Chương 113: Đại lão đột nhiên rời núi vì đối tượng

Chương 113: Đại lão đột nhiên rời núi vì đối tượng

Editor: Rydie

Trong tay Hà Thần còn đang cầm một cái microphone chiến địa, đi vòng quanh Tần Nhiễm, không dám tin tưởng nhìn khuôn mặt quá trẻ kia của cô!

"... Em là giả à?!"

Hai tay Tần Nhiễm đang gom lại một chiếc áo khoác màu đen, bên trong vẫn là chiếc áo đồng phục, có thể thấy rõ được bốn chữ "Hành Xuyên Nhất Trung".

Hà Thần duỗi tay muốn véo mặt Tần Nhiễm.

Tay còn chưa đụng tới mặt Tần Nhiễm đã bị Trình Tuyển ngăn lại, anh nâng mắt, "Cô đang làm gì?"

Ngữ khí còn rất lễ phép.

Hà Thần chú ý tới anh, chỉ là chưa nói gì, Tần Nhiễm đã bắt được cổ tay của cô: "Lấy được thuốc chưa?"

"Ở đây, đừng nóng vội đừng nóng vội." Hà Thần nhìn thoáng qua Trình Tuyển, dừng một chút lại xoay người nhìn Tần Nhiễm, cố gắng duy trì nụ cười trước mặt đại lão.

Trình Tuyển lại híp mắt nhìn Hà Thần.

**

Bệnh viện, ngoài hành lang phòng vô khuẩn.

Ninh Tình ngồi trên ghế bên ngoài, Ninh Vi đi tới đi lui.

Đợi hơn ba giờ, Lâm Cẩm Hiên vừa mới về nhà họ Lâm thảo luận chuyện chuyển viện đến thủ đô với Lâm Kỳ.

Mấy bác sĩ đang nhỏ giọng thảo luận.

"Tần tiểu thư còn chưa về sao?" bác sĩ chủ trị nhìn số liệu hiện ra trên dụng cụ điện tử, tới hỏi Ninh Tình và Ninh Vi không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

Ninh Vi nhìn thang máy không hề có động tĩnh, hiện tại bà ấy căng thẳng đến mức không nói nên lời một câu nào, đầu óc trống rỗng.

Bất kể là loại thuốc như CNS hay là việc xử lý thủ tục chuyển viện cho Trần Thục Lan, Ninh Vi cũng không giúp gì được.

"Bác sĩ, chuẩn bị một chút," Dây cung trong đầu Ninh Tình banh chặt, bởi vì sau khi Tần Nhiễm ra ngoài lại không còn trở về, yết hầu bà ta khô khốc, cả người đều là mồ hôi lạnh, "Lập tức, chúng ta chuẩn bị chuyển viện..."

Bà ta vừa nói xong, thang máy cuối hành lang bỗng nhiên dừng lại.

Tần Nhiễm đi phía trước, tóc cô đã không còn ẩm ướt như khi nãy, chỉ có vài sợi dính vào nhau, thân hình vốn mảnh khảnh, giờ khoác một cái áo khoác tây trang bên ngoài càng trông gầy yếu.

"Đây là thuốc các người cần đúng không?" Tần Nhiễm trực tiếp đi đến bên nhóm bác sĩ, đưa cho bác sĩ chủ trị một cái ống nghiệm.

Bác sĩ chủ trị nhận lấy, là một ống nghiệm màu trắng.

Giống loại lúc trước bọn họ dùng.

Đôi mắt ông ta kinh ngạc nhìn Tần Nhiễm, không ngờ cô có thể lấy thuốc được trong thời gian ngắn như vậy!

"Là cái này." Bác sĩ chủ trị cầm ống nghiệm, trực tiếp cùng mấy vị bác sĩ khác đi vào phòng bệnh vô trùng.

Một đám bác sĩ nhanh chóng đi vào.

Ninh Tình và Ninh Vi khẩn trương nhìn phòng bệnh.

Trên mặt Hà Thần treo nụ cười, khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, mỉm cười, "Yên tâm, thuốc này tuyệt đối không có vấn đề."

"Nhiễm Nhiễm, bà ngoại sẽ không sao đâu đúng không?" Ngón tay Ninh Vi lạnh lẽo, bà ấy quay đầu nhìn Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm gật đầu, "Sẽ không, đã có thuốc rồi."

Chẳng được bao lâu, cửa phòng vô khuẩn mở ra, một hộ sĩ ra thông báo bệnh tình ổn định.

Đoàn người cuối cùng cũng có thể thở phào.

Giờ Ninh Tình và Ninh Vi mới chú ý còn có đám người Hà Thần và Trình Tuyển đi theo Tần Nhiễm tới đây.

Hà Thần mặc một chiếc váy hoa nhí, khuôn mặt thanh lệ, trong tay còn cầm dụng cụ phỏng vấn, sau lưng đeo một chiếc ba lô màu đen, nhìn qua rất bình dị gần gũi.

Trình Tuyển đứng ở sát sau Tần Nhiễm, anh hơi rũ đầu, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm di động, biểu cảm yên tĩnh lạnh nhạt, rõ ràng không phải loại sắc nhọn bừa bãi như Tần Nhiễm, nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta cảm thấy khó gần.

Hai người kia nhìn qua đều không quá bình thường.

Sau khi Ninh Vi bình phục tâm tình, liền tiến đến trước mặt Tần Nhiễm, nhỏ giọng dò hỏi, "Đây là ai?"

"Đều là bạn của cháu, dì yên tâm." Tần Nhiễm không nhiều lời, trấn an Ninh Vi một câu, liền đi về phía Hà Thần.

"Lần này làm phiền chị phải về nước" Cả người Tần Nhiễm thả lỏng lại, quay đầu nhìn Hà Thần, "Bên chị hẳn là còn có việc bận khác đúng không."

"Chạy tin tức ở mấy khu chiến trường thôi," Hà Thần nhìn trải nhìn phải Tần Nhiễm, cười, "Bà ngoại em không sao là tốt rồi, chị mua vé máy bay đi về trước."

"Em đưa chị ra ngoài." Tần Nhiễm gật đầu.

Hà Thần xoay dây ba lô trên vai, nghiêng người đi về phía cầu thang, trước khi đi cuối cùng cũng véo được mặt Tần Nhiễm một cái, cuối cùng cũng không quay đầu lại mà xua tay: "Không cần đâu, lão đại bảo, em cứ tập trung trông coi bà ngoại em trước đã, có việc thì call."

Thành viên trung tâm của sở trinh thám 129 không đến mười người, đã cộng sự bên nhau bảy năm, tình cảm giữa mỗi thành viên đều không tầm thường, vừa gặp mặt cũng không hề tháy xấu hổ.

Không cần nhiều lời khách sáo.

Tuổi mấy người khác đều loanh quanh khoảng trên dưới 30, đặc biệt là Thường Ninh đã 40 tuổi, đều có thể làm ba của Tần Nhiễm.

Tuổi của Tần Nhiễm trên cơ bản đều nhỏ hơn những người này, tuy bọn họ vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng đều theo bản năng mà suy xét nhường nhịn cô.

Trên điện thoại của Hà Thần đã có vài cuộc gọi của Thường Ninh, trên cơ bản là năm phút một cuộc, đều hỏi thăm tình huống của Tần Nhiễm.

Giống như một bà mẹ già.

Trình Tuyển liếc mắt nhìn Trình Mộc một cái, ý bảo Trình Mộc đưa Hà Thần đi sân bay.

**

Trên xe đưa Hà Thần đi sân bay, Trình Mộc cũng không biết đã có việc gì, chỉ biết Trình Tuyển trong khoảng thời gian ngắn vận dụng quan hệ đưa Hà Thần từ biên cảnh tới thành phố Vân.

"Hà tiểu thư, sao cô lại quen biết Tần tiểu thư vậy?" Hai người này tám cái sào cũng không với đến, một người là phóng viên chiến trường, quần áo trên người nhìn có vẻ giá rẻ, Trình Mộc có thể nhìn thấy sợi vải trên đầu vai Hà Thần.

Một cái là học sinh cấp 3 tại thành phố Vân, bất kể là xét về tuổi tác hay thân phận, đều không giống như kiểu có thể trở thành bạn của nhau.

Lúc Hà Thần đối diện với Tần Nhiễm vừa hòa khí lại bình dị gần gũi, nhưng lúc nói chuyện với Trình Mộc lại rất lạnh nhạt có lệ, "Bạn trên mạng, xuất ngoại để phỏng vấn tiết mục, giúp tiểu Nhiễm Nhiễm mang về một ít đồ."

Trình Mộc không nói nữa, à, phóng viên và người nhận order hàng xách tay.

Tới sân bay, Trình Mộc dừng xe, nhìn Hà Thần đeo ba lô đen rời đi.

Cái ba lô kia trông rất quen mắt.

Trình Mộc suy nghĩ hơn nửa ngày, mới nhớ từng có một lần anh ta nhìn thấy Tần Nhiễm cũng từng đeo.

Anh ta nhìn theo bóng dáng của Hà Thần, híp mắt một lúc lâu, vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào không hợp lý, nhưng cụ thể là chỗ nào lại không thể nói được.

Tần Nhiễm có đủ thể loại bạn bè, đội trưởng Tiền, thị trưởng Phong, Phong Lâu Lan, mỗi người đều nhân vật lớn vang dội trong giới.

Giờ đến cả phóng viên cũng có.

Mấy loại bạn bè này đều thật là kỳ quái.

Cô là một học sinh cấp ba, sao lại quen nhiều bạn bè lạ kì như vậy?

Di động trong túi, là Trình Tuyển gọi. Trình Mộc nghe điện thoại xong liền lập tức lái xe trở về, không nghĩ chuyện của Hà Thần nữa.

**

Sân bay, Hà Thần cầm di động, gọi lại cho Thường Ninh.

Cô đeo tai nghe, một bên lấy vé, một bên nói chuyện với Thường Ninh: "Lão đại, nhìn thấy Cô Lang, hiện tại tôi cảm thấy mình hỏng mất."

Cô Lang đó, một con sói cô độc và khát máu, cái tên cuồng vọng, đàn ông biết bao!

Kết quả là một cô gái nhỏ còn chưa tính, người ta còn chưa đầy hai mươi tuổi!

Nếu như chuyện này bị mấy người còn lại biết, chắc chắn sẽ nổ tung chảo!

Thường Ninh biết thuốc đã được an toàn vận chuyển đến nơi rồi, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt chéo chân ngồi uống cà phê, "Chuyện này có phần kỳ quái, thuốc trong nước lại đột nhiên bị chuyển hết đến biên cảnh, tôi nghi là có người nhằm vào bà ngoại Cô Lang."

"Ai không có việc gì nhằm vào một bà cụ chứ." Hà Thần lấy vé máy bay xong, chuẩn bị đi mua một cốc Coca lạnh để bình tĩnh lại chút.

"Cái này chưa chắc đâu." Thường Ninh đã giao xuống các đầu việc liên quan đến chuyện này, lấy năng lực của 129, chỉ cần là một âm mưu, bất kể là người nào động tay, bọn họ đều có thể tìm ra.

"Cảm ơn, một ly Coca." Hà Thần đưa tiền cho thu ngân, một bên ấn tai nghe, "À, suýt chút nữa quên việc này, anh có biết vì sao lần trước Cô Lang đột nhiên nhận đơn không?"

"Cô nói đi." Thường Ninh cũng thấy kỳ quái.

Tính cách Cô Lang quái gở, giống danh hiệu của cô, mất tích một năm, ai cũng không tìm thấy cô.

Lần trước đột nhiên rời núi, gây mưa làm gió một hồi.

Hà Thần nhận Coca, uống một hớp lớn, sau khi bình tĩnh trong chốc lát mới vân đạm phong khinh ném cho Thường Ninh một quả bom, "Bởi vì người hạ đơn có một chân với cô bé."

**

Bệnh viện, Tần Nhiễm vào phòng bệnh thăm Trần Thục Lan trước.

Trình Tuyển không đi theo vào mà một mình đi tìm bác sĩ chủ trị.

Bởi vì Trình Tuyển vẫn luôn ở bên người Tần Nhiễm, bác sĩ chủ trị nhận ra anh, cho nên cũng không cố tình giấu giếm anh về bệnh tình của Trần Thục Lan.

Trình Tuyển vốn chính là bác sĩ, nghe được miêu tả liền hiểu được tình trạng của Trần Thục Lan thật sự không tốt.

Nhưng anh là bác sĩ khoa ngoại, nếu là phần cứng cơ thể của Trần Thục Lan có vấn đề gì, anh còn có thể thu phục, loại suy yếu theo quy luật tự nhiên này anh lại không thể làm gì được.

Anh vẫn luôn biết Tần Nhiễm hay chạy đến bệnh viện, thậm chí hai người còn từng gặp nhau trong bệnh viện vài lần.

Nhưng Trình Tuyển không cố tình điều tra cô, đến hôm nay mới biết được bệnh tình của Trần Thục Lan.

Trước đây không hỏi rõ, giờ đây mới biết được từ miệng bác sĩ, loại thuốc mà Trần Thục Lan thiếu thế nhưng lại là thuốc được phòng thí nghiệm nghiên cứu phát minh.

Loại thuốc này không nói đến giá cả đắt đỏ, hơn nữa cũng rất ít khi bán ra ngoài.

Người phóng viên kia làm thế nào mà lấy được loại thuốc này mang từ nước ngoài về?

Trình Tuyển lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc ra cắn trong miệng, không đốt lên, chỉ thong thả ung dung suy tư.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Kéo suy nghĩ của Trình Tuyển trở về.

Anh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Tần Nhiễm đứng ở cạnh cửa, cô nhéo ống tay áo, nhỏ giọng mở miệng: "Bà ngoại tôi tỉnh, muốn đối mặt cảm ơn anh."

Trình Tuyển "ừ" một tiếng, anh ném điếu thuốc chưa đốt vào thùng rác, trước tiên cảm ơn bác sĩ, sau đó kéo ghế dựa đứng dậy.

Tóc Tần Nhiễm còn chưa khô hẳn, có điều quần áo trên người đã khô chút. Đôi tay cô vẫn đang ôm lấy vạt áo khoác dài đến đầu gối.

Cô hơi ngửa đầu, mặt trắng bệch đến có chút thê lương.

"Lạnh không?" Trình Tuyển đi ra cửa, đầu ngón tay dán lên mu bàn tay cô, chạm đến một mảnh lạnh lẽo.

Tần Nhiễm hít mũi, lắc đầu, "Không lạnh."

Một ngày hôm nay của cô liên tục bất an, cả người đều đã rơi vào trạng thái chết lặng, mãi đến vừa rồi mới lơi lỏng xuống dưới, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

Nghiêng người, đưa Trình Tuyển vào phòng bệnh Trần Thục Lan.

Trần Thục Lan mới vừa tỉnh, trạng thái dường như càng kém hơn so với dĩ vãng.

"Lần này là Trình tiên sinh cứu bà một mạng phải không?" Nhìn thấy Trình Tuyển, Trần Thục Lan hơi hơi giãy giụa muốn ngồi dậy.

Trình Tuyển ngăn cản, mười phần thành khẩn và lễ phép: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."

Ninh Tình đi ra ngoài gọi điện thoại cho Lâm Kỳ.

Ninh Vi rót cho Trình Tuyển một ly nước ấm, trên người bà ấy mặc quần áo lao động thô ráp, lúc đưa nước cho Trình Tuyển hiển nhiên có chút không được tự nhiên.

Trình Tuyển lại lễ phép nhận lấy, còn nói một tiếng cảm ơn, âm thanh nhẹ nhàng, cử chỉ lễ phép, không có chút cảm giác xa cách nào, khiến cảm giác không được tự nhiên trên người Ninh Vi cũng tiêu tán.

Độ hảo cảm đối với người thanh niên vô cùng đẹp trước mặt ngay lập tức tiêu thăng.

"Cầm lấy đi." Trình Tuyển nói mấy câu với Trần Thục Lan, lại hơi hơi nghiêng người, đưa cái ly cho Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm dựa vào mép giường, lắc đầu, "Em không khát."

"Che tay cho ấm." Trình Tuyển nhàn nhạt mở miệng, không nghe ra cảm xúc.

"Phiền." Tần Nhiễm nâng cằm, nhưng vẫn chậm rì rì nhận lấy.

Độ ấm trên tay dần tăng trở lại.

Trần Thục Lan ngồi trên giường, như suy tư gì mà nhìn, "Nhiễm Nhiễm, cháu trốn học đến đây phải không, về trước đi học đi,giờ bà không có việc gì rồi."

Thời gian rất trùng hợp, hai người vừa đi, cha con nhà họ Lâm đã tới.

Ninh Vi lại rót cho Trần Thục Lan một ly trà, vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Chỉ là chưa kịp nghĩ nhiều, Ninh Tình đã đưa Lâm Kỳ và Lâm Cẩm Hiên vào, nhìn thấy Trần Thục Lan, bà ta cực kỳ kích động ghé vào mép giường, "Mẹ, mẹ tỉnh là tốt quá rồi!"

Trần Thục Lan ốm yếu, cảm xúc cũng không quá vui, "Mẹ không sao."

Bà nhìn Lâm Kỳ và Lâm Cẩm Hiên, vô cùng xin lỗi, "Làm phiền mọi người chạy đến đây một chuyến."

Lâm Kỳ nghiêm túc, "Sự việc liên quan đến sức khỏe của bà, hơn nữa đều là Nhiễm Nhiễm vội vàng xử lý, chúng cháu thật ra cũng không giúp được gì."

Thấy dáng vẻ Trần Thục Lan có vẻ như rất mệt, hai người Lâm Kỳ cũng không quấy rầy lâu, chỉ ngồi lại vài phút đã rời đi.

Hai người rời khỏi phòng bệnh. Lúc đi ra ngoài, Lâm Kỳ cau mày hơi hơi suy tư: "Cái thuốc CNS kia là thuốc thực nghiệm, hẳn là rất khó mua, con bé làm sao mà lấy được trong khoảng thời gian ngắn như vậy?"

Lâm Cẩm Hiên lắc đầu, anh ta suy tư một chút, chần chờ mở miệng: "Nghe bà Trần nói, là bởi vì Nhiễm Nhiễm có một người bạn vừa vặn có thuốc."

Trước kia thuốc này cũng không có hạn chế, chỉ cần có tiền là có thể mua.

"Vậy sao? Vậy thì thật là may mắn quá." Lâm Kỳ ngẩn người, cảm thán.

Đáp án này rất hợp tình hợp lý, hai người bọn họ đều không tìm thấy bất kỳ sơ hở giờ.

Hơn nữa biểu hiện của Trần Thục Lan trong mắt đám người Lâm Kỳ cũng điển hình là dạng mấy bà lão thôn quê, sẽ không nói dối.

Hai người đều không miệt mài theo đuổi.

Bọn họ sao có thể ngờ, thứ thuốc thực nghiệm này được Hà Thần cướp đoạt lấy từ trong tay một vị đại lão ở nước ngoài, sau đó được Trình Tuyển bật đèn xanh một đường hộ tống từ ngoại cảnh về thành phố Vân...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro