cũ.
Ngược lại, khán giả livestream lại thấy bất bình thay Lưu tổng: [Có một gia đình như thế này mà Lưu tổng vẫn chịu đựng suốt bao nhiêu năm, đúng là nhẫn nhịn giỏi thật!]
Lúc này Quý Mộc Miên gọi Lưu tổng một tiếng, nói: "Để tôi nói vài lời với bố mẹ chú đi."
Lúc này bố Lưu vẫn nằm trên mặt đất rên rỉ kêu đau, vết thương trên trán vẫn không ngừng rỉ máu, nhưng ông ta vẫn chưa ngất đi.
Lưu tổng cầm điện thoại đi đến trước mặt bố mẹ mình, để họ nhìn thấy gương mặt của Quý Mộc Miên.
Quý Mộc Miên nói với bố mẹ Lưu: "Tôi là đạo sĩ, vừa rồi tại sao Lưu tổng không bị gậy chống đánh trúng? Đó là vì tôi đã dùng thuật pháp bảo vệ chú ấy, ai muốn làm hại chú ấy, đều sẽ bị phản phệ."
Đương nhiên là bố mẹ Lưu không hiểu gì về livestream, nhưng họ biết cách sử dụng cuộc gọi video trên WeChat. Bọn họ nhìn Quý Mộc Miên trong màn hình, cho rằng Quý Mộc Miên đang gọi điện video với Lưu tổng.
"Cậu còn trẻ như vậy, sao lại m giúp thằng út của tôi hại người vậy hả!" Mẹ Lưu giận dữ trừng mắt nhìn cậu.
Quý Mộc Miên không trả lời, mà tiếp tục nói: "Hai người lớn tuổi như vậy, chắc hẳn đều tin vào những chuyện này, đúng không? Vậy hai người cũng nên biết, làm chuyện ác sẽ có báo ứng. Trước khi hai người đến đây đã bàn bạc với hai đứa con lớn rồi, hôm nay nhất định phải ép Lưu tổng chuyển khách sạn cho cháu trai lớn là Lưu Bưu của hai người, nếu Lưu tổng không nghe, thì hai người sẽ đánh đến khi nào chú ấy nghe thì thôi. Cho dù có đánh chết chú ấy, hai người cũng phải giúp cháu trai lớn có được khách sạn, đúng không?"
Bố mẹ Lưu nhìn nhau, ánh mắt đều có chút né tránh.
Quý Mộc Miên: "Hai người đang hại chết chính con trai ruột của mình, chắc chắn sẽ có báo ứng. Ông trời cho hai người sống đến 75 tuổi, không phải để hai người đến giết hại chính con trai ruột của mình, báo ứng của hai người sẽ đến nhanh thôi."
Cậu nhìn chằm chằm bố mẹ Lưu, chậm rãi nói, "Hai người sẽ sớm bị bệnh nặng quấn thân, trong vòng ba tháng chắc chắn sẽ mất mạng, sau đó hai người sẽ xuống 18 tầng địa ngục, chịu trừng phạt ở nơi đó."
Bố mẹ Lưu trừng to mắt kinh hãi.
Chuyện xuống địa ngục, bọn họ cũng không quá để ý, dù sao cũng là chuyện sau khi chết, nhưng với người già, điều đáng sợ nhất chính là cái chết. Quý Mộc Miên nói rằng trong vòng ba tháng họ chắc chắn sẽ chết, làm sao họ có thể chấp nhận nổi?
Bố Lưu trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
"Ông nó!" Mẹ Lưu hét lên một tiếng, vừa khóc vừa kêu to, "Ông nó ơi, ông không được xảy ra chuyện gì đâu!"
Bà ta ra sức bấm vào huyệt nhân trung của bố Lưu, ông ta mới dần dần tỉnh lại.
Quý Mộc Miên liếc nhìn bố Lưu, nói với mẹ Lưu: "Hôm nay ông ta sẽ không sao, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ bị chẩn đoán mắc bệnh nặng, tình trạng nhanh chóng trở nên nghiêm trọng. Bà cũng vậy."
Mẹ Lưu có chút sợ hãi nhìn chằm chằm cậu, muốn mở miệng nguyền rủa, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi gậy chống đột nhiên chuyển hướng đánh vào đầu chồng minh, bà ta lại không dám nổi giận với Quý Mộc Miên.
Quý Mộc Miên nhún vai, nói: "Hai người cho rằng chuyện này kết thúc rồi sao? Cho rằng chỉ có hai người nhận báo ứng thôi sao? Tất cả những người tham gia vào chuyện này đều sẽ phải trả giá, bao gồm cả nhà của con trai cả và nhà của con trai thứ, trong đó đương nhiên cũng có cả ba đứa cháu trai mà hai người yêu thương nhất."
"Sau này con trai cả và con trai thứ của hai người sẽ lâm vào cảnh nghèo khó, trong nhà ngày càng nghèo đi. Mà cháu trai cả của hai người chính là kẻ chủ mưu, hai người vì muốn giúp cậu ta đoạt khách sạn mà ra tay với Lưu Tổng, báo ứng của cậu ta sẽ càng nghiêm trọng, tuổi còn trẻ đã chết yểu."
Lúc này không chỉ bố mẹ Lưu hoảng hốt, mà cả Lưu Bưu và bố mẹ của hắn cũng không bình tĩnh được.
"Mày đừng có ở đây nguyền rủa tao!" Lưu Bưu giật lấy điện thoại, gào lên với Quý Mộc Miên: "Thằng chó chết, mày đi chết đi!"
Quý Mộc Miên bình thản nhìn hắn ta, nói: "Là anh ám chỉ ông nội giết Lưu tổng, cũng là anh ám chỉ bà nội giết vợ của Lưu tổng, hai mạng người, anh chết không oan."
Lưu Bưu nghiến răng trợn mắt, ánh mắt như rắn độc. Nếu không phải đang cách nhau qua màn hình, hắn ta chắc chắn đã lao tới bóp cổ Quý Mộc Miên rồi.
Nhưng Quý Mộc Miên không sợ hắn, thậm chí còn chẳng muốn phí lời, liền gọi Lưu Tổng: "Chú yên tâm, người nhà họ Lưu đều sẽ có báo ứng. Nếu bọn họ đến quấy rầy chú và vợ con, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Lát nữa tôi sẽ gửi bùa hộ mệnh cho chú, có thể bảo vệ cả gia đình chú. Nếu Lưu Bưu dám ra tay với chú, anh ta cũng sẽ bị phản phệ như cây gậy lúc nãy vậy."
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Lưu Bưu hoàn toàn trở nên méo mó.
Vốn dĩ hắn còn đang ngấm ngầm tính toán, chờ chú ba hắn kết thúc livestream thì sẽ cùng ông bà nội trả thù cả nhà chú ba, nhưng nghe Quý Mộc Miên nói vậy, hắn đâu còn dám động đậy gì nữa, thế nhưng trong lòng lại vô cùng không cam tâm, khiến gương mặt hắn méo mó dữ tợn.
Lưu tổng giật lại chiếc điện thoại từ tay Lưu Bưu, nhìn Quý Mộc Miên đầy cảm kích, nói: "Quý đại sư, mọi chuyện nhờ cậu cả."
Quý Mộc Miên ừ một tiếng: "Đừng lo lắng, sau này chú sẽ thuận lợi thôi."
***
Chuyện đến đây, quẻ này cũng coi như kết thúc.
Lưu tổng lại gửi thêm 500 nghìn tiền quà, đồng thời bày tỏ rằng sau khi mọi chuyện kết thúc, ông sẽ đưa vợ con đến miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành để dâng hương.
Nhưng trong khoảng thời gian này Lưu tổng vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ông cần phải cắt đứt quan hệ với bố mẹ và hai người anh trai, còn phải đuổi ba đứa cháu trai ra khỏi khách sạn... cũng may Quý đại sư nói ông sẽ thuận lợi, hơn nữa còn bảo vệ ông cùng vợ con, nên trong lòng ông cũng vững vàng hơn, tâm trạng không quá nặng nề.
Sau khi ông rời khỏi phòng phát sóng, bình luận vẫn tiếp tục bàn luận về ông.
[Cũng không biết Lưu tổng có đối phó được với bố mẹ với hai người anh trai độc ác của mình không.]
[Chắc chú ấy đã tỉnh ngộ rồi nhỉ? Cả mạng của mình và vợ cũng suýt mất, nếu còn không tỉnh ngộ thì đúng là đồ ngốc!]
[Chúc Lưu tổng thuận lợi!]
·
Trong khi mọi người đang thảo luận về Lưu tổng, một người có ID là 'Tiểu Tuân khiêm tốn' đột nhiên tặng 100 nghìn tiền quà.
Cái ID này mọi người đều rất quen thuộc, chính là đạo diễn Tuân Hòa Vinh, người mà lần trước khi Tiểu Hề xem quẻ đã bị phán là không hợp bát tự với cô ấy.
Bình luận trên màn hình: ???
[Sao đạo diễn Tuân lại đến rồi? Đạo diễn Tuân đến xem quẻ sao?]
[Chẳng lẽ đạo diễn Tuân lại gặp xui xẻo nữa?]
[Hay là đoàn làm phim lại xảy ra chuyện gì rồi?]
Đối mặt với màn hình đầy dấu chấm hỏi, đạo diễn Tuân gõ chữ: [Đúng vậy, tôi lại đến rồi.]
Bình luận trên màn hình: ...
Quý Mộc Miên: ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro