Chương 69: Đừng để hắn chết quá dễ dàng!
Trong mắt nàng ta bùng lên một tia lửa, như ánh sáng xẹt qua đêm tối, sáng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đoạn Huyền vui mừng khôn xiết nhìn nàng, cơ thể hơi run rẩy, môi mấp máy mãi mới có thể nói được thành câu: "Thật sao?"
"Thật." Phong Nguyệt gật đầu, nhìn thẳng vào mặt nàng ta nói: "Nhưng mà, hắn đến thì cô phải nghe theo ta, không thể hành động thiếu suy nghĩ."
Không thể hành động thiếu suy nghĩ? Mặt Đoạn Huyền cứng đờ, ngũ quan hơi vặn vẹo, căm giận nói: "Hắn ở trước mặt ta, ta bất kể dùng cách gì, nhất định cũng phải giết hắn! Ngươi bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ?"
"Ta biết cô sẽ như vậy, nên mới bảo cô phải nghe lời ta." Phong Nguyệt khẽ thở dài: "Giết một con súc sinh, rồi phải trả giá bằng mạng sống của mình, có đáng không?"
"Đáng chứ! Nếu không phải vì muốn giết hắn, ta tại sao lại còn sống?" Mắt Đoạn Huyền dần đỏ ngầu, giọng nói trở nên khàn đặc, giống như một ông lão đang thoi thóp hơi thở cuối cùng, toàn thân chỉ dựa vào một hơi thở để chống đỡ.
Phong Nguyệt vỗ bả vai nàng ta rồi nói: "Nếu giết như cô, hắn sẽ chỉ đau đớn mà chết, sao tính là trừng phạt được? Chi bằng cứ giao cho ta, cái mạng này của cô còn phải giữ lại để mỗi năm tế bái cho muội muội cô. Nếu không xuống dưới đó, nàng ấy sẽ phải chịu đói, không tốt đâu."
Đoạn Huyền sững sờ, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi nàng: "Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ngươi biết chuyện của muội muội ta."
Khi vào Mộng Hồi Lâu, nàng ta chỉ kể chuyện của mình với Kim ma ma. Kim ma ma từng nói, ngoại trừ chủ nhân của Mộng Hồi Lâu, sẽ không có người thứ tư biết chuyện này.
"Ta là ai có quan trọng không? Điều quan trọng chẳng phải là đại thù của cô sắp được báo sao?" Nàng liếc mắt đầy quyến rũ nhìn nàng ta: "Cô cũng phải cảm ơn Hà Sầu, nếu không phải nàng ấy, Triệu Lân và Chu Trăn Thiện sẽ không ngã ngựa thuận lợi như vậy, chúng ta cũng không thể dễ dàng động đến Lý Huân, mà còn không gây ra hậu quả quá nghiêm trọng."
Đồng tử Đoạn Huyền co lại, nàng ta kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt suy tư, một lúc sau bừng tỉnh, càng thêm kinh ngạc: "Ngài..."
"Khi vào Mộng Hồi Lâu, Kim ma ma đã hứa với các cô, có thù ắt sẽ báo. Nhưng các cô cũng đã hứa với bà ấy, sau khi báo thù sẽ hoàn lương, sống một cuộc đời bình yên, không coi thường mạng sống." Phong Nguyệt cười đáng yêu, nghiêng đầu nói: "Đã nói thì phải làm nha."
Cảm xúc dâng trào, trăm vị hỗn tạp. Đoạn Huyền trấn tĩnh một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, nhào tới ôm Phong Nguyệt mà gào khóc!
"Này này, nước mũi của cô!"
"Chủ..."
"Chủ cái gì mà chủ, ta là Phong Nguyệt! Sau này còn phải đoạt mối làm ăn của cô với vị kia!"
"Ta..."
"Thôi được rồi, cô khóc xấu như ma vậy." Miệng thì không chút nương tình châm chọc nàng ta, Phong Nguyệt ngồi bệt xuống, tay rất dịu dàng xoa đầu nàng ta.
Cú xoa này khiến Đoạn Huyền khóc càng dữ hơn, cả Mộng Hồi Lâu đều nghe thấy động tĩnh.
Kim ma ma vặn vẹo người lao lên, dẫn theo Vi Vân và những người khác, xông vào phòng hỏi: "Sao thế sao thế?"
"Phong Nguyệt, cô bắt nạt Đoạn Huyền à?"
Phong Nguyệt gượng cười, bất lực giang tay với cửa: "Chắc nàng ấy nhớ ta quá, thấy ta về nên xúc động thôi."
Này thì xúc động quá rồi đấy! Kim ma ma lắc đầu, gân cổ lên nói: "Được rồi, có cô nương về là tốt, khóc cái mà mà khóc, xui xẻo lắm! Rửa mặt chuẩn bị tiếp khách tối nay đi!"
Nước mắt nước mũi đều dính lên người Phong Nguyệt, Đoạn Huyền hít sâu một hơi, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Thoải mái thật."
Phong Nguyệt lắc đầu, ghét bỏ nhúm lấy xiêm y của mình: "Ta không thoải mái, ta muốn đi tắm!"
Đoạn Huyền bật cười, nhìn nàng thật sâu, sau đó trầm giọng nói: "Đi thôi, Phong Nguyệt cô nương."
"Được." Phong Nguyệt mang y phục đi giặt, lao như bay xuống lầu.
Bản edit này thuộc quyền sở hữu của wattpad xingyueluo.
Phủ Sứ Thần.
Ân Qua Chỉ ngồi trong viện đọc sách cả buổi chiều, tâm trạng không quá tốt. Y nhìn hoa cỏ trong sân, nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt.
"Chủ tử?"
Quan Chỉ hiểu ý, nói: "Nếu người không thích mấy cái này, chi bằng gọi người đến dọn sạch đi?"
"Không cần." Ân Qua Chỉ nói: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã tìm ra chưa?"
"Dạ." Quan Chỉ chắp tay: "Lý Huân đó không có mối quan hệ gì với Phong Nguyệt cô nương. Nhưng trong trận chiến Bình Xương, hắn đã làm hại không ít dân nữ. Sau này vì dân tình nước Ngụy sục sôi mà buộc phải rút về thành Bất Âm, chỉ làm giáo đầu quân giữ thành."
Dân nữ sao? Ân Qua Chỉ suy nghĩ một lát lại lắc đầu. Chuyện nhỏ như vậy, không cần y phải ra tay.
"Vậy thì hoàng hôn ngày mai, mời hắn đến Mộng Hồi Lâu gặp mặt một chút."
"Vâng."
Công việc làm ăn của Mộng Hồi Lâu đã khởi sắc trở lại. Những người ham mê sắc đẹp, đa số chỉ coi trọng cái đẹp, ai quản những tranh chấp rối ren kia chứ? Vì vậy, hoàng hôn hôm đó, khi Lý Huân đến cửa Mộng Hồi Lâu, hắn nhìn thấy các cô gái đang đứng vẫy vẫy, khách ra khách vào tấp nập.
"Nơi tốt!" Trong mắt Lý Huân lộ ra vẻ hưng phấn, hắn gật đầu liên tục, thầm nghĩ Ân đại hoàng tử mời hắn đến nơi này, chắc chắn không phải để thẩm vấn.
Hắn yên tâm bước vào, Kim ma ma vừa thấy hắn đã cười hì hì dẫn hắn lên lầu: "Đại nhân mời đi lối này."
Tầng ba tối đen, không có một căn phòng nào sáng đèn. Lý Huân có chút kỳ lạ: "Tầng này, có người bao rồi sao?"
"Không phải sao? Có vị khách hào phóng đã bao trọn rồi, chỉ tiếp đón một mình ngài thôi." Kim ma ma che miệng cười, đứng trên cầu thang tầng hai không đi nữa: "Ngài cứ việc đi lên, bên trong có không ít cô nương, bất kể náo nhiệt thế nào, cũng sẽ không có ai đến quấy rầy."
Tốt vậy sao? Lý Huân xoa xoa tay, cười đầy thâm ý hai tiếng, rồi nhấc vạt áo chạy lên.
Tất cả các phòng đều tối đen, nhưng có một căn phòng đang mở cửa, bên trong ẩn hiện tiếng cười duyên dáng của các cô nương.
Hắn thường xuyên đi tới thanh lâu, nhưng Mộng Hồi Lâu là nơi tiêu tốn khá nhiều tiền, hắn chưa đến bao giờ. Có cơ hội này, đương nhiên phải phóng túng một phen!
Lý Huân hăm hở bước vào phòng, chắp tay trước: "Điện hạ, ti chức đến muộn, mong ngài thứ tội!"
Bên cạnh có một thân thể mềm mại quấn lấy hắn. Một tấm khăn voan lướt qua trước mặt hắn, cô nương đó cười khúc khích: "Đại nhân đến muộn như vậy, khiến các nô gia phải chờ. Công tử nói, phải hầu hạ ngài thật tốt. Nếu hầu hạ không tốt, chúng nô gia sẽ không có tiền thưởng!"
"Đúng vậy." Lại có một cô nương khác dựa vào, bàn tay ngọc ngà kéo thắt lưng của hắn, giọng nói ngọt ngào làm người ta mềm cả xương: "Đến đây nào! Chúng ta chơi trốn tìm trước nhé?"
Một ngụm rượu được đưa đến môi hắn. Lý Huân há miệng uống, mặc cho họ dùng thắt lưng bịt mắt hắn, rồi cười nói: "Điện hạ đối xử với ti chức thật hậu đãi! Vậy thì ti chức xin không từ chối!"
Vừa nói, hắn đưa tay ra định tóm lấy người bên cạnh.
Một tiếng "á" nhẹ nhàng vang lên, các cô nương tản ra, tiếng cười không ngớt. Lý Huân vốn là người háo sắc, càng thích chơi trò mới lạ, hắn thực sự rất thích trò chơi này. Hắn ra tay rất nhanh, tóm được một cô nương, cô nương đó liền cười nói: "Nô gia là Vi Vân."
Nói xong, nàng ta liền thoát ra, chạy mất hút.
Lý Huân cười lớn, rồi tóm lấy một người khác, hỏi: "Nàng là ai?"
"Nô gia là Kim Linh."
Bị cuốn vào trò chơi, Lý Huân xoay vòng vòng, đột nhiên chân trái vấp chân phải, ngã mạnh xuống đất.
Tiếng cười trong phòng bỗng im bặt.
Có chút kỳ lạ. Lý Huân chống người muốn đứng dậy, nhưng lại chạm vào một chút vải vóc. Trong lòng hắn mừng rỡ, lập tức lần theo quần áo ôm người vào lòng: "Ha ha, nàng tưởng không lên tiếng là ta không bắt được sao? Nàng là ai?"
"Nô gia, là Tiểu Cầm đây." Giọng nói âm u, với âm cuối kéo dài, khiến Lý Huân giật mình.
Tiểu Cầm?
Hắn giật mạnh miếng vải che mắt xuống. Trước mắt hắn hiện lên một khuôn mặt ma quỷ trắng bệch, lông mày và mắt còn nét ngây thơ, miệng đỏ như máu, mắt thâm đen. Nàng ta vừa khóc vừa cười nhìn hắn: "Đại nhân không nhớ Tiểu Cầm nữa sao?"
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên đến tim. Lý Huân sợ hãi lùi lại mấy bước, mãi một lúc sau mới kinh hoảng hét lên: "Ma!"
"Hì hì hì." "Tiểu Cầm" từ từ bò về phía hắn, âm u nói: "Không phải đại nhân thích nô gia nhất sao? Nói muốn nô gia hầu hạ cả đời. Bây giờ nô gia đến hầu hạ ngài rồi, ngài đừng đi mà..."
"Aaaa!" Lý Huân run rẩy chạy tán loạn, nhưng phát hiện trong phòng không có một ai! Vật ở sau lưng bò rất chậm, nhưng lại khiến hắn có cảm giác ngạt thở của cái chết đang đến gần. Hắn theo bản năng đập mạnh vào cửa.
"Lạch cạch." Chiếc xích sắt treo ngoài cửa vang lên một tiếng, nhưng cửa không mở được.
Lý Huân vô cùng hoảng sợ, la hét ầm ĩ. Hắn vừa quay đầu nhìn con ma đang bò về phía mình, vừa đập cửa mạnh hơn: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
"Đó không phải là lời nô gia nên kêu sao?" Giọng nói âm u vang vọng khắp phòng. "Tiểu Cầm" đưa tay nắm lấy mắt cá chân của Lý Huân: "Đại nhân có nhớ không? Nô gia đã chết như thế nào?"
"Ta không nhớ! Ta không nhớ ngươi!" Một mùi khai nồng nặc lan tỏa, "Tiểu Cầm" ghét bỏ buông tay, từ từ đứng dậy: "Đại nhân không nhớ, nô gia nhớ. Nô gia bị đại nhân giết chết trên giường... Nô gia mới mười bốn tuổi thôi, đại nhân à!"
Sợ hãi tột độ sinh ra phẫn nộ. Lý Huân nhìn quanh, đột nhiên cầm lấy chân nến trên bàn ném về phía "Tiểu Cầm"!
Cây nến nhọn bay sượt qua tai, Phong Nguyệt nheo mắt, thầm nghĩ, may mà mình là người đóng vai ma, nếu là Đoạn Huyền, phản ứng không nhanh như vậy, chắc cũng bỏ mạng ở đây rồi.
Chưa nghĩ xong, một luồng gió mạnh đột nhiên thổi qua đầu. Cây nến trong tay Lý Huân lập tức biến mất, còn hắn thì không hiểu sao bị ném thẳng vào tường, phát ra một tiếng "bốp", rồi lăn xuống đất.
Phong Nguyệt nháy mắt liên hồi, ngẩng đầu nhìn xà nhà, rồi tiếp tục bò đến bên cạnh Lý Huân, thút thít khóc: "Đại nhân còn muốn giết nô gia một lần nữa, vậy thì đừng trách nô gia... Nô gia muốn quấn lấy đại nhân, lúc nào cũng ở bên cạnh đại nhân!"
Lý Huân kinh hoàng nhìn nàng ta. Hắn nghẹn một hơi ở lồng ngực, không lên được, cũng không xuống được, cuối cùng ngất lịm đi.
"Chậc, có mỗi tí gan vậy thôi à?" Phong Nguyệt hất tóc đứng dậy, bưng ly rượu trên bàn, rót một chút vào miệng hắn. Sau đó vỗ tay: "Các cô nương, nhanh nhẹn lên nào."
Một nhóm cô nương nấp trong phòng trong lần lượt đi ra. Đoạn Huyền đi sau cùng, trong mắt vẫn còn hằn sâu mối hận.
Phong Nguyệt vỗ vai nàng ta: "Đừng cho hắn chết quá sung sướng, ngoan, nghe lời ta."
"Vâng!" Đoạn Huyền gật đầu đáp, nhắm mắt lại. Sau đó, nàng ta cùng mọi người khiêng Lý Huân ném lên giường, rồi một đám người vây quanh chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro