Chương 106: Ai nói với chú cháu muốn dựa vào nhà họ Lâm?

Chương 106: Ai nói với chú cháu muốn dựa vào nhà họ Lâm?

Editor: Rydie

Lâm Kỳ nói lại một lần.

Sau đó ông ta thấy nữ sinh trước mặt trầm mặc một chớp mắt.

Lâm Kỳ hồi tưởng, vừa ông ta thật sự chỉ nói về đàn violon, vậy sao Tần Nhiễm lại có biểu cảm như vậy?

Một phút sau, Tần Nhiễm phục hồi tinh thần lại, không có cảm xúc gì mà mở miệng: "Không cần. "

Lúc cô đang kéo violon, Tần Ngữ còn không biết đang rúc trong cái góc xó xỉnh nào.

Lâm Kỳ ngước mắt nhìn Tần Nhiễm một cái, dường như đang ngạc nhiên trước sự lựa chọn của cô.

Không vẻ vui sướng bất ngờ như ông ta đoán trước.

"Vậy... Nghe mẹ cháu nói, cháu có chút nghiên cứu ở phương diện máy tính, nhà họ Lâm cũng có mấy sản nghiệp liên quan đến máy tính, cháu có thể đến công ty chậm rãi học hỏi." Lâm Kỳ đề nghị.

"Cảm ơn chú, nhưng cháu không cần." Tần Nhiễm từ chối một lần nữa.

"Cháu không cần vội vã từ chối chú như vậy, lựa chọn này thực ra rất tốt đối với cháu," Biểu cảm của Lâm Kỳ có chút phức tạp, khựng lại vài giây, "Chú cho cháu thêm mấy ngày, nếu cháu đổi ý thì gọi điện thoại cho chú."

Nói xong, Lâm Kỳ lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm cúi mặt, chậm rì rì duỗi tay nhận lấy.

Trong thương trường, Lâm Kỳ luôn rất biết ăn nói, nhưng hiện tại, ông ta nhìn nữ sinh trước mặt này, một tay đút túi, đôi mắt nửa khép, toàn thân đều toát ra vẻ người sống chớ gần, không tìm ra được đề tài nào.

Ông ta cầm di động xuống tầng.

Dưới tầng, Lý Ái Dung đứng ở bên cửa sổ kiểm tra tình hình của học sinh lớp 1, thấy Lâm Kỳ đi xuống từ trên tầng, hơi hơi híp mắt, dường như là cảm thấy người này trông quen.

**

Tần Nhiễm về lớp 9, tiết tự học sắp kết thúc.

Kiều Thanh đổi chỗ với bạn học ngồi phía trước cô, thấy cô trở về liền nghiêng người, ngồi trên ghế, hạ giọng: "Lão Ban gọi cậu đi làm gì?"

Tần Nhiễm ném danh thiếp lên bàn, lười biếng nhích lại gần phía tường, "Cổ vũ tớ chăm chỉ học tập."

Có lẽ là đề cập đến thành tích của Tần Nhiễm, Kiều Thanh buồn cười, "Ông ấy thế mà lại bảo cậu chăm chỉ học tập?"

Cậu ta ngay lập tức cảm thấy hứng thú, cũng không nói chuyện tiếp với người lúc trước, tò mò hỏi cô Cao Dương còn nói gì nữa không.

Hỏi vài câu xong liền nhìn thấy danh thiếp bị Tần Nhiễm ném ở một bên.

Kiều Thanh cầm lấy nhìn, sửng sốt, lại hạ giọng: "Lâm Kỳ tìm cậu à?"

"Ừ." Tần Nhiễm chậm rì rì sờ lấy sách trong hộc bàn.

"Ông ta tìm cậu làm gì?"

Tần Nhiễm lời ít mà ý nhiều nói một chút.

"Từ từ, cậu từng học đàn violon à?" Kiều Thanh sửng sốt, "Sao tớ chưa từng nghe cậu nói, cũng không thấy cậu kéo bao giờ?"

"Học khi còn nhỏ." Tần Nhiễm chống cằm, cảm xúc không vui mở miệng.

Kiều Thanh tự động phiên dịch thành cô học đàn violon không tốt, đây là suy nghĩ theo quán tính của người bình thường.

Bởi vì trước kia cô cũng chưa từng nói, nếu học khá, cô sẽ không không nói.

"Vậy sao cậu không đồng ý?" Một tay Kiều Thanh đặt trên bàn của mình, một tay lấy sách tiếng Anh che khuất mặt, hơi ngả về sau, "Thật ra chú Lâm nói rất có đạo lý, tốt hơn so với việc cậu phải đi làm thêm khắp nơi nhiều. Đây là cách cậu có thể chữa lành quan hệ với nhà họ Lâm, chú Lâm đã nhượng bộ."

Dừng một chút, Kiều Thanh lại tiếp tục mở miệng: "Hơn nữa, cậu từ chối ông ta, về sau phải làm sao bây giờ? Nhà họ Lâm ở thành phố Vân khá có tiếng nói đấy, cậu làm như vậy, liệu chú Lâm có cảm thấy cậu không biết tốt xấu không?"

Sự lo lắng và nghi ngờ của Kiều Thanh cũng có đạo lý.

Hiện tại, Tần Nhiễm là con kế của Lâm Kỳ, nói là con kế nhưng thực tế cũng không thể so với Tần Ngữ. Tần Ngữ lớn lên ở nhà họ Lâm, về mặt cảm tình, người nhà họ Lâm dĩ nhiên sẽ thiên hướng Tần Ngữ.

Ở thành phố Vân, nếu được nhà họ Lâm quan tâm, hiển nhiên là có thể sống không tệ, đặc biệt là loại người như Tần Nhiễm, bản thân không có bối cảnh.

Hai đề nghị của Lâm Kỳ đều là đứng ở góc độ tốt cho Tần Nhiễm mà đưa ra, Kiều Thanh cũng không thấy có vấn đề gì cả.

Tần Nhiễm không biết Kiều Thanh suy nghĩ nhiều như vậy, cô duỗi tay lật lật sách ngoại văn, ngước mắt liếc Kiều Thanh một cái, cười khinh mạn: "Ai nói cho cậu tôi sẽ ở thành phố Vân, còn phải dựa vào nhà họ Lâm?"

Kiều Thanh sửng sốt, trong lòng nhảy dựng, như là bắt được cái gì, "Từ từ, cậu nói cái gì?"

Tần Nhiễm cúi đầu, tiếp tục đọc sách: "Không có gì."

Kiều Thanh: "... Cậu đừng giả bộ như chỉ số thông minh cao hơn tớ."

Điểm thi của cậu còn không bằng một phần ba của tớ.

Đương nhiên, mấy lời phía sau cậu ta không dám nói.

**

Hôm sau, buổi chiều tan học.

Tần Nhiễm và Lâm Tư Nhiên tan học, chuẩn bị đi hiệu sách ở trung tâm thành phố.

Lý Ái Dung lại chọn một quyển sách bài tập mới, ngày mai phải chữa.

"Chờ thêm một chuyến xe," Tần Nhiễm gác di động ở bên tai, vừa xuống khỏi xe bus vừa nói chuyện cùng Trình Tuyển, "Chờ tôi hai mươi phút nữa."

Hai người phải đi qua một góc đường mới đến trạm xe tiếp theo

Lâm Tư Nhiên đang đi phía trước cô bỗng nhiên dừng bước chân.

Tần Nhiễm tùy tay cúp điện thoại, đôi mắt nâng lên liền nhìn thấy một hàng bảy tám tên đàn ông cao lớn.

Gần tháng 11, trời đã không còn nóng lắm, trên cơ bản đều sẽ mặc thêm một chiếc áo khoác.

Bảy tám gã đàn ông này chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra một đống hình xăm trên cánh tay và trên vai, dữ tợn và dọa người.

Trong tay còn cầm dao và côn, vừa nhìn đã biết là xã hội đen.

Lâm Tư Nhiên dừng chân, không tự chủ được lui về sau một bước.

Lúc nghiêng đầu nhìn Tần Nhiễm có chút bất an.

"Thiếu gia nhà chúng ta cho mời," tên đàn ông cầm đầu cắn điếu thuốc, ánh mắt làm càn mà đánh giá khắp người Tần Nhiễm: "Cô bé còn là học sinh Hành Xuyên Nhất Trung, học sinh giỏi à."

"Không muốn gặp, tránh đường, cảm ơn." Tần Nhiễm nhét di động trở lại trong túi, nhìn đám anh em xã hội kia, giọng nói đè thấp mấy phần, lời ít mà ý nhiều.

Thấy Lâm Tư Nhiên khẩn trương, cô duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lâm Tư Nhiên, ra vẻ trấn an.

"Chỉ ở ngay chiếc xe đầu đường kia thôi." Người anh em kia tiến lên phía trước một bước, chỉ vào chiếc xe thể thao đang dừng ở đầu phố, khí thế bức người.

Tần Nhiễm nâng mắt, cô nhéo nhéo nắm tay, thanh âm rất ôn hòa: "Xem ra là nghe không hiểu tiếng người nhỉ."

**

Hiệu sách ở trung tâm thành phố Vân.

Chiếm trọn tầng bảy tám trong trung tâm thương mại.

Trình Mộc đứng bên cạnh một loạt kệ sách, cầm di động, nói chuyện với người ở đầu bên kia di động, "Chuyện của 129 tôi không rõ lắm, tôi vừa mới đến thành phố Vân không lâu, anh có thể hỏi Lục thiếu."

Bên kia không biết nói cái gì.

Khuôn mặt Trình Mộc chết lặng, anh ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trình Tuyển.

Trình Tuyển đang đứng trước mặt một loạt kệ để sách, mười phần nghiêm túc lựa chọn từng hàng sách ôn tập cho học sinh cấp 3, ngẫu nhiên nhìn thấy quyển nào dạy kiến thức cơ bản sẽ lấy xuống lật xem một chút.

Yên tĩnh mà chuyên chú, cách đó không xa, có mấy nữ sinh đi dạo loanh quanh đây đã lâu mà chưa đi.

"Tuyển gia đang làm gì?" Trình Mộc lau mặt, tự sa ngã: "Lão Kim, tin tôi đi, anh sẽ không muốn biết chuyện này."

Trình Mộc lại nói vài câu nữa mới cúp điện thoại.

Sau đó xách giỏ bên cạnh lên, cung kính đi theo phía sau Trình Tuyển, nhặt những cuốn anh đã chọn bỏ vào trong giỏ.

Trình Mộc nhìn một đống đồ vật trong giỏ.

Mặt không cảm xúc mà nghĩ, ai biết,cậu chủ Trình hô mưa gọi gió ở thủ đô, dường như không gì không làm được, lúc này lại đang ở một cái hiệu sách ở thành phố Vân, thành thật giúp người ta chọn tư liệu ôn thi đại học chứ?

"Trình Kim?" Trình Tuyển cầm một quyển đề thi bỏ vào trong rổ, nghiêng người hỏi.

Trình Mộc gật đầu, "Anh ta muốn nghe ngóng tin tức về Cô Lang, lần trước Cô Lang nhận đơn của chúng ta, gây ra không ít sóng gió bên thủ đô."

"Chỉ tiếp một đơn của chúng ta?" Trình Tuyển quay đầu, biểu cảm trông không có nhiều thay đổi.

"Trình Kim nói vậy, biến mất một năm, quay lại chỉ nhận đơn này của chúng ta," Trình Mộc hạ giọng, "Hiện tại có không ít người ở thủ đô đang tra chúng ta."

Có điều 129 bảo mật rất tốt, tạm thời không có tin tức gì bị tiết lộ ra ngoài.

"Ừ." Trình Tuyển híp mắt, như suy tư gì.

Anh lại cầm lấy một quyển sách ôn thi đại học, xem thử mục lục và nội dung, ánh đèn ở hiệu sách sáng sủa mà không chói mắt, dưới ánh đèn, ngón tay anh trắng nhợt.

Anh rũ mắt, không chút để ý mà lật sách, dáng vẻ lười nhác, nhưng lại không chỗ nào không lộ ra vẻ tự phụ, vô cùng xa cách.

Đây cũng là một trong những lý do mấy nữ sinh cách đó không xa không dám đến gần.

Trình Tuyển không chờ bao lâu, Tần Nhiễm và Lâm Tư Nhiên đã đến.

"Hai phần sách tài liệu cho hai người kia," Trình Tuyển ý bảo Trình Mộc đưa giỏ cho Tần Nhiễm xem, dừng một chút lại mở miệng: "Tôi giúp em lấy bộ sách khác."

Tần Nhiễm nhìn chằm chằm quyển trên cùng đặt trong giỏ, "Kế hoạch tiến bộ trong Toán học", sau một lúc lâu, tâm mệt mở miệng: "Thôi dược rồi."

Trình Tuyển đã dạo quanh hiệu sách đến gần hết, nghiêng người hỏi hai người: "Còn có gì khác muốn mua không?"

Lúc nghiêng người, ánh mắt tự nhiên mà chuyển hướng sang Tần Nhiễm, chú ý tới ống tay áo cô có hơi nhăn.

"Tư Nhiên còn cần mua 2 quyển sách, anh chờ chút, tôi đi lấy với cô ấy." Tần Nhiễm không cho Trình Tuyển đi theo các cô.

Trình Tuyển tự mang cảm giác xa cách, Lâm Tư Nhiên giống phần lớn mọi người, vừa thấy anh liền theo bản năng mà cảm thấy căng thẳng.

"Được, vậy tôi đi ra quầy thu ngân trước." Trình Tuyển gật đầu, dắt Trình Mộc đi trước.

Trình Mộc đặt giỏ trên tay lên quầy thu ngân, chưa trả tiền, chờ hai người Lâm Tư Nhiên và Tần Nhiễm.

"Trình Mộc, cậu tìm cách hỏi thăm Lâm Tư Nhiên một chút," Trình Tuyển biếng nhác dựa vào quầy thu ngân, tay chống môi, nhẹ giọng mở miệng: "Lúc hai người đến có xảy ra chuyện gì không."

"Được." Trình Mộc gật đầu, không có bất kì nghi ngờ gì đối với mệnh lệnh của Trình Tuyển.

**

Bên này.

Lâm Tư Nhiên xoay người tìm sách ở trên kệ, cô ấy mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Nhiễm Nhiễm, cậu và vị Trình tiên sinh kia có quan hệ gì vậy?"

Tần Nhiễm nghĩ nghĩ, mở miệng: "Thuê."

Lâm Tư Nhiên: "..." cô ấy không cảm thấy giống lắm.

Nhưng cô ấy không nói.

Lâm Tư Nhiên cầm hai quyển sách mình muốn, Tần Nhiễm cũng tùy tay cầm mấy quyển ngoại văn.

Việc như tính tiền này, hiển nhiên Trình công tử sẽ không tự mình làm. Trình Mộc người cũng như tên, cả người cứng ngắc còn yên lặng, nhưng lại cực kỳ nghe lời.

Nếu không Trình Tuyển cũng sẽ không chỉ mang theo anh ta mà đi công tác.

Trình Mộc nhận sách của Tần Nhiễm và Lâm Tư Nhiên, cùng trả tiền.

Lúc đứa mấy quyển sách cuối cùng cho thu ngân viên, Trình Mộc dừng một chút.

Anh ta nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, là một quyển sách D quốc văn, bởi vì Trình Kim hồi đại học phụ tu Ngôn ngữ D, anh ta biết vài chữ của ngôn ngữ này, nhận ra đây là một quyển thơ nguyên văn ngôn ngữ D.

Xem tiếp, còn có sách nguyên văn tiếng Anh.

"Tần tiểu thư, cô lấy nhầm sách sao?" Trình Mộc rút ra mấy quyển này, nghiêng người hỏi Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm nhìn thoáng qua, "Không sai, chính là ba quyển này."

"Được." Trình Mộc gật đầu, anh ta không phải kẻ nói nhiều như vậy.

Đánh giá, Tần Nhiễm nếu không phải mua hộ người khác, vậy chính là dùng để ra vẻ ngầu.

**

Dường như là cùng lúc đó.

Phòng ăn riêng nào đó trong thành phố Vân.

"Phong tổng, đây là đề án của chúng toi," khuôn mặt của ông lão ôn hòa, đáy mắt già nua cũng không giấu được tia sáng, ông ta đẩy một folder đến đối diện: "Ngài có thể nhìn xem."

Người phụ nữ đối diện mặc một thân âu phục màu đen, tóc ngắn ngang tai, toàn thân dều được xử lý không chút cẩu thả, dáng vẻ giỏi giang.

Bà chính là em gái Phong Lâu Thành, Phong Lâu Lan.

Tay bà quy củ đặt trên văn kiện, nhưng lại không xem, ngược lại nâng đầu: "Lâm lão tiên sinh, hẳn là ông cũng biết hai ngày trước tôi đã nói chuyện cùng con trai ông, thành phố Vân nhiều công ty như vậy, tôi nhìn trúng nhà họ Lâm..."

Hai người đang trò chuyện.

Cửa phòng riêng lại bị gõ vang lên.

Người đến là bí thư của Phong Lâu Lan, bà ta cầm di động riêng của Phong Lâu Lan, sắc mặt hoảng sợ.

Bí thư của Phong Lâu Lan đều đã trải qua nhiều tầng chọn lựa, người bí thư này đã theo bà gần mười năm, vô cùng được Phong Lâu Lan trọng dụng.

Trong tình huống bình thường, sẽ không lỗ mãng như vậy lúc bà ta đang bàn chuyện làm ăn.

"Xin lỗi." Phong Lâu Lan xin lỗi Lâm lão gia.

Lâm lão bưng trà lên, mỉm cười: "Không sao."

"Phong tổng," bí thư cũng không nói nhiều, sắc mặt không tốt lắm, trực tiếp đưa điện thoại cho Phong Lâu Lan, "Tiền thiếu hiện tại đang ở bệnh viện!"

"Kẹt một tiếng" ——

Phong Lâu Lan trực tiếp kéo ghế đứng lên, sắc mặt thay đổi: "Cái gì?!"

Bà vội vàng cầm túi bước ra khỏi bàn.

Mới vừa hợp tác, ông cụ Lâm cũng không tiện rời đi ngay, liền đi theo cùng đi bệnh viện.

**

Một giờ sau.

Người một nhà nhà họ Lâm đang ngồi trên bàn ăn cơm, mấy ngày nay, trên bàn cơm đều vô cùng yên tĩnh.

Ninh Tình hốt hoảng, không biết đang nghĩ cái gì.

Chuông điện thoại ngoài phòng khách bỗng dưng vang lên.

Việc này cũng là lạ, người nhà họ Lâm đều có di động, hiếm khi có người gọi máy bàn.

Dì Trương xoa xoa tay, nhìn tên người gọi đến hiện ra, thần sắc kính cẩn nghe điện thoại: "Lão gia ạ."

Bên kia không biết nói gì, sắc mặt dì Trương thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro