⭐️ CHƯƠNG 84 ⭐️

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.

——————————

Chương 84:

Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh không lập tức quay về Đồng Thành. Họ dự định để ba đứa nhỏ Tiểu Mị Linh vui chơi ở Giang Thành một chuyến, nghe nói buổi tối còn có hoạt động bắn pháo hoa do chính quyền tổ chức, vừa hay có thể cho bọn trẻ xem, sáng mai cả đoàn sẽ cùng nhau về Đồng Thành.

May mắn thay, Quý Mộc Miên đã đặt một phòng suite có bếp, để Bùi Cửu Cảnh trổ tài làm bít tết. Chiều hôm đó, trong khi vợ chồng chủ mộ dẫn ba đứa nhỏ tiếp tục dạo chơi, Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh trở về khách sạn. Cậu nhờ khách sạn chuẩn bị nguyên liệu, còn Bùi Cửu Cảnh thì bắt tay vào nghiên cứu cách chế biến món bít tết.

Buổi tối, Tạ Thập Tam đến đúng hẹn: "Lão đại, anh dâu, tôi đến rồi đây."

Bùi Cửu Cảnh hất cằm về phía bàn ăn, nói: "Ngồi đi."

Trên bàn ăn vừa hay bày một phần bít tết nóng hổi, hương thơm nức mũi, hình thức cũng rất bắt mắt, trông có vẻ rất ngon.

Tạ Thập Tam ngồi xuống, cười híp mắt hỏi: "Cái này là dành cho tôi sao?"

Quý Mộc Miên nhìn nụ cười trên mặt hắn, lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác.

Bùi Cửu Cảnh: "Ừ."

Tạ Thập Tam chẳng nghĩ ngợi gì, cầm dao nĩa cắt một miếng bít tết rồi đưa vào miệng.

Bột ớt đã hòa tan trên bề mặt miếng thịt, nhìn bằng mắt thường thì không thấy gì, nhưng khi cho vào miệng nhai vài cái, vị cay xè liền xộc lên.

Tạ Thập Tam: "..."

Thì ra lão đại căn bản không có ý tốt mời hắn thưởng thức tay nghề nấu nướng, mà là cố ý trả đũa hắn!

Lẽ ra hắn nên đoán được điều này từ trước mới phải. Lão đại là người thù dai như thế, làm gì có chuyện chủ động làm hòa với hắn. ToT

Hắn là Bạch Vô Thường, tất nhiên có thể điều chỉnh vị giác để không cảm nhận được vị cay. Nhưng lão đại đang ngồi ngay bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn nào dám dùng thuật pháp chứ. Cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống miếng bít tết cay xé lưỡi kia.

Quý Mộc Miên thấy hắn cay đến chảy cả nước mắt, có chút không đành lòng, vừa định nói gì đó.

Nào ngờ Tạ Thập Tam đột nhiên bưng đĩa đứng dậy, nói nhanh như gió: "Lão đại, anh dâu, tôi không làm phiền hai người dùng bữa tối dưới ánh nến nữa, tôi đi trước đây! Miếng bít tết này tôi nhất định sẽ ăn hết!"

Nói xong không đợi Bùi Cửu Cảnh và Quý Mộc Miên kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp bưng đĩa biến mất khỏi phòng ăn.

Quý Mộc Miên: "..."

Cậu lặng lẽ nhìn sang chồng mình, rất sợ chồng cậu lại ghi thêm một món nợ với Tạ Thập Tam.

Bùi Cửu Cảnh không hề biến sắc: "Cũng xem như hắn lanh trí."

Quý Mộc Miên không nhịn được bật cười. Xem ra chồng cậu còn không muốn Tạ Thập Tam làm bóng đèn hơn cả cậu nữa.

Cậu ghé lại hôn lên môi Minh chủ đại nhân: "Được rồi, đến lượt chúng ta dùng bữa thôi. Nghe nói pháo hoa sẽ được bắn ở bờ sông đối diện khách sạn, chúng ta có thể nhìn thấy từ đây đó."

Vừa ăn tối dưới ánh nến hẹn hò, vừa ngắm pháo hoa, thật lãng mạn biết bao.

Bùi Cửu Cảnh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cậu, cúi người hôn cậu một lúc, sau đó mới buông ra: "Được."

***

Sáng hôm sau, khi Quý Mộc Miên tỉnh dậy, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

Bít tết tối qua rất ngon, pháo hoa cũng rất đẹp, cậu và Bùi Cửu Cảnh lại tình tứ ngọt ngào, cảm giác thật sự thoải mái dễ chịu!

Dùng xong bữa sáng, Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh dẫn ba đứa nhỏ trở về Đồng Thành, còn vợ chồng chủ mộ thì quay về cổ mộ.

Gần trưa, cả đoàn về tới miếu Thành Hoàng, chuyến đi lần này khá gấp rút, nhưng Quý Mộc Miên không cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ là do cậu bắt đầu tu luyện thuật pháp, lại có công đức kim quang trên người, nên thể lực dần cải thiện, gần như không còn cảm giác mệt mỏi nữa.

Điều bất ngờ là, lần này Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi đều rất hoạt bát, không mệt mỏi giống như lần trước đi chơi ở Đế Đô. Có thể vì lần này chỉ dạo chơi một ngày ở Giang Thành, thể lực hai đứa nhóc vẫn chưa bị vắt kiệt.

Sau khi trở về Đồng Thành, Bùi Cửu Cảnh lập tức xuống đáy U Minh kiểm tra tình hình, còn Quỷ nhi thì được Quý Mộc Miên đưa về nhà bà Phương.

Sau khi tiễn Quỷ nhi xong, Quý Mộc Miên quay lại miếu Thành Hoàng, thì thấy Đồ Sơn Chu Chu đang tết tóc cho Trạch Linh, Tiểu Mị Linh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, ôm máy học chữ chơi một mình.

Thấy cậu trở về, Đồ Sơn Chu Chu mỉm cười chào hỏi, nói: "Anh dâu, mấy ngày nay để Trạch Linh đi theo tôi nhé, con bé muốn học thuật pháp, tôi sẽ dạy nó."

Trạch Linh vui vẻ vỗ tay: "Được ạ, em muốn học thuật pháp với chị!"

Trước đây, khi xem đại tiểu thư luyện võ, cô đã thấy rất hào hứng, bây giờ có người sẵn lòng muốn dạy cô thuật pháp, cô càng phấn khởi hơn.

Quý Mộc Miên thấy Trạch Linh vui vẻ như vậy, cũng mỉm cười, cảm ơn Đồ Sơn Chu Chu.

Đồ Sơn Chu Chu xoa đầu Trạch Linh, nói: "Vậy mai nhớ dậy sớm, chị sẽ tới đón em."

Trạch Linh cong mắt gật đầu.

Sau đó Tiểu Mị Linh và Trạch Linh nắm tay nhau chạy ra sân chơi. Đồ Sơn Chu Chu đi đến trước mặt Quý Mộc Miên, thong thả nói: "Anh dâu, mọi người đưa Tiểu Mị Linh đi chơi, vậy mà chẳng thèm gọi tôi theo."

Quý Mộc Miên vội vàng giải thích: "Bọn tôi đi giải quyết công chuyện. Hiếm khi cô được nghỉ ngơi sau ca trực, tôi không muốn làm phiền cô."

Thực ra, trước đây khi Trạch Linh ở một mình một phòng, cậu cũng từng nghĩ có nên mời Đồ Sơn Chu Chu hoặc các cô gái khác ở tổng cục đến ở cùng Trạch Linh hay không, nhưng cậu nghĩ đến việc Đồ Sơn Chu Chu và những người khác phải trấn giữ các nơi rất vất vả, cậu không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của họ, nên mới nhờ vợ chồng chủ mộ chăm sóc Trạch Linh và mấy đứa nhỏ.

Trước đây khi Côn Vân còn ở đây, mặc dù Bùi Cửu Cảnh phái Côn Vân theo hỗ trợ cậu, nhưng cậu cũng rất ít khi nhờ vả Côn Vân, bởi vì cậu biết Côn Vân và những đại yêu này rất vất vả, thông thường cậu đều nhờ Tạ Thập Tam, Phạm Thập Tứ hoặc Trương Thanh Vân giúp đỡ.

Đồ Sơn Chu Chu mỉm cười vuốt ve mái tóc dài của mình, nói: "Thật ra tôi cũng muốn đi đây đi đó. Lần sau anh dâu có thể gọi tôi đi cùng."

Quý Mộc Miên vội vàng đáp: "Được, không vấn đề gì."

Đồ Sơn Chu Chu khẽ cười, rồi đột nhiên nói: "Hôm qua Tạ Thập Tam mang một miếng bít tết về Tổng cục."

Quý Mộc Miên cũng rất tò mò không biết Tạ Thập Tam có ăn hết miếng bít tết đó không, cậu lập tức nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy mong chờ.

Đồ Sơn Chu Chu nhếch miệng cười đầy ẩn ý: "Tạ Thập Tam nói miếng bít tết đó là do lão đại tự tay làm, hắn tiếc không nỡ ăn, muốn niêm phong lại để làm kỷ niệm mãi mãi."

Quý Mộc Miên: "..."

Thật giỏi, quá là giỏi!

Tạ Thập Tam đúng là học khôn lên rồi!

Nhưng nếu Tạ Thập Tam không ăn hết miếng bít tết đó, với tính cách bụng dạ hẹp hòi, thù dai của chồng cậu... thì e là lại ghi thêm một khoản vào sổ nợ của Tạ Thập Tam mất thôi?

Đồ Sơn Chu Chu liếc nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: "Thực ra mọi người trong Cục đều khá ghen tị với Tạ Thập Tam."

Quý Mộc Miên: ?

Đồ Sơn Chu Chu: "Bởi vì lão đại tự tay làm đồ ăn cho Tạ Thập Tam, còn để hắn mang về làm kỷ niệm."

Quý Mộc Miên: ???

"Cũng chỉ là một miếng bít tết rắc đầy bột ớt thôi mà, mấy người còn ghen tị được à?" Cậu khó hiểu hỏi.

Đồ Sơn Chu Chu: "Ồ, hóa ra miếng bít tết đó rắc đầy bột ớt à? Bảo sao Tạ Thập Tam không dám ăn."

Quý Mộc Miên: "..."

Cô nàng này rõ ràng là cố tình gài bẫy cậu nói ra sự thật, đúng không?

Đồ Sơn Chu Chu khẽ mỉm cười: "Nhưng mọi người đều rất sùng bái lão đại, thật sự cũng khá ghen tị với tôi và Tạ Thập Tam vì có thể ăn đồ ăn do lão đại tự tay làm."

Toàn bộ Tổng cục, tính đến thời điểm hiện tại, cũng chỉ có cô và Tạ Thập Tam là được ăn đồ do Bùi Cửu Cảnh tự tay làm, lần trước cô ăn chân gà sả tắc, hương vị rất ngon, còn miếng bít tết lần này của Tạ Thập Tam mặc dù rắc đầy ớt, nhưng cũng là do lão đại tự tay làm, mọi người đều rất ngưỡng mộ.

Quý Mộc Miên: "...Vậy để tôi bàn bạc với A Cảnh, tìm một dịp mời mọi người đến ăn một bữa nhé?"

Dạo gần đây A Cảnh rất thích nấu ăn, cậu nghĩ chắc hắn cũng không ngại nấu cho cấp dưới của mình đâu.

Hai người lại trò chuyện một lúc, lúc này Tiểu Mị Linh và Trạch Linh đã ngồi xếp bằng trên mái hiên xem phim hoạt hình.

Quý Mộc Miên mỉm cười nhìn một lát, thu hồi tầm mắt, quay sang nói với Đồ Sơn Chu Chu: "Lần này chúng tôi đến Giang Thành có gặp được tướng quân Lý Nghệ Trung. Cô có biết ông ấy không?"

Đồ Sơn Chu Chu gật đầu: "Ông ấy là bán thần, thực lực rất mạnh. Tôi chưa từng giao đấu với ông ấy, nhưng mấy trăm năm trước, Côn Vân từng chủ động thách đấu với ông ấy một lần. Thực lực của ông ấy gần như không thua kém Côn Vân, trong Địa Phủ có thể xếp vào top 10."

Dù sao cũng là bán thần lấy võ nhập đạo, thực lực chắc chắn không tệ.

Quý Mộc Miên: "Tướng quân Lý Nghệ Trung lần này đã lén báo tin cho chúng tôi rằng thực lực của Chúc Lệnh đã khôi phục, thậm chí có thể còn mạnh hơn trước. Năm xưa chính hắn là kẻ dẫn đầu nhóm phản bội trong Địa Phủ, đồng thời còn thả tà vật ra ngoài. Tôi có chút lo lắng sau khi hắn khôi phục thực lực, sẽ triệu tập những thần phật phản bội Địa Phủ và tất cả tà vật đã trốn thoát đến đối phó với Địa Phủ."

Nếu Chúc Lệnh thật sự làm được điều đó, vậy thì Địa Phủ sẽ lâm vào nguy hiểm, bởi hiện tại nhiều đại yêu đang luân phiên canh giữ khắp nơi, nhân lực có phần thiếu hụt.

Tuy nhiên, cậu vẫn chưa nói nỗi lo này với Bùi Cửu Cảnh. Một là vì sợ hắn cảm thấy cậu không tin tưởng hắn, hai là không muốn làm hắn phân tâm.

Đồ Sơn Chu Chu bật cười nhìn cậu, nói: "Không cần lo lắng, lão đại lợi hại lắm. Năm xưa, Chúc Lệnh đã từng tập hợp toàn bộ tà vật và những kẻ phản bội trong Địa Phủ để đối đầu với lão đại, muốn cướp vị trí của ngài ấy, nhưng cuối cùng vẫn thất bại."

Cô mỉm cười nói, "Tu vi của Chúc Lệnh có lẽ đã tăng lên, nhưng tu vi của lão đại tăng còn nhanh hơn, mười tám năm trước chính là một tay lão đại chống đỡ cứu vớt thiên hạ chúng sinh. Công đức trên người lão đại sâu dày đến mức nào, sao có thể là thứ mà một kẻ phản bội như Chúc Lệnh có thể sánh được?"

Quý Mộc Miên được cô an ủi như vậy, trong lòng lập tức yên tâm.

Đồ Sơn Chu Chu khẽ nói: "Anh dâu, cậu biết không, đối với lão đại và chúng tôi mà nói, kiếp nạn chân chính không phải là đám phản bội Chúc Lệnh, cũng không phải là tà vật trốn thoát khỏi Địa Phủ, mà là Thiên Đạo."

Quý Mộc Miên khó hiểu nhìn cô.

Đồ Sơn Chu Chu: "Nếu một ngày nào đó tỉnh lại, Thiên Đạo lại sụp đổ lần nữa, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng được." Cô giải thích với Quý Mộc Miên, "Đến lúc đó, trời đất rung chuyển, linh khí ngày càng cạn kiệt, dù là yêu hay người cũng khó mà sinh tồn. Hiện tại chính lão đại đang chống đỡ cả thiên địa này, kết giới dưới chân núi Côn Luân cũng là do lão đại bố trí, tạo ra một nơi cho yêu tộc nương náu. Nhưng ai mà biết được liệu có ngày nào đó Thiên Đạo đột nhiên nổi cơn điên, muốn hủy diệt thế giới này không?"

Quý Mộc Miên trợn to mắt.

Cho nên, mối nguy hiểm thực sự lại đến từ Thiên Đạo sao?

Ngay sau đó, cậu nhớ tới lời ông nội Đường từng nói, cậu là con cưng của Thiên Đạo, vậy nếu một ngày nào đó Thiên Đạo phát điên, đứa con cưng này của Thiên Đạo có thể ngăn cản được không?

Đồ Sơn Chu Chu mỉm cười vuốt tóc mai ra sau tai, nói: "Anh dâu, cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, có lão đại ở đây, mọi chuyện chắc chắn sẽ không quá tệ đâu."

Theo như cô biết, lão đại không chỉ là Minh Chủ, mà còn nắm giữ sinh cơ vạn vật, chẳng khác nào Thiên Đạo.

Thậm chí, cô còn nghi ngờ rằng - lão đại đã trở thành Thiên Đạo rồi.

Nhưng suy đoán này, cô không dám tiết lộ với bất kỳ ai, chỉ có thể giữ chặt trong lòng.

***

Sau khi nói chuyện với Đồ Sơn Chu Chu, tâm trạng của Quý Mộc Miên không thể nói là tốt hay xấu, bản thân cậu không phải là người bi quan, được Đồ Sơn Chu Chu an ủi, cậu lựa chọn tin tưởng chồng mình, vì vậy rất nhanh liền ném chuyện Thiên Đạo rất có thể sẽ sụp đổ lần nữa ra sau đầu.

Buổi chiều, cậu mở livestream đúng hẹn.

Các Hoa Mộc Miên lập tức ùa vào.

[Vợ à, cậu đã vào siêu thoại CP chưa?]

[Nhất định là đã vào rồi, đúng không?]

[Nhớ dùng acc phụ đấy nhé, mà phải giấu cho kỹ, các chị em mắt tinh lắm, đừng để bọn tôi phát hiện cậu đi like mấy tấm H đó nha.]

Quý Mộc Miên: "..."

Dạo này bận rộn, cậu chưa vào siêu thoại, nhưng trước đây đúng là cậu đã từng dùng acc phụ lén lút xem qua. Không thể phủ nhận, những bài viết và hình ảnh trong đó khiến cậu cực kỳ sốc.

Đặc biệt là một số hình ảnh quá lộ liễu, cậu và Bùi Cửu Cảnh còn chưa sống chung, những hình ảnh đó có phải là quá sớm rồi không!

Quý Mộc Miên coi như không nhìn thấy bình luận của fan, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Có ai muốn xem quẻ đầu tiên không?"

Các Hoa Mộc Miên: [Chậc, đây là đang trốn tránh sao? Vợ xem truyện H xong xấu hổ rồi à?]

Quý Mộc Miên: "..."

May mà ngay sau đó, một ID có tên "996 cút khỏi thế giới của tôi và cún cưng" đã tặng 2.000 tiền quà, gửi yêu cầu trò chuyện trực tiếp.

Quý Mộc Miên vội vàng đồng ý.

Đối phương là một cô gái trẻ đeo kính gọng đen: "Quý đại sư, cún cưng nhà tôi đã mất cách đây không lâu, tôi rất nhớ em ấy, ngài có thể cho tôi gặp lại em ấy một lần được không?"

Yêu cầu này khá mới lạ, không chỉ là fans của Quý Mộc Miên mà cả những người khác cũng lập tức bị thu hút.

[Cún cưng chắc là đã đến hành tinh cún rồi nhỉ?]

[Khi còn nhỏ tôi có nuôi một chú chó, khi tôi học cấp ba thì em ấy cũng qua đời, tôi cũng rất nhớ em ấy, có một khoảng thời gian tôi thường xuyên cảm thấy em ấy đang đợi tôi trên đường tan học.]

[Rơi nước mắt rồi, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn gặp lại cún cưng nhà tôi, không biết em ấy đến hành tinh cún rồi sống có tốt không, có nhớ người chủ này không.]

[Trước đây tôi nuôi mèo, em ấy bị bệnh rồi mất, chắc là đã đến hành tinh mèo rồi, tôi cũng rất muốn gặp lại em ấy!]

[Cún cưng nhà tôi đã rất già rồi, mỗi lần nghĩ đến việc một ngày nào đó em ấy sẽ đột ngột rời xa tôi, tâm trạng tôi liền trống rỗng, tim đau nhói.]

Phòng livestream có rất nhiều người nuôi thú cưng, không chỉ chó mèo mà còn có thỏ, chim... Mọi người vừa nói đến chủ đề này liền không khỏi xúc động.

Quý Mộc Miên nhìn cô gái trên màn hình, hỏi: "Chị họ Lam, đúng không? Tôi gọi chị là chị Lam Lam, được không?"

Thật ra cô gái này chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, nhưng gọi "chị" là để thể hiện sự tôn trọng.

Lam Lam gật đầu: "Được."

Nói xong cô lại sốt ruột nhìn Quý Mộc Miên, mong cậu có thể trả lời liệu mình có thể gặp lại cún cưng hay không.

Quý Mộc Miên liếc nhìn phía sau cô ấy, rồi hỏi: "Cún nhà chị tên gì?"

Lam Lam: "Cà Rốt! Em ấy tên là Cà Rốt, bởi vì em ấy thích ăn cà rốt!" Nhắc đến cún cưng, gương mặt vốn có chút u buồn của cô lại rạng rỡ hơn rất nhiều, "Cún cưng nhà tôi đã ở bên tôi hơn mười năm rồi, tôi yêu em ấy lắm, coi em ấy như em gái vậy, em ấy rất ngoan, rất nghe lời, trước đây khi tôi đi học, ngày nào em ấy cũng đứng ở cửa chờ tôi về, rất thân thiết với tôi!"

Bình luận: [Cún cưng nhà tôi cũng vậy, đúng là loài vật rất quấn người và trung thành.]

Lam Lam dừng một chút, nói: "Chỉ tiếc là hai năm nay tôi bắt đầu đi làm, ngày nào cũng tăng ca, chẳng có thời gian chơi với Cà Rốt nữa..."

Nói đến đây, giọng cô chùng xuống.

Cà Rốt ngày một già đi, lẽ ra cô nên dành nhiều thời gian bên cạnh nó hơn. Nhưng vì công việc, ngày nào cô cũng bận rộn đến tận khuya mới về nhà, cuối tuần cũng phải tăng ca, gần như không có thời gian chơi với nó. Nghĩ đến điều đó, cô thấy bản thân có lỗi vô cùng.

Cô đột nhiên ôm mặt, nghẹn ngào nói: "Hôm Cà Rốt mất, tôi đang tăng ca ở công ty. Mẹ tôi gọi điện đến, nhưng vì đang xử lý một tập tài liệu sếp giao, tôi thậm chí còn chẳng nghe rõ mẹ nói gì. Mãi đến khi xong việc, tôi mới mở WeChat ra xem, lúc đó mới biết Cà Rốt đã mất rồi... Tôi sụp đổ ngay tại chỗ..."

Tại sao lại suy sụp, có lẽ là vì cô cảm thấy có lỗi khi không ở bên cạnh Cà Rốt lúc nó qua đời, có lẽ vì hai năm qua cô đã quá bận rộn, không có thời gian ở cạnh nó. Cũng có thể là vì cô không chú ý đến cuộc gọi của mẹ... Hoặc có lẽ tất cả chỉ là tích tụ của những mệt mỏi, áp lực từ công việc... Dù thế nào đi nữa, ngày hôm đó, cô đã bật khóc nức nở.

Những đồng nghiệp đang tăng ca cùng cô lúc ấy đều ngơ ngác nhìn cô, trong mắt họ cũng hiện lên sự mệt mỏi. Nhìn họ, cô lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Lam Lam thở dài thật sâu, nói: "Sau đó tôi nộp đơn xin nghỉ việc. Công ty vẫn chưa duyệt, họ bảo cho tôi mấy ngày nghỉ để điều chỉnh lại tinh thần."

Năng lực làm việc của cô không tệ, công ty vẫn rất coi trọng cô, nhưng cô thực sự thấy quãng thời gian đi làm mấy năm nay quá mệt mỏi, quá đỗi vất vả. Điều cô hối tiếc nhất chính là khi Cà Rốt già đi, cô không thể ở bên cạnh nó nhiều hơn, thậm chí cả lúc nó rời xa thế gian này, cô cũng không có mặt... Nỗi áy náy ấy cứ quẩn quanh, khiến cô mãi chẳng thể nguôi ngoai.

Sau khi nghe xong câu chuyện của cô, không ít người trong phần bình luận đã hiểu được nguyên nhân khiến cô suy sụp.

[Người ta vẫn nói rằng sự sụp đổ của một người trưởng thành chỉ diễn ra trong chớp mắt. Có lẽ Lam Lam không chỉ sụp đổ vì mất đi chú chó của mình.]

[Có một hôm tôi chạy xe điện đi làm, trời đông lạnh buốt, đã sắp muộn rồi, lại còn gặp tai nạn giao thông phía trước làm tắc cả đường... Lúc ấy tôi cũng tự dưng bật khóc.]

[Có thể hiểu được, tôi là sinh viên đại học, rõ ràng còn chưa bắt đầu đi làm, nhưng nghĩ đến luận văn chưa hoàn thành, tôi cũng muốn khóc.]

[Đừng nói đâu xa, con gái tôi mới sáu tuổi, có hôm làm chưa xong bài tập, sáng hôm sau trên đường đến trường nó cũng bật khóc nức nở. Tôi đã bảo sẽ nói với cô giáo giúp nó, nhưng nó vẫn cứ khóc rất thương tâm.]

[Haizz, trẻ con có nỗi khổ của trẻ con, người lớn có áp lực của người lớn, suy cho cùng, tất cả chúng ta đều là những người bình thường đang nỗ lực sống tiếp.]

Trong phòng livestream, khán giả đã từng thấy nhiều đại gia tiêu tiền như nước, một lần tặng quà là hàng chục triệu, ai nấy đều phấn khích gọi họ là 'bố đại gia' và 'chị phú bà', nhưng trên thực tế phần lớn khán giả đều chỉ là người bình thường, đang nỗ lực vật lộn, nỗ lực sống sót trong xã hội này.

Quý Mộc Miên nhìn Lam Lam đang đỏ hoe mắt, khẽ nói: "Chị đến tìm tôi xem bói, không chỉ vì nhớ Cà Rốt thôi đúng không?"

Lam Lam ngẩn ra, gật đầu, nói: "Đúng vậy, thật ra tôi nghi ngờ rằng... Cà Rốt chưa hề rời đi, nó vẫn luôn ở trong nhà."

Bình luận: ?

Ban đầu mọi người còn đang cảm thán cuộc sống không dễ dàng, đột nhiên nghe thấy lời của Lam Lam, đều ngừng thảo luận.

Chuyện gì đây? Ý cô ấy là... Cà Rốt không lên "hành tinh cún" mà vẫn quanh quẩn trong nhà à?

Có phải là nói linh hồn của Cà Rốt vẫn ở bên cạnh Lam Lam không?

Lam Lam hơi do dự một chút, nói: "Quý đại sư, tôi cũng biết, dù là con người hay động vật, một khi đã rời khỏi thế gian thì hồn phách nhất định phải đến Địa phủ báo danh."

Quý Mộc Miên ừ một tiếng, không lên tiếng mà chỉ im lặng chờ cô nói tiếp.

Lam Lam: "Nhưng tôi cảm thấy cún cưng Cà Rốt nhà tôi không đến Địa Phủ, em ấy vẫn ở trong nhà!"

Bình luận càng thêm tò mò.

Quý Mộc Miên nhìn qua màn hình, lại liếc mắt về phía sau cô: "Chị có chứng cứ không?"

"Có chứ!" Lam Lam đột nhiên ngồi thẳng người, nói, "Mấy ngày nay tôi ở nhà nghỉ ngơi, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Ví dụ như hộp khăn giấy trong nhà thỉnh thoảng rơi xuống đất, khăn ăn bị xé nát vương vãi khắp nơi. Còn đôi giày tôi để ở cửa, không hiểu sao lại chạy sang phòng khách... Kỳ lạ nhất là, đồ chơi của Cà Rốt nhà tôi cũng thường xuyên xuất hiện ở phòng khách, có một lần tôi còn tận mắt nhìn thấy nó lơ lửng giữa không trung!"

Bình luận: ???

Chuyện này quá thần kỳ rồi, chẳng lẽ linh hồn của cún cưng nhà cô ấy thật sự vẫn ở trong nhà sao?

Lam Lam: "Cà Rốt nhà tôi là một chú chó poodle màu xám, khi còn nhỏ em ấy rất thích cắn giày của tôi, thích xé khăn giấy, cũng rất mê đồ chơi..."

Rất nhiều người không thích chó poodle, họ thường thích một số giống chó to lớn trông oai phong, ví dụ như Husky, Samoyed hoặc chó Becgie Đức, nếu nhất định phải nuôi chó cỡ vừa và nhỏ, cũng sẽ chọn Corgi và Bichon, nhưng cô lại thích chó Poodle, dù sao thì cô rất thích Cà Rốt nhà mình.

Cô dừng một chút, do dự nói: "Nhưng sau khi Cà Rốt được ba tuổi thì trở nên lười vận động, không còn cắn giày và giấy vệ sinh nữa, cũng không thích chơi đồ chơi nữa, trở nên rất ngoan ngoãn... Cho nên tôi cũng không chắc có phải là Cà Rốt không, có khi chỉ là nhà tôi có chuột cũng nên..."

Quý Mộc Miên nhìn cô một cái, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Chị đưa bát tự của mình cho tôi, tôi mở thiên nhãn cho chị, chị tự mình xem đi."

Tim Lam Lam đập rộn ràng, nếu Quý đại sư nói như vậy, có phải là linh hồn của Cà Rốt thật sự ở trong nhà không?

Cô vội vàng gửi tin nhắn riêng.

Quý Mộc Miên nhìn bát tự của cô rồi bấm quyết, mở thiên nhãn cho cô, nói: "Chị đừng quay đầu lại, chỉ cần nhìn qua màn hình về phía sau là được."

Lam Lam nhìn vào màn hình, phát hiện trên ghế sofa phía sau cô quả nhiên có một chú chó poodle màu xám đang nằm, chính là cún cưng Cà Rốt của cô.

... Khoan đã, bên cạnh Cà Rốt còn có một chú chó poodle màu xám khác?

Hai chú chó nhỏ đồng loạt dựng thẳng đôi tai, dường như đang lén lút nghe cuộc trò chuyện giữa cô và Quý đại sư.

Lam Lam: "..."

Quý Mộc Miên: "Ồ, chị có thể hiểu thế này, đây là 'em rể' mà Cà Rốt tìm về cho chị đấy."

Lam Lam: ???

Cô trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin nổi, sau đó lập tức lắc đầu: "Không đúng! Rõ ràng tôi đã triệt sản cho Cà Rốt nhà tôi rồi mà!"

Là một chú chó đã triệt sản... lẽ ra nó sẽ không đi tìm bạn đời nữa chứ?

Phần bình luận không biết Lam Lam đã nhìn thấy gì, nhưng từ lời nói của cô, họ cũng đoán ra được tình huống lúc này và bắt đầu spam tin nhắn.

[Lam Lam nhìn thấy hai chú chó sao?]

[Có một con là Cà Rốt, còn con kia là 'trai hoang' mà Cà Rốt dẫn về à?]

[Ủa khoan, chó đã triệt sản vẫn có thể tìm bạn đời à?]

Quý Mộc Miên nói với Lam Lam: "Chị nhìn kỹ xem, Cà Rốt bây giờ đã trở về bộ dáng lúc hai tuổi, thời điểm đó chị vẫn chưa triệt sản cho nó."

Lam Lam: ...

Bình luận: ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro