⭐️ CHƯƠNG 83 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
——————————
Chương 83:
Quý Mộc Miên nói rõ ràng hơn: "Nhìn kỹ mà nói, mệnh cách của cô rất tốt, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ gặp chút xui xẻo, nhưng tuyệt đối không đến mức mất mạng. Việc cô suýt bị hại liên tiếp hai ngày hôm qua và hôm nay là do có người dùng sinh thần bát tự của cô để chắn tử kiếp."
Hôm qua khi cậu xem tướng mặt của Tiểu Hi, tuy rằng mệnh cung của cô bị hắc khí xâm nhập, nhưng lại có thể gặp dữ hóa lành. Thế nhưng hôm nay Tiểu Hi lại gặp thêm một tử kiếp nữa, điều này cho thấy mệnh cách của kẻ đứng sau mới là người có tử kiếp, chứ không phải chính tiểu Hi.
Cuối cùng Tiểu Hi cũng hoàn hồn, hiểu được lời giải thích của cậu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "Vậy... Vậy ai là người đã bắt tôi chắn tử kiếp này?"
Đám đông vây xem có một số người vẫn chưa rời đi. Nghe Quý Mộc Miên nói rằng tiểu Hi bị người khác lợi dụng để đỡ kiếp nạn, họ đều cảm thấy rất thần kỳ, thế là dừng chân ở lại lắng nghe.
Thấy tiểu Hi không ngại việc mọi người nghe chuyện, Quý Mộc Miên đương nhiên cũng không ý kiến gì, nói: "Trước tiên, cô đưa sinh thần bát tự của mình cho tôi."
Vì mệnh cách của tiểu Hi bị lợi dụng, nên tướng mặt của cô lúc thì là của chính cô, lúc lại là của kẻ đứng sau. Trong trường hợp như vậy, tính toán sinh thần bát tự là cách chắc chắn nhất.
Quý Mộc Miên bảo Tiểu Hi viết bát tự ra giấy, đây là để tránh người ngoài nghe được thông tin này.
Tiểu Hi vừa hay mang theo giấy bút, lập tức viết cho cậu.
Quý Mộc Miên cẩn thận tính toán, đột nhiên thở dài, nói: "Hóa ra khoảng thời gian này cô gặp xui xẻo cũng là vì đang đỡ họa cho người khác. Mệnh cách của chính cô vốn thuận lợi bình an, ngay cả những chuyện xui xẻo nhỏ nhặt thế này cũng sẽ không xảy ra."
Tiểu Hi: ???
Cô sững sờ.
Cho nên những chuyện xui xẻo cô gặp phải khi đi du lịch mấy ngày nay, bao gồm cả việc lỡ chuyến bay và mất ví, đều là do có người đứng sau hãm hại cô?
Là ai chứ? Ai lại hận cô đến vậy?
Những người hiếu kỳ không nhịn được bàn tán xôn xao: "Cô gái à, có phải cháu đắc tội với ai không?"
Tiểu Hy ngẩn ra, lắc đầu nói: "... Chắc là không đâu ạ, tính của cháu khá trầm lặng, hơn nữa bạn bè cháu nói tính cháu có hơi mềm yếu, không bao giờ chủ động đắc tội người khác, cũng chưa từng xảy ra xung đột với ai. Cháu tốt nghiệp đại học được hai năm rồi, không đi ra ngoài tìm việc, gia đình mở cho cháu một quán cà phê, thuê người chuyên nghiệp quản lý, cháu chỉ cần mỗi ngày ghé qua xem một chút, rất ít tiếp xúc với người ngoài."
Tính cách của cô quả thực có phần hướng nội và trầm lặng, hôm qua tìm Quý Mộc Miên xin phương thức liên lạc, đó là lần đầu tiên cô bắt chuyện với người khác, trước khi mở lời với Quý Mộc Miên, cô đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu.
Đám đông vây xem: "..."
Trời ạ, gia cảnh của cô gái này quả nhiên rất tốt!
Sau khi tốt nghiệp, gia đình mở quán cà phê cho cô, lại không cần cô tự mình quản lý, chỉ cần mỗi ngày ghé qua kiểm tra, đây chẳng phải là mở ra để cô giết thời gian sao?
Tiểu Hi cười ngượng ngùng: "Thật ra anh trai cháu còn muốn cháu đến công ty của gia đình làm việc, nhưng cháu hoàn toàn không có năng khiếu về mảng đó."
Việc kinh doanh của gia đình là do anh trai cô quản lý, anh trai cô thường ngày đối xử với cô rất tốt, mỗi năm chia hoa hồng không hề ít.
Đám đông vây xem phần lớn là các bác lớn tuổi, tâm thái bình thản hơn giới trẻ rất nhiều. Nhưng nghe cô nói vậy, họ vẫn lộ ra chút hâm mộ nhàn nhạt.
Nằm không cũng có tiền, cô gái này thật có phúc.
Nhưng, nghĩ đến việc cô gái này bị người khác lợi dụng để chắn tử kiếp, mọi người lại chuyển sang ánh mắt đồng cảm.
Gia cảnh tốt như vậy, cả đời không lo không nghĩ, vậy mà lại gặp phải tai họa vô cớ, ai nghe xong mà chẳng thấy xót xa.
Quý Mộc Miên nhìn Tiểu Hi một cái, nhắc nhở cô: "Chỉ có người biết sinh thần bát tự của cô mới có thể bắt cô chắn tử kiếp."
Tiểu Hi giật mình, bỗng trợn tròn mắt: "Bát tự của tôi chỉ có người nhà tôi biết, ngay cả bạn thân nhất của tôi cũng không rõ." Cô nhìn về phía Quý Mộc Miên, nói: "Cô gái đi cùng tôi hôm qua chính là bạn thân nhất của tôi, cô ấy cũng không biết sinh thần bát tự của tôi."
Cô đột nhiên im lặng.
Chỉ có người nhà cô biết sinh thần bát tự của cô, vậy có phải là người nhà cô đang lợi dụng bát tự của cô để chắn tai họa không?
Các bác lớn tuổi trong đám đông nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên càng phức tạp.
Vừa rồi họ còn nói gia cảnh của cô gái nhỏ này thật tốt, được người nhà nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà ngay lập tức đã bị vả mặt, cô gái này đúng là quá đáng thương!
Nhưng Quý Mộc Miên lại lắc đầu, nói: "Không phải người nhà của cô."
Tiểu Hi vốn đang cúi đầu, đáy mắt ngập tràn nỗi buồn. Nghe vậy, cô lại ngẩng lên, nhìn cậu chằm chằm đầy hy vọng: "Thật sao? Quý đại sư, thật sự không phải người nhà của tôi sao?"
Trong nhà cô có ông bà nội, bố mẹ, và một người anh trai, tất cả đều rất yêu thương cô, dù sao thì từ khi cô có ký ức, cô chưa từng chịu uất ức gì, muốn gì gia đình đều sẽ mua cho cô. Tài sản trong nhà cô cũng có phần, từ khi sinh ra, gia đình đã lấy danh nghĩa của cô để mua mấy triệu tiền quỹ mỗi năm, sau này cô trưởng thành, gia đình còn cho cô cổ phần công ty, mỗi năm cô nhận hoa hồng cũng không ít. Hơn nữa số tiền này đều được chuyển vào thẻ của cô, chứ không phải gia đình giữ hộ. Vậy nên, tính ra cô cũng là một tiểu phú bà.
Mặc dù những cô gái xung quanh cô, bao gồm cả người bạn thân nhất, đều có gia cảnh khá giả và được gia đình cưng chiều, nhưng cô vẫn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, dù sao thì người ta vẫn nói tiền ở đâu thì tình yêu ở đó, những cô gái bên cạnh cô có không ít tiền tiêu vặt, nhưng lại không có cổ phần từ công ty, trong khi trên thực tế, cổ phần mới là thứ quan trọng nhất.
Xét từ điểm này, cô đã hạnh phúc hơn những cô gái khác rồi, nếu người nhà cô đối xử tốt với cô như vậy là vì muốn lợi dụng cô để chắn tử kiếp, thì cô chắc chắn sẽ sụp đổ.
Thực ra, vừa rồi trong thoáng chốc, cô đã có cảm giác không muốn sống nữa, cô nghĩ nếu người nhà thật sự dùng cô để gánh chịu tai họa, vậy thì cô sẽ thỏa hiệp, dù sao cô cũng không muốn sống tiếp nữa.
Quý Mộc Miên "ừ" một tiếng, nói: "Chắc chắn không phải người nhà của cô."
Tiểu Hi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ vì tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, cô mới chợt nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Vừa rồi, vì lo lắng và tuyệt vọng, cô đã căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Những người xung quanh bắt đầu tò mò: "Chẳng phải cô gái nhỏ này nói chỉ có người nhà cô ấy biết sinh thần bát tự của cô ấy sao? Nếu không phải người nhà cô ấy, vậy thì là ai?"
Tiểu Hi cũng rất muốn biết đáp án, nhìn chằm chằm Quý Mộc Miên.
Quý Mộc Miên nhìn Tiểu Hi vài giây, nói: "Cái này phải hỏi chính cô."
Tiểu Hi: ?
Mọi người xung quanh đồng loạt dồn ánh mắt về phía cô, càng thêm tò mò.
Quý Mộc Miên hỏi: "Chuyện này có thể liên quan đến đời tư của cô, cô có muốn cho mọi người nghe không?"
Tiểu Hy suy nghĩ một chút, nói: "Không sao, cứ để mọi người nghe cũng được. Nếu thật sự là do tôi làm sai chuyện gì đó mới khiến bản thân rơi vào rắc rối thế này, vậy thì mọi người nghe xong cũng có thể rút kinh nghiệm."
Nhìn từ góc độ này, cô có vẻ là một người khá rộng rãi, không câu nệ.
Có lẽ là do từ nhỏ được gia đình chiều chuộng, nên cô mới có được sự tự tin và rộng lượng như vậy.
...
Quý Mộc Miên nói: "Hai tháng trước, bạn thân nhất của cô yêu đương rồi, đúng không?"
Tiểu Hi gật đầu.
Bạn thân nhất của cô chính là cô gái xinh đẹp diễm lệ ngày hôm qua, hai người lớn lên bên nhau, bao năm qua vẫn luôn độc thân, chưa từng yêu đương. Thế nhưng hai tháng trước, bạn cô bất ngờ nhận lời theo đuổi của một người đàn ông và bắt đầu hẹn hò.
May mà bạn thân của cô vẫn rất coi trọng tình nghĩa, dù có bạn trai rồi nhưng vẫn không quên cô. Lần này đi du lịch, cô ấy còn gạt bạn trai sang một bên để đi cùng cô... Nhưng hôm nay, sau khi cùng cô đến đạo quán dâng hương xong, bạn cô liền bị bạn trai đến đón đi mất... Cô nghi ngờ không lâu nữa, bốn chữ "trọng sắc khinh bạn" sẽ được viết vào sơ yếu lý lịch của bạn cô mất thôi ><
Quý Mộc Miên: "Sau khi bạn thân của cô yêu đương, có phải cô cũng muốn yêu đương không?"
Tiểu Hi "a" một tiếng, gương mặt dần đỏ lên: "... Đúng vậy."
Chủ yếu là do cô và bạn thân cùng nhau lớn lên, đã quen với việc làm gì cũng có nhau, từ đi dạo phố, xem phim, cho đến đi du lịch, cả hai đều gắn bó như hình với bóng, nhưng hai tháng trước sau khi bạn thân yêu đương, có một hôm cô muốn rủ bạn thân ra ngoài dạo phố thì lại nhận được câu trả lời là đang cùng bạn trai xem phim... Lúc đó cô liền nghĩ, hay là mình cũng yêu đương thôi, một mình cô ngại làm bóng đèn, nhưng nếu cô cũng có bạn trai, đến lúc đó là hai cặp tình nhân cùng nhau hẹn hò, sẽ không xấu hổ nữa.
Mặt cô đỏ bừng, bối rối giải thích: "Nhưng chuyện yêu đương vẫn phải xem duyên phận, hai tháng nay tôi đi xem mắt ba lần, nhưng đều không thành công."
Có lẽ cô cũng không thật sự vội vàng muốn yêu đương, mà chỉ vì bạn thân có bạn trai, khiến cô cảm thấy cô đơn, nên mới muốn tìm một người bên cạnh.
Quý Mộc Miên nhìn cô: "Vì ba lần xem mắt đều thất bại, cho nên cô rất muốn biết tình hình nhân duyên của mình, ví dụ như cả đời cô có mấy mối tình, khi nào thì cô có thể kết hôn, đúng không?"
Tiểu Hi ngẩn người, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, há to miệng, nói: "... Thì ra là vậy! Sinh thần bát tự của tôi bị lộ ra từ đây!"
Quý Mộc Miên lướt nhìn gương mặt cô: "Xem ra cô đã nhớ ra rồi."
Những người xung quanh không nhịn được mà dán mắt vào Hi Tư Lăng, chờ cô giải thích.
Tiểu Hi hít sâu một hơi, nói: "Là như thế này, sau khi thất bại ở lần xem mắt thứ ba, cháu cảm thấy tình hình nhân duyên của mình không được lạc quan cho lắm, nên muốn tìm người tính toán một chút. Nhưng cháu không quen biết vị đại sư nào, cuối cùng cháu nhớ ra trên mạng có một số đại sư chuyên xem bói, còn có cả trang web xem bói nữa..."
Cô còn chưa nói xong, các ông bà cụ xung quanh đã bàn tán xôn xao——
"Cô gái nhỏ, người trên mạng đều không đáng tin, có phải cháu bị lừa rồi không?"
"Bây giờ ai cũng lên mạng, thực ra cũng không đến nỗi nguy hiểm lắm, nhưng mấy 'đại sư' trên mạng thì chắc chắn không đáng tin đâu."
"Không lẽ cháu đã đưa bát tự cho đại sư trên mạng à? Bát tự quan trọng lắm, không thể tùy tiện cho người khác biết đâu!"
"Trời ạ, có khi nào tử kiếp của cháu cũng đến từ đây không?!"
Tiểu Hi: "... Chắc là vậy ạ."
Cô dừng một chút, nói: "Cháu tìm mấy đại sư trên Weibo, gửi tin nhắn riêng cho họ nhưng chẳng ai trả lời cả, sau đó cháu tìm được một trang web, nói là xem bói khá chuẩn, nên cháu mở trang web đó ra... Trang này yêu cầu đăng ký tài khoản, không chỉ phải nhập bát tự mà còn phải điền đầy đủ họ tên, tuổi tác, số chứng minh thư, thậm chí cả tỉnh thành nơi sinh sống... Lúc ấy cháu cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ tất cả các trang web đều cần điền thông tin mà, thậm chí cháu còn cảm thấy trang web này yêu cầu chặt chẽ như vậy chắc là đáng tin lắm..."
Càng nói, giọng cô càng nhỏ lại, vì chính cô cũng nhận ra bản thân đã ngốc nghếch đến mức nào.
Đám đông xung quanh nhìn cô với vẻ mặt khó tả.
Cô bé này... đúng là quá thiếu cảnh giác!
Quý Mộc Miên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tiểu Hi, chờ cô nói tiếp.
Tiểu Hi cắn môi, hối hận nói: "Sau khi đăng ký xong, trang web hiển thị một trang chứa đầy hình vẽ bát quái trận pháp, ngay sau đó lại hiện ra một thông báo yêu cầu cháu nhập bát tự... thế là cháu điền vào..."
Lúc này cô đã xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn Quý Mộc Miên và các ông bà cụ xung quanh.
Bây giờ cô chỉ muốn quay lại ngày hôm đó, lắc cho chính mình một trận thật mạnh, để mớ suy nghĩ ngu ngốc kia bay ra khỏi đầu.
Mọi người đều hít sâu một hơi, thậm chí không biết nên mắng cô thế nào.
May mà Quý Mộc Miên lên tiếng giải vây: "Lúc đó chắc hẳn cô không hề biết bát tự là thứ rất quan trọng, đúng không?"
Tiểu Hi ngẩn ra, cúi đầu nói: "Đúng vậy... Người nhà chưa bao giờ nhắc nhở tôi, bạn bè xung quanh cũng không ai nói cả..."
Nhưng suy cho cùng, vẫn là do cô quá bất cẩn, chỉ tùy tiện thấy một trang web đã sẵn sàng nhập hết thông tin của mình vào, đúng là đại kỵ.
Một bác gái trong đám đông tò mò hỏi: "Thế kết quả đoán mệnh của trang đó thế nào? Có chính xác không?"
Tiểu Hi: "Kết quả nói cháu sẽ có ba mối tình, mối tình đầu tiên vào năm 25 tuổi, chân mệnh thiên tử xuất hiện vào năm 28 tuổi... Chính xác hay không thì cháu cũng không biết, vì cháu mới xem bói tháng trước, mà sang năm cháu mới 25..."
Đám đông xung quanh: "......"
Quý Mộc Miên nhìn qua cung nhân duyên của Tiểu Hi, nói: "Chân mệnh của cô xuất hiện vào năm 25 tuổi, trang web kia tính sai rồi."
Tiểu Hy: "..."
Vậy nên trang web đó hoàn toàn không đáng tin, mục đích chỉ là lừa người dùng nhập bát tự sao?
Quý Mộc Miên nói: "Tôi chỉ có bát tự của cô, nên chỉ có thể suy đoán những gì cô đã trải qua. Còn về trang web kia, tôi không rõ nội tình. Bởi vì người thiết kế trang web trốn ở phía sau, tôi vừa không nhìn thấy tướng mạo của người đứng sau, cũng không biết sinh thần bát tự của đối phương, vì vậy không thể suy luận về thông tin của người đó, bao gồm cả suy nghĩ và kế hoạch của tên đó."
"Có điều, dựa vào những gì cô gặp phải, trang web đó chắc chắn là giả mạo. Kẻ đứng sau chỉ nhằm thu thập bát tự của người lạ. Nếu gặp phải người có vận khí tốt như cô, bọn họ sẽ lợi dụng để chắn tai họa."
Tiểu Hi: "..."
Ngay lúc này, cô chỉ muốn quay về một tháng trước, ngăn mình nhập thông tin!
Quý Mộc Miên nhìn cô, nói: "Có lẽ cô không chú ý đến một chi tiết, trang web đó còn bắt cô điền tỉnh thành nơi ở. Thông thường, các trang web khác không cần nhập thông tin này. Dù có yêu cầu, người ta cũng có thể điền thông tin giả. Nhưng vì đây là một trang web bói toán, người dùng theo bản năng sẽ cung cấp thông tin thật, kể cả địa chỉ. Nhờ vậy, kẻ đứng sau có thể xác định vị trí xuất thân của từng người. Trên thế giới có rất nhiều người sinh cùng thời điểm, bát tự của rất nhiều người cũng giống nhau, nên cần kết hợp với phương vị để tính toán, phương vị cũng ảnh hưởng đến vận mệnh. Khi đã biết nơi ở cộng thêm sinh thần bát tự của cô, họ càng có thể tính toán ra mệnh cách của cô."
Càng nghe, Tiểu Hi càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Trang web đó quả nhiên được tạo ra để thu thập thông tin một cách tinh vi, còn cô từ lúc truy cập vào đã trở thành con mồi của bọn chúng.
Mọi người xung quanh đứng nghe mà sợ hãi rùng mình, liên tục bảo: "Quay về tôi phải nhắc bọn trẻ trong nhà đừng có lên mạng xem bói lung tung! Gặp mấy trang web kiểu này thì báo cáo ngay lập tức!"
Tiểu Hi: "..."
Ngay cả các ông bà cụ đều biết phải báo cáo, vậy mà cô, một người trẻ tuổi như vậy, lại ngu ngốc đến mức nhập thông tin thật của mình...... Đúng là xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất!
Hơn nữa bởi vì sự ngu ngốc của mình mà cô suýt chút nữa đã hại chết chính mình, Nghĩ đến đây, cô càng không biết nên nói gì cho phải.
...
Quý Mộc Miên nheo mắt lại, nói: "Có lẽ kẻ đứng sau đã bắt đầu dùng bát tự của cô để chắn tai ương từ nửa tháng trước, chẳng qua ban đầu đều là tai họa nhỏ, chỉ khiến cô xui xẻo."
Tiểu Hi lẩm bẩm: "... Bảo sao dạo này tôi đen đủi liên tục."
Quý Mộc Miên: "Lúc đầu, có lẽ bọn chúng chỉ đang thử nghiệm, xem thử bát tự của cô có thể hóa giải vận xui hay không, mà chắc là hiệu quả không tệ, thế nên chúng bắt đầu dùng bát tự của cô để chắn tử kiếp... Hơn nữa theo suy đoán của tôi, cô không chỉ giúp một người chắn tử kiếp."
"Cái gì?!" Tiểu Hi kinh ngạc thốt lên.
Những người xung quanh cũng lộ vẻ sửng sốt.
Quý Mộc Miên giải thích: "Thông thường, một người trải qua tử kiếp thì chắc chắn sẽ gặp chuyện không may. Nhưng mệnh cách và vận khí của cô đều rất tốt, có thể giúp người khác chắn ba lần tử kiếp...... Nếu suy đoán của tôi đúng, hôm qua cô đã giúp một người tránh tai nạn xe cộ, còn hôm nay lại thay một người khác hóa giải đào hoa sát......"
Cho nên hôm qua cậu chỉ nhìn tướng mạo của Tiểu Hi mà đoán cô sẽ gặp tai nạn xe cộ, nhưng không nhìn ra hôm nay cô vẫn tiếp tục gặp chuyện.
Tiểu Hi hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng hốt.
Nói như vậy, mạng của cô còn khá cứng, ít nhất là không dễ chết.
Nhưng cô cũng không muốn lấy mạng của mình đi chắn tử kiếp cho người lạ!
Quý Mộc Miên hỏi cô: "Cô còn nhớ địa chỉ trang web đó không?"
Tiểu Hi lấy lại tinh thần, đáp: "Tôi truy cập bằng máy tính, mà tôi chưa bao giờ xóa lịch sử duyệt web, chắc là vẫn còn." Rồi cô chợt nhận ra điều gì đó, nói tiếp: "Chẳng phải tôi nên báo cảnh sát sao?"
"Ừ." Quý Mộc Miên nói: "Tốt nhất là để cảnh sát điều tra."
Đương nhiên cậu cũng sẽ thông báo cho Cục Quản lý Đặc biệt Giang Thành để phối hợp với cảnh sát điều tra trang web đứng sau vụ việc này.
Dĩ nhiên, kẻ chủ mưu chưa chắc đã ở Giang Thành, đợi điều tra ra, đến lúc đó sẽ phân công cho Cục Quản lý Đặc biệt nơi người đó ở xử lý là được.
Tiểu Hi đồng ý, nhưng ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Quý đại sư, có phải là phải tìm ra kẻ đứng sau trang web đó thì tôi mới thoát khỏi tai kiếp này không?"
Quý Mộc Miên lắc đầu: "Không phải vậy, chỉ cần có sinh thần bát tự của cô, tôi có thể phá giải thuật pháp trên người cô."
Nhưng trang web đó vẫn phải điều tra, những người đơn thuần, thiếu cảnh giác trên mạng như Tiểu Hi chắc chắn không ít, cậu đoán rằng không chỉ một mình cô ấy bị lấy bát tự để trấn tai, số nạn nhân còn nhiều hơn nữa.
Biết đâu đằng sau chuyện này còn là cả một chuỗi lợi ích bất chính.
Nghe Quý Mộc Miên nói cậu có thể phá giải thuật pháp, Tiểu Hi mới thấy phấn chấn hơn một chút.
May mà cô vẫn còn cứu được, nếu thực sự vì chắn tai kiếp cho người khác mà mất mạng, thì dù xuống địa phủ cô cũng chẳng biết kêu oan cho mình thế nào, dù sao cũng là do cô tự rước họa vào thân khi tìm đến trang web bói toán đó và điền đầy đủ thông tin thật của mình.
Những người vây xem ban đầu cũng nghĩ như Tiểu Hi, cho rằng phải bắt được người đứng sau trang web mới có thể cứu cô, giờ nghe Quý Mộc Miên nói vẫn còn cách cứu, ai nấy đều vui mừng thay.
Quý Mộc Miên nhìn về phía Tiểu Hi, nói: "Tôi cứu cô trước."
Chỉ cần dùng ngày sinh bát tự của cô để phá giải thuật pháp áp đặt lên người cô là được.
Mà khi thuật pháp bị phá giải, người đứng sau hãm hại Tiểu Hi, bao gồm cả người thi pháp và người được lợi, đều sẽ bị phản phệ.
Tiểu Hi lập tức đứng thẳng người: "Quý đại sư, tôi chuẩn bị xong rồi."
...
Quý Mộc Miên lấy tiền đồng mang theo bên người ra, bố trí một trận pháp xung quanh Tiểu Hy, nói: "Đây là Cố Hồn Trận, chỉ cần hồn phách của cô được cố định, thì bất kể hung hiểm nào cũng sẽ qua đi. Nên lát nữa có xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng sợ."
Loại thuật thế mạng khiến người khác chắn tử kiếp này khá giống với thuật Lý Đại Đào Cương, nhưng Lý Đại Đào Cương thường dùng vật chết thay thế vật sống, giống như cậu dùng người giấy thay thế người sống. Trong khi đó, thuật thế mạng lại trực tiếp dùng mạng sống của một người để thay thế cho kẻ khác, nên nó là tà thuật, còn thuật Lý Đại Đào Cương lại là một trong những thuật pháp chính thống.
"Tôi nhớ rồi!" Tiểu Hi có chút căng thẳng đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Ngay cả những người xung quanh thậm chí cũng nín thở theo.
Quý Mộc Miên nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú Kim Quang và bấm quyết.
Lần này cậu vận dụng đạo đức kim quang trên người mình để bảo vệ Tiểu Hi, vì vậy ngay khi cậu bấm quyết, các bác trai bác gái đứng xem có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng rơi xuống người Tiểu Hi. Luồng kim quang ấy bao bọc lấy cô, như thể đang che chở cho cô, trông vô cùng kỳ diệu.
Trong lúc nhất thời mọi người xung quanh đều há hốc miệng, nếu không phải sợ quấy rầy Quý Mộc Miên thi pháp, họ chắc chắn đã kêu lên rồi.
Qua một lát, Tiểu Hi cảm thấy mình đang run rẩy, thậm chí cô còn không biết tại sao mình lại run.
Quý Mộc Miên trầm giọng nói: "Đừng căng thẳng, là bên kia biết tôi đang phá giải thuật pháp trên người cô, đang đấu pháp với tôi."
Thật ra cơ thể của Tiểu Hi không hề run rẩy, mà là hồn phách của cô đang run, Đối phương nhân cơ hội muốn lấy mạng cô, may mà Quý Mộc Miên đã sớm bố trí trận Cố hồn để bảo vệ cô trước.
...
Tại thành phố C, trong một biệt thự nào đó, một lão đạo sĩ mặc áo bào xanh đang thi pháp trong phòng tu luyện.
Bên ngoài phòng tu luyện, một người đàn ông trung niên đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa, còn một người đàn ông trẻ tuổi mặc đạo bào khác lại ung dung ngồi trên ghế sofa.
"Yên tâm đi, sư phụ tôi lợi hại lắm, sẽ không có chuyện gì đâu." Đạo sĩ trẻ tuổi nói.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười nịnh nọt với hắn: "Đương nhiên là tôi tin tưởng Lâu đại sư..."
Lâu đại sư rất nổi tiếng trong giới nhà giàu ở thành phố C, ai cũng biết Lâu đại sư có khả năng cứu mạng những người sắp chết.
Đạo sĩ trẻ tuổi là đồ đệ của Lâu đại sư, tên là Kiệm Lộc, trang web chính là do Kiệm Lộc mở.
Người đàn ông trung niên này tên là Chử Bằng Viễn, tuần trước ông ta phát hiện mình gặp vận xui liên tục, nên đã đến tìm Lâu đại sư xem bói. Lâu đại sư nói rằng ông ta có một tử kiếp, nhưng sẽ giúp ông ta vượt qua tử kiếp này. Hôm qua ông ta căng thẳng cả ngày, mãi đến sáng nay tỉnh dậy, thấy mình hoàn toàn không sao, liền vội vàng lái xe đến biệt thự của Lâu đại sư để cảm ơn. Kết quả là đang nói chuyện với Lâu đại sư, thì đột nhiên ông ta cảm thấy cổ mình như bị bóp nghẹt, suýt nữa tắt thở. May mà Lâu đại sư ở ngay bên cạnh, lập tức thi pháp ổn định tình hình của ông ta, sau đó cầm sinh thần bát tự của ông ta đi vào phòng tu luyện.
Chử Bằng Viễn nhìn Kiệm Lộc với vẻ lấy lòng, nói: "Kiệm Lộc đại sư, tôi nhất định sẽ không sao, đúng không?"
Kiêm Lộc liếc ông ta một cái, bực mình nói: "Nếu ông còn nghi ngờ sư phụ tôi như thế, thì cút ra ngoài cho tôi!"
Chử Bằng Viễn lập tức không dám lên tiếng nữa.
Cứ như vậy qua khoảng năm phút, Chử Bằng Viễn đột nhiên ngã "ầm" xuống đất.
Cùng lúc đó, trong phòng tu luyện cũng phát ra một tiếng vang lớn.
"Sư phụ!" Kiệm Lộc bật dậy, chạy về phía phòng tu luyện.
Chử Bằng Viễn vừa hay ngã ngay cửa phòng, hắn không thèm nhìn một cái, trực tiếp đá Chử Bằng Viễn sang một bên, sau đó xông vào phòng tu luyện.
Chỉ thấy sư phụ hắn ngã trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi đỏ thắm, mắt nhắm chặt, không biết là ngất đi hay... đã không còn hơi thở.
Kiệm Lộc chợt có một dự cảm chẳng lành, vội lao đến quỳ bên cạnh sư phụ, run rẩy đưa tay ra dò hơi thở của ông.
Quả nhiên không còn hơi thở nữa.
"Sư phụ ——" Kiệm Lộc gào khóc thật lớn.
Nhưng hắn chỉ gào khóc được hai tiếng, trong phòng liền xuất hiện hai âm sai, một người trong đó dùng xích khóa hồn câu lấy hồn phách của Chử Bằng Viễn, người còn lại đến câu hồn của Lâu đại sư.
"Không... Các người không thể mang sư phụ của tôi đi..." Kiệm Lộc hét to.
Đáng tiếc thuật pháp của hắn không mạnh lắm, vừa chạm vào âm sai đã bị khí tức âm lạnh trên người âm sai làm cho bị thương.
Âm sai chẳng buồn để ý đến hắn, trực tiếp mang hồn phách của Lâu đại sư và Chử Bằng Viễn rời đi.
Kiệm Lộc ngồi phịch xuống đất, cả người chìm trong kinh hoàng và sợ hãi. Tuy hắn là đệ tử của Lâu đại sư, nhưng bản lĩnh không cao, chỉ có đầu óc linh hoạt. Việc lập website xem bói chính là ý tưởng của hắn, cũng chính vì hắn nghĩ ra cách dùng trang web để thu thập sinh thần bát tự, mới khiến danh tiếng của Lâu đại sư có thể chữa trị cho người sắp chết truyền ra ngoài, hơn nữa còn nổi tiếng khắp giới nhà giàu ở thành phố C.
Trong giới nhà giàu thành phố C, những người mắc bệnh nặng hoặc người già cả đều tìm đến Lâu đại sư, vì ai cũng biết Lâu đại sư có thể giúp những người sắp chết đổi lấy sinh cơ mới. Hiện giờ Lâu đại sư xem bói đã là giá trên trời, ông ta không dễ dàng nhận đơn, mà một khi nhận thì chắc chắn phải trả giá hàng tỷ.
Còn về việc tại sao Lâu đại sư có thể khiến người sắp chết sống lại, đương nhiên là bởi vì Kiệm Lộc đã thu thập rất nhiều sinh thần bát tự có khí vận cường thịnh, sau khi Lâu đại sư thi pháp, họ có thể giúp người khác cản được tử kiếp.
"Sao lại thế này..." Kiêm Lộc lẩm bẩm không dám tin, "Rõ ràng mọi chuyện luôn thuận lợi, sao sư phụ lại chết?"
Việc sư phụ hắn giúp người chắn tử kiếp luôn được làm rất kín đáo. Thứ nhất, những người điền thông tin trên mạng đến từ khắp nơi trên đất nước, mà mỗi năm cả nước có vô số người gặp tai nạn, vài người chết ở các nơi cũng chẳng ai để ý, đó cũng là lý do cảnh sát và Cục Quản lý Đặc biệt chưa từng chú ý đến họ. Hai là giới nhà giàu ở thành phố C đều biết chuyện chắn tử kiếp này có chút tà môn, không thể để lộ ra ngoài, cho nên mọi người đều ngầm hiểu mà giữ bí mật cho nhau, còn người bình thường ở thành phố C thì hoàn toàn không biết có một Lâu đại sư có thể chữa trị cho người sắp chết, còn có thể giúp người ta chắn tử kiếp.
Kiệm Lộc không ngờ rằng, lần này sư phụ giúp Chử Bằng Viễn chắn tử kiếp, lại xảy ra chuyện.
"Lẽ nào sư phụ bị phản phệ?" Hắn nhìn cơ thể sư phụ dần cứng đờ, túm tóc mình, "Chẳng lẽ có đạo sĩ khác phát hiện ra trang web? Nhưng mình làm rất kín đáo, rốt cuộc làm sao đối phương phát hiện được?"
Ngay sau đó trong lòng hắn dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, sư phụ và Chử Bằng Viễn đều bị phản phệ, vậy có phải là sắp đến lượt hắn rồi không?
Quả nhiên, không lâu sau, hắn ôm ngực ngã xuống đất, mà lúc này hắn mới phát hiện, thật ra trong góc phòng vẫn luôn có một âm sai đang đứng, lẳng lặng chờ hắn tắt thở.
Sau khi bị âm sai mang đi, hắn vẫn còn lẩm bẩm: "rốt cuộc trang web bị lộ ra như thế nào?"
Hắn không biết rằng, thật ra trang web của hắn không hề bị người ta phát hiện, chỉ là trong số những bát tự hắn thu thập được có một cô gái tên Tiểu Hi, mà cô gái này không chỉ có khí vận rất mạnh, mà gia đình cô còn thường xuyên làm từ thiện, bản thân cô từ nhỏ cũng theo gia đình làm việc thiện, cho nên mệnh cô không đáng chết và cô đã gặp được Quý Mộc Miên.
Bên này, Quý Mộc Miên cảm nhận được người đấu pháp với mình đã bị phản phệ, liền thu hồi thuật pháp, nói: "Xong rồi."
Cùng lúc đó, kim quang trên người Tiểu Hi tan đi, nhưng cho dù ánh sáng vàng đã không còn nữa, cô vẫn cảm thấy cơ thể mình ấm áp, vô cùng thoải mái.
"Quý đại sư, sau này tôi sẽ không gặp nguy hiểm nữa, cũng sẽ không chắn tử kiếp cho người khác nữa, đúng không?" Cô hưng phấn hỏi.
Quý Mộc Miên gật đầu, thu hồi trận pháp, nói: "Người thi pháp và người được lợi đều đã bị phản phệ, cô an toàn rồi."
Tiểu Hi hoàn toàn yên tâm, rối rít cảm ơn Quý Mộc Miên.
Nếu không gặp được Quý đại sư, có lẽ cô thật sự đã...
Quý Mộc Miên nhìn cô, nói: "Người nhà cô đã lấy danh nghĩa của cô thành lập một quỹ từ thiện, quỹ này mỗi năm đều đến các vùng nghèo khó để quyên góp và làm việc thiện, vẫn luôn tích lũy công đức cho cô, cho nên cô mới có thể sống sót sau hai lần tử kiếp."
Nghe vậy, hốc mắt Tiểu Hi đỏ hoe, nói: "Người nhà tôi thực sự rất tốt với tôi."
Khi về nhà, cô nhất định sẽ ôm thật chặt ông bà, bố mẹ và anh trai mỗi người một cái!
"Quý đại sư, sau này tôi cũng sẽ làm nhiều việc thiện hơn!" Cô nắm chặt tay, hứa với Quý Mộc Miên.
Quý Mộc Miên khẽ gật đầu.
Các ông bà cụ xung quanh nghe xong, nhao nhao bày tỏ đồng tình, nói: "Làm nhiều việc thiện luôn luôn không sai, biết đâu ngày nào đó sẽ cứu được mạng mình."
Giống như những người lớn tuổi như họ, rõ ràng càng tin vào thiện ác cuối cùng đều có báo ứng.
...
Mọi chuyện đến đây xem như kết thúc hoàn toàn. Tiểu Hi không chuyển tiền thù lao ngay tại chỗ, cô quyết định vài ngày nữa sẽ đến miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành để dâng hương.
Đoàn người Quý Mộc Miên cũng chuẩn bị xuống núi rời đi.
Trước khi đi, quán chủ của Thanh Long Quán còn đích thân đến tiễn Quý Mộc Miên. Đạo pháp của quán chủ không cao thâm lắm, nhưng ông vẫn luôn duy trì hoạt động của Thanh Long Quán, nhân phẩm không tệ. Ông cảm ơn Quý Mộc Miên đã bắt được Vương Lão Ngũ, nếu không Vương Lão Ngũ giết người ở sau núi Thanh Long Quán, danh tiếng của Thanh Long Quán chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
"Nếu có cơ hội, ta thật sự muốn đến miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành xem thử," Quán chủ đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng trong lời nói lại vô cùng tôn trọng Quý Mộc Miên.
Quý Mộc Miên cười nói: "Đến lúc đó ngài nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho ngài."
Sau khi tạm biệt quán chủ, đoàn người xuống núi.
Trở về khách sạn, Tạ Thập Tam đột nhiên xuất hiện, báo cáo với Quý Mộc Miên về chuyện của Lâu đại sư và Kiệm Lộc.
"Lâu đại sư kia đã dùng bát tự của Tiểu Hi để cứu mạng hai người, cả hai kẻ đó đều đã chết vì phản phệ," Tạ Thập Tam nói, "Còn có ba người khác được Tiểu Hi cản vận xui, sau này họ sẽ càng xui xẻo hơn."
Hôm qua Lâu đại sư dùng bát tự của Tiểu Hi để chắn tai nạn xe cho Chử Bằng Viễn, hôm nay lại chắn đào hoa sát cho một người khác, chỉ là lúc đó ở biệt thự chỉ có Chử Bằng Viễn, cho nên Kiệm Lộc mới cho rằng chỉ có sư đồ bọn họ và Chử Bằng Viễn gặp chuyện, trên thực tế tất cả những người được lợi đều sẽ bị phản phệ, kẻ gặp đào hoa sát kia, cũng đã chết ở trong nhà mình.
Quý Mộc Miên gật đầu, nói: "Lâu đại sư và Kiệm Lộc này đều gặp chuyện, trang web chắc chắn là bỏ rồi, nhưng trước đó sư đồ bọn họ còn hại không ít người, chuyện này e rằng vẫn phải xử lý một chút."
Cậu cứu là Tiểu Hi, cho nên những người liên quan đến việc hại Tiểu Hi, bao gồm Lâu đại sư, Kiệm Lộc, còn có những người được lợi như Chử Bằng Viễn đều sẽ bị phản phệ. Nhưng những người không liên quan đến Tiểu Hi, ví dụ như những người sắp chết khác mà Lâu đại sư đã cứu trước đó, thì lại không bị phản phệ. Điều này cần Tạ Thập Tam và Cục Quản lý Đặc biệt đi xử lý, những người được lợi đó có thể sống sót được là bởi vì lợi dụng người vô tội để chắn tử kiếp, vậy thì họ nhất định phải nhận lấy báo ứng nhân quả.
Tạ Thập Tam: "Tôi đã sai người đi điều tra, một tên cũng không thoát được."
Quý Mộc Miên không yên tâm lắm về khả năng quan sát của hắn, nhưng đối với năng lực làm việc của hắn vẫn rất yên tâm, cười nói: "Vất vả rồi."
Ngay sau đó cậu lại nghĩ, có lẽ còn có những trang web tương tự cũng đang làm những chuyện thương thiên hại lý.
Tạ Thập Tam: "Chuyện này cậu cũng không cần lo lắng, Cục Quản lý Đặc biệt chúng tôi đã liên hệ với các bộ phận liên quan, sẽ tiến hành một cuộc tổng kiểm tra."
Quý Mộc Miên giơ ngón tay cái với hắn.
Tạ Thập Tam liếc nhìn Bùi Cửu Cảnh vẫn luôn không lên tiếng bên cạnh, cười hì hì: "Thay anh dâu làm việc, đương nhiên tôi phải tận tâm rồi."
Quý Mộc Miên thầm tặc lưỡi một tiếng.
Giỏi lắm Tạ Thập Tam, học được cách nịnh nọt rồi.
Chỉ là không biết Minh Chủ đại nhân có gạch tên Tạ Thập Tam khỏi sổ ghi thù hay không thôi.
Bùi Cửu Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn Tạ Thập Tam: "Tối nay tôi làm bít tết, cậu đến ăn đi."
Tạ Thập Tam đã biết tay nghề nấu ăn của Minh Chủ đại nhân rất ngon, lập tức vỗ ngực đáp lớn: "Được thôi lão đại! Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!"
Đợi hắn ăn xong bữa bít tết này, hình phạt của hắn hẳn là có thể kết thúc rồi nhỉ, hắn lập tức hưng phấn đến mức mặt mày đều hớn hở.
Quý Mộc Miên: "..."
...
Đợi Tạ Thập Tam hưng phấn đi rồi, Quý Mộc Miên mới ngẩng đầu nhìn ông chồng nhà mình, nghi ngờ nói: " Lần đầu tiên anh làm bít tết kiểu Tây cho em ăn, sao lại gọi thêm một cái bóng đèn vậy?"
Cậu cảm thấy chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám.
Bùi Cửu Cảnh nhéo mũi cậu: "Ồ, anh sẽ làm cho Tạ Thập Tam một miếng bít tết rắc đầy bột ớt, để cậu ta ăn xong rồi đi luôn."
Quý Mộc Miên: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro