⭐️ CHƯƠNG 88 ⭐️
Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
——————————
🌸🌸🌸
Trong lúc mọi người trên livestream đang bàn tán sôi nổi, tâm trạng của Lão Ngưu đã khá hơn một chút, nhưng nghĩ đến việc người nhà mình có thể gặp nguy hiểm, lòng ông ta lại nặng trĩu.
Ông ta nhìn Quý Mộc Miên, có chút gấp gáp hỏi: "Đại sư, rốt cuộc vì sao con ma đó lại muốn hại gia đình tôi? Hắn hại tôi còn chưa đủ sao? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?"
Quý Mộc Miên nói: "Hắn hại chú, chủ yếu là để chiếm đoạt thân thể của chú, bát tự của hắn và chú tương hợp, mà thân thể của chú lại cường tráng, là mục tiêu thích hợp nhất trong số tất cả những mục tiêu mà hắn nhắm tới. Nhưng tôi cũng đã nói rồi, cảm xúc của chú khi cực kỳ vui mừng là một thứ đại bổ, cho nên hắn sẽ nuốt hồn phách của chú. Sau khi hắn mang danh phận của chú trở về nhà, hắn sẽ cố ý để cho vợ con chú phát hiện ra hắn là giả, cố ý để lộ thân phận ma quỷ của mình, dọa vợ con chú sợ hãi. Cảm xúc khi cực kỳ sợ hãi cũng là thứ đại bổ, đến lúc đó hắn cũng sẽ nuốt hồn phách của vợ con chú."
Lão Ngưu: "..."
Nghe đến đây, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu rõ con ma kia muốn làm gì, và tại sao lại chọn ông ta và người nhà mình.
Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng ông ta ngược lại đã giảm bớt đi nhiều, có lẽ cũng bởi vì ông ta luôn tự nhủ rằng, Quý đại sư sẽ cứu ông ta và người nhà, cả nhà bốn người họ nhất định sẽ không sao.
Nhưng trên livestream vẫn còn có người thắc mắc.
[Con ma đó thật sự không sợ bị lộ hả? Hắn mang danh phận của lão Ngưu mà giết vợ con lão Ngưu, đó là ba mạng người đấy, hắn không sợ bị phát hiện rồi bị truy bắt à?]
[Đúng vậy, dù hắn là ma thì sao, chẳng lẽ không có đại sư hàng yêu trừ ma sao? ]
[Không hiểu nổi tại sao hắn lại phô trương như vậy. ]
Quý Mộc Miên giải thích cho mọi người: "Bởi vì sau khi hắn giết cả nhà Lão Ngưu, hắn sẽ lập tức trốn đi luyện hóa hồn phách của cả nhà họ. Đợi đến khi hắn xuất hiện trở lại, tu vi của hắn đã tăng mạnh, đại sư bình thường không thể đối phó được hắn. Hắn không sợ gì cả, đương nhiên cũng chẳng ngại gì."
Cậu nói rất uyển chuyển, nhưng trên thực tế, sau khi con ma đó ăn hồn phách của cả nhà Lão Ngưu sẽ trở thành lệ quỷ cực kỳ lợi hại, chỉ còn một bước nữa là có thể trở thành Quỷ Vương, tự nhiên cũng không sợ các thiên sư hay pháp sư bình thường trên thế gian này.
Những người trên livestream lờ mờ hiểu ra, không khỏi cảm thán: [May mà hôm nay Lão Ngưu đến tìm Quý đại sư xem bói, không thì sau này con ma đó chắc chắn sẽ còn hại thêm nhiều người nữa.]
Quý Mộc Miên: "Đúng vậy, lần này nếu hắn nếm được mùi vị ngọt ngào, sau này hắn sẽ tiếp tục nuốt hồn phách để tu luyện."
Lão Ngưu gãi đầu, nói: "Thật ra tôi cũng là nhất thời xúc động mới tìm Quý đại sư xem bói, chiều nay vì quá phấn khích nên tôi không chạy xe, mà đỗ xe ở ven đường xem livestream của Quý đại sư. Xem xong quẻ đầu tiên tôi vẫn chưa có ý định xem bói, đến khi quẻ thứ hai sắp kết thúc, không biết tại sao, tôi đặc biệt muốn tìm Quý đại sư xem một quẻ."
Quý Mộc Miên mỉm cười, nói: "Đó là vì chú chưa đến số phải chết, ông trời đã âm thầm dẫn dắt chú tìm đến tôi." Cậu nhìn qua tướng mạo của Lão Ngưu, nói: "Bình thường chú rất có lòng tốt, hơn hai mươi năm lái taxi đã gặp không ít người khó khăn, chú đều ra tay giúp đỡ. Ví dụ như hơn 20 năm trước, chú đến ga tàu hỏa đón khách, buổi trưa ăn cơm ở một quán ăn nhỏ bên ngoài ga tàu hỏa, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ bị mất ví tiền đang ngồi xổm trên đất khóc lớn, chú đã đưa hết tiền trong túi cho cô ấy, để cô ấy mua vé xe về quê, đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ đến chú, nhờ đó mà chú tích được công đức. Hay như vài năm trước, có một thiếu niên đi xe của chú đến cầu lớn, sau khi cậu ấy xuống xe, chú định đi tiếp, nhưng thấy cậu ấy có vẻ như muốn nhảy cầu tự tử, chú lập tức dừng xe, chạy đến cứu cậu ấy."
"Còn có rất nhiều chuyện nhỏ như vậy, đối với chú có lẽ đều là tiện tay mà thôi, nhưng đối với những người được chú giúp đỡ, chú không khác gì thần phật, cho nên trên người chú cũng tích lũy được rất nhiều công đức, thậm chí còn có thể mang lại lợi ích cho vợ con chú."
Có lẽ Lão Ngưu không giống như người giàu có, tùy tiện quyên góp vài triệu, vài chục triệu, nhưng Lão Ngưu là tuân theo nội tâm của mình, giúp đỡ rất nhiều người đang trong cảnh khốn cùng, những việc thiện như vậy mang lại công đức chẳng hề thua kém những người có tiền.
Mọi người trên livestream nghe xong câu chuyện của ông, đều khen ngợi Lão Ngưu.
[Thật là một người tốt!]
[Nhất định phải khen ngợi Lão Ngưu!]
[Đừng thấy Lão Ngưu mày rậm mắt to, dáng người có vẻ hơi hung dữ, nhưng lại là một người rất lương thiện!]
[Nghe những câu chuyện này thấy ấm lòng thật, Lão Ngưu, cảm ơn anh đã cho chúng tôi biết trên đời này vẫn còn có người tốt như vậy, tuy bình thường, nhưng rất vĩ đại.]
Lão Ngưu bị khen đến mức ngượng ngùng, nói: "Tôi... lúc giúp người thì thực ra cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cả, hơn nữa có rất nhiều chuyện tôi đã quên rồi... Quý đại sư nhắc đến chuyện ở ga tàu hỏa hơn 20 năm trước, thật ra tôi cũng gần như quên mất, vừa rồi mới nhớ ra, lúc đó đúng là tôi đã đưa hết tiền trong túi cho người phụ nữ kia. Hồi đó mấy người bạn cùng chạy taxi với tôi còn mắng tôi ngu, bảo người ta cầm tiền của tôi chạy mất, chắc chắn chẳng trả lại đâu. Nhưng tôi không hối hận, người ta khóc thảm như vậy, tôi giúp được thì tiện tay giúp thôi."
Hồi đó ông vẫn chưa kết hôn, là một người đàn ông độc thân, cũng chẳng cần tiêu pha gì nhiều.
Quý Mộc Miên nói: "Công đức mà chú tích lũy được, đều sẽ khiến cho vận mệnh của chú trở nên tốt hơn. Mặc dù hơn 20 năm qua, điều kiện kinh tế của chú không tốt lắm, đặc biệt là sau khi kết hôn sinh con, cuộc sống có chút eo hẹp, nhưng vợ chú rất tốt, con trai và con gái chú cũng rất có tiền đồ, đây chính là phúc báo của chú. Ví dụ như hôm nay, chú suýt chút nữa thì bị hại chết, nhưng vì công đức mà chú tích lũy được, ông trời đã dẫn lối cho chú tìm đến tôi, giúp chú hóa nguy thành an."
Lão Ngưu nghe cậu nói như vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười: "Vợ và con tôi quả thật rất tốt, mỗi ngày tôi làm việc rất mệt, nhưng nghĩ đến bọn họ, tôi lại tràn đầy động lực, có khi lái xe mệt mỏi, nghe thấy giọng nói của vợ tôi, tôi lại cảm thấy mình như có thêm rất nhiều sức lực."
Mặc dù điều kiện kinh tế của nhà họ rất bình thường, nhưng ông vẫn sống rất hạnh phúc.
Còn vợ con ông có cảm thấy hạnh phúc hay không, ông không rõ, nhưng ông rất tin tưởng rằng vợ và con đều yêu thương mình.
Quý Mộc Miên ăn một miếng trái cây, nói: "Vận mệnh cuối đời của chú và vợ đều rất tốt, con trai và con gái đều có triển vọng, sau này sẽ rất hiếu thảo với hai người."
Con trai và con gái của Lão Ngưu vào khoảng hơn 20 tuổi sẽ phát tài lớn, đây cũng là nhờ công đức mà Lão Ngưu tích lũy được.
Người lớn làm việc ác sẽ gây họa cho con cháu, còn người lớn làm việc thiện chắc chắn sẽ tích phúc báo cho đời sau.
Dĩ nhiên, Quý Mộc Miên không nói thẳng với lão Ngưu rằng con cái ông sẽ phát tài, chỉ bảo rằng họ có triển vọng. Như vậy, lão Ngưu vừa có thể kỳ vọng, vừa không khiến người ngoài quá ghen tị.
Lão Ngưu nghe xong quả nhiên rất vui, cười đến mức mắt híp thành một đường: "Tuyệt quá! Tôi tin vào lời tiên đoán của Quý đại sư!"
Bây giờ ông tràn đầy hy vọng vào tương lai, còn chuyện con ma hại người gì đó, đều bị ông ném ra sau đầu.
Mọi người trên livestream cũng mừng thay cho ông.
[Quả nhiên người tốt có phúc báo!]
[Quý đại sư luôn nói thiện có thiện báo, tôi thật sự tin rồi, sau này tôi cũng phải làm nhiều việc thiện hơn nữa!]
[Thật ra tôi càng cảm động hơn là, rõ ràng cuộc sống của Lão Ngưu cũng bình thường, nhưng chú ấy không oán trời trách đất, không oán hận xã hội, ngược lại còn giúp đỡ người khác trong khả năng của mình.]
[Đúng vậy, cho nên tôi cũng rất kính nể Lão Ngưu. Nghĩ kỹ lại, đôi khi tôi mệt mỏi vì công việc, đến nói chuyện với bố mẹ còn chẳng muốn, huống chi là đi giúp người khác.]
[+1, xem ra sau này chúng ta phải học tập Lão Ngưu, sống tích cực và lạc quan hơn! Ghi nhớ thiện có thiện báo!]
[Nhưng nếu chúng ta làm việc thiện với mục đích, liệu ông trời có thấy chúng ta quá thực dụng không?]
Khán giả trong phòng livestream phần lớn đều là người bình thường, một số người thỉnh thoảng cũng làm việc thiện trong cuộc sống hàng ngày, nhưng không phải ai cũng tràn đầy thiện ý như lão Ngưu. Giờ nghe Quý đại sư nói lão Ngưu tích công đức không chỉ cứu được cả nhà, mà con trai con gái sau này còn có triển vọng, điều này thực sự khiến mọi người không khỏi xao động.
Ai sống mà chẳng muốn bản thân và con cháu mình có cuộc đời tốt đẹp hơn?
Nếu làm việc thiện có thể mang lại phúc báo cho đời sau, chắc chắn mọi người đều sẵn lòng!
Nhưng nghĩ kỹ lại, Lão Ngưu làm việc thiện là xuất phát từ nội tâm, bọn họ làm việc thiện là vì muốn nhận được báo đáp, mục đích không được đơn thuần cho lắm, cũng không biết ông trời có ghi lại việc thiện của bọn họ hay không.
Quý Mộc Miên nhìn mọi người thảo luận, mỉm cười nói: "Luận hành vi không luận tâm, chỉ cần làm việc thiện, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, chung quy cũng có công đức."
Ngay lập tức, mọi người phấn chấn hẳn lên, lần lượt bày tỏ rằng sau này sẽ bắt đầu từ những việc nhỏ, từng chút một tích lũy công đức.
·
Lão Ngưu thấy mọi người bàn tán về việc làm thiện, trong lòng cũng vui vẻ, thậm chí còn thoáng chút tự hào, bởi lẽ mọi người thay đổi như vậy là nhờ nghe câu chuyện của ông.
Nhưng ông vô tình nhìn thấy tấm vé số trên tay mình, chợt nhớ ra chuyện con ma kia vẫn chưa được giải quyết xong, liền lập tức quay sang Quý Mộc Miên, trở lại chủ đề chính: "Đại sư, con ma kia phải làm sao đây? Liệu giờ hắn có đang xem livestream của cậu không?"
Quý Mộc Miên lắc đầu: "Yên tâm đi, giờ hắn đang ngủ ở địa bàn của mình, dưỡng sức để tối nay đến tìm chú."
Lão Ngưu rụt cổ: "Vậy thì tốt nhất hắn đừng đến tìm tôi..."
Quý Mộc Miên buồn cười không thôi: "Đừng sợ, tôi sẽ hủy tờ vé số trên tay chú, phá bỏ ám chỉ mà hắn đã đặt lên chú, hắn sẽ không thể hại chú được nữa, mà hắn cũng không thể đi hại người khác, bởi vì hắn sẽ bị phản phệ."
Lai lịch của con ma kia rất đơn giản, lúc còn sống là một tên du côn vô lại, vì say rượu nên ngã chết ở trên đường, khi còn sống tính tình hắn hung bạo, sau khi chết biến thành ma cũng rất hung tàn, nuốt chửng đám du hồn xung quanh, ngày càng mạnh lên. Về sau, hắn không cam lòng chỉ làm một con quỷ bình thường, thế là hắn bắt đầu tìm kiếm một số phương pháp tu luyện, dần dần trở thành lệ quỷ, rồi hắn biết được lệ quỷ có thể hóa thành quỷ vương, nhưng cần rất nhiều năng lượng—hoặc là nuốt lệ quỷ khác, hoặc là nuốt hồn phách người sống, từ đó hắn bắt đầu nhắm đến các mục tiêu.
Ban đầu hắn nuốt vài lệ quỷ, cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, liền chuyển mục tiêu sang người sống. Lão Ngưu là người sống đầu tiên hắn nhắm đến, hắn theo dõi lão Ngưu một thời gian, có thể nói là đã lên kế hoạch từ lâu. Cơ thể lão Ngưu rất khỏe mạnh, hồn phách cũng mạnh mẽ, hắn đánh giá hồn phách của lão Ngưu còn giá trị hơn cả một số lệ quỷ. Lần này hắn chọn ra tay vào dịp Lễ Vu Lan, là bởi vì lúc đó quỷ môn quan mở rộng, đám lệ quỷ ác quỷ làm loạn tăng lên, hắn muốn đổ chuyện này cho lệ quỷ khác, nhân cơ hội ẩn mình luyện hóa hồn phách của lão Ngưu.
Hắn cũng nhìn thấy được công đức trên người Lão Ngưu, nhưng hắn chắc chắn không ngờ công đức của Lão Ngưu lại dày như vậy, có thể khiến ông trời chỉ dẫn Lão Ngưu đến tìm cậu.
Quý Mộc Miên: "Chú ném tờ vé số xuống đất đi, đừng đến gần nó."
Lão Ngưu lập tức làm theo.
Quý Mộc Miên dựa vào bát tự của Lão Ngưu bấm đốt ngón tay niệm chú.
Chẳng mấy chốc, tờ vé số trên đất bỗng tự bốc cháy không tiếng động, tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Lão Ngưu không chịu nổi, bịt mũi chạy thẳng về phía cửa trung tâm thương mại phía trước: "Đại sư, thứ này thối quá!"
May mắn là ông đang ở quảng trường, hôm nay trời rất nắng, trên quảng trường gần như không có ai. Nếu không mà ngửi thấy mùi thối này, mọi người chắc sẽ nghi ngờ có xác chết bốc mùi, rồi chọn cách báo cảnh sát mất.
Quý Mộc Miên: "Sẽ hết nhanh thôi."
Quả nhiên, khi Lão Ngưu chạy đến cửa trung tâm thương mại, thì mùi hôi thối dần dần biến mất.
Quý Mộc Miên nhắc nhở: "Tôi sắp phá bỏ ám chỉ trên người chú, có thể sẽ hơi khó chịu, chú đừng hoảng sợ."
Lão Ngưu vội vàng vỗ ngực mình, nói: "Cậu yên tâm, tôi chịu được!"
Con ma kia đã đặt ám chỉ lên hồn phách của Lão Ngưu, muốn rút ám chỉ ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hồn phách, Lão Ngưu không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, lão Ngưu cảm thấy cơ thể đau nhói, cơn đau như tỏa ra từ linh hồn, nếu không phải có Quý đại sư nhắc nhở trước, phỏng chừng ông đã kêu lên thảm thiết rồi.
May mà cơn đau này chỉ kéo dài khoảng hai giây, ngay sau đó ông nghe thấy giọng nói bình thản của Quý Mộc Miên: "Xong rồi."
Trên mặt Lão Ngưu nhễ nhãi mồ hôi, giọng run run nói: "Cảm ơn đại sư!"
Quý Mộc Miên: "Tôi sẽ gửi cho chú vài lá bùa hộ thân sau, chú và người nhà mang theo bên mình, nghỉ ngơi một thời gian, cơ thể mọi người sẽ hồi phục thôi."
Lần trước cậu đã mua ngọc thạch từ chỗ lão Cao, nhưng chưa kịp khắc trận pháp và văn tự lên, tạm thời chưa gửi được cho gia đình lão Ngưu. Dù vậy, bùa hộ thân cũng đủ hiệu quả để giúp cả nhà ông phục hồi.
Lão Ngưu thở phào, dần cảm thấy cơ thể mình như nhẹ nhõm hơn nhiều. Đứng ở cửa trung tâm thương mại, đón luồng khí mát từ trong thổi ra, ông cũng không còn thấy toàn thân lạnh buốt nữa.
"Đại sư, giờ tôi thấy cơ thể rất thoải mái, cũng không còn lạnh nữa!" Lão Ngưu mừng rỡ, không ngừng khen ngợi và cảm ơn, "Cậu thật sự quá lợi hại! Cảm ơn cậu đã cứu tôi và vợ con tôi!"
Quý Mộc Miên cười một tiếng: "Chuyện của chú cũng coi như là giải quyết triệt để rồi, còn về phần tên quỷ kia, chú không cần lo lắng, vào thời khắc ám chỉ trên người chú bị phá bỏ, hắn sẽ hồn phi phách tán."
...
Nghĩa trang ở ngoại ô phía tây thành phố nơi Lão Ngưu ở, tên quỷ nam đang nằm trong một ngôi mộ — lúc sống hắn là lưu manh, sau khi chết người nhà đương nhiên sẽ không mua mộ huyệt cho hắn, nhưng trong nghĩa trang này có không ít âm hồn đã xuống địa phủ, nên hắn tùy tiện chiếm một chỗ làm địa bàn.
Lần này hắn nghỉ ngơi trong mộ, chỉ đợi đến tối để hưởng bữa tiệc lớn. Nhưng trong lúc ngủ, hắn bỗng cảm thấy hồn phách đau đớn dữ dội.
"A ——" Hắn đột nhiên tỉnh lại, ôm đầu gào thét thảm thiết.
Ngay sau đó, hắn thấy hồn phách của mình ngày càng trong suốt, đây là dấu hiệu của hồn phi phách tán.
"Không... Không thể nào! Là ai đang hại ta?" Thậm chí hắn còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hồn phách của hắn đã trong suốt hơn phân nửa.
Hắn lập tức vận dụng tu vi trên người để phản kháng, nhưng phát hiện tu vi của mình như bị phong tỏa. Dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể thoát khỏi tình trạng hồn phách ngày càng trong suốt.
Càng khiến hắn sụp đổ hơn là, lúc này có một người phụ nữ đột nhiên xông vào mộ huyệt của hắn, trực tiếp cắn nuốt một nửa hồn phách còn chưa biến thành trong suốt của hắn.
"Cô... cô là ai?!" Hắn chỉ kịp thốt lên câu này, rồi không nói thêm được gì nữa.
Bởi vì một nửa hồn phách của hắn đã tan thành mây khói, một nửa hồn phách bị người phụ nữ cắn nuốt, hắn hoàn toàn biến mất.
Người phụ nữ nhai nuốt nửa hồn phách của hắn, vẻ mặt ghét bỏ: "Chậc, lúc sống là lưu manh thích trêu ghẹo con gái nhà lành, sau khi chết nuốt vô số du hồn vô tội, có thể nói là tác oai tác quái, thảo nào khó ăn thế này!"
Nếu Lão Ngưu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là cô gái xinh đẹp mà ông ta đã chở vào tuần trước.
Chỉ có điều, cô gái vừa cắn nuốt lệ quỷ này chẳng hề hiền lành như khi ở trước mặt lão Ngưu. Sau khi nuốt trọn hồn phách của tên quỷ kia vào bụng, cô chậm rãi nhìn sang bóng tối bên cạnh: "Đại nhân, chắc là tôi không có vi phạm quy tắc của địa phủ đâu nhỉ? Nói ra thì tôi cũng đang giúp địa phủ trừ hại, chắc là địa phủ sẽ không truy cứu trách nhiệm của tôi nữa chứ?"
Ở góc khuất, có một âm sai đang theo dõi cô.
Lúc sống cô là y tá, đã cứu không ít người, trên người mang công đức. Sau này cô qua đời vì tai nạn xe, vì chết oan lại có công đức, nếu cô đi đầu thai, nhất định sẽ đầu thai vào một gia đình giàu sang phú quý. Nhưng cô chọn ở lại địa phủ, mà với công đức cô tích lũy được, cô hoàn toàn có thể đảm nhận một chức vụ ở địa phủ, nhưng khi sống cô đã quá mệt mỏi, sau khi chết chỉ muốn nghỉ ngơi cho thoải mái, cho nên uyển chuyển từ chối công việc của địa phủ, vẫn luôn ở địa phủ làm người rảnh rỗi.
Mỗi năm tới lễ Vu Lan, cô đều nhân lúc quỷ môn quan mở rộng để về thăm nhà, rồi tiện thể dạo quanh thành phố.
"Hạ Xu Lâm, có phải cô quên tuần trước đã đi xe taxi của Ngưu Lực Siêu, khiến Ngưu Lực Siêu nhiễm phải âm khí, dẫn đến kiếp nạn hôm nay không? Mà cô vì mắc lỗi này nên mới bị tôi giám sát." Âm sai nhíu mày, nói, "Nếu không phải Ngưu Lực Siêu tình cờ tìm đến Minh Hậu, mà Minh Hậu lại có công pháp thâm hậu, thì cả nhà Ngưu Lực Siêu rất có thể đã bị hại chết rồi."
Hạ Xu Lâm vuốt tóc trên vai, nói: "Cho nên tôi mới tự mình đến giải quyết tên quỷ này mà, cũng coi như là lập công chuộc tội."
Thật ra sau đó cô cũng ý thức được có thể mình đã gây rắc rối cho Ngưu Lực Siêu, nên cô vẫn luôn âm thầm theo dõi ông ta từ xa, cho dù Ngưu Lực Siêu không tìm người xem bói, cô cũng sẽ dốc hết sức lực ăn tên quỷ nam này, kể cả phải hồn phi phách tán cũng không tiếc. Dĩ nhiên, giữa các hồn ma không được phép nuốt lẫn nhau, nếu bị địa phủ phát hiện, chắc chắn sẽ bị truy cứu. Chỉ là tên quỷ này vốn nên hồn phi phách tán, bị cô ta nuốt một nửa, cũng không khác gì hồn phi phách tán, cho nên âm sai không truy cứu. Nhưng Ngưu Lực Siêu là bị cô ảnh hưởng mới chiêu đến tai họa lớn, điều này đã bị ghi vào trên đầu cô.
Âm sai nhìn cô một cái, nói: "May mà lúc cô còn sống đã cứu không ít người, cũng làm không ít việc thiện, công đức coi như là sâu, hơn nữa sau khi ý thức được mình sai vẫn luôn lập công chuộc tội, cho nên cấp trên mới không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng nếu lần sau lại phát sinh chuyện như vậy, cô chắc chắn sẽ bị trừng phạt."
Hạ Xu Lâm lập tức nghiêm túc, nói: "Tôi biết sai rồi... Sau này tôi sẽ cố gắng ít đến dương gian."
Thành thật mà nói, cô cũng chỉ đến dương gian thăm bố mẹ vào lễ Vu Lan thôi, nhưng nếu điều đó gây phiền hà cho người sống, thì sau này kể cả lễ Vu Lan cô cũng sẽ ở lại địa phủ vậy.
Âm sai trầm mặc một lát: "Nếu cô trở thành âm sai, sau này gặp phải người sống sẽ không khiến người sống nhiễm phải âm khí, cũng sẽ không gây ra tai họa."
Hạ Xu Lâm cười khanh khách: "Thì ra anh muốn thuyết phục tôi làm âm sai à."
Trước đây cô luôn từ chối công việc của địa phủ, nhưng lần này cô lại có chút động lòng. Dù sao cô cũng suýt hại chết Ngưu Lực Siêu, nếu trở thành âm sai, có thể tránh được nhiều rắc rối.
Thấy cô đồng ý làm đồng nghiệp của mình, khóe môi âm sai nhếch lên một nụ cười: "Đi thôi, tôi đi làm giấy tờ cho cô."
Hạ Xu Lâm cùng hắn rời đi, vừa đi vừa nói chuyện phiếm: "Minh Hậu quả nhiên danh bất hư truyền, vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, giá mà tôi được làm việc dưới trướng Minh Hậu thì tốt biết mấy."
Âm sai: "Vậy cô phải đánh bại tôi trước, sau đó đánh bại cấp trên của tôi, cuối cùng đánh bại luôn Bạch Vô Thường đại nhân mới được."
Hạ Xu Lâm: "..."
Sợ rồi sợ rồi.
Minh Hậu gì đó, cứ đứng từ xa ngưỡng mộ thôi vậy!
·
Bên phía Quý Mộc Miên đương nhiên không biết cô gái xinh đẹp mà Lão Ngưu chở lần trước đã trở thành âm sai.
Sau khi mọi việc xong xuôi, lão Ngưu cảm ơn cậu ngàn vạn lần, còn nói rằng sau này nhất định sẽ đến miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành dâng hương cho Thành Hoàng Gia, rồi xuống mic.
Ba quẻ ngày hôm nay kết thúc rất nhanh, Quý Mộc Miên nhìn thời gian, mới có 5 giờ chiều.
Trên livestream cũng cảm thán.
[Đây hẳn là lần livestream kết thúc sớm nhất của Quý đại sư.]
[Mọi người ơi, tôi phát hiện hôm nay người giàu xem quẻ không có ai chết đấy!]
[Vậy đây là phá vỡ quy tắc sao?]
[Vợ ơi, hôm nay kết thúc sớm quá, hay là xem thêm một quẻ nữa đi? Biết đâu quẻ thứ tư lại là người giàu thì sao!]
Quý Mộc Miên buồn cười lắc đầu: "Một ngày ba quẻ, đây là quy tắc, tôi không thể phá được."
Vốn dĩ cậu cũng chẳng nói người giàu xem quẻ là phải có người chết, chỉ là khán giả trong phòng livestream thích đùa vậy thôi, giờ quy tắc này bị phá cũng tốt.
Nhóm Hoa Mộc Miên không nỡ để cậu xuống live sớm như vậy: [Vợ ơi đừng xuống vội, hay là chúng ta trò chuyện một lúc đi?]
Quý Mộc Miên suy nghĩ một chút: "Cũng được."
Chủ yếu là hôm nay Bùi Cửu Cảnh vừa về Đồng Thành đã đi xuống đáy U Minh, đến bây giờ còn chưa về, cậu cũng có hơi buồn chán.
Cậu uống một ngụm nước, nói về chuyện xem bói trên mạng ngày hôm qua. Dĩ nhiên, cậu bỏ qua tên tuổi và chi tiết sự việc của người liên quan, chỉ nhấn mạnh mối nguy hại, nhắc nhở mọi người đừng tùy tiện xem bói trên mạng.
Một số người trẻ tuổi trong livestream nghe xong rất kinh hãi.
[Vãi, tôi cũng từng xem bói trên mạng! May mà không điền sinh thần bát tự!]
[Tôi cũng từng vô tình nhấp vào một trang web xem bói, nhưng không biết bát tự của mình, cũng lười hỏi mẹ, nên tắt luôn, nguy hiểm thật!]
[Bạn cùng phòng của tôi thích tìm mấy đại sư lạ mặt trên mạng để xem bói, tôi phải nhanh chóng nhắc nhở cô ấy một tiếng, tuyệt đối không được đưa bát tự cho người lạ!]
[Lầu trên, bảo bạn cùng phòng của bạn đến tìm Quý đại sư đi! Quý đại sư xem bói chuẩn như vậy, đảm bảo bạn cùng phòng của bạn sẽ hài lòng!]
Quý Mộc Miên mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn bạn khán giả này trước vì đã mang khách hàng đến cho tôi nhé."
Sau đó, trên livestream lại bàn luận về lễ Vu Lan, mọi người kể lại một số trải nghiệm của bản thân, hoặc là những câu chuyện ma quỷ đã nghe được, chẳng mấy chốc, không ít người trên livestream đã kêu lên sợ hãi.
Quý Mộc Miên cười nói: "Những câu chuyện thoáng qua này nghe đúng là hơi đáng sợ, tôi dẫn mọi người đi dạo quanh miếu Thành Hoàng nhé."
Cậu cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng, hướng ống kính về phía hậu viện.
Lúc này Trạch Linh đang dẫn Tiểu Mị Linh và Quỷ nhi chơi đùa ở hậu viện, cậu có thể nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng. Nhưng trong mắt người ngoài, thì chính là Tiểu Mị Linh ngồi một mình trên đất chơi đùa.
Quý Mộc Miên chỉ là lia ống kính lướt qua Tiểu Mị Linh, thực ra cậu muốn cho mọi người xem hành lang và cây bồ đề trong sân.
Nhưng nhóm Hoa Mộc Miên mắt tinh đã nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Mị Linh, lập tức sôi trào.
[Vãi! Hóa ra em trai trông đẹp thế này!!!]
[Dù em trai không giống vợ lắm, nhưng cũng như vợ, ngũ quan đẹp đến không tưởng, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân như vợ!]
[Aaaa em trai dễ thương quá, muốn trộm về!]
[Gấp, đợi online, làm thế nào để tranh giành quyền nuôi con với người lạ đây.]
[Chúng ta tự mở tòa án phán xử đi, thứ hai, tư, sáu, chủ nhật thuộc về tôi, thứ ba, năm, bảy thuộc về bạn.]
[Sao cậu lại nhiều hơn tôi một ngày, phản đối!]
[Khụ, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm, nó không phải do tôi sinh.]
Quý Mộc Miên thấy trên livestream đều đang thảo luận về Tiểu Mị Linh, cười tủm tỉm nói: "Xem ra Linh Linh rất được hoan nghênh."
Hoa Mộc Miên: [Đúng vậy, chúng tôi đều thích em trai! Cho nên có thể để em trai lộ mặt thêm một lần nữa không?]
Quý Mộc Miên: "Vậy không được."
Vừa rồi cậu chỉ vô tình lia máy quay khiến Tiểu Mị Linh lộ mặt, thời gian không dài, nếu lại để Tiểu Mị Linh xuất hiện, phòng livestream của cậu phỏng chừng sẽ bị khóa.
Đương nhiên là nhóm Hoa Mộc Miên cũng biết điểm này, cho nên sau khi đùa giỡn một lúc, họ cũng không ép buộc thêm nữa.
Tiếp đó, Quý Mộc Miên dẫn mọi người xem môi trường hậu viện của miếu Thành Hoàng.
Ai nấy đều khen môi trường ở đây đặc biệt tốt, thật muốn dọn vào ở luôn.
Có Hoa Mộc Miên đã phát hiện ra những căn phòng mang phong cách cổ kính, bỗng nảy ra ý tưởng lạ.
[Vợ ơi, phòng của anh đẹp trai là phòng nào vậy?]
[Anh đẹp trai không ở cùng phòng với vợ đấy chứ?]
[Ồ ồ ồ, tiến triển nhanh như vậy sao?]
[Hì hì hì, tôi nhớ đến mấy bài đăng có hình minh họa trong siêu thoại Mộc Cảnh... nước miếng, có thể cho tôi chui dưới gầm giường không?]
[Chị em à, cậu đến muộn rồi, dưới gầm giường đã có bảy chị em, không chen thêm được đâu!]
[Vậy tôi đứng cạnh giường xem, xem xong sẽ tả lại bằng chữ cho các chị em.]
Quý Mộc Miên: "..."
Cậu nhớ tới những hình ảnh trong siêu thoại, vành tai bất giác trở nên nóng bừng.
May mà bây giờ ống kính đang hướng về phía cây bồ đề, trên livestream không nhìn thấy mặt cậu.
"Được rồi, thời gian cũng gần hết rồi, tôi cũng nên xuống live đây." Cậu đợi hơi nóng trên vành tai tan bớt, mới hướng ống kính về phía mình, nói, "Hẹn gặp lại mọi người sau ba ngày nữa."
Sau đó cậu dứt khoát tắt livestream.
·
Sau khi xuống live, Quý Mộc Miên không đi chơi cùng mấy người Tiểu Mị Linh, mà là trở về phòng.
Cậu không vào siêu thoại, mà là đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Lễ Vu Lan sắp đến, quỷ môn quan ở khắp nơi mở rộng, địa phủ chắc hẳn rất bận. Làm Minh Chủ, Bùi Cửu Cảnh chắc chắn càng bận... mà mãi đến giờ cậu mới nhận ra điều này.
Nói ra thì cũng không trách cậu được, Lễ Vu Lan là dịp để đốt giấy tiền cho người thân đã khuất trong nhà, mà cậu là cô nhi, chưa từng trải qua lễ Vu Lan, cho nên ấn tượng của cậu đối với ngày này không sâu sắc lắm. Lần trước, ông Hoàng ở tiệm bán đồ hương nến bên cạnh có nhắc lễ Vu Lan đến, cửa hàng đông khách lắm, cậu cũng chẳng cảm thấy gì. Đến hôm nay, qua chuyện của lão Ngưu, cậu mới nhận ra chắc chắn có rất nhiều ác quỷ lệ quỷ nhân cơ hội làm loạn, vậy thì nhân viên địa phủ hẳn sẽ rất bận.
Cậu suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn hỏi Phạm Thập Tứ: [Gần đây các anh có bận không?]
Thực ra cậu định hỏi Tạ Thập Tam, nhưng nhớ đến việc Tạ Thập Tam cầm miếng bò bít tết rồi biến mất luôn, cậu cũng ngại không hỏi.
Trong lúc chờ đợi Hắc Vô Thường đại nhân trả lời, cậu lại nghĩ đến ông nội Đường, nói ra thì ông nội Đường cũng là người thân duy nhất của cậu. Cậu định tối nay hỏi xem ông ấy có cần cậu đốt ít vàng mã không.
Qua khoảng nửa phút, Phạm Thập Tứ trả lời lại hai chữ: [Cũng tạm.]
Quý Mộc Miên: ...
Hắc Vô Thường đại nhân chỗ nào cũng tốt, chỉ là nói chuyện có hơi chậm chạp, lại quá ngắn gọn!
Cậu đành phải nói thẳng: [Lễ Vu Lan đến rồi, địa phủ chắc bận lắm nhỉ?]
Phạm Thập Tứ: [Lão đại chắc bận lắm.]
Phạm Thập Tứ: [Anh dâu, lão đại đã về miếu Thành Hoàng, sắp đến rồi.]
Quý Mộc Miên: "..."
Cậu vừa quay đầu đã thấy chồng mình dựa vào cửa, mỉm cười nhìn cậu.
Ánh nắng chiều từ phía sau chiếu lên người đàn ông, bao bọc hắn trong vầng sáng cam rực rỡ, trông càng thêm anh tuấn.
Quý Mộc Miên lập tức tiến lên đón: "Anh về rồi!"
Rõ ràng buổi trưa mới tách ra, chỉ một buổi chiều không gặp, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy mình có chút nhớ hắn.
Bùi Cửu Cảnh ôm cậu vào trong lòng, dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn, thấp giọng đáp: "Ừm."
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc.
Quý Mộc Miên vẫn canh cánh chuyện lễ Vu Lan, kéo người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, nói ra lo lắng của mình.
Bùi Cửu Cảnh xoa mặt cậu: "Lễ Vu Lan mỗi năm đều có một lần, nhân viên công tác địa phủ sớm đã quen rồi, Miên Miên không cần lo lắng."
Quý Mộc Miên nghĩ lại cũng đúng, địa phủ chắc chắn đã có kinh nghiệm từ lâu, lập tức yên tâm hơn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Bùi Cửu Cảnh lại khiến lòng cậu thắt lại: "Dù vậy, rất có thể Chúc Lệnh sẽ nhân dịp lễ Vu Lan này mà tập hợp ác quỷ lệ quỷ để đối phó với địa phủ, nên hai ngày tới có thể anh sẽ hơi bận."
Quý Mộc Miên biết hắn chuẩn bị đi đối phó Chúc Lệnh, không khỏi nắm chặt tay hắn: "Vậy... Anh phải cẩn thận."
Bùi Cửu Cảnh bất ngờ kéo tay cậu, vòng qua eo, ôm cậu ngồi đối diện trên đùi mình: "Bảo bối, em không tin anh sao?"
Đây là lần thứ hai hắn gọi Quý Mộc Miên là bảo bối.
Khuôn mặt Quý Mộc Miên lập tức đỏ bừng.
"Hửm?" Người đàn ông nhẹ nhàng cắn khóe môi cậu, thấp giọng dỗ dành cậu.
Quý Mộc Miên: "..."
Cậu cảm thấy đầu óc mình sắp hóa thành keo dán, mơ hồ nhớ đến việc Vu Hoành từng bại dưới tay Bùi Cửu Cảnh, hơn nữa người của Tổng cục Quản lý Đặc biệt đều rất tin tưởng Bùi Cửu Cảnh, vậy thì cậu là bạn đời của hắn tự nhiên cũng nên tin tưởng.
"Tin, tin tưởng mà..." Cậu đỏ mặt, thì thầm nói ra suy nghĩ của mình.
Bùi Cửu Cảnh nhân lúc cậu há miệng, cắn lấy môi cậu.
Sau nụ hôn sâu, người đàn ông kề trán vào trán cậu, bất ngờ khẽ nói: "Cái siêu thoại kia, anh đã xem rồi."
Quý Mộc Miên đột nhiên trợn to hai mắt, ý thức cũng bừng tỉnh.
Bùi Cửu Cảnh khẽ cười một tiếng: "Có vài tư thế quá táo bạo, anh nghĩ nên lược bớt, Miên Miên thấy sao?"
Quý Mộc Miên: "..."
Khụ, cậu phải nói sao đây, cậu còn định học hỏi nữa mà.
... Hắn sẽ không nghĩ cậu háo sắc quá chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro