Chương 111: Nhiễm Nhiễm phát uy

Chương 111: Nhiễm Nhiễm phát uy

Editor: Rydie

Ninh Tình vốn cho rằng, bà ta nói rõ ràng như vậy, chắc chắn Tần Nhiễm sẽ đi.

bà ta hoài nghi mình nghe lầm, thong thả ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhiễm: "Con nói cái gì?"

Tần Nhiễm dịch ghế về sau, ăn hết quả táo, tùy tay ném tăm xỉa răng vào thùng rác, lặp lại một lần: "Tôi, không, đi."

Mộc Doanh nghe thấy Tần Nhiễm trả lời như vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu, không ngờ còn có người sẽ từ chối loại việc này.

Cô ta không khỏi liếc Tần Nhiễm một cái, há miệng thở dốc, "Chị họ, chị phải nghĩ kỹ."

"Bỏ lỡ cơ hội này là không còn nữa, nhà họ Phong là người thủ đô, sao chị có thể không đi chứ?" Ninh Tình cũng nóng nảy, âm thanh không khỏi cũng cất cao, "Về sau con còn tìm được chỗ nào tốt hơn chỗ này à?"

"Mẹ, mẹ nói nó mấy câu đi!" Ninh Tình biết Tần Nhiễm không nghe lời, quay đầu tìm Trần Thục Lan.

Tần Nhiễm không để ý tới Ninh Tình, cô vỗ ống tay áo, đứng lên, nhìn về phía Trần Thục Lan, "Bà ngoại, cháu về trường học trước đã."

Trần Thục Lan ôn hòa dặn dò cô hai tiếng, "Về đi, đi đường cẩn thận."

Tần Nhiễm cầm mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu, lười biếng kéo cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

Ninh Tình không dám đuổi theo.

Chỉ nhìn về phía Trần Thục Lan với ánh mắt không thể tưởng tượng được, "Mẹ, sao mẹ không nói gì mà cứ để nó đi như vậy?"

Tần Nhiễm chỉ nghe lời Trần Thục Lan, nếu Trần Thục Lan bảo con bé đi, vậy nhất định con bé sẽ đi.

"Con bé không muốn đi." Trần Thục Lan nhỏ giọng nói.

"Đây không phải việc nó muốn đi hay không, mẹ có biết nó đã bỏ lỡ cơ hội gì không?" Ninh Tình mím môi, "Đừng nói về sau con bé thể đỗ đại học hay không, cho dù con bé đỗ, cũng không nhất định có thể ứng tuyển vào công ty lớn như vậy."

Bà ta vẫn luôn biết Trần Thục Lan vô cùng cưng chiều Tần Nhiễm, có thể nói tính cách của Tần Nhiễm biến thành như vậy một phần cũng là do Trần Thục Lan dung túng.

Nhưng bà ta không ngờ Trần Thục Lan có thể dung túng Tần Nhiễm tới mức này.

Trần Thục Lan nhỏ giọng khụ khụ, gần đây tinh thần của bà không tốt, vẫn luôn ốm yếu, nói chuyện cũng không có sức lực mấy, rất bình tĩnh, "Chuyện bé xé ra to, dù sao cũng không phải là người thứ nhất."

Năm đó người thầy giáo ở thủ đô kia đã đến ba lần còn chưa thể thuyết phục Tần Nhiễm đi thủ đô học đàn violon, huống chi là lần này.

Dù giọng nói của bà cụ nhỏ, nhưng Ninh Tình nghe rõ.

Bà ta cố nén giận, "Mẹ, cái gì mà chuyện bé xé to chứ..."

Ninh Vi thầy hai người sắp cãi nhau to vì việc của Tần Nhiễm, lập tức bước lên kéo Ninh Tình: "Được rồi chị, chị nói ít đi một câu đi."

Bà cầm lấy túi của Ninh Tình, đẩy Ninh Tình ra ngoài phòng bệnh.

Chờ Ninh Tình đi rồi, Mộc Doanh đứng ở bên người Ninh Vi, "Mẹ, mẹ nghĩ vì sao chị họ lại không đi? Cơ hội tốt như vậy..."

Nếu cho cô ta, nhất định cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội bò lên trên này.

Mộc Nam nhìn cô ta một cái, giọng rất lạnh: "Em quan tâm nhiều vậy làm gì?"

Nói xong cũng không đợi Mộc Doanh trả lời, trực tiếp vàothang máy.

**

Bên này, Ninh Tình về tới nhà.

Bởi vì Tần Ngữ sắp đến thủ đô với Lâm Uyển, người nhà họ Lâm đều biết Tần Ngữ sắp nhận một người thầy giỏi, hôm nay không ít người tới thăm Tần Ngữ.

Chờ những người đó đi hết cũng đã là buổi tối.

"Hôm nay bà đi bệnh viện đúng không, có gặp Nhiễm Nhiễm không?" Lâm Kỳ nhìn về phía Ninh Tình.

Lâm lão gia tử chú ý chuyện này nên Lâm Kỳ cũng thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Cẩm Hiên buông đũa, nhìn về phía Ninh Tình.

Tần Ngữ ngồi một bên, nghe vậy cũng nâng đầu, ngón tay theo bản năng nắm chặt đũa, miễn cưỡng ngăn chặn sự ghen ghét trong nội tâm

Thái độ gần đây của nhà họ Lâm và Ninh Tình đều khiến Tần Ngữ cảm giác được nguy cơ.

Nhắc tới cái này, Ninh Tình có chút bực bội, bà ta lắc đầu, lời nói không quá rõ ràng: "Tôi nói rồi, nhưng Nhiễm Nhiễm không đồng ý."

Tay Lâm Kỳ khựng lại, ông ta nhìn về phía Ninh Tình: "Không đồng ý? Vì sao? Không thẻ thuyết phục được?"

"Không biết, tôi biết tính con bé" Ninh Tình buông đũa, "con bé đã nói không đi, vậy nhất định sẽ không đi, mẹ tôi cũng không khuyên nó."

Tần Ngữ vốn đang loạn, nghe thấy Ninh Tình nói như vậy, tâm tình bỗng thả lỏng lại.

Lúc cúi đầu ăn cơm cũng không giấu được ý cười bên miệng.

Chỉ cần Tần Nhiễm không đi theo nhà họ Phong, vậy là tốt rồi.

Lâm Kỳ còn phải báo lại cho Lâm lão gia tử, cơm nước xong, ông ta liền cầm di động đi thư phòng gọi cho ông cụ nhà họ Lâm.

"Người bà ngoại kia của con bé dù sao cũng là người từ nơi hương dã." Lâm lão gia tử cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ông ta trầm mặc một chút, ý tứ là nói ánh mắt của Trần Thục Lan thiển cận.

"Con có thể đi khuyên nhủ bà ấy," dừng một chút, Lâm lão gia tử lại mở miệng: "Tần Nhiễm kia, thật ra có thể nhận về."

Nghe Lâm lão gia tử nói như vậy, Lâm Kỳ không lập tức mở miệng.

Lần trước bởi vì chuyện của Tần Ngữ, ông ta đã rõ ràng lựa chọn Tần Ngữ, chuyện này ông ta không nói với bất kì ai, Lâm lão gia tử và Lâm Cẩm Hiên đều không biết.

Theo tính cách của Tần Nhiễm, cô sẽ không tới nhà họ Lâm.

Lâm Kỳ than một tiếng, vẫn không nói tình hình cụ thể cho Lâm lão gia tử: "Ba, chuyện này trong lòng con hiểu rõ."

**

Lại là thứ hai.

Đã đến tuần thi, không khí trong trường học khẩn trương và nghiêm túc hơn những tuần trước, thầy cô các môn đều trở nên nghiêm khắc.

Sau khi tan học, một bộ phận học sinh lớp 9 cũng bắt đầu ôn tập, không còn nói giỡn cười đùa.

Lúc sắp tan tiết cuối, Lâm Tư Nhiên đưa cho Tần Nhiễm một tờ giấy.

Tần Nhiễm còn đang đọc quyển thơ tiếng nước ngoài từng bị Trình Mộc chê cười kia, nhận lấy mở ra, là chữ của Kiều Thanh ——【 giữa trưa đi căng tin ăn cơm không? 】

Cô nghĩ nghĩ, tay phải theo bản năng cầm bút, lúc cúi đầu muốn viết chữ lại phát hiện không đúng liền đổi sang tay trái, viết từng nét từng nét "Đi."

Lúc tan học, Kiều Thanh đứng ở cạnh cửa sau chờ Tần Nhiễm cùng đi ăn cơm.

Vào căng tin trường học, vừa vặn gặp được Ngụy Tử Hàng đang cắm tay vào túi, trong vòng 1 mét xung quanh không có ai, vẻ mặt như đại ca học đường.

Kiều Thanh tương đối tự quen thuộc, cậu ta biết Ngụy Tử Hàng quen biết Tần Nhiễm, rất nhiệt tình, hơi có ý muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước: "Ngụy Tử Hàng, cùng ngồi không."

Ngụy Tử Hàng vẫn mặc một bộ đồ thể thao, liếc mắt nhìn Kiều Thanh một cái, cong môi: "Ồ."

Lời ít mà ý nhiều.

Kiều Thanh nhướng mày, nếu là trước kia, cậu ta chắc chắn đã đánh với Ngụy Tử Hàng một trận. Nhưng hiện tại, ngẫm lại đó là bạn của Tần Nhiễm, đành nhịn xuống.

Đoàn người lấy cơm xong liền ngồi một chỗ.

Bốn đại lão vô cùng nổi tiếng tại Nhất Trung, khó được mà tụ lại một chỗ ở căn tin, gây ra oanh động không nhỏ.

Kiều Thanh thường xuyên chơi bóng ở sân bóng rổ, học sinh Nhất Trung đã thấy nhiều, nhưng ba người khác, trên cơ bản phần lớn mọi người chỉ có thể thấy trên diễn đàn.

Từ Diêu Quang rất ít ăn ở căng tin, thường chỉ đi 3 điểm trên 1 con đường là lớp học, phòng ngủ, chỗ hội học sinh. Trước kia còn đi xem Tần Ngữ đàn violon, trước mắt Tần Ngữ xin nghỉ, thời gian có thể thấy cậu ta ở phòng nghệ thuật cũng ít đi.

Ngụy Tử Hàng càng không cần phải nói, tới Nhất Trung xong đã xin nghỉ hai đợt liên tục, hét đợt nghỉ rồi đến đi học lại bởi vì là học sinh thể dục, chỉ ru rú trong khu vực luyện tập, những người khác càng ít gặp.

Về phần Tần Nhiễm, không phải ở phòng y tế thì chính là tiệm trà sữa. Bình thường cho dù tan học cũng rời đi muộn hơn những người khác. Vì danh hiệu hoa khôi mà không ít người sẽ thường xuyên tới lớp 9 ngắm cô, nhưng nhìn qua chỉ thấy một đống sách, cô vùi mặt sau đống sách, trên cơ bản không thấy được chính diện.

Lúc này, ánh mắt của mọi học sinh trong căng tin đều hướng về bên này.

Hiển nhiên bốn người này đều đã quen bị nhìn chăm chú như vậy, đều rất bình tĩnh.

Lâm Tư Nhiên ngồi ở bên người Tần Nhiễm, chôn đầu run bần bật.

Trong căng tin rất ầm ĩ, Ngụy Tử Hàng cầm chén đặt ở trên bàn, ngồi xuống đi thời điểm, theo bản năng nhìn Tần Nhiễm liếc mắt một cái.

Tần Nhiễm cúi đầu cầm đũa, mặt mày rất bình tĩnh, không có vẻ bực bội thường trực ẩn giấu như trước.

Ngụy Tử Hàng khẽ nâng mi.

Cậu ta lại không ngờ tới.

"Tôi cho rằng cậu sẽ không đến căng tin ăn cơm." Cậu ta cầm đũa, thấp giọng cười.

Tần Nhiễm "Ừ" một tiếng, "Gần đây khá tốt."

"Tay cậu thế nào?" Cậu ta liếc về phía tay phải cô.

Tần Nhiễm cầm đũa tay trái, mở ra lòng bàn tay phải ra cho cậu ta xem, chỉ còn một vết hồng nhợt nhạt.

"Lành nhanh đấy." Ngụy Tử Hàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không có di chứng chứ."

Cậu ta ghé sát vào bên tai cô, nhỏ giọng dò hỏi.

Tần Nhiễm lắc đầu, còn chưa nói gì đã thấy Kiều Thanh ngồi ở đối diện gõ đũa xuống bàn, "Tôi nói này hai vị, thì thầm cái gì đấy?"

Ngụy Tử Hàng giương mắt, nhìn cậu ta, không đáp.

Kiều Thanh hừ một tiếng, cậu ta ăn miếng khoai tây, cầm Coca trong tay nâng lên với Ngụy Tử Hàng, "Ngụy Tử Hàng, chúng ta xóa bỏ hiềm khích lúc trước được không?"

Là đang nói lần trước Ngụy Tử Hàng bảo Tần Ngữ kéo violon không dễ nghe, còn đánh với Kiều Thanh một trận.

Ngụy Tử Hàng ngừng hai giây, mới không nhanh không chậm tượng trưng mà cầm lấy một lọ nước khoáng trong tầm tay.

Kiều Thanh không quá mang thù.

Ăn hai miếng liền cầm đũa hỏi Ngụy Tử Hàng, "Này, trước kia vì sao cậu ghét Tần Ngữ? Giúp Nhiễm tỷ nhà cậu báo thù à?"

"Không phải, trước đó tôi cũng không biết cô ta." Ngụy Tử Hàng trả lời cậu ta.

"Vậy sao cậu đột nhiên nói Tần Ngữ kéo violon không dễ nghe?" Kiều Thanh chống tay trên bàn, nghi hoặc.

Bỏ qua nhân phẩm của Tần Ngữ, cô ta kéo violon xác thật không tồi.

Từ Diêu Quang vẫn luôn trầm mặc ăn cơm, nghe đến đó cũng hơi nâng mắt.

Ngụy Tử Hàng liếc cậu ta một cái, "Tôi không nói dối, vốn dĩ cô ta kéo cũng không hay, tôi từng nghe những bản hay hơn cô ta kéo 100 lần."

Cho dù là nói thật, Kiều Thanh cũng muốn đánh cậu ta một trận.

Kiều Thanh trầm mặc một chút, cảm thấy Ngụy Tử Hàng có lệ mình, trào phúng mở miệng: "Vậy cậu nghe được tiếng đàn violon thần tiên gì chứ."

Chỉ có Từ Diêu Quang, ngẩng đầu nhìn Ngụy Tử Hàng một cái.

**

Thứ ba, trời âm u, có mưa nhỏ.

Ninh Tình đang sơn móng tay ở nhà họ Lâm, bỗng nhiên nhận được thông báo của bệnh viện.

"Các người nói cái gì? Mẹ tôi bị làm sao?" Lọ sơn trong tay Ninh Tình bị đánh nghiêng, nghe xong điện thoại liền hoảng loạn bảo tài xế lái xe đi bệnh viện.

Thông qua dì Trương, Lâm Kỳ cũng biết tình huống của Trần Thục Lan, ông ta tạm thời không thể phân thân, bảo Lâm Cẩm Hiên tạm thời đi trước xử lý mọi việc.

Lúc Ninh Tình đến bệnh viện, ngoài của phòng bệnh của Trần Thục Lan đã có không ít bác sĩ vây quanh.

Lâm Cẩm Hiên đang nói chuyện cùng bác sĩ chủ trị của Trần Thục Lan.

"Cậu cũng biết Trần nữ sĩ vẫn luôn dùng CNS, loại thuốc chỉ đang trong giai đoạn tiến hành thực nghiệm, chưa được tung ra thị trường" bác sĩ chủ trị giải thích với Lâm Cẩm Hiên: "Nhưng từ ngày hôm qua, bệnh viện chúng tôi đã bị đứt nguồn cung CNS, chúng tôi đã thảo luận suốt đêm tìm loại thuốc thay thế cho Trần nữ sĩ dùng, nhưng phía trước kia thân thể bà ấy đã lây nhiễm quá nhiều phóng xạ. Phần lớn thuốc không có hiệu quả lớn với bà ấy, ngay cả CNS, thời gian bà ấy có thể sử dụng cũng không dài..."

"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?" Ninh Tình đứng bên người Lâm Cẩm Hiên, luống cuống.

"Tần tiểu thư chưa tới sao?" Bác sĩ chủ trị không thấy Tần Nhiễm trên hành lang, không khỏi mở miệng.

Trong lúc nhất thời Ninh Tình không phục hồi tinh thần lại, "Ông nói ai?"

"Tần Nhiễm tiểu thư." bác sĩ chủ trị nhớ tới Tần Nhiễm.

"Con bé còn đang đi học ở trường, loại tình huống này có gọi nó đến cũng vô ích, còn khiến con bé phân tâm," Lòng Ninh Tình có chút loạn, nhưng vẫn lắc lắc đầu, "Ông gọi nó đến cũng vô dụng."

Lâm Cẩm Hiên đã chạy sang một bên gọi điện thoại tìm bạn đại học của mình hỏi thăm.

CNS là thuốc của phòng thí nghiệm thủ đô, rất ít hàng có thể bán được ra bên ngoài.

Nhưng ai có một ít người quen biết ở thủ đô đều có thể xử lý việc này.

Bác sĩ chủ trị không nói chuyện, nghĩ nghĩ, vẫn là vào văn phòng gọi cho Tần Nhiễm một cuộc.

Lâm Cẩm Hiên quen biết rộng.

Anh ta đã trước tiên tìm được người, có thể lấy được thuốc, nhưng cần trải qua nhiều trình tự, đến lúc vào được tay cũng phải mất ba ngày.

Bác sĩ chủ trị nói chuyện điện thoại xong trở về, cuối cùng thông báo kết quả, "Như đã nói lúc trước, thân thể Trần nữ sĩ bị ảnh hưởng phóng xạ nhiều khu vực, vốn đã cận kề suy kiệt, trước nay đều dựa vào thuốc, ngày hôm qua đã hết CNS, nếu tối hôm nay còn không tìm thấy..."

Ông ta không nói tiếp, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Trần Thục Lan bị đưa vào phòng giám sát vô khuẩn.

Ninh Tình ngồi trên dãy ghế bên ngoài, ngốc nghếch rũ đầu.

Ninh Vi cũng nhanh chóng giải quyết hết việc rồi tới đây, thầy Ninh Tình ngồi yên bên ngoài.

"Chị," Cổ họng Ninh Vi khô khốc, âm thanh nghẹn ngào, "Mẹ làm sao vậy?"

Ninh Tình không nói chuyện, chỉ nhìn bà ta một cái, vẫn ngồi ngây ra.

Lâm Cẩm Hiên đang đợi Lâm Kỳ đến đây, chờ ở hành lang không đi.

Nhìn thấy Ninh Tình và Ninh Vi như vậy, anh ta không khỏi than một tiếng, tìm tới bác sĩ chủ trị, "Có thuốc nào dùng tạm được trong ba ngày không, bạn tôi báo muộn nhất ba ngày là có thể có CNS."

Bác sĩ chủ trị lắc đầu, "Tính kháng thuốc trong cơ thể bà ấy quá lớn, không thuốc nào dùng thay thế được."

Lâm Cẩm Hiên còn muốn nói gì.

Lúc này, hình như có cảm giác, nhìn về phía thang máy.

Hướng kia, một bóng người mảnh khảnh đi tới bên này, tóc trên trán dính nước mưa, đọng ở trên mi mắt.

Hiển nhiên là cô đi rất gấp, ô cũng không che, quần áo bên ngoài đều dính đầy nước mưa.

Đi đến trước mặt bác sĩ chủ trị, Tần Nhiễm vuốt mặt một cái, "Còn thiếu cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro